Chương 82
Có câu tục ngữ nói: "Ba nâng, bốn lật, sáu ngồi, bảy lăn, tám bò, chín đứng đi."
Điều này có cơ sở khoa học nhất định, nhưng sự phát triển của mỗi em bé là khác nhau, tốc độ lớn lên cũng khác nhau.
Cô bé Nhuận Nhuận đã biết ngẩng đầu, gần đây luôn học theo Lý Nguyên Hi lật người, mỗi lần thấy mẹ lật người là cô bé lại muốn làm theo, vui sướng không chịu nổi, đã nhiều lần muốn lật theo.
Lý Nguyên Hi mặc bộ đồ ở nhà mà Vệ Su chọn cho cô, rộng rãi, thoải mái và mềm mại, chất liệu rất tốt, đến nỗi Nhuận Nhuận muốn nằm mãi trên ngực Lý Nguyên Hi không muốn rời.
Vệ Su đeo kính viền vàng, dựa vào Lý Nguyên Hi xem nội dung công việc mà trợ lý gửi đến, Lý Nguyên Hi ôm Nhuận Nhuận, cô bé đang chảy nước miếng, Nhuận Nhuận nắm chặt hai nắm tay, hôn lên mặt Lý Nguyên Hi một cái.
"Ha ha ha~", Lý Nguyên Hi tận hưởng nụ hôn của cô con gái bé nhỏ, sau khi Nhuận Nhuận hôn xong cũng trả lại một nụ hôn, hai mẹ con hôn nhau vui vẻ, hoàn toàn bỏ qua Vệ Su.
Vệ Su đặt máy tính bảng xuống, nhìn Lý Nguyên Hi với ánh mắt u oán, trong mắt cô chỉ có Nhuận Nhuận, còn trong mắt Nhuận Nhuận cũng chỉ có cô, tình yêu hai chiều thật cảm động, chỉ là không có cô ở đó.
"Ôi." Vệ Su thở dài, đôi mắt đen nhìn Lý Nguyên Hi với vẻ vừa oán trách vừa sâu lắng, nghe thấy tiếng thở dài của cô, Lý Nguyên Hi và Nhuận Nhuận cùng quay đầu nhìn về phía cô.
Cô bé vừa thấy cô đã cười, trong đôi mắt to đẹp chỉ thể hiện một ý nghĩ, cô bé đói rồi, Nhuận Nhuận giơ tay muốn được bế, đầu ngẩng cao hướng về phía cô để đòi ôm.
Vệ Su: ......
Cô không muốn bế, cô bé này đói là lại tìm đến cô, cô đâu phải là bò sữa của cô bé, lúc nào cũng phải cung cấp.
Vệ Su kiêu ngạo đảo mắt, Lý Nguyên Hi nhìn thấy Vệ Su đeo kính viền vàng làm ra vẻ nhỏ nhắn như vậy, không nhịn được mà đưa tay kéo đầu cô về phía mình.
Vệ Su còn đang nghi hoặc không biết Lý Nguyên Hi định làm gì, cô còn chưa kịp hỏi thì Lý Nguyên Hi đã không cho cô cơ hội, trực tiếp hôn lên môi cô.
Chiếc lưỡi linh hoạt mềm mại khẽ tách môi cô ra, đầu lưỡi thô ráp lướt qua vòm miệng, khiến Vệ Su lập tức nín thở, đôi mắt nhắm nghiền, vô thức thuận theo nụ hôn nóng bỏng của Lý Nguyên Hi.
Ngón tay Lý Nguyên Hi nhẹ nhàng ấn lên cổ cô, đầu ngón tay khẽ vuốt ve làn da nơi cổ, ép buộc Vệ Su phải tiếp nhận sự mạnh mẽ đột ngột này.
Lần đầu tiên thấy cảnh tượng như vậy, Nhuận Nhuận nắm chặt bàn tay nhỏ đưa lên miệng, mắt mở to nhìn chằm chằm hai mẹ. Bé nghiêng đầu đầy nghi hoặc, dường như đang thắc mắc hai mẹ đang làm gì vậy? Bé có thể tham gia không?
Lý Nguyên Hi cực kỳ thích dáng vẻ kiều diễm ngoan ngoãn mặc cô thu hoạch này của Vệ Su. Cô bỏ lại tất cả vẻ lạnh lùng lý trí, tận hưởng phong thái động lòng người chỉ thuộc về mình cô.
Lý Nguyên Hi hít sâu một hơi, cuối cùng cũng buông tha cho Vệ Su đang sắp ngất vì thiếu dưỡng khí.
Cô cúi đầu tiếp tục hôn lên đôi môi đỏ mọng của Vệ Su, bàn tay vốn đặt trên cổ không biết từ khi nào đã dời xuống lưng, ôm chặt cô vào lòng.
Hơi thở gấp gáp của cả hai dần bình ổn lại, mà Nhuận Nhuận—vẫn chưa được uống sữa—cũng chẳng còn đói nữa. Bé thích thú mút bàn tay nhỏ, chăm chú nhìn hai mẹ "gặm cắn" lẫn nhau, lúc kích động còn cười khúc khích.
Hôn đủ rồi, Lý Nguyên Hi chậm rãi buông Vệ Su ra.
Vệ Su đỏ mặt, trừng mắt lườm cô, nhưng Lý Nguyên Hi vừa thở một hơi đã không nhịn được lại hôn thêm hai cái nữa.
Lư Uyển tình cờ đi ngang qua, không thể chịu nổi mà quay đầu đi chỗ khác.
Bà chỉ muốn đến ôm cháu gái một cái, sao tự nhiên lại bị ép ăn một bữa "cẩu lương" thế này?!
Chỉ có Nhuận Nhuận phát hiện bà nội đã lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ bịt mắt rời đi.
Hai mẹ vẫn còn quấn quýt dính lấy nhau, nhưng sau khi xem mười mấy phút, Nhuận Nhuận bắt đầu chán rồi.
Mút tay cũng không thể lấp đầy cái bụng nhỏ của bé, bé bắt đầu sốt ruột, "A a a a a ~ Ưm a ~ Ưm a ~"
Vệ Su nghe thấy tiếng khóc, nghiêng đầu nhìn con gái nhỏ, thấy bé mắt đỏ hoe, sắp sửa rơi nước mắt đến nơi.
Cô lập tức đẩy Lý Nguyên Hi vẫn còn chưa thỏa mãn ra, trừng cô một cái.
Lý Nguyên Hi vô tội nhìn nhóc con sắp khóc, liền vươn tay bế bé lên, đưa qua cho Vệ Su.
Nhuận Nhuận hít hít mũi, vẻ mặt tủi thân ôm chặt lấy cổ Vệ Su, bàn tay nhỏ không ngừng kéo áo cô, muốn bú sữa.
Vệ Su nhìn gương mặt con bé giống hệt Lý Nguyên Hi, tim mềm nhũn.
Lý Nguyên Hi khóc cũng thích hít hít mũi như vậy, có khi khóc quá mức còn run cả vai, đòi ôm một cái.
Nhuận Nhuận há miệng bú sữa từng ngụm lớn, đôi mắt trà nhạt ngước lên, thấy mẹ đang cười với mình, bé lập tức nghiêng đầu, cười đáp lại, miệng nhỏ còn rỉ ra cả sữa trắng.
"Ha ha ha ha."
Lý Nguyên Hi chọc chọc má bé, Nhuận Nhuận lập tức quay sang cười với cô.
Ngay sau đó, Lý Nguyên Hi liền bị Vệ Su đá văng ra.
"Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không được làm Nhuận Nhuận phân tâm, như vậy con bé sẽ tạo thành thói quen xấu đấy."
Vệ Su hờn dỗi, cũng không dùng nhiều lực, nhưng Lý Nguyên Hi vẫn thuận thế ôm chân cô ngã xuống sofa.
"He he, tớ biết rồi."
Lý Nguyên Hi cười khẽ, cố ý nháy mắt với cô một cái.
Chấn động trong lồng ngực truyền đến lòng bàn chân Vệ Su, lan khắp người cô.
Cô cắn môi, đôi mắt long lanh, ánh nước mịt mờ dâng lên.
Lý Nguyên Hi trông thấy mà lòng càng vui sướng.
Cô cố ý dùng ngón tay vẽ vòng vòng lên lòng bàn chân Vệ Su, chỉ đủ khiến cô ngứa ngáy, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô cho con bú.
"Hai người có thể bớt lại chút được không?"
Vệ Tĩnh xuất hiện, ngáp một cái đầy uể oải, trong tay cầm ly sữa nóng.
Quầng thâm dưới mắt cô ấy xanh đậm, vừa nhìn đã biết là cả đêm không ngủ.
Nghe thấy giọng của Vệ Tĩnh, Lý Nguyên Hi liền buông tay, ôm lấy chân phải của Vệ Su, chào hỏi, "Chào chị ba."
Vệ Tĩnh uể oải gật đầu, mái tóc dài màu hạt dẻ rối bù xõa trên vai, cô thất thần nhìn cháu gái đang ngoan ngoãn bú sữa.
Vệ Su xoay người chỉnh lại quần áo, sau đó đưa Nhuận Nhuận đã bú no cho Lý Nguyên Hi bế, còn cô thì trở về phòng chỉnh trang lại. Cô không có sở thích bị người khác nhìn chằm chằm thế này.
Trước khi đi, cô liếc nhìn Vệ Tĩnh vẫn đang ngồi ngẩn ra, nhíu mày.
Lý Nguyên Hi ôm con, nhẹ nhàng vỗ lưng để bé ợ hơi, chạm mắt với Vệ Su, cả hai đều nhận ra có lẽ Vệ Tĩnh đang có tâm sự.
Vệ Su khẽ nhíu mày, trong lòng xoay chuyển một ý nghĩ—chị ba sẽ không lại bị Alpha nào lừa tiền đấy chứ? Nếu đúng vậy, cô thật sự chỉ biết xoa trán đầy bất lực.
Lý Nguyên Hi thì vừa tò mò vừa lo lắng, liếc nhìn Vệ Tĩnh một cái, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ ôm Nhuận Nhuận ra vườn hoa nhỏ dạo chơi, chuyện còn lại để vợ cô giải quyết là được rồi.
Vệ Su thay một bộ quần áo khác, xuống nhà thì thấy Vệ Tĩnh vẫn đang ngồi ngây người trên sofa, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
"Chị ba?" Vệ Su bước tới, ngồi xuống gọi cô.
Nhưng Vệ Tĩnh không nghe thấy, chỉ vô thức đưa tay chạm vào gáy mình.
Ánh mắt Vệ Su lập tức lạnh đi.
Vệ Tĩnh là người đơn thuần nhất trong nhà họ Vệ, tâm địa mềm yếu, ngoài việc mê sắc đẹp ra thì chẳng có thói hư tật xấu nào. Mọi người trong nhà đều âm thầm quan tâm đến cô ấy.
Dù vậy, cô ấy vẫn luôn tận tâm chăm sóc người nhà, cố gắng gánh vác trách nhiệm của một người chị, quan tâm đến cô và Vệ Tín.
Vệ Su nhíu chặt mày, đôi mắt băng lãnh dừng lại trên bàn tay đang đặt sau gáy của Vệ Tĩnh.
Cô đứng dậy, gạt tay chị ra, lập tức nhìn thấy miếng dán ức chế màu hồng trên tuyến thể, xung quanh toàn là dấu răng.
Làn da trắng nõn hằn lên những vết cắn tím bầm, rõ ràng là dấu vết đánh dấu của một Alpha không mấy thành thạo.
Hương trà đậm đặc từ tuyến thể của Vệ Tĩnh chậm rãi lan ra trong không khí.
Vệ Tĩnh ngượng ngùng nhìn Vệ Su đang giận đến bốc hỏa, theo bản năng dịch người, muốn tránh xa cô em gái đang tỏa ra sát khí lạnh lẽo.
"Chuyện gì đây?" Vệ Su nheo mắt, giọng nói trầm xuống, nhìn chằm chằm vào chị gái đang muốn đánh trống lảng.
Vệ Tĩnh đảo mắt nhìn quanh, định lén chuồn đi, nhưng lại bị Vệ Su giữ chặt, không nhúc nhích nổi.
"Tiểu Su..." Vệ Tĩnh bĩu môi, nũng nịu gọi, cố gắng làm nũng mong em gái bớt khí thế dọa người lại.
"Đánh dấu tạm thời hay đánh dấu sâu?"
Đôi mắt đen của Vệ Su sắc bén đến mức Vệ Tĩnh không dám nhìn thẳng.
Cô rụt cổ, cúi đầu lí nhí, "Vẫn... vẫn chưa đến mức đánh dấu sâu."
Vệ Su đưa tay xoa trán, giọng đầy mệt mỏi, "Vậy tức là sắp đến mức đó rồi? Thế chị đã có biện pháp phòng ngừa chưa?"
Vệ Tĩnh vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, những kiến thức cơ bản này cô vẫn biết mà!
"Người đó là ai?" Vệ Su nghiến răng, giọng điệu lạnh băng.
Vệ Tĩnh cúi gằm mặt, không chịu nói. (Editor: gòi gòi biết gòi nha)
Thật ra cô cũng không biết nên giải thích thế nào... Đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, cô chỉ có lòng tốt đưa người ta về nhà, ai ngờ đối phương lại đột nhiên lên kỳ kết hợp. Rồi thì... lửa bén rơm... chuyện cứ thế mà xảy ra.
Nhìn dáng vẻ chột dạ của chị gái, Vệ Su cũng chẳng còn giận nữa.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Tĩnh, để chị tựa vào mình.
Vệ Tĩnh mím môi, cuối cùng chui vào lòng Vệ Su, nhắm mắt lại, ấm ức mà nức nở.
Cô cảm động quá đi mất! Không hổ là cô em gái mà cô yêu thương nhất!
Vệ Su vỗ vai chị, dán lại miếng ức chế mới cho cô.
Trong đầu cô đã nhanh chóng tính toán xem nên sắp xếp người điều tra chuyện này thế nào.
Vệ Su sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm nếu cả hai bên đều tự nguyện yêu đương. Điều cô lo nhất là lại có kẻ nào đó dựa vào một chút nhan sắc mà mê hoặc chị ba, lừa dối chị ấy.
Đến lúc đó, người ta bỏ đi, chỉ để lại chị ba ôm nỗi đau một mình. Mất tiền thì không sao, nhà cô không thiếu chút tiền đó, nhưng nếu để chị ba bị tổn thương thì mới là chuyện đáng sợ. Người sống chân tình như chị ấy, rất dễ bị tổn thương nhất.
Lý Nguyên Hi đang ôm Nhuận Nhuận đi dạo quanh vườn hoa nhỏ thì đột nhiên điện thoại trong túi rung lên.
Cô lấy ra nhìn, hóa ra là Lâm Quân gọi tới.
Lâm Quân sao tự dưng lại gọi cho cô? Lý Nguyên Hi thấy hơi tò mò.
"Chào nha, bạn câu cá của tôi." Lý Nguyên Hi ôm Nhuận Nhuận ngồi xuống ghế, bắt máy.
"Khụ... Cậu có bận không?" Giọng của Lâm Quân khàn khàn, còn mang theo chút không tự nhiên, khiến Lý Nguyên Hi nhướng mày—có chuyện rồi đây!
"Không bận, có chuyện gì cần tôi cho cậu lời khuyên à?" Lý Nguyên Hi cúi xuống hôn bé con đang gặm tay, Nhuận Nhuận ngoan ngoãn rút ngón tay ướt nhẹp khỏi miệng, cười rạng rỡ với cô.
Lâm Quân ngồi trong xe, nhìn chằm chằm khu biệt thự nổi tiếng của thành phố B.
Những người có thể sống ở đây không chỉ giàu có, mà còn có địa vị. Mỗi căn biệt thự đều có khu vườn riêng rộng rãi, giá nhà cao đến mức ai nghe cũng phải giật mình.
Cô thở dài một hơi.
Từ sáng sớm tỉnh dậy, cô đã lái xe thẳng đến đây.
Nhưng giờ cô lại không biết phải nói gì với Lý Nguyên Hi.
Lâm Quân gục đầu lên vô lăng, im lặng một lúc lâu.
Lý Nguyên Hi cũng khá kiên nhẫn, chờ cô mở lời. Dù sao hai người họ cũng từng cùng nhau phơi nắng đến đen da, vẫn kiên trì đi câu cá cùng nhau, tình bạn này không dễ gì có được.
Hơn nữa, Lâm Quân là người tốt, rất đáng để kết giao.
Quan trọng nhất là—chị ba còn thích cô ấy!
Cô ấy cũng là bạn của Vệ Su, xét cả tình lẫn lý, Lý Nguyên Hi đều muốn hóng hớt xem đã xảy ra chuyện gì.
Một người hướng nội như Lâm Quân mà lại chủ động gọi điện cho cô, chắc chắn là có chuyện lớn lắm!
Lý Nguyên Hi chỉ nghĩ thôi cũng thấy hào hứng.
Không ngờ Lâm Quân lại tin tưởng cô đến vậy, còn tìm cô để tâm sự nữa chứ!
Lâm Quân không biết rằng trong lúc cô còn đang rối rắm, Lý Nguyên Hi đã tự động bẻ lái, tưởng tượng ra vô số kịch bản trong đầu.
Cô cúi xuống nhìn vết cắn trên cổ tay mình.
Dấu răng nhàn nhạt—là đối phương đau quá không nhịn được, đành cắn một phát.
Tuyến thể sau gáy cô vẫn còn đau âm ỉ, từng cơn từng cơn.
Một hương nhài nhẹ nhàng lan tỏa, ngọt đến mức khiến người ta mê mẩn.
Lâm Quân lại đập đầu xuống vô lăng mạnh hơn.
Lý Nguyên Hi nghe tiếng bịch bịch trong điện thoại, mặt đầy dấu chấm hỏi.
"...Cậu đang đập đầu vào tường đấy à?" Lý Nguyên Hi trêu chọc.
Lâm Quân vẫn gục cằm lên vô lăng, im lặng một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng đáp, "Tôi đang đập đầu vào vô lăng."
Lý Nguyên Hi nghe cô nói bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy, trong một khoảnh khắc, cô không biết nên phản ứng thế nào.
Lâm Quân cũng hoàn hồn, che mặt lại, không muốn gặp ai nữa.
Điện thoại chợt trở nên im lặng, nếu không nhìn màn hình, Lý Nguyên Hi còn tưởng đối phương đã cúp máy. Cô liếc nhìn giao diện cuộc gọi, rồi lại nhìn Nhuận Nhuận đang cười khanh khách với mình, hai mẹ con mắt to trừng mắt nhỏ.
"Khụ... tôi..." Lâm Quân ngập ngừng mấy lần, cuối cùng nhắm mắt, dày mặt hỏi: "Tôi tiện đường đi ngang qua khu nhà cậu, có thể vào ngồi một lát không?"
"Được chứ." Lý Nguyên Hi đồng ý ngay lập tức, hoàn toàn không biết rằng một cảnh tượng hỗn loạn sắp diễn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro