Chương 78 - 79
Đối diện với lời chào của Mục Như Sơ, Chi Mục sắc mặt u ám, giữ im lặng một lúc lâu mới lạnh nhạt đáp lại một tiếng, coi như chào hỏi.
Bạch Quân Đường rất vui vì Mục Như Sơ đã quay lại, cô vỗ nhẹ lên tóc nhuộm của Mục Như Sơ, cười vui vẻ: "Đến đây, để chúng tôi xem kết quả của em."
Chi Mục lại không hiểu sao, cảm thấy trong lòng không thoải mái khi nhìn thấy Bạch Quân Đường thân mật với Mục Như Sơ, ánh mắt cô càng lúc càng u ám.
Sau đó, cả nhóm đi vào văn phòng, xem các chỉ số từ thiết bị đo tốc độ và những chỉ số khác của cuộc đua. Mặc dù Mục Như Sơ đã rời xa đường đua nửa năm, nhưng cô không hề bị tụt lại quá nhiều. Người phụ trách tự tin đảm bảo rằng chỉ cần một tháng nữa, Mục Như Sơ sẽ trở lại phong độ như trước.
Bạch Quân Đường lại lắc đầu: "Nếu lệnh cấm Omega bị dỡ bỏ vào năm sau, em sẽ thể hiện kết quả tốt hơn, để mọi người thấy."
Người phụ trách cũng trở nên nghiêm túc: "Hiểu rồi, tôi đảm bảo sẽ huấn luyện tốt cho Mục Như Sơ, giúp cô ấy trở thành tay đua xuất sắc nhất."
Còn Mục Như Sơ thì không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe cuộc thảo luận, vẻ mặt có phần thất thần.
Ban đầu, Bạch Quân Đường định đưa Trình Uyển ra ngoài chơi, nhưng khi gặp phải công việc thì không có thời gian để chăm sóc cô ấy. Trình Uyển cũng rất hiểu, tự tìm một chỗ ngồi và ngồi xuống, bên cạnh cô là Chi Mục, người ngồi cách cô một khoảng rất xa.
Trình Uyển nhận thấy rằng Chi Mục không nói gì, nhưng ánh mắt luôn dõi theo Mục Như Sơ, khiến cô cảm thấy kỳ lạ. Nếu nói là cô ấy quan tâm đến Mục Như Sơ, thì biểu hiện của Chi Mục lại như thể đối phương đã mắc nợ cô một số tiền lớn, khiến Trình Uyển thực sự không hiểu.
Trong văn phòng, các trưởng phòng lần lượt báo cáo công việc gần đây, tình trạng bảo dưỡng xe, các hợp đồng tài trợ của câu lạc bộ và các hóa đơn sửa chữa thiết bị, tất cả đều được Bạch Quân Đường xem xét.
Mọi người đều tin rằng với sự trở lại của Mục Như Sơ, câu lạc bộ sẽ ngày càng phát triển. Một khi lệnh cấm Omega bị dỡ bỏ, Câu lạc bộ Khô Cốc sẽ lại là một trong những câu lạc bộ hàng đầu thế giới.
Bạch Quân Đường cũng tin rằng việc câu lạc bộ quay lại đỉnh cao chỉ còn là vấn đề thời gian.
Qua lại một hồi, ban đầu chỉ định ở lại câu lạc bộ một chút nhưng Bạch Quân Đường đã phải làm việc tận hai ba giờ đồng hồ, mãi cho đến khi trời đã xế chiều, gần năm giờ.
"Giờ này mà đi đâu cũng sẽ tắc đường." Người phụ trách rộng rãi nói: "Nhân tiện, chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc chào đón Mục Như Sơ, Bạch tổng và các cô có thể ở lại ăn một bữa không?"
Bạch Quân Đường nhìn Trình Uyển một cái, hôm nay là ngày trong tuần, giờ này mà về sẽ tắc đường một hai giờ, thật ra nếu ở lại ăn một bữa rồi đợi ít người hơn sẽ hợp lý hơn, không thì cũng chẳng tốt cho Trình Uyển và em bé trong bụng cô.
Vì thế, Bạch Quân Đường quay lại hỏi Trình Uyển: "Em thấy sao?"
"Em cũng được." Trình Uyển không muốn làm phật lòng mọi người, liền mỉm cười đáp lại.
Bạch Quân Đường lại quay đầu nhìn Chi Mục ngồi không xa, hỏi: "Chi tiểu thư thì sao?"
Mục Như Sơ cũng dõi theo ánh mắt của Bạch Quân Đường, cũng dùng ánh mắt hỏi thăm Chi Mục.
Chi Mục dừng lại một lúc, rồi không tình nguyện đáp: "Được rồi, vậy tôi cũng không khách sáo nữa."
Câu lạc bộ nằm ngay gần một khu thương mại, chỉ cần băng qua con đường là đến. Mặc dù có vài cửa hàng nhưng nhìn chung kinh doanh không mấy thuận lợi, phần lớn là các cửa hàng dụng cụ thể thao, còn lại là một vài quán ăn nhỏ, chủ yếu là các quán mì và nhà hàng gia đình. Chỉ có một quán nướng lớn hơn, bán theo kiểu bán vỉa hè, là nhà hàng duy nhất có vẻ khá hơn trong khu vực này.
Bạch Quân Đường chưa bao giờ để ý đến những điều này, cô ăn ở nhà hàng năm sao hay cũng có thể ăn ở những quán ăn bình dân, nhưng lần này cô dẫn Trình Uyển đi, cô nghĩ đến sức khỏe của đối phương, ít nhất cũng phải chọn một nơi sạch sẽ, đảm bảo vệ sinh.
Mục Như Sơ và những người khác cũng không kén chọn, nhưng có lẽ chỉ có Chi Mục là không thể chịu nổi nơi này.
Chi Mục từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, sống trong biệt thự, ăn các món Tây cao cấp, nhà có sáu bảy người hầu chăm sóc cô từ mọi góc độ. Dù trở về cũng không làm khổ mình, cả tài xế và trợ lý đều được chăm sóc chu đáo.
Vì vậy, khi Chi Mục nhìn thấy quán nướng bán vỉa hè này, sắc mặt cô lập tức trở nên u ám.
Hầu như không ai nhận ra biểu cảm của cô, mọi người đều được nhân viên dẫn vào phòng riêng.
Là chủ nhà, Bạch Quân Đường tự mình gọi món, cô nhanh chóng gọi một vài món xào, sau đó gọi thêm một nửa con cừu nướng và một số xiên nướng, cuối cùng vì phải lái xe nên không uống rượu mà chỉ gọi nước ngọt.
Trình Uyển không tiện đi lại, cô ngồi ở góc phòng và không động đũa, Bạch Quân Đường ngồi cạnh cô, dưới bàn lén lút nắm tay cô.
"Điều hòa có mát không, em có thấy nóng không?" Bạch Quân Đường nhẹ nhàng hỏi.
Trình Uyển nắm tay cô, lắc đầu nói: "Không nóng."
Thời tiết hôm nay vốn không nóng lắm, nên điều hòa cũng không được bật quá mạnh, Bạch Quân Đường nắm tay Trình Uyển, cảm giác thấy cơ thể cô không hề nóng bức, cô cười nhẹ nói: "Gọi điện cho dì Bùi đi, bảo dì ấy đừng làm bữa tối cho chúng ta nữa."
Trình Uyển nhìn cô rồi nói: "Em đã gọi rồi, trên đường đi đã gọi rồi."
Bạch Quân Đường không nhịn được mà véo nhẹ má cô, khen ngợi: "Thông minh quá."
Nhìn thấy hai người đang thản nhiên thể hiện tình cảm, làm cho hầu hết những người còn lại trong phòng chỉ có thể cười ngượng ngùng, im lặng tự mình gọi món.
Trong ấn tượng của họ, Bạch Quân Đường là một người có tính cách lạnh lùng, lại là một người cuồng công việc, niềm vui lớn nhất trong cuộc đời cô có lẽ chính là xe đua, nên mới thành lập câu lạc bộ đua xe này.
Bây giờ Bạch Quân Đường lại dẫn theo một Omega bụng to đi dạo giữa phố, khiến mọi người không khỏi ngơ ngác và tò mò. Omega nhìn có vẻ yếu đuối này rốt cuộc là làm sao mà giữ được trái tim Bạch Quân Đường, khiến cho bà chủ của họ lại cười ngọt ngào đến vậy.
Thật sự như mặt trời mọc ở phía Tây.
"Chị Bạch," nhân viên phụ trách nhân cơ hội món ăn được bưng lên, mỉm cười hỏi Bạch Quân Đường: "Không giới thiệu vợ mình cho chúng tôi sao? Trước giờ chúng tôi chưa từng thấy cô ấy, sao lại quen biết được vậy?"
Mặc dù Bạch Quân Đường là chủ, nhưng trong câu lạc bộ cũng không có sự phân chia cấp bậc quá rõ ràng, mọi người đều hòa hợp với nhau trong các cuộc thi đấu xe, nhiều lúc cũng đùa giỡn với nhau.
Bạch Quân Đường không để ý, vẫn nắm tay Trình Uyển rồi cười nói: "Làm quen thế nào thì không nói nữa, dù sao thì cũng như vậy rồi, sau này cũng sẽ mãi như thế."
Câu này vừa nói ra, mọi người trên bàn lập tức nhốn nháo trêu đùa, cười đùa vui vẻ.
Trình Uyển có chút không thoải mái nhìn Bạch Quân Đường, cô biết lý do tại sao đối phương không nói rõ cách hai người quen nhau, thực ra cô cũng không muốn nhớ lại những chuyện đó.
Trong hơn nửa năm qua, cả hai đã sống hòa thuận và vui vẻ, Trình Uyển không muốn làm mất không khí vui vẻ, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Bạch Quân Đường mà không nói gì.
Ngoài cô, còn có một người không hòa nhập với mọi người, đó là Chi Mục, người ngồi không xa.
Chi Mục cảm thấy đầu tiên là đám người này thật thiếu văn hóa, tiếp theo là cảm giác nơi này không sạch sẽ chút nào, thậm chí cô còn nghĩ không biết chiếc ghế dưới mông mình có được lau bằng dung dịch khử trùng hay không.
Cô là người có chứng sợ bẩn rất nghiêm trọng, thậm chí bắt đầu nghĩ đến việc khi về nhà sẽ vứt luôn bộ đồ này đi, không biết nó đã bị nhiễm bao nhiêu vi khuẩn rồi.
Đồ ăn lần lượt được bưng lên, mùi thức ăn thoảng ra lại khiến cô cảm thấy cũng khá thơm. Nhưng mà, sao lại có quá nhiều bát đĩa bị nứt vỡ vậy?
Nhìn rõ ràng là đã dùng nhiều lần, bị vỡ một miếng cũng không nỡ vứt đi. Chi Mục nghĩ đến việc những chiếc đĩa này đã chứa bao nhiêu thức ăn của người khác, bị rơi xuống đất bao nhiêu lần, cô cảm thấy cả người mình nổi đầy gai ốc, không muốn chạm vào những thứ đó, liền dịch ghế ra xa một chút, vẻ mặt chán ghét.
Cô thực sự không hiểu mình đang làm gì, tại sao lại phải đến đây. Cảm thấy thật vô lý.
Ngồi giữa một đám tay đua, Chi Mục cảm thấy mình thật lạc lõng. Cô đang suy nghĩ có nên tìm lý do nào đó để ra ngoài vào nhà vệ sinh rồi chuồn đi hay không, thì lại thấy Mục Như Sơ ngồi bên cạnh, cầm ấm nước nóng rót một cốc nước, rồi bắt đầu rót nước vào tất cả các dụng cụ ăn của cô.
"Điều kiện hơi đơn giản." Mục Như Sơ nhìn cô nói, "Nếu như Chi tổng không quen, tôi có thể nói với họ, đưa cô về."
Chi Mục nhìn cô, sắc mặt có phần dịu lại, rồi rầu rĩ đáp: "Chị là nhân vật chính của bữa tiệc này, sao lại để chị đưa tôi về được? Hơn nữa tôi cũng không phải là người quá cầu kỳ, ai mà chưa từng ăn ở những quán vỉa hè cơ chứ."
Mọi người vẫn đang vui vẻ ăn uống, bữa tiệc này được tổ chức hết sức vui vẻ. Tuy nhiên, Bạch Quân Đường không quên tình hình của Trình Uyển, cơ thể cô ấy không tiện, vì vậy vào lúc bữa ăn chuẩn bị kết thúc, đã đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
Vào ban đêm, câu lạc bộ đua xe trở nên tối mịt, chỉ còn lại ánh sáng từ những chiếc đèn đường, ngoài ra không còn nhiều nguồn ánh sáng khác, dù chỉ cách một con đường, nhưng ánh sáng từ khu phố thương mại không thể chiếu tới nơi này.
Mùa hè lúc này đã qua đi, chỉ còn lại chút ít, và khi đêm xuống, trời lại đột nhiên lạnh lẽo, gió thổi mạnh từ khu ngoại ô khiến tóc của cả hai người bị rối tung.
"Em lạnh không?" Bạch Quân Đường khẽ hỏi Trình Uyển, nắm chặt tay cô và nói thêm: "Nếu không lạnh thì chúng ta đi dạo một lát nhé?"
Trình Uyển thật sự không cảm thấy lạnh, cơ thể cô lúc này như một cái lò sưởi nhỏ, làm sao có thể lạnh được.
"Chúng ta đi đi." Trình Uyển xoa xoa bụng, nói: "Có chút đầy bụng, đi bộ một chút cho tiêu hóa."
Bạch Quân Đường cũng có ý này, liền dắt Trình Uyển đi quanh khu vực gần đó.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng hai người kéo dài rất xa, Bạch Quân Đường tựa như một người kể chuyện, giới thiệu cho cô những tòa nhà xung quanh, những khu vực thuộc về Khô Cốc, và những nơi trong tương lai sẽ trở thành khu dân cư. Trình Uyển không hiểu những điều đó, nhưng thấy Bạch Quân Đường vui vẻ, cô cũng không làm phiền, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Bạch Quân Đường nói liên tục một lúc lâu, hơn mười phút sau mới nhận ra Trình Uyển chẳng nói lời nào, cô dừng lại, nhìn Trình Uyển và hỏi: "Có phải lời của chị nhàm chán quá không?"
Trình Uyển lắc đầu, cô nhìn vào mắt Bạch Quân Đường: "Em chỉ không hiểu thôi, chứ không thấy chán."
Thực ra, Trình Uyển chẳng hiểu gì những gì Bạch Quân Đường nói, nhưng cô biết hôm nay Bạch Quân Đường rất vui vẻ, nên chỉ cần vui cùng cô ấy là đủ.
Một cơn gió đêm thổi qua, làm tóc của cả hai người bay loạn xạ.
Bạch Quân Đường đứng dưới ánh đèn vàng, nhìn Trình Uyển, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mặt cô, thấp giọng nói: "Trình Uyển, thực ra em cũng cảm nhận được sự bất công của thế giới này đúng không?"
Ánh mắt Trình Uyển trầm xuống, cô bình tĩnh gật đầu.
Bạch Quân Đường nhìn cô, nói tiếp: "Dù chị không có khả năng thay đổi thế giới này, nhưng ít nhất chị có thể đảm bảo rằng, chỉ cần chị còn ở đây, sẽ không ai được phép bắt nạt em."
Cô nhẹ nhàng nâng cằm Trình Uyển lên, trong khoảnh khắc trên con phố rộng lớn này, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của cô.
Ít nhất, ở bên chị, Trình Uyển chắc chắn sẽ được an toàn. (editor: ê đừng nói trước đc kh? thấy hơi rén gòi đó)
Hai người đi bộ trên con phố vắng vẻ một lúc lâu, đến hơn chín giờ thì dì Bùi gọi điện thúc giục họ về nhà, Bạch Quân Đường lúc này mới đưa Trình Uyển về.
Đường phố vào giờ này không có nhiều xe, Bạch Quân Đường lái xe rất nhanh và chỉ trong ít phút đã về đến nhà.
Trình Uyển bụng đã lớn lại trải qua cả buổi chiều và tối mệt mỏi, cả người cô giờ đây cảm thấy uể oải, ngay cả khi con mèo Quả Hạch chạy đến, cô cũng không buồn ôm mà chỉ thay giày rồi đi vào phòng tắm.
Dì Bùi nhìn bóng dáng Trình Uyển, liền quay sang trách móc Bạch Quân Đường: "Nhìn xem, làm con bé mệt chết đi, phụ nữ có thai cần phải vận động nhưng không thể làm quá sức, tối nay ăn gì mà lại mệt vậy? Hải sản sống hay lạnh không ăn được, con có nhớ không?"
Bạch Quân Đường vừa thay giày vừa bất đắc dĩ trả lời: "Nhớ chứ, hôm nay chỉ ăn mấy món bình thường, không ăn gì linh tinh cả."
Dì Bùi nghiêm túc nói: "Còn không được ăn kem, nhất là kem máy."
Bạch Quân Đường nghe những lời này quá nhiều lần rồi, cảm giác như tai sắp nổi nốt ruồi. Cô liếc nhìn đồng hồ rồi nói với dì Bùi: "Gần mười giờ rồi, dì chuẩn bị đi ngủ chưa?"
"Dị ngủ cái gì?" Dì Bùi trừng mắt nhìn Bạch Quân Đường, rồi liếc nhìn về phía Trình Uyển đang tắm trong phòng. "Hôm nay mẹ con gọi điện về."
Bạch Quân Đường hơi ngớ ra, nghĩ một lúc mới nhớ ra là mẹ mình đang đi du lịch ở nước ngoài.
"Cô ấy sao lại đột nhiên gọi về vậy?" Bạch Quân Đường thắc mắc, "Bà ấy gọi về có chuyện gì?"
"Mẹ con bảo mua một ít đồ cho con." Dì Bùi trả lời, "Chính xác là mua cho Tuế Tuế, cô ấy nói là mua một số đồ trẻ em của các thương hiệu lớn ở nước ngoài, giờ đã qua hải quan và đang gửi về, bảo tôi chú ý một chút."
"Tuế Tuế?"
"Đúng rồi, gần một tháng nữa là đến ngày sinh rồi mà, bà ấy gọi nói đã mua cho đứa nhỏ mấy thứ, bảo tôi để ý khi đồ đợt này về."
Bạch Quân Đường thở dài: "Bà ấy suốt nửa năm qua mới nhớ đến chuyện này sao?"
Dì Bùi nói: "Cũng chẳng làm gì được, dù sao đồ đã mua rồi, nhưng cũng chưa dùng đến ngay."
"Vậy thôi." Bạch Quân Đường đáp, "Nếu chỉ là gửi đồ về thì không có gì, đến rồi thì cứ nhận lấy, nhà mình rộng rãi, để đâu chẳng được."
"Nhà tuy rộng, nhưng tầng dưới giờ không còn phòng đâu." Dì Bùi nhìn Bạch Quân Đường, "Phòng của em bé đặt ở tầng trên hay tầng dưới? Tầng dưới không còn phòng trống, tầng trên thì có nhiều phòng, chỉ là lo sau này đứa bé lớn lên sẽ chạy loạn, tầng hai, tầng ba, cả tầng hầm nữa, ba bốn tầng, em nghĩ xem nếu nó ngã thì sao?"
Lắng nghe những lời lải nhải của dì Bùi, Bạch Quân Đường cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Cô liếc nhìn ngôi biệt thự của mình, rồi hỏi dì Bùi: "Vậy chúng ta có nên đổi nhà không?"
"Ở đây chẳng phải tốt lắm sao, sao lại phải đổi nhà?" Dì Bùi ngạc nhiên hỏi lại.
Bạch Quân Đường cười đáp: "Không phải là thấy dì bảo biệt thự này hơi nhỏ sao, nên đổi cái lớn hơn, rộng rãi hơn một chút."
Dì Bùi liếc cô một cái, rồi vỗ nhẹ vào lưng cô: "Tôi nói nghiêm túc đấy, cô đã nghĩ kỹ chưa, phòng cho trẻ con thì để ở tầng trên hay tầng dưới?"
Thực ra, biệt thự của Bạch Quân Đường không phải không có phòng, chỉ là các phòng ở tầng hai gần như đều đã có người ở. Lúc đầu, khi Trình Uyển chuyển đến sống cùng, vì bụng bầu nên không tiện đi lại, nên cô đã chuyển xuống tầng dưới ở, và hiện tại, để chăm sóc Trình Uyển lúc thai kỳ cuối, Bạch Quân Đường cũng đã chuyển xuống ở tầng một. Tầng một có phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, phòng sách, phòng của dì Bùi, phòng tắm và phòng giặt, thế là gần như không còn phòng trống.
Bạch Quân Đường nghĩ một lúc, quả thực không có phòng nào trống để sửa thành phòng trẻ con. Nhưng khi nghĩ đến việc trong tương lai sẽ có một "bé tròn" chạy nhảy khắp nhà, cô không nhịn được mà mỉm cười, rồi nói với dì Bùi: "Tầng trên thì cứ sửa một phòng đi, sau này bé chạy lung tung thì lắp thêm lan can giữa hành lang và cầu thang là được."
Nói thật, khi Trình Uyển sinh con, họ sẽ chuyển lên phòng ngủ chính ở tầng trên, lúc đó phòng khách dưới có thể biến thành phòng cho trẻ con cũng chẳng sao.
Bạch Quân Đường tiếp tục bàn bạc với dì Bùi về việc sửa lại phòng ánh sáng ở tầng hai thành phòng trẻ con. Dù không biết là bé trai hay bé gái, nhưng vẫn phải chuẩn bị trước cho phòng ốc phù hợp.
Tất cả những việc này đều giao cho dì Bùi, yêu cầu nhất định phải hoàn thành trước ngày dự sinh.
Dì Bùi tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng nhanh chóng đồng ý, còn tính toán sẽ trồng thêm hoa cỏ trong vườn, làm thêm một chiếc cầu trượt hay kiểu đồ chơi khác cho trẻ em. Lan can và mái hiên ở sân thượng tầng ba cũng sẽ được nâng cao và lắp thêm.
Có vẻ như, khi có em bé, tất cả mọi người sẽ rất bận rộn.
Sau khi Trình Uyển tắm xong, cô nhìn thấy Bạch Quân Đường đã vào phòng. Bạch Quân Đường nhìn thấy đầu tóc còn ướt của cô, liền kéo cô ngồi xuống ghế, lấy máy sấy tóc ra và bắt đầu sấy tóc cho cô.
Không khí nóng từ máy sấy làm đầu có chút không thoải mái, Trình Uyển khẽ rên lên một tiếng nhưng cũng không phản kháng, nhắm mắt lại và chấp nhận sự chăm sóc của Bạch Quân Đường.
Âm thanh của máy sấy rất lớn, Bạch Quân Đường nhìn thấy Trình Uyển nhắm mắt lại cảm thấy khá buồn cười, ánh mắt dừng lại trên bụng cô, bất chợt nghĩ đến những gì dì Bùi vừa nói về phòng trẻ con.
Sau khi sấy khô tóc, Trình Uyển mới leo lên giường, cuộn mình trong chăn nhỏ và thở dài một hơi. Bạch Quân Đường ngồi bên giường, nhìn cô, rồi vuốt ve mái tóc mềm mại, thơm phức của cô, hỏi: "Dì Bùi vừa nói, mẹ tôi đã gọi điện thoại, gửi về một số đồ dùng cho trẻ con."
Trình Uyển ôm chăn, nghe vậy liền khẽ "ồ" một tiếng.
Cô không có ấn tượng rõ ràng về người mẹ chỉ gặp một lần này, thậm chí sau hơn nửa năm, cô cũng gần như quên mất hình dáng của bà, chỉ mơ hồ nhớ ra một dáng người gầy gò, cao ráo, gương mặt và ánh mắt rất giống Bạch Quân Đường.
Thấy Trình Uyển như vậy, Bạch Quân Đường tiếp tục nói: "Tôi nghĩ sẽ sửa phòng ánh sáng ở tầng hai thành phòng cho bé, sau này khi Tuế Tuế sinh ra, đó sẽ là phòng của bé."
Nghe vậy, Trình Uyển trong chăn khẽ đưa tay ra, nắm lấy tay Bạch Quân Đường, nói: "Hay là chúng ta chờ lần kiểm tra thai tiếp theo, đi kiểm tra giới tính của Tuế Tuế luôn, nếu không thì làm sao bài trí phòng được?"
"Điều đó không quan trọng, sau này phòng vẫn có thể thay đổi mà." Bạch Quân Đường cười, nói tiếp: "Dì Bùi bảo muốn làm màu cam, màu này thì bé trai hay bé gái đều được."
"Vậy có bất tiện không?"
"Không sao đâu."
Bạch Quân Đường nhìn Trình Uyển rồi nói: "Chỉ còn một tháng nữa thôi, dù sao thì cũng đã qua được chín tháng, thêm một tháng cũng không sao. Quan trọng nhất là em và Tuế Tuế phải an toàn khỏe mạnh, thế là tốt nhất."
Trình Uyển xoa nhẹ lên bụng mình, gật đầu nói: "Bác sĩ đều khen Tuế Tuế qua các lần kiểm tra, chắc chắn là một đứa trẻ khỏe mạnh."
Bạch Quân Đường nhẹ nhàng cười, tiến lại gần, hôn lên môi Trình Uyển và nói: "Hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, để chị đi tắm."
Khi Bạch Quân Đường tắm xong và ra ngoài, Trình Uyển đã ngủ say trên giường. Có lẽ vì hôm nay thật sự quá mệt mỏi, Bạch Quân Đường ngồi bên giường, nhìn Trình Uyển đang ngủ say, khẽ cười rồi cúi xuống, hôn lên môi cô một cái nữa.
Để chuẩn bị đón chào đứa trẻ sắp chào đời, dì Bùi đã tận dụng hết khả năng của mình, gọi điện cho tất cả các chị em quen biết, hỏi thăm rất nhiều người, cuối cùng cũng xác định được cách bài trí phòng trẻ em.
Tiếp theo, dì Bùi phải liên lạc với các công ty thiết kế nội thất. Vì tuổi đã lớn, dì không quá rành về việc này, Bạch Quân Đường lo dì bị lừa nên đã sắp xếp cho dì một thư ký hỗ trợ.
Bên này, dì Bùi hối hả lo liệu việc trang trí phòng, thực ra chỉ là trang trí nội thất mà không động đến các thiết bị gia đình hay xây dựng lại, nên cũng khá yên tĩnh.
Còn Trình Uyển thì lại đến kỳ khám thai tiếp theo. Sau khi hẹn giờ với bác sĩ Hoàng, Bạch Quân Đường đưa Trình Uyển ra ngoài.
Mùa thu đã đến nhưng thời tiết vẫn oi ả, mặt trời vẫn chói chang khiến da đầu người ta cảm thấy nóng bức. Vì vậy, trước khi ra ngoài, Bạch Quân Đường đã chuẩn bị một chiếc mũ nhỏ để che nắng cho Trình Uyển.
Lần kiểm tra thai này so với những lần trước có phần phức tạp hơn. Nghe nói bác sĩ sẽ đánh giá kích thước của thai nhi, và sẽ xác định xem là sinh thường hay mổ.
Trình Uyển nghe mà cảm thấy hoang mang, mặt trắng bệch vì lo lắng.
Bác sĩ Hoàng thấy vậy liền cười an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, ngày này cũng phải đến thôi, sợ cũng không thể tránh được."
Trình Uyển vẫn lo lắng, nhưng khẽ gật đầu, nắm chặt tay Bạch Quân Đường.
"Sau này mỗi tuần sẽ có một lần kiểm tra, mặc dù dự sinh còn bốn tuần nữa, nhưng cũng có thể sinh sớm hoặc muộn." Bác sĩ Hoàng nói với Trình Uyển và Bạch Quân Đường: "Những lần kiểm tra trước đều rất thuận lợi, thai nhi cũng không quá lớn, gần đến ngày dự sinh chúng tôi sẽ làm một lần đánh giá nữa để xem xem bé nặng bao nhiêu."
Những lời nói của bác sĩ Hoàng cứ lặp đi lặp lại trong đầu Trình Uyển, khiến cô cảm thấy tất cả như một mớ hỗn độn. Bác sĩ Hoàng tiếp tục nói về những lưu ý, bao gồm việc phải giữ mức độ tin tức tố trong phạm vi tiêu chuẩn và những biện pháp khẩn cấp nếu gặp phải trường hợp sinh non, nhưng Trình Uyển không thể nào chú ý được.
Cầm trên tay những tài liệu mới, Bạch Quân Đường dẫn Trình Uyển ra khỏi phòng khám.
Trình Uyển lúc này mới dần tỉnh táo lại, cô nhìn vào các báo cáo kiểm tra trong tay Bạch Quân Đường và hỏi: "Mới nãy bác sĩ nói gì vậy, em không nhớ được, chị nhớ không?"
Bạch Quân Đường nhìn cô một chút, không nhịn được cười nói: "Em cứ yên tâm, chị nhớ hết rồi."
Cô nắm tay Trình Uyển, cùng cô đi về hướng thang máy, vừa đi vừa nói: "Lúc này chị luôn ở bên em, dì Bùi cũng ở nhà, nếu có chuyện gì chị có thể đưa em tới bệnh viện ngay, đừng sợ."
Mặc dù Bạch Quân Đường đang an ủi Trình Uyển đừng sợ, nhưng đẻ con đâu phải việc của Bạch Quân Đường, cô dĩ nhiên chỉ đứng ngoài mà nói mà không cảm thấy nỗi khổ ấy.
Nhưng khi nghĩ đến những gì cô đọc trên mạng về việc sinh con, hầu như ai cũng bảo sinh con đau đớn như chết đi sống lại, Trình Uyển lại thấy cả người rùng mình toát mồ hôi lạnh.
Thang máy có rất nhiều người đang xếp hàng, và Trình Uyển ngửi thấy một mùi hôi khó chịu, không biết là ai nhưng khiến cô vô cùng khó chịu.
"Chúng ta không đi thang máy nữa, đi thang cuốn đi." Trình Uyển kéo tay áo của Bạch Quân Đường, nói: "Thang máy đông quá."
Bạch Quân Đường nhìn vào dòng người xếp hàng kín cả thang máy, đành lắc đầu, cùng Trình Uyển đi qua bên cạnh để đi thang cuốn xuống lầu.
Vì Trình Uyển bụng lớn không thể nhìn thấy chân, nên Bạch Quân Đường đặc biệt cẩn thận, dìu cô đi, sau khi Trình Uyển đứng vững, mới bỏ các giấy tờ và báo cáo kiểm tra mà bác sĩ Hoàng đã đưa vào trong túi xách nhỏ chuyên dùng để kiểm tra thai của Trình Uyển.
Ngay khi Bạch Quân Đường đang nhét đồ vào túi xách, điện thoại trong túi cô đột ngột vang lên. Cô liền buông tay Trình Uyển, rút điện thoại ra.
Đó là một cuộc gọi từ số lạ, Bạch Quân Đường ban đầu không định bắt máy, nhưng có vẻ như người gọi biết cô sẽ không nghe, nên chỉ vài giây sau cuộc gọi đã bị ngắt, và một tin nhắn lập tức được gửi đến.
【Hãy nhìn người bên cạnh bạn】
Bạch Quân Đường nhìn vào tin nhắn mà chưa kịp phản ứng, thì ngay lập tức cảm thấy có một bóng dáng thoáng qua bên cạnh.
Cũng vào lúc đó, Trình Uyển đột nhiên cảm thấy có ai đó đụng mạnh vào lưng mình. Khi thang cuốn bắt đầu chuyển động, Trình Uyển không thể nhìn thấy chân, cô chỉ cảm thấy một khoảng trống dưới chân, và ngay lập tức bị cuốn xuống từ thang cuốn!
————
Editor: nói trước bước không qua -.-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro