
CHƯƠNG 4: Nữ quân trầm mặc lặng yên lên men.
Ánh lửa rừng rực tỏa sáng, che giấu đi sắc hồng đang dần lan trên mặt Cố Quân Uyển.
Nếu không phải đã trải qua những chuyện vừa rồi, nàng thậm chí sẽ nghĩ rằng Alpha trước mặt đang cố tình trêu chọc mình.
Nàng lấy băng gạc sạch từ trong ba lô, bước đến bên Thẩm Hàn, ngồi xuống, giọng điệu ngắn gọn mà dứt khoát: "Đưa tay."
Thẩm Hàn giống như một học sinh ngoan nghe lời, ngồi thẳng lưng, đưa cánh tay dính máu ra trước mặt đối phương.
Nhìn chằm chằm vào cánh tay đã khô gần một nửa máu, Cố Quân Uyển có chút do dự, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nàng cảm thấy, nếu đến mức này mà đối phương vẫn không nổi giận với mình, quả thật khiến người ta không hiểu nổi.
"Có phải... quá dơ, khó xử lý? Ngươi từ từ thôi."
Nói rồi, vị Alpha như lạc lối ấy lập tức xoay người chạy ra cửa động.
Cơn mưa nhẹ rơi, từng giọt rửa sạch cả hai cánh tay.
Chuyện như vậy, trước khi xuyên đến đây, nàng đã sớm quen thuộc.
Trong điều kiện khắc nghiệt nhất, nàng còn từng mang vết thương bơi qua dòng sông băng lạnh thấu xương vào mùa đông.
Việc băng bó diễn ra từng bước một.
Tuy Cố Quân Uyển không thuần thục, nhưng nàng lại rất nghiêm túc.
Nàng hơi nghiêng đầu, mái tóc đen rối tung rủ xuống bờ vai, cổ áo sơ mi mỏng hơi mở ra, thấp thoáng lộ ra một mảng da trắng tinh chói mắt.
Nữ đế nhẹ nhàng, thanh đạm lên tiếng, phổ cập cho Alpha trước mặt những kiến thức cơ bản mà bất cứ ai cũng nên biết.
Bao gồm sự khác biệt giữa Alpha, Beta, Omega, cùng một số điều cần lưu ý.
Dĩ nhiên, những kiến thức liên quan đến đánh dấu, Cố Quân Uyển không nói thêm.
Kỳ phát tình của Omega và kỳ dễ cảm của Alpha vốn rất riêng tư, không thích hợp để bàn luận lúc này.
Nếu đổi lại là trường hợp khác, nàng có thể bình thản mà lý trí trao đổi vấn đề này với người khác.
Nhưng hiện tại — không thể!
Nhất là khi nàng vừa dùng cách tiếp xúc thân thể với Alpha này để làm dịu bản thân.
Dù vẻ ngoài vẫn cố giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng Cố Quân Uyển, làm sao có thể giả như chưa từng xảy ra chuyện gì?
......
Mãi đến khi Cố Quân Uyển băng bó xong, giọng nói cũng đã dừng lại một lúc lâu, Thẩm Hàn vẫn còn chìm trong trạng thái mơ hồ như đang nằm mộng.
Nàng hiểu từng điểm kiến thức mà đối phương nhắc đến, nhưng để tiêu hóa hoàn toàn, vẫn cần thêm thời gian.
Nhân lúc Alpha trước mặt còn đang ngẩn người, Cố Quân Uyển nhẹ nhàng dán một miếng cách ly vào sau cổ nàng.
Tóc thiếu nữ mềm mại rủ xuống, cần cổ dường như còn lưu lại mùi hương Lãnh Mai thuộc về chính mình.
Cố Quân Uyển đỏ ửng bên tai, nhanh chóng rút tay về, lặng lẽ rời xa nàng một chút.
Thẩm Hàn lại không chú ý đến cảm xúc biến đổi của đối phương.
Nàng đem con gà quay đã nướng kỹ rời khỏi lửa, gỡ xuống chiếc đùi gà mập mạp nhất, đưa cho người bên cạnh.
Sau nhiều ngày chạy trốn, Cố Quân Uyển chỉ dựa vào vài chiếc bánh quy chống đói, lúc này thật sự rất đói bụng.
Vì thế, nàng không khách sáo, nhận lấy chiếc đùi gà giòn rụm bên ngoài mềm bên trong, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Dù trong tình huống khắc nghiệt, nữ đế Omega vẫn giữ được sự tao nhã mà nàng đã được giáo dưỡng từ nhỏ.
Điều đó đã hòa vào máu nàng, tự nhiên như hơi thở, không hề giả tạo.
Thẩm Hàn cũng ăn một cách lịch sự, nhưng tốc độ thì cực nhanh.
Vừa ăn, nàng vừa dùng ánh mắt liếc trộm Cố Quân Uyển, phát hiện nhìn nàng ăn cơm lại mang đến cảm giác... rất mỹ mãn.
Omega không ăn nhiều.
Hai con gà rừng phần lớn đều vào bụng Thẩm Hàn.
Trải qua đêm dài, cuối cùng hai người dựa lưng vào vách động mà ngủ thiếp đi.
......
Sáng sớm, không khí núi rừng trở lạnh.
Cố Quân Uyển vừa bước ra khỏi cửa động liền hắt xì hai cái liên tiếp.
Trong quá trình trốn chạy trước đó, nàng đã thay đổi trang phục nhiều lần để tránh sự truy đuổi của kẻ địch.
Hiện tại, nàng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu nhạt, quần dài hơi ngắn để lộ đôi mắt cá chân mảnh khảnh.
Thẩm Hàn vốn mặc đồ tác chiến.
Nhưng sau khi tỉnh dậy, không hiểu sao quần áo đã biến thành một bộ đồ thể thao.
Nàng cởi áo khoác thể thao ra, đưa cho Cố Quân Uyển.
Bản thân thì chỉ mặc áo thun xám ngắn tay, trông rất trẻ trung, tràn đầy sức sống.
Cố Quân Uyển ôm chiếc áo khoác ấm áp trong tay, cảm giác như đang ôm một cái lò sưởi.
Mùi tuyết tùng lạnh mát bao phủ, đồng thời thấm vào lòng bàn tay và trái tim nàng.
"Ta không cần."
Nữ đế Omega lạnh lùng từ chối.
Thẩm Hàn vẫn ngẩng đầu nhìn mây mù trên cao.
Vừa ngắm nắng sáng xiên qua tầng mây, vừa thản nhiên đáp: "Vậy ngươi giúp ta cầm, hoặc bỏ vào ba lô cũng được."
Cố Quân Uyển hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn chọn mặc áo khoác lên người.
Hiện tại, nàng thật sự cần thứ này.
Hơi thở tuyết tùng cùng nhiệt độ còn lưu lại của Alpha thiếu nữ, như ánh mặt trời vây lấy nàng, mang đến sự ấm áp vô biên.
"Từ đây đi về hướng đông bắc 150 dặm, sẽ tới biên giới Tân Lệ quốc thuộc Liên bang Tự Do."
Cố Quân Uyển nói, bước đến bên cạnh Thẩm Hàn.
Thẩm Hàn quay đầu nhìn Omega mặc áo khoác của mình, trong lòng không khỏi dâng lên một niềm vui kỳ lạ.
Hai người sóng vai đi về phía đông bắc.
Có Alpha đỉnh cấp như Thẩm Hàn bên cạnh, tốc độ di chuyển của Cố Quân Uyển nhanh hơn rất nhiều.
Dù thể lực có hao tổn, sự tồn tại của đối phương vẫn mang lại cảm giác an tâm lớn lao.
Cố Quân Uyển siết chặt tay áo có mùi tuyết tùng.
Tâm trí nàng như có một cơn gió nhẹ thổi qua, làm dậy lên từng đợt sóng nhỏ.
Cùng lúc đó.
Trong sơn động mà hai người nghỉ qua đêm hôm trước.
Một đội người mặc đồ tác chiến màu ngụy trang đang dùng thiết bị quét dấu vết còn lại.
Đây là sáu Alpha nam cấp C, một nhánh trong đội truy kích Cố Quân Uyển.
Trên tinh cầu này, cấp cao nhất là S cấp Alpha, như Thẩm Hàn.
Tiếp theo là A, B, C và cuối cùng là D.
Đội này tuy cấp độ không cao, nhưng trang bị đầy đủ và tác chiến theo nhóm nên không thể xem thường.
"Báo cáo chỉ huy, đã xác nhận nữ quân từng nghỉ tại đây, rời đi không quá bốn giờ."
"Phát hiện dấu vết của một người khác — là S cấp Alpha!"
"......"
Nghe cấp dưới báo cáo, vị trung niên chỉ huy nhìn vào vết máu đọng trên mặt đất, giọng trầm xuống: "Alpha kia bị thương. Dốc toàn lực truy kích, không được để nữ quân thoát khỏi khu rừng này."
......
Lúc này, Thẩm Hàn và Cố Quân Uyển đang lấy nước bên dòng suối.
Đột nhiên, thiếu nữ mặc áo thun xám, buộc tóc đuôi ngựa đứng bật dậy.
Ánh mắt nàng nhìn về hướng hai người đến, lóe lên ánh sắc lạnh.
Giống như con sói hoang ngửi thấy mùi con mồi, không cần não ra lệnh, cả cơ thể đã tự động căng lên, sẵn sàng chiến đấu.
Cố Quân Uyển cũng theo động tác của thiếu nữ mà nhìn về phía sau.
Nàng cảm nhận được — Thẩm Hàn lúc này toát ra dã tính nguy hiểm, cũng cực kỳ quyến rũ.
"Có chuyện gì sao?"
"Ngươi vừa nhắc đến truy binh, có lẽ sẽ đến trong vòng năm phút nữa."
Trên đường đi, Cố Quân Uyển đã kể cho nàng tình cảnh hiện tại, trừ thân phận nữ đế thì không giấu giếm gì.
Nàng nghĩ, ai cũng có quyền lựa chọn số phận.
Nếu đối phương chịu ở lại giúp đỡ, càng tốt.
Còn nếu rời đi, nàng cũng hiểu được.
Dù sao, ai lại muốn đánh cược mạng sống vì người xa lạ?
Nhưng lựa chọn của Thẩm Hàn khiến nàng hơi bất ngờ — mà cũng nằm trong dự liệu.
Khi ấy, thiếu nữ cười rạng rỡ: "Yên tâm đi, ta rất lợi hại!"
Giờ đây, thiếu nữ không nói thêm lời, liền cõng nàng lên.
Vừa vượt qua dòng suối, vừa nói: "Ngươi đợi ở bờ bên kia, ta sẽ cố gắng tranh thủ thời gian."
Cố Quân Uyển ghé vào tấm lưng không rộng lắm của thiếu nữ, cơ thể hơi cứng lại.
"Ngươi định lợi dụng tiếng nước để che giấu tiếng bước chân? Nhưng cho dù đánh bất ngờ, cũng không thể xử lý hết được bọn họ."
"Hơn nữa, rất nguy hiểm."
Hương Lãnh Mai từ hơi thở thổi qua tai Thẩm Hàn, khiến vành tai trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ.
Thẩm Hàn rụt cổ lại, nói nhanh: "Một lần không được thì chia nhóm giải quyết. Bọn chúng muốn bắt sống ngươi, đó là sơ hở lớn nhất. Ngươi đừng lo, ta đảm bảo ngươi không bị thương."
Dứt lời, nàng đã đặt nữ tử xuống bờ bên kia.
Sau đó, lùi lại xa vài bước, nhảy lên đá, vượt dòng suối lần nữa, rồi biến mất vào rừng.
Thẩm Hàn hành động quá nhanh.
Cố Quân Uyển còn chưa kịp giải thích — điều nàng lo, không phải bản thân, mà là đối phương.
Truy kích đội rất nhanh đã tới.
Gần như vừa thu hồi ánh mắt, sáu gã đàn ông mặc đồ tác chiến đã mang súng đuổi tới.
Hai bên cách nhau một dòng suối.
Chỉ huy trung niên giơ tay ngăn cấp dưới định xông lên.
Đối mặt với nữ đế, hắn không thể không thận trọng.
Hắn chăm chú nhìn thân ảnh thanh tú ở bờ bên kia, ánh mắt chim ưng dừng lại trên áo khoác thể thao không thuộc về đối phương.
"Nữ quân bệ hạ, vị S cấp Alpha hộ vệ của ngài đâu? Ra đây đi."
Lời hắn trực tiếp vạch trần sự tồn tại của Thẩm Hàn, nhưng không làm rối loạn tâm trí Cố Quân Uyển.
Nàng đứng yên bên dòng suối, ánh mắt vàng kim đầy uy nghi.
Khoảnh khắc đó, chỉ huy trung niên như quay về ba năm trước, lần đầu diện kiến nàng trong điện Hòa Bình Cung.
Khi ấy, hơn trăm quan quân cùng nhau cúi đầu chào nữ quân — trang trọng và thành kính.
"Thượng úy Bạch Cánh, Sư đoàn 36, Quân đoàn số 5 — ngươi có thể cho ta biết vì lý do gì đã trở thành phản quân?"
Giọng nữ đế vang lên lạnh lùng, vượt qua dòng suối, lọt vào tai cả đội.
Khiến cả đội Alpha được huấn luyện nghiêm ngặt cũng cảm thấy sợ hãi.
Và đúng lúc ấy —
Một binh sĩ bên phải cảm thấy cổ lạnh buốt, chưa kịp phản ứng, máu đã phun ra từ động mạch cổ.
Thẩm Hàn rút súng từ hông hắn, lên đạn, lập tức bắn hai phát về phía người gần nhất.
Viên đạn xoay tròn lao thẳng vào huyệt thái dương người thứ hai, nổ tung đóa hoa máu rực đỏ giữa ánh mặt trời chói chang.
Tác giả có lời muốn nói: Ta tới rồi! Mau mau mau, các ngươi đâu rồi? Nhanh ném bình luận cho ta đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro