Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 80

Sự bùng nổ của Kiếm Hiệp Anh Hùng Truyện đã thu hút sự chú ý của một số người.

Trần Phong gọi điện chúc mừng Lạc Hà Đồ và đặc biệt sắp xếp một buổi tiệc rượu mời cô ăn tối.

Lạc Hà Đồ báo với Trình Ấu Thanh rồi mới đi, vốn tưởng chỉ có Trần Phong và Trần Viên Viên, không ngờ lại có đến bảy, tám người tham gia.

Trần Phong nói: "Lần này chủ yếu là chúc mừng Lạc tổng, game studio của cô ra quân thắng lợi. Đồng thời, công nghệ máy tính bên tôi cũng đạt được một số đột phá. Phải nói rằng, Lạc tổng đúng là phúc tinh, ngay cả tôi - một người làm gì cũng lỗ, sau khi hợp tác với Lạc tổng, dự án mới cũng hiếm hoi có được hướng phát triển rất tốt. Hôm nay tôi phải chúc mừng Lạc tổng, những người ngồi đây đều là bạn bè tốt của tôi ở Giang Thành, nghe nói có hẹn ăn tối với Lạc tổng nên ai nấy đều vui vẻ muốn tham gia. Lạc tổng không phiền chứ?"

Lạc Hà Đồ không để ý lắm. Những người có mặt đều là người trong giới kinh doanh, hầu hết cô đều quen mặt. Đi theo Trình Ấu Thanh, cô đã gặp từng người một. Lúc này, ai nấy cũng đều tươi cười rạng rỡ, những lời xã giao hoa mỹ cứ thế tuôn ra không tiếc.

Không còn ai gọi cô là "alpha ở rể" như trước nữa.

Lạc Hà Đồ không bận tâm, ai mời rượu thì uống, cần nói chuyện thì nói, cần ăn thì ăn.

Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng tư nhân kiểu Trung Hoa có sân vườn.

Trình Ấu Thanh rất quen thuộc với nơi này, còn nói với Lạc Hà Đồ rằng đồ ăn ở đây rất ngon, rượu cũng rất tuyệt.

Lúc nói những lời này, mắt cô ấy sáng bừng, Lạc Hà Đồ liền biết cô ấy thực sự thích nơi này.

Cô không nhịn được mà "bắt lấy đuôi rắn nhỏ" hôn một cái.

Lạc Hà Đồ nếm thử từng món một, quả nhiên hương vị rất ngon, có vài món khiến cô vô cùng kinh ngạc.

Cô thậm chí còn muốn hỏi xem chúng được làm như thế nào, nhưng đoán rằng đó là bí quyết của đầu bếp, không thể tiết lộ.

Vì vậy, cô chỉ có thể ghi nhớ hương vị bằng vị giác, định bụng sẽ về nhà làm cho Trình Ấu Thanh ăn.

Có người hỏi: "Nghe nói game studio là ngành kinh doanh đầu tiên do chính Lạc tổng điều hành, những cái khác chỉ là đầu tư, không biết có thật không?"

Lạc Hà Đồ nghĩ ngợi rồi nói: "Cũng gần như vậy."

"Trước đây đã nghe Chủ tịch Trần nói qua, Lạc tổng chủ yếu là đầu tư, mà còn có con mắt rất tinh tường. Không biết Lạc tổng có tiện tiết lộ một chút không?"

Đến lúc này, Lạc Hà Đồ mới nhận ra những người này cũng đã thay đổi cách xưng hô, bắt đầu gọi cô là "Lạc tổng".

Trước đây, chẳng phải bọn họ đều gọi cô là "alpha ở rể" của Trình Ấu Thanh sao?

Cô cười cười: "Ôi dào, đều là những chuyện kinh doanh nhỏ nhặt thôi. Tôi chỉ hỗ trợ một chút về mặt tài chính, còn lại vẫn là các chủ doanh nghiệp vất vả làm việc, tôi cũng không dám nhận công lao."

Dù nói gì cũng là do cô quyết định, tùy tiện tìm một cái cớ là được.

"Lạc tổng khiêm tốn quá rồi, không sao cả. Với phúc khí của Lạc tổng, sau này chúng tôi chắc chắn sẽ có cơ hội biết được những ngành nào phát triển tốt là nhờ có sự ủng hộ của Lạc tổng."

Mọi người đều phụ họa theo, không khí trên bàn tiệc trở nên vô cùng náo nhiệt.

Những người đó còn thay phiên nhau mời rượu cô, toàn nói những lời khen ngợi tận đáy lòng.

Lạc Hà Đồ ăn xong bữa tiệc, về nhà suýt chút nữa dị ứng với "cầu vồng nịnh hót", cảm giác lâng lâng như bay trên mây.

Cô nói: "Bảo bối ơi, hôm nay em được người ta khen cả buổi tối."

Trình Ấu Thanh ngồi trên giường, đặt tài liệu trong tay xuống.

Ngày dự sinh đã rất gần, Lạc Hà Đồ trước tiên đi tắm sạch sẽ rồi mới đến bên cô, ôm lấy cái bụng nhô cao, hôn lên môi Trình Ấu Thanh để "kiếm chút lợi", sau đó mới kể về đủ thứ chuyện trong bữa tiệc.

"Bọn họ khen em làm gì nhỉ? Có phải có ý đồ gì không? Hay là nhắm vào nhan sắc và sức khỏe của em?"

Trình Ấu Thanh véo tai cô, Lạc Hà Đồ kêu lên "Ê, ư ư".

Cô chỉ nói đùa thôi mà.

"Bọn họ có hỏi em chuyện gì cụ thể không?"

"Cũng không hẳn, em tưởng có người muốn nhờ em đầu tư, nhưng thực ra chẳng ai đề cập gì cả, họ chỉ đơn thuần khen em thôi."

"Ừm, vậy thì khỏi bận tâm." Trình Ấu Thanh xoa xoa vành tai đỏ ửng vừa bị mình véo. "Chuyện này em rành mà, cứ nghe họ khen là được, còn mấy chuyện cụ thể thì khỏi đáp."

"Được."

Về sau lại có thêm vài bữa tiệc rượu nữa, có bữa Lạc Hà Đồ tham gia, nhưng phần lớn cô đều lấy lý do vợ sắp sinh để từ chối.

Cô dần hiểu ra điều gì đó, liền nói với Trình Ấu Thanh:

"Bọn họ dường như chỉ đơn thuần muốn làm thân với em, sau đó kéo em vào bữa tiệc rượu tiếp theo, rồi lại có người mới quen kéo em đến một bữa tiệc khác."

"Ừ, cái gọi là quan hệ xã hội, ban đầu đều được xây dựng như vậy. Họ có lẽ muốn kéo em vào vòng tròn của họ."

"Lôi kéo em làm gì chứ, em cũng có làm ăn lớn gì đâu. Trước đây họ đâu có để mắt đến em."

Trình Ấu Thanh suy nghĩ một chút, không nói gì thêm.

Cô đang nếm thử món ăn mà Lạc Hà Đồ học được từ nhà hàng tư nhân nọ, hương vị đạt đến bảy phần giống.

Cô ăn thêm mấy miếng rồi khen ngợi: "Rất ngon, nhưng không cần làm nữa đâu, món này rất tốn công. Nếu muốn ăn, chúng ta cứ đến đó ăn là được."

Lạc Hà Đồ ừ một tiếng: "Em chỉ muốn thử thôi."

Dạo này Trình Ấu Thanh ăn uống không còn ngon miệng như trước, ăn được vài miếng thì không muốn ăn nữa.

Lạc Hà Đồ gần như ăn hết phần còn lại, vừa định đứng dậy giúp dì dọn dẹp bát đĩa mang vào bếp thì Trình Ấu Thanh bỗng nhiên rên lên khó chịu.

Lạc Hà Đồ lập tức căng thẳng: "Sao vậy?"

"Đau bụng."

Lạc Hà Đồ vội vàng gọi điện, trước là cho Chu Trình Hoan, sau đó gọi tài xế và Tiểu Trương.

Người giúp việc chuyên chăm sóc em bé và bà bầu đã chuyển đến từ sớm, Lạc Hà Đồ gọi từng người một, giúp Trình Ấu Thanh thay quần áo, lấy bộ dụng cụ sinh nở và những thứ đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Khi mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, hai chiếc xe đã đỗ trước cửa nhà.

Lạc Hà Đồ đỡ Trình Ấu Thanh lên xe.

Trình Ấu Thanh nói: "Có thể chỉ là đau một chút thôi."

"Đau một chút cũng không sao, mình đến bệnh viện kiểm tra rồi về."

Lạc Hà Đồ lên xe, bảo tài xế lái đi.

Vẫn rất trầm ổn và có trật tự, Trình Ấu Thanh nghĩ, tựa đầu lên vai Lạc Hà Đồ.

Vào đến bệnh viện, trưởng khoa sản phụ khoa đích thân ra đón và đưa đi kiểm tra. Trong lúc kiểm tra, nước ối vỡ.

Lạc Hà Đồ cuối cùng cũng có chút hoảng loạn: "Khi nào thì có thể tiêm giảm đau?"

Chu Trình Hoan, người đi cùng, khựng lại một chút: "Tiêm giảm đau là gì?"

Lạc Hà Đồ lập tức hoảng hơn: "Không có tiêm giảm đau sao?"

Hỏng rồi, ở thế giới hiện đại sinh con tiêm giảm đau gần như là bước cần thiết, cô quên mất bên này hình như chưa có công nghệ đó.

Cô không hiểu y học, nếu liều lĩnh mua thuốc giảm đau từ Tiểu Thống thì phải tiêm thế nào đây? Có nên giao cho Chu Trình Hoan tiêm không? Không được, Chu Trình Hoan chắc chắn sẽ không dám dùng loại thuốc không rõ nguồn gốc này.

Cô cũng không biết nếu mua một liều rồi tiêm bừa vào có thực sự hiệu quả hay không.

Hay là đánh cược thử một lần?

Đang lúc cô bão não, Chu Trình Hoan lên tiếng: "Omega cấp cao sinh con không đau đớn đến mức đó đâu. Chỉ cần Alpha cung cấp đủ pheromone xoa dịu, sẽ có tác dụng giảm đau đáng kể."

Trái tim Lạc Hà Đồ bỗng nhiên trầm xuống, cô vỗ ngực: "Tốt quá, tốt quá rồi."

Cô lập tức xé bỏ miếng dán ức chế, dí sát vào người Trình Ấu Thanh: "Hít đi, vợ ơi, hít thật sâu vào!"

Trình Ấu Thanh: ...

(Editor: tưởng bị xì ke kh đó =]]])

Quá trình sinh con cần mở rộng cổ tử cung, từng chút một. Đây là giai đoạn khó chịu nhất. Có người mở nhanh, một hai tiếng là sinh được, có người mở chậm, phải mất cả ngày đêm mới đạt đến mười phân.

Trưởng khoa sản dặn Trình Ấu Thanh cố gắng đi lại khi còn sức, giúp cổ tử cung mở nhanh hơn. Lạc Hà Đồ liền đi theo cô, dìu cô bước từng vòng quanh phòng sinh.

Tiểu Trương cũng đến, phụ trách nghe điện thoại của Trình Ấu Thanh, thông báo với bên ngoài rằng Chủ tịch Trình đang sinh con, chuyện nhỏ thì Tiểu Trương giải quyết, chuyện lớn để vài ngày nữa xử lý.

"Bọn họ thật quá đáng, ngay cả lúc sinh con cũng không để yên!" Lạc Hà Đồ nghiến răng.

Trình Ấu Thanh muốn bật cười, nhưng vừa dùng lực một chút thì cơn đau co thắt lại ập đến.

Lạc Hà Đồ vội vàng đưa cổ đến gần: "Hít đi, mau hít đi."

Phải nói là cái này đúng là có tác dụng thật, Trình Ấu Thanh nhanh chóng không còn rên đau nữa, đến sau này dứt khoát ôm lấy cổ Lạc Hà Đồ.

Lạc Hà Đồ: "Đến lúc chị sinh, em cũng nằm lên người chị."

Trình Ấu Thanh thật sự muốn cấu cô vì cái miệng nói linh tinh, nhưng lại không còn sức.

Chu Trình Hoan lại đến, không nhịn được mà than trời: "Không nhất thiết phải dí sát vào cổ mà hít, trời ơi, có đôi lúc tôi thật sự nghĩ cậu như một đứa bị nghiện."

Lạc Hà Đồ tức giận: "Này, cô chỉ giỏi lợi dụng lúc vợ tôi không có sức đánh cô thôi. Nếu không, chị ấy chắc chắn sẽ đánh cô vì nói xấu tôi."

Trình Ấu Thanh bị hai người họ làm ồn đến đau đầu, đúng lúc đó, cửa phòng VIP cao cấp mở ra.

Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, khí chất dịu dàng bước vào.

Trình Ấu Thanh: "Mẹ."

Lạc Hà Đồ còn đang trong tư thế quái dị, giằng co với Chu Trình Hoan, lập tức đơ người.

Nói ra thì, họ đã kết hôn hơn một năm rồi, đây là lần đầu tiên Lạc Hà Đồ gặp mẹ vợ.

Trước đây cô không phải chưa từng nghĩ đến chuyện gặp mặt, nhưng mọi chuyện cô đều nghe theo Trình Ấu Thanh. Trình Ấu Thanh không nói đến thì cô cũng chưa từng nghĩ đến.

Cô đã sớm đoán được rằng trong lúc Trình Ấu Thanh sinh con, nhất định sẽ gặp mẹ vợ, vì thế cô còn đặc biệt chuẩn bị một bộ đồ trông tươm tất hơn để mặc. Nhưng cô thật sự không ngờ, mình lại gặp mẹ vợ trong tình huống này.

Lạc Hà Đồ lập tức đứng thẳng người, khẽ ho một tiếng, nở nụ cười lễ phép và hoàn hảo nhất có thể.

Mẹ Trình trước tiên bước lên nắm lấy tay Trình Ấu Thanh, hỏi con gái cảm thấy thế nào, có khó chịu không, đã ăn gì chưa, rồi mới cẩn thận quan sát Lạc Hà Đồ.

Nhờ vào mối quan hệ quen biết từ thời đi học giữa Chu Trình Hoan và Trình Ấu Thanh, việc mẹ Trình xác định danh tính Lạc Hà Đồ dễ như trở bàn tay.

Y như lời người ta đồn, nhìn qua đúng là một tên mặt trắng (*). Khuôn mặt ưa nhìn sáng sủa, vóc dáng thẳng tắp, sống mũi cao thu hút, chóp mũi tròn đầy, miệng dẻo biết nói, môi dưới hơi dày có chút dục vọng chiếm hữu.

Từ đầu đến chân đều mang dáng vẻ của một Alpha dễ hấp dẫn Omega.

(*) 小白脸 (Tiểu bạch kiểm): Cụm từ này thường mang ý châm biếm, chỉ những người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai nhưng không có thực lực, sống dựa vào người khác.

Lạc Hà Đồ thấy mẹ Trình đang nhìn mình, vội vàng đưa tay ra: "Cháu chào dì, lần đầu gặp mặt, không kịp chuẩn bị quà, thật ngại quá."

Mẹ Trình không có ý định bắt tay cô, chỉ "Ừ" một tiếng, rồi quay lại nhìn con gái.

Trình Ấu Thanh: "Mẹ, Tiểu Lạc đang chào mẹ đấy."

Mẹ Trình liếc nhìn Lạc Hà Đồ một cái, lại quay sang nhìn con gái mình: "Được rồi, mẹ biết con thích cô ấy."

Trình Ấu Thanh luôn kính trọng và hiếu thuận với mẹ mình. Chỉ là vì quá bận rộn, cũng vì tính cách cô vốn không hay làm nũng, càng không đem những khó khăn gặp phải kể với mẹ.

Còn mẹ Trình, từ khi Alpha - người vợ đã mất của bà - còn sống, bà luôn được bảo vệ trong vòng tay của đối phương, là một quý phu nhân không vướng bận chuyện thế tục. Sau khi con gái tiếp quản công ty, ngày nào cũng bận rộn, hai mẹ con càng ít có chủ đề để nói chuyện, thỉnh thoảng hẹn nhau ăn một bữa cơm, cũng chỉ trò chuyện đôi ba câu về sức khỏe.

Mẹ Trình biết con gái mình đã kết hôn, Trình Ấu Thanh cũng từng riêng tư nói chuyện với bà. Con gái quản lý một tập đoàn lớn như vậy, tất nhiên có chủ kiến riêng của mình. Một khi con bé đã chọn người này, bà cũng không phản đối gì. Nhưng điều đó không có nghĩa là bà không thể bày tỏ sự lạnh nhạt đối với một tên tiểu bạch kiểm ở rể.

Cuối cùng, mẹ Trình cũng thỏa hiệp, đưa tay chạm nhẹ vào tay Lạc Hà Đồ coi như làm quen, rồi tiếp tục hỏi con gái có chỗ nào khó chịu không.

Trình Ấu Thanh cứ cách một lúc lại bị đau bụng co thắt, Lạc Hà Đồ vẫn luôn nắm chặt tay cô, đưa cổ tới gần để cô ngửi pheromone.

Mẹ Trình rất nhanh đã hiểu được cô con rể nhìn có vẻ không được thông minh này đang làm gì, thế là lặp lại một câu y hệt Chu Trình Hoan: "Không nhất thiết phải chìa cổ ra đâu, con đứng gần lại một chút là nó có thể ngửi được rồi."

Lạc Hà Đồ: "Con sợ cô ấy không ngửi rõ."

Vì lo Trình Ấu Thanh không ngửi được rõ ràng, cô không kìm nén nữa, để pheromone tỏa ra càng nhiều càng đậm.

Trình Ấu Thanh rất nhanh đã không thể đi nổi, cô nói: "Tôi muốn nằm xuống."

Đúng lúc này, y tá bước vào kiểm tra.

Vừa vào cửa, đối phương đã nhíu mày: "Sao lại có nhiều pheromone như vậy?"

Mẹ Trình cũng đang cố chịu đựng. Bà cũng là một Omega, pheromone của một Alpha xa lạ khiến bà cảm thấy không thoải mái.

"Gia đình ở lại, bạn bè và người thân xin tránh ra, pheromone trong phòng quá nồng."

Y tá kiểm tra một lượt rồi nói: "Rất tốt, đã mở được bốn phân, tiếp tục cố gắng nhé."

Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại Lạc Hà Đồ và Trình Ấu Thanh. Cô giúp Trình Ấu Thanh nằm xuống giường, cho cô uống một ít nước, ăn một chút socola. Vì trong phòng không còn ai khác, cô mạnh mẽ phun pheromone ra, hỏi Trình Ấu Thanh: "Còn đau không?"

"Không đau." Trình Ấu Thanh thực sự cảm thấy buồn cười: "Chỉ hơi chóng mặt thôi."

"À? Sao lại chóng mặt vậy? Em gọi y tá vào nhé?"

"Không cần, chị bị chóng mặt vì pheromone của em đấy."

Trình Ấu Thanh không phải là không đau, chỉ là có chút đau âm ỉ, giống như cảm giác khi uống rượu xong gặp phải đau bụng kỳ kinh nguyệt.

Cô nắm chặt tay Lạc Hà Đồ, nói: "Bây giờ em không còn kiểm soát được nữa đúng không?"

"Đúng vậy. Nếu em không kiểm soát, mỗi tối bên cạnh chị, em sẽ như vậy, giống như một cây nấm tím phun khí độc, đầu óc quay cuồng." Lạc Hà Đồ nói.

Trình Ấu Thanh không hiểu lời nói đùa của Lạc Hà Đồ, nhưng chỉ cảm thấy buồn cười.

Nhờ pheromone của Lạc Hà Đồ, tình trạng của Trình Ấu Thanh vẫn khá ổn, cô véo nhẹ mặt Lạc Hà Đồ, nói: "Em ôm tôi đi."

Lạc Hà Đồ ôm cô thật chặt, vỗ nhẹ lưng cô an ủi: "Không sợ đâu, bé yêu, sinh xong là xong, con để lại cho dì, chúng ta về nhà nghỉ ngơi."

Trình Ấu Thanh: "Nếu bé yêu nghe thấy, nó sẽ làm ầm lên đấy."

"Giờ chị chỉ lo cho bé yêu thôi à? Không quan tâm đến bé lớn này à? Chị thấy không, em lúc nào cũng gọi chị là bé yêu, còn con thì là con, chẳng liên quan gì đến bé yêu cả."

Lạc Hà Đồ phàn nàn: "Chị không yêu tôi nữa rồi."

Trình Ấu Thanh không ngờ là ngay lúc này, Lạc Hà Đồ lại ghen.

Hai người thì thầm trong phòng, không lâu sau, Trình Ấu Thanh đã mở hết mười phân.

Y tá vào kiểm tra xong lập tức gọi người đến và chuẩn bị dụng cụ. Ưu điểm của phòng VIP là sản phụ không cần phải chuyển phòng, có thể sinh luôn trong phòng này.

"Thân nhân có thể tránh ra rồi."

Lạc Hà Đồ: "Tôi, tôi, tôi không đi đâu, tôi phải ở lại với cô ấy."

Lần đầu tiên nghe yêu cầu như vậy, y tá nhìn cô với ánh mắt lạ lẫm, rồi nói với trưởng khoa vừa vào.

Lạc Hà Đồ: "Sinh con vốn không phải là chuyện một người chịu đựng, hơn nữa cô ấy không có thuốc tê cũng không có thuốc giảm đau, cô ấy phải ngửi pheromone của tôi mới không quá đau, tôi phải ở lại với cô ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro