Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 86 - 87

Chín rưỡi tối, tham dự xong tiệc chào mừng, Vệ Su về đến nhà, thở phào nhẹ nhõm.

Đã lâu không làm việc suốt một ngày, cơ thể có chút không chịu nổi.

Cô giơ tay đấm bóp vai, thay giày, quản gia Lý đứng bên cạnh lặng lẽ rót cho cô một ly nước mật ong.

Vệ Su ngồi xuống sofa, gỡ mái tóc dài đã buộc cả ngày, mệt mỏi nói:

"Cảm ơn dì."

"Không có gì đâu, tiểu thư. Cô nghỉ sớm nhé. Hôm nay Tiểu Nhất tiểu thư sẽ về muộn, còn bé con đã được lão gia và phu nhân đưa về phòng nghỉ rồi."

Quản gia Lý đơn giản báo lại tình hình trong nhà để cô nắm được.

Vệ Su gật đầu, nói với bà:

"Dì cũng đi nghỉ sớm đi ạ, tôi ngồi một lát rồi sẽ về phòng."

"Được rồi, tiểu thư, chúc ngủ ngon." Quản gia Lý gật đầu rồi trở về phòng mình.

Vệ Su xoa xoa trán đang đau nhức, dùng ngón trỏ chạm vào màn hình điện thoại, không có tin nhắn nào, xem ra hôm nay vui vẻ thật đấy.

Lý Nguyên Hi đã lâu không tụ tập riêng cùng bạn bè, hôm nay vừa đến đã bị mọi người kéo đến câu lạc bộ của bạn thân.

Cả nhóm tám người, toàn là alpha và beta, không ai mang theo người yêu, mọi người đã quyết định phải chơi thật vui với Lý Nguyên Hi.

"Lâu rồi không bắn cung nhỉ." Một nữ alpha cầm cung tên, cười khoe hàm răng trắng, khiêu khích nhìn Lý Nguyên Hi. Lý Nguyên Hi không nâng mắt, cười lạnh một tiếng, lấy tên cắm vào cung.

Hai người bước vào tư thế chuẩn bị, vai thả lỏng, thắt lưng thẳng, tinh thần tập trung vào mục tiêu là tấm bia đỏ cách đó năm mươi mét.

Mọi người nhìn hai người thi đấu, thậm chí còn bắt đầu đặt cược: "Lão Chu, lần này nhất định phải nghiền nát Lý Nguyên Hi đấy, lâu rồi cô ấy không bắn cung, chắc chắn tâm lý không ổn." Một người đứng xem thêm dầu vào lửa, kích động Chu Đông Dịch.

Chu Đông Dịch đảo mắt một cái, không thèm để ý, nghiêm túc chăm chú vào tâm bia đỏ. Cô nhẹ nhàng ấn dây cung, tên bay ra với một tiếng "phụt" trúng ngay vào tâm bia.

Lý Nguyên Hi nhìn vào bia, bất chợt nghĩ đến những con hươu hoang cô đã săn đuổi trên đảo hoang, nhớ lại chúng, cô cảm thấy răng mình ngứa ngáy, trong miệng bỗng trào dâng một cơn thèm thuồng vô tận, nhớ nhung những miếng thịt hươu tươi ngon.

Ba hơi thở sau, một mũi tên nữa vút đi, Lý Nguyên Hi thu lại khí thế, càng thêm thả lỏng và tự nhiên. Chu Đông Dịch nhìn thấy liền biết, kỹ thuật và tâm lý của Lý Nguyên Hi đã tốt hơn rất nhiều.

Những người xung quanh thấy hai người hòa nhau, bắt đầu đòi thêm hiệp. Chu Đông Dịch cũng muốn xem xem, Lý Nguyên Hi, sau bao lâu không gặp, thực lực từ đâu đến, trên đảo nào mà cô luyện được kỹ thuật này.

Lý Nguyên Hi cầm ly rượu nhấp một ngụm, cảm giác mượt mà không cay cổ họng, hậu vị cũng không mạnh, rất phù hợp cho những alpha đã có con như cô.

Cồn trong rượu lướt qua đầu lưỡi, cô tiếp tục đặt tên vào cung, bắt đầu bước vào chế độ bắn cung nhanh, tên tên liên tiếp bay vào tâm bia.

Chẳng mấy chốc, tâm bia đã đầy tên, Lý Nguyên Hi vì thường xuyên bế con một tay, cô cũng có ý nâng cao bài tập cơ bụng và cơ tay, càng về sau, cô và Chu Đông Dịch càng kéo dài sức bền.

Mọi người xung quanh nhìn mà lòng nóng ruột, liền lấy cung tên tham gia, thi xem ai bắn được nhiều tên vào bia hơn trong vòng mười phút.

Lý Nguyên Hi buộc tóc qua loa, mặc chiếc sơ mi đen, trên cổ đeo viên đá quý màu xanh biển mà Vệ Su đã tặng, khiến cô trông vừa quý phái vừa hoang dại.

Cằm cô hơi nhếch lên, ánh mắt nửa mở sắc bén nhìn vào tâm bia. Cô đổi sang cung, nhanh chóng rút hai mũi tên, trong chớp mắt, tên đã liên tiếp bay ra mà không ai kịp thấy.

Mọi người bị kỹ thuật này của cô làm cho choáng váng, Chu Đông Dịch cũng thử đối đầu nhanh với cô hai lượt, nhưng không theo kịp, đành dừng lại nhìn cô một mình biểu diễn.

"Không ai ngờ được, Lý Nguyên Hi này, qua bao lâu rồi mà vẫn kinh khủng như thế." Người đứng bên cạnh, thân hình vạm vỡ, nhìn rõ là dân tập thể hình lâu năm, anh ta buông lời trêu đùa.

"Tôi cứ tưởng, cô ấy đã không chơi trò này mấy năm rồi, có thể trước khi cô ấy lấy lại cảm giác, mình sẽ có cơ hội thắng một vòng. Ai ngờ, đúng là nghiệp chướng mà." Một beta nữ tóc dài đeo kính bảo hộ lắc đầu, cười nói.

"Ha ha ha ha, đúng là thế đấy!" Những người khác đều đồng loạt hưởng ứng, họ chơi trò này một lúc rồi cùng nhau ra vườn sau câu lạc bộ để nướng thịt.

Lý Nguyên Hi cầm ly rượu, ngồi thoải mái trên ghế sofa, tận hưởng sự phục vụ của mọi người. Bạn bè của cô quá lịch sự rồi, chẳng lẽ lại để họ phí công sao?

"Nói thật, trong đời này, người tôi kính trọng nhất, ngoài ba tôi, chính là cô." Trần Tập ngồi cạnh Lý Nguyên Hi, uống một ngụm rượu, anh ta thở dài nói, "Tôi thật sự không ngờ lại có cơ hội được gặp cô."

"Tôi may mắn, ông trời thích những người tốt như tôi." Lý Nguyên Hi cụng ly với anh, không khách sáo mà khen ngợi bản thân một lần nữa.

"Ha ha ha ha, ông trời chắc chắn rất thích cô." Mọi người đều nâng ly, cười tươi chúc mừng Lý Nguyên Hi trở lại.

Trước đây, họ chỉ gặp nhau ở bữa tiệc trăm ngày của con ở nhà Lý Nguyên Hi, đây là lần đầu tiên cô ra ngoài cùng mọi người sau khi trở về từ đảo.

Mỗi người trong nhóm đều ít nhiều yêu thích các môn thể thao mạo hiểm, và tất cả các môn này Lý Nguyên Hi đều chơi được, chỉ là có cái thành thạo, có cái không.

Chu Đông Dịch và Lý Nguyên Hi cùng điều hành một số câu lạc bộ, Lý Nguyên Hi không thường xuyên quản lý, chỉ nhận cổ tức, cô rất tin tưởng vào phẩm hạnh của Chu Đông Dịch.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, Chu Đông Dịch nhắm mắt dựa vào sofa, cô biết Lý Nguyên Hi và Vệ Su cuối cùng cũng đến được với nhau, rất vui mừng cho cô ấy, những rung động thuở thiếu niên trong lòng cũng đã tan biến. (Editor: hã?)

Đầu bếp mang đồ nướng đã chuẩn bị xong ra, mọi người lại bắt đầu một vòng mới của cuộc chơi, uống rượu và ăn thịt nướng. Những miếng thịt nướng sôi lên tí tách, mùi thơm ngào ngạt khiến mọi người không kiềm chế được mà bắt đầu ăn uống.

Lý Nguyên Hi đưa tay lấy một xiên thịt hươu nướng, cô ăn từ từ từng miếng, vỏ ngoài giòn rụm, bên trong mềm mại, ngọt và mọng nước, độ chín rất vừa.

"Khi nào cô mới đến xem lại sổ sách, xem thử cổ tức của cô thế nào." Chu Đông Dịch say xỉn dựa vào Lý Nguyên Hi, kéo tay cô, nài nỉ cô xem lại sổ sách.

Lý Nguyên Hi ngáp một cái, nhìn lên bầu trời đầy sao, cô rút điện thoại ra, thấy đã là 12 giờ đêm, "Lần sau đi, tôi phải về nhà ngay bây giờ, buồn ngủ quá."

Lý Nguyên Hi gọi tài xế đến đón, cô và Chu Đông Dịch cùng nhau đợi xe, tài xế của Chu Đông Dịch đến trước một bước, một tay đã bế cô lên xe.

"Ôi chao." Đây là lần đầu Lý Nguyên Hi thấy một nữ alpha vạm vỡ như vậy, nhìn sơ qua chắc phải cao hơn hai mét, vừa cao lại vừa gầy, từ hành động bế người bằng một tay, cô đoán sức mạnh tay của nữ alpha này ít nhất phải đạt 800 pound.

Chu Đông Dịch nghiêng đầu một cách quen thuộc để người ta đưa lên ghế sau và thắt dây an toàn, trong ánh mắt ngạc nhiên của Lý Nguyên Hi, cô ôm hôn nữ alpha cao lớn kia một cái. Lý Nguyên Hi há hốc miệng, cả người sững sờ.

Nữ alpha lạnh lùng, dùng tay đẩy đầu cô ra, rõ ràng tỏ ra khó chịu vì mùi rượu, cô và Lý Nguyên Hi chỉ nhìn nhau rồi gật đầu, lái xe đi.

Lý Nguyên Hi cằm như thể bị trật khớp, nhìn chiếc xe của đối phương dần khuất bóng trong màn đêm, mãi cho đến khi Vệ Su xuống xe và tự tay đón cô thì vẫn chưa hồi phục, cứ như vậy mở miệng không ngừng hứng gió lạnh.

"Cậu sao vậy?" Vệ Su mặc chiếc áo khoác dài bước đến trước mặt Lý Nguyên Hi, nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên.

Lý Nguyên Hi chỉ tay vào mình, rồi chỉ vào con phố vắng không một chiếc xe, vẽ vời cả buổi mà Vệ Su vẫn không hiểu, cuối cùng đành kéo cô trở lại xe.

Trong xe, Lý Nguyên Hi phải mất một lúc lâu mới hồi phục lại, cô nắm lấy tay Vệ Su, rất kích động nói: "Cậu còn nhớ người trước kia suốt ngày đuổi theo cậu không? Hôm nay cô ấy ôm một alpha cao hơn mình, mạnh mẽ hơn mình, rồi cứ thế cắn người ta."

"Á?" Vệ Su mất vài giây để tiêu hóa những gì Lý Nguyên Hi nói, sau đó lại lắc đầu nhìn cô, không thể nào hiểu nổi.

Trước đây Chu Đông Dịch suốt ngày đuổi theo ai, chẳng lẽ cậu không biết chút nào sao? (Editor: á à hiểu r nha)

Lý Nguyên Hi trong xe vẫn còn kích động một hồi lâu, rồi lại lo lắng nhìn Vệ Su, nắm lấy tay cô hỏi: "Cậu nói xem, liệu chuyện chúng ta kết hôn có làm cô ấy tổn thương quá sâu không, nên mới bắt chước theo mấy người kia, ăn uống đủ thứ như vậy?"

Vệ Su thình lình rút tay lại, ánh mắt sâu xa nhìn Lý Nguyên Hi, người vẫn đang lo lắng chuyện bạn bè học xấu.

"Cậu không nghĩ đến chuyện, Chu Đông Dịch thật ra đã thích alpha từ lâu sao?" Cô nheo mắt, vẻ mặt đầy ẩn ý.

"Không thể nào, trước kia cô ấy còn nói, cô ấy thích những omega mềm mại, mềm mại lắm, còn nói nhiều lần trước mặt tôi, bảo tôi giới thiệu cho cô ấy."

"Nhưng mà, tôi làm sao có ai giới thiệu cho cô ấy, lúc đó tôi chỉ biết đuổi theo cậu thôi." Lý Nguyên Hi uống rượu xong hay nói nhiều, bắt đầu lải nhải về chuyện trước đây cô khó khăn thế nào khi theo đuổi Vệ Su.

"Cậu ăn cơm ở đâu, tôi cũng đi theo chờ, cậu đi qua mặt tôi mà chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái." Lý Nguyên Hi nắm lấy tay Vệ Su, ánh mắt tràn ngập tủi thân, kể lại việc cô ấy quá lạnh lùng với mình.

Vệ Su thở dài, xoa trán, giờ cô đã chắc chắn rằng Lý Nguyên Hi đã say rồi, chỉ còn biết câm lặng nghe cô ấy chỉ trích mình không yêu thương, không quan tâm trước đây.

Cô ấy còn có thể tự biên tự diễn, kéo dài giọng hát như đang diễn kịch: "Ây da, tiểu Su, cậu không thể chỉ thấy người mới vui, không nghe người cũ khóc chứ?"

Tài xế phía trước cố gắng nhịn cười, anh ấy thật sự rất nghiêm túc lái xe, bình thường ít khi cười, chỉ là hôm nay có chút không nhịn được.

"Hơn nữa, giờ tôi là của cậu rồi, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đấy."

Vệ Su hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn Lý Nguyên Hi vẫn còn đang diễn trò, cười mỉm đầy ẩn ý. Ánh mắt lạnh lùng của cô cũng không thể làm Lý Nguyên Hi tỉnh lại khỏi thế giới của mình.

Sau khi hát vài bài, hoàn thành vai diễn, Lý Nguyên Hi ngậm miệng lại, làm bộ đáng thương lướt tới gần Vệ Su, nũng nịu: "Tiểu Su, tôi khát rồi, muốn uống nước."

Vệ Su im lặng lấy ra cốc nước mật ong đã chuẩn bị từ trước, đưa lên miệng Lý Nguyên Hi. Uống xong ngụm nước mật ngọt ngào, Lý Nguyên Hi thỏa mãn, mắt sáng long lanh nhìn Vệ Su, liếm nhẹ môi.

Vệ Su đột nhiên có một dự cảm không tốt, cô vừa mới dịch sang một bên, thì đã bị Lý Nguyên Hi ôm chặt vào trong lòng. Cô còn chưa kịp lên tiếng, một làn hương ngọt ngào mang theo vị mật ong lập tức xâm nhập vào miệng cô.

May là tài xế đã sớm nâng tấm chắn lên, nếu không, nhìn thấy cảnh này, anh chắc chắn lại tự hỏi liệu mình có đủ chuyên nghiệp không.

"Ưm... từ từ...", Vệ Su bị Lý Nguyên Hi hôn cuồng nhiệt, cảm giác như mình sắp bị cô nuốt chửng, cả người mềm nhũn bị Lý Nguyên Hi ôm chặt trong lòng.

"Thở... tiểu Su... thở...", Lý Nguyên Hi ngậm lấy môi Vệ Su, nhẹ nhàng hút để cô có thể hít thở không khí trong lành. Vệ Su ngửa đầu, bị Lý Nguyên Hi ôm trọn trong tay, thở hổn hển.

Lý Nguyên Hi ngồi trong xe, ôm chặt Vệ Su không chịu buông, cái đầu to xù của cô dựa vào vai Vệ Su, mái tóc tán ra dính vào má Vệ Su, hơi thở nóng hổi phả từng đợt lên làn da trắng nõn của cô.

Sau một hành trình lộn xộn, cuối cùng Lý Nguyên Hi cũng yên ổn lại, Vệ Su cố gắng kiềm chế cơn ngứa ngáy vì hơi nóng trên làn da, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Lý Nguyên Hi, cô cảm nhận được tiếng rên rỉ dễ chịu của Lý Nguyên Hi.

"Tớ không thoải mái~", Lý Nguyên Hi mơ hồ than vãn, Vệ Su đành phải kéo tay cô, cho cô nằm trên đùi mình, Lý Nguyên Hi xoay đầu, vùi mặt vào bụng cô.

Vệ Su cố gắng kiềm chế sắc mặt đỏ ửng, nín thở tránh cái nóng dưới bụng, tay vẫn nhẹ nhàng ấn vào thái dương của Lý Nguyên Hi, giúp cô giảm bớt cảm giác khó chịu vì say rượu.

Cô còn lấy từ hộp đồ ăn vặt bên cạnh một viên kẹo bạc hà, đưa vào miệng Lý Nguyên Hi, cô nhắm mắt không vui vẻ mở miệng. "Ngoan, ăn cái này đi, sẽ dễ chịu hơn đấy." Vệ Su vừa nói vừa vuốt tóc cô.

Lý Nguyên Hi khó khăn mở mắt, ngửi thấy mùi bạc hà tươi mát, làm đầu óc mơ màng của cô trở nên dễ chịu hơn, cô nhanh chóng đưa đầu lưỡi đỏ hồng liếm lấy viên kẹo từ tay Vệ Su.

Lưỡi ướt lóe qua, Vệ Su siết chặt tay, ánh mắt lấp lánh, cô vỗ nhẹ vào mặt Lý Nguyên Hi, sau đó tiếp tục xoa thái dương cho cô.

Ngày hôm sau, khi Lý Nguyên Hi tỉnh dậy, cô lăn qua lăn lại trên giường, đưa tay mò mẫm xung quanh, nhưng không tìm thấy người cô muốn tìm. Mở mắt ra, chỉ thấy giường trống không, chỉ có mình cô.

Lý Nguyên Hi ngáp một cái, tóc trên trán dựng đứng, cô ngửi thấy mùi rượu nhẹ trên người, có chút khó chịu với bản thân. Cô mặc quần short, tháo áo ngủ, để lộ ra cơ bụng săn chắc và đẹp mắt.

Cô quay người lấy đồ sạch mà Vệ Su đã chuẩn bị sẵn để đi vào phòng tắm, nửa giờ sau, Lý Nguyên Hi mặc đồ khô ráo, mang dép lê đi xuống lầu.

Cô ngồi ăn cháo khoai môn trong phòng ăn, trong đó còn có một chút thịt nạc, tiểu Nhuận Nhuận ngồi bên cạnh ăn thức ăn dặm, nhìn cô ăn sáng.

Cả một đêm không thấy mẹ, đôi mắt của Nhuận Nhuận cứ dán chặt vào cô, dù không biết lý do nhưng cô bé cứ thích nhìn mẹ mãi.

"Á~", Nhuận Nhuận ăn xong, quay đầu nói với Lý Nguyên Hi. Lý Nguyên Hi từ bát nhìn lên, mỉm cười với cô bé đang cười không ngừng, "Chờ ta ăn xong sẽ bế con nhé."

Không biết Nhuận Nhuận có hiểu không, nhưng cô ngoan ngoãn ngồi trong lòng người giúp việc, lại tiếp tục gặm tay mình. Người giúp việc đeo cho cô chiếc yếm để không làm bẩn áo.

Ăn xong bữa sáng, Lý Nguyên Hi lau sạch tay, đứng dậy rồi bế Nhuận Nhuận mà cô bé đã đưa tay đòi ôm. Nhuận Nhuận vui mừng cắn vào mặt Lý Nguyên Hi vài lần, vừa cười khúc khích vừa nói: "Á á~~ Ô~~"

Cô bé giơ bàn tay nhỏ nhắn, chỉ ra ngoài cửa sổ. Lý Nguyên Hi quay đầu nhìn, thấy ngoài trời phủ một lớp tuyết mỏng.

"Lại còn tuyết rơi?" Lý Nguyên Hi ôm Nhuận Nhuận, đứng cạnh giường nhìn những bông tuyết còn đang rơi từ trên trời xuống, trong nhà có hệ thống sưởi ấm nên cô chẳng cảm nhận được chút lạnh giá mùa đông nào.

"Ưi~" Nhuận Nhuận túm tóc Lý Nguyên Hi, dùng tay nhỏ kéo xuống, còn vui vẻ cử động trong lòng cô, rõ ràng là rất muốn ra ngoài.

"Á, buông tay, đau quá, con gái!" Lý Nguyên Hi nghiêng đầu theo lực kéo của Nhuận Nhuận, cố gắng dỗ dành cô bé buông tay.

Nhuận Nhuận không hiểu gì, đôi mắt to long lanh nhìn Lý Nguyên Hi, nhe răng cười, thu hút toàn bộ sự chú ý của cô. Nhuận Nhuận cũng nghiêng đầu theo, cười khúc khích nhìn Lý Nguyên Hi.

Lý Nguyên Hi không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng tay vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ của Nhuận Nhuận để cô bé buông ra. Nhuận Nhuận không đồng ý, rụt tay lại, đồng thời kéo luôn cả tóc của Lý Nguyên Hi.

"Á—"

Tiếng kêu đau của Lý Nguyên Hi đã thu hút sự chú ý của Lư Uyển. Lư Uyển nhìn cảnh con gái không thể làm gì với cô bé, đau đến mức nước mắt rơi ra, rồi bật cười nắc nẻ.

"Haha haha haha!" Lư Uyển cười đến mức ngả nghiêng.

"Mẹ ơi, cứu con với, đau quá~" Lý Nguyên Hi nhìn Lư Uyển, đôi mắt màu nâu trà long lanh, nước mắt ngập tràn. Lư Uyển thấy thế, không thể cười được nữa, vội vàng bước tới ôm Nhuận Nhuận và dỗ dành cô bé buông tay.

Nhuận Nhuận không chịu buông, ôm chặt cổ Lư Uyển, không nhìn ai, vẫn giữ chặt tóc của mẹ.

Hai mươi phút sau, Lý Nguyên Hi cầm một lọn tóc đen bị cắt, đang hoài nghi về cuộc đời. Cô ngơ ngẩn nhìn mái tóc của mình, bên trái mất hẳn một lọn, giờ không thể buộc tóc được nữa.

Lý Nguyên Hi nhìn mái tóc của mình, cảm thấy thật tủi thân. Cô không còn là cô gái đẹp nhất trong mắt tiểu Su nữa rồi, ôi...

Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Nhuận Nhuận vui vẻ chơi với ông bà. Cô bé ngồi trên thảm trẻ em, chơi quả bóng dưa hấu với ông.

"Thôi, còn biết làm sao nữa? Con gái của mình, chịu thôi." Lý Nguyên Hi thở dài, cẩn thận bỏ lọn tóc vào trong giấy ăn. Cô mỉm cười một cách ám muội, nghĩ đến việc sẽ dùng mái tóc này để đòi lại sự bồi thường tinh thần từ tiểu Su.

Vệ Su trong văn phòng hắt hơi một cái, bỏ bút xuống rồi xoa mũi, cứ cảm thấy như hôm qua có ai đó đang thì thầm sau lưng cô.

Khi nghĩ đến việc tối qua có người đã làm loạn suốt một hồi mới chịu ngủ ngoan, Vệ Su mệt mỏi xoa xoa cổ tay, mặt đỏ ửng, mắt né tránh. Lần sau không nên để cô ấy uống rượu nữa, cô ấy uống rượu mà tính tình tệ quá.

Vệ Su ngáp một cái, cảm thấy hơi mệt, trong đầu thoáng qua cảnh tượng tối qua. Cô dừng lại, rồi nhớ lại việc tối qua được Lý Nguyên Hi ôm giúp đỡ làm dịu đi cơn đau lưng.

Vệ Su xoa trán, cô cũng biết là từ mùng một đến giờ đã nhịn quá lâu, nhưng hiện tại cô mỗi ngày đều phải đi làm, không thể như trước đây mà hành động bốc đồng nữa, nên đành phải kiên nhẫn một chút.

Cô thật sự lo lắng, nếu Lý Nguyên Hi mà ăn được món ngon, liệu cô có thể dậy đi làm vào ngày hôm sau không?

Cô hiện tại còn chưa biết Lý Nguyên Hi đang nghĩ gì nữa.

Vào buổi trưa, Lý Nguyên Hi bế Nhuận Nhuận, người vẫn còn giận dỗi và khóc một trận, đi vào văn phòng. Lông mi cong vút của Nhuận Nhuận vẫn còn đọng những giọt nước mắt lấp lánh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào dễ thương, mang theo vẻ ngoan ngoãn sau khi đã khóc nức nở, trông thật khiến người ta yêu thương.

Nhưng người mẹ tàn nhẫn của cô, vẫn giả vờ không để ý đến cô, Nhuận Nhuận khóc hai phút rồi không khóc nữa, thay vào đó, cô bé ôm lấy đôi tay nhỏ, tò mò nhìn quanh mọi thứ.

Lý Nguyên Hi bước vào với mái tóc thiếu một mảng, làm ra vẻ quan trọng. Cô khoác một chiếc áo lông vũ, còn Nhuận Nhuận thì cũng khoác một chiếc áo lông vũ nhỏ gọn.

Vệ Su nhìn đồng hồ tính toán thời gian, mở cửa phòng làm việc, chưa kịp nói gì thì Lý Nguyên Hi đã kéo cô đến và đặt một nụ hôn nồng nàn, người trợ lý theo sau Lý Nguyên Hi mang theo một bình giữ nhiệt, cười cười lặng lẽ rời đi.

Nhuận Nhuận bị đôi tay lớn đột ngột che mắt, bỗng nhiên rơi vào bóng tối, cô bé bắt đầu quay đầu muốn thoát khỏi bàn tay đó, cô bé vươn tay nắm lấy áo của Vệ Su.

Sau khi Vệ Su cởi áo khoác ngoài, cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng, eo nhỏ nhắn của cô một phần áp vào Lý Nguyên Hi, một phần lại gần Nhuận Nhuận, cô phải cẩn thận không để đụng phải bé con nhà mình.

Lý Nguyên Hi nhanh chóng dùng đầu lưỡi quét qua khoang miệng của Vệ Su, chỉ vài vòng rồi mới chịu buông ra trước khi Nhuận Nhuận làm ầm ĩ, "Hô..." Vệ Su thở dài một hơi khi bị Lý Nguyên Hi buông ra, mặt cô đỏ ửng, trừng mắt nhìn Lý Nguyên Hi, người đang hài lòng.

"Cậu làm gì vậy?" Vệ Su đôi mắt ngập nước như hồ thu, khuôn mặt xinh đẹp đẫm vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, sau khi bỏ đi vẻ lạnh lùng, chỉ còn lại sự mềm mại.

"Hum! Tôi giận, nợ con phải do mẹ trả." Lý Nguyên Hi hừ một tiếng, mở cửa gọi trợ lý bên ngoài, người này bước lên trước, ngượng ngùng cười với cô, khuôn mặt tròn trĩnh trông khá dễ thương.

"Giám đốc Vệ, phu nhân Vệ." Cô ta rất tinh tế chào hai người, cả hai đều khá hài lòng.

Nhuận Nhuận không hiểu gì, bị mẹ đưa vào lòng Vệ Su, nhìn thấy những giọt nước mắt còn đọng trên mi, Vệ Su đau lòng, ôm lấy bé và dỗ dành. Cô lại dỗ dành thêm một lần nữa, khiến Nhuận Nhuận vốn đã ấm ức lại khóc tiếp.

Lý Nguyên Hi thì nhìn Nhuận Nhuận, thật sự ghen tị với con gái, cứ nhìn là thấy không vừa mắt, dù là con ruột của mình, nhưng khi ghen, cô chẳng phân biệt người thân.

Sau khi dỗ xong Nhuận Nhuận, Vệ Su quay lại nhìn Lý Nguyên Hi, người đang khoanh tay, mặt hằm hằm không nói gì, cảm giác như mặt trời mọc ở phía Tây.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Lý Nguyên Hi có vẻ mặt hằm hằm với con bé!

Vệ Su bế Nhuận Nhuận, giờ bé đã ngoan ngoãn bú sữa không khóc nữa, đi vòng quanh Lý Nguyên Hi. Lý Nguyên Hi cúi đầu không nói, ánh mắt của cô dừng lại trên làn da trắng như sứ, Vệ Su quay đầu đi, cố gắng nuốt nước bọt.

Mình phải kiên trì, liệu có thể ăn thịt được không, tất cả sẽ phụ thuộc vào hôm nay.

Ăn uống no đủ, sau khi khóc một trận, nhỏ bé mệt mỏi, Vệ Su chỉ có thể bế bé lên vỗ lưng cho ợ sữa, để Nhuận Nhuận ngủ sớm.

Nhỏ bé nhắm mắt lại, cuối cùng liếc nhìn Lý Nguyên Hi đang quay lưng lại, cô bé cảm thấy an toàn trong vòng tay mẹ và nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Vệ Su đặt đứa trẻ đã ngủ say vào cũi em bé trong phòng nghỉ, đắp chăn cho bé, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé rồi mới đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài, cô đã bị Lý Nguyên Hi ôm chầm lấy, đầu cô vùi vào ngực Vệ Su, vừa định dụi dụi thì Vệ Su cảm thấy trước ngực mình hơi nóng lên, cô ngượng ngùng, bình sữa tràn đầy, cô vội vàng đưa tay kéo đầu Lý Nguyên Hi ra, không cho cô gần lại.

Lý Nguyên Hi khẽ động mũi ngửi thấy, dường như cô đã quen với quy trình này rồi, "Đầy rồi à?"

"Ừ, lúc nãy cho con bú chưa kịp thay, đợi một chút nhé." Vệ Su hôn nhẹ lên má cô rồi quay lại phòng nghỉ thay đồ.

Lý Nguyên Hi đành phải lấy thức ăn trong bình giữ nhiệt ra, sắp xếp lên bàn, đợi Vệ Su ra ăn cơm.

Vệ Su thay đồ xong ngồi bên cạnh Lý Nguyên Hi, hai người yên tĩnh ăn cơm trưa.

Mãi cho đến khi gần ăn xong, Vệ Su vô tình nhìn lên đầu Lý Nguyên Hi, cô không chú ý lắm, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, lại nhìn thêm một lần nữa.

"Ừ, sao tóc bên trái của cậu lại thiếu một lọn vậy?" Vệ Su đặt đũa xuống, vén tóc của Lý Nguyên Hi lên xem kỹ, quả thật thiếu một lọn tóc.

Lý Nguyên Hi nuốt hết miếng cơm cuối cùng, nhìn cô với vẻ mặt u buồn, "Không phải do bảo bối của cậu sao, sáng nay tôi ôm cô bé xem tuyết, nó nắm tóc tôi không buông, đau chết tôi rồi, cuối cùng đành phải cắt đi."

Lý Nguyên Hi xoa đầu tóc thiếu một mảng của mình, đau lòng vô cùng, may là cô không nhìn thấy, chỉ cần cô không thấy thì tóc đâu có thiếu đâu.

"Á?" Vệ Su nghe người ta nói trẻ con thích nắm tóc, chẳng phải là lúc mới sinh chỉ hai ba tháng sao? Mới sáu tháng mà Nhuận Nhuận đã bắt đầu nắm tóc rồi sao, liệu có phải phát triển hơi chậm không, Vệ Su lo lắng nghĩ thầm.

Lý Nguyên Hi nhìn Vệ Su rõ ràng đã chuyển sự chú ý, cô chu môi, cảm thấy Vệ Su không còn yêu mình nữa, không hỏi han tâm trạng cô mà lại chạy đi nhìn đứa nhỏ.

Nhuận Nhuận ngủ say như một con heo con, vui vẻ lật mình, nằm sấp trên giường ngủ ngon, Vệ Su đứng bên cạnh Nhuận Nhuận, đúng lúc vặn lại tư thế của bé, tránh không để bị ngạt thở.

Lý Nguyên Hi chưa kịp thực hiện kế hoạch của mình, nhưng cô không vội, đợi đến cuối tuần, chắc chắn cô sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi, ánh mắt của Lý Nguyên Hi lướt qua dáng người quyến rũ của Vệ Su rồi lại thu hồi về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro