Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 70

"Không ngờ lại có người còn sống trở về."

Một giọng nam trầm ổn vang lên trong màn đêm.

Bốn phía xung quanh là cửa sổ sát đất trong suốt, ánh đèn rực rỡ từ thành phố tràn vào.

Người đàn ông nằm trên ghế dài, đối diện cửa sổ sát đất.

"Hừ, ai mà biết được chứ? Vậy mà vẫn có người có thể sống sót sau vụ tai nạn máy bay."

Một giọng nói cơ giới khô khốc, khó phân biệt nam nữ, vang lên trong bóng tối, càng thêm lạnh lẽo.

Người đàn ông không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn ánh đèn neon nhấp nháy bên ngoài.

Từ vị trí cao này, hắn cúi đầu nhìn xuống những tòa nhà thấp hơn, đường nét cằm sắc bén khẽ nhếch lên.

Cuộc trò chuyện không đầu không đuôi này cũng kết thúc tại đây.

//

Cũng trong màn đêm đó, trong phòng nghỉ yên tĩnh của bệnh viện, vang lên tiếng thở dốc khẽ khàng.

May mắn là cách âm ở đây rất tốt, không có chút âm thanh nào lọt ra ngoài.

Vệ Su ăn no uống đủ, gương mặt ửng hồng, nằm thư thái trên giường.

Lý Nguyên Hi cầm khăn mặt, dịu dàng lau chùi gương mặt và xương quai xanh của cô.

Nhóc con trong bụng bị tiếng tim đập mạnh của mẹ đánh thức, liền giơ tay lên thể hiện sự bất mãn.

Trên bụng căng tròn của Vệ Su lập tức xuất hiện dấu tay nhỏ xíu của bé con.

Lý Nguyên Hi nhẹ nhàng đặt tay lên phần bụng nhô lên đó.

Cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, bé con tò mò tiếp tục đập tay.

"Ah..."

Vệ Su khẽ kêu lên một tiếng.

Lý Nguyên Hi lập tức căng thẳng rút tay lại.

"Cậu cảm thấy khó chịu ở đâu à, Su su?"

Vệ Su bực bội hất tay Lý Nguyên Hi ra, trừng mắt liếc cô một cái.

"Ngoài con gái cậu ra, còn ai có thể khiến tớ đau nữa chứ?"

Lý Nguyên Hi mở to mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Tớ cũng có thể."

Nghe được lời nói không biết xấu hổ của Lý Nguyên Hi, mặt Vệ Su lập tức đỏ bừng, thậm chí đỏ đến tận mang tai.

Cô nghiến răng, trừng mắt nhìn chằm chằm Lý Nguyên Hi đầy tức tối.

Ngược lại, Lý Nguyên Hi lại đắc ý nhe hàm răng trắng bóng ra, bộ dáng khiến người ta không thể nào nhìn nổi.

Vệ Su lau khô người xong thì tức giận quay lưng lại, không thèm để ý tới Lý Nguyên Hi nữa.

Mấy ngày tới, cô sẽ ở lại bệnh viện để bổ sung năng lượng cho cơ thể và tiếp nhận sự theo dõi, chăm sóc của bác sĩ.

Ở phòng nghỉ dành cho người nhà, Vệ Nghệ đang xem báo cáo trực tiếp về vụ tai nạn máy bay.

Tối nay, anh ở lại đây trông chừng Vệ Su, nếu không thì anh chẳng thể nào yên tâm nổi.

Trong phòng khách bên ngoài, vệ sĩ của nhà họ Vệ thay phiên nhau canh gác.

--

"Su Su, cho tớ hun một cái đi~"

Biết mình lỡ đắc tội với vợ, Lý Nguyên Hi kéo dài giọng, dính sát vào người Vệ Su làm nũng.

Đầu mũi cao thẳng không ngừng cọ cọ vào bờ vai và cổ Vệ Su, hơi thở nóng hổi phả lên làn da cô.

Vệ Su hơi nghiêng cổ, vươn tay ra sau đẩy mặt Lý Nguyên Hi ra.

Lý Nguyên Hi không chịu, mặt không đỏ, tim không đập loạn, thốt ra lời nói đầy nguy hiểm:

"Su Su, tớ sai rồi mà~ Lần sau cậu làm tớ đau lại đi!"

"Cái gì mà nói linh tinh vậy hả!!!"

Vệ Su lập tức quay đầu, cắn lấy bàn tay đang vuốt ve mình.

Đầu ngón tay thon dài, gầy gò của Lý Nguyên Hi bị đôi môi mềm ấm cắn chặt.

Hơi thở của Lý Nguyên Hi khựng lại, tay còn lại luồn qua dưới cổ Vệ Su, cả người dán chặt lên lưng cô, nhẹ nhàng cọ cọ.

"Ngừng lại."

Vệ Su thở ra một hơi nóng, giữ chặt cô nhóc nào đó đang bắt đầu không ngoan ngoãn, lý trí kiên quyết ngăn cản.

Lý Nguyên Hi nghe thấy giọng điệu của Vệ Su mang theo sự xao động, cô dụi đầu lên lưng vợ, từ từ điều hòa lại nhịp tim mình.

--

Trong khi hai người còn đang thân mật, thì ở một nơi khác, Lý Chính và Lư Uyển vẫn đang bàn bạc sính lễ.

Làm sao để sính lễ vừa long trọng vừa thể hiện được sự trịnh trọng của nhà họ Lý đối với Vệ Su đây?

"Vòng ngọc tổ truyền của nhà mình nhất định phải truyền lại cho con dâu."

Lư Uyển cầm lên một đôi vòng ngọc màu tím, chất ngọc trong suốt, dưới ánh đèn càng trở nên mỹ lệ.

Loại ngọc này vô cùng quý hiếm, rất khó để tìm được.

"Hay là chúng ta mua thêm vài món nữa?"

Lý Chính nhìn đống đồ đã được lấy ra sẵn trong phòng, còn có cả sổ tiết kiệm trong ngân hàng của họ.

Bên trong có cổ vật, có đá quý, có ngọc thạch vô cùng trân quý.

"Căn hộ biệt thự bên khu vườn Đế Giang mua cho Nguyên Hi trước đó, vốn dĩ cũng là chuẩn bị để con bé kết hôn rồi dọn vào ở."

Lý Chính lấy ra một tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, đặt sang một bên.

Căn hộ này rộng 300m², có sân thượng và khu vườn riêng.

Hai vợ chồng thức đến nửa đêm để lựa chọn, cuối cùng mới quyết định được một phần sính lễ mà họ nghĩ nhà họ Vệ sẽ hài lòng.

"Nhớ nhắc con bé đi mua nhẫn cầu hôn đấy."

Trước khi đi ngủ, Lư Uyển chợt nhớ ra một chuyện quan trọng-nhẫn cầu hôn vẫn chưa mua!

Bà lập tức giơ chân đá mạnh vào Lý Chính.

Lý Chính đang ngái ngủ bị đá tỉnh, vội vàng gật đầu, sau đó xoay người ôm vợ ngủ tiếp, thực sự là quá mệt rồi.

--

"Cuối cùng cũng tìm thấy phần đầu của máy bay gặp nạn N968, hiện tại đã được trục vớt lên bờ."

Trên trực thăng, phóng viên đang phát sóng trực tiếp, ống kính máy quay hướng về phía phần đầu máy bay vừa được trục vớt lên.

Phần thân máy bay gãy rời, phủ đầy rong rêu xanh biếc, thậm chí còn có cá tôm giãy giụa, theo dòng nước rơi xuống biển.

N968 là một chiếc máy bay cỡ lớn với thân máy bay khá đồ sộ. Việc tìm thấy phần đầu khoang lái chỉ mất một ngày, nhưng để trục vớt được nó, đội cứu hộ đã phải nghiên cứu nhiều lần, thử đi thử lại mới thành công.

Đến thời điểm hiện tại, toàn bộ máy bay gặp nạn N968 đã được tìm thấy, nhưng chỉ có phần đầu là còn tương đối nguyên vẹn nhất.

Vệ Thành sắc mặt trầm xuống khi nhìn bản tin phát sóng cảnh chiếc đầu máy bay được trục vớt.

Ngoài những ghế ngồi hư hại và phần trần khoang bị vỡ, bên trong không còn sót lại bất cứ thứ gì.

Tấm kính chắn gió của khoang lái đã vỡ vụn hoàn toàn.

Cả hai cơ trưởng cùng bốn phi công đều đã tử nạn, thi thể của họ-bị gãy xương ở nhiều mức độ khác nhau-vẫn còn bị dây an toàn giữ chặt, nhờ vậy mà không bị văng ra khỏi khoang điều khiển.

Thông tin này vừa công bố, người thân của các nạn nhân lập tức òa khóc thảm thiết.

Hiện tại vẫn chưa xác định được danh tính cụ thể của từng người, cần phải tiến hành xét nghiệm DNA.

Thi thể bị nước biển ăn mòn, lại thêm cá tôm gặm nhấm, bây giờ cơ bản chỉ còn lại bộ xương.

Đội điều tra của hãng hàng không, Tổ điều tra tội phạm quốc tế và đội hình sự của nước Z đã cùng nhau tiến hành giám định, thu thập bằng chứng từ phần đầu máy bay.

Vụ tai nạn N968 một lần nữa trở thành tâm điểm bàn luận trên mạng.

Nhà họ Vệ và nhà họ Lý cùng phối hợp để kiểm soát dư luận, tránh để kẻ xấu lợi dụng thời cơ lan truyền những thuyết âm mưu, gây tổn thương cho hai đứa trẻ.

--

"Ba, ba nói xem, chuyện này thật sự chỉ là tai nạn thôi sao?"

Vệ Tín vừa đánh răng vừa ngồi bên cạnh Vệ Thành, ánh mắt dừng lại trên phần đầu máy bay méo mó tả tơi trên màn hình.

Phần mũi máy bay gần như bị lõm vào hoàn toàn, rõ ràng là do lực tác động quá mạnh khi tiếp nước.

Từ độ cao hàng nghìn mét rơi thẳng xuống, không chỉ con người, mà ngay cả chiếc máy bay khổng lồ cũng khó mà chịu nổi.

Nhất là khi thân máy bay mang trọng lượng cực kỳ lớn, với tốc độ và khối lượng như vậy, mặt biển chẳng khác gì một bức tường thép kiên cố.

"Việc Tiểu Su còn sống thật sự là một kỳ tích."

Vệ Tín nhìn phần đầu máy bay bị lõm sâu, phần thân rách toạc, lớp vỏ bên ngoài mất đi hơn một nửa.

Vệ Thành liếc anh một cái, thu lại ánh nhìn, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối.

Đồng tử vốn đã thâm trầm nay lại càng thêm tối đen, sâu thẳm như mực.

Vệ Tĩnh, người phụ trách kiểm soát dư luận, đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

Bất cứ khi nào có ai nhắc đến những người sống sót trên mạng, sẽ lập tức có người bình luận một cách vô hình: Có thể sống sót là nhờ tổ tiên phù hộ.

Cộng đồng mạng sẽ không dễ dàng nảy sinh thuyết âm mưu mà sẽ nghiêng về hướng cảm thông, đồng tình với các nạn nhân.

Nhất là khi Vệ Su và Lý Nguyên Hi đã phải sinh tồn hơn nửa năm trên một hòn đảo hoang không người.

Thậm chí, họ còn liên tiếp bỏ lỡ những chiếc trực thăng cứu hộ, khiến thời gian sống trên đảo bị kéo dài thêm.

"Tiếp theo, đội hình sự chắc chắn sẽ lại tìm đến Tiểu Su để lấy lời khai. Con bảo bộ phận pháp chế theo dõi sát sao vụ này."

Vệ Thành gọi điện cho Vệ Tĩnh.

"Vâng, ba."

Vệ Tĩnh cúp máy, tiếp tục trao đổi với đội quan hệ công chúng chuyên nghiệp và nhân viên pháp chế, theo dõi chặt chẽ mọi động thái từ phía hãng hàng không.

--

Lý Nguyên Hi vừa thức dậy, phát hiện thời tiết hôm nay vô cùng đẹp.

Vệ Su nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời, trên tay vẫn đeo chiếc nhẫn gỗ đơn sơ.

Trong khi đó, để tránh bị đen thêm, Lý Nguyên Hi chỉ có thể ngồi nép trong bóng râm, đáng thương gặm bữa sáng.

--

"Đừng để bọn nhỏ ra ngoài hôm nay, đợi nghỉ ngơi xong, trực tiếp đưa họ về nhà."

Vệ Thành gọi cuộc điện thoại thứ hai cho con trai cả.

Ông không muốn để Vệ Su tiếp tục ở lại bệnh viện nữa-kế hoạch dù có chu đáo đến đâu, cũng không theo kịp tình hình thực tế.

Vệ Nghệ hiểu rõ tình hình nên lập tức sắp xếp cho Vệ Su xuất viện sớm.

Tuy nhiên, anh không để bệnh viện làm thủ tục xuất viện chính thức mà chỉ âm thầm đưa hai người rời đi.

Lư Uyển vốn dĩ định đến bệnh viện, nhưng nghe tin cũng liền đổi hướng đến thẳng Vệ gia lão trạch.

--

Trở về nhà, Vệ Su và Lý Nguyên Hi càng thêm thoải mái.

Hai người nhàn nhã dạo bước trong khuôn viên lão trạch, trong khi mọi người trong nhà ai nấy đều bận rộn, chỉ có họ là nhàn hạ nhất.

Tin tức Vệ Su đã về đến nhà nhanh chóng lan truyền ra bên ngoài.

Không ít người ngấm ngầm thăm dò tình trạng sức khỏe của cô, cũng như dò hỏi khi nào cô sẽ quay lại thương trường.

Nhưng tất cả đều bị Vệ Trừng chặn lại, chỉ nói em gái đang tĩnh dưỡng, chờ hồi phục hoàn toàn rồi tính sau.

--

"Tiểu Su, khi nào chúng ta đi đăng ký kết hôn đây?"

Lý Nguyên Hi nhìn chiếc nhẫn gỗ thô mộc trên tay Vệ Su, cất tiếng hỏi.

Vệ Su cúi đầu ngắm chiếc nhẫn giản dị nhưng mộc mạc ấy, khóe môi hơi cong lên, tâm trạng vui vẻ đáp: "Chờ thêm chút nữa đi."

"Ơ? Lại chờ nữa sao? Chờ đến lúc con cũng ra đời luôn rồi."

"Sao? Cạu có ý kiến à?"

Lý Nguyên Hi vội vàng lắc đầu, không dám nói mình có ý kiến.

Cô chỉ hơi ấm ức, giọng điệu đầy ẩn ý: "Con sắp chào đời đến nơi rồi mà cậu cũng không định cho tớ một danh phận sao?"

"Hmm..."

Vệ Su cúi đầu nhìn bụng mình, dường như lại lớn thêm chút nữa.

"Vậy cậu quỳ xuống cầu hôn tớ lần nữa đi, ngày mai chúng ta đi đăng ký."

Lý Nguyên Hi lập tức quỳ một chân xuống, nắm lấy tay Vệ Su hôn liên tục, đôi mắt trà nhạt lấp lánh sáng ngời.

Vệ Su hiện giờ tóc đã dài hơn nhiều, xõa xuống ôm lấy bờ vai cô.

Cô nghiêng đầu, cố ý lề mề như đang cân nhắc có nên đồng ý hay không.

"Cậu, cậu..."

Lý Nguyên Hi lắc lắc cánh tay Vệ Su, thúc giục cô mau chóng đưa ra quyết định.

"Được rồi, vậy tớ gả cho cậu."

Vệ Su mỉm cười rạng rỡ, đồng ý với người đang trông mong nhìn mình.

Lý Nguyên Hi lập tức cay cay sống mũi, vừa vui mừng vừa muốn khóc.

Cô nhào tới ôm lấy Vệ Su, trao cô một nụ hôn kiểu Pháp nồng cháy.

--

Lư Uyển đứng nhìn con gái mình cầu hôn thành công, trong lòng không khỏi thắc mắc: Giới trẻ bây giờ cầu hôn dễ dàng vậy sao?

Bà hoàn toàn không hay biết rằng Lý Nguyên Hi đã cầu hôn thành công từ lâu rồi.

Trái lại, Vệ Thành lại đang có chút chua xót khi nghĩ đến chuyện con gái sắp đi lấy chồng.

Vợ chồng họ đến muộn, chỉ kịp thấy cảnh Lý Nguyên Hi quỳ một chân, mà không nghe được đoạn Vệ Su đồng ý đi đăng ký vào ngày mai.

Nếu biết được, chắc chắn Vệ Thành sẽ lườm Lý Nguyên Hi cả trăm con dao mắt.

Kết hôn đâu phải chuyện có thể qua loa như vậy?

Ngày trọng đại như thế, chẳng lẽ không cần xem ngày giờ, không cần hợp bát tự hay sao?

Sao có thể cứ thế mà đi đăng ký kết hôn được, chẳng hề có chút nghi thức gì cả.

--

Dù vậy, Lý Nguyên Hi cũng không phải kiểu người tùy tiện.

Cô muốn có một hôn sự thật tốt đẹp, thế nên liền kéo Vệ Su về phòng lật lịch xem thử.

Phải xem ngày mai có phải là ngày tốt để kết hôn hay không.

--

"Cậu không định nói với ba tớ trước một tiếng sao?"

Vệ Su để mặc Lý Nguyên Hi kéo đi, lười biếng cất lời.

Lúc này Lý Nguyên Hi mới nhớ ra sự tồn tại của Vệ Thành!

Cô lưỡng lự dừng bước.

"Cậu nói xem, nếu ngày mai tớ chỉ còn lại một cái chân để đi kết hôn với cậu, có được không?"

"Hửm?"

Vệ Su khó hiểu nhìn cô.

Lý Nguyên Hi nuốt nước bọt, khẽ nói: "Chúng ta đi đăng ký kết hôn, có lẽ nên bàn bạc với ba cậu trước, đúng không?"

Vệ Su gật đầu, khẽ "ừ" một tiếng, ra hiệu cho Lý Nguyên Hi nói tiếp.

"Cậu nói xem, nếu bây giờ tớ đi nói với ba cậu rằng ngày mai tớ muốn cùng cậu đi đăng ký kết hôn, liệu chân tớ có bị đánh gãy không?"

Lúc này Lý Nguyên Hi mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

"Cô nghĩ sao?"

Giọng nói trầm thấp của Vệ Thành vang lên từ sau lưng Lý Nguyên Hi, mang theo sức ép khiến người ta lạnh sống lưng.

Cô cứng đờ người, chậm rãi quay đầu lại, gượng gạo nở nụ cười đầy lễ phép: "He... he he..."

Đối diện với cơn bão đen kịt trên gương mặt Vệ Thành, Lý Nguyên Hi chỉ có thể cười trừ.

"Ba, ba đừng dọa cô ấy."

Vệ Su bất mãn bước tới, chu môi làm nũng với Vệ Thành, rồi khoác lấy tay ông.

"Cô ấy cầu hôn con từ lâu rồi, đã mấy tháng nay rồi đấy. Ba xem này."

Cô giơ tay phải lên, để Vệ Thành nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.

Vệ Thành quan sát chiếc nhẫn gỗ giản dị, dù không đẹp đẽ nhưng bề mặt bên trong được mài nhẵn rất tỉ mỉ, đủ để thấy sự chân thành của Lý Nguyên Hi.

Ông liếc mắt nhìn cô gái đang cười lấy lòng mình, không nói gì mà chỉ kéo Vệ Su đi vào trong nhà.

Vệ Su quay đầu lại, giơ tay ra hiệu bảo Lý Nguyên Hi nhanh chóng theo sau.

Lúc này, Lư Uyển vừa trở vào nhà lấy đồ, nhìn thấy họ quay lại liền mỉm cười trìu mến với Vệ Su.

Vệ Thành cũng không nói thêm lời nào, chỉ trầm giọng bảo Lý Chính đưa ngày sinh bát tự của Lý Nguyên Hi cho ông.

Ông muốn nhờ người tính toán một phen.

Dù sao thì nhà họ Lý cũng đã mang sính lễ đến rồi, cũng xem như đã tỏ rõ thành ý.

Có điều, ông cố tình không nói chuyện này cho Lý Nguyên Hi biết, khiến cô cứ thấp thỏm mãi, muốn bắt chuyện với ông mà không biết nên mở lời thế nào.

Nhưng đáng tiếc, Vệ Thành không muốn nói chuyện với cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro