Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68

Như vậy, thời gian phát hành DVD vốn đã được lên lịch từ trước bắt buộc phải hoãn lại.

Người phụ trách dự án báo cáo rằng, sau khi điều tra, quy mô sản xuất DVD của tập đoàn Phong Hành cực kỳ lớn, đã tuyển mộ lượng lớn nhân tài kỹ thuật, không phải kiểu làm ăn nhỏ lẻ, mà thực sự xem đây là một ngành công nghiệp lớn để phát triển.

Phía Trình thị họp bàn đối sách, đưa ra mấy phương án khác nhau. Có người đề xuất nên đổi sang nhà cung cấp khác để đảm bảo tiến độ phát hành như dự định, vì tất cả kế hoạch quảng bá tiếp theo đều đã sắp xếp chặt chẽ, nếu đảo lộn thì từng bước đều phải làm lại từ đầu. Có người lại nói nên chủ động xuất kích, đẩy mạnh quảng cáo trước, nếu không với khí thế của Phong Hành thì chắc chắn họ đã có chuẩn bị kỹ càng. Nhưng nếu làm vậy sẽ dẫn đến thiếu hụt nguồn hàng, chu kỳ quảng cáo kéo dài cũng dễ gặp vấn đề.

Cuối cùng, tạm thời quyết định tiến hành cả hai phương án cùng lúc: để hai bộ phận đưa ra kế hoạch cụ thể, nhanh chóng liên hệ nhà cung cấp mới và tìm kênh quảng bá.

Chưa tới ba ngày sau, trên tivi đã xuất hiện quảng cáo DVD của Phong Hành.

Quảng cáo được đẩy lên dày đặc, không chỉ trên truyền hình, mà cả báo chí, tạp chí cũng đều có. Cách quay dựng cũng khá ổn, nhanh chóng thu hút sự quan tâm lớn từ người dân. Thậm chí liên tiếp có người đến Thế Giới Điện Tử hỏi khi nào thì DVD của Phong Hành bắt đầu bán.

"Lần này rõ ràng nhắm thẳng vào chúng ta, Phong Hành thật sự đã bỏ tiền lớn." Người phụ trách dự án nói.

Trình Ấu Khanh đang uống trà. Đây là thói quen nàng mới tập gần đây, không biết có phải do kết hôn rồi mang thai, cả người đều đang theo hướng dưỡng sinh tu tâm.

"Dù thế nào, lần này chúng ta hoàn toàn rơi vào thế bị động, rất nhiều kế hoạch ban đầu đều phải hoặc là bị hoãn, hoặc là đẩy sớm, tiên cơ đã bị họ giành mất. Muốn phản kích thì chỉ có cách đầu tư nhiều hơn mới hiệu quả."

Việc điều phối tài chính của tập đoàn, Trình Ấu Khanh là người nắm rõ nhất. Dự án xây dựng nền tảng mua sắm trực tuyến đang được triển khai một cách kín đáo, thời gian gần đây người phụ trách dự án cũng thường xuyên báo cáo, trong quá trình thực hiện gặp phải rất nhiều trở ngại. Trình Ấu Khanh dần nhận ra, tuy ý tưởng rất hay, nhưng đây không phải là dự án có thể nhanh chóng sinh lời. Nền tảng mua sắm trực tuyến chỉ là cách gọi tắt, bản chất là xây dựng một hệ thống thương mại điện tử cộng đồng, phải là nền tảng không thu phí hoa hồng, đôi bên cùng có lợi thì các doanh nghiệp toàn quốc mới chịu tham gia vào ngành điện tử. Ngoài vấn đề kỹ thuật, còn phụ thuộc vào độ phủ sóng của Internet, mà hiện tại độ phủ sóng Internet vẫn còn rất hạn chế.

Nhưng đã quyết định làm thì khoản tiền cần đầu tư nàng cũng đã dự trữ đầy đủ, hiện tại Trình Ấu Khanh không có đủ tiền, cũng không định rót thêm vốn vào mảng DVD.

Nhìn qua thì có vẻ đã lâm vào ngõ cụt, vô cùng khó xử.

Trình Ấu Khanh rót cho người phụ trách dự án một chén trà, người kia vội vã cúi người nhận lấy.

"Phong Hành sao tự dưng lại dám mạnh tay như thế, không giống tính cách của Trần Phong."

"Không rõ nữa, hơn nữa sức khỏe Trần Phong không tốt là chuyện ai cũng biết, công ty của họ lại thiếu nhân tài, cũng chưa từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực bán đồ điện gia dụng, lần này thật sự là một nước cờ mạo hiểm, chắc phải mệt mỏi lắm rồi. Có khả năng là có 'cao nhân' chỉ điểm, hoặc đơn giản là có người đầu tư thêm tiền thêm người, chứ không thì ông ta đâu có gan như vậy."

Người phụ trách uống hết trà, thấy Trình Ấu Khanh không nói thêm gì, bèn cẩn thận thăm dò: "Chủ tịch Trình có suy nghĩ gì chưa?"

"Hai chữ: duy trì."

"Ơ?"

"Không phản kháng, cũng không buông bỏ, từ từ chơi với họ. Có thể tạo ra thế đối đầu với họ, nhưng mọi nhịp độ liên quan đến DVD đều có thể tạm hoãn. Nhà cung cấp thì cứ từ từ tìm, tìm được nơi phù hợp thì mua. Tôi đoán các nhà cung cấp khác mà nghe là chúng ta tìm đến, chắc chắn sẽ hét giá trên trời, vậy thì cứ chờ nhà cung cấp cũ. Điều tra xem vì sao Phong Hành lại tự tin như vậy, còn cả kênh phân phối của họ. Những chuyện khác, để tôi lo."

Người phụ trách rời đi.

Trình Ấu Khanh uống xong trà, bắt đầu gọi điện.

Tối hôm đó, Lý Bạch Võ đến nhà hàng chuyên món gia đình. Vừa vào cửa đã cười khổ: "Lần sau đừng hẹn chỗ đắt đỏ thế này, bị người ta nhìn thấy lại bảo tôi tham nhũng."

"Tôi mời ăn mà không chịu chơi sang một chút, chẳng xứng với thân phận của tôi." Trình Ấu Khanh nói.

"Hừ, bây giờ cô cũng biết đùa rồi, đúng là mặt trời mọc đằng tây."

Trình Ấu Khanh cũng không để ý, nghĩ có lẽ là do ở bên Lạc Hà Đồ lâu ngày, dính phải chút khí chất ngang tàng ngoài phố xá của cô, bèn nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Chúc mừng thăng chức, còn trẻ vậy đã là cục trưởng cục công an thành phố, tương lai rộng mở."

"Cảm ơn, cũng chúc Chủ tịch Trình phát tài, dạo này khu vực phát triển phía đông thành phố lên mạnh lắm, thành phố họp còn khen riêng, sau này chắc sẽ còn nhiều cơ hội hợp tác."

Khách sáo vài câu, ăn uống cũng gần xong, Trình Ấu Khanh không vòng vo nữa: "Lần này có chút chuyện nhỏ."

Nàng kể sơ lược chuyện cạnh tranh DVD với Phong Hành.

"Chuyện nhỏ cái gì? DVD chẳng phải là sản phẩm chủ lực bên cô sao? Cần tôi làm gì?"

"Kiểm soát bớt khí thế quảng cáo của Phong Hành, có người phản ánh họ quảng cáo dày quá, nhìn thấy phát ngán. Hơn nữa, một công ty chưa từng làm đồ điện gia dụng đột ngột tung sản phẩm mới, nhà xưởng sản xuất có đạt chuẩn hay không cũng chưa rõ, cái gì cần kiểm tra thì phải kiểm tra nghiêm ngặt, đừng để họ bước quá lớn."

"Chỉ vậy thôi?"

"Ừ, chỉ vậy, nhiều hơn nữa thì tôi cũng ngại nhờ anh."

Lý Bạch Võ trợn mắt: "Ngại gì mà ngại, người ta còn tìm đến tôi cầu cạnh đủ kiểu. Bỏ qua chuyện chúng ta là bạn bao năm, cô làm việc luôn kín đáo có nguyên tắc, giữ mồm giữ miệng, không gây phiền phức cho người khác. Có chuyện thì nói thẳng ra, làm không được tôi sẽ nói, làm được thì tôi sẽ nghĩ cách làm cho bằng được."

Trình Ấu Khanh cười, nâng chén: "Cảm ơn nhiều."

Lý Bạch Võ đúng là đáng tin, ngoài những việc Trình Ấu Khanh dặn, còn chủ động liên hệ bộ phận kiểm toán tiến hành kiểm tra chi tiết Phong Hành dự kiến kéo dài một tháng. Vừa kiểm tra đã thật sự phát hiện ra vài vấn đề.

Sức khỏe Trần Phong vốn đã yếu, giờ lại dồn hết sức đối phó với kiểm toán, lo chạy vạy khắp nơi tìm quan hệ giải quyết, quá trình đưa DVD ra thị trường cũng vì thế mà chững lại hoàn toàn.

Tuần thứ ba kể từ khi Lạc Hà Đồ đi, Trình Ấu Khanh đang ngồi trong văn phòng nghe người phụ trách dự án báo cáo: "Đã điều tra rõ rồi, kênh phân phối mà Phong Hành nhắm tới là chuỗi siêu thị Đại Hồng Vận."

Chiếc bút máy xoay một vòng giữa các ngón tay, Trình Ấu Khanh trầm ngâm suy nghĩ.

Đại Hồng Vận là chuỗi siêu thị nổi tiếng nhất toàn Giang Thành, thuộc tập đoàn Tư Vực.

Trình Ấu Khanh suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên lại nhớ tới người vợ Alpha đang ở xa tận Thâm Thành của mình.

Nói đi cũng phải nói lại, đã ba tuần chưa gặp, ngày nào cũng gọi điện, nhưng kể từ khi người đó ra ngoài, cứ như ngựa hoang đứt cương, ngày nào cũng hăng hái kể với nàng hôm nay đi thăm nhà máy nào, ngày mai lại được Trương Hàn Vũ sắp xếp gặp những nhà sáng lập trẻ tuổi của các công ty mới nào. Nói rằng quả nhiên Thâm Thành đầy rẫy cơ hội, thanh niên nơi đây rất năng động, tiếp nhận cái mới còn nhanh hơn cả Giang Thành. Buổi tối đi quán bar bên bờ biển cũng gọi điện cho nàng, kể rằng rượu ở đây rất đẹp mắt, gió biển thổi rất dễ chịu, tất cả đều rất tuyệt vời.

Hừ.

Đúng là đồ mải chơi quên trời quên đất.

Trình Ấu Khanh không nói gì nhiều trong điện thoại, may mà Lạc Hà Đồ cũng biết nàng bận việc ban ngày, hầu như lần nào cũng chọn gọi buổi tối, để nàng có cơ hội nghe giọng người đó rồi đặt điện thoại xuống tủ đầu giường, sau đó cắn môi, lén lút đưa tay xuống dưới.

Đã gần năm tháng rồi.

Người này còn chưa biết đường về? A? Alpha đỉnh cấp thích phóng thích pheromone như vậy, có phải đã bị các cô gái ở Thâm Thành hấp dẫn, thực sự quên mất đường về rồi không?

Lạc Hà Đồ đi ba tuần, Trình Ấu Khanh hầu như tối nào cũng nghe giọng cô, lặng lẽ làm chuyện không tiện nói ra. Có mấy lần Lạc Hà Đồ hỏi, "Sao chị không nói gì?" nàng chỉ đáp một tiếng "Ừ".

Chỉ sợ nói thêm một chữ, sẽ để lộ dù chỉ một chút âm thanh kìm nén tận cùng trong cổ họng, để cô nghe thấy.

Vì siêu thị Đại Hồng Vận, chuyện lại liên quan đến Tần Tịch, Trình Ấu Khanh rất muốn giả bộ nói: "Lạc Hà Đồ, có người đang cướp vợ của em, em còn không về à?"

Đương nhiên Tần Tịch không hề cướp vợ, chỉ là thương trường thôi, thậm chí rất có thể chẳng liên quan gì đến cô ấy. Chỉ là Trình Ấu Khanh bỗng nhiên muốn lấy cái tên Tần Tịch ra làm cái cớ, cố ý dụ con chó chạy loạn kia về nhà.

Suy nghĩ này lượn lờ trong đầu vài vòng, bị lý trí của nàng dồn vào một góc. Có thể lúc đêm khuya thanh vắng nghe giọng Lạc Hà Đồ sẽ lại nghĩ tới, cũng có thể là không.

Tối hôm đó, Trình Ấu Khanh quả nhiên kiềm chế được, không tiết lộ gì với Lạc Hà Đồ, ngược lại Lạc Hà Đồ vui vẻ chia sẻ với nàng: "Em quen được rất nhiều người giỏi, có chị gái mắt nhìn tinh tường đã làm công cụ tìm kiếm rất hoàn chỉnh, còn có một chị đầu óc đặc biệt rõ ràng, lúc Internet mới bắt đầu phát triển đã muốn làm nền tảng giao đồ ăn, bọn họ đều rất giỏi!"

Điện thoại vang lên tiếng bận. Trình Ấu Khanh cúp máy.

Trình Ấu Khanh nghĩ, thật là quá đủ rồi.

Dù là vậy, nàng vẫn không nói ra cái tên Tần Tịch, nàng khinh thường làm mấy chuyện vô vị như thế.

Dùng tên của người không liên quan để lôi kéo cô về thật sự chẳng có ý nghĩa gì, vị chủ tịch nghĩ.

Hiện giờ tình hình cũng tạm thời ổn định, tập đoàn Phong Hành bây giờ bị kéo cho khổ sở vì khoản vốn đó. Mấy ngày trước Trình Ấu Khanh hiếm hoi nhận lời phỏng vấn từ một tờ báo, tiết lộ thời gian dự kiến phát hành DVD, dưới sự tiến cử của Lý Bạch Vũ, bài phỏng vấn này được tuyên truyền rầm rộ, hai công ty lại quay về thế cân bằng, cả hai đều án binh bất động.

Trình Ấu Khanh chấn chỉnh tinh thần, bắt đầu nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào.

Còn Lạc Hà Đồ.

Cứ để con chó đó vui chơi ở Thâm Thành đi, nếu thực sự đi mãi không về thì thôi vậy.

***

Trần Viên Viên tự mình gây dựng một thương hiệu thời trang nhỏ, cũng coi như làm được chút thành tích. Hôm nay có một buổi trình diễn thời trang, thương hiệu của cô được chọn tham gia, là một ngày rất quan trọng, ăn cơm xong cô liền tới studio.

Buổi trình diễn bắt đầu vào buổi chiều, cô ăn mặc lộng lẫy, trang điểm kỹ lưỡng, xuất hiện ở hội trường, gặp rất nhiều tiểu thư danh giá. Trần Viên Viên vừa trò chuyện sôi nổi với bọn họ, vừa tiện thể quảng bá quần áo nhà mình. Đang quay qua quay lại, cô bỗng nhìn thấy Tô Tinh Hà và Tần Tịch.

Tần Tịch vẫn xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức có phần sắc bén, so với thời đôi mươi lại tăng thêm nét chín chắn, càng thêm cuốn hút. Bên cạnh cô ấy là Tô Tinh Hà yêu kiều diễm lệ, như một đóa hoa.

Các tiểu thư cũng nhìn thấy họ, bắt đầu bàn tán:

"Tần Tịch càng ngày càng đẹp, ở tập đoàn Tư Vực tiếng nói cũng ngày càng cao."

"Chị cô ấy thì sao?"

"Tần Triều? Mấy năm nay cũng yên ổn hơn nhiều, nhưng tính cách vẫn kỳ quái như cũ, đừng nhắc tới thì hơn. Mấy năm trước làm mưa làm gió ngoài xã hội, không biết có vết đen gì không, tốt nhất là tránh xa."

Người đó chính là bông hoa độc nổi tiếng Giang Thành, dính vào là trúng độc đấy.

Có người thích xem náo nhiệt nói chen vào: "Hôm nay Trình Ấu Khanh không tới thật tiếc, tôi cũng muốn xem mấy người họ gặp nhau sẽ thế nào."

"Trình Ấu Khanh bây giờ đang mang thai, còn thế nào được nữa."

"Thật là cảm khái, một Alpha ở rể mà cũng có thể phân hóa lại giữa chừng, kết hôn mới mấy tháng đã mang thai rồi. Mấy tháng trước Trình Ấu Khanh còn đi xem mặt khắp nơi, thay đổi nhanh thật."

"Nói tới chuyện đó, năm xưa Tần Tịch và Trình Ấu Khanh cùng nhau du học nước ngoài, đúng là Alpha đẹp, Omega cũng đẹp, một đôi trời sinh, lúc đó đâu ra chuyện của Tô Tinh Hà."

"Nghĩ lại cũng chỉ mấy năm, thời gian trôi ngày càng nhanh."

Hôm nay Trần Viên Viên lại không hùa theo tám chuyện, cô im lặng, thấy Tô Tinh Hà đang nói chuyện với người khác, bèn lặng lẽ đi tới.

"Tần Tịch."

Tần Tịch nhìn cô một cái, lịch sự cười với người trước mặt: "Xin lỗi nhé."

Người kia nói chuyện cũng gần xong, rời đi, Trần Viên Viên liền hỏi ngay: "Ba tôi đột nhiên đem toàn bộ tiền đầu tư làm DVD, có phải liên quan tới cô không?"

Tần Tịch với đôi mắt dài sâu thẳm nhìn cô, khẽ cười: "Câu này nói chẳng đầu chẳng đuôi, ba cô làm gì liên quan gì tới tôi."

"Hôm đó, tôi thấy cô và ba tôi bàn chuyện ở bên ngoài, ông ấy về là bắt đầu làm DVD, chắc chắn có liên quan."

Tần Tịch lộ ra vẻ mặt như đang dỗ trẻ con: "Được rồi, coi như có liên quan đi, vậy tiểu thư Trần muốn thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro