Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65

Hiện tại, toàn bộ nguồn vốn của Tập đoàn Trình thị chỉ dồn vào hai dự án lớn: một là dự án phát triển bất động sản khu phố thương mại ở khu Đông thành phố, hai là dự án đầu phát triển máy phát DVD – chuẩn bị kế thừa cơn sốt thị trường VCD sắp sửa được thay thế.

Trình thị đã chuẩn bị cho máy phát DVD cũng khá lâu rồi, tuy cũng giống như VCD, không thể nói là có bản quyền độc quyền, nhưng vì Trình thị khởi động từ rất sớm, dự kiến sau khi VCD bán được hai năm sẽ tung ra máy phát DVD, vừa tận dụng hết giá trị vòng trước, vừa nối tiếp sang thế hệ tiếp theo một cách liền mạch, giá thành rẻ hơn, khả năng tương thích mạnh hơn, tiếp tục ăn theo độ hot của VCD để kiếm thêm một đợt lợi nhuận.

Trình Ấu Khanh đương nhiên không thể ngăn được các công ty khác trên thị trường cũng làm các dự án tương tự, nhưng nàng bỏ vốn sớm, những người khác ít nhất cũng phải chậm hơn Trình thị một bước. Hơn nữa, việc ba của Trần Viên Viên cũng đang làm DVD khiến nàng hơi bất ngờ. Trước đây nhà họ Trần chưa từng tham gia vào lĩnh vực sản xuất VCD, nhà họ Trần vốn khởi nghiệp từ thương mại xuất nhập khẩu, mấy năm gần đây cũng đi tìm đủ loại cơ hội đầu tư, cái gì cũng từng nhúng tay vào, lần này lại nhằm vào sản xuất DVD.

Trình Ấu Khanh chỉ tiện miệng nói, Lạc Hà Đồ cũng âm thầm ghi nhớ, xe chạy về hướng khu Đông, hôm nay hai người còn phải đến xem hiện trường thi công.

Khu phát triển khu Đông đã xây dựng gần hoàn chỉnh, các khu vực chính đang lần lượt bàn giao nhà. Mỗi lần đến xem công trường, Lạc Hà Đồ đều kè kè bên cạnh Trình Ấu Khanh, sợ ở công trường có gì nguy hiểm, ảnh hưởng đến người vợ đang mang thai của mình.

Trình Ấu Khanh đứng trên tòa cao ốc mang tính biểu tượng, nhìn xuống khu thương mại đã đủ dáng hình rõ ràng phía dưới, nói với Lạc Hà Đồ đứng bên cạnh: "Thế nào?"

"Vợ rất lợi hại." Lạc Hà Đồ khen.

"Không hỏi em cái đó, chị hỏi là xây dựng thế nào."

"Xây rất đẹp, nhưng vợ vẫn là lợi hại nhất."

Mấy lãnh đạo cấp cao đi theo cùng Trình tổng thị sát công trường: ... Thôi được, chỉ cần Trình tổng vui là được.

Lần này Trình Ấu Khanh cũng đến để nắm tình hình bán hàng, tuy còn chưa hoàn thành nhưng đã bắt đầu bán từ khi khởi công – cách làm này là do chính nàng định ra, vì Trình thị đầu tư quá nhiều vốn, cần nhanh chóng thu hồi vốn. Nàng từng nói với Lạc Hà Đồ, cũng từng được Lạc Hà Đồ khen là giỏi.

Bán nhà hình thành trong tương lai từ sớm thế này, quả nhiên là thiên phú thương nhân.

Khu Đông chủ yếu là khu thương mại, chỉ có một phần nhỏ là khu dân cư. Cửa hàng bán khá được, còn nhà ở bán bình thường. Trình Ấu Khanh đi khảo sát toàn bộ một vòng, trên đường về Lạc Hà Đồ nói:

"Bây giờ giá bất động sản chưa tăng mạnh, cứ từ từ mà bán, tuyệt đối đừng giảm giá, đồng thời chuẩn bị sẵn tinh thần để lúc nào cũng có thể tăng giá."

"Chắc chắn sẽ tăng, chị cũng không vội lắm."

"Thậm chí em còn cảm thấy vợ bán cửa hàng hơi rẻ, sau này khu này một mét vuông ít nhất phải mười mấy vạn."

Trình Ấu Khanh phì cười: "Nói linh tinh gì thế?"

Không phải linh tinh, mà là chuyện của nhiều năm sau. Bất động sản trong hai mươi năm tới chắc chắn sẽ có một đợt bùng nổ điên cuồng, giai đoạn trước chưa thể lên tới mức đó, nhưng quyền phát triển đã nằm trong tay Trình thị, là một món làm ăn lâu dài, cô có thể điều tiết thông qua các phương pháp bán hàng.

Hiện tại khu phát triển khu Đông đã là khu đắt đỏ nhất ở Giang Thành rồi, Trình Ấu Khanh vốn muốn làm thương hiệu cao cấp, nên khi giá thị trường cửa hàng khoảng sáu ngàn một mét, nhà ở hai ngàn một mét, thì nàng đã định giá cửa hàng từ mười hai ngàn trở lên, nhà ở từ bốn ngàn trở lên – giá cực cao. Tuy xây dựng rất tinh tế nhưng nhiều người vẫn còn đang do dự.

Tin vui là dù sao cũng đã bán được một số lượng nhất định, có một phần vốn quay về, đồng thời Trình Ấu Khanh cũng đang tích cực tranh thủ chính sách hỗ trợ phát triển du lịch địa phương. Tối nay, nàng phải mời vài lãnh đạo quan trọng đi ăn cơm.

Nàng nhắm mắt tựa lưng vào ghế: "Tối nay, em theo chị đi dự tiệc rượu, lần này em phải uống nhiều đấy."

"Được, uống bao nhiêu cũng được."

"Uống đến khi bọn họ ngã hết, chuyện còn lại để em lo."

Trình Ấu Khanh mở mắt nhìn cô: "Sợ không?"

"Sợ cái búa." Lạc Hà Đồ bĩu môi.

Cô có Tiểu Thống, có thể mua được thuốc giải rượu hiệu quả hơn cả đời thực, chắc không thành vấn đề. Huống chi, chẳng qua chỉ là uống vài bữa rượu thôi.

Trình Ấu Khanh trước đây cũng toàn uống như thế mà ra.

Không làm người nhà của phú bà thì mãi mãi không biết, cái gọi là phú hào mà bạn tưởng là mỗi ngày chơi golf, bơi lội, tắm nắng, thực tế thì mỗi ngày dậy sớm về muộn họp hành mắng người, tối đến lại đi tiếp những ông lớn hơn mình uống rượu đến như con cháu.

Trình Ấu Khanh đưa tay ra, nhéo mặt Lạc Hà Đồ.

Lạc Hà Đồ mới béo lên bốn cân, mặt tròn hơn trước, bị bóp hai má nhăn nhúm, nhíu mày: "Em phải giảm cân rồi."

Đợi đến khi Trình Ấu Khanh sinh xong, cơ bụng sáu múi của cô cũng không còn nữa thì biết làm sao.

Trình Ấu Khanh nhéo một hồi mới nói: "Không cần lo, tối nay còn có mấy tổng giám đốc của Trình thị cùng uống, em uống vừa phải là được, đừng để mình khó chịu."

Tối đó, tám người ngồi một bàn, Lạc Hà Đồ uống trước cả đống thuốc giải rượu, xách bình chia rượu trắng, cùng các tổng giám đốc đối phó với những nhân vật có máu mặt kia. Lạc Hà Đồ uống rất sảng khoái, không hiểu sao lại mang theo chút khí chất lưu manh chợ búa ngày xưa ở chợ Nam Thành, làm mấy tổng giám đốc cũng bị lây phong cách, uống mấy vòng, bên kia gần như chẳng còn ai tỉnh táo.

Trình Ấu Khanh đóng vai trò chất xúc tác, vừa trò chuyện xen giữa, vừa khiến đối phương uống đến lâng lâng, đến cuối cùng ai nấy đều hết lời khen ngợi, tán thưởng tầm nhìn thương mại của Trình Ấu Khanh, quản lý tốt công ty, cũng quản lý tốt gia đình.

Trình Ấu Khanh chỉ mỉm cười nhạt.

Tiệc tối kết thúc, sắp xếp ổn thỏa cho từng người một, các tổng giám đốc uống nhiều đều có thư ký riêng chăm lo, mọi người cùng nhau tiễn Lạc Hà Đồ và Trình Ấu Khanh lên xe.

"Họ đồng ý rồi chứ?" Lạc Hà Đồ vẫn còn hưng phấn vì uống nhiều.

"Đều là cáo già cả, lời nói trên bàn rượu chưa chắc đã là thật, nhưng họ chịu ăn cơm của chị cũng đã là được một nửa. Ngày mai chị sẽ lần lượt đến văn phòng họ thăm hỏi, trong tuần này để người phụ trách mang hợp đồng tới, coi như xong việc."

Làm ăn, vừa phải uống vừa phải đàm phán, có thể tách riêng, cũng có thể cùng lúc, dù sao cũng phải có đủ.

Lạc Hà Đồ gật đầu: "Vậy em thể hiện cũng ổn chứ?"

"Ổn." Trình Ấu Khanh nhéo tai cô đỏ bừng như sắp nhỏ máu: "Chỉ là hơi giống lưu manh."

Lạc Hà Đồ lợi dụng hơi men làm nũng: "Chị chê em à."

"Không chê, chị thích em."

Nàng thích Lạc Hà Đồ lúc thần thái rạng rỡ như vậy, thoải mái, tự tin, giống như có chuyện lớn đến đâu cũng tự có cách xoay xở, hoặc là dù có nằm yên chờ chết cũng chẳng sao.

Trình Ấu Khanh vòng tay qua cổ cô, khẽ hôn lên môi cô.

Lạc Hà Đồ uống không biết bao nhiêu mà tim vẫn đập thình thịch.

Cô đưa tay phải lên áp lên ngực mình, nói: "Chị nói lại lần nữa."

Trình Ấu Khanh ghé sát tai cô, thì thầm: "Chị thích em."

"Thích hơn cả nhân viên khách sạn chứ?"

Trình Ấu Khanh sững người một lúc, mới hiểu ra cô đang nói gì.

"Đương nhiên." Nàng thấy hơi buồn cười: "Lúc đó đâu có gọi là thích."

Sáng hôm sau tỉnh dậy, mở mắt ra trên giường lớn của Trình Ấu Khanh, Lạc Hà Đồ nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy hình như đã có chuyện tốt xảy ra.

Nhưng hôm qua cô uống thật sự quá nhiều, bị mất trí nhớ tạm thời, thậm chí không nhớ được ký ức của mình dừng lại ở mốc nào.

Nhưng chắc chắn là đã có chuyện vui, cô cảm nhận được, lúc tỉnh dậy khóe miệng còn đang cong lên.

Cô ngồi dậy với cái đầu lộn xộn, nhìn thấy Trình Ấu Khanh từ phòng thay đồ đi ra, đã thay đồ xong, trang điểm xong.

Trình Ấu Khanh đi đến trước mặt cô, xoa xoa mái tóc rối bù của cô: "Đau đầu không?"

Lạc Hà Đồ lắc đầu, nhìn nàng, hỏi: "Hôm qua có chuyện gì vui không?"

Trình Ấu Khanh nhìn cô, khẽ cười: "Hôm qua toàn là chuyện tốt."

Lạc Hà Đồ bĩu môi.

Trình Ấu Khanh phải đến tòa nhà chính phủ, Lạc Hà Đồ còn đang say, nàng bảo cô cứ nghỉ ngơi, hôm nay không cần đi cùng.

Đợi nàng đi rồi, Lạc Hà Đồ nghĩ mãi, mới miễn cưỡng nhớ lại được câu "Chị thích em."

Thích cũng là thích Tiểu Lạc trước tiên, không tính là chuyện tốt.

Lạc Hà Đồ lẩm bẩm hai tiếng, ôm chăn lăn vài vòng, đi ngửi gối của Trình Ấu Khanh.

Vợ đang mang thai rồi, mỗi ngày cô chỉ có thể dựa vào ngửi tin tức tố mà sống, mỗi đêm chỉ có thể ôm lấy người hít tới hít lui, may mà Trình Ấu Khanh không nói gì, thật ra nàng cũng cần sự xoa dịu từ tin tức tố của cô.

Hai người y như hai kẻ nghiện, mỗi tối đều ôm nhau như ôm bình dưỡng khí.

Phía Trình Ấu Khanh có tin vui, lại thêm một tuần nữa, hoàn tất mọi thủ tục, hợp đồng chính thức được ký kết, khu Đông phát triển chính thức trở thành dự án được chính phủ hỗ trợ, nhận được một phần vốn, có thể thả sức phát triển.

Lạc Hà Đồ cũng vui theo, buổi tối muốn cùng Trình Ấu Khanh ra ngoài ăn mừng.

"Ở nhà ăn là được rồi, ra ngoài làm gì."

"Phải có nghi thức chứ, có thành tựu thì phải ăn mừng, nếu không thì cuộc sống chán chết." Lạc Hà Đồ cười: "Chị cũng có thể gọi bạn bè đến mà, bác sĩ Chu, rồi cả những người chị hay nói chuyện, mọi người cùng ngồi chơi."

Trình Ấu Khanh xưa nay không bao giờ gọi mấy người bạn đó khi không có chuyện gì, lần này hiếm khi có chuyện lạ, nàng như lần đầu nhận ra, hóa ra mình cũng có thể gọi bạn bè tụ họp, uống trà chiều.

Thế là hai tiếng sau, Chu Thừa Hoan đã gọi điện cho Trần Liệt: "Trình Ấu Khanh có gọi cậu chưa?"

"Có rồi, bảo tối mai cùng đi ăn."

"! Cô ấy thật lạ."

"Cô ấy mang theo người yêu, để phòng ngừa Trình Ấu Khanh không biết thế nào là khoe ân ái tấn công toàn diện, nên tôi cũng định mang người yêu theo."

Chu Thừa Hoan: "Lại gặp của nợ."

Hai cặp đôi, đúng là giết chết một con chó độc thân.

Chiều hôm sau, tại một nhà hàng tư nhân nổi tiếng với nguyên liệu tươi ngon, chỉ riêng sân vườn có đình đài thủy tạ đã vô cùng đắt đỏ, Lạc Hà Đồ giúp Trình Ấu Khanh cởi áo khoác giao cho nhân viên phục vụ, ngồi xuống liền trầm trồ: "Làm ăn kiểu này kiếm được tiền không?"

"Có kiếm, nhưng không bằng em. Chủ nhà hàng này là nửa ẩn sĩ, thích nấu ăn, không phải dân thương trường, cũng dễ kết giao, quan hệ cũng tốt."

Lạc Hà Đồ hiểu rồi, giống như ông chủ quán trọ trong phim truyền hình, giấu mình giữa chốn phồn hoa.

Trình Ấu Khanh và Lạc Hà Đồ vừa ngồi chưa được bao lâu, đã thấy bác sĩ Chu với vẻ mặt tức giận nhưng vẫn đến.

Bác sĩ Chu lạnh mặt: "Hôm nay tôi phải ăn cho đáng."

"Cậu chọn món đắt mà gọi." Trình Ấu Khanh đẩy thực đơn qua.

Chu Thừa Hoan mở thực đơn, một đĩa hải sâm trộn sốt mè đã bốn trăm tệ, tặc lưỡi hai tiếng: "Tư bản có tiền thật."

Trình Ấu Khanh không để ý, uống trà Lạc Hà Đồ rót cho mình, Chu Thừa Hoan chọn hết các món đắt nhất.

Chờ thêm một lát, cửa mở, một cô gái khác bước vào, là Tôn Nhất Nặc.

"Em gái tôi, sinh viên đại học A, đang nghỉ hè về nhà, dẫn nó đi ăn ngon, đây là bác sĩ Chu."

Tôn Nhất Nặc cười lên có lúm đồng tiền: "Chào bác sĩ Chu."

Bác sĩ Chu rất lạnh lùng: "Chào em."

Cũng coi như Trình Ấu Khanh còn có chút lương tâm, không để nàng ta ngồi một mình với hai cặp đôi.

Chờ thêm một lúc, Trần Liệt đến, mặc váy hoa bó sát, như một con bướm trong vườn hoa, đi cùng là một người phụ nữ mắt dài, ngũ quan vô cùng tinh xảo xinh đẹp, vừa gặp mặt đã khiến Lạc Hà Đồ ngẩn ra:

"Tiểu Bát?"

Tiểu Bát: "Tiểu Lạc lão sư?"

Lạc Hà Đồ lập tức hiểu ngay quan hệ giữa hai người họ, hơi há miệng tỏ vẻ kinh ngạc: "Cho nên lần trước tôi đến Tiền Bảo, cô lén lút sau lưng tôi gọi điện là gọi cho luật sư Trần?"

Tiểu Bát ho nhẹ một tiếng, hiếm khi lộ ra vẻ không tự nhiên: "Đừng nói nghe ghê như thế, chỉ là lúc đó ồn quá nên tránh sang một bên gọi mà thôi."

Lạc Hà Đồ tặc lưỡi hai tiếng, gọi họ ngồi xuống, Trần Liệt hỏi: "Hai người quen nhau à?"

Tiểu Bát: "Đây là lão đại của tôi."

Lạc Hà Đồ vội vàng xua tay: "Lão đại đi lính rồi, tôi chỉ tạm thời quản lý thay."

Tiểu Bát: "Ừ, có thể gọi là lão bản, cũng có thể gọi là lão sư, nhưng dù sao cũng là lão đại của chúng tôi."

Trần Liệt đã hiểu, nhìn Lạc Hà Đồ với ánh mắt có phần vi diệu.

Trình Ấu Khanh đưa thực đơn cho Trần Liệt: "Chọn thêm vài món đi."

Tiểu Bát ra hiệu mắt với Lạc Hà Đồ.

Lạc Hà Đồ: "?"

Tiểu Bát đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh một chút."

Trình Ấu Khanh ở bên cạnh khẽ đẩy Lạc Hà Đồ một cái.

Lạc Hà Đồ lập tức đứng dậy đi theo.

Ở góc rẽ gần nhà vệ sinh, Lạc Hà Đồ hỏi: "Sao thế?"

Tiểu Bát nhìn cô một cái: "Tôi thấy lần này tiêu rồi."

"Tiêu gì mà tiêu."

"Luật sư Trần ấy, vốn dĩ cũng không hứa hẹn gì với tôi cả, hơn nữa cô ấy nói rồi, không thích yêu đương với người quen."

Lạc Hà Đồ: ... Đổ tại tôi chắc.

Cô chỉ biết nói: "Luật sư Trần là cái tật xấu gì vậy chứ."

"Cô ấy nói như vậy sau này nếu có tranh chấp kiện tụng gì cũng không phải nể mặt, đảm bảo quyền lợi cho bản thân."

Lạc Hà Đồ không biết nói gì hơn, chọn im lặng.

Tiểu Bát thở dài: "Không liên quan đến cô đâu, tôi với cô ấy vốn cũng không thể đi xa, chỉ là lần này sợ là càng tệ hơn."

"Muốn tôi giúp gì cho cô không?"

"Không cần, chuyện cô ấy đã quyết thì người khác cũng chẳng khuyên nổi."

Tiểu Bát hiếm khi lộ ra vẻ u sầu, nói: "Nếu sau này cô ấy có nói gì với các cô, cô nhớ nói lại với tôi là được. Tôi có thể chia tay, nhưng không muốn chia tay trong mơ hồ, tôi cũng muốn biết rốt cuộc cô ấy nghĩ gì, có từng thật lòng với tôi chút nào không."

Thật là thảm, sao lại giống y tôi thế này, không đúng, tôi ít nhất còn kết hôn rồi, cô ấy thì còn chưa biết có phải chính thức hay không, trực tiếp là tình trạng lốp xe dự phòng không rõ ràng.

Lạc Hà Đồ vỗ vai cô ấy: "Đừng nản, nhìn cô xem, là bảng hiệu sống của Tiền Bảo, bao nhiêu cô gái đến tận nơi chỉ để nhìn cô một cái, nghĩ đến chuyện người ta cũng yêu mà không được, chuyện này cũng bình thường thôi. Huống hồ, luật sư Trần cũng đâu có nói thật sự muốn chia tay cô."

Tiểu Bát cười khẽ một tiếng: "Được rồi, chỉ là nói với cô một tiếng thôi."

Lạc Hà Đồ quay lại, ghé tai Trình Ấu Khanh nói thầm: "Tiểu Bát lo luật sư Trần đá cô ấy."

Trình Ấu Khanh nhướng mày, mặt không biểu cảm.

Lạc Hà Đồ biết Trình Ấu Khanh tâm lý rất vững, chuyện tám nhảm ngay trước mắt cũng xem như không nghe thấy, cho nên có thể thoải mái kể.

Chu Thừa Hoan nhìn bốn người mỗi người một vẻ, khều khều Tôn Nhất Nặc: "Nhìn ra được gì không?"

Tôn Nhất Nặc: "Tôi thấy không có gì, chị tôi với chị rể trông cũng bình thường, chắc vấn đề là ở hai chị bên kia. Nhưng mà chị luật sư kia trông là người đàng hoàng, chắc cũng không để lộ chuyện gì cho mình hóng."

Chu Thừa Hoan ồ lên một tiếng: "Em cũng là tay chuyên ăn dưa hả."

Tôn Nhất Nặc tự hào: "Chị rể với chị gái là do em tác hợp đấy."

Chu Thừa Hoan: ...!!

Đúng là coi thường em rồi.

Lúc ăn cơm, Lạc Hà Đồ và Tiểu Bát gần như không nói gì, những người khác nói chuyện khá rôm rả, một chai rượu vang lâu năm cũng uống hết, lúc Trình Ấu Khanh gọi phục vụ thì được báo là Tiểu Bát đã thanh toán rồi.

Trần Liệt ánh mắt lóe lên, không nói gì.

Trình Ấu Khanh lắc đầu: "Không được, ai mời thì người đó phải trả."

Đùa sao, bữa này lương một tháng của Tiểu Bát cũng không đủ trả.

Lạc Hà Đồ nhanh tay lấy một chiếc thẻ nhét cho Tiểu Bát: "Cầm lấy, chờ lúc cô kết hôn rồi hãy mời."

Tiểu Bát nhận thẻ, nhìn Trần Liệt một cái.

Trần Liệt khẽ cười: "Không biết tiền sữa bột của Lạc tiểu thư kiếm được thế nào rồi, ra tay rộng rãi thật."

Câu này nghe có chút lạ, bầu không khí bỗng trở nên vi diệu.

Trình Ấu Khanh nói: "Trần Liệt, tâm trạng không tốt cũng đừng trút lên người của tôi."

A a!

Chu Thừa Hoan thật không ngờ miếng dưa này lại ăn ngay trên chuyện "chị em trở mặt", có phần không biết làm sao.

Lạc Hà Đồ cũng không muốn thấy cảnh kỳ lạ thế này, vội vàng hòa giải: "Không sao đâu, không sao đâu, là tôi nói nhiều quá. Tiểu Bát, đưa luật sư Trần về đi."

Lúc Trần Liệt rời đi, vẻ mặt lạnh lùng, Lạc Hà Đồ gãi gãi đầu: "Không nhịn được, nhìn bộ dạng Tiểu Bát như vậy, thử thăm dò một chút, trách em."

Trình Ấu Khanh: "Là do chuyện tình cảm của họ có vấn đề, liên quan gì đến em, lúc này mà còn tự trách cái gì?"

Chu Thừa Hoan, Tôn Nhất Nặc: ...

Biết nói sao nhỉ.

Các chị giàu có thật sự đều không dễ chiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro