Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Cuộc Sống Vợ Vợ

Chương 12: Cuộc Sống Vợ Vợ

An Dịch Trúc cũng không biết Úc Cốc Thu nói "dậy sớm" là sớm đến mức nào, cô liên tục mơ thấy mình ngủ quên và bị phê bình suốt cả đêm.

Cho đến khi nghe thấy tiếng chuông báo thức trên điện thoại của Úc Cốc Thu vào buổi sáng, cô lập tức tỉnh giấc.

Nhưng cô vẫn mơ mơ màng màng, vừa đưa tay ra khỏi chăn lại ngủ thiếp đi ngay.

Úc Cốc Thu bước xuống giường liền nhìn thấy cảnh An Dịch Trúc nghiêng đầu rồi lại ngủ gục, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Người phái An Dịch Trúc đến tiếp cận mình liệu có đoán được rằng, đến cả việc dậy sớm thôi cô ấy cũng khó khăn đến vậy không?

Nhưng mà-

*An Dịch Trúc muốn hỏi: Khó khăn khi dậy sớm chẳng phải là chuyện hiển nhiên sao?! *

An Dịch Trúc giật mình tỉnh lại lần nữa, phát hiện Úc Cốc Thu đã không còn trong phòng. Cô vội vàng vén chăn, cố gắng ép mình tỉnh táo, rồi lao ra khỏi phòng.

Cô thấy Úc Cốc Thu đang ngồi ở bàn ăn, vừa xem máy tính bảng trong tay vừa ăn bánh mì nướng.

Trong phòng chỉ có đèn chùm sáng, khiến bên ngoài cửa sổ vừa mới mờ sáng lại càng thêm tăm tối.

An Dịch Trúc nhìn đồng hồ treo tường, chỉ vừa qua sáu giờ một chút.

Không, khoan đã, vậy lúc nãy Úc Cốc Thu đã thức dậy từ mấy giờ?

Vừa qua sáu giờ đã làm xong bữa sáng và đang thưởng thức ở bàn ăn, nhà ai lại dậy sớm đến thế chứ?

Năm xưa đi học cũng chưa từng dậy sớm như vậy.

An Dịch Trúc uất ức, nhưng An Dịch Trúc không dám nói.

Bởi vì có thể thấy Úc Cốc Thu đã bắt đầu làm việc.

Quả nhiên, bá tổng không dễ làm như vậy.

Điều này khiến An Dịch Trúc không khỏi nhớ đến hai nữ chính trong tiểu thuyết ABO.

Nữ chính Alpha kia là một biên kịch vàng, mang hào quang nhân vật chính bẩm sinh, viết kịch bản nào nổi kịch bản đó. Trong nội dung chính của tiểu thuyết, dù bị các thế lực lớn chèn ép qua lại nhưng vẫn không hề hấn, thậm chí còn nổi tiếng hơn nữa khi các thế lực lớn mua dư luận bôi nhọ cô ấy.

Nhưng sở thích lớn nhất của cô ấy lại là "ngủ dậy thấy mặt trời buổi trưa".

Nữ chính Omega khác thì là "thiên tài gương mặt," vừa ra mắt đã thu hút vô số người hâm mộ nhờ lợi thế nhan sắc, là một nghệ sĩ mới nổi.

"Giấc ngủ làm đẹp" cũng là sở thích lớn nhất của cô ấy.

Hai vị này, có thể nào nhìn xem nữ phản diện tận tâm tận lực này không!

Không thấy hổ thẹn sao?

Hai người còn mặt mũi mà ngủ sao?

Hai mươi mấy tuổi là lúc thanh xuân tươi đẹp nhất, là cái tuổi để ngủ sao?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai mươi mấy tuổi là lúc thanh xuân tươi đẹp nhất, nhưng cũng là cái tuổi tốt nhất để ngủ đấy chứ.

Tư duy của An Dịch Trúc bay lượn khắp nơi, chỉ trong lúc ngáp một cái, cô lại tự thuyết phục được mình.

Úc Cốc Thu liên tục theo dõi An Dịch Trúc bằng khóe mắt.

Nhìn cô vội vã xông ra khỏi phòng ngủ, tóc rối bù như tổ quạ, ánh mắt lờ đờ thiếu tỉnh táo.

Bộ đồ ngủ trên người cô xộc xệch sang một bên, để lộ bờ vai trắng ngần ra ngoài không khí, nhưng không hề có ý định dùng "mỹ nhân kế".

An Dịch Trúc lúc thì gật đầu mạnh, tay còn nắm thành nắm đấm vung vẩy nhẹ, lúc thì ngáp dài rồi lắc đầu.

Dáng vẻ nửa sống nửa chết này của An Dịch Trúc khiến Úc Cốc Thu sợ rằng giây tiếp theo cô sẽ ngã vật xuống mất.

Úc Cốc Thu không chịu nổi, mở lời nói: "Chín giờ mới ra ngoài."

An Dịch Trúc mở mắt ra lại, thậm chí còn không có tinh thần để lên tiếng châm chọc, nếu không cô chắc chắn sẽ nói: "Cái gì? Chín giờ mới ra ngoài, dậy sớm thế làm gì?"

Ọc ọt-

Đồng hồ sinh học của dạ dày cô nhanh hơn đồng hồ sinh học của bộ não cô nhiều.

"Hoặc là lại đây ăn sáng." Úc Cốc Thu đưa ra lựa chọn thứ hai.

Lúc này An Dịch Trúc mới lảo đảo quay về phòng ngủ.

Úc Cốc Thu gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn đá cẩm thạch.

Nàng đang đánh giá những ảnh hưởng của việc An Dịch Trúc chuyển đến ở.

Tối qua An Dịch Trúc ngủ không hề có động tĩnh, cũng không để lộ bất kỳ ý đồ gì.

Trong phòng chỉ có thêm tiếng thở của một người khác, nhiệt độ cơ thể, và mùi tin tức tố cam thảo thoang thoảng.

Là một thực thể hoàn toàn khác biệt so với nàng.

Một cảm giác vi diệu cứ quẩn quanh mãi không tan.

Khoảnh khắc này càng rõ rệt, khi nhìn An Dịch Trúc tự nhiên quay trở lại phòng ngủ vốn thuộc về mình.

Không gian của nàng, cuộc sống của nàng, đều bị người này xâm nhập.

Đây rõ ràng là điều nàng ghét nhất.

Thế nhưng giấc ngủ tối qua lại vô cùng an lành.

Chứng mất ngủ đã làm phiền nàng rất lâu không hề tái phát, khi ngủ nàng thậm chí còn quên không uống melatonin.

Với tình huống này, nàng cần liên hệ với bệnh viện. Những điều nàng không thể lý giải, có lẽ những số liệu chính xác sẽ đưa ra câu trả lời.

Ít nhất, bây giờ có thể rút ra một kết luận: Chất ức chế hình người này chắc chắn không tìm nhầm.

...

Hai mươi phút sau.

An Dịch Trúc cuối cùng cũng chỉnh trang xong xuôi, tỉnh táo đứng trong nhà bếp.

Nhà bếp sạch sẽ gọn gàng, nguyên liệu có sẵn trên bàn chỉ có bánh mì nướng và sữa.

Mở tủ lạnh ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là một số thực phẩm lành mạnh, rau củ, trái cây, trứng và nước soda, nước khoáng.

Cứ như là một người yêu cuộc sống, nhưng cũng có thể không muốn sống bất cứ lúc nào vậy...

【Ừm... ý tôi là, buổi sáng không thể ăn đồ nóng sao?】 An Dịch Trúc lầm bầm trong lòng, cầm cả túi bánh mì nướng lên ngắm nghía.

Úc Cốc Thu thấy An Dịch Trúc cầm cả túi bánh mì nướng đi tới, hỏi: "Cô không cần dùng máy nướng bánh mì làm nóng lên sao?"

An Dịch Trúc ngượng ngùng xoa trán: "Tôi không biết dùng."

Nhà bếp, cô chưa từng bước chân vào.

Nấu nướng, cô hoàn toàn không biết.

Huống chi là những dụng cụ không phổ biến như thế này.

Cũng không phải cô lười, mà là ở tuổi của cô, nửa đời người đã sống trong bệnh viện, thực sự không có cơ hội tiếp xúc với những thứ này.

Úc Cốc Thu đứng dậy, lấy bánh mì nướng từ tay An Dịch Trúc, giúp cô thao tác máy nướng bánh mì.

Đừng thấy bữa sáng của Úc Cốc Thu đơn giản tẻ nhạt như vậy, nhưng nàng vẫn có yêu cầu riêng đối với bữa sáng.

Và cũng đừng thấy Úc Cốc Thu lạnh lùng như vậy, nàng vẫn nhiệt tình giúp người khác làm bữa sáng.

Nói thật, còn có chút cảm giác của cuộc sống vợ vợ.

An Dịch Trúc không nói gì, chỉ nghiêng người nhìn Úc Cốc Thu giúp mình làm bữa sáng, trên mặt rạng rỡ nụ cười.

Cô chăm chú nhìn Úc Cốc Thu.

Hóa ra đồ ngủ trên người Úc Cốc Thu không phải kiểu áo sơ mi, mà là một chiếc váy dài hai dây khoác ngoài bằng một chiếc khăn choàng.

Khi nàng thao tác máy nướng bánh mì bằng một tay, chiếc khăn choàng bằng lụa satin đã trượt khỏi vai nàng.

Chiếc khăn choàng trễ xuống, khiến chiếc váy ngủ hai dây như biến thành một chiếc đầm dạ hội cao cấp, tôn lên đường nét cơ thể của Úc Cốc Thu.

Sức hấp dẫn trưởng thành của người phụ nữ lan tỏa cùng với hương thơm lúa mì.

Khoan đã, không phải là mùi hoa hồng sao?

À, là mùi lúa mì của bánh mì nướng bay ra từ máy nướng bánh mì.

Nếu mỗi buổi sáng đều được chính tay Úc Cốc Thu giúp mình làm nóng bánh mì nướng, thì dù món ăn đơn điệu thế này, ăn cả đời cũng được.

Úc Cốc Thu vừa quay đầu lại thì thấy An Dịch Trúc đang chớp chớp mắt nhìn mình.

"Sao thế?" Úc Cốc Thu chủ động đối diện với ánh mắt An Dịch Trúc, đầy vẻ dò hỏi.

An Dịch Trúc ngượng nghịu nói: "Tôi có một yêu cầu nhỏ."

Định có hành động gì đây sao?

Úc Cốc Thu nhìn An Dịch Trúc đầy thâm ý: "Nói đi."

An Dịch Trúc dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, hỏi một cách nghiêm túc: "Có thể chiên thêm một quả trứng gà được không?"

Cô kích động đến mức vỡ giọng ở hai âm tiết "trứng gà."

"?"

Chỉ vậy thôi sao?

Câu trả lời của An Dịch Trúc dường như luôn luôn bất ngờ đến thế.

Úc Cốc Thu nhìn chằm chằm An Dịch Trúc mà không nói gì.

An Dịch Trúc lẩm bẩm trong lòng: "Chẳng lẽ Úc Cốc Thu cũng không biết chiên trứng sao?" rồi lại nghĩ: "Không lẽ vì một quả trứng mà lại giận?!"

Hành động của Úc Cốc Thu lại đưa ra câu trả lời, nàng đi đến tủ lạnh lấy ra hai quả trứng.

"Một quả thôi, một quả là đủ rồi," An Dịch Trúc lúc này không hề tham lam.

"Tôi không được ăn sao?" Úc Cốc Thu thậm chí không quay người lại, gần như phản bác ngay lập tức, cứ như đã đoán trước được phản ứng này của An Dịch Trúc.

"Không, không! Ăn được, ăn được!" An Dịch Trúc vẫn chăm chú nhìn Úc Cốc Thu.

Chuyện gì thế này? Có phải bộ lọc của mình quá nặng rồi không?

Úc Cốc Thu rõ ràng vẫn giữ vẻ lạnh lùng không cảm xúc, giọng nói cũng không hề thay đổi, nhưng mình lại cảm thấy thật dễ thương.

Dễ thương sao?

Cái từ này có thể dùng để miêu tả một vị tổng giám đốc thanh lãnh có sức hấp dẫn trưởng thành sao?

An Dịch Trúc mím môi cười thầm.

Dù sao cô cũng dùng trộm trong lòng, Úc Cốc Thu cũng không biết.

Trong lúc An Dịch Trúc suy nghĩ miên man.

Úc Cốc Thu lấy ra chiếc chảo chống dính có vẻ đã lâu không dùng từ tủ khử trùng, rồi lấy ra chai dầu ô liu còn nguyên niêm phong, cất sâu trong tủ gỗ.

Công tác chuẩn bị cho món trứng chiên có cần phải trang trọng như chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn không?

An Dịch Trúc hạ quyết tâm, dù lát nữa Úc Cốc Thu chiên trứng có thất bại đến mức nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ hết lời khen ngợi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro