Chương 2 : Nổi Giận.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong bóng tối, không ai thấy rõ ai.
Nghiêm Tiếu lại dễ dàng từ trong mắt Nhạc Ân Nam đọc được một cỗ cảm giác khuất nhục kỳ dị.
Khuất nhục kia như thịt thối lên men trong bùn nhão dưới lòng đất, dính lấy phẫn nộ cùng âm lãnh hấp thu toàn bộ dưỡng khí của Nghiêm Tiếu, từng tầng từng tầng, đem không khí của Nàng dựa vào để sinh tồn kéo tơ lột kén.
Nàng không nên khiêu khích Y.
Trong đầu Nghiêm Tiếu chợt lóe lên.
Nhưng Nàng cũng không hối hận.
Sâu trong nội tâm, Nghiêm Tiếu thậm chí có chút kích động không kiềm chế được.
Nội tâm Nàng nhàn nhạt dâng lên cảnh giác.Một loại năng lượng sợ hãi bắt đầu xâm chiếm lấy đầu óc.
Một giây sau, thân thể vốn đã thoát lực của Nhạc Ân Nam đánh úp lại.
Khí tức nguy hiểm ùn ùn kéo đến.
Nhạc Ân Nam bắt lấy hai tay Nàng, khí tức như rắn xông lên.
Y hung hăng cắn sườn cổ Nghiêm Tiếu, một chút mùi máu tanh tràn ra, Nàng thậm chí cảm thấy một dòng chất lỏng lạnh lẽo theo chỗ cắn chậm rãi rót vào.
Nàng sợ hãi sờ sờ vào cổ lại chỉ bắt được một khoảng không khí lạnh lẽo.
- "Cút!"
Trong đôi mắt chấn kinh cùng khiếp sợ, Nàng cố sức muốn dùng chân đạp văng Y ra .Cố gắng giãy cổ tay khỏi tay Nhạc Ân Nam, tháo đồ trang sức cài trên tóc xuống, vắt ngang giữa Y và mình, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy cảnh cáo.
- "Trong này chứa độc, đủ để cho Alpha cấp A, trong một nén nhang độc phát, Cô tốt nhất...khụ...."
Lời còn chưa nói xong, Nhạc Ân Nam đã như một con dã thú xông đến bóp cổ Nàng .Nghiêm Tiếu như rơi xuống hầm băng.
Hít thở không thông như thủy triều vọt tới, cảm giác như muốn hôn mê, thậm chí có thể nghe được gia đinh mang theo đèn lồng lục soát, tiếng bước chân, càng lúc càng gần, từ từ chậm dần rồi cấp bách, Nàng lại nhịn không được thất thần .
Tại sao cứ thích bóp lấy cổ Nàng như vậy ?
- "Khốn kiếp !"
Nhạc Ân Nam cảm thấy mình vừa mới phóng thích ra một cỗ khô nóng trong cơ thể, miễn cưỡng tìm về chút lý trí, Y kìm lòng không đậu liếm láp dư vị máu tươi trên môi nhiều lần, nghiến răng nghiến lợi trầm giọng cảnh cáo Nàng .
- " Dùng kính ngữ, nói tôn xưng !"
Nghiêm Tiếu vẻ mặt không chút sợ hãi lạnh lùng nói:
- "Tạp chủng Nhạc gia, Ngài muốn ra ngoài sao? Buông tay ra trước đi !"
-------
Ngày hôm sau.
Nghiêm Tiếu tựa bên cửa sổ, trong tay đang lật tờ báo chiều mà người hạ nhân vừa mới đưa tới.
Chạng vạng tối, dòng người trên phố Hoa Lâu như mắc cửi, không ít thuyền bè dừng lại ở bến tàu, dòng nước tràn ngập hương hoa và gửi theo tiếng cười đùa trêu ghẹo , gió sông lại mang đến mùi son phấn nồng đậm.
Mùi hương ở đây rất nặng, không chỉ bởi vì nơi này là nơi tập trung phân tán bến tàu lớn nhất Giang Bắc, mà còn bởi vì luật pháp quy định rõ ràng không cho phép bất cứ Alpha hay Omega nào phát ra tin tức tố.
Bất kỳ tin tức tố nào phát tán ra cũng đủ để kích thích Alpha hoặc Omega, cũng đồng thời gây ra những cuộc bạo loạn khó kiểm soát.
Nhưng là Omega tin tức tố ở nơi đây sẽ trở nên vô hiệu dưới lớp trang điểm đậm.
Ở tầng dưới có những thủy thủ loạng choạng bước xuống cửa trước, vui vẻ vẫy tay chào các cô gái.
Mặc dù ở lầu ba, Nghiêm Tiếu cũng dễ dàng nghe được từ khe cửa sổ gỗ truyền đến những âm thanh đàm luận sôi nổi.
- "Nghe nói chưa? Nhạc phủ đã xảy ra chuyện!"
-"Hôm nay ta vừa xuống thuyền liền nghe được tin ám sát chấn động, Nhạc thiếu chính là Nhất đẳng Thiên thị, mà người ngoại quốc hay nói đó chính là 'Alpha' cấp A, nhân vật nào ở Giang Bắc lại lợi hại như vậy !"
Có một người hạ giọng:
- "Các cậu không xem báo chiều sao? Trên đó đều nói, là Nhạc Ân Nam làm."
- "Nhạc Ân Nam? Buồn cười ! Cô ta không phải là một con chó Nhạc gia nuôi sao? Nghe đồn nếu thuận lợi phân hóa thành 'Thiên thị' là có thể được Nhạc gia thừa nhận. Y ám sát người trong nhà - - làm sao có thể!"
----
Giải thích Thiên Thị : Ý chỉ ở đây Là Alpha
Địa Thị : Ý chỉ Beta.
Nhân Thị : ý chỉ Omega.
------
- "Nhạc gia tiểu vương còn không phải là Nhạc Chấn Bắc sao ? Nếu như diệt trừ Cô ta, Nhạc Ân Nam kia cho dù có là tứ đẳng Địa Thị thì vị trí thừa kế chẳng phải rơi vào tay Y sao?"
Có người còn ôm bụng cười đến cong cả sống lưng, mỉa mai đầy giễu cợt.
- " Nếu Cô ta phân hóa thành Nhân Thị, thì chỉ có con đường là liên hôn !"
Tiếng cười không có ý tốt dưới lầu càng lúc càng xa, Nghiêm Tiếu mạnh mẽ đóng cửa sổ lại.
Nàng cụp mắt, trang đầu báo chiều rõ ràng in tin tức lớn nhất hôm qua của Giang Bắc .
"Nhạc Chấn Bắc bị ám sát trong tiệc sinh thần, cảnh vệ quân phát hiện súng tùy thân của Nhạc Ân Nam trong bụi cỏ, Nhạc Đô Đốc vô cùng tức giận, hạ lệnh toàn thành toàn lực truy nã tội phạm Nhạc Ân Nam."
Nàng lại nghiêng đầu, tầm mắt rơi vào cái người đang nằm trên giường kia, cả người đẫm máu, hai má đỏ ửng.
Ai có thể nghĩ đến tên tội phạm bị truy nã kia lại cư nhiên xuất hiện ở phố Hoa Lâu chứ?
Nhạc Ân Nam tóc dài tán loạn, mặt đỏ bừng, Nghiêm Tiếu trong lòng sinh ra loại mỹ cảm muốn lăng ngược người khác.
Tròng mắt Y tràn ngập tơ máu, dư quang nơi đó lại như ánh kiếm sắc bén, linh quang không ngừng lóe lên bất lực cùng sợ hãi.
Khô nóng cùng phiền não cơ hồ theo máu dâng trào mà ra, Y không kiên nhẫn đấm ngực, đau đớn kịch liệt làm cho Y không thể không dựa vào tự mình hại mình để giải tỏa, cho dù trên da thịt đã bắt đầu xuất hiện các vết cào cấu cũng không khiến Y dừng tay lại được.
Nghiêm Tiếu nhàn nhã cắn một miếng bánh hoa quế, hương vị ngọt ngào tràn đầy khoang miệng.
Không ngờ tên này lại là hổ giấy.
Nàng lúc ấy đã âm thầm tính toán muốn động tay nhưng không ngờ Nhạc Ân Nam lại rơi vào hôn mê.
Nhìn gần, không thể không thừa nhận, bộ dạng Nhạc Ân Nam thật sự không giống một quân nhân.
Ngũ quan của Y không tính là quá xuất sắc, có chút nhu hòa, tóc đen tán loạn trên làn da trắng nõn, quân trang màu đen đã sớm bị Nàng lột xuống treo ở bên giường, áo sơ mi trắng bị vết máu nhuộm đẫm, đang phân hóa làm cho ngũ quan của Y gắt gao nhíu chặt cùng một chỗ, sinh ra một loại mỹ cảm khó có thể miêu tả được.
Nếu như có thể lưu lại vài bức ảnh, nhất định có thể bán được giá tốt.
Nghiêm Tiếu nghĩ như vậy, lúc lấy lại tinh thần, Nàng đã mở ra thứ tốt nhất mua được từ các thương nhân nước ngoài, là một chiếc máy ảnh.
Click....Click...
Nhạc Ân Nam mở mắt.
Sát khí lan tỏa không gian.
Chậc ! thật mất hứng !
Nghiêm Tiếu ném máy ảnh xuống, thuận tay kéo tờ báo chiều đắp lên mặt Nhạc Ân Nam.
- "Thu lại ánh mắt cùng tin tức tố kia của Cô lại đi ! nếu như không muốn bị tố giác thì nên đối đãi tốt với ân nhân cứu mạng mình một chút, đã hiểu chưa ?"
Còn chưa thể từ trạng thái phân hóa khôi phục hoàn toàn,Y răng trắng hé mở, lành lạnh dâng lên trong cổ họng, dường như muốn nói gì đó. Nghiêm Tiếu không chút hoài nghi liếc nhìn khuôn mặt đó, nghĩ rằng chỉ thêm vài giây nữa đây Y sẽ hung hăn nhào tới trên người Nàng.
Vì thế Nghiêm Tiếu chậm rãi đốt đàn hương bên người, một luồng khói đỏ lác đác bốc lên.
Nàng bình tĩnh ngồi xuống bên giường, đưa tay, không chút khách khí mà đè lại Nhạc Ân Nam, sờ vào tuyến thể mới vừa phân hóa sau gáy Y, lộ ra ý cười:
- "Đây chính là thái độ đối đãi của Cô đối với ân nhân cứu mạng mình à ?"
Tuyến thể mới vừa phân hóa làm sao chịu đựng được loại chà đạp này.
Nhạc Ân Nam nhất thời lộ ra biểu tình thống khổ vô cùng, bản năng làm cho Y phóng thích tin tức tố áp chế người không có ý tốt trước mặt này, nhưng cả người Y lại bủn rủn, đừng nói tin tức tố, ngay cả tay cũng vô lực nâng lên .
Đây là đáp lễ Y cắn Nàng trong ngăn tủ, đều là sau gáy, hợp tình hợp lý.
Nghiêm Tiếu dùng mười phần khí lực, Nhạc Ân Nam chỉ cảm thấy miệng vết thương toàn thân mình như bị người khác dùng dao cùn đâm đi đâm lại, da đầu đau đớn đến tê dại.
Nhưng Y lại bất lực với người trước mặt này.
- " Phản kháng cũng vô dụng ! mùi hương này là tôi đặc chế để ức chế hành động của Alpha, mùi vị không tệ chứ? Hơn nữa, chút tin tức tố của Cô căn bản không làm gì được tôi !"
Nghiêm Tiếu ác liệt nắm lấy cằm Nhạc Ân Nam, hơi nâng lên, ánh mắt tràn đầy hài hước.
-"Cũng không biết là ai ở trong tủ quần áo cầu xin tôi cứu mạng, như thế nào ? nhanh như vậy đã muốn trở mặt không nhận ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro