Chương 24
Khi mấy người đã về nhà hết, Diệp Thanh Trúc vẫn nhất quyết kéo Lạc Hà Đồ tiếp tục nghiên cứu về KTV.
Cô bị ảnh hưởng bởi Lạc Hà Đồ và Lý Bạch Thiên, cũng cảm thấy giờ đây đầy rẫy cơ hội, Lạc Hà Đồ có cái nhìn tinh tường, cô tin rằng những gì có tiềm năng phát triển chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Bây giờ Diệp Thanh Trúc tràn đầy nhiệt huyết kiếm tiền, còn muốn dẫn dắt những người cũ dưới tay cùng nhau làm giàu.
Trước ngày 15 Tết, họ đã chọn được mặt bằng.
Lần này Lạc Hà Đồ không định sử dụng hệ thống của mình để làm những chuyện đặc biệt, việc dùng các đĩa nhỏ làm nhà cung cấp đã khá lạ, rất dễ bị phát hiện. Cô tính sau Tết sẽ đi tìm một nhà cung cấp đáng tin cậy, tách mình ra khỏi chuỗi cung ứng. Cô đã hiểu rõ, tiền là thứ cô không thể tích lũy được, cứ có vài vạn lại tiêu hết, cô cũng không để ý đến việc kiếm chút tiền từ việc in đĩa, thịt béo có ở khắp nơi, kiếm tiền cách nào cũng được.
Vậy là cuối tháng Tết, Diệp Thanh Trúc quả thật đã thành lập được một đội ngũ tốt, cửa hàng trà sữa vẫn đều đặn kinh doanh, những người bạn cũ cô có thể tìm được đều đã tìm đến, tuy chưa xác định cụ thể chuyện mở cửa hàng, nhưng theo ý của Lạc Hà Đồ, họ đã tiến hành "đào tạo trước."
Lạc Hà Đồ nói: "Nếu họ chỉ giỏi đánh nhau, muốn kiếm tiền từ đó, cũng có cách. Bây giờ dạy họ hai điều, một là phải định rõ vị trí, cậu là ông chủ, họ là nhân viên, không phải là anh em bạn bè làm gì cũng được. Cậu có thể quan tâm họ ngoài giờ, nhưng trong công việc thì tất cả phải công bằng."
"Phải dạy họ làm sao để phục vụ tốt, còn một nhiệm vụ nữa, tìm cho họ một nơi để tập thể dục, làm mấy quả bao cát, lốp xe, để họ mỗi ngày chạy vòng quanh sân với tạ, rèn luyện cả thể lực lẫn ý chí. Quan trọng nhất là, phải luyện thân hình."
"Luyện thân hình?" Diệp Thanh Trúc ngớ ra: "Luyện để làm gì?"
"Để đẹp. Dù chúng ta không có A và O phục vụ rượu, nhưng nhân viên của chúng ta ai cũng có thân hình cơ bắp đẹp, lại ăn mặc chỉnh tề, làm việc đàng hoàng, không vượt quá giới hạn chút nào, làm dịch vụ tốt thế này, không thu hút giới trẻ mới lạ."
Diệp Thanh Trúc nhìn Lạc Hà Đồ, nói: "Cậu đúng là thiên tài."
Hừ, tôi quả thực là thiên tài.
Tiếc là cái thiên tài này đến giờ vẫn chưa được phát huy.
Khi Diệp Thanh Trúc bận rộn, Lạc Hà Đồ xuống cửa hàng nhỏ dưới lầu, do dự một hồi, cuối cùng vẫn gọi điện cho Trình Ấu Thanh.
Trình Ấu Thanh không bắt máy.
Trước đây nói sẽ không làm phiền Chủ tịch nữa, Lạc Hà Đồ lững thững về nhà, chiều lại gọi tiếp.
Lần này là trợ lý bắt máy, nói sẽ chuyển lời, rồi lại không có ai trả lời, Lạc Hà Đồ cũng không vội, đợi một lát lại gọi.
Cuối cùng Trình Ấu Thanh bắt máy, giọng cô ấy vẫn lạnh lùng, mang chút mệt mỏi: "Có chuyện gì?"
Lời mở đầu nghe có vẻ như làm cho người ta hiểu nhầm rằng họ rất thân thiết.
Lạc Hà Đồ vì cảm giác này mà bất giác thấy vui, đối với việc đạt được mục đích nhạt nhẽo này cũng cảm thấy một chút phấn khích, nhưng cũng có chút xấu hổ. Cô làm rõ mục đích của mình, muốn tìm một nhà cung cấp đĩa đáng tin cậy.
Trình Ấu Thanh: "... Nhà cung cấp của cậu đâu? Chạy mất rồi à?"
Lạc Hà Đồ biết nói sao đây, chỉ có thể ậm ừ không trả lời rõ ràng.
Trình Ấu Thanh không nói gì, có vẻ như thở dài một hơi.
Lạc Hà Đồ vội vàng cam kết: "Cô ấy chỉ không làm đĩa số lượng lớn nữa, nhưng đĩa hiếm vẫn có thể cung cấp, chỉ là số lượng không thể đảm bảo liên tục, tôi thấy không thể chỉ dựa vào cô ấy, tôi cần tìm một nhà cung cấp có thể cung cấp đĩa thường xuyên, tôi sẽ không mang việc kinh doanh của mình ra đùa giỡn, Trình tổng yên tâm."
Trình Ấu Thanh ừ một tiếng, cách nói của cô cũng có lý.
"Trợ lý sẽ gọi cho cậu vài cuộc điện thoại, đừng nói là tôi bảo cậu làm nhé."
Những doanh nghiệp này có quan hệ tốt với gia tộc Trình, nhưng không có hợp tác gì. Dù sao "Lễ Bái Thiên Âm Tượng" chỉ là một cửa hàng đĩa bên ngoài, gia tộc Trình không cần phải đứng ra bảo chứng cho Lễ Bái Thiên.
Lạc Hà Đồ đồng ý, cảm thấy đã đến lúc cúp máy, nhưng không hiểu sao lại hỏi một câu: "Dạo này cậu mệt lắm sao?"
Trong điện thoại im lặng một lúc.
Lạc Hà Đồ cảm thấy như mình đang mắc phải căn bệnh gì đó. Trình Ấu Thanh là tổng giám đốc của gia tộc Trình, cô đã vượt quá giới hạn rõ ràng.
"Nhớ ăn những món ngon, ngủ ngon một giấc, tâm trạng sẽ tốt lên rất nhiều đấy." Cô vội vàng nói trước khi Trình Ấu Thanh kịp trả lời.
Giọng nói hơi mệt mỏi của Trình Ấu Thanh vang lên: "Cậu nghĩ ai cũng giống cậu, không tâm không phổi à?"
Hừ.
Tôi không phải không tâm không phổi đâu, tôi là tiểu thông minh ở Giang Thành, là đại văn hào khu Nam Thành, là người bạn trước đây của Diệp Thanh Trúc khen ngợi đấy.
Sau đó, Lạc Hà Đồ không nhớ rõ cuộc gọi kết thúc thế nào, cô chỉ nhớ là cất tay vào túi áo khoác, thở ra một làn hơi trắng trên phố, đứng lại dưới nhà mình, đột nhiên nhảy vài bước vui vẻ, rồi rất muốn tìm Diệp Thanh Trúc uống rượu.
Thời gian trôi qua, đến tháng Hai, Lạc Hà Đồ tìm được một nhà cung cấp đĩa phù hợp, nói rõ với Lý Bạch Thiên, ký hợp đồng với họ. Từ giờ, Lý Bạch Thiên có thể trực tiếp giao dịch với nhà cung cấp đĩa, không cần qua tay cô làm trung gian nữa. Lạc Hà Đồ sẽ chịu trách nhiệm cung cấp nguồn hàng hiếm mà các nhà cung cấp khác không có, hàng hiếm này không có hóa đơn, giá thành mỗi đĩa là 10 tệ.
Lý Bạch Thiên: "Đắt thế?"
"Những đĩa hiếm chúng ta có thể định giá 20 tệ thậm chí cao hơn, chúng ta có những thứ mà các cửa hàng khác không có, đó chính là lợi thế của chúng ta. Những thứ hiếm chúng ta có thể bán với giá cao, đôi khi sự xa xỉ vừa phải lại giúp nâng cao ảnh hưởng của thương hiệu."
Lý Bạch Thiên gật đầu: "Cậu nói rất đúng, gần đây tôi đọc khá nhiều sách, cũng có chia sẻ lý thuyết của cậu."
Lạc Hà Đồ nhìn cô ấy một cách chú ý. Mặc dù Lý Bạch Thiên không phải là người được gia tộc trọng dụng, nhưng gia đình cô ấy dù sao cũng có nền tảng, trong lĩnh vực kinh doanh, chỉ cần có người có kinh nghiệm chỉ bảo một chút là có thể làm tốt.
Vì vậy, Lạc Hà Đồ lại nhẹ nhàng bỏ đi một gánh nặng, công việc kinh doanh cô để Lý Bạch Thiên tự làm, những đĩa cần phải sản xuất không còn nhiều, nhưng số tiền kiếm được vẫn không hề giảm. Cô thỉnh thoảng sẽ xem thông tin trong hệ thống thương mại, phát hiện những bộ phim và CD có chất lượng rất tốt từ nước ngoài, chưa được nhập khẩu vào trong nước, thì sẽ đặt hàng. Sau đó, cô còn để Lý Bạch Thiên làm một khẩu hiệu quảng cáo-"Lễ Bái Thiên Âm Tượng, cái gì cũng có" treo dưới biển hiệu của cửa hàng chính.
KTV của Diệp Thanh Trúc đang trong quá trình sửa sang, phong cách trang trí do Lạc Hà Đồ quyết định, các phòng bao có tính riêng tư cao, thiết kế đơn giản nhưng hợp thời trang. Hơn một nửa số tiền trong tổng số mười vạn nhân dân tệ được dùng để mua thiết bị KTV dạng lượng bán tiên tiến nhất. Loại cửa hàng này nếu không có vốn lớn thì không dám mở.
Dù sao thì Lạc Hà Đồ cũng biết hiện tại mình chính là một kẻ tán tài trời sinh, không có tiền tiết kiệm thì cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
KTV được chọn mở tại phố thương mại, cách Sơn Hà Nhất Linh chỉ mấy chục mét. Giá thuê rất đắt, nhưng Lạc Hà Đồ nói rằng phải xây dựng được thương hiệu. Cô rất chú trọng đến sức ảnh hưởng của thương hiệu, cô nói với Diệp Thanh Trúc rằng mục tiêu làm ăn của cô là kiếm tiền mà không cần vất vả. Cửa hàng đã mở thì phải duy trì lâu dài. Phố thương mại là nơi gần gũi nhất với trào lưu thời thượng và cũng là nơi những người dư dả tiền bạc thích lui tới. Xây dựng hình ảnh cao cấp và thời thượng của KTV dạng lượng bán tại đây sẽ có lợi cho sự phát triển thương hiệu.
Đầu tháng ba, KTV "Tiền Bảo" chính thức khai trương. Diệp Thanh Trúc dẫn theo đám thuộc hạ ngày trước vẫn muốn theo cô, từng người vóc dáng thẳng tắp, cơ bắp rắn chắc, mặc đồng phục, vừa thấy khách đi qua hành lang đã mỉm cười nói: "Chào mừng quý khách đến Tiền Bảo."
KTV dạng lượng bán lấy mô hình tự phục vụ làm chủ đạo, dịch vụ sạch sẽ và đơn giản, không có alpha hay omega phục vụ rượu. Toàn bộ tiền được dùng để đầu tư vào hệ thống âm thanh và thiết bị chọn bài hát. Nhân viên phục vụ chỉ mang đồ ăn và rượu, tuyệt đối không làm phiền khách trong phòng bao.
KTV tính tiền theo thời gian và kích cỡ phòng bao, phòng bao nhỏ nhất vào buổi sáng 3 tiếng là 20 tệ, buổi chiều 3 tiếng là 30 tệ, giờ vàng 3 tiếng là 60 tệ, và buổi nửa đêm 6 tiếng là 40 tệ.
Mức giá này không hề rẻ, đối tượng khách hàng mục tiêu đương nhiên không phải là những người hâm mộ vũ trường hai tệ một giờ, từ thanh thiếu niên đến 99 tuổi, càng không phải là những trung niên đến KTV chỉ để tìm người bầu bạn, vui chơi, hoặc bàn chuyện làm ăn. Mô hình kinh doanh này là độc nhất vô nhị tại Giang Thành.
Lúc mới khai trương, tình hình kinh doanh chỉ ở mức bình thường. Lạc Hà Đồ bảo Diệp Thanh Trúc tìm người phát tờ rơi quảng cáo ở phố thương mại và gần các trường đại học, triển khai các chương trình như giảm giá phí phòng bao khi làm thẻ hội viên, giảm giá cho sinh viên, hoặc tặng phí phòng bao khi mua rượu. Chẳng bao lâu, một lượng lớn khách hàng trẻ tuổi đã bị thu hút.
Người trẻ ngày càng chú trọng đến không gian riêng tư, thích vui chơi cùng người quen và thường tránh xa những địa điểm kinh doanh không đứng đắn. Lần đầu tiên họ nhìn thấy một nơi trong lành, không kiểu cách, chỉ cần trả tiền là có thể hát cùng bạn bè, với chất lượng bài hát đầy đủ, âm thanh tuyệt vời và nhân viên phục vụ có ngoại hình ưa nhìn. Đây chính là nơi hoàn hảo đáp ứng nhu cầu của họ.
Sang tháng thứ hai sau khi khai trương, việc kinh doanh đã khởi sắc.
Khi tiết xuân ấm áp hoa nở, tài khoản của Lạc Hà Đồ cũng vang lên âm thanh "ting ting" báo có tiền vào. Mỗi ngày cô đều làm nhiệm vụ trong trung tâm thương mại, nghe được tin tức về việc mấy ngôi nhà cấp bốn mình đã mua cuối cùng cũng sắp được giải tỏa. Một mặt cô vỗ đùi cảm thán cuối cùng cũng có thể kiếm tiền, mặt khác lại nghĩ nam chính quả nhiên vẫn đi theo quỹ đạo của cốt truyện, đang trên con đường trở thành một nhân vật kiệt xuất.
Nhưng tất cả những điều này đều không quan trọng.
Điều quan trọng hơn là cô nhìn thấy một tin tức vừa xuất hiện ở một thành phố ven biển, bị chôn vùi trong góc và dường như không được ai chú ý, nhưng đó chính là thông tin cô đã chờ đợi từ lâu.
Cô lập tức nhảy khỏi sofa, kích động đến mức vò đầu bứt tóc.
Internet sắp được kết nối rồi.
Sáng hôm đó, Lạc Hà Đồ thức dậy, ra ngoài ăn sáng ở một quán vỉa hè, sau đó đến sân nhà Diệp Thanh Trúc để tập thể dục.
Ngôi nhà cấp bốn và sân nhỏ này trước đây là nơi bà của Diệp Thanh Trúc sinh sống. Sau khi bà qua đời, nó trở thành đại bản doanh của Diệp Thanh Trúc và đám thuộc hạ ở Thành Nam. Sau này, theo đề xuất của Lạc Hà Đồ, nơi đây được lắp đặt nhiều dụng cụ tập luyện tự chế của nhóm người này như bao cát, tạ đơn, đủ loại. Lạc Hà Đồ cũng xem như có một phòng tập gym cho riêng mình, mỗi ngày kiên trì đến đây tập luyện rồi về nhà nằm nghỉ, không hề ảnh hưởng gì đến lịch trình.
Ngày hôm đó cô có rất nhiều việc phải xử lý. Sau khi tập thể dục xong, cô chỉ về nhà tắm qua loa, rồi đạp xe đến Nam Phương Xuất Bản Xã.
Cuốn sách của cô vì nhận được quá nhiều sự ủng hộ từ xã hội nên sau Tết, nhà xuất bản đã họp, quyết định mạnh mẽ đi ngược lại các ý kiến phản đối, một lần in liền 3 tập còn lại của "Hầu Phủ Quý Nữ". Đồng thời, họ dự định trong năm nay sẽ xuất bản thêm một cuốn tiểu thuyết ngắn khác của Lạc Hà Đồ. Lần này cô đến là để bàn về việc tái bản tập đầu tiên của "Hầu Phủ Quý Nữ".
Sau buổi thảo luận trực tiếp, Lạc Hà Đồ lại chuẩn bị có thêm một khoản tiền vào tài khoản.
Cô đến kiểm tra cửa hàng trà sữa, khi xuân về, Lạc Hà Đồ tung ra vài loại trà hoa quả tràn đầy sức sống. Bên cạnh đó, cô còn có dòng trà sữa theo chủ đề hoa anh đào, trông đẹp mắt nhưng không thực dụng. Lạc Hà Đồ là người rất coi trọng cảm giác lễ nghi, vào mùa xuân, nhân viên trong quán đều gắn chiếc kẹp tóc hình đồng cỏ xanh trên đầu, còn áo cốc trà sữa cũng được thay bằng màu xanh lá, mang lại cảm giác tươi mới và đáng yêu.
Trần Phương nhiệt tình chào cô, rồi dặn nhân viên: "Pha một ly Dương Chi Cam Lộ."
Lạc Hà Đồ cầm ly đồ uống, quán vẫn đông kín người. Khi cô vừa định quay đi, một tình huống quen thuộc thường xảy ra trong quán đã đập vào mắt cô.
"Rõ ràng bọn tôi xếp hàng phía trước mà." Một nữ Omega có vẻ ngoài xinh đẹp và dịu dàng, dù đang tức giận nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Sao các anh lại chen hàng chứ!"
Nam alpha cao lớn hừ một tiếng: "Tôi đứng đây từ đầu rồi, đừng tưởng cô là Omega thì ai cũng nhường nhịn cô."
Cô gái tức giận đến mức hai má đỏ bừng nhưng không nói lại được alpha. Bạn của cô kéo tay, khuyên cô bỏ qua.
Chuyện thế này xảy ra rất thường xuyên. Quán Sơn Hà Nhất Linh làm ăn phát đạt, khách hàng phải xếp hàng dài. Tất nhiên, việc xếp hàng sẽ có những người thiếu ý thức chen lấn. Dù nhân viên thường xuyên nhắc nhở khách hàng xếp hàng văn minh, và phần lớn khách cũng đồng lòng phản đối những người chen lấn, nhưng nếu gặp tình huống không ai để ý hoặc khách chọn cách im lặng để tránh phiền phức, cuối cùng thường kết thúc bằng việc một bên phải nhượng bộ.
Nếu mâu thuẫn leo thang, cãi nhau không ngừng hoặc thậm chí sắp động tay động chân, nhân viên của Diệp Thanh Trúc - với sức mạnh đáng gờm - sẽ lập tức ra mặt, xách những kẻ gây sự ra ngoài như xách gà con.
Lúc này, một nhân viên tiến đến hỏi những người xung quanh: "Xin hỏi, hai vị khách này ai là người chen hàng, mọi người có thấy không?"
Một nữ Omega trung niên trả lời với giọng giòn tan: "Cô bé này luôn đứng trước tôi, còn anh kia thì tôi không thấy."
Nam alpha nhíu mày, giọng gay gắt: "Bà nói gì thế! Tôi đứng đây từ đầu, cô ấy có thể làm chứng!"
Người phụ nữ beta đứng sau anh ta gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy quả thực đã đứng đây từ trước."
Lại là một vụ tranh cãi mà cả hai bên đều tự cho mình có lý. Nhân viên gãi đầu, định khuyên nhủ rằng hay là nhường cho phái nữ trước, thì Lạc Hà Đồ lên tiếng:
"Nếu mọi người không ai nói dối, vậy thì có lẽ hàng đã tự chia thành hai hàng từ lúc nào đó và đến vị trí này mới nhập lại thành một. Đây là lỗi của cửa hàng khi không sắp xếp tốt lối xếp hàng. Xin lỗi vì đã mang lại trải nghiệm không tốt cho hai vị. Tiểu Thất, phát cho mỗi người một phiếu đồ uống. Lần này tôi sẽ quyết định, vì hàng của phụ nữ là hàng chính, xin phép anh trai xếp phía sau các chị em được không?"
Người đàn ông nhìn cô một cái: "Cô là chủ quán à?"
"Tôi là đối tác." Lạc Hà Đồ cười vô cùng vô hại.
Người đàn ông hừ một tiếng: "Tôi cũng không muốn tranh với cô gái nhỏ, cô ấy trước thì để cô ấy trước."
Vụ việc được giải quyết như vậy. Nhân viên Tiểu Thất đưa cho mỗi người một phiếu đồ uống, có thể đổi miễn phí một ly trà sữa trị giá dưới 7 đồng.
Lạc Hà Đồ đi tìm Trần Phương, sau đó gọi điện cho Diệp Thanh Trúc, đặt mua một loại vách ngăn kéo dây thường dùng ở khách sạn để đảm bảo hàng chỉ có một lối xếp. Cô cũng đã tìm hiểu qua hệ thống trung tâm thương mại và biết có doanh nghiệp đã phát triển máy gọi số, liền đặt hàng hai chiếc để dùng trong quán trà sữa của mình.
Sau khi lo xong, cô rời khỏi quán trà sữa thì có người gọi cô lại.
"Chủ quán!"
Nếu không phải vì vừa nghe qua giọng nói quen thuộc, cô suýt nữa không hiểu là đang gọi mình.
Cô gái lúc nãy tay xách túi trà sữa, tay nắm tay bạn mình, vội vã chạy đến bên cạnh cô, nói: "Cảm ơn chị vừa nãy."
"Chuyện nhỏ thôi, đúng là lỗi của quán chưa tính toán kỹ." Lạc Hà Đồ đáp lại một cách lịch sự.
Cô gái thở đều lại, đột nhiên hỏi: "Xin hỏi chị có phải họ Lạc không?"
Lạc Hà Đồ phát ra một tiếng "hửm" đầy nghi hoặc.
"Tôi có một người bạn học nói rằng bạn của chủ quán Sơn Hà Nhất Linh chính là Tiểu Lạc - tác giả của 'Hầu Môn Quý Nữ'. Đó có phải chị không?"
À, thì ra là chuyện này. Bạn học của cô gái chắc chắn là Tôn Nhất Nộ, cái miệng lẻo mép, đi đâu cũng truyền bá chuyện này.
Lạc Hà Đồ mỉm cười với cô gái: "Cô đoán xem."
Cô nói tiếp: "Tôi còn có việc, có thời gian thì thường xuyên ghé quán. Nếu tôi có ở đây sẽ mời cô một ly trà sữa."
Bạn của Tôn Nhất Nộ mà, không thể để người ta nghĩ mình keo kiệt được.
Cô leo lên xe đạp rời đi. Cô gái dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
"Chị ấy còn chẳng hỏi tên tôi." Cô gái nói với bạn mình, có chút uất ức.
"Không sao, nếu thường xuyên đến, kiểu gì cũng có cơ hội gặp lại. Nếu chị ấy thật sự là Tiểu Lạc, thì Tôn Nhất Nộ không nói dối. Chị ấy đẹp thật đấy." Bạn cô vốn là một fan cuồng, dễ dàng rơi vào trạng thái hâm mộ cuồng nhiệt.
Cô gái cắn môi, nhìn về hướng Lạc Hà Đồ rời đi.
Lạc Hà Đồ hôm nay thực sự có việc, cô đến văn phòng giải quyết việc giải tỏa nhà cửa. Cô có hai căn nhà cấp bốn chuẩn bị giải tỏa. Nếu nhận tiền thì mỗi căn được 20 vạn, còn nếu không nhận tiền, mỗi căn có thể đổi lấy một căn hộ theo giá thị trường.
Lạc Hà Đồ suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Tôi không lấy tiền, cũng không cần căn hộ, tôi muốn đổi lấy mặt bằng kinh doanh."
Theo nội dung trong sách, khu vực này sẽ được phát triển thành khu thương mại mới nổi của Giang Thành, và trong vòng 10 năm tới, cùng với sự bùng nổ của ngành du lịch, nơi đây sẽ trở thành khu thương mại vàng với từng tấc đất đều quý giá như vàng.
Trong thời kỳ giá nhà tăng cao, nhà ở đương nhiên đáng giá, nhưng dù có đáng giá đến đâu cũng không thể sánh với giá trị của mặt bằng kinh doanh ở khu thương mại cao cấp, nơi chẳng khác gì một con gà đẻ trứng vàng.
Người của văn phòng giải phóng mặt bằng nói: "Không có lựa chọn này."
Lạc Hà Đồ: "Diện tích cũng có thể thương lượng mà, tôi có thể đổi hai căn nhà cấp bốn lấy một cửa hàng thương mại, nếu không thì tôi sẽ làm dân cư chốt hạ."
Văn phòng giải phóng mặt bằng tưởng cô đang đùa, không ngờ sau một thời gian nhiệm vụ giải phóng không tiến triển được, họ báo lại cho nhà đầu tư. Nhà đầu tư vừa định làm vài chiêu nhỏ như cắt nước cắt điện, phát hiện ra nhà này căn bản không có ai ở. Họ lại tìm người trong giới xã hội đen để lén cưỡng chế phá dỡ, kết quả phát hiện hai căn nhà cấp bốn này có mấy alpha cơ bắp lực lưỡng canh giữ, người của họ chẳng làm được gì, còn bị đánh cho một trận no đòn.
Một trong những nhà đầu tư, phó tổng giám đốc phụ trách dự án giải phóng mặt bằng tên là Trương Sinh. Anh ta, chỉ trong một năm ngắn ngủi, từ đàn em dưới trướng của một lão đại đã trở thành một người trẻ tuổi xuất sắc, chịu trách nhiệm dự án. Khi xem xét hồ sơ của các hộ dân chốt hạ, anh ta đã nhìn thấy cái tên Lạc Hà Đồ.
Cuộc đời của Trương Sinh luôn thuận buồm xuôi gió. Sinh ra trong một gia đình nghèo khó, anh ta cũng không học hành nhiều. Nhưng nhờ dáng vẻ điển trai, EQ cao, có chút năng lực làm việc và vận may vô cùng tốt, anh ta luôn nắm bắt được cơ hội để vượt cấp. Những người đối xử không tốt với anh ta đều gặp xui xẻo, lão đại mà anh ta đi theo hoặc trở thành trợ lực, hoặc trở thành bàn đạp của anh ta. Đến cả Thuần Vu Yên, người bạn gái xinh đẹp tuyệt trần, quen biết và yêu nhau một cách tình cờ, cũng là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có trong thành phố.
Những người đối đầu với anh ta, phần lớn đều gặp xui xẻo, ngoại trừ Lạc Hà Đồ - người không thường xuyên xuất hiện, nhưng lần nào xuất hiện cũng đối đầu với anh ta.
Thuần Vu Yên nói rằng Lạc Hà Đồ nhất định là vì không chịu nổi việc anh ta chiếm hữu được cô ấy, nên mới nơi nơi đối đầu với anh ta như vậy.
Trước đây, anh ta nhờ cô giúp giải quyết nhóm người của Diệp Thanh Trúc. Lúc đó nhìn thấy nhóm người này ai cũng giỏi đánh đấm, anh ta muốn thu nhận bọn họ làm người của mình, nhưng cô lại không đồng ý. Không ngờ cô còn kết thân với Diệp Thanh Trúc đến mức như thể mặc chung một cái quần. Hiện tại, Diệp Thanh Trúc lại mở một KTV mới, khiến cho vũ trường "Hoàng Triều" của anh ta kinh doanh sa sút thảm hại. Trước đó cô ta còn mở cửa hàng trà sữa, kiếm được rất nhiều tiền. Giờ đây, Lạc Hà Đồ làm dân cư chốt hạ, cản trở anh ta phát triển khu đất này. Hai người này dường như hợp tác với nhau để gây khó dễ cho anh ta.
Về Diệp Thanh Trúc, Trương Sinh có chút hiểu biết. Cô ấy chỉ tôn thờ những người có giá trị võ lực cao hơn mình. Lạc Hà Đồ tuy mạnh mẽ, nhưng nếu lúc đầu đã thu phục được Diệp Thanh Trúc, thì cô ấy đã trở thành trợ thủ đắc lực biết bao. Không ngờ hiện tại việc kinh doanh của Diệp Thanh Trúc lại phất lên, gần như kiếm được cả đống tiền. Nửa đêm nhớ lại, nghĩ đến việc để lỡ một đội ngũ võ lực và cây tiền lớn như vậy, Trương Sinh đau lòng đến mức chảy máu ruột gan.
Lạc Hà Đồ chắc chắn là cố ý.
Nếu để Lạc Hà Đồ biết Trương Sinh nghĩ như vậy, cho dù có phiền chết đi chăng nữa, cô cũng phải nói một câu oan uổng. Giang Thành lớn như vậy, cô đã cố gắng tránh xa anh ta. Cô làm việc kinh doanh của mình, anh ta làm nam chính của anh ta. Ai thèm để ý đến anh ta chứ?
Tóm lại, Trương Sinh với tâm trạng như vậy đã rất bực bội, tối về nhà liền nổi cáu với Thuần Vu Yên.
Lạc Hà Đồ tất nhiên không biết những chuyện này, gần đây cô bận rộn với đủ thứ việc, chẳng có thời gian để quan tâm đến đôi trời sinh này.
Cô kiểm tra lại khoản tiền tiết kiệm trong tay, cuối cùng đã tích lũy được 150.000 tệ, mỗi tháng còn có thêm thu nhập khoảng ba, bốn vạn.
Vì Internet sắp được kết nối, ý định mở quán net của cô lại trỗi dậy.
Lạc Hà Đồ từng nghĩ đến việc khi Internet mới xuất hiện, trong nước chưa ai thành lập doanh nghiệp Internet, cô có thể tự mình làm. Nhưng nghĩ kỹ lại, điều đó thật sự đi ngược với mục tiêu nằm chơi kiếm tiền của cô.
Những năm làm hacker, cô từng tiếp xúc với vô số ông lớn trong các ngành công nghiệp trụ cột của Internet. Họ đều là những người giàu nứt đố đổ vách, tiền nhiều đến mấy đời không tiêu hết, nhưng không ai có thời gian để tiêu tiền vì quá bận rộn. Bảo họ nghỉ hưu thì lại không cam lòng, cứ thế chạy vạy, cố gắng kiếm tiền, cuối cùng chỉ còn lại tinh thần duy trì sự nghiệp làm chỗ dựa.
Lạc Hà Đồ không muốn như vậy. Khi làm hacker, cô kiếm đủ tiền rồi thì nghỉ, ngay cả khi chính phủ ra mặt nhờ cô giúp đỡ, cô cũng ậm ừ cò kè mặc cả. Đương nhiên, cô không muốn bản thân mệt mỏi đến mức đó. Hơn nữa, cô cũng tự nhận thấy mình không phải kiểu người phù hợp làm lãnh đạo hay quản lý công ty. Chỉ cần mỗi ngày được sống theo ý mình là cô hài lòng rồi.
Hiện tại, cô chỉ muốn mở một quán net, đường đường chính chính lên mạng, làm lại công việc cũ của mình, kiếm chút tiền dưỡng già. Có tiền nhàn rỗi, cô sẽ đầu tư vào những công ty Internet sắp xuất hiện nhưng ban đầu không được chú ý, đầu tư càng nhiều càng tốt. Cuối cùng, trên khắp thế giới đều là những con cừu béo kiếm tiền cho cô. Bản thân cô khi còn trẻ đã đạt được tự do tài chính một cách thoải mái, mỗi ngày chỉ cần nuôi mèo, chọc chó, nấu ăn, đọc sách, sống vui vẻ cả đời.
Văn phòng giải phóng mặt bằng ở phía đông thành phố vẫn chưa trả lời yêu cầu của cô. Dù có đồng ý, việc xây dựng cũng cần một, hai năm. Vì vậy, cô dự định tìm một cửa hàng khác. Hiện tại chưa chọn được địa điểm, cô quyết định đi đặt mua máy tính trước.
Cô tìm được một số nhà sản xuất máy tính thông qua Tiểu Thùng, so sánh một hồi thì thấy những chiếc máy tính đời đầu hiện tại thật xấu xí và đắt đỏ, mỗi chiếc gần 10.000 tệ. Nhưng dù sao cũng phải mua, nên cô lại quay sang nhìn Tiểu Thống.
Tiểu Thống: Run rẩy lo sợ.
Mải bận việc của mình, Lạc Hà Đồ mãi đến khi gặp Thuần Vu Yên ở Sơn Hà Nhất Linh mới biết người phụ nữ này đã tìm cô rất lâu rồi.
Vì Lạc Hà Đồ lúc nào cũng thần long kiến thủ bất kiến vĩ (thực chất là ăn no nằm chơi), rất ít xuất hiện bên ngoài, Thuần Vu Yên chỉ còn cách đến Tiền Bảo tìm Diệp Thanh Trúc. Diệp Thanh Trúc chỉ tiếp cô một lần, nói rằng cô ấy cũng không biết Lạc Hà Đồ ở đâu, rồi không xuất hiện nữa. Thuần Vu Yên bị các alpha cơ bắp trong cửa hàng mời ra ngoài, tức đến phát run.
Hôm đó, chiếc máy lấy số mà Lạc Hà Đồ đặt mua đã được giao đến. Cô nhờ người lắp đặt cho cửa hàng trà sữa, tiện thể ghé xem thực tế sử dụng ra sao. Vừa bước vào cửa hàng, cô đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ nhân viên, nói rằng máy lấy số rất tiện lợi, không còn tình trạng tranh chấp khi xếp hàng nữa, các đơn hàng qua điện thoại cũng dễ xử lý hơn. Nhờ sử dụng máy này, việc kinh doanh của cửa hàng càng tốt hơn.
Lạc Hà Đồ gật đầu, dựa vào quầy bar uống một ly chè xoài bưởi, thì thấy cô gái trong vụ tranh chấp xếp hàng lần trước đẩy cửa bước vào.
Cô gái vừa bước vào đã nhìn thấy cô, không kịp gọi đồ, liền đi thẳng đến trước mặt cô: "Lạc lão sư, lại gặp cô rồi!"
Lạc Hà Đồ cười: "Hôm nay uống gì, tôi mời."
Cô gái lắc đầu: "Tôi tự trả tiền, không cần bạn mời đâu."
Lạc Hà Đồ thấy cô gái mặt hơi đỏ, đang nhìn mình, liền cảm thấy hơi ngại, nên tìm cách nói chuyện: "Chưa hỏi bạn tên gì."
Cô gái lập tức kích động: "Tôi tên là Hứa Như Yên."
Lạc Hà Đồ đột nhiên cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.
Đây chẳng phải là Omega học bá luôn thích Trương Sinh trong cuốn sách sao?
Cả hai cô gái này thực sự là những nạn nhân lớn, Lạc Hà Đồ vì tình yêu mà vào tù, còn Hứa Như Yên cũng đã làm rất nhiều việc vì Trương Sinh, cuối cùng mặc dù không thảm như vào tù, nhưng cũng có một cuộc đời như công cụ, thậm chí cắt đứt quan hệ với gia đình, đến cuối sách còn bị tác giả ám chỉ có thể trở thành hậu cung của nam chính trong tương lai.
Nam chính ấy là cái thứ rác rưởi gì.
Lạc Hà Đồ lại trong lòng mắng Trương Sinh một trận, nhìn Hứa Như Yên với vẻ mặt rất phức tạp.
"Hứa tiểu thư, bây giờ bạn có người mà mình thích rồi không?" Cô hỏi.
Hứa Như Yên ngẩn ra một chút, hai má đỏ bừng rồi lan xuống tai và cổ.
Lạc Hà Đồ: Xong rồi, chắc chắn là có rồi.
Tên khốn đó.
Lạc Hà Đồ thở dài: "Nhân tiện hôm nay tôi không có việc gì, chúng ta trò chuyện một chút nhé."
Cô có ấn tượng khá tốt về Hứa Như Yên, cô ấy trông xinh đẹp, lại rất ngoan, khi gặp chuyện dám lên tiếng bảo vệ quyền lợi, người khác giúp đỡ cô ấy thì cũng biết ơn. Một cô gái tốt như vậy lại có quan hệ với Trương Sinh, nghĩ thôi cũng đã thấy đau lòng. Cô gái học bá xinh đẹp như vậy, chỉ tiếc là mắt không sáng.
Cô muốn khuyên Hứa Như Yên quay đầu lại.
Đang trò chuyện, cửa hàng đột nhiên có một người quen bước vào.
Thuần Vu Yên, mang theo sự tức giận từ việc bị Diệp Thanh Trúc từ chối và cảm giác nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng tìm được Lạc Hà Đồ, liền gào lên với cô: "Cuối cùng cũng tìm được cô! Ra ngoài với tôi một chút!"
Lạc Hà Đồ: ......
Cô ta nói với vẻ đầy chính đáng đến nỗi Lạc Hà Đồ bắt đầu tự hỏi liệu có phải mình đã làm gì có lỗi với cô ấy không. Thực ra hai người đã không gặp nhau suốt hơn nửa năm rồi, Thuần Vu Yên đối với Lạc Hà Đồ lúc này chỉ là một người hoàn toàn không muốn dây dưa.
Hứa Như Yên nhận thấy người tới không có thiện ý, không biết nghĩ thế nào mà lại bắt lấy cánh tay Lạc Hà Đồ: "Có chuyện gì vậy? Không sao đâu, tôi bảo vệ cô."
Lạc Hà Đồ: ......
Trong lúc tình hình đang rối ren, một người thứ ba lại xuất hiện.
Lạc Hà Đồ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy trợ lý của Trình Ấu Thanh bước vào, cầm túi trà sữa rồi đi ra ngoài, còn bên ngoài cửa kính sáng loáng, Trình Ấu Thanh đang đứng trên vỉa hè, vẻ mặt không cảm xúc nhìn vào trong cửa hàng, hoặc nói trắng ra là nhìn vào Lạc Hà Đồ, người đang dây dưa với hai Omega.
Trình Ấu Thanh định đến nhà Tôn Cẩn ăn cơm, khi đi qua Sơn Hà Nhất Linh, cô nhớ mua vài ly trà sữa mà đứa trẻ xui xẻo thích, kết quả lại thấy cảnh tượng như vậy.
Cô đến nhà Tôn Cẩn, Tôn Nhất Nộ nhìn thấy túi Sơn Hà Nhất Linh, quả nhiên vui mừng như một con chuột ham ăn.
Khi ăn cơm, Tôn Cẩn vô tình hỏi Trình Ấu Thanh gần đây có gặp ai phù hợp không, Trình Ấu Thanh trả lời là không, Tôn Nhất Nộ lại bắt đầu lải nhải, gọi Lạc Hà Đồ là "lão sư nhỏ", rồi bảo sách của cô ấy bán rất chạy, các bạn trong lớp bắt đầu coi cô ấy là thần tượng, nói cô ấy chắc chắn kiếm được nhiều tiền, nhìn có vẻ cũng rất thật thà, là một alpha khá tốt.
Tôn Cẩn còn cảm thấy kỳ lạ: "Sao tôi thấy hôm nay câu chuyện của bạn như có ẩn ý vậy?"
Trình Ấu Thanh: "Ai nói cô ấy thật thà?"
Trình Ấu Thanh: "Không ai có nhiều bạn gái như cô ấy, cả alpha lẫn Omega, ai cũng quấn lấy cô ấy, chỉ có cô ấy là không thật thà nhất."
Trình Ấu Thanh: "Tôn Nhất Nộ, hình như bạn vẫn chưa học bổ sung môn vật lý đúng không? Tôi đã tìm cho bạn một giáo viên, tối mai cô ấy sẽ đến dạy bạn."
Tôn Nhất Nộ: !!!
Lạc Hà Đồ ngồi trong quán cà phê cùng với Thuần Vu Yên và Hứa Như Yên.
Mặc dù cô hơi không hiểu sao mọi chuyện lại trở nên như thế này, Thuần Vu Yên muốn nói chuyện riêng với cô, còn Hứa Như Yên kiên quyết không cho Lạc Hà Đồ trò chuyện riêng với Thuần Vu Yên.
Lạc Hà Đồ ho nhẹ một tiếng, cắt ngang cuộc đối mắt giữa hai người: "Thuần Vu Yên, có chuyện gì thì nói đi, nói xong tôi và Hứa tiểu thư còn có chuyện cần bàn."
Thuần Vu Yên nhíu mày, cô thực sự không thể đuổi được Hứa Như Yên, đành từ bỏ, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: "Lạc Hà Đồ, có phải cậu vẫn còn giận tớ không?"
Lạc Hà Đồ: "... Tôi khuyên cô nói thẳng ra, tôi bây giờ có thể không theo kịp cách suy nghĩ của cô, dù sao tôi đã nói rất nhiều lần là tôi và cô không có quan hệ gì, cô vẫn không hiểu."
Thuần Vu Yên chuẩn bị cả đống lời lẽ mềm mỏng, nhưng bị cô ngắt lời ngay lập tức, phải mất một lúc mới tiếp tục: "Là lỗi của tôi, tôi thích Trương Sinh, nhưng tôi không muốn thấy cậu càng lúc càng vướng vào, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi đi, nếu cậu gặp khó khăn trong chuyện tình cảm, tôi cũng có thể ở bên giúp cậu. Đừng vì tôi mà làm khó Trương Sinh nữa, được không?"
Không khí trở nên yên tĩnh.
Lạc Hà Đồ cố gắng tiếp nhận cách suy nghĩ shock não của Thuần Vu Yên, sau khi tiếp nhận xong, cô cảm thấy đầu mình như bị nhiễm bẩn.
"Thuần Vu Yên, tôi phải nói gì mới khiến cô tin rằng tôi thật sự không có ý nhắm vào Trương Sinh, tôi cũng không có bất kỳ mối quan hệ nào với cô?"
Thuần Vu Yên nhìn cô bằng ánh mắt đầy sự thương hại và đồng cảm.
Lạc Hà Đồ cảm thấy mình sắp phát bệnh vì sự ngu ngốc rồi. Cô bất lực liếc nhìn Hứa Như Yên, quyết định sẽ nói rõ chuyện này thêm lần nữa, dù không vì bản thân mình, ít nhất cũng vì Hứa Như Yên.
"Cô Thuần Vu, tôi xin nhắc lại một lần nữa, tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ có tình cảm với cô, dù cô có từng hiểu lầm đi chăng nữa, tôi cũng mong cô tin điều này. Nếu cô không tin, tôi hỏi cô, tôi có chủ động tìm cô không? Tôi có bày tỏ sự không hài lòng với Trương Sinh không? Không có, tất cả đều là tình cảm đơn phương của cô và Trương Sinh, trước đây tôi chỉ coi cô là bạn, vì ngại nên giúp cô không ít, những hiểu lầm mà cô có tôi đã giải thích hết rồi. Cô thử nghĩ xem, mấy tháng qua, có phải tôi luôn tránh mặt cô không? Không muốn gặp cô, không muốn nói chuyện với cô, là cô cứ bám riết lấy tôi. So với việc nói tôi có tình cảm với cô, từ góc độ của tôi, rõ ràng là cô không nỡ xa tôi mà."
Thuần Vu Yên bị sự "biện luận vô lý" của cô làm cho kinh ngạc, che miệng một cách thái quá: "Sao cô lại trở nên tàn nhẫn như vậy?"
"Cô còn tiếp tục không hiểu tôi nói gì, cứ quấn quít lấy tôi, tôi không ngại làm tổn thương cô thêm chút nữa đâu."
Lạc Hà Đồ tự thấy mình rất ngầu khi vỗ tay một cái: "Tiểu Thất!"
Tiểu Thất là thủ hạ cũ của Diệp Thanh Trúc, đứng thứ bảy, dáng người tam giác ngược, thường xuyên làm việc vặt ở quán trà sữa, người tuy thật thà, nhưng rất dễ bảo. Mới được Lạc Hà Đồ mang ra từ quán để phòng khi cần.
"Cô đưa Thuần Vu Yên ra khỏi tầm mắt của tôi, và dùng biện pháp không bạo lực để giúp cô ấy hạ bớt chút tự luyến, để cô ấy cùng bạn trai sống yên ổn, đừng cứ đến làm phiền tôi, làm tôi khó chịu."
Tiểu Thất cảm thấy yêu cầu của ông chủ mình có chút phức tạp, chỉ nhớ được một nửa, vì thế hắn lôi Thuần Vu Yên ra khỏi quán cà phê, không chút nể nang, khiến cô vấp phải một bước, rồi nghiêm túc nói với cô: "Ông chủ Lạc chán cô rồi, đừng làm phiền cô ấy nữa, nếu cô còn đến làm phiền cô ấy, tôi sẽ đánh cô một trận mỗi lần gặp."
Trên đường có rất nhiều người đi qua, thấy Thuần Vu Yên bị một alpha đẩy ra ngoài như đuổi ruồi, họ bắt đầu xôn xao bàn tán.
Tiểu Thất hoàn thành nhiệm vụ, vui vẻ vỗ vỗ mông quay lại quán, để lại Thuần Vu Yên một mình đối diện với ánh mắt chỉ trỏ của mọi người.
Thuần Vu Yên cảm thấy rất xấu hổ, vội vàng rời đi, trong lòng lại nghĩ, liệu Lạc Hà Đồ có thật sự quá mưu mô không, cô không sợ cô ấy thật sự không đến tìm mình sao?
Khi đi đến một góc phố, cô đột nhiên dừng lại, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Lạc Hà Đồ sẽ không thật sự, không thích cô, thật sự ghét cô chứ?
Thuần Vu Yên bị ý nghĩ đáng sợ và khó chấp nhận này làm cho hoàn toàn sốc, ngẩn người lâu không thể tỉnh lại.
Lạc Hà Đồ xoa xoa thái dương, giải thích với Hứa Như Yên: "Hứa cô nương, tôi ghét nhất là loại người không thể giao tiếp được, cô nói của cô, người ta nghe của người ta, loại người này không khuyên được thì thà dùng sức mạnh đánh cho họ phục tùng, mặc dù tôi không muốn đánh Omega, nhưng loại người cứ cố tình gây phiền phức, lại không chịu nghe, tôi biết phải làm sao?"
Hứa Như Yên nhẹ nhàng nói: "Cô chỉ nói vậy thôi, cô đâu có bắt nạt người yếu."
Lạc Hà Đồ ngạc nhiên nhìn cô: "Cô làm sao biết?"
"Vì tôi cảm thấy cô là người tốt."
"Ha ha, đừng vội vàng cho rằng một người tốt. Tôi vừa muốn nói với cô, cô ấy chính là bạn gái của Trương Sinh, hai người trời sinh một cặp, yêu nhau sống chết không thôi, mà họ còn có một sở thích, đó là coi tất cả mọi người xung quanh như công cụ để leo lên, đừng dễ dàng bị lừa. Không phải cứ đẹp trai nói vài câu ngọt ngào là người tốt đâu."
Hứa Như Yên chớp chớp mắt: "Ồ."
"Chỉ có vậy thôi sao?"
"Vậy thì sao? Tôi thấy cô nói đúng mà."
"Ừm... vậy sau này cô sẽ không có liên hệ gì với Trương Sinh nữa, đúng không?"
"Ừm, không có." Hứa Như Yên rót thêm cho cô một ly trà: "Tôi cũng không biết Trương Sinh là ai."
Lạc Hà Đồ: ...
"Cô không phải là có người mình thích rồi sao?" Lạc Hà Đồ hỏi: "Lẽ nào cô thích người khác?"
Tai của Hứa Như Yên đỏ lên.
Lạc Hà Đồ gãi gãi tai: "À, đây là chuyện riêng của cô, tôi không hỏi nữa, chỉ cần không phải là Trương Sinh là được. Có thể cô hiện tại chưa quen anh ấy, nhưng sau này nếu có cơ hội gặp thì tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách. Nếu có chuyện gì không giải quyết được, cứ đến tìm tôi."
...
Kể từ đó, Lạc Hà Đồ thường xuyên gặp Hứa Như Yên tại Sơn Hà Nhất Linh, có lúc ở quán một, có lúc ở quán hai.
Lạc Hà Đồ tự cho rằng mình mỗi tuần chỉ đến Sơn Hà Nhất Linh một lần rưỡi, mà vẫn có thể gặp được Hứa Như Yên, thật là kỳ lạ.
Cô hỏi quản lý quán một: "Cô gái đó hay đến tìm tôi à?"
Quản lý gật đầu, rồi nhìn Lạc Hà Đồ bằng ánh mắt hiểu ý: "Không có chuyện gì thì cô ấy đến, đến là hỏi 'Lạc Tiểu Sư Phụ hôm nay có đến không', chúng tôi nói không biết, cô ấy cũng không đi, đến rồi có lẽ cũng ngại không tiêu tiền, tháng này ở quán chúng ta đã tiêu mấy trăm rồi."
Lạc Hà Đồ gãi gãi tai, lấy trà sữa đưa cho Hứa Như Yên, nhìn cô uống với nụ cười: "Học hành thế nào, điểm số vẫn ổn chứ?"
Hứa Như Yên mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Lạc Hà Đồ lo lắng nói: "Cô học giỏi như vậy, đừng để việc học bị ảnh hưởng, trung học rất quan trọng, nhiều việc có thể đợi đến khi vào đại học rồi làm."
Nếu như cô vẫn không hiểu ý của Hứa Như Yên thì cô chính là một kẻ ngốc, nhưng thực ra cô cũng không biết phải nói gì với một học sinh trung học về chuyện tình cảm.
Hứa Như Yên nghe xong, đôi mắt sáng lên nhìn cô: "Vậy cô sẽ đợi tôi lên đại học sao?"
Lạc Hà Đồ bị ánh mắt nồng nhiệt của cô làm cho hơi ngượng ngùng, thực ra cô chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ phát triển tình cảm với Hứa Như Yên, lại không dám dễ dàng đưa ra lời hứa, vì vậy cô lắc đầu: "Cô cứ thi đỗ đại học đã, có thể lúc đó mục tiêu của cô sẽ thay đổi, mà cô cũng không hiểu tôi đâu. Dù sao thì, cô phải lo cho bản thân trước, được không?"
Hứa Như Yên cúi đầu, nhẹ nhàng chu môi.
Lạc Hà Đồ muốn vuốt đầu cô để an ủi, nhưng lại sợ cô hiểu nhầm, vì vậy nói: "Chúng ta vẫn là bạn, nếu cô muốn thư giãn trong thời gian rảnh, có thể đến KTV Tiền Bảo chơi, nói tên tôi, tôi sẽ không lấy tiền của cô."
Hứa Như Yên chu môi nhìn cô, nói: "Tôi không cần cô tiết kiệm tiền cho tôi, tôi đâu phải là không có tiền."
Hứa Như Yên rời đi.
Lạc Hà Đồ ném cốc trà sữa uống hết vào thùng rác, bị quản lý quán một trêu chọc: "Mùa xuân đến rồi, đào hoa nở rộ đấy, bà chủ."
Lạc Hà Đồ khẽ phì cười, nhéo gáy sau của beta đó: "Cô ấy còn đang đi học, chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, đừng nói lung tung."
Đang nói chuyện, bỗng thấy một nhân viên phục vụ ở Tiền Bảo, cũng là thuộc hạ cũ của Diệp Thanh Trúc, tên là Tiểu Ngũ, hổn hển chạy vào cửa, chen qua hàng dài khách, khẽ nhưng gấp gáp nói:
"Lạc bà chủ, Tiền Bảo xảy ra chuyện rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro