Chương 46 - 47
Lúc sáu giờ chiều, Trình Ấu Thanh tan làm.
Lạc Hà Đồ đang ngồi bên cạnh, cầm một cuốn sách đọc. Cô định mượn cuốn sách này để làm vài bài trong hệ thống, nhưng không biết từ khi nào, cô đã nhìn Trình Ấu Thanh bắt đầu thất thần.
Tiểu Thống: "Thời gian trả lời của chủ nhân còn 30 giây."
"Thời gian trả lời của chủ nhân còn 20 giây."
Tiểu Thống: "Chủ nhân?"
Chủ nhân không có thời gian để ý đến nó.
Chủ nhân đang nhìn vợ của chủ nhân.
Trình Ấu Thanh đang ký tài liệu, từng tờ một, đọc kỹ từng tài liệu, viết viết vẽ vẽ trên mỗi trang, rồi cuối cùng ký tên.
Cô ấy cũng thường xuyên gọi điện thoại, khi thấy gì đó không ổn, cô đặt cây bút sang một bên, cầm điện thoại cố định, xác nhận nội dung tài liệu với người khác, dùng lời lẽ có lúc khuyên nhủ, có lúc phê bình, có lúc nổi giận, để đạt được mục đích.
Nếu là thuộc hạ của cô, chỉ nhìn qua một lúc thôi đã cảm thấy mình như bị đóng băng, đúng là không hổ danh là chủ tịch, hiệu quả công việc cao, tính cách nóng vội, quyết đoán, dứt khoát, tất cả mọi việc phải giải quyết ngay lập tức, tùy thuộc vào tính cách của từng nhân viên mà cô sẽ dùng cách nói khác nhau, để đạt được mục đích, cô chẳng ngại nói bất cứ lời nào, khiến tất cả nhân viên dù chủ động hay bị động cũng phải sẵn lòng hoàn thành nhiệm vụ. Đến sáu giờ, cuối cùng cô cũng xử lý xong công việc, còn những nhân viên của cô phải làm thêm giờ như thế nào, đó không phải là chuyện cô cần bận tâm.
Nhưng Lạc Hà Đồ sau cùng cũng không phải là nhân viên của cô.
Cô đứng bên cạnh, nhìn những hành động của cô ấy, với gương mặt lạnh lùng nói những lời giả dối, khi chỉ trích người khác thì giọng điệu lạnh lùng, khi muốn dỗ dành ai đó thì lại có vẻ điềm đạm, ngữ điệu kết thúc lại mang theo một chút dụ dỗ.
Cô cầm bút bi, không ngừng viết.
Lạc Hà Đồ cứ nhìn chằm chằm vào cô mà không chớp mắt.
Tiểu Thống: ...
"Chủ nhân, nếu không có việc gì tôi sẽ về trước, hôm nay bạn trả lời quá thời gian, sẽ bị trừ 50 xu vàng..."
Lạc Hà Đồ: ...
Nhìn thấy vợ mình lại phải tiêu tiền, rốt cuộc là ai đặt ra cái quy tắc mà mọi người đều căm ghét này?
Khi công việc đã hoàn tất, Trình Ấu Thanh nhìn sang Lạc Hà Đồ, chỉ thấy cô ấy đang ngồi lười biếng trên ghế thái sư, dáng vẻ không vui chút nào.
"Em sao vậy?" Vì công việc đã được giải quyết ổn thỏa, nên Chủ tịch cũng tỏ ra khá điềm tĩnh, quan tâm đến vợ mình.
Lạc Hà Đồ nhìn cô, môi nhăn lại: "Không sao."
Là do cô ấy bị mờ mắt vì ham muốn.
Trình Ấu Thanh cũng không để tâm, nói: "Đi thôi."
Cả hai bước ra khỏi văn phòng, khi thang máy tới tầng một, lễ tân đã đứng dậy chào Trình Ấu Thanh từ xa.
Trình Ấu Thanh đi qua lễ tân, dừng lại một chút rồi quay lại nói: "Sau này cô ấy đến, cứ để cô ấy lên trên."
Lễ tân đáp ứng, sau đó lại nhìn Lạc Hà Đồ một lần nữa.
Trình Ấu Thanh quay đầu nói với Tiểu Trương: "Cũng nói với bộ phận hậu cần trong văn phòng."
Tiểu Trương: "Dạ, hiểu rồi."
Mặc dù có chút muộn, nhưng cuối cùng cũng đã nói rõ.
Giống như một bất ngờ bất ngờ, Lạc Hà Đồ cảm thấy mọi suy nghĩ trên đường lên lầu vừa rồi đều không quan trọng, không ngờ Chủ tịch lại rất biết cách kéo dài như vậy, khiến cô vừa vui vẻ lại vừa buồn bã.
Khi đến cửa, tài xế xuống xe từ vị trí lái, Trình Ấu Thanh nói với Tiểu Trương: "Chúc bạn tan làm vui vẻ."
Sau đó cô tự mình ngồi vào ghế lái.
Lạc Hà Đồ cũng chào tài xế và Tiểu Trương, rồi leo lên ghế phụ.
"Chị tự lái xe à?"
"Giờ tan làm rồi, không muốn có quá nhiều người trong xe." Trình Ấu Thanh kéo dây an toàn, liếc nhìn Lạc Hà Đồ: "Không giống như một số người, hễ thấy người khác alpha là cứ muốn nhét vào xe để bảo vệ sát sao."
Lạc Hà Đồ: ...
Nếu không nhầm, chắc là đang nói đến Thập Tam.
Cô thật sự không nghĩ đến chuyện này. Những người đầu gấu này đều là alpha có thể đánh nhau, lâu dần Lạc Hà Đồ chẳng để ý đến giới tính. Thập Tam lại là một cô gái thô lỗ, trầm tĩnh, bình thường làm việc rất cẩn thận, không thể nào ngửi thấy mùi gì đặc biệt.
Nghĩ kỹ lại, việc sắp xếp một alpha bảo vệ cho vợ Omega quả thật có chút vấn đề. Trong thế giới ABO, chỉ vì pheromone cũng có thể ảnh hưởng đến hành vi, khác hoàn toàn với thế giới sau này nơi nam nữ có thể làm việc bình thường với nhau, alpha và Omega quá gần nhau sẽ rất dễ gặp phải vấn đề.
Vì vậy, Lạc Hà Đồ bắt đầu đổ mồ hôi: "Cô ấy hôm nay không làm gì với chị chứ?"
Mặc dù nghĩ rằng Thập Tam không đến mức đó, nhưng thực sự vẫn không yên tâm: "Chị có cảm thấy khó chịu không? Ngày mai tôi sẽ bảo cô ấy không đến nữa."
Nhưng bảo vệ vẫn nên là alpha, trong thời đại những băng nhóm cướp giật ngoài đường, không có sự bảo vệ của alpha khiến Lạc Hà Đồ thực sự không thể yên tâm.
Trình Ấu Thanh nhìn biểu cảm của cô, im lặng khởi động xe: "Em sợ tôi cảm thấy khó chịu sao?"
"Ừ."
"Em suy nghĩ kỳ lạ thật, đối với Omega mà nói, pheromone của alpha là sự hấp dẫn, phần lớn thời gian sẽ không cảm thấy khó chịu."
Lạc Hà Đồ ngập ngừng.
"Trừ khi bị đánh dấu sâu. Còn đánh dấu tạm thời chỉ có thể duy trì sự chán ghét với alpha khác khoảng một ngày, sau đó sẽ trở nên khao khát pheromone của alpha, đặc biệt là trong kỳ phát tình, chỉ cần là alpha là được."
Lạc Hà Đồ mím môi: "Nhưng chị không như vậy, chị không phải rất ghét pheromone của alpha sao?"
"Tôi ghét chủ quan, nhưng trong kỳ phát tình, tôi cũng rất khó chịu, tất cả pheromone của alpha trong mắt tôi đều trở thành thứ cám dỗ, một khi phòng tuyến tâm lý của tôi sụp đổ, rất khó đảm bảo tôi sẽ không bắt lấy một alpha gần đó để cô ấy đánh dấu tôi."
Lạc Hà Đồ chỉ nghĩ đến đây đã cảm thấy uất ức, co người lại trên ghế.
Làm sao có thể như vậy.
"Vậy thì, Lạc Hà Đồ, tôi thấy em vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm từ hoàn cảnh của mình. Chỉ vì pheromone mà việc cưỡng ép cũng rất khó xác định, pháp luật nghiêm ngặt bảo vệ Omega, nhưng ngoại tình trong hôn nhân thì nhiều vô kể, ai cũng nói mình bị pheromone mê hoặc, sau này tìm một alpha hoặc omega ngoài kia để xả stress đã gần như không còn bị coi là tiêu chuẩn đánh giá đạo đức của một người, cũng không được coi là điều kiện cần thiết để ly hôn."
"Em vẫn thấy việc để một alpha ở bên tôi là chuyện nhỏ sao?"
Lạc Hà Đồ không còn nghĩ vậy nữa, cô nhìn Trình Ấu Thanh một cái, trong lòng đau đớn ôm lấy bản thân.
Việc Trình Ấu Thanh dễ dàng tìm một alpha để đánh dấu cô ấy, chỉ nghĩ đến là Lạc Hà Đồ cảm thấy như có một con dao cùn đâm vào trái tim, nhưng cô lại không biết phải nói gì để ngăn cản. Cô là vợ hợp pháp của Trình Ấu Thanh, nhưng chuyện này đã trở nên phổ biến như vậy, cô là một a mà có thể nói gì?
Xe dừng lại gần khu phố thương mại, giờ đây xe ô tô riêng ít thấy, không cần xây bãi đậu xe, tìm một chỗ trống là có thể dừng. Trình Ấu Thanh đỗ xe, không vội xuống xe mà quay đầu nhìn alpha trông rất uất ức kia.
"Lạc Hà Đồ."
Lạc Hà Đồ bị gọi tên, có chút buồn bã ngẩng đầu, nhìn thấy vợ mình đang rất gần, lông mi dài, đôi mắt dù lạnh lùng và xa cách nhưng thực sự vẫn ẩn chứa những ngôi sao nhỏ, chỉ khi đến gần mới có thể nhìn rõ, còn có mũi và miệng của cô, không có gì là không tinh xảo và đẹp đẽ.
Cô càng đẹp, Lạc Hà Đồ càng cảm thấy uất ức.
Cô ấy có thể tìm một alpha khác để đánh dấu cô.
Lạc Hà Đồ giọng khàn khàn: "Làm gì?"
"Tôi nói những điều này với em không phải để nói tôi muốn tìm ai đó đánh dấu mình, cũng không phải là ý định ngoại tình trước mặt em."
Vậy là có thể ngoại tình sau lưng tôi rồi à. (Editor: =]]])
Vì cô không nhìn mình, Trình Ấu Thanh giọng lạnh lùng: "Em nhìn tôi."
Lạc Hà Đồ ngẩng đầu nhìn cô.
Cả hai nhìn nhau một lúc, Lạc Hà Đồ lại quay mắt đi.
Trình Ấu Thanh: "Sao vậy, giờ không muốn nhìn tôi nữa, tôi nói chuyện với em không nghe sao?"
Lạc Hà Đồ nhỏ giọng: "Nghe rồi."
"Vậy thì sao em lại giận dỗi với tôi, rõ ràng là em làm sai mà."
Là lỗi của tôi, tất cả là lỗi của tôi.
Trình Ấu Thanh bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, cô cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi, và đã chịu đựng pheromone của alpha khác cả ngày, thế mà người trông không vui và bị ủy khuất lại là Lạc Hà Đồ.
Cô ấy vẫn chưa nhận ra lỗi của mình.
Giám đốc nhìn Lạc Hà Đồ với vẻ mặt vô tội, lại còn xinh đẹp vô hại, da trắng mịn màng, bỗng dưng muốn mua một thứ gì đó, mềm mại một chút, không quá đau nhưng lại có chút đau, đánh cô vài cái để cô nhớ lâu.
"Em có biết vấn đề của mình ở đâu không?"
Lạc Hà Đồ nhỏ giọng: "Em không nên kết hôn với chị."
"Em nói gì?"
Lạc Hà Đồ lớn tiếng hơn: "Em thật sự không xứng với chị."
Trình Ấu Thanh: ...
Lạc Hà Đồ hối hận, cô không hiểu sao lại nói ra những lời nghe như đang giận dỗi như vậy, lúc trước kết hôn là chuyện cả hai đã thống nhất, giờ lại khiến cô giống như một người thiếu thốn.
Cô là người đã yêu cầu những điều không nên yêu cầu, động lòng vào những thứ không nên động, nên giờ đây cảm thấy có chút vô lý, như một người tình trẻ không hiểu chuyện.
Vì thế cô vội vàng đính chính: "Xin lỗi, em nói sai rồi."
Trên đường phố rất ồn ào, luôn có những đứa trẻ cưỡi xe đạp hò hét, tiếng chuông xe đạp vang lên không ngừng, những chiếc ô tô đỗ ở giữa bỗng trở nên tĩnh lặng, hoàn toàn không hợp với không khí xung quanh.
Trình Ấu Thanh thở dài, tay chống lên thành ghế: "Chị muốn em nhận ra, đừng dễ dàng sắp xếp alpha khác làm bảo vệ cho chị, em hiểu không?"
Lạc Hà Đồ gật đầu.
"Alpha khác ngồi chung với chị, pheromone sẽ ảnh hưởng đến chị, khiến chị cảm thấy rất khó chịu, và cũng dễ làm rối loạn kỳ phát tình của chị, em hiểu không?"
"Ừ."
"Em là vợ chị, em tùy tiện sắp xếp alpha khác ở bên chị, chị sẽ cảm thấy em không nghĩ đến cảm xúc của chị, thậm chí sẽ khiến chị cảm thấy em không coi trọng hợp đồng giữa chúng ta, em hiểu không?"
"Hiểu rồi."
"Vậy thì em nghĩ bây giờ phải làm sao?"
Lạc Hà Đồ miệng nhanh hơn đầu óc, nói xong mới nhận ra Trình Ấu Thanh đang nói gì, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng hiểu ra rằng Trình Ấu Thanh không nói là cô ấy muốn tìm alpha khác.
Mà là cô đã làm phiền chính Omega của mình, thậm chí còn chủ động sắp xếp alpha khác lại gần vợ mình, thử xem vợ mình có phản ứng gì, liệu có bị cắm sừng hay không.
Ồ.
Vậy thì...
Lạc Hà Đồ gãi đầu, ngượng ngùng thu mình lại nhỏ hơn: "Em thật sự sai rồi, em sẽ đưa chị đi ăn ngon, chị muốn làm gì thì làm."
"Đó là em muốn, không phải chị muốn."
Lạc Hà Đồ nghĩ nhiều thật, nhưng cô dám nói không? Cô không dám nói.
"Vậy tối nay tôi dẫn em đi chơi, dù sao tôi cũng không chơi gì nhiều, về bảo vệ, tôi sẽ bảo Thập Tam đừng tìm em nữa, nhưng tôi vẫn không yên tâm, hay là từ ngày mai, tôi làm bảo vệ của em được không?"
Đề nghị của Lạc Hà Đồ thật sự rất hấp dẫn.
Trình Ấu Thanh không nói gì, ánh mắt hơi lóe lên một tia hứng thú.
"Vậy thì đã nói rõ rồi nhé, ngày mai tôi sẽ đi làm cùng em."
"Ngày mai là ngày mai."
"Hôm nay tôi sẽ dẫn em đi ăn đi chơi, nhưng nói trước, đồ ăn tôi dẫn em đi ăn chắc chắn ngon, nhưng không phải là đồ đắt tiền đâu, em đừng chê nhé."
Cả hai xuống xe, Trình Ấu Thanh đi bên cạnh cô: "Chỉ cần em làm tôi hài lòng."
Lạc Hà Đồ lập tức vui vẻ hẳn lên.
Vừa vào khu phố thương mại, họ liền đến Sơn Hà Nhất Linh, Lạc Hà Đồ đẩy cửa, giữa tiếng chào đón nồng nhiệt "Chúng tôi rất vui khi bạn đến", cô đi đến quầy lễ tân tìm Trần Phương để nói chuyện.
Máy gọi tự động đã hoạt động, không còn ai xếp hàng nữa, Trình Ấu Thanh vừa định ngồi xuống thì bị Lạc Hà Đồ kéo tay.
Trần Phương ấn tượng sâu sắc với Trình Ấu Thanh, mặc dù cô ấy chỉ đến đây vài lần, Trần Phương liếc nhìn Lạc Hà Đồ: "Bạn gái à?"
Lạc Hà Đồ nhìn Trình Ấu Thanh, không có biểu cảm gì, rồi quay lại đáp: "Ừ, bạn gái."
Cô ấy thật có chút tư tâm, "bạn gái" nghe có vẻ thân mật hơn so với "vợ" đã kết hôn.
"Ôi, chúc mừng chúc mừng. Không trách được mấy lần trước, cô cứ suốt ngày đối xử tốt với người ta như vậy," Trần Phương nói.
Lạc Hà Đồ khẽ ho một tiếng, cô không nhớ là mình đã đối xử đặc biệt với Trình Ấu Thanh như vậy, cô luôn rất nguyên tắc mà.
Trình Ấu Thanh từ đầu đến cuối không nói gì, nhưng hiếm khi không buông tay Lạc Hà Đồ đang nắm.
Khi trà sữa đã làm xong, Lạc Hà Đồ cầm hai cốc đồ uống dẫn Trình Ấu Thanh ra ngoài, rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Cô thường xuyên đạp xe đi dạo, rất quen thuộc khu phố thương mại này, biết chỗ nào ăn ngon.
Mới mở cửa lớn, Lạc Hà Đồ đã gọi "Chị ơi" ngọt ngào, lấy khăn giấy lau chỗ ngồi cho Trình Ấu Thanh.
Chủ quán cầm bút và sổ tay, giọng nói cũng líu lo: "Tiểu Lạc đến rồi! Hôm nay ăn gì?"
"Trước tiên là cá hấp, canh gà đậu hũ sợi, sườn nhỏ sốt chua ngọt, trứng xào tỏi."
"Được rồi!" Chủ quán cười ghi lại: "Em thấy hôm nay cái váy này đẹp không? Lần trước em nói tôi mặc màu tím đẹp, tôi mới mua, chỉ có mười đồng một chiếc."
"Đẹp lắm, chị mặc kiểu đơn giản rất hợp, nhìn rất trẻ trung và xinh đẹp," Lạc Hà Đồ nói những lời khen ngọt ngào cứ như không tốn tiền.
Trình Ấu Thanh đợi chủ quán đi khuất như một con bướm, cuối cùng mới thở dài một hơi.
Thật là "dễ thương."
Lạc Hà Đồ quen đường quen lối lấy hai chiếc cốc enamal, rót nước nóng vào rồi đổ đi, tò mò hỏi: "Sao vậy?"
"Bạn của em nhiều thật, trước tôi tưởng chỉ có Diệp Thanh Trúc thôi, ai ngờ em gặp ai cũng thích."
Lạc Hà Đồ vội vàng nói: "Câu này không thể nói như vậy được. Đưa tay ra không đánh người cười mà, ra ngoài thì cần làm quen với nhau để tiện giúp đỡ nhau. Nói về tình yêu, tôi đâu có yêu ai, làm gì có chuyện gặp ai cũng yêu, tôi chỉ có mình chị thôi."
Những lời dễ nghe được thốt ra một cách mượt mà, giống hệt như lúc nãy dụ dỗ bà chủ quán.
Trình Ấu Thanh lại hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lạc Hà Đồ nhìn Trình Ấu Thanh, cô mặc dù có chút tài năng tự nhiên trong việc làm quen với người khác, bản chất cũng dễ hiểu nhu cầu của người khác, dù Trình Ấu Thanh mặt có hơi lạnh lùng thì cô vẫn có thể đọc hiểu được, nhưng gần đây cô nhận ra mình ngày càng không hiểu được cô ấy.
Cô nghĩ một hồi, thử hỏi: "Chị không muốn tôi quá nhiệt tình, gần gũi với người khác đúng không?"
"Cứ tự nhiên, tôi chỉ quy định em không được ngoại tình thôi."
Lạc Hà Đồ ngộ ra: "Yên tâm đi, tôi với họ thật sự chỉ giữ lễ nghi xã giao thôi."
Trình Ấu Thanh không nói gì.
Lạc Hà Đồ nhìn thấy tay Trình Ấu Thanh đặt trên bàn, sau khi uống xong nước, tay đó không rút lại.
Vì vậy cô đưa tay ra nắm lấy tay cô ấy.
Trình Ấu Thanh nhìn cô một cái: "Làm gì vậy?"
"Không làm gì cả." Lạc Hà Đồ cảm thấy biểu cảm của mình lúc này có lẽ hơi xấu, nhưng không kiểm soát được: "Chỉ là muốn nắm tay thôi."
Trình Ấu Thanh hừ một tiếng: "Nắm tay thì làm gì?"
"Không làm gì cả, chỉ là thích thôi." Lạc Hà Đồ tiếp tục nói một cách không kiêng dè: "Tay của chị nhỏ quá."
Trình Ấu Thanh liếc nhìn cô, không rõ ràng lắm, nhưng vẫn khẽ cười.
Khi bà chủ mang món ăn lên, còn khen Trình Ấu Thanh xinh đẹp, Lạc Hà Đồ đột nhiên giới thiệu: "Bạn gái tôi."
Bà chủ vui vẻ cười: "Tốt tốt tốt, sau này thường xuyên đến, tôi sẽ giảm giá cho các bạn."
Lạc Hà Đồ cười: "Không cần giảm giá, chỉ cần cá tươi ngon là được."
"Yên tâm, chất lượng của nhà chúng tôi chắc chắn đảm bảo."
Nói thêm vài câu, bà chủ mới đi bận việc, Trình Ấu Thanh dùng lực đẩy tay Lạc Hà Đồ, sau đó thu tay lại, cuối cùng chịu ăn cơm.
Hai người ăn xong bữa, ra ngoài, Lạc Hà Đồ hỏi Trình Ấu Thanh: "Em có muốn chơi trượt patin không?"
Trình Ấu Thanh liếc nhìn cô, chắc là muốn nói, nhìn tôi có giống như đã từng trượt patin chưa?
"Tôi cũng chưa trượt bao giờ, tôi sẽ dẫn chị đi xem, nếu không vui thì chúng ta đi."
Họ đến sân trượt patin lớn nhất trên con phố này, bên trong đang phát nhạc disco đang thịnh hành, cả sân đầy những nam nữ trẻ tuổi, tình yêu tràn ngập không khí, từng cặp đôi nắm tay nhau, mang giày patin, xoay vòng.
Đến chỗ thay giày, Lạc Hà Đồ dừng lại một chút, trực tiếp nói với bà chủ: "Mua hai đôi giày mới."
Trình Ấu Thanh thì không muốn, cũng không nên dùng giày của người khác đã mang.
Giày đã được mang đến, Lạc Hà Đồ cầm lấy, ngồi xuống: "Đưa đây."
Cô giúp Trình Ấu Thanh tháo đôi giày cao gót ra.
Trình Ấu Thanh mặc quần ống rộng, chân cô rất dễ bị ống quần che khuất, nhưng Lạc Hà Đồ nhanh mắt lẹ tay, bàn tay nắm lấy chân cô, đặt lên đùi mình.
Cô đang chỉnh dây giày patin mới, chân Trình Ấu Thanh lại đặt trên đùi cô.
Trình Ấu Thanh khẽ mím môi, ngón chân nhẹ nhàng cong lên, giống như đang gãi ngứa cho đùi cô.
"Hmm?" Lạc Hà Đồ chỉnh sửa xong, giúp cô mang giày vào.
Chiếc giày thứ hai thì đã thành thạo hơn một chút, Trình Ấu Thanh cũng quen tay hơn, chân đạp lên đùi Lạc Hà Đồ còn lướt lên dọc theo ống quần, ngón chân lướt qua làn da cô.
Lạc Hà Đồ ngẩng lên nhìn cô.
Trình Ấu Thanh khuôn mặt bình thản nhưng lại mang vẻ thích thú.
"Trượt không, còn không?" Lạc Hà Đồ hỏi, giọng hơi căng thẳng.
Ngón chân của Trình Ấu Thanh đã kéo lên gần háng cô, nhẹ nhàng gãi gãi: "Mang giày rồi, trượt đi."
Được rồi, vậy thì trượt.
Lạc Hà Đồ tự mình mang giày xong, nắm tay Trình Ấu Thanh vào sân trượt.
Trình Ấu Thanh rất thông minh, học rất nhanh, sau khi đã giữ được thăng bằng, cô trượt rất thành thạo.
Lạc Hà Đồ buông tay cô ra, để cô tự trượt, vừa nhìn vừa vui vẻ khi thấy những ánh mắt nóng bỏng của các Alpha xung quanh nhìn Trình Ấu Thanh.
Ngoại hình và khí chất của Trình Ấu Thanh quá nổi bật, khó lòng không thu hút sự chú ý của người khác.
Lạc Hà Đồ nhíu mày, nhưng Trình Ấu Thanh cuối cùng đã cảm nhận được niềm vui từ bộ môn thể thao đang rất thịnh hành này, trượt càng lúc càng nhanh.
Ở một khúc cua, Lạc Hà Đồ giang rộng hai tay, đột nhiên nắm lấy tay Trình Ấu Thanh.
Trình Ấu Thanh: ?
"Tôi nắm tay chị trượt."
"Không cần, em trượt quá chậm."
"Tôi sợ chị không an toàn."
"Không cần."
Trình Ấu Thanh hiếm khi nổi giận.
Lạc Hà Đồ bất đắc dĩ buông tay ra: "Được rồi, chị cẩn thận chút, tôi đứng ngoài này với chị."
Vậy là Trình Ấu Thanh cứ thế thoải mái trượt một mạch, hơn nửa giờ không nghỉ ngơi.
Khi cô cuối cùng chậm lại, Lạc Hà Đồ mới không vội vã đi qua, nắm tay cô.
"Nếu tôi không đến, mấy con mắt của Alpha trong sân này chắc chắn rớt xuống đất hết, tôi còn phải đi nhặt từng cái."
Trình Ấu Thanh nhìn quanh, thấy vô số ánh mắt né tránh hoặc dám nhìn thẳng.
Cô cười nhẹ: "Để em nói tôi suốt ngày gọi chị gái, chị gái."
Lạc Hà Đồ nghiêm túc phản bác: "Tôi gọi là chị, không phải chị gái, chị và chị gái là hai chuyện khác nhau, chị đừng nói bừa."
"Dù sao thì em xứng đáng."
Lạc Hà Đồ biết phải nói gì nữa, vợ mình mà, đương nhiên phải chiều chuộng: "Ừ, là tôi xứng đáng. Mệt không? Muốn nghỉ ở bên cạnh hay lại trượt tiếp?"
"Trượt nữa không sợ mấy người đó mắt rớt xuống đất à?"
"Rớt thì rớt, rớt rồi em giẫm lên mấy cái, chờ chút, thôi đi, em đi đường vòng, tôi sợ họ thích thú."
Trình Ấu Thanh vẫn không hiểu được mấy suy nghĩ lộn xộn của cô, một người đã thấy qua nhiều chuyện như vậy: ?
Khi họ rời khỏi sân trượt patin đã khá muộn.
Đèn trên phố không quá sáng, người cũng không nhiều, Lạc Hà Đồ vẫn nắm tay Trình Ấu Thanh và không buông ra.
"Cứ thế về sao?"
"Cứ thế về."
Lạc Hà Đồ nhìn góc nghiêng sống mũi cao thẳng của Trình Ấu Thanh dưới ánh đèn đường: "Mặc dù vẫn còn nhiều chuyện có thể làm, nhưng dường như vẫn thiếu một phần không thể bỏ qua."
"Cái gì?"
Hai người đi đến dưới đèn đường, Lạc Hà Đồ dừng bước, kéo tay Trình Ấu Thanh về phía mình, cô liền thuận theo mà tiến sát vào, nhẹ nhàng chạm vào người cô.
"Chị à, hôm nay chị là bạn gái của tôi."
Danh xưng này ban nãy chỉ là tiện miệng gọi ra, nhưng thực ra đã được cô ấp ủ từ lâu. Vì Trình Ấu Thanh không phản bác, thế nên cô cứ yên tâm mà thừa nhận.
Hôm nay, cô là bạn gái của cô ấy.
Lông mi Trình Ấu Thanh khẽ run, khẽ đáp một tiếng.
"Trước khi cuộc hẹn hò của người yêu kết thúc, vẫn còn một bước quan trọng nhất."
Lạc Hà Đồ kéo cô đứng dưới ánh đèn đường, tiến lại gần, nắm tay cô vòng lên ôm lấy eo mình.
"Chị à, tôi muốn hôn chị."
...
Ngày hôm sau, Lạc Hà Đồ cùng Trình Ấu Thanh đến tập đoàn Trình thị.
Trình Ấu Thanh nói với Tiểu Trương: "Bảo tài vụ làm một bảng lương vệ sĩ cho cô ấy."
Tiểu Trương điên cuồng suy diễn trong đầu, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm túc công việc mà đáp lại một tiếng.
Cùng lúc đó, Trần Viên Viên đang ăn sáng thì nghe thấy cha mình nhíu mày hỏi:
"Viên Viên, người này có phải là Trình Ấu Thanh không?"
Cha Trần đưa tờ báo trên tay cho Trần Viên Viên, trên đó đăng một bức ảnh được chụp bởi một nhiếp ảnh gia nào đó.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, giữa khu thương mại được đan xen bởi những tấm biển hiệu neon rực rỡ, bánh xe đạp trên đường để lại những vệt sáng dài tượng trưng cho dòng chảy thời gian. Hai người phụ nữ xinh đẹp đứng cạnh nhau, ánh sáng phủ lên họ một lớp mông lung mềm mại, dáng người và khí chất đều vô cùng nổi bật. Đường nét khuôn mặt góc nghiêng của họ rõ ràng ưa nhìn. Cả hai đang nhìn nhau, dù không thể thấy quá rõ nhưng ai cũng có thể nhận ra rằng, trong mắt họ chỉ có đối phương.
Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng đây là một cặp tình nhân vô cùng say đắm.
Trần Viên Viên suýt chút nữa phun cả ngụm cà phê ra ngoài. Người phụ nữ hơi ngẩng đầu kia, dù nhìn không quá rõ nhưng ánh mắt chăm chú đó, không phải Trình Ấu Thanh thì còn ai vào đây?
A ha ha ha ha, Trình Ấu Thanh, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay! Cô thực sự là một người phụ nữ không cần mạng vì yêu đương! Cái Alpha vô dụng này, nhìn một cái là biết không phải người tử tế, môi dưới dày đúng không, môi dưới dày chính là kẻ nặng dục vọng nhất! Tập đoàn Trình thị đã gần như không còn vốn, thế mà cô còn có thời gian quấn quýt không rời với cái đứa vô dụng này! Sớm muộn gì cô cũng bị lừa sạch sành sanh, đến cả quần lót cũng chẳng còn!
Không nhịn được, cô bèn "thuận đường" đến tập đoàn Trình thị vào hôm nay. Khi thấy Lạc Hà Đồ đi theo Trình Ấu Thanh vào phòng họp, bộ não cô hoàn toàn đình trệ đến mức sắp ngất xỉu. Đợi Trình Ấu Thanh họp xong, cô không kiên nhẫn nổi mà lập tức nói ngay trong văn phòng:
"Trình Ấu Thanh, tôi thấy cô xong đời rồi! Vì cái Alpha vô dụng này mà cô làm đến mức này sao? Đi làm cũng phải dắt cô ta theo? Cô không thể rời khỏi cô ta dù chỉ một giây sao? Tôi nói cô biết, cô thật sự xong đời rồi!!"
Lạc Hà Đồ nghe không sót một chữ, nhỏ giọng hỏi Trình Ấu Thanh: "Không phải cô ấy lúc nào cũng châm chọc chị sao, sao vẫn quan tâm đến chị như vậy?"
Trình Ấu Thanh khẽ đáp một tiếng, bình tĩnh nói: "Cô ấy hơi kỳ lạ, em không cần để ý."
Trần Viên Viên: "Hai người có đang nghe tôi nói không đấy!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro