Chương 17
Nghe thấy tiếng đáp lại, Vệ Su lập tức lộ vẻ vui mừng.
Cô giơ bó đuốc lên, vội vã đi về phía trước, muốn nhìn xem có thật sự là Lý Nguyên Hi hay không.
Bước chân cô không ngừng chạy về phía âm thanh.
Lý Nguyên Hi cười rạng rỡ, vừa cà nhắc vừa chạy về phía ánh lửa.
Đôi mắt cô long lanh nước, đường đi phía trước không nhìn thấy rõ, trong mắt chỉ có ánh sáng ấy đang tiến nhanh về phía mình.
"Cậu—!"
Vệ Su giơ bó đuốc, thở hổn hển dừng lại trước mặt Lý Nguyên Hi.
Cô nhìn thấy vết thương trên trán đối phương, cái chân bước đi có phần không tự nhiên, bộ quần áo dính đầy bùn đất, cùng với nụ cười ngốc nghếch kia.
Vệ Su mắt rưng rưng, đưa tay chạm vào trán Lý Nguyên Hi.
Lý Nguyên Hi cười ngốc nghếch, nhếch miệng nói: "Không chảy máu nữa rồi, không sao đâu, tôi không đau."
Cô cúi đầu để Vệ Su nhìn rõ vết thương trên trán đã khô lại, không còn chảy máu nữa.
Đầu ngón tay nóng rực của Vệ Su nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, giọng nói khàn khàn, cảm xúc khó phân biệt:
"Thật sự không đau sao?"
"Ừ, không đau nữa."
Lý Nguyên Hi cười, ánh mắt sáng rực nhìn Vệ Su.
Cô không ngờ Vệ Su lại đi tìm mình, nghĩ đến điều này, trong mắt cô ánh lên một tầng nước mỏng, khiến lòng Vệ Su bất giác nhói lên.
Cô đỡ Lý Nguyên Hi chậm rãi di chuyển.
Bây giờ chân của Lý Nguyên Hi bị thương, hoàn toàn không thể đi lại trong đêm tối.
Nhưng vết thương trên người cô cần được xử lý ngay, nếu kéo dài thêm một đêm, rất có thể sẽ bị nhiễm trùng.
Vệ Su cắn môi, mày nhíu chặt, ánh mắt dừng lại trên cái chân trái không thể dùng lực của Lý Nguyên Hi, cuối cùng nghiến răng hạ quyết tâm:
"Chúng ta vẫn nên quay về."
"Hả?"
Lý Nguyên Hi nhìn gương mặt hồng hồng sau khi vận động của Vệ Su, làn da trắng như tuyết trên chiếc cổ thiên nga lấm tấm mồ hôi trong suốt.
Sao mà xinh quá vậy trời... (Editor: =]]])
Trong lòng cô cảm thán, hoàn toàn không nghe rõ Vệ Su đang nói gì.
Thấy ánh mắt mơ màng của cô, câu trả lời cũng có phần lơ đễnh, Vệ Su nghĩ rằng cô không thoải mái, lại càng muốn đưa cô về ngay.
"Cố chịu một chút, trong hang có thuốc kháng viêm, vết thương của cậu nhất định phải được xử lý. Chúng ta từ từ đi về."
Vệ Su đưa tay xoa nhẹ đầu Lý Nguyên Hi.
Lý Nguyên Hi ngoan ngoãn gật đầu như một chú cún lớn, dựa hẳn vào người Vệ Su.
Vệ Su châm bó đuốc lần thứ ba, ghép ba bó đuốc lại với nhau.
Ngọn lửa càng lớn, giúp cô nhìn rõ hơn môi trường xung quanh.
Khi đến đây, cô mang theo sáu bó đuốc, bây giờ đã dùng đến cái thứ ba rồi.
Lý Nguyên Hi cầm đuốc, còn Vệ Su thì dìu cô.
Một tay cô vòng qua eo Lý Nguyên Hi, áp tay cô ấy lên cổ mình, hai người chậm rãi rời khỏi khu rừng.
Dọc đường không xảy ra chuyện gì kỳ lạ, chỉ là họ đi rất chậm.
Trong khu rừng yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng hải âu kêu, đôi lúc lại có những âm thanh sột soạt của các loài động vật nhỏ.
Nhưng giờ đây có Lý Nguyên Hi bên cạnh, những âm thanh ấy không còn khiến Vệ Su cảm thấy đáng sợ nữa.
Cô chỉ tập trung dìu Lý Nguyên Hi trở về, hơi thở dồn dập, từng bước đều vô cùng tốn sức.
Lý Nguyên Hi không dám đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên Vệ Su.
Cô thấy khuôn mặt Vệ Su đỏ bừng, mồ hôi túa ra, rõ ràng đã rất mệt mỏi.
Chuyến đi này, Vệ Su hoàn toàn dựa vào ý chí để chống đỡ.
Cô không than mệt lấy một lời, chỉ chăm chăm đỡ chặt lấy Lý Nguyên Hi, sợ cô lại ngã lần nữa.
Mất hai tiếng, cuối cùng họ cũng về đến hang động.
"Chậm thôi, ngồi xuống trước đi."
Vệ Su dìu Lý Nguyên Hi ngồi xuống ghế một cách cẩn thận.
Sau đó, cô xoay người thuần thục nhóm lại đống lửa sắp tàn, bỏ thêm củi, rồi dựng lên một cái thùng sắt.
Cô dừng một chút, sau đó đổ một thùng nước vào thùng sắt chuyên dùng để đun nước.
"Tôi giúp cậu cởi quần áo ra trước, xử lý vết thương đã."
Vệ Su bước đến trước mặt Lý Nguyên Hi, cúi người, ra hiệu cho cô giơ tay lên.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô giúp người khác cởi quần áo, không quá thuần thục, nhưng lại vô cùng dịu dàng.
Lý Nguyên Hi giơ hai tay lên, nhìn Vệ Su ở gần ngay trước mắt, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Vệ Su cẩn thận cởi áo cho cô.
Vết thương khô lại dính chặt vào quần áo, Vệ Su còn chưa dùng lực thì—
"Tsss—"
Lý Nguyên Hi hít sâu một hơi, cố gắng nín thở.
Vệ Su không cưỡng ép, cô dùng nước sôi để nguội thấm ướt vải áo, làm mềm vết thương và lớp máu khô.
Sau khi cởi áo quần xong, Lý Nguyên Hi xấu hổ giơ tay lên, mặt đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh, nhỏ giọng phản đối:
"Tôi tự làm được mà... AO có khác biệt đấy..."
"Đừng lắm lời. Cũng may trong vali còn có thuốc thông dụng, nếu không..."
Nếu không thì sao, Vệ Su không nói hết câu, nhưng Lý Nguyên Hi cũng hiểu.
Với những vết trầy xước diện rộng trên người cô, nếu không bị nhiễm trùng thì vẫn có thể tự lành, nhưng một khi nhiễm khuẩn, hậu quả sẽ rất phiền phức.
"Tôi là alpha, thể chất mạnh lắm, khả năng hồi phục siêu nhanh, không giống cậu đâu."
Lý Nguyên Hi nhìn Vệ Su đang nghiêm túc rửa vết thương cho mình, mặt càng đỏ, ánh mắt càng bay bổng, miệng lại không ngừng lẩm bẩm.
Vệ Su nghe mà phát phiền, nhíu mày, tay vô thức mạnh hơn một chút.
Lý Nguyên Hi lập tức kêu "Ái da! Ái da!", cả người chỉ còn mỗi cái miệng là cứng rắn, đúng là thể hiện đến mức triệt để.
"Nhẹ chút...!"
Lý Nguyên Hi hít hít mũi, cuối cùng cũng ngoan ngoãn, nhẹ nhàng duỗi cái chân trầy xước ra, để Vệ Su dễ dàng làm sạch.
Vệ Su nhìn thoáng qua cô nàng đang thèm thuồng nhìn đống thịt nai khô, lạnh lùng tuyên bố:
"Tối nay cậu không được ăn thịt nai. Thịt khô nóng, không tốt cho vết thương của cậu."
Lý Nguyên Hi ỉu xìu cúi đầu: "Oh..."
Cô đói quá, bụng đã bắt đầu rột rột rồi.
"Trên đường về, tôi có hái được mấy cây măng sấm non. Hương vị không còn ngon như trước, nhưng vẫn ăn được. Ngày mai cậu có thể ăn cá."
Vệ Su lau tay, xịt cồn lên vết thương đã cầm máu của Lý Nguyên Hi để sát trùng.
Cô quan sát làn da xung quanh vết thương, sắc mặt hơi trầm xuống.
Ngày đầu tiên bị thương có thể chưa cảm thấy gì rõ rệt, nhưng đến ngày thứ hai, cơn đau sẽ dần dần bộc phát.
Dù Lý Nguyên Hi là alpha, nhưng hai ngày đầu chắc chắn vẫn sẽ rất khó chịu.
Khả năng phục hồi nhanh không có nghĩa là không đau.
Ăn xong phần măng sấm có nêm chút muối, Lý Nguyên Hi vừa ngả lưng xuống giường là ngủ ngay lập tức, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Có thể thấy cô đã mệt đến cực hạn rồi.
Vệ Su tóc tai bù xù, quần áo cũng dính đầy bụi bẩn.
Cô xoay lưng lại, cởi đồ, dùng nước nóng lau qua cơ thể, thay một bộ sạch sẽ.
Trước khi lên giường, cô thêm củi vào lò để giữ lửa.
Sau đó, cô nhẹ nhàng trèo qua người Lý Nguyên Hi, đắp áo khoác chống nước lên người cô, phòng ngừa phát sốt.
Đây là lần đầu tiên cô không chui vào lòng Lý Nguyên Hi trong đêm.
—
Mãi đến gần trưa hôm sau, Lý Nguyên Hi mới bị cơn đói đánh thức.
Lúc này, Vệ Su đang cúi người tìm kiếm thảo dược trong rừng, để trị thương cho cô.
Nếu có thể tìm được bồ công anh hoặc tam thất thì tốt nhất.
Nhưng Vệ Su cũng biết suy nghĩ này có phần ngây thơ, nên cô vẫn cẩn thận tìm kiếm xem có loại dược thảo nào khác thay thế được không.
Bên cạnh một tảng đá phủ đầy rêu xanh, có một khóm thực vật thân bò mọc vô cùng tươi tốt.
Vệ Su lần đầu đi ngang qua không để ý kỹ, đến khi quay lại lần thứ hai, nàng mới phát hiện những đám cỏ nhỏ này trông rất giống mã đề kim.
Mã đề kim cũng là một loại cỏ thân thảo dạng bò, thân mảnh dài, đặc biệt dễ gãy, mọc lan thành từng mảng lớn. Nó có một công dụng tuyệt vời: cầm máu, giúp da tái sinh, tiêu viêm, giải độc, chữa chấn thương do va đập – đúng là loại thuốc mà Lý Nguyên Hi đang cần.
Sau khi xác nhận nhiều lần, Vệ Su mới hái một ít mã đề kim bỏ vào giỏ tre nhỏ, rồi đứng dậy chuẩn bị trở về. Nàng thường xuyên lui tới khu vực này, vậy mà trước giờ lại không để ý đến báu vật này.
Lý Nguyên Hi tỉnh lại liền đối mặt với cơn đau đến nhe răng nhếch miệng, đặc biệt là bàn chân trái đã sưng vù. Trên cơ thể nàng đầy những vết bầm tím, chỉ cần cử động một chút cũng đau đớn vô cùng, chứ đừng nói đến chuyện đi lại.
Lý Nguyên Hi muốn đi vệ sinh nhưng lại ngại không dám gọi Vệ Su, nàng chống tay xuống giường, cầm lấy cây gậy trúc mà Vệ Su đặt ở đầu giường rồi chậm rãi đứng lên.
Vừa mới cử động, cơn đau lan khắp toàn thân lập tức ập đến, khiến Lý Nguyên Hi nhăn nhó, bước từng bước khó khăn.
"Ngươi định làm gì vậy?" Vệ Su đeo giỏ tre trên lưng, từ ngoài đi ngược sáng vào trong hang, nhìn thấy cảnh Lý Nguyên Hi chật vật di chuyển.
"Ta muốn đi vệ sinh, ngươi tránh ra đi." Lý Nguyên Hi hít mũi một cái, cố nén đau mà bước chậm rãi.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên cường tự lập của nàng, Vệ Su khẽ thở dài, đặt giỏ tre xuống, rửa sạch tay rồi quay lại đỡ nàng ra ngoài hang.
Vệ Su dìu Lý Nguyên Hi đến phía sau hang động, hôm nay không kịp đào một chỗ tạm bợ, chỉ có thể để nàng chịu khó một chút.
"Quần nhỏ có cần ta giúp không?" Vệ Su do dự nhìn khuôn mặt đã đỏ bừng đến mức sắp bốc hơi của Lý Nguyên Hi.
"Ai cần ngươi giúp chứ!" Lý Nguyên Hi đỏ mặt, cổ cũng ửng hồng, giọng nói có chút gắt gỏng.
Vệ Su khẽ bật cười, nàng biết Lý Nguyên Hi đang xấu hổ. Đây là lần đầu tiên nàng thắng được một ván trước Lý Nguyên Hi, cảm giác này thật sự rất vui.
Đứng quay lưng lại với Lý Nguyên Hi, gương mặt thanh lạnh ưu nhã của Vệ Su cũng đã đỏ bừng từ lâu. Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lười biếng treo trên cao, thầm nghĩ mình nên ra bờ biển xem tình hình mồi câu cá của Lý Nguyên Hi thế nào rồi.
Lý Nguyên Hi chật vật giải quyết xong nhu cầu cá nhân, chậm rãi quay người, không muốn tiếp tục mất mặt trước Vệ Su nữa. Chỉ cần nàng nghỉ ngơi thêm một ngày, cơ thể sẽ hồi phục, chỉ cần hai ngày là đủ.
Vệ Su đứng tựa lưng vào một gốc cây, nghe tiếng bước chân của Lý Nguyên Hi đi đến, nàng phớt lờ vẻ ngượng ngùng của đối phương, nhẹ nhàng đỡ nàng về lại hang động.
"Đây là mã đề kim ta vừa hái về, nó có tác dụng tiêu viêm, giúp da tái sinh, tốt cho vết thương của ngươi." Vệ Su lấy mã đề kim đã rửa sạch cho vào chiếc cối nhỏ, giã nát thành hỗn hợp sền sệt, chất lỏng xanh lục đủ để bôi thuốc cho Lý Nguyên Hi.
Vừa chạm vào vết thương, chất dịch xanh đã mang lại cảm giác mát lạnh, cơn đau âm ỉ trên vết thương cũng vơi đi không ít. Đợi đến khi khắp người đều được bôi thuốc, Lý Nguyên Hi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hàng lông mày vốn luôn nhíu chặt của Lý Nguyên Hi cuối cùng cũng giãn ra. Nhìn thấy vậy, Vệ Su thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng rửa sạch tay, sờ trán Lý Nguyên Hi, thấy không có dấu hiệu sốt, vết thương cũng không nóng lên. Giờ đã bôi thuốc xong, chỉ cần tránh nước thì sẽ không có vấn đề gì lớn nữa.
Sau đó, Vệ Su nấu một bữa trưa đơn giản cho Lý Nguyên Hi, đợi nàng ăn xong mới nói: "Ta muốn ra biển xem có bắt được con cá nào không, ngươi cần bổ sung đạm và dinh dưỡng."
"Oh oh oh, vậy chúng ta cùng đi! Hôm nay chắc chắn có thu hoạch lớn, ta đã ném hơn mười cân nội tạng xuống đó rồi." Lý Nguyên Hi vội vàng ăn sạch cơm, chuẩn bị đứng dậy ra ngoài.
Vừa mới nhấc người lên, vết thương ở dưới xương sườn và chân lập tức phản đối. "A~ đau quá..." Lý Nguyên Hi nước mắt lưng tròng nhìn Vệ Su.
"Vậy thì cứ đau đi, ta tự đi biển, còn ngươi ở nhà trông lửa." Vệ Su đeo giỏ tre lên lưng, cười tủm tỉm vẫy tay với Lý Nguyên Hi. Dù sao nàng cũng không thể xuống nước, đi theo cũng vô ích.
Lý Nguyên Hi trơ mắt nhìn Vệ Su rời đi, thậm chí còn vẫy tay với nàng. Lần hiếm hoi nàng là người bị bỏ lại ở nhà, chỉ có thể luyến tiếc nhìn theo bóng lưng Vệ Su khuất dần.
Vệ Su không muốn để Lý Nguyên Hi đi theo, nàng sợ nàng ấy không nhịn được mà xuống nước, vậy thì thuốc bôi trên vết thương coi như uổng phí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro