Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 83 - 84

Lý Nguyên Hi ôm con đi ra từ lối nhỏ trong vườn, quét vân tay mở cửa bên hông. Một lát sau, có người lái xe điện tới đón cô. Khu biệt thự này quá lớn, nếu tự đi bộ thì chắc cô phải để Nhuận Nhuận bị lạnh mất.

Lâm Quân vẫn gục đầu lên vô lăng, nằm im suốt mấy phút mới ngồi thẳng dậy, căng mặt lại, chỉnh sửa chiếc áo khoác lạc đà nhăn nhúm trên người.

Lý Nguyên Hi ôm con, nhìn chiếc xe địa hình duy nhất đang đậu ngoài cổng, liền ra hiệu cho bảo vệ đến kiểm tra. Nếu đúng là Lâm Quân thì dẫn cô ấy vào, cô không tiện bế con ra tận nơi.

Chẳng bao lâu sau, một bóng dáng cao ráo xuất hiện.

Lâm Quân bước từng bước đầy khí thế siêu mẫu, mặt lạnh băng, trông vừa đẹp đến chói mắt lại vừa... hung dữ.

Cô sải chân đi thẳng về phía Lý Nguyên Hi, chân dài chẳng kém gì đối phương, thoáng cái đã ngồi lên xe điện.

Lý Nguyên Hi há hốc mồm khi thấy vết hôn loang lổ trên cổ cô ấy, thậm chí cả vành tai cũng có dấu vết sưng đỏ.

"Hít—" Cô hít vào một hơi lạnh.

Omega của Lâm Quân cũng dữ thật đấy!

//

Đang được Vệ Su ôm trong lòng, Vệ Tĩnh đột nhiên hắt hơi một cái, cắt ngang dòng cảm xúc buồn bã của chính mình.

Cô dụi dụi mũi, bụng bỗng réo ùng ục.

Cúi đầu nhìn cái bụng kêu la của mình, rồi lại ngẩng lên nhìn Vệ Su, cô chớp chớp đôi mắt to, ôm bụng đáng thương nói:

"Su Su, chị đói rồi."

Vệ Su đỡ trán, cô có thể làm gì bây giờ đây?

Thôi thì, trước tiên cứ cho chị ba đáng thương này ăn no đã.

//

Lý Nguyên Hi đưa Lâm Quân ngồi xe điện về đến nhà, cô cảm ơn tài xế rồi dẫn đối phương vào.

Trên đường đi, tài xế cứ liếc nhìn Lâm Quân qua gương chiếu hậu mấy lần. Chắc chưa từng thấy Alpha nào thê thảm đến thế—từ tai đến cổ, chẳng có chỗ nào là lành lặn.

Hai người không nói gì, một người bước chậm rãi, thong thả, một người đi cứng ngắc, cả hai đều có đôi chân dài miên man, cứ thế tiến về phía cửa chính.

Vệ Tĩnh cuối cùng cũng được ăn.

Húp một ngụm hoành thánh nóng hổi, viên hoành thánh tươi mềm với nhân tôm nhỏ ngon ngọt, thêm nước canh ninh từ xương ống, quả thực là mỹ vị nhân gian.

Vừa ăn miếng đầu tiên, cô đã suýt rơi nước mắt.

Cùng lúc đó, Lâm Quân và Lý Nguyên Hi cũng vừa bước vào cửa.

Lý Nguyên Hi vừa vào đến nơi đã kéo giọng gọi:

"Su Su, cậu xem ai tới này?"

Vệ Su đang ngồi cạnh chị gái, không muốn để ý đến cô ấy, chỉ muốn yên lặng ở đây chăm sóc chị ba. Nhìn Vệ Tĩnh ăn mà vội vã đến mức suýt cắn phải lưỡi, cô đau lòng không thôi.

Thấy không ai đáp lại, Lý Nguyên Hi lại tiếp tục kéo dài giọng:

"Su Su, cậu đang ăn gì mà thơm vậy? Tớ cũng muốn ăn!"

"Tớ ở phòng khách, tự qua đây." Vệ Su đành lên tiếng, đồng thời dặn đầu bếp làm thêm một bát hoành thánh nữa.

Lý Nguyên Hi dẫn Lâm Quân vào phòng ăn.

Ngay khi bước vào, Vệ Tĩnh lập tức cảm nhận được pheromone của Alpha đã đánh dấu mình.

Cô hoảng hốt quay đầu về phía cửa.

Chưa chuẩn bị tinh thần gặp lại Lâm Quân lần thứ hai a a a a a!!!

Vệ Su nhìn phản ứng kinh hoảng của chị gái, rồi lại ngẩng lên thấy Lâm Quân vừa bước vào.

Cô còn chưa kịp nói gì, thì Vệ Tĩnh đã đỏ bừng mặt, nhảy khỏi ghế một cách vô cùng linh hoạt, hét lên:

"A a a a a, sao cô lại ở đây!!!"

"Lý Nguyên Hi mời tôi đến."

Giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ của Alpha đại mỹ nhân vang lên, trả lời câu hỏi của Vệ Tĩnh.

Vệ Tĩnh trừng mắt, cạn lời.

Trọng điểm là cái này sao?

Không phải trọng điểm là tại sao cô lại mò tới đây à? Cô làm sao biết tôi đang ở đây chứ!!!

Lý Nguyên Hi trố mắt nhìn chị ba mình—người vừa mới ngồi ăn hoành thánh xong, trong chớp mắt đã nhảy khỏi ghế, trốn ra sau lưng bà xã nhà cô.

Nhưng người kỳ lạ hơn là Lâm Quân—từ đầu đến cổ đã đỏ lừ một mảng.

Cô có lý do để nghi ngờ rằng, nếu cứ tiếp tục đỏ mặt như thế này, thì não của Lâm Quân chắc sẽ "chín" mất thôi.

"Chuyện gì đây?"

Vệ Su nhíu mày nhìn hai người, hỏi một câu đơn giản, nhưng trong lòng đã xác định được đáp án.

Người đánh dấu chị ba chính là Lâm Quân.

Cô lại nhìn qua dấu vết trên cổ Lâm Quân... bỗng cảm thấy không chắc ai mới là người ăn ai.

Vệ Tĩnh le lưỡi, chột dạ cúi đầu, tránh ánh mắt của Vệ Su.

Thấy biểu hiện này, Vệ Su còn gì mà không hiểu nữa—có khi người chủ động tìm tới trước chính là chị gái mình.

Lý Nguyên Hi nhìn hai chị em vợ với khí tràng lạnh thấu xương, uy áp dâng cao tám thước, lập tức rụt cổ lại.

Khí thế này sắp núi lửa phun trào rồi, cô có chút... run.

Nhuận Nhuận cũng nhìn nhìn Vệ Su, lại nhìn nhìn Lý Nguyên Hi đang co ro, sau đó rất biết điều mà vùi mặt vào cổ mẹ, tiếp tục mút mát ngón tay nhỏ xíu.

Bé con quyết định, ai cũng không nhìn nữa.

"Hai người, ai có thể kể rõ cho tôi nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Vệ Su nở nụ cười đầy lịch sự, hỏi hai kẻ đang ngồi đối diện—một là chị gái cô, một là Alpha có dấu vết bị cắn đầy cổ.

Lâm Quân liên tục xoa xoa ngón tay, đỏ mặt, lén nhìn Vệ Tĩnh cũng đỏ mặt cúi gằm, không dám ngẩng lên.

Cô nuốt nước bọt, căng thẳng đến mức tim đập thình thịch.

Cảm giác như nếu ai dám lừa gạt một chữ thôi, thì Vệ Su sẽ trực tiếp lột da người đó vậy.

Trong đầu Lâm Quân lúc này không ngừng tua lại những chuyện đã xảy ra hai đêm trước—

...

Lúc đó, Vệ Tĩnh vốn chỉ định ra ngoài nhảy nhót thư giãn một chút, nhưng không ngờ lại thấy một người quen thuộc trong quán bar.

Lâm Quân đeo kính gọng bạc, ngồi ngay ngắn trong góc, đang uống trà một cách cực kỳ đoan chính.

Mà xung quanh cô ấy, là một nhóm Omega đang nhìn cô ấy bằng ánh mắt rục rịch.

Ai nấy đều đánh giá về người Alpha này—

Xinh đẹp, tao nhã, có một nét cấm dục tri thức.

Nhưng... đến quán bar toàn hổ sói này, mà vẫn chỉ uống trà?

Vệ Tĩnh thì lại nhàn nhã dựa vào quầy bar.

Vừa đưa tay, bartender đã đặt vào tay cô một ly rượu màu đỏ sẫm.

Cổ tay nhỏ nhắn, trắng nõn, nhẹ nhàng lắc ly rượu, Vệ Tĩnh hớp từng ngụm, ánh mắt hờ hững quan sát Lâm Quân đã mấy tháng không gặp.

Mái tóc dài của Lâm Quân buông xõa trên vai, hơi gợn sóng, dưới ánh đèn mờ ảo lại càng bóng mượt.

Cô ấy không uống rượu.

Cô ấy đang nghiêm túc quan sát những người xung quanh.

Trong lòng âm thầm gắn nhãn đánh giá cho từng người.

Cô ấy đến đây là để viết một bài nhật ký quan sát tâm lý đại chúng, bị bạn thân kéo đi cùng.

"Trời ạ, đến đây là để uống rượu, cô lại còn uống trà? Cô coi đây là quán trà chắc?"

Một mỹ nhân thân hình nóng bỏng, vừa nhảy nhót xong thì thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh Lâm Quân, ghét bỏ mà chế giễu thói quen cổ lỗ sĩ của cô.

"Không được, kỳ phát tình của tôi sắp đến rồi, uống rượu không tốt cho việc hấp thụ thuốc ức chế."

Lâm Quân mỉm cười nhàn nhạt trả lời, cô đã quan sát xong, chuẩn bị về nhà.

Lúc cô rời khỏi quán bar, không ít Omega còn tỏ ra tiếc nuối.

Vệ Tĩnh giả vờ vô tình đi theo sau, thực ra là muốn xin WeChat của Lâm Quân.

He he~

Nhưng ngay khi Lâm Quân vừa bước ra cửa, cơ thể đã bắt đầu nóng lên.

Tuyến thông tin tố sau gáy co rút từng cơn, hương thơm từ đó muốn tràn ra ngoài, may mà đã có miếng dán cách ly chặn lại.

Cô lảo đảo một chút, chống tay lên tường đứng vững, sắc mặt càng lúc càng lạnh nhạt, tỏa ra cảm giác "người lạ chớ gần".

Người xung quanh chỉ nghĩ rằng cô uống say, không ai lại gần hỏi han.

Vệ Tĩnh theo sát phía sau, tự cổ vũ bản thân, cô hít sâu lấy dũng khí, bước lên trước.

"Đại mỹ nhân Lâm, chào buổi tối nhé."

Cô cười tươi như hoa, đứng trước mặt Lâm Quân.

Lâm Quân ngẩng lên, ánh mắt chăm chú nhìn cô—

Trong đôi mắt ấy, vừa là khao khát, vừa là giằng co.

Vệ Tĩnh bỗng chốc sững người.

"Tôi... tôi đến kỳ phát tình rồi, cô có thể đưa tôi về nhà không?"

Mỹ nhân yếu ớt, run rẩy cầu xin Vệ Tĩnh.

Thế là, Vệ Tĩnh liền đưa một Alpha đang trong kỳ phát tình về nhà.

Cô hoàn toàn quên mất một chuyện—

Phải tránh xa Alpha trong kỳ phát tình.

Suốt dọc đường, Lâm Quân rất cố gắng duy trì lý trí, thu mình ở hàng ghế sau.

Nhưng cô đã đánh giá thấp sức mạnh của thông tin tố bản thân.

Hương thơm nhàn nhạt dần lan ra từ tuyến thông tin tố sau gáy.

Ban đầu, Vệ Tĩnh mải lái xe, mải ngắm mỹ nhân yếu đuối, nên không nhận ra.

Cho đến khi cô lén nhìn Lâm Quân qua gương chiếu hậu lần nữa—

Cặp mắt xanh biếc của Lâm Quân đang chăm chú nhìn cô.

Tựa như đại dương sâu thẳm, sắp nhấn chìm cô vào đó.

Ánh mắt ấy tràn ngập sự chiếm hữu khiến Vệ Tĩnh lạnh sống lưng, lập tức tỉnh táo khỏi cơn mê sắc đẹp, vội vàng quay đầu lại.

Cô có phải đã tự dâng mình vào miệng cọp không?

Vệ Tĩnh bắt đầu căng thẳng.

Cô mím môi, ngồi thẳng lưng, siết chặt vô lăng, liếc nhìn qua gương chiếu hậu—

Lâm Quân đã nhắm mắt.

"Đừng sợ, trước khi ra ngoài tôi đã tiêm thuốc ức chế rồi... Ừm... Cảm ơn cô, Vệ Tĩnh."

Giọng nói yếu ớt của Lâm Quân khiến Vệ Tĩnh khẽ thả lỏng một chút.

Nhưng mà, giọng của Lâm Quân nghe hay thật đấy.

Như suối trong róc rách, mát lạnh thấm tận tim.

"Hương gì mà thơm thế nhỉ? Nước hoa trong xe cô là mùi trà à?"

Vệ Tĩnh rất thích mùi hương này, cô hít sâu một hơi, càng ngửi càng thấy mê.

Thậm chí cô còn quyết định, lát nữa nhất định phải hỏi Lâm Quân mua loại nước hoa này ở đâu, cô cũng muốn mua một chai.

Cơ thể Vệ Tĩnh bắt đầu mềm nhũn.

Dây thần kinh dần trở nên thư giãn, phấn chấn.

Một làn hương nhàn nhạt tỏa ra từ tuyến thông tin tố sau gáy cô—

Nhưng chính cô lại không nhận ra.

Ngửi thấy hương thơm mát ngọt ấy, Lâm Quân đau đớn nhíu mày.

Cô không ngờ Vệ Tĩnh lại không dán kín miếng dán cách ly.

Lý trí vốn đã mong manh của cô—

Sắp bị hương hoa nhài thanh thanh ngọt ngào kia đánh bại rồi.

Lâm Quân cố gắng kiềm chế bản năng muốn lao lên chiếm đoạt cô ấy.

Từ trước đến nay, cô chưa từng có bất kỳ cảm giác kích động nào với một Omega, dù là trong kỳ phát tình cũng không ngoại lệ.

Thế nhưng bây giờ, người phụ nữ mà lần trước cô còn muốn trốn tránh—lần này chỉ mới nhìn thấy thôi, cô đã gần như không khống chế nổi bản thân.

Là một tiến sĩ tâm lý học, đương nhiên cô hiểu rõ nguyên nhân—

Độ phù hợp giữa thông tin tố của cô và Vệ Tĩnh nhất định rất cao.

Với tư cách là một Alpha cấp S, những Omega thông thường khi đứng trước cô sẽ có cảm giác bị áp chế.

Họ vừa bài xích, nhưng đồng thời cũng bị thông tin tố của cô ép buộc mà phục tùng—

Bởi vì mức độ thông tin tố chênh lệch quá lớn.

Cũng chính vì vậy, cô chưa từng có bất kỳ rung động tình cảm hay kích thích sinh lý nào đối với họ.

"Nhào lên là phạm pháp... Mình không thể phạm pháp."

Lâm Quân cúi đầu, lẩm bẩm đọc luật trong miệng.

Quốc gia bảo vệ Omega một cách toàn diện, cô chỉ cần làm thêm một bước nữa thôi cũng sẽ là phạm pháp.

"Phạm pháp đấy, phạm pháp đấy, phạm pháp đấy...

Người ta là có lòng tốt mà, có lòng tốt mà, có lòng tốt mà..." (Editor: như đọc Kinh v má =]]])

Ngồi phía trước, Vệ Tĩnh nghe thấy tiếng thì thầm từ hàng ghế sau, cô đỏ mặt quay đầu lại nhìn.

Hoàn toàn quên mất mình đang lái xe.

Lâm Quân cúi đầu, vẫn không ngừng lẩm bẩm.

"Đến nhà cô rồi." Vệ Tĩnh đầu óc mơ hồ, lái xe vào gara khu nhà của Lâm Quân, mềm nhũn chân tay bước xuống xe.

Cô vòng qua mở cửa xe bên Lâm Quân, thấy cô ấy vẫn bất động.

Thế là, cô chủ động đưa tay kéo người ra ngoài.

Lâm Quân đỏ bừng cả mặt, lảo đảo bước xuống, thậm chí còn không phân biệt được đông tây nam bắc.

Vốn dĩ Vệ Tĩnh định xong việc thì rút lui, nhưng thấy tình trạng này của Lâm Quân, cô cảm thấy không ổn.

Cô phải đưa người về tận nhà, tránh xảy ra chuyện dọc đường.

"Nào, tôi đỡ cô. Nhưng mà... cô không được động tay động chân đâu đấy."

Vệ Tĩnh cũng đỏ mặt, đôi mắt ươn ướt như thỏ con, mềm mại vô cùng.

Lâm Quân nhìn thỏ con đáng yêu tỏa ra hương hoa nhài thơm ngát, chậm rãi gật đầu.

Cô được Vệ Tĩnh đỡ đi, từng bước từng bước về đến nhà.

Cuối cùng cũng đưa được người về, Vệ Tĩnh lau mồ hôi trên trán.

Mồ hôi ướt đẫm làm mái tóc dài màu hạt dẻ mà cô tỉ mỉ chăm chút trở nên bết lại.

Lâm Quân nhìn cô, vô thức nuốt nước bọt.

Vệ Tĩnh ngửa đầu, không ngừng dùng tay quạt gió, thỉnh thoảng còn kéo cổ áo lên để tản nhiệt.

Hành động vô tình ấy khiến thông tin tố trên người Lâm Quân không ngừng tràn ra ngoài.

Hai người đều không nhận ra—

Thông tin tố của họ đã đến mức bùng nổ.

"Cô đi nhanh đi."

Môi Lâm Quân khô khốc, cô nhìn thỏ con vẫn chưa nhận ra tình huống nguy hiểm, khổ sở mỉm cười.

Con thỏ nhỏ này... thật sự không xem mình là Alpha à?

"À... được."

Vệ Tĩnh mơ màng nghĩ, cô còn phải quay về uống rượu nữa.

Thế là, cô phất tay chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa bước một bước, chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống.

Lâm Quân lập tức lao ra, nhanh như chớp đỡ lấy cô.

Đây là lần đầu tiên cô ôm một Omega—

Mềm quá...

"Cảm ơn."

Vệ Tĩnh tựa vào người cô, ánh mắt mơ màng, say mê hít lấy hương thơm trên người Lâm Quân.

Cô cúi đầu, dựa sát vào cơ thể Lâm Quân, khẽ phập phồng cánh mũi.

"Nước hoa này thật sự thơm quá~"

Lâm Quân nhìn bông hoa nhài xinh đẹp mê người trước mắt, ánh mắt dần trở nên mơ màng.

Cô chậm rãi cúi đầu, cùng Vệ Tĩnh hít lấy hương thơm ấy.

Vệ Tĩnh ngẩng đầu, ngắm nhìn đại mỹ nhân tuyệt thế gần trong gang tấc—

Không nhịn được mà nhón chân hôn lên môi cô.

Đôi môi mềm mại, dẻo ngọt, mang theo chút hương rượu, "chụt" một tiếng áp lên môi Lâm Quân.

Đôi mắt nâu sâu thẳm xông thẳng vào trái tim cô.

Cổ họng Lâm Quân khẽ siết lại, ánh mắt băng lạnh, tĩnh lặng như dã thú săn mồi—ẩn chứa một khí thế không để con mồi trốn thoát.

Nhưng trên thực tế—

Cô lại đang ôm chặt vòng eo mềm mại đến mức chỉ sợ dùng thêm chút sức là có thể bẻ gãy của Vệ Tĩnh.

Giọng nói khàn khàn, vừa mong chờ, vừa mang theo sự cấm dục ẩn nhẫn:

"Cô muốn làm bạn gái tôi sao?" Lâm Quân căng thẳng nhìn đôi môi mềm mại mê người của Vệ Tĩnh, liên tục nuốt nước bọt—cô sợ bị từ chối.

Tuyến thể sau gáy của Vệ Tĩnh giật liên hồi, tuyến thể căng phồng bị miếng dán cách ly chèn ép đến mức vô cùng khó chịu.

Cô vô thức giơ tay—xé toạc miếng dán.

Trong chớp mắt, hương hoa nhài lan tràn khắp phòng khách.

Hương thơm thanh khiết, ngọt ngào đến mức khiến người ta say mê.

"Cô có muốn làm bạn gái tôi không?" Lâm Quân mắt đỏ hoe, cúi đầu nâng cằm Vệ Tĩnh lên, cố chấp hỏi lại.

Chìm đắm trong hương trà, Vệ Tĩnh bất giác cầm tay cô đặt vào miệng, nhẹ nhàng cắn một cái rồi buông ra.

Chỉ một hành động nhỏ ấy thôi, cũng đủ khiến lý trí của Lâm Quân—

Vốn chưa từng nặng dục vọng—

Bị Vệ Tĩnh quấy nhiễu đến mức đứt đoạn hoàn toàn.

Cô ôm chặt lấy Vệ Tĩnh, thì thầm bên tai cô:

"Tôi muốn làm bạn gái cô, được không?"

Vệ Tĩnh nghiêng đầu đối diện với ánh mắt cô, đôi mắt trong veo mà mê hoặc.

Cô khẽ cười, như có như không chạm nhẹ vào cằm Lâm Quân, giọng điệu câu hồn đoạt phách:

"Vậy thì phải xem bản lĩnh của cô thế nào rồi."

Dưới làn da trắng nõn của Lâm Quân, một đường gân xanh nổi lên nơi cổ—

Cô đã nhẫn nhịn đến cực hạn.

Có lẽ không một Alpha nào có thể như cô—

Ôm chặt một Omega có độ phù hợp thông tin tố đặc biệt cao với mình—

Mà vẫn một lòng một dạ hỏi cô ấy rằng:

"Tôi có thể làm bạn gái cô không?"

Chiếc cổ thiên nga cao ngạo, cùng yết hầu khẽ nhấp nhô khi nuốt xuống, lập tức thu hút sự chú ý của Vệ Tĩnh.

Cô giơ ngón tay thon dài lướt nhẹ lên yết hầu của Lâm Quân.

Lâm Quân vốn có yết hầu không rõ ràng, chỉ khi cổ căng thẳng kéo dài mới hiện lên chút ít.

Đường cằm tinh xảo kết hợp cùng yết hầu ẩn hiện—tạo nên một sức hút không thể diễn tả bằng lời.

Vệ Tĩnh không kìm lòng được mà ghé sát, tỉ mỉ gặm cắn.

Lần này, Lâm Quân rốt cuộc không nhịn nổi nữa.

Cô bế bổng Vệ Tĩnh lên, sải bước đến cửa, "rầm" một tiếng đóng chặt cánh cửa lại.

Sau đó—ôm cô vào phòng ngủ.

Trên người cô gái trong lòng, không còn chút ngượng ngùng nào nữa.

Chỉ còn lại sự hỗn loạn và gấp gáp—

Hương trà nồng đậm đã khiến Vệ Tĩnh say đến mơ màng.

Mà chính Lâm Quân cũng bị hương hoa nhài của Vệ Tĩnh kéo vào một thế giới huyền ảo.

Rốt cuộc là ai quyến rũ ai đây?

Một đêm trôi qua, khi Vệ Tĩnh lần nữa tỉnh dậy, cô ôm chặt chiếc chăn màu xanh trước ngực, làn da trắng nõn tương phản với màu chăn, trông vô cùng xinh đẹp. Cô nhỏ nhắn tinh tế, gương mặt mềm mại ửng hồng, đôi mắt long lanh mê ly.

Cô chống tay lên đầu, mơ màng nhìn cách bài trí xa lạ trong căn phòng, đầu óc trống rỗng, mơ hồ từng cơn. "Đây là đâu vậy?" Giọng nói khàn khàn và khô khốc khiến cô sững người.

Trên tấm lưng trần mịn màng là những dấu vết loang lổ, ánh sáng bên ngoài cửa sổ khiến cô không thích ứng kịp, liền đưa tay che đi ánh nắng chói mắt.

Bộ não trống rỗng của Vệ Tĩnh vẫn đang khởi động chậm chạp, nhưng khởi động mãi vẫn không thành công. Cô ngáp một cái, xốc chăn định xuống giường uống nước. Nhưng vừa vén chăn lên, cô đã nhìn thấy trên vùng eo phẳng lì của mình đầy những vết hằn sẫm đỏ.

Cô há hốc miệng, đưa mắt nhìn quanh người mình từ trên xuống dưới, cuối cùng bộ não đang đình công cũng hoạt động trở lại. Đúng lúc này, một cánh tay dài bất ngờ vươn qua, kéo cô trở lại.

Bị kéo về, Vệ Tĩnh bất đắc dĩ phải đối diện với Lâm Quân đang say ngủ. Cô ngắm nhìn gương mặt đẹp tựa tranh vẽ ngay cả khi ngủ của Lâm Quân, đôi môi hơi nhếch lên, vết cắn rướm máu còn hơi sưng đỏ, khóe mắt cũng ửng hồng, khiến Vệ Tĩnh lại lần nữa đắm chìm trong nhan sắc ấy.

Mãi đến khi cái bụng quá đói cồn cào, Vệ Tĩnh mới đỏ mặt gạt tay Lâm Quân ra, chậm rãi ngồi dậy. Mái tóc dài xõa xuống che đi tấm lưng trần, lộ ra dáng người yêu kiều.

Vừa đặt chân xuống đất, cô lập tức cảm thấy cơn đau nhức ê ẩm. Vệ Tĩnh cắn môi đầy thẹn thùng và bực bội, đôi mắt chớp liên tục, trong lòng vừa có chút vui sướng lại có phần hoang mang. Cô đứng dậy, định bước về phía trước, nhưng cơ thể lảo đảo, đôi chân mềm nhũn, loạng choạng ngã xuống giường, đánh thức Lâm Quân đang say ngủ.

Lâm Quân chống người ngồi dậy, nhìn Vệ Tĩnh đang co rúm lại, đau lòng tiến lên ôm lấy cô, dùng chăn quấn chặt cô vào lòng.

"Sao vậy?" Sự lo lắng trong giọng nói của Lâm Quân cùng với cảm xúc trong thông tin tố truyền đến Vệ Tĩnh. Khi pheromone của cả hai hòa quyện, họ có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương trong một khoảng thời gian ngắn.

"Cô... mặc quần áo vào trước đi..." Vệ Tĩnh cúi mắt, không dám nhìn Lâm Quân đang không mảnh vải che thân, ánh mắt trốn tránh, chớp liên hồi.

Lâm Quân cúi đầu nhìn những vết xước trên người mình, vừa xấu hổ vừa lúng túng, không biết phải làm sao, bèn ôm chặt Vệ Tĩnh hơn, như thể làm vậy sẽ che đi được tất cả.

Kỳ phát tình sẽ kéo dài khoảng hai đến ba ngày. Nhưng đến nửa đêm hôm sau, Vệ Tĩnh đã lén lút trốn đi.

Kỹ thuật đánh dấu của Lâm Quân thực sự quá kém!!!

Cô chưa từng thấy alpha nào có kỹ thuật tệ đến vậy, dù rằng cô cũng chưa từng gặp alpha nào khác, nhưng chắc chắn ai cũng giỏi hơn Lâm Quân.

Cổ sau của cô sắp bị cắn nát rồi, vậy mà Lâm Quân vẫn thường xuyên không tìm đúng vị trí, còn phải để cô trong cơn mơ hồ dẫn dắt mới có thể định vị được. Vệ Tĩnh không chịu nổi nữa, nhân lúc Lâm Quân ngủ say, cô liền chạy mất.

Điều cô không biết là, ngay khi cô vừa đóng cửa rời đi, Lâm Quân đã tỉnh lại, mặc quần áo rồi vội vã đuổi theo. Nhưng cô ấy không dám vào trong, chỉ dám thu mình trong xe, chờ suốt một đêm.

Cô ấy thậm chí chưa thay quần áo, người vẫn còn nồng nặc pheromone của omega. Nếu không phải đã bị gió đêm thổi nhạt đi, e rằng đã có người báo cảnh sát vì nghi ngờ có kẻ khả nghi rồi.

Và thế là, tình huống hiện tại liền diễn ra—Lâm Quân và Vệ Tĩnh cúi đầu, lắp bắp giải thích xong, sắc mặt Vệ Su lập tức đen sầm lại.

"Bây giờ hai người định làm gì? Có suy nghĩ gì không?" Vệ Su nhìn ba tỷ tỷ của mình, ánh mắt lấp lánh không rõ, rõ ràng là có ý gì đó nhưng lại không chịu nói ra, đành phải hỏi thay.

Lâm Quân đỏ bừng mặt, lén liếc nhìn Vệ Tĩnh đang cúi đầu im lặng. Vệ Tĩnh thì đang lén gãi ngón chân trong dép, trong lòng rất muốn hỏi Lâm Quân xem, cô ấy có còn muốn hỏi lại đáp án cho câu hỏi "có đồng ý làm bạn gái cô ấy không" nữa không.

Lý Nguyên Hi ôm con, im lặng ăn xong một màn kịch hay. Cô cảm thấy khung cảnh hiện tại nên để lại cho Lâm Quân và tam tỷ của cô tự giải quyết. Dù gì cũng đều là người trưởng thành, có thể tự mình nói chuyện với nhau rồi.

Cô khẽ nháy mắt với Vệ Su, Vệ Su mặt lạnh gật đầu, lặng lẽ đứng dậy, để lại phòng ăn cho hai người Lâm Quân.

Vừa thấy Vệ Su đứng lên, cơ thể Lâm Quân khẽ run, suýt nữa tưởng rằng người bạn thân của mình không nhịn nổi cơn giận vì thấy chị gái bị bắt nạt, muốn đánh cô một trận để xả giận. Cô rụt vai lại, ngoan ngoãn chờ bị đánh.

Cô cũng không định né tránh, nói cho cùng chuyện này vẫn là lỗi của cô. Ban đầu cô không nên bảo Vệ Tĩnh đưa mình về nhà. Lâm Quân chán nản thở dài, chẳng phải vậy là tự dâng cừu non vào miệng hổ sao?

Lâm Quân lén nhìn Vệ Tĩnh vẫn cúi đầu không nói gì, lại thở dài lần nữa. Haizz, cô thật sự không biết Vệ Tĩnh đang nghĩ gì.

Mà Vệ Tĩnh có thể nghĩ gì được chứ? Cô chỉ đang nghĩ cái ngốc này sao còn chưa chịu mở miệng, nếu lại hỏi cô thêm lần nữa, cô rất có thể sẽ đồng ý luôn.

Không đúng, cô là omega, cô phải giữ giá chứ. Nghĩ vậy, Vệ Tĩnh tiếp tục cúi đầu im lặng.

Thế nhưng, Vệ Su cứ thế rời đi một cách ung dung. Hai người đồng loạt ngước mắt, trông thấy Lý Nguyên Hi đang tủm tỉm cười, cả hai đều ngơ ngác. Lý Nguyên Hi ân cần đóng cửa lại, còn làm khẩu hình với Vệ Tĩnh: "Nắm bắt cơ hội đi, tam tỷ!"

Dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Quân, Vệ Tĩnh gật đầu, cô quyết định rồi—cô muốn hỏi Lâm Quân, rốt cuộc cô ấy có định hỏi lại cô câu "có đồng ý làm bạn gái cô ấy không" nữa không. Nếu không định hỏi, Vệ Tĩnh nheo mắt, vậy thì cô cũng sẽ bắt cô ấy phải hỏi!

Tuyến thể của cô dễ cắn lắm sao? Kỹ thuật kém chết đi được, đến giờ tuyến thông tin tố của cô vẫn còn đau đây này!!!

Lâm Quân đột nhiên rùng mình, cảm thấy sau lưng lạnh toát, như có một ánh nhìn sắc lạnh bắn về phía mình. Cô lén quay đầu, tưởng bạn thân lại quay lại, nhưng nhìn mãi không thấy ai, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng ngờ động tác này lại bị Vệ Tĩnh nhìn thấy không sót chi tiết nào. Cô ngẩn ra một giây—người này có phải hơi ngốc không vậy? (Editor: gu chị em họ Vệ là thích A ngốc ngếch à)

"Khụ." Vệ Tĩnh hắng giọng, chuẩn bị sẵn tâm lý rồi nhẹ nhàng ho một tiếng để thu hút sự chú ý của Lâm Quân.

Lâm Quân lập tức quay đầu, đôi mắt xanh biếc nhìn cô chằm chằm, ánh mắt vô hại mà ngượng ngùng. Rốt cuộc sao một người cao gần mét chín như cô ấy lại có thể nhìn người khác với ánh mắt mềm mại như một chú mèo con thế này?

Vệ Tĩnh nhìn vào đôi mắt đen láy ánh lên một tầng hơi nước, mũi chân cô khẽ trượt trên sàn, giọng nói mềm mại khiến tim Lâm Quân khẽ run: "Cô... nghĩ thế nào?"

Lâm Quân lập tức đứng lên, hơi thở có phần gấp gáp, cô vươn chân dài ngồi xuống bên cạnh Vệ Tĩnh, ánh mắt sâu thẳm si mê dõi theo cô. Cô thử thăm dò, đưa tay nắm lấy ngón út của Vệ Tĩnh.

Vệ Tĩnh không rụt tay lại, cô nhìn bàn tay xinh đẹp, thon dài đang nắm lấy ngón út của mình. Rõ ràng có bàn tay to đến vậy, nhưng lại không dám nắm trọn tay cô, chỉ dám vòng lấy ngón út. Người này sao lại đáng yêu đến thế chứ.

"Vậy... cô thấy biểu hiện của tôi tối hôm trước thế nào?" Lâm Quân vẫn nhớ như in câu "phải xem biểu hiện của cô" mà Vệ Tĩnh từng nói.

Vệ Tĩnh giật mình, ngón tay như bị phỏng mà rút lại ngay lập tức, lườm Lâm Quân một cái.

Còn dám nhắc đến chuyện tối hôm trước nữa à?! Giờ nghĩ lại thôi mà cô đã thấy chân mềm nhũn rồi! Eo thì vẫn còn đau, vết cắn sau cổ chẳng biết đến bao giờ mới mờ đi nữa!

Mặt Vệ Tĩnh đỏ bừng, cô lườm Lâm Quân đầy đáng yêu, còn Lâm Quân thì trông như sắp khóc đến nơi.

Đây là lần đầu tiên Lâm Quân chủ động, vậy mà đối phương lại không thích cô. Nghĩ đến đây, lòng cô trĩu nặng, rõ ràng tối qua hai người còn đánh dấu lẫn nhau mà...

"Không được khóc." Vệ Tĩnh lo cô lại giống tối hôm trước, tìm không ra vị trí tuyến thông tin tố, mãi không đánh dấu thành công, gấp đến mức bật khóc. Nếu chuyện này mà bị người khác biết, cô chắc chắn sẽ bị A Su cười nhạo cả năm trời mất.

Lâm Quân bặm môi, bộ dạng muốn khóc mà không dám khóc, đôi mắt đẹp đượm vẻ mong manh, yếu ớt. Nhìn cô như vậy, Vệ Tĩnh lại nảy sinh suy nghĩ muốn ép cô khóc thật to.

Cô cúi xuống, chạm nhẹ trán Lâm Quân, rồi đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, tựa như đóa nhài đang nở rộ, hương thơm ngọt ngào làm lòng Lâm Quân chao đảo.

"Tớ muốn làm bạn gái cậu. Chúng ta có thể thử xem sao."

Lâm Quân siết nhẹ bàn tay đang đặt trên trán mình, nụ cười e thẹn nhưng tràn đầy vui sướng. Cuối cùng cô cũng nói ra lời đã lặp đi lặp lại hàng nghìn lần trong đầu.

Nói xong, cô nhẹ nhõm hẳn, đôi mắt xanh thẳm chăm chú nhìn Vệ Tĩnh không rời.

Vệ Tĩnh nuốt nước bọt, cô nhìn thấy một nét đẹp trên người Lâm Quân—một vẻ đẹp hiếm có, cao hơn cả trí tuệ và sự thanh lịch, giống như trúc xanh trong gió, dịu dàng nhưng ẩn chứa cốt cách kiêu hãnh.

Hơn nữa, cô ấy còn có khí chất của một học giả, vừa nghiêm túc, vừa ẩn chứa nét gợi cảm kín đáo. Cộng thêm những lời ngốc nghếch mà chân thành đến lạ, tất cả đều khiến tim Vệ Tĩnh rung động.

Cô nghiêng đầu, ngắm khuôn mặt đang căng thẳng của Lâm Quân, chợt nảy ra một ý nghĩ—xưa nay chỉ có cô đuổi theo người khác, chưa từng có ai đuổi theo cô cả!

Nếu giờ đồng ý ngay, có phải sẽ mất giá quá không? Cô cũng muốn tận hưởng cảm giác được theo đuổi một lần, mà còn là được Lâm Quân theo đuổi, chắc chắn sẽ rất thú vị.

Một con tiểu ác ma trong lòng Vệ Tĩnh bỗng được thả ra, cô thầm nghĩ với vẻ đầy hứng thú, thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Quân, ánh mắt khiến đối phương run lên, càng thêm căng thẳng.

Miếng dán ngăn cách thông tin tố của Vệ Tĩnh vẫn còn dính chặt, khiến Lâm Quân không thể cảm nhận được cảm xúc của cô. Nhưng với chuyên môn của mình, cô có linh cảm rằng Vệ Tĩnh đang có ý đồ xấu, tràn ngập ác ý vui vẻ, y hệt một con mèo con tinh nghịch, đang giơ vuốt nhỏ chuẩn bị vờn đồ chơi.

Ở ban công nhỏ, Lý Nguyên Hi một tay ôm con, một tay nắm lấy Vệ Su, cả hai đang hóng gió và tắm nắng.

"Cậu đừng lo cho tam tỷ nữa, chị ấy thông minh lắm, chắc chắn đã có tính toán riêng. Huống hồ, Lâm Quân còn đuổi theo đến tận cửa rồi." Lý Nguyên Hi an ủi Vệ Su.

Nhuận Nhuận cũng phụ họa bằng cách gật gù liên tục, như thể đồng ý với lời mẹ nói. Vệ Su giơ tay bế bé vào lòng, Nhuận Nhuận liền níu chặt một ngón tay của cô, miệng bi bô không biết đang nói gì.

Nửa tiếng sau, Lâm Quân và Vệ Tĩnh một trước một sau đi ra từ phòng ăn.

Vệ Su liếc nhìn hai người, một người ủ rũ, một người thì phấn khởi, cô quay sang nhìn Lý Nguyên Hi, hai người trao đổi ánh mắt—coi bộ vấn đề đã được giải quyết rồi.

"Á, Nhuận Nhuận, con đáng yêu quá đi! Lại đây cho tam dì ôm một cái nào!" Vệ Tĩnh cười tít mắt, cúi xuống thơm lên mặt Nhuận Nhuận một cái, khiến cô bé tròn mắt ngơ ngác. Nhưng khi nhận ra là người quen, Nhuận Nhuận liền nhoẻn miệng cười thật tươi.

Lý Nguyên Hi nhìn Lâm Quân đang ỉu xìu, tò mò không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đúng lúc này, Vệ Su và Vệ Tĩnh đang bận trêu Nhuận Nhuận, không để ý đến họ.

Cô định kéo Lâm Quân lại tám chuyện một chút, không ngờ Vệ Tĩnh vừa ngẩng đầu đã trực tiếp bảo Lâm Quân về nhà.

Lâm Quân lưu luyến nhìn cô, cố gắng khiến Vệ Tĩnh thay đổi quyết định.

Nhưng cơn kết hợp nhiệt của Lâm Quân vẫn chưa hoàn toàn qua đi, Vệ Tĩnh đương nhiên không thể để cô ở lại, dứt khoát đuổi về nghỉ ngơi.

Thế là Lâm Quân bị xe điện đưa đi, đôi mắt vẫn không ngừng dõi theo hướng biệt thự. Đáng tiếc, trừ Lý Nguyên Hi tiễn cô ra đến cổng, suốt dọc đường, Vệ Tĩnh không hề xuất hiện.

Vệ Su nhìn chị gái mình vui vẻ, nhẹ nhõm tựa như vừa trút được gánh nặng, cô đưa Nhuận Nhuận buồn ngủ cho bảo mẫu, sau đó hạ giọng hỏi Vệ Tĩnh:

"Chị thực sự muốn thử với Lâm Quân à?"

"Ừ hứ, sao thế, lo chị bị bắt nạt à?"

Vệ Tĩnh giơ tay chạm nhẹ lên gương mặt nghiêm túc của Vệ Su, rồi dang tay ôm lấy cô em gái từ bé đến lớn lúc nào cũng lạnh lùng của mình.

Nhìn gương mặt ngây thơ, hồn nhiên của chị gái, Vệ Su khó mà không nghĩ như vậy.

Thấy vậy, Vệ Tĩnh bật cười khúc khích: "Nếu chị mà ngốc như thế, sao có thể mở được quán bar 'số một' của B thị chứ?"

Cô cười đến mức người nghiêng ngả.

Quán bar của cô nổi tiếng vì sự an toàn, A, O, Beta đều có thể đến chơi. Mọi khu vực đều sạch sẽ, gọn gàng, đội ngũ bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt.

Cô đã chứng kiến vô số câu chuyện tình yêu đầy drama ở quán bar của mình. Chưa từng ăn thịt heo, nhưng ít ra cũng đã chơi với heo nhiều năm rồi.

Chỉ bằng trực giác, cô cũng đủ khả năng phán đoán, chưa kể hồ sơ điều tra về Lâm Quân và gia đình cô ấy vẫn còn đặt ngay đầu giường của cô nữa kia.

Nghe chị nói vậy, Vệ Su mới yên tâm. Nhưng vừa nhìn thấy quầng thâm dưới mắt chị, cô lại xót xa, nhẹ giọng nói:

"Vậy chị ngủ thêm một lát đi. Tối em nấu món ngon cho chị, bồi bổ lại sức."

Vệ Tĩnh ngáp một cái, gật đầu.

Vốn dĩ cô chỉ vì đói quá mới xuống đây, bây giờ đã ăn no, còn có thêm một 'bạn gái dự bị', cũng đến lúc quay lại ngủ tiếp rồi.

Chỉ không biết cái tên ngốc kia có ăn trưa chưa nữa?

Mà người bị gọi là "ngốc" kia, sau khi "rầm" một tiếng đóng cửa xe, ngồi xuống, nhìn về phía trước rồi chẳng hiểu sao bật cười.

Càng cười càng lớn, trong giọng nói tràn đầy niềm vui sướng và hạnh phúc không thể kìm nén.

Người qua đường nghe thấy cũng vô thức mỉm cười theo, trong lòng thầm thắc mắc không biết chuyện gì khiến cô ấy vui vẻ đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro