Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97


Chương 97

Những ngày tiếp theo, toàn bộ trường săn đều ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, mọi Người cũng không còn hứng thú săn bắn, trong đó tâm trạng tồi tệ nhất phải kể đến tiểu Thái nữ. Khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, còn chưa kịp lên ngựa đã suýt gặp chuyện, giờ đây cả ngày cũng CHỈ có thể loanh quanh gần doanh trại.

Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ hôm trước chưa kịp cưỡi ngựa săn bắn thì doanh trại đã xảy ra chuyện, hôm nay không có việc gì, nàng liền cho Người chọn hai con ngựa thuần, kiểm tra kỹ càng rồi cùng Tô Mộ Vũ cưỡi ngựa đi dạo quanh doanh trại.

Tô Mộ Vũ lúc này đã cưỡi ngựa khá thành thục, con ngựa màu nâu đen đã có thể chạy trên cỏ dưới sự điều khiển của nàng .

Thẩm Tinh Nguyệt cưỡi ngựa theo sau Tô Mộ Vũ, Tử Nghĩa dẫn theo vài thị vệ của phủ theo sát các nàng . Vì chuyện của Thái nữ hôm trước, mọi Người đều rất cẩn thận, sợ lại xảy ra chuyện.

Sau khi cưỡi ngựa một lúc, Thẩm Tinh Nguyệt và Tô Mộ Vũ xuống ngựa bắt đầu bắn cung. Thẩm Tinh Nguyệt không có ý định vào rừng săn thú, trực tiếp cùng Tô Mộ Vũ bắn vào hình nộm Người rơm, do Thẩm Tinh Nguyệt chuẩn bị từ trước.

Thẩm Tinh Nguyệt kiếp trước không luyện bắn cung, nhưng không biết có phải do hệ thống tăng cường thể chất hay không, nàng kéo cung rất nhẹ nhàng, thử bắn vài lần, từ lúc đầu không trúng gì, cuối cùng cũng bắn trúng hình nộm.

Tô Mộ Vũ thì dùng một cây cung không cần lực kéo lớn, bắn ra những mũi tên.

Phải nói rằng, tiết trời đầu xuân rất đẹp, Thẩm Tinh Nguyệt chọn thời điểm gần trưa ra ngoài, mặt trời ấm áp, cả Người cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Thẩm Đào Đào thấy Thẩm Tinh Nguyệt dẫn Người bắn cung, liền kéo Hàn Thư cùng tham gia. Tiểu cô nương chưa học bắn cung, bám lấy Hàn Thư, nhờ Hàn Thư dạy nàng bắn.

Hàn Thư tốt tính ôm Thẩm Đào Đào trong lòng, dạy nàng cách bắn trúng đích. Đối với Hàn Thư, bắn cung là chuyện dễ dàng, nàng có thể bắn ba mũi tên cùng lúc và đều trúng vào mặt hình nộm.

Thẩm Đào Đào dựa vào lòng Hàn Thư làm nũng, "Tỷ tỷ, làm sao để bắn chuẩn hơn?"

"Phải luyện tập từ từ để tìm cảm giác. Muội mới bắt đầu học, bắn trúng đích đã là rất giỏi. Nhắm kỹ, mũi tên sẽ có một độ cong khi bay, cần tự mình tìm cảm giác. Thử xem." Hàn Thư kiên nhẫn hướng dẫn tiểu cô nương.

"Được." Thẩm Đào Đào tự tin bắn một mũi tên, mũi tên bay qua một độ cong, cắm xuống đất.

Thẩm Tinh Nguyệt thì đến chỗ Tô Mộ Vũ. Chơi ngoài trời một lúc, tiểu miêu trán đã ướt mồ hôi, Thẩm Tinh Nguyệt đến lau mồ hôi cho nàng , rồi ngồi nhìn tiểu miêu tiếp tục bắn cung.

Để đảm bảo an toàn, Thẩm Tinh Nguyệt đặc biệt cho Người thử độc các món ăn trưa bằng kim bạc, bởi nàng phá hỏng kế hoạch của một số người, lo sợ mình và Tô Mộ Vũ đã bị nhắm đến, cẩn thận vẫn hơn.

Bữa trưa của Thẩm Tinh Nguyệt gồm vài món bánh bao hấp và vài món ăn khác, ngoài ra còn có món thịt gà. Sáng nay dẫn Tô Mộ Vũ đi chơi, giờ cũng đói bụng, chẳng mấy chốc nửa đĩa bánh bao đã hết.

Tô Mộ Vũ cười nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, "Nàngi đói rồi?"

Thẩm Tinh Nguyệt vội gật đầu, "Ừm, nàng cũng ăn nhiều một chút, sáng nay chơi cả buổi, lát nữa nghỉ ngơi cho khỏe."

Tô Mộ Vũ gật đầu, tai hơi đỏ, nhìn Thẩm Tinh Nguyệt muốn nói nhưng lại thôi.

Thẩm Tinh Nguyệt thấy tiểu miêu miêu như vậy, bật cười, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Có gì không thể nói với ta sao? Chỗ nào của nàng mà ta chưa thấy qua?"

Ngay sau đó, Thẩm Tinh Nguyệt bị Tô Mộ Vũ trừng mắt, dưới bàn, chân nàng bị đau nhói. Thẩm Tinh Nguyệt kêu lên: "Đau, đau quá, nương tử nhẹ thôi, ta không dám nữa."

Tô Mộ Vũ trừng mắt nhìn nàng , rồi mới bỏ chân ra, biết rõ mình không nỡ dùng lực, sao có thể đau được.

Thẩm Tinh Nguyệt hiểu rõ tiểu miêu miêu lo lắng cho mình, kéo ghế ngồi gần bên, gắp cho nàng hai cái bánh bao nhỏ, dịu dàng nói: "Ta thật sự không dám nữa. Nói đi, có gì không tiện nói với ta?"

Tô Mộ Vũ đặt đũa xuống, dựa vào vai Thẩm Tinh Nguyệt. Thẩm Tinh Nguyệt vội ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng, dịu dàng nói: "Nói đi."

Tô Mộ Vũ được Thẩm Tinh Nguyệt xoa dịu, cơ thể mềm nhũn, tựa vào lòng nàng , một lúc sau mới khẽ ngẩng đầu, ghé vào tai Thẩm Tinh Nguyệt thì thầm: "Có lẽ vì sáng nay cưỡi ngựa lâu, ta cảm thấy đùi không thoải mái."

Thẩm Tinh Nguyệt hiểu ý, nhẹ nhàng vuốt má tiểu miêu miêu, dỗ dành: "Được, Ỷ Liễu chắc mang theo thuốc, lát nữa bảo họ đun ít nước, rửa sạch, ta giúp nàng bôi thuốc, được không?"

"Ừm, nhưng nàng phải nhẹ tay." Tiểu miêu miêu nhỏ nhẹ nũng nịu, giọng nói mềm mại khiến Thẩm Tinh Nguyệt cảm thấy hơi mất kiểm soát.

"Được, ta sẽ giúp nàng bôi từ từ, không đau đâu." Thẩm Tinh Nguyệt dịu dàng dỗ dành, nhưng trong lòng lại có chút kích động.

Tô Mộ Vũ nhận được lời đảm bảo của Thẩm Tinh Nguyệt, đẩy nhẹ nàng ra: "Buông ta ra, ta còn chưa ăn no."

Thẩm Tinh Nguyệt thấy tiểu miêu miêu chưa ăn no, đành không nỡ buông tay, rồi vừa ăn bánh bao nhỏ, vừa nhìn Tô Mộ Vũ, nàng cảm thấy tiểu miêu miêu của mình còn ngon hơn cả bánh bao.

Tô Mộ Vũ thấy Thẩm Tinh Nguyệt nhìn chằm chằm mình, liền nhẹ nhàng đá vào nàng vài cái để nhắc nhở.

Thẩm Tinh Nguyệt nhìn xuống váy áo của mình, thấy có thêm hai dấu chân, bật cười, có lẽ vì quá thích tiểu miêu miêu của mình, ngay cả dấu chân của nàng Thẩm Tinh Nguyệt cũng thấy dễ thương.

Sau khi ăn trưa xong, Thẩm Tinh Nguyệt bảo hạ nhân dọn dẹp, rồi nghĩ ngợi một chút và nói với Ỷ Liễu: "Ỷ Liễu, lần này mang theo thuốc trị ngoại thương không? Sáng nay cưỡi ngựa, chân ta hình như bị trầy."

"Tiểu thư, nô tỳ đã chuẩn bị sẵn, để nô tỳ đi lấy." Ỷ Liễu nói xong liền đi lấy thuốc.

Thẩm Tinh Nguyệt quay lại, thấy Tô Mộ Vũ mặt đỏ ngồi trên giường nhìn mình, liền nháy mắt với nàng . Tô Mộ Vũ xấu hổ đỏ tai, vùi mặt vào chăn, không trách nàng được, Khôn Trạch da dẻ vốn mỏng manh, nàng cũng không muốn bị thương.

Thẩm Tinh Nguyệt bảo một tỳ nữ khác đun nước nóng, Ỷ Liễu cũng mang thuốc mỡ tới. Thẩm Tinh Nguyệt đặt thuốc mỡ lên giường gỗ, đặt chậu đồng lên chiếc ghế bé bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ lưng Tô Mộ Vũ, dịu dàng dỗ: "Trước hết ngồi dậy đi, bôi thuốc lên chân rồi hẵng ngủ, nếu không sẽ khó chịu đấy."

Tô Mộ Vũ nghe vậy nhưng không động đậy, biết rằng tiểu miêu miêu nhà mình đang xấu hổ. Ban ngày mà phải làm những việc này, nàng luôn cảm thấy ngượng ngùng.

Thẩm Tinh Nguyệt bật cười, ngồi xuống bên giường, luồn tay vào trong chăn sờ soạng một lúc, nhẹ nhàng xoa dịu: "Nếu nàng không ngồi dậy, ta sẽ giúp nàng cởi ra, đến lúc đó nàng đừng có nói gì nữa đấy."

Nghe vậy, Tô Mộ Vũ đỏ mặt, cuối cùng ngồi dậy. Nếu để Thẩm Tinh Nguyệt giúp nàng cởi, không chừng không còn lại gì trên người. Nàng không muốn vậy.

Tô Mộ Vũ ngồi dậy, trừng mắt nhìn Thẩm Tinh Nguyệt một cái, rồi lại dùng chân đạp vào váy áo nàng vài cái. Thẩm Tinh Nguyệt bật cười, "Được rồi, để nàng tự cởi cũng được chứ gì?"

Tô Mộ Vũ nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, tai đỏ bừng, nói nhỏ: "Nàng quay đi, không được nhìn."

Thẩm Tinh Nguyệt nắm lấy cổ chân tiểu miêu miêu, giúp nàng tháo giày, rồi kéo nàng ra ngoài một chút.

Tô Mộ Vũ vừa cười vừa giãy giụa đạp Thẩm Tinh Nguyệt, "Nàng đừng nghịch, buông ta ra."

"Ta có nghịch đâu, không cho ta nhìn sao? Nàng là nương tử của ta, còn chạy đâu được?" Thẩm Tinh Nguyệt cười, đè tiểu miêu miêu xuống, hôn nhẹ lên môi mềm của nàng . Nếu không phải lo cho vết thương trên chân Tô Mộ Vũ, nàng đã không dễ dàng buông tha tiểu miêu miêu, "Được rồi, không nghịch nữa, để ta bôi thuốc lên chân nàng , nàng tự cởi đi."

Tô Mộ Vũ đỏ tai gật đầu, nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, vẫn không yên tâm, dựa vào lòng nàng mà nũng nịu: "Nàng không được nghịch lung tung, nhẹ tay giúp ta bôi thuốc."

"Được rồi, nương tử yên tâm, ta sẽ ngoan mà." Thẩm Tinh Nguyệt ôm Tô Mộ Vũ, hôn lên môi nàng , nhẹ nhàng vuốt ve eo nhỏ của nàng .

Tô Mộ Vũ khẽ hừ một tiếng, không nói gì thêm. Thẩm Tinh Nguyệt ở các mặt khác rất ngoan ngoãn, nhưng một khi lên giường thì lời nói không còn giá trị. Đặc biệt là nàng thích nói "lần cuối cùng" nhưng thực ra đều là lừa người. Nghĩ đến đây, tai Tô Mộ Vũ đỏ bừng.

"Nàng tốt nhất là thật sự ngoan ngoãn." Tô Mộ Vũ trừng mắt nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, đỏ tai tháo dây áo.

"Vũ nhi, để ta giúp nàng cởi." Thẩm Tinh Nguyệt rất ân cần, vòng tay qua eo Tô Mộ Vũ, nhấc nàng lên một chút, giúp nàng cởi quần.

Tô Mộ Vũ trừng mắt nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, từ từ cởi bỏ quần ngoài và quần trung, chỉ còn lại chiếc khố nhỏ.

Tô Mộ Vũ đỏ mặt, khẽ mở hai chân, không dám nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Nàng giúp ta nhìn xem."

Thẩm Tinh Nguyệt thấy tiểu miêu miêu chỉ mở ra một khe nhỏ, không thấy gì cả, liền nhẹ nhàng nắm đầu gối nàng , mở rộng chân ra. Tô Mộ Vũ chỉ cảm thấy tư thế này rất kỳ quặc, không nghiêm chỉnh chút nào.

Thẩm Tinh Nguyệt nhìn thấy liền xót xa, chân Tô Mộ Vũ bị thương vì cưỡi ngựa sáng nay, trông như sắp bị trầy da. Tô Mộ Vũ cũng cảm thấy đau, nhẹ nhàng kêu lên: "Nàng bôi thuốc nhẹ thôi, đau lắm."

"Được, ta sẽ nhẹ tay." Thẩm Tinh Nguyệt thấy tiểu miêu miêu thật sự bị thương, lòng cảm thấy thương tiếc, lấy khăn từ chậu đồng vắt khô, nhẹ nhàng lau sạch vết thương, sau đó lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên, từ từ xoa đều.

Nàng không ngờ da Tô Mộ Vũ lại mỏng manh đến vậy, chỉ cưỡi ngựa một chút đã bị trầy da thế này.

Thuốc mỡ có màu xanh lục, bôi lên da cảm thấy mát mẻ, Tô Mộ Vũ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lgbt