Chương 4 : Bán Mình.
Nhạc Ân Nam hoàn toàn có thể tưởng tượng Nghiêm Tiếu thừa dịp Y hôn mê đã chụp bao nhiêu thứ khó coi.
- " Cô dám! " .
Y tâm tình kích động, thân thể mềm nhũn, hận không thể từ trên giường nhảy xuống hai ba bước vọt tới bắt lấy Nàng.
Nhưng tất cả cũng chỉ là tưởng tượng.
Y mãnh liệt từ trên giường ngồi dậy, oán hận phát hiện hai chân còn không có khôi phục được cử động, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người gắt gao nhìn chằm chằm Nghiêm Tiếu.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Nàng giờ phút này đã bị thiên đao vạn quả.
- " Chỉ đùa một chút thôi."
Nàng nhướng mày, đối với phản ứng của Nhạc Ân Nam hết sức hài lòng.
- "Tôi cũng không có nhàm chán như vậy, đem hình ảnh riêng tư bán."
Nàng nhìn Y, đáy lòng rùng mình.
Tốc độ khôi phục của Nhạc Ân Nam quá nhanh.
Đây cũng không phải là năng lực khôi phục của cấp A bình thường.
Rất có thể Y chính là cấp S- Alpha.
- " Cô tốt nhất không nên có loại ý nghĩ này. " .Nhạc Ân Nam nghiến răng nghiến lợi.
Nghiêm Tiếu chậm rãi bổ sung một câu: "Bất quá, rửa ra để tự dùng cũng không tồi."
Nàng lại mỉm cười nói.
- "Dù sao Nhạc tiểu tướng quân anh khí bức người, tương lai nếu đoạt quyền thất bại, Đàn Hương Các sẽ rất hoan nghênh ngài tới gia nhập."
Y giận quá hóa cười:
- "Vậy còn phải dựa vào Cô tự mình dạy dỗ, Nhạc mỗ lại bất kính rồi ! "
Nghiêm Tiếu thản nhiên nói:
- "Không sao, tôi kinh nghiệm phong phú. Năng lực ngài trời sinh tốt như vậy, trong vòng ba tháng không chừng sẽ thành đệ nhất Hoa Nữ "
Nhạc Ân Nam: "......
Y đã từng thấy qua dáng vẻ của các Omega ở Đàn Hương Các.
Qua miệng Nàng liền có thể nói tốt đẹp đến như vậy.
Vẫn là không nên tranh cãi với một người có thể đổi trắng thành đen .
Hít sâu, Y vốn không phải là người biết ăn nói, chỉ có thể ép bản thân tỉnh táo lại:
- " Không dùng tới ảnh, vậy cô muốn cái gì?"
Nghiêm Tiếu cười khẽ một tiếng.
- "Tôi muốn danh sách quà tặng ở tiệc sinh thần lần này ở Nhạc vương phủ của Ngài ! "
Nàng tiện tay nghịch chiếc chai thủy tinh trên bàn, chất lỏng lắc lư nhẹ nhàng, hòa lẫn với hương thơm của gỗ Đàn Hương, phản chiếu ánh sáng mờ ảo.
Tháo nút chai, làn khói nhàn nhạt bay ra.
- "Nếu cần thiết, còn phiền Nhạc thượng tướng tặng tôi một món quà !"
- "Danh sách quà tặng?". Nhạc Ân Nam khẽ nhíu mày.
Lần này trên danh nghĩa là tiệc sinh thần của Nhạc Chấn Bắc, nhưng kì thực là Nhạc Hành Kiểm hướng triều đình biểu trương thực lực, vươn nanh vuốt thông cáo, Nhạc vương binh quyền trong tay, mạnh mẽ tiêu diệt thổ phỉ , nhìn như công thần triều đình, kì thực chính là phô diễn thế lực. Triều đình còn có thể không khen thưởng sao ?.
Cho dù loạn quân phía Nam hướng về phương Bắc khởi nghĩa thành công, Nhạc vương phủ vô luận nghiêng về phía nào đều là một trở ngại lớn.
Người sáng suốt đều nhìn thấy, tự nhiên yến hội lần này chính là biểu trương tthanh thế.Kỳ trân dị bảo chỉ nhiều không ít.
Quan trọng hơn, sẽ có những thông tin bí mật được trộn lẫn vào.
Phản quân và Hoàng gia, Nhạc gia ở giữa lại có thể tăng cường lợi thế.
Nhưng... Đàn Hương Các các Nàng thì thế nào ?
Có thể có thứ gì đáng để Nghiêm Tiếu tốn nhiều công sức như vậy?
Chẳng lẽ có liên quan đến việc buôn bán của Đàn Hương Các ở chợ đen?
Đại não Nhạc Ân Nam điên cuồng suy nghĩ.
Đàn Hương Các ở chợ đen bán mê hương, hơn nữa còn có thể móc nối đến Nhạc Chấn Bắc, có thể thấy được kết giao đều là những nhân vật chính khách nổi tiếng.
Nếu như chỉ là buôn bán sẽ không đáng nói, hiện giờ các nơi gió sóng gió nổi lên, chỉ sợ bụng dạ khó lường, đối với cục diện chính trị cũng muốn một bước xen vào .
Cân nhắc một lát, Nhạc Ân Nam nhíu mày đáp: "Vô luận cô muốn cái gì, nếu liên quan đến danh dự vương phủ, thứ lỗi Nhạc mỗ không thể đáp ứng ".
Nghi hồ của Nhạc Ân Nam chợt lóe lên, lại bị Nghiêm Tiếu bắt ngay tại chỗ.
-" Yên tâm, không liên quan đến chính trị."
Nàng đương nhiên lại thêm chút nguyên liệu, mùi đàn hương trong không khí càng nồng.
- "Chỉ là một chút tâm nguyện nho nhỏ của người pha chế hương liệu."
Nghiêm Tiếu cũng không giấu diếm chút nào, thập phần hào phóng khai báo mục đích.
- " Ngài biết Y thánh Bùi Trạch chứ?"
Nhạc Ân Nam gật đầu.
Y Thánh Bùi Trạch, một cựu bác sĩ y học Trung Quốc, đã từng phỏng theo Thần Nông nếm thử tất cả các loại thảo mộc. Ông cũng thu thập vô số loại thần thảo quý hiếm từ những nơi đã đi qua, Y thuật cao siêu đến mức còn được tiền triều phong tặng danh hiệu "Nhân Hoàng".
Bản thân ông lại là một Nhân Thị, lại sớm tối không bầu bạn cùng ai, cũng không có kết hôn, cuối cùng bởi vì rối loạn Tin Tức Tố mà qua đời sớm, lưu lại vô số thần dược chưa được công bố ra bên ngoài, lại không có con cái để truyền lại.
- "Năm trước, phản quân phương Bắc chính biến hỏa thiêu hoàng cung, không ít bảo vật lưu lạc dân gian. Y thánh Bùi Trạch lưu lại rất nhiều dược liệu, trong số đó cũng bị cướp và buôn lậu tuồn ra bên ngoài ."
Nghiêm Tiếu nói xong, móng tay nhẹ nhàng búng xuống bình thủy tinh.
Một tiếng bụp vang lên, từng giọt nước bắn ra.
Không biết tại sao, mí mắt Nhạc Ân Nam giật giật, ma xui quỷ khiến nghĩ tới cảm giác tối hôm qua ở trong tủ .
Chất lỏng.
Máu.
Cảm giác dính dính.
Mang theo một chút hương vị đàn mộc ngọt ngào.
Y nhanh chóng nhìn đi chỗ khác .
- " Ngài chắc là không biết, nhà điều phối hương và dược sư vốn là cùng một kiểu, tâm tư đều là đặt trên việc điều phối. Bùi đại sư từng để lại một loại hương mê hoặc thế gian gọi là Tam Đạo Luân Hồi. Đương nhiên, có thể là lời nói thế nhân có chút phóng đại nhưng ngược lại khiến tôi rất hứng thú. Lúc trước, bời vì hỏa hoạn trong cung điện mà lưu lạc ra bên ngoài, tôi đây tự nhiên muốn chiếm lấy hảo hảo nghiên cứu ".
Nàng chống cằm, thần thái tự nhiên nói:
- "Nhạc tiểu tướng quân sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà không giúp tôi chứ?"
Nhạc Ân Nam thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không liên quan đến vương phủ, điều gì cũng có thể thương lượng.
Bất quá......
- " Làm loạn nhân gian?"
- " Đúng vậy, nghe nói chỉ cần mở nắp ra, mùi thơm lan tỏa , thiên hạ sẽ đại loạn."
Nghiêm Tiếu nghịch bình thủy tinh, giọng nói nhẹ nhàng lại dịu dàng, có chút thần bí.
Nhạc Ân Nam nhịn không được nghĩ thầm, Nàng ta mới là mầm tai họa làm thiên hạ đại loạn mới đúng.
Y gật đầu, đang muốn đồng ý, lại bị Nghiêm Tiếu cướp lời.
- "Nhưng ngài đồng ý cũng phải đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý."
Nhạc Ân Nam:?
Nghiêm Tiếu đương nhiên nói: "Bởi vì lúc ngài hôn mê đã bị tôi hạ độc, nếu như ngài không đáp ứng, chỉ sợ độc này sẽ khuếch tán toàn thân, độc phát bỏ mình."
Nhạc Ân Nam thật không nói nên lời.
- " Vậy cô còn hỏi ý kiến tôi làm gì ."
- " Nếu như lễ vật sinh thần không có hương của Bùi đại sư, tôi còn phải trông cậy ngài thăm dò, những người muốn chiếm hữu hương này cũng không ít, chẳng may gặp phải kẻ tâm tư thủ đoạn còn phải phiền toái Nhạc thượng tướng bảo hộ an toàn cho tôi " .
Nghiêm Tiếu cười híp mắt nhìn chằm chằm Nhạc Ân Nam nói.
- " Đương nhiên, tôi vẫn tôn trọng ý của ngài. Ngài mặc kệ độc, coi như tôi phí thời gian phí sức cứu một người chết."
Nhạc Ân Nam: ???
Y lạnh lùng nói: - " Thuốc độc không phải cũng có thời hạn sao? nếu như Tam Đạo Luân Hồi chẳng may bị thiêu hủy trong hỏa hoạn, chẳng phải tôi mất mạng oan uổng sao ?"
Nghiêm Tiếu hỏi ngược lại: "Ngài cảm thấy tính mạng của ngài đáng giá bao nhiêu năm ?"
Nhạc Ân Nam: "......
Y lạnh mặt, tức giận không chỗ phát tiết, chỉ biết, lúc ấy để Nàng cứu Y chính là sai lầm.
Nghiêm Tiếu khóe môi đạm ý cười, chậm rãi vươn ba ngón tay. Da thịt trắng noãn hiện lên lấp lánh dưới ánh đèn.
Nhạc Ân Nam trong lòng lạnh lẽo.
- " Được, ba năm thì ba năm. " . Y hít sâu một hơi, cắn răng nói.
Nghiêm Tiếu nhướng mày.
Nàng vốn chỉ định muốn ba tháng, không nghĩ tới Nhạc Ân Nam tự động lý giải thành ba năm khế ước bán thân, vậy thì cũng thật đúng là...
Thuận tiện theo ý Nàng lắm.
- "Tốt, ngài mỗi tháng tới chỗ tôi lấy thuốc giải độc, ba năm sau chúng ta liền giải trừ khế ước."Nghiêm Tiếu vốn đã có tư tâm, đem thời hạn trên khế ước đã chuẩn bị sẵn từ trước điền vào , đưa tới trước mặt Y, thanh âm mê hoặc nói.
- "Tiểu tướng quân, ký đi."
Nàng một tay cầm mặt dây chuyền thu thập tin tức tố, một tay cầm thuốc giải, cường điệu nói:
- "Ngài chưa từng ký khế ước bán mình ? đừng quên rót tin tức tố vào đấy !".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro