Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Trong khi khung cảnh hỗn loạn ở bữa tiệc vẫn chưa lắng xuống, ở bệnh viện, tình trạng của Lạc Hà Đồ cuối cùng cũng đã ổn định.

Bác sĩ nhìn kết quả xét nghiệm, gật đầu: "Đúng là cô ấy đang phân hóa. Có thể nói là phân hóa lần hai. Lần đầu do các chỉ số không đạt, hormone tiết ra quá ít nên cô ấy phân hóa thành một alpha phế, không thể tiết ra tin tức tố. Thông thường, alpha phế là do gen quyết định từ lúc sinh ra. Nhưng trường hợp của cô ấy khá phức tạp, có thể liên quan đến dinh dưỡng kém hoặc các tác động từ bên ngoài. Tuy nhiên, việc cô ấy có thể phân hóa lần hai thành công chứng tỏ gen rất tốt, thể chất rất khá, và còn rất có tiềm năng. Phần lớn alpha phế cả đời không có cơ hội phân hóa lần hai, trường hợp này đúng là gặp được vận may trong nghịch cảnh, muộn còn hơn không."

Vừa nói, bác sĩ vừa cảm thán: "Ca bệnh này thực sự hiếm gặp. Có thể viết được một bài luận văn, quá quý giá rồi."

Nhìn vào bệnh án, ánh mắt bác sĩ sáng rực, rõ ràng xem các chỉ số cơ thể của Lạc Hà Đồ như một báu vật.

"Vậy cơ thể cô ấy không còn vấn đề gì nữa chứ?"

"Không, không còn gì nữa. Nếu muốn nghỉ ngơi ở bệnh viện thì có thể ở lại vài ngày, còn muốn về nhà thì bây giờ cũng có thể về rồi. Do vừa mới phân hóa, cơ thể có thể hơi yếu một chút. Chắc cô cũng rõ điều này. Tôi sẽ bảo y tá chuẩn bị một danh sách những điều cần lưu ý. Về nhà nghỉ ngơi một thời gian, với thể chất của cô ấy, chẳng mấy chốc sẽ khỏe lại như rồng như hổ."

Trình Ấu Thanh ừ một tiếng, sắc mặt cô có vẻ thư giãn hơn nhiều.

Cho đến khi cô nhận lấy bản kết quả kiểm tra mà bác sĩ in cho mình.

Cấp độ ở mục "S" rõ ràng là một S, dưới đó các chỉ số đều nằm ở mức cao nhất trong phạm vi ngưỡng, có thể nói là khỏe mạnh như rồng như hổ.

Trình Ấu Thanh có vẻ phức tạp, không cam lòng hỏi bác sĩ: "Alpha đỉnh cao?"

"Đúng là đỉnh cao không thể đỉnh cao hơn nữa. À, trùng hợp, tôi nhớ cô cũng là omega đỉnh cao. Hai người đúng là trời sinh một cặp."

Bệnh viện này có hợp tác với Tập đoàn Trình thị, bác sĩ này là thầy của Chu Trình Hoan, một chuyên gia rất tài giỏi, lúc Trình Ấu Thanh phân hóa cũng là ông chăm sóc.

Ra khỏi phòng bác sĩ, Chu Trình Hoan mặc áo trắng bước tới, nhìn sắc mặt Trình Ấu Thanh có vẻ rất kỳ lạ: "Tôi nhớ thầy tôi nói kết quả rất tốt, cô có thể xuất viện rồi mà, sao cô vẫn vậy? Có vấn đề gì à?"

"Không có." Trình Ấu Thanh xoa trán: "Tôi đi xem cô ấy đây."

Lạc Hà Đồ đã tỉnh lại, nhưng vẫn chưa có sức lực, cô nằm trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có một cây lớn, một đàn chim non trong tổ há miệng. Cha mẹ chúng vừa bay đến, những con chim non vội vàng đến mức suýt nữa làm mình đau miệng.

Lạc Hà Đồ cười ngớ ngẩn: "Ha ha ha."

Trình Ấu Thanh bước vào, nhìn thấy Lạc Hà Đồ như vậy.

Lạc Hà Đồ nhìn thấy cô đến, ánh mắt đầy nụ cười: "Cảm ơn cô, thật xin lỗi, tôi không biết sao mình lại thế này, bình thường tôi vẫn khỏe mạnh lắm."

Cô như muốn chứng minh cơ thể mình không có vấn đề gì, nên duỗi người một cái. Do nằm lâu nên xương khớp phát ra tiếng lách cách.

"Chắc là thiếu vận động, về nhà mỗi ngày tập luyện một chút là được." Cô nói.

Trình Ấu Thanh ừ một tiếng: "Cảm thấy mệt không?"

"Không mệt."

"Vậy thu dọn đồ đạc, về nhà."

Lạc Hà Đồ thu dọn đồ đạc rời khỏi bệnh viện, khi ra ngoài còn gặp Chu Trình Hoan.

Trình Ấu Thanh: "Giới thiệu một chút, bạn của tôi, Chu Trình Hoan, omega."

Chu Trình Hoan cười và đưa tay: "Lần đầu tiên thấy cô tỉnh táo như vậy."

Lạc Hà Đồ bắt tay với cô ấy, rồi nhìn Trình Ấu Thanh, muốn nói gì đó nhưng lại ngừng.

Cho đến khi ngồi trên xe, chỉ còn lại cô và Trình Ấu Thanh, Lạc Hà Đồ ho nhẹ một cái rồi nói: "Tôi không biết là khi nào vào bệnh viện, vậy bác sĩ Chu có thể đã thấy tôi... à, không mặc đồ gì, đại loại như vậy không?"

Trình Ấu Thanh nhìn cô, không nói gì.

"Không phải đâu, tôi thấy ánh mắt của cô ấy, có vẻ rất kỳ lạ."

Trình Ấu Thanh: "Các cậu khác giới, tôi sẽ không để cô ấy thấy cô không mặc đồ đâu, cái này cô yên tâm đi. Nhưng cô ấy là bác sĩ, có một số chuyện cũng khó tránh."

Lạc Hà Đồ "à" một tiếng: "Vậy thì tốt."

Cả hai im lặng một lúc, rồi Lạc Hà Đồ lại hỏi: "Có phải là cô giúp tôi mặc đồ không?"

"Chẳng lẽ tôi ốm vào sáng hôm sau sao?"

"Bác sĩ có nói lý do không? Tôi chỉ là alpha phế, chẳng lẽ alpha phế làm chuyện này sẽ kiệt sức à? Hay là rối loạn nội tiết?"

"Bác sĩ có nói sau này tôi không được làm chuyện này nữa không?"

Trình Ấu Thanh nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng: "Cô nói nhiều quá."

Lạc Hà Đồ nhận ra Trình Ấu Thanh đang không vui.

Cô im lặng, trong lòng cũng có chút ấm ức, không biết sao mình lại vào bệnh viện, Trình Ấu Thanh lại lạnh nhạt với cô, không nói gì hết, khi cô ốm một mình nằm bệnh viện thì cũng chẳng sao, nhưng giờ đã kết hôn rồi, vợ mình lại đối xử với cô như vậy, chẳng có một chút thiện ý.

Tối hôm đó, rõ ràng hai người vẫn rất thân mật. Trình Ấu Thanh từng ôm cô, mắt đỏ lên, không muốn rời xa cô.

Nhìn vậy, những lời Trình Ấu Thanh nói cũng chẳng sai, cô chỉ là công cụ để giải quyết nhu cầu sinh lý, đến ban ngày thì ngay cả những lời dịu dàng cũng chẳng muốn nói thêm vài câu.

Cả hai im lặng trở về nhà, hai dì rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Lạc Hà Đồ, Lạc Hà Đồ chỉ đáp vài câu qua loa, cảm xúc cũng không cao, vẫn là Trình Ấu Thanh nhắc nhở hai dì nấu những món ăn thanh đạm bổ dưỡng cho cô, bảo cô nghỉ ngơi ở nhà vài ngày, không được đi lung tung, kẻo bị cảm lạnh.

Lạc Hà Đồ có chút tức giận, đi lên lầu vào phòng riêng của mình, khác với thường ngày, lần này cô đóng cửa lại, tự lên giường, ôm đầu gối mình.

Hứ.

Cô cũng không biết mình đang ấm ức cái gì, chỉ là cảm thấy Trình Ấu Thanh đối xử với mình không đủ tốt, dù cô là công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý, nhưng ít nhất cũng là vợ alpha mà cô đã đăng ký kết hôn, vừa mới từ bệnh viện về, ít nhất cũng nên hỏi han một chút chứ.

Lạc Hà Đồ vừa mới cảm thấy ấm ức chưa lâu, thì cửa phòng đã bị gõ.

Trình Ấu Thanh mở cửa, đứng ở cửa nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của cô, bất ngờ cười lên.

"Cô cười gì vậy?" Lạc Hà Đồ bĩu môi: "Tôi vẫn khỏe mà, lúc trước cô không phải muốn kiểm tra chỉ số IQ của tôi sao, vậy cô cứ kiểm tra luôn thể sức khỏe của tôi đi, nếu tôi không đạt yêu cầu của cô về một nửa kia, thì cô cứ đổi tôi đi, tôi về làm quản trị mạng của tôi vẫn ổn mà, cô lại nhất quyết kéo tôi về làm vợ cô, kéo về cũng chẳng có lợi gì cho tôi."

Cô không nói gì nữa, sợ mình nói tiếp thì lại giống như một bà vợ đầy phẫn nộ.

Cô cũng có chút khí phách.

Trình Ấu Thanh đóng cửa lại, bước vào phòng cô.

Mới chỉ vài ngày mà căn phòng này đã khác với bình thường, không nói là có thêm gì, chỉ là vì có người này ở đây mà tạo ra một bầu không khí sống động rất rõ rệt.

Người sống động đó lúc này đang ngồi trên giường tức giận.

Trình Ấu Thanh dựa vào tường, ôm cánh tay nhìn Lạc Hà Đồ, nói: "Sáng hôm đó cô đã sốt cao, tôi gọi Chu Trình Hoan đến, Chu Trình Hoan nghĩ cô sắp phân hóa rồi, nên tôi đã tìm người đưa cô vào bệnh viện, thế là xong."

Lạc Hà Đồ "Ừ" một tiếng, tâm trạng cũng dịu đi phần nào. Cô cảm thấy Trình Ấu Thanh đang giải thích rõ ràng với mình.

Sau đó lại nhíu mày nhìn Trình Ấu Thanh: "Sao lại phân hóa nữa vậy?"

Cô không phải đã phân hóa thành废a rồi sao?

Trình Ấu Thanh đưa cho cô xem kết quả xét nghiệm.

Lạc Hà Đồ nhìn một lúc, ngẩng đầu lên: "Thật ra thì tôi không hiểu lắm."

Trình Ấu Thanh mặt không biểu cảm.

Lạc Hà Đồ giơ tay lên: "Tôi không có vấn đề gì về IQ đâu, thật đấy, tôi chỉ là không có gia đình, cũng chẳng ai dạy tôi, không hiểu những chỉ số ABO này."

Trình Ấu Thanh "Ừ" một tiếng: "Cô phân hóa thành top alpha."

Lạc Hà Đồ "Ừ" một tiếng, im lặng một lúc, rồi đột nhiên xuống giường: "Tôi đi xem thử răng miệng của tôi mọc thế nào."

Hành động này giống như việc trong xã hội hiện đại, một người muốn đi xem bộ phận sinh dục của mình trước mặt người khác giới.

Vì vậy, Trình Ấu Thanh nhíu mày, im lặng một lúc rồi nói: "Tôi khuyên cô nên đợi tôi đi rồi mới tự xem."

"Ồ." Lạc Hà Đồ không quan tâm, nếu cô đã nói vậy, thì cô chỉ có thể tự mình cảm nhận bằng cách liếm thử.

Quả thực, có gì đó mọc lên trên răng nanh, liếm vào thì thấy hơi cứng cứng, liếm một cái cảm giác rất lạ.

Hình như rất nhạy cảm, Lạc Hà Đồ không dám liếm nữa. Nhưng cô vẫn còn chút thắc mắc.

"Top alpha không phải tốt sao? Sao cô lại trông không vui vậy, có phải tôi đã gây phiền phức gì cho cô không? Bệnh đột ngột cũng đâu phải tôi muốn thế."

Trình Ấu Thanh nhìn cô, không nói gì, một lúc lâu mới thở dài nhẹ: "Không liên quan nhiều đến cô."

Ánh mắt cô cũng có chút u ám, từ từ lên tiếng: "Cô đoán xem, tại sao tôi lại muốn kết hôn với cô?"

Lạc Hà Đồ trả lời thật thà: "Tôi không biết."

Trình Ấu Thanh cười nhẹ một cái, nói thẳng với cô: "Vì cô là A phế."

Lạc Hà Đồ "Á" một tiếng, vẻ mặt mơ màng.

"Tôi rất không thích pheromone, không muốn trở thành một sinh vật bị pheromone chi phối, cho nên dù phải tìm một người để giải quyết nhu cầu sinh lý, tôi cũng muốn tìm một người không cần pheromone để giúp đỡ. Dùng cách nói của các học giả nước ngoài nghiên cứu về việc này, tôi muốn cái gọi là tình yêu Platonic."

(Editor giải thích: tình yêu Platonic là một khái niệm được phát triển từ triết lý của Plato, một triết gia Hy Lạp cổ đại. Theo Plato, tình yêu Platonic không phải là tình yêu về mặt thể xác mà là tình yêu tinh thần, nơi hai người có thể kết nối sâu sắc qua trí tuệ, cảm xúc, và tình bạn mà không có yếu tố tình dục.)

Lạc Hà Đồ im lặng.

Cô chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, vậy Platonic là như thế này sao?

Vậy những cô gái đồng tính ngày ngày rung giường trong thế giới này chẳng phải là Platonic sao?

Trong đầu cô đang xây dựng lại một thế giới quan, Trình Ấu Thanh tự nhiên không biết cô đang nghĩ gì, ánh mắt cô nhìn Lạc Hà Đồ, có chút thất vọng: "Ai biết được cô, kết hôn rồi lại phân hóa, mà còn phân hóa thành top alpha, nếu nói top omega là những đứa con gái vô dục, kỳ nóng ai cũng được, thì top alpha chính là giống ngựa ngốc chỉ có thể bị pheromone chi phối, có thể đánh dấu lên cột điện. Dù không phải là ý muốn của cô, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình bị lừa. Cho nên tôi đang giận bản thân mình."

Lạc Hà Đồ im lặng.

Bị Trình Ấu Thanh miêu tả như vậy, cô ấy cũng cảm thấy mình rất tồi tệ, đương nhiên, Trình Ấu Thanh cũng không bỏ qua chính mình.

Cô ấy gãi đầu: "Nếu bạn không thích, vậy tôi sau này... không cần sử dụng răng và thông tin tố nữa có được không?"

"Không phải là bạn có thể kiểm soát được, thông tin tố vốn dĩ vượt qua lý trí, chi phối con người, khiến người ta khuất phục trước bản năng." Trình Ấu Thanh đứng thẳng người: "Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi còn việc phải xử lý, nói với cô những điều này là để cô đừng nghĩ ngợi lung tung, chỉ là tôi cần suy nghĩ lại, tôi thích lên kế hoạch trước rồi mới làm, tình hình hiện tại làm xáo trộn kế hoạch của tôi, tôi biết điều này không phải là ý của cô, tôi không có ý kiến gì về bản thân cô, tạm thời cũng không có ý định ly hôn, bây giờ cô chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt, phân hóa không phải chuyện nhỏ, đừng để lại di chứng."

Cô ấy lại nhìn một cái vào Lạc Hà Đồ đang ngơ ngác, rồi rời khỏi phòng ngủ của cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro