
Chương 61
Tiểu Trương vội vàng đi theo, để lại dì Vương và dì Lý mặt mày ngơ ngác.
Lạc Hà Đồ nghe nói Trình Ấu Khanh đã về, liền vội vàng xào xong món cuối cùng, cởi tạp dề rửa tay, nhẹ nhàng lên lầu.
Cửa phòng ngủ khép hờ, không ngờ Tiểu Trương cũng ở bên trong.
Lạc Hà Đồ lập tức căng thẳng, chẳng lẽ nhanh như vậy đã muốn thay cô rồi sao? Hơn nữa còn thay bằng Tiểu Trương?
Không đến mức thế đâu, thỏ cũng không ăn cỏ gần hang.
Cô khẽ gõ cửa, Trình Ấu Khanh dựa vào đầu giường, sắc mặt hơi tái nhợt nhìn sang, dường như là cơ thể không khỏe, so với thường ngày lại thêm vài phần yếu ớt đáng thương.
Lạc Hà Đồ thầm mắng mình một câu, sao lại để nàng bị bệnh, chẳng phải cũng vì mình cố ý lạnh nhạt với nàng, không chăm sóc tốt cho nàng hay sao.
"Bị bệnh rồi à? Không khỏe chỗ nào? Để em đưa đi bệnh viện!" Vừa nói, cô vừa đi đến bên giường.
Trình Ấu Khanh không nói một lời, chỉ nhìn cô.
Tiểu Trương nói: "Vậy tôi đi trước đây."
Trình Ấu Khanh khẽ ừ một tiếng.
Tiểu Trương liếc nhìn Lạc Hà Đồ, rồi khép cửa lại khi ra ngoài.
Lạc Hà Đồ nhạy bén nhận ra giữa hai người họ có điều gì đó giấu mình.
Nhưng cô cũng không kịp để ý, ngồi xuống mép giường, căng thẳng hỏi: "Không khỏe chỗ nào? Đã đi bệnh viện chưa?"
"Đi rồi."
"Bác sĩ nói sao?"
"Bảo về nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Vậy chắc không phải chuyện gì nghiêm trọng. Lạc Hà Đồ thở phào, đưa tay định chạm vào mặt nàng: "Rốt cuộc là không khỏe chỗ nào vậy."
Trên người cô còn mang theo chút mùi khói dầu vừa nấu nướng xong, Trình Ấu Khanh nhạy cảm ngửi thấy, dạ dày cuộn lên, vén chăn xuống giường ngay.
Lạc Hà Đồ ngơ ngác đi theo nàng vào nhà vệ sinh, nhìn nàng nôn khan rất lâu, rồi lấy nước ấm đưa cho nàng: "Ăn phải đồ hỏng rồi à? Em sai rồi, mấy ngày nay không nên tránh mặt chị, chọc chị giận, sau này em sẽ sửa, bữa tối nay là em nấu đó, trước đây chị nói em nấu ăn ngon, lát nữa chọn món nào mềm mềm ăn chút nhé. Không muốn ăn cũng không sao, chị muốn ăn gì em đi mua ngay. Bác sĩ có kê thuốc không? Thuốc đâu? Em sẽ nhớ cho chị uống đúng giờ."
Trình Ấu Khanh súc miệng xong, thở dài một hơi, nhìn sắc mặt mình trong gương đúng là không ổn, lại nhìn Lạc Hà Đồ đang lo lắng đầy mặt, có chút mệt mỏi tựa vào khung cửa nhà vệ sinh.
Lạc Hà Đồ vội vàng nói: "Đừng dựa vào đây, lạnh đó, về giường nằm nghỉ đi."
Trình Ấu Khanh lại không chịu đi, nàng nhìn Lạc Hà Đồ, hỏi: "Biết lỗi rồi?"
"Ừm ừm."
"Lỗi ở đâu?"
"Em không nên tránh mặt chị, nhưng em có lý do, mà không muốn nói cho chị biết, bây giờ em nghĩ thông rồi, nên đến xin lỗi."
"Có nhiều chuyện không thể nói như vậy, nói rồi cũng như không."
Lạc Hà Đồ đương nhiên cũng biết.
"Em chỉ là cảm thấy chị không yêu em."
Nghĩ mãi là phải giấu, vậy mà câu này lại buột miệng nói ra, đến chính Lạc Hà Đồ cũng ngây người.
Không nên nói ra, nói rồi Trình Ấu Khanh biết trả lời thế nào đây.
"Xin lỗi, em lỡ lời." Cô ôm chặt lấy vai Trình Ấu Khanh: "Nào, chúng ta về giường nghỉ."
Trình Ấu Khanh để cô đỡ về giường, trước khi nói chuyện thì nhíu mày: "Đi thay bộ đồ khác đã."
Lúc này Lạc Hà Đồ nghe lời hơn bao giờ hết, cô đi thay bộ đồ ngủ rồi quay lại, Trình Ấu Khanh nhìn cô, nói: "Xin lỗi thì xin lỗi, còn thái độ đâu?"
Lạc Hà Đồ liền ngồi xuống mép giường, cúi người ôm lấy eo Trình Ấu Khanh.
"Xin lỗi mà, em sẽ không như vậy nữa."
Cẩn thận vừa làm nũng vừa rụt rè, càng làm nũng càng cảm thấy hối hận, ôm lấy Trình Ấu Khanh và tránh mặt nàng đúng là khác biệt một trời một vực, cô thậm chí chẳng muốn nghĩ kỹ thêm nữa.
Thế là ôm mãi ôm mãi, cô cũng leo lên giường, nhớ là nàng không khỏe, vừa vuốt nhẹ lưng nàng, vừa ôm thật chặt, trong cổ họng phát ra tiếng nho nhỏ, không giống chó, mà giống mèo Maine đang khởi động động cơ.
Bị cô làm phiền rất lâu, cuối cùng Trình Ấu Khanh cũng chịu đáp lại, đưa tay véo nhẹ tai cô: "Sau này còn tránh mặt chị nữa không?"
"Không nữa, ngốc mới làm vậy, ôm còn chưa đủ, sao phải tránh."
"Nếu sau này lại có chuyện gì nghĩ không thông, lại không muốn nói với chị thì sao?"
"Vậy em sẽ cố nghĩ thông."
"Nhưng mấy ngày nay em cũng cố nghĩ thông rồi, nghĩ xong vẫn tránh chị."
"Vậy em sẽ ôm chị mà nghĩ, nghĩ cùng chị, không tự mình nghĩ nữa."
Trình Ấu Khanh: "Em cũng có thể chọn nói với chị."
Lạc Hà Đồ nhìn nàng: "Nhưng rõ ràng chị cũng không nói cho em biết suy nghĩ của chị."
Trình Ấu Khanh hé miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Lạc Hà Đồ thở dài trong lòng: "Không sao, không sao hết, cho dù chị không nói cho em, rất nhiều chuyện em cũng có thể đoán được. Nói chung sau này em sẽ không chủ động rời xa chị nữa, trừ khi chị muốn rời xa em."
Đôi mắt Trình Ấu Khanh sâu thẳm, mím nhẹ môi, lại véo nhẹ tai cô.
"Nói cho em biết chuyện này."
"Chị mang thai rồi."
...
Hai dì dưới lầu chờ mãi, Lạc Hà Đồ xuống lầu, nói Trình Ấu Khanh không được khỏe, bảo họ ăn cơm trước.
"Không khỏe cũng không thể không ăn gì à." Dì Vương nói.
Lạc Hà Đồ nghĩ một chút, nói: "Làm chút gì thanh đạm thôi, nấu nồi cháo kê, thêm kỷ tử, táo đỏ bổ khí huyết, cháu sẽ khuyên chị ấy ăn."
Nói xong cô lại quay lên lầu.
Lúc nãy, sau khi Trình Ấu Khanh nói xong câu chị mang thai rồi, hai người nhìn nhau một lúc, đầu óc Lạc Hà Đồ vẫn còn mơ hồ đã lập tức đứng dậy, nói muốn dặn dò với dì một tiếng.
Để thể hiện mình biết chăm sóc, hôm nay cô làm toàn món đậm vị, mà món nào cũng là đồ mặn, Trình Ấu Khanh vừa ngửi thấy đã khó chịu, tất nhiên không thể ăn nữa.
Quay lại phòng ngủ, đóng cửa lại, Trình Ấu Khanh nhìn Lạc Hà Đồ đang đi tới, nói: "Chị còn tưởng em lại muốn chạy."
"Em mà lại vô trách nhiệm thế à."
Cô ngồi khoanh chân trên giường, nhìn chằm chằm Trình Ấu Khanh, ánh mắt liếc xuống rồi lại nhìn lên.
Cô đã nhịn rất giỏi rồi, thật ra trong đầu cô sắp nổ tung. Cô đã tự thuyết phục mình rất lâu, mới có đủ cảm giác chắc chắn rằng Alpha có thể khiến Omega mang thai, hơn nữa theo những gì cô biết, Alpha đỉnh cấp khả năng sinh sản rất mạnh, Omega đỉnh cấp lại rất dễ có thai.
Cô cũng không biết có biện pháp tránh thai nào không, chỉ cần hai người không có vấn đề gì về cơ thể, chuyện mang thai sớm muộn gì cũng xảy ra, chỉ là trước đó cô chưa từng để tâm tới chuyện này. Cô vì vậy mà cảm thấy tự trách, lại càng buồn hơn.
"Thật không vậy?"
"Đã đi kiểm tra chỗ Chu Thừa Hoan rồi, vừa tròn tám tuần, còn nhỏ lắm, hiện tại mọi thứ đều khỏe mạnh."
Lạc Hà Đồ tính nhẩm trong đầu, tám tuần.
Tháng vừa rồi vì bận xử lý đám chó, Lạc Hà Đồ lại bận tránh mặt người ta, đúng là mọi chuyện bình yên, nhưng hơn một tháng trước thì không phải vậy. Phần lớn thời gian, đều rất kịch liệt.
Cô thậm chí không nhớ nổi lần nào tám tuần trước, lúc đó hai người có uống rượu không, có uống thuốc gì không.
Sắc mặt cô trầm xuống, đưa tay móc lấy ngón tay Trình Ấu Khanh đang đặt trên giường, cẩn thận hỏi: "Chị muốn giữ lại không?"
Nói xong câu này, trong phòng ngủ lại rơi vào im lặng.
Cô giải thích: "Không phải em vô trách nhiệm, chỉ là mọi chuyện nên tôn trọng ý kiến của chị trước. Chị muốn sinh, em sẽ chăm sóc chị thật tốt, làm một mẹ Alpha đủ tiêu chuẩn; chị không muốn sinh, chị đi phá, em sẽ đi cùng chị."
Trình Ấu Khanh nhìn cô, nhẹ nghiêng đầu: "Nhìn em hình như không vui lắm."
Lạc Hà Đồ vừa định giải thích là em vui mà, lại nghẹn lời.
Đúng là cô không vui thật.
"Alpha một khi biết Omega mang thai con mình, sẽ hận không thể vui mừng công khai với thiên hạ, hơn nữa Alpha vì không thể tự mình sinh con, nên bản năng đã muốn đi gieo giống khắp nơi, muốn có nhiều Omega mang dòng gene của mình, nên căn bản không có Alpha nào không thích Omega mang thai."
Ra là vậy à.
Bảo sao Trình Ấu Khanh lại thấy Alpha là loài thấp hèn.
Chẳng khác gì nhiều đàn ông ngoài đời, chỉ là đổi cách gọi.
Lạc Hà Đồ xoa tay Trình Ấu Khanh: "So với chuyện có con mà vui, em để tâm hơn là chị, em lo không biết mình có làm tổn thương đến đứa bé hay không, càng lo chị mang thai có khó chịu không, sinh con có đau không. Mà con lớn lên trong người chị, đương nhiên là chị muốn thì giữ, không muốn thì thôi, chuyện này chị có quyền quyết định tuyệt đối, chị quyết định thế nào em cũng ủng hộ, sẽ cố hết sức chăm sóc chị."
Trình Ấu Khanh bị cô nắm tay, nghe cô nói hết những lời này, sắc mặt vốn tái nhợt, cộng thêm nghỉ ngơi tốt, cuối cùng cũng bắt đầu có chút sắc khí.
Nàng khẽ móc ngón tay lại với cô.
Lạc Hà Đồ quỳ trên giường, tiến tới, lần này còn cẩn thận hơn mà bò lại gần: "Sao chị không nói sớm, không biết vừa rồi có chạm vào bụng chị không."
Trình Ấu Khanh: "Hừ, giờ mới bắt đầu lo cho nó."
Lạc Hà Đồ ôm lấy Trình Ấu Khanh, tâm sự trong lòng chẳng giảm đi chút nào.
Cuối cùng Trình Ấu Khanh vẫn không nói là muốn hay không muốn đứa bé này.
Cô đi bưng cháo kê và dưa muối mà dì Vương đã nấu lên, Trình Ấu Khanh ăn một bát, rồi đi rửa mặt xong lại lên giường nghỉ ngơi, Lạc Hà Đồ vòng tay ôm lấy Trình Ấu Khanh, vỗ nhẹ lưng nàng từng chút một, dỗ nàng ngủ.
Trình Ấu Khanh: "Còn nói là không để ý chuyện con cái, lúc chưa có con, em đâu từng dịu dàng như vậy."
Đây đã là lần thứ hai tối nay nàng lấy chuyện con cái ra nói cô. Lạc Hà Đồ nhìn Trình Ấu Khanh, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác linh động, cảm thấy Trình Ấu Khanh cũng là để ý đến cô.
Nàng thích mình đối xử với nàng như vậy, cho nên mới cố ý thêm thắt ý nghĩa cho những hành động khác thường của Lạc Hà Đồ.
Lạc Hà Đồ cúi đầu hôn lên trán nàng: "Lúc chưa có con, chị nghĩ chúng ta nên làm gì?"
Trình Ấu Khanh hừ một tiếng: "Đồ bị tin tức tố làm đầu óc mê muội."
"Không phải đâu, cho dù thích tin tức tố, cũng chỉ thích của chị."
"Học ở đâu cái kiểu miệng lưỡi trơn tru đó, chị không ngăn cản em đi với mấy người bạn cũ, bọn họ đối với em cũng coi như không tệ, cũng có nghĩa khí, nhưng tuyệt đối không được học thói xấu của bọn họ."
Lạc Hà Đồ nói đã biết rồi, thật ra đám đàn em trước kia là người lăn lộn ngoài đường cùng cô cũng không hề trơn tru miệng lưỡi, tổng cộng hơn mười người, phần lớn ngốc nghếch, chẳng được mấy người tìm được đối tượng.
Cô đồng ý rất ngoan, Trình Ấu Khanh cũng không nói gì thêm, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Lạc Hà Đồ nhìn quầng thâm mờ nhạt dưới hàng mi dày của nàng, nghĩ rằng nếu thật sự có con rồi, sau này nàng còn không biết sẽ vất vả đến mức nào, cánh tay liền siết chặt thêm chút nữa.
Tưởng đâu sẽ làm nàng tỉnh giấc khiến nàng không vui, ai ngờ nàng chỉ hơi cau mày, rồi lại nghiêng về phía cô.
Lạc Hà Đồ cứ nhìn nàng như vậy, mơ mơ màng màng ngủ được nửa đêm.
Sáng hôm sau, Trình Ấu Khanh như thường lệ dậy đi làm, Lạc Hà Đồ không yên tâm: "Hay là để em quay lại làm vệ sĩ đi. Chị vừa mới mang thai, không thể quá mệt mỏi, vẫn là để em ở cạnh chị thì hơn."
Trình Ấu Khanh: "Thấy chưa, em vẫn là vì đứa trẻ."
Lạc Hà Đồ không biết nói gì cho phải, im lặng, có chút ấm ức.
Trình Ấu Khanh thay đồ xong, nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc dễ thương của cô, xoa đầu Lạc Hà Đồ: "Để vài hôm nữa đi, em cũng còn việc riêng phải lo, chị bây giờ cũng chưa nghĩ kỹ, để mấy hôm nữa rồi nói."
Lạc Hà Đồ cũng nghe theo nàng.
Sau khi Trình Ấu Khanh đi rồi, cô đến bệnh viện của Chu Thừa Hoan, may mà sáng nay bác sĩ Chu không có ca mổ, Lạc Hà Đồ vào phòng làm việc, Chu Thừa Hoan lộ ra nụ cười giống hệt lúc nhận được điện thoại của Trình Ấu Khanh ngày hôm qua, thậm chí còn định nói câu chúc mừng.
Ai ngờ lông mày Lạc Hà Đồ lại nhíu chặt, nhìn qua có vẻ khó xử.
Chu Thừa Hoan thấy cô như vậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống: "Không phải là cô không nhận đứa bé là con mình đấy chứ, hay là không muốn có? Alpha làm mà không muốn nhận, thật là tệ."
Lạc Hà Đồ tức giận: "Bác sĩ Chu, chị sỉ nhục người khác quá rồi đó!"
Alpha trong thế giới này đã đủ tệ lắm rồi, vậy mà lại nói cô là Alpha cặn bã, đúng là lời nguyền độc ác nhất cô từng nghe qua.
Bác sĩ Chu: ......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro