Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Chương 42

"Ta thấy các ngươi làm những chuyện này cũng không phải lần đầu, ngoài những việc đó, các ngươi đi tửu lâu, vũ quán tiêu khiển cũng đều thích ghi vào tài khoản của ta, tiêu tốn không ít bạc của ta phải không? Thật sự coi ta là ngân khố của các ngươi, thiếu tiền thì cứ ghi vào tài khoản của ta."

Thẩm Tinh Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng, khiến cho Trương Tín Hoài và Điền Đông lạnh toát mồ hôi.

Bên ngoài, Lý Minh Hoa và Phùng Văn Bân cũng đổ mồ hôi tay, mặc dù lời này Thẩm Tinh Nguyệt nói với Trương Tín Hoài và Điền Đông, nhưng hai Người họ vẫn cảm thấy như đang ám chỉ mình.

"Phùng huynh, rốt cuộc Thẩm Tinh Nguyệt có ý gì?" Lý Minh Hoa vừa nhìn tình hình bên trong vừa thì thầm với Phùng Văn Bân bên cạnh.

"Chắc nàng hôm nay thực sự muốn xử lý Trương Tín Hoài và Điền Đông, hơn nữa bây giờ có lẽ nàng không chỉ muốn xử lý hai Người này, mà còn muốn nhắc nhở chúng ta." Phùng Văn Bân nắm chặt tay, nói nhỏ.

"Ý ngươi là Thẩm Tinh Nguyệt đang thực sự nghiêm túc? Nàng thực sự không muốn tiếp tục giao thiệp với chúng ta nữa sao?" Lý Minh Hoa ngẩn Người một lát, rồi vội hỏi.

"Đúng vậy, Lý huynh, mấy ngày tới chúng ta phải cẩn thận hơn." Phùng Văn Bân nhìn kết cục của hai Người trong kia, không khỏi lo lắng, phụ thân hắn chỉ là quan chính tứ phẩm, nếu Thẩm Tinh Nguyệt thực sự truy cứu, thì không bảo vệ được hẳn. Nghĩ đến đây, Phùng Văn Bân cảm thấy chân mềm nhũn.

Cùng lúc đó, Thẩm Tinh Nguyệt ngồi trong công đường nhìn về phía Ngô Nhân, nói: "Ngô đại nhân, hai Người này coi thường vương pháp, khinh nhờn hoàng tộc, ức hiếp dân chúng, ngài xem theo luật pháp Bắc Xuyên nên xử lý thế nào?"

"Vâng." Ngô Nhân thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Thẩm Tinh Nguyệt lần này lại phối hợp với hắn, sau đó hắn nhìn xuống hai Người kia, nói: "Bao nhiêu nhân chứng ở đây đều đã chứng minh hành vi của các ngươi, Trương Tín Hoài, Điền Đông, các ngươi khinh nhờn quận chúa, bây giờ mỗi Người bị đánh bốn mươi trượng, còn về những gì các ngươi vơ vét của dân, sau khi đánh xong ta sẽ cử Người điều tra từng món, trả lại nguyên giá cho dân chúng, bây giờ hành hình."

Ngô Nhân vẫy tay ra hiệu cho đám nha dịch, sáu bảy nha dịch xông lên, thêm bốn nha dịch khác đã mang ra những chiếc ghế dài chuyên dùng để đánh trượng, nha dịch trói Trương Tín Hoài và Điền Đông vào ghế.

Chưa bắt đầu đánh, Điền Đông chỉ nhìn thấy những chiếc trượng lớn trong tay nha dịch hai bên, nước mắt đã rơi xuống, hắn kêu lên với Thẩm Tinh Nguyệt: "Quận chúa bớt giận, ta không dám nữa, thực sự không dám lấy danh nghĩa của ngài làm những việc đó nữa, quận chúa, xin ngài cầu xin cho ta, cầu xin ngài."

Thẩm Tinh Nguyệt mặt vẫn lạnh lùng, liếc nhìn văn hữu bên cạnh, lạnh lùng nói: "Ôn ào quá, đi chặn miệng chúng rồi hãy đánh."

"Vâng." Văn hữu đáp, gọi hai binh sĩ của vương phủ, lấy hai miếng giẻ từ trong công đường chặn miệng Trương Tín Hoài và Điền Đông.

Đợi khi hai Người không thể kêu la được nữa, nha dịch bắt đầu từng trượng đánh xuống, gân xanh trên mặt Trương Tín Hoài nổi lên, nhưng miệng không thể phát ra âm thanh, trong công đường rộng lớn chỉ còn lại tiếng rên rỉ của hai người.

Đánh đến trượng thứ hai mươi, da thịt hai Người đã rách nát, đến khi bốn mươi trượng đánh xong, Trương Tín Hoài đã ngất, còn Điền Đông chỉ còn chút hơi thở.

Ngô Nhân nhìn hai Người dưới đường, nói với nha dịch bên cạnh: "Được rồi, đưa Người đi."

Nói xong Ngô Nhân lại nhìn Thẩm Tinh Nguyệt, cười nói: "Quận chúa, ngài xem chuyện hôm nay, còn điều gì dặn dò không?"

"Dặn dò thì không cần, chỉ là nhắc nhở mọi người, việc gì cũng nên biết điểm dừng.

Lần này ta lôi hai Người này ra chỉ vì bọn chúng xui xẻo, mấy ngày qua dùng danh nghĩa của ta làm chuyện xấu, vô tình bị Người của vương phủ ta bắt gặp, mới có kết cục hôm nay. Theo ta được biết, trong kinh thành có không ít Người giống bọn chúng dùng danh nghĩa của ta làm chuyện xấu, sau này chỉ cần bị Người của ta bắt được, kết cục sẽ giống như hai Người vừa rồi."

Nói xong, Thẩm Tinh Nguyệt đứng lên, gật đầu với Ngô Nhân, cười nói: "Hôm nay phiền Ngô đại nhân rồi, việc đã xong, ta cũng không làm phiền nữa, Ngô đại nhân cứ tự nhiên."

Nói xong, Thẩm Tinh Nguyệt mặt lạnh lùng dẫn binh sĩ vương phủ ra khỏi nha môn, khi nàng ra ngoài, đám dân chúng xem náo nhiệt tự động tránh đường, Thẩm Tinh Nguyệt nhìn thấy Lý Minh Hoa và Phùng Văn Bân trong đám đông, chỉ liếc nhìn hai Người một cái, không có ý định nói chuyện.

Hai Người nhìn Thẩm Tinh Nguyệt không nói một lời, lại thêm cảnh tượng Trương Tín Hoài và Điền Đông bị đánh gần chết, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, đến nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tinh Nguyệt cũng không dám.

Thẩm Tinh Nguyệt thì lên ngựa, thúc ngựa chạy về phía vương phủ.

Mãi đến khi Thẩm Tinh Nguyệt đi xa, trong đám đông mới bắt đầu truyền ra tiếng bàn tán.

"Người vừa rồi, vẫn là Thẩm Tinh Nguyệt kia sao? Ta vừa rồi không dám nói một lời."

"Ta cũng vậy, nói xem Thẩm Tinh Nguyệt từ khi nào có khí thế như vậy? Hơn nữa những lời nàng vừa nói khi xử lý hai Người kia, rõ ràng không nặng lời, nhưng lại khiến ta vô cớ sợ hãi."

"Nàng trước đây cũng rất đáng sợ, nhưng là kiểu đáng sợ làm điều xấu, lần này lại hoàn toàn khác, bản năng mách bảo không nên chọc vào Người như vậy."

"Đúng đúng, ta cũng cảm thấy thế, xem ra lần này Thẩm Tinh Nguyệt thật sự tức giận, nếu không đã không đưa Người đến nha môn Kinh Triệu Doãn."

"Thì ra có những việc xấu không phải do Thẩm Tinh Nguyệt bảo Người làm, mà là những kẻ đó giả danh nàng . Nói vậy thì Thẩm Tinh Nguyệt cũng thật đáng thương, vì quá nhiều kẻ xấu mà phải mang tiếng xấu."

"Còn không phải sao?"

.....

Thẩm Tinh Nguyệt không biết những lời bàn tán này, nàng cưỡi ngựa rất thong thả về phía vương phủ, tâm trạng rất thoải mái. Sau sự việc hôm nay, Thẩm Tinh Nguyệt nghĩ rằng trong thời gian ngắn sẽ không còn ai dám dùng danh nghĩa của nàng để làm việc xấu nữa, vì cảnh đánh bốn mươi trượng vừa rồi thực sự rất đáng sợ.

Thẩm Tinh Nguyệt trở về vương phủ liền vội vã đi về phía phòng ngủ, muốn xem Tô Mộ Vũ đang làm gì. Kết quả khi về đến phòng, Ỷ Liễu nói với nàng rằng Tô Mộ Vũ vẫn đang bận rộn trong thư phòng chưa về. Thẩm Tinh Nguyệt bĩu môi, cảm thấy Tô Mộ Vũ quả thật là Người cuồng công việc, còn chăm chỉ hơn cả mình.

Thẩm Tinh Nguyệt cởi áo choàng, treo lên một bên, nằm xuống ghế mềm bên lò sưởi suy nghĩ. Hiện tại, nàng cuối cùng cũng giúp nguyên chủ dọn dẹp được một phần rắc rối. Còn lại, nàng cần phải lo lắng cho độ hảo cảm của Tô Mộ Vũ và một sự kiện quan trọng trong nguyên tác. Ba tháng sau, khi mùa xuân bắt đầu, Nữ Đế sẽ theo lệ thường dẫn các đại thần đi săn ở Thanh Thu đài để cầu cho năm tới mưa thuận gió hòa.

Trong lần đi săn này, hoàng thái nữ Bắc Xuyên, tức là Lục hoàng nữ Thẩm Nghi Ninh, bất ngờ gặp tai nạn và mất tích. Khi được tìm thấy, chỉ còn lại thi thể lạnh lẽo. Từ đó, Nữ Đế vì cái chết của con gái mà suy sụp, thân thể không còn như trước, và Tam hoàng tử Thẩm Nghi Càn cùng Ngũ hoàng nữ Thẩm Nghi Gia bắt đầu tranh đấu. Cuối cùng, Thẩm Nghi Gia thẳng và lên ngôi hoàng đế.

Tất nhiên, Thẩm Nghi Gia thắng lợi một phần lớn là nhờ sự giúp đỡ của Tô Mộ Vũ.

Thẩm Tinh Nguyệt bóp trán, càng nghĩ càng đau đầu. Thực ra đối với nàng , hoàng thái nữ Thẩm Nghi Ninh ổn định thì vị trí của nàng cũng ổn định.

Chỉ cần hoàng thái nữ không chết, Nữ Đế 35 tuổi vẫn còn rất trẻ, sẽ không đến lượt hai vị hoàng tử và hoàng nữ khác tranh quyền đoạt lợi. Như vậy sẽ không có sự ngạo mạn của Thẩm Nghi Gia, và Tô Mộ Vũ cũng không bị Người khác lôi kéo.

Chỉ nghĩ đến việc Tô Mộ Vũ sẽ kết duyên với Thẩm Nghi Gia trong nguyên tác, lòng Thẩm Tinh Nguyệt đã cảm thấy chua xót. Nàng quyết tâm ủng hộ hoàng thái nữ, làm sao có thể để Thẩm Nghi Gia trở thành hoàng đế được?

Đã đến đây rồi, dù có khuấy đảo, nàng cũng phải làm cho nước đục lên.

Nhưng khi Thẩm Tinh Nguyệt xem lại ký ức của nguyên chủ, nàng nhận thấy nguyên chủ và hoàng thái nữ không có mối quan hệ tốt. nguyên chủ ghét hoàng thái nữ nghiêm chỉnh, còn hoàng thái nữ ghét nguyên chủ tính cách ngông cuồng, phóng túng. Tổng cộng chỉ là duy trì vẻ ngoài, còn trong thâm tâm không muốn nói một lời với nhau.

Thẩm Tinh Nguyệt thở dài, cảm thấy nguyên chủ thật sự không có mối quan hệ tốt đẹp. May mắn là mấy ngày nữa sẽ là sinh thần của Nữ Đế, sẽ tổ chức yến tiệc cung đình. Khi đó nàng có thể nhìn rõ tính cách của các hoàng tử, hoàng nữ.

Khi Tô Mộ Vũ trở về, nàng thấy Thẩm Tinh Nguyệt đang nằm trên ghế mềm nhìn lên trần nhà. Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Tinh Nguyệt mới chống Người dậy nhìn Tô Mộ Vũ, "Nàng về rồi? Nương tử của ta thật chăm chỉ, để ta một mình giữ phòng. Nếu nàng về muộn chút nữa, ta sẽ khóc mất."

Thẩm Tinh Nguyệt nói với giọng cố ý nhẹ nhàng, còn chớp mắt với Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ bị lời nói của nàng làm cho đỏ mặt, quan trọng là bên cạnh còn có Thúy Trúc.

Tô Mộ Vũ đưa áo choàng cho Thúy Trúc, bước vài bước đến trước mặt Thẩm Tinh Nguyệt, đặt tay lên má nàng , khiến Thẩm Tinh Nguyệt run lên.

"Lạnh quá." Thẩm Tinh Nguyệt nắm lấy tay Tô Mộ Vũ, đặt tay nàng vào tay mình để ủ ấm.

"Lạnh cũng đáng đời, ai bảo ngài nói bậy trước." Tô Mộ Vũ không giãy giụa, ngồi xuống một bên ghế mềm để sưởi ấm.

Thúy Trúc treo áo choàng lên, thấy quận chúa nắm tay tiểu thư nhà mình, vội vàng quay đi, sợ nhìn thấy điều không nên thấy và vội lui ra.

"Chuyện buổi chiều sao rồi? Thuận lợi chứ?" Tô Mộ Vũ cúi xuống nhìn Thẩm Tinh Nguyệt đang nằm trên ghế mềm, hỏi.

"Thuận lợi, Trương Tín Hoài và Điền Đông đã bị Kinh Triệu Doãn giam giữ, mỗi Người bị đánh bốn mươi trượng. Ta nghĩ trong thời gian ngắn sẽ không có ai dám dùng danh nghĩa của ta để làm việc xấu nữa." Thẩm Tinh Nguyệt cảm thấy tay Tô Mộ Vũ đã ấm hơn, liền nắm tay nàng chơi đùa.

Tô Mộ Vũ khẽ đỏ mặt, muốn rút tay khỏi tay Thẩm Tinh Nguyệt, nhưng không có sức mạnh như nàng . "Vậy thì tốt, ít nhất danh tiếng của ngài cũng được cải thiện chút ít."

Tô Mộ Vũ khô khan nói.

"Ừ, cảm ơn nàng đã quan tâm ta." Thẩm Tinh Nguyệt nói, chống Người dậy, kéo Tô Mộ Vũ ngồi lên ghế mềm, từ phía sau ôm lấy nàng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #lgbt