Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 105

Buổi tối, họ đặt chỗ tại Khách sạn Lớn Giang Thành - một nơi mà bình thường đám anh em này thậm chí chẳng dám nghĩ tới. Tổng cộng có mười hai người ngồi quây quần quanh một bàn lớn, gọi đủ mười tám món sơn hào hải vị. Trình Ấu Thanh trực tiếp mang đến một thùng sáu chai rượu trắng cao cấp, còn bia thì khuân đến mười thùng.

Lạc Hà Đồ bị cảnh tượng này dọa sợ, nắm lấy tay Trình Ấu Thanh: "Bà xã, chị định chuốc chết em à?"

"Nhiều người thế này, bình thường các em cũng uống được mà. Hôm nay có thể uống thêm chút nữa, uống không hết thì trả lại cũng được, đừng có keo kiệt quá." Trình Ấu Thanh siết nhẹ tay cô để trấn an.

Vừa bước vào cửa, Diệp Thanh Trúc liền bị cả đám người ùa tới vây quanh, náo nhiệt không ngớt. Họ hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, ôn lại kỷ niệm cũ, thậm chí có người còn trực tiếp sờ tay sờ chân, véo véo xem cơ bắp cô đã rắn chắc tới mức nào, rồi hô hào lát nữa đến phòng tập đấu vài trận.

Lạc Hà Đồ ho khẽ một tiếng: "Này này, tất cả ngồi xuống trước đã, ăn uống đi, uống xong mà còn đứng dậy được thì hẵng đi!"

Mọi người đồng thanh đáp lời, vội vàng ngồi ngay ngắn.

Dù sao cũng có mặt Trình Ấu Thanh, ban đầu ai nấy đều tỏ ra nghiêm chỉnh, chẳng khác gì người mẫu làm dáng. Trình Ấu Thanh không lên tiếng, nhưng sau hai vòng rượu, Lạc Hà Đồ uống nửa ly, Diệp Thanh Trúc cũng cạn nửa ly, hai lạng rượu trắng trôi xuống bụng, không khí lập tức sôi nổi hẳn lên.

Diệp Thanh Trúc không thể tránh khỏi việc bị chuốc rượu. Bắt đầu từ Tiểu Tứ, mỗi người đều muốn uống với cô một ly, cuối cùng một mình cô đã uống cạn cả một chai rượu trắng.

Đến lúc đám du côn ngà ngà say, rốt cuộc cũng mạnh dạn hơn, bắt đầu trêu chọc Trình Ấu Thanh.

Lão Thập, một gã to con thật thà, đột nhiên đứng phắt dậy: "Hôm nay là lần đầu tiên chị dâu chính thức ăn cùng chúng tôi, rượu này nhất định phải uống. Tiểu Mười Chín của chúng ta dù là người đến sau cùng, nhưng trong lòng chúng tôi, lão đại là số một, chị dâu là số hai. Lão đại không có ở đây thì chị dâu chính là lão đại. Chúng tôi đều cam tâm tình nguyện gọi chị một tiếng chị dâu. Chị dâu, tôi kính chị một ly!"

Nói xong, hắn ngửa đầu, nốc cạn nửa ly rượu trắng.

Trình Ấu Thanh cũng đứng lên. Lạc Hà Đồ muốn ngăn lại, nhưng cô đã giơ ly rượu lên, mỉm cười nói với Lão Thập: "Cách xưng hô này tôi nhận. Cũng cảm ơn mọi người đã luôn quan tâm chăm sóc Tiểu Lạc. Hôm nay rượu không thiếu, nhất định phải uống cho đã, mọi người cứ thoải mái uống đi!"

Trình Ấu Thanh uống một hơi lớn, sau đó Tiểu Bát lại đứng lên: "Chị dâu vẫn luôn quan tâm đến bọn em. Ông chủ mở phòng gym nói là để chị tập luyện, nhưng thực ra toàn bọn em tập. Chị còn đặc biệt nhờ ban quản lý khu thương mại chiếu cố bọn em, có vấn đề gì về nước hay điện đều được sửa ngay lập tức. Cả nhà ăn cũng gọi điện hỏi bọn em có cần cơm không. Tất cả đều nhờ chị dâu quan tâm. Cảm ơn chị dâu!"

Trình Ấu Thanh lại cạn ly.

Cứ thế, cô uống thêm một ly với Tiểu Tam. Lạc Hà Đồ không chịu nổi nữa, liền giật lấy ly rượu của Trình Ấu Thanh: "Các cô đừng có làm loạn nữa, chị dâu các cô không uống được nhiều như vậy. Những ai định mời rượu chị ấy, tôi uống thay hết."

Tiểu Lục: "Ông chủ, chưa đến lượt chị đâu. Đến lúc đó chị cũng phải uống một vòng."

"Đến lúc đó tính sau. Chị dâu các cô tối về nhà, con mà quấy thì mệt đấy." Lạc Hà Đồ khí thế không cho thương lượng: "Người tiếp theo là ai?"

Thế là Lạc Hà Đồ thay Trình Ấu Thanh uống hết một vòng rượu, trực tiếp uống hai ly rượu trắng. Khi ngồi xuống, Trình Ấu Thanh vừa vuốt lưng giúp cô dịu lại, vừa đưa cho cô một bát canh cá.

Lạc Hà Đồ nhăn mặt: "Không được, dạ dày khó chịu."

"Ăn nhiều cá một chút, uống ít canh thôi, dạ dày sẽ dễ chịu hơn." Trình Ấu Thanh không ngừng xoa lưng cho cô. Lạc Hà Đồ ăn miếng cá, thấy ngon liền ăn tiếp. Trình Ấu Thanh lại múc thêm cho cô một bát nữa.

Hai người ngồi sát nhau, Lạc Hà Đồ được Trình Ấu Thanh xoa lưng, theo phản xạ liền muốn gần gũi cô hơn, nghiêng đầu cọ vào má cô như một chú chó lớn đang thể hiện sự vui vẻ.

Tiểu Lục xoay bàn thức ăn: "Chị dâu, gắp món này cho ông chủ đi, hẹ xào sò điệp."

Tiểu Bát lập tức "Ê" một tiếng, thấy Trình Ấu Thanh thực sự nghe theo, gắp vài đũa hẹ cho Lạc Hà Đồ, liền vội vàng xoay tiếp: "Chị dâu, chị dâu, món này ngon lắm, hàu nướng than hoa, cho ông chủ một tá!"

Trình Ấu Thanh lại gắp thêm hai con hàu lớn bỏ vào bát cô.

Nhân viên phục vụ bước vào, mang lên một đĩa thận lợn xào cay.

Cả đám vội vàng vừa nói vừa xoay bàn: "Ông chủ ăn trước đi! Ông chủ ăn trước đi!"

Tối nay Trình Ấu Thanh thực sự rất nghe lời. Đám người này xúi cô gắp món gì cho Lạc Hà Đồ, cô đều làm theo. Lạc Hà Đồ nhìn bát mình đầy ắp toàn những món bổ thận, mí mắt giật liên hồi: "Mấy người có ý gì đây?"

Tiểu Cửu, người trông nhã nhặn nhất bàn, chậm rãi nói: "Không có ý gì khác đâu, chủ yếu là muốn chị thể hiện cho tốt một chút, đừng để chị dâu thất vọng."

Tiểu Tứ, trông giống mọt sách nhất, hùa theo: "Đúng vậy. Với điều kiện của chị dâu, gặp được alpha vừa đẹp trai, dáng người chuẩn, lại có tiền thì nhiều lắm. Ông chủ, đừng có ỷ mình còn trẻ mà không để tâm, mấy chuyện bồi bổ này nên làm sớm đi!"

Lạc Hà Đồ nghiến răng: "Tôi thấy các cô khinh thường tôi thì có!"

Tiểu Mười Hai, đầu óc vốn không nhạy bén, nay còn uống say, buột miệng nói: "Tôi thấy họ nói đúng đấy. Ông chủ mà mất chị dâu thật, chắc chắn sẽ khóc thôi."

Lạc Hà Đồ: "......"

Diệp Thanh Trúc cười phá lên, nâng ly: "Em dâu, ly này tôi mời cô. Cô uống ít một chút là được. Ngày trước tôi không yên tâm về Tiểu Lạc. Nó thông minh, giỏi làm ăn, nhưng dựa vào đám người bọn tôi thì không tránh khỏi bị bắt nạt. Tôi nhập ngũ cũng vì ôm một cục tức, nghĩ rằng nếu tôi làm lính, sẽ không ai dám bắt nạt bạn tôi nữa. Không ngờ, những ngày tôi không có mặt, cô lại bảo vệ Tiểu Lạc và các anh em tốt như vậy. Hôm nay, một là cảm ơn, hai là cam kết, sau này nếu cô có bất mãn gì với Tiểu Lạc, cứ đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô mà không giúp nó. Nhất định phải uốn nắn cái cây cổ thụ xiêu vẹo này đến khi nào cô hài lòng mới thôi. Nhà mẹ đẻ của nó sẽ đứng về phía cô chứ không đứng về phía nó."

Những người khác cũng đồng thanh hưởng ứng: "Đúng đấy, chị dâu, đừng thấy chúng tôi như vậy mà coi thường. Chúng tôi giúp lý lẽ chứ không giúp người thân. Cô chính là lý lẽ!"

Lạc Hà Đồ chưa từng thấy kiểu nhà mẹ đẻ như thế này. Nhà mẹ đẻ không phải nên đứng về phía cô, bắt Trình Ấu Thanh đối xử tốt với cô hơn sao?

Tiểu Tứ: "Bởi vì vợ mà ông chủ tìm được là điều cầu cũng không có được, tất nhiên bọn em phải quan tâm đến cảm nhận của chị dâu rồi."

Trình Ấu Thanh cười nói "Được", rồi ngửa đầu uống cạn nửa ly rượu trắng.

Lạc Hà Đồ giả vờ ấm ức, rúc vào cô: "Bọn họ thậm chí còn không đứng về phía em. Sau này chị bắt nạt em, cũng chẳng ai bênh vực. Cuộc sống của em khổ quá mà!"

Trình Ấu Thanh xoa nhẹ má cô, mỉm cười: "Không sao, chị đứng về phía em, chị cưng em." (Editor: ôi ngọttt)

Lạc Hà Đồ: "Nói rồi đấy nhé, vợ vẫn là tốt nhất."

Rượu thực sự là một thứ kỳ diệu, khiến mọi giác quan đều trở nên tê dại mà khoan khoái, ranh giới cũng dần được nới lỏng, tình yêu thì bộc phát cuồn cuộn.

Lạc Hà Đồ không nhịn được mà cười, nhìn những người khác đang trêu đùa Diệp Thanh Trúc, tay cô vô thức luồn vào eo thon của Trình Ấu Thanh, nhẹ nhàng vuốt ve thể hiện quyền sở hữu, sau đó ghé đến hôn trộm một cái.

Một cái chưa đủ, lại thêm một cái nữa. Hơi thở toàn là mùi rượu, Trình Ấu Thanh nói một câu, Lạc Hà Đồ uống hai ngụm nước khoáng, rồi lại sáp đến gần.

Diệp Thanh Trúc cũng không bỏ qua cho cô, ho khẽ một tiếng: "Tiểu Lạc, em sắp ép em dâu rơi xuống đất rồi đấy, không được bắt nạt cô ấy đâu nhé."

Lạc Hà Đồ ngẩng đầu, mặt mày ngơ ngác, cô nào dám chứ.

Diệp Thanh Trúc rõ ràng là cố ý, ai cũng nhìn ra được Lạc Hà Đồ đang lợi dụng cơn say để giở trò lưu manh với vợ.

Sau đó, để "ngăn chặn" Lạc Hà Đồ "bắt nạt" Trình Ấu Thanh, mọi người không uống nổi rượu trắng nữa, liền đổi sang bia, bắt đầu quay vòng chuốc rượu Lạc Hà Đồ.

Uống đến cuối cùng, Trình Ấu Thanh cầm lấy ly rượu trong tay Lạc Hà Đồ, thay cô uống nốt tất cả số bia còn lại.

Bữa nhậu kéo dài đến tận nửa đêm, rượu mang theo đã uống sạch, không ai có thể đứng vững, người tửu lượng tốt nhất cũng đã nói lắp bắp.

Lạc Hà Đồ gắng gượng đứng dậy, lưỡi cứng lại khi nói, sắp xếp cho từng người lên xe, rồi kéo Diệp Thanh Trúc về nhà mình ngủ.

Diệp Thanh Trúc: "Ê ê, không hợp lý, chị có chỗ ngủ mà."

"Không được! Ngày mai chị đi rồi, tối nay nhất định phải ngủ với em!"

Diệp Thanh Trúc dù đã uống nhiều nhưng cũng thấy chuyện này không đúng lắm: "Uống say thế này, ngủ chung cũng không nói chuyện được, em dâu còn ở đó nữa."

Trình Ấu Thanh: "Nhà bọn em còn phòng khách, tối nay Tiểu Lạc ngủ với chị, dù tối không nói chuyện được, sáng mai cũng có thể cùng nhau ăn sáng."

Diệp Thanh Trúc cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi sự nhiệt tình của hai vợ chồng, đành đến nhà Trình Ấu Thanh ngủ.

Trước khi ngủ, Diệp Thanh Trúc vỗ vai Lạc Hà Đồ: "Em ăn suốt cả buổi tối toàn món bổ thận, chạy sang ngủ với chị chẳng phải quá ấm ức sao? Đừng để ý đến chị, đi tìm vợ em đi, mau sinh đứa thứ hai đi nào."

Lạc Hà Đồ lè nhè vì lưỡi cứng lại: "Sinh gì mà sinh, em không sinh đâu."

Diệp Thanh Trúc đẩy cô ra khỏi cửa: "Đi đi, chị muốn ngủ rồi, sáng mai gặp."

Lạc Hà Đồ bước đi không vững, lảo đảo đẩy cửa phòng ngủ của Trình Ấu Thanh.

Trong phòng có tiếng sột soạt.

Trình Ấu Thanh: "Ơ, sao qua đây rồi?"

Lạc Hà Đồ: "Muốn ngủ với vợ."

Trình Ấu Thanh im lặng một lát: "Chút tiền đồ này, ngày nào mà không ngủ cùng chị?"

"Chị Diệp bảo em qua, nói dù sao cũng đổ gục là ngủ thôi, không nói chuyện được gì. Em nghĩ chị ấy thương em ăn quá nhiều đồ bổ thận, sợ em khó chịu."

Lạc Hà Đồ kéo dài giọng, cố tình nói từng chữ một, vừa nói vừa không rảnh tay, tiện thể lột sạch đồ của Trình Ấu Thanh.

"Bảo bối-hôm nay chị đối với em thật tốt, trên đời này không có ai là vợ tốt như chị-nữa-"

Cô vừa nói mấy lời nũng nịu, vừa dụi dụi mấy cái, liền tìm được tuyến thể của Trình Ấu Thanh, không chút do dự cắn xuống.

Trình Ấu Thanh siết chặt gáy cô, định cấu tai cô để mắng vì hành vi hồ đồ này, nhưng rồi bất chợt toàn thân mất hết sức lực, chỉ còn lại hơi nước đong đầy trong mắt, hòa cùng ham muốn dâng trào.

Không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng alpha đã ăn cả bàn món bổ thận lại cảm thấy tối nay mình vô cùng sung sức, vì thế mãi chẳng chịu kết thúc.

Đến sáng hôm sau, vẫn là Vương Ái Tỷ đến gõ cửa, ngại ngùng đứng ngoài nói rằng, cô Diệp bảo sắp đi rồi, lúc này Lạc Hà Đồ mới vội vàng ngồi dậy mặc quần áo.

Diệp Thanh Trúc đã thay đồ xong và đang ăn sáng, nhìn thấy Lạc Hà Đồ đầu tóc rối bù, hấp tấp chạy xuống, quầng mắt hơi thâm, trên cổ còn lộ rõ vết hôn, bèn cười nói: "Có phải cháu gái thứ hai của chị sắp đến rồi không?"

"Không có cháu gái thứ hai gì hết, em không cho chị ấy sinh nữa, quá cực khổ."

Lạc Hà Đồ thấy chị ấy vẫn chưa đi thì thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bàn ăn sáng, vừa ăn vừa trò chuyện với Diệp Thanh Trúc.

Ăn xong, Diệp Thanh Trúc đi thăm đại cháu gái của mình, lấy ra một chiếc khóa trường mệnh nặng trịch đặt trong tay cũng thấy nặng để tặng Cẩu Đản, Cẩu Đản sờ sờ mấy cái rồi để sang bên, thấy quá nặng, bé con chê mỏi tay.

Diệp Thanh Trúc lại lấy ra món đồ chơi lông nhung đã chuẩn bị từ trước, lần này Cẩu Đản thích ngay, ôm chặt lấy vừa gặm vừa cắn.

Diệp Thanh Trúc bế Cẩu Đản một lúc lâu, Cẩu Đản cũng khá hợp tác, mở to đôi mắt đen láy nhìn cô, làm cô thích đến phát cuồng, ôm đứa trẻ bụ bẫm chạy vòng quanh sân.

Cuối cùng vẫn đến lúc phải đi, Lạc Hà Đồ vô cùng luyến tiếc, Trình Ấu Thanh cũng xuống lầu.

Cô không như Lạc Hà Đồ, cứ đầu bù tóc rối mà dám ra ngoài, mà đã chỉnh trang lại bản thân cẩn thận, trông như một người vợ dịu dàng, xinh đẹp.

Diệp Thanh Trúc mỉm cười nói với Lạc Hà Đồ: "Thấy em sống tốt như vậy, chị cũng yên tâm rồi. Gia đình hòa thuận, vợ tốt, con cái khỏe mạnh, không gì quý giá hơn thế. Có chuyện gì cứ gọi điện cho chị. Chị đã nghĩ kỹ rồi, chuyển ngành chắc chắn là sẽ chuyển. Đợi chị xác định được sẽ đi đâu, lập tức báo cho em ngay."

Lạc Hà Đồ đồng ý. Bây giờ cô cũng không biết nơi nào là tốt nhất cho Diệp Thanh Trúc, cũng không rõ sau khi trở về chị ấy sẽ ở cấp bậc nào. Cô định bàn bạc với Trình Ấu Thanh rồi mới đưa ra đề xuất cho Diệp Thanh Trúc.

Hiện tại, quân đội mà Diệp Thanh Trúc đang phục vụ không quản lý quá nghiêm ngặt, vì vậy chị ấy vẫn có điện thoại. Chị ấy để lại số cho Lạc Hà Đồ, sau đó vẫy tay tạm biệt, lên chiếc xe quân sự đến đón mình.

Diệp Thanh Trúc đến vội vàng rồi đi cũng vội vàng, nhanh đến mức giống như một giấc mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro