Chương 126
Hai ngày nay, thành phố Phiên liên tiếp đón vài trận tuyết lớn, nhiệt độ giảm xuống âm hơn mười độ.
Hôm nay là ngày tham dự lễ kỷ niệm 20 năm thành lập của Nhà sách Cá Voi, vì vậy buổi chiều, Bạch Quân Đường đã sớm rời công ty để về nhà, dự định đưa Trình Uyển đến sớm, tránh xảy ra sự cố trên đường.
"Thật sự chỉ cần đến dự thôi sao?" Trình Uyển lúc này vẫn chưa thay đồ, mà đang bế Tuế Tuế nhìn Bạch Quân Đường.
"Đúng vậy, chúng ta chỉ cần có mặt, không có nhiều quy định đâu." Bạch Quân Đường đang chọn đồ trong phòng thay đồ của mình, cô lấy ra một chiếc chân váy đơn sắc và áo sơ mi lụa trắng, hỏi Trình Uyển: "Bộ này đẹp không? Mặc thêm áo khoác dạ bên ngoài nữa."
Trình Uyển nhìn kiểu dáng nghiêm túc của bộ đồ, nhận xét: "Có phải là hơi trang trọng quá không? Tiệc năm mới có lẽ nên tươi vui một chút thì tốt hơn."
Bạch Quân Đường thấy Trình Uyển nói cũng đúng, liền chọn một chiếc váy dài màu đen viền vàng, phối với áo lông ngắn: "Bộ này thì sao?"
Trình Uyển bế Tuế Tuế, kéo đỡ cô bé lên một chút, rồi nói: "Quần áo của chị thì chị tự quyết định đi. Em đưa Tuế Tuế về phòng đã."
Thấy Trình Uyển định đi, Bạch Quân Đường từ phòng thay đồ bước ra, tay cầm theo một hộp trang sức đưa cho cô.
"Cái gì thế?" Trình Uyển hỏi.
"Trang sức đấy." Bạch Quân Đường mỉm cười nhẹ: "Mua cho em, tối nay đeo cho hợp."
Trình Uyển không hiểu lắm, nhưng vì đang bế Tuế Tuế nên không tiện nhận, cô đành đưa bé cho bảo mẫu rồi mới quay về phòng, nhìn Bạch Quân Đường tiếp tục chọn đồ.
Mở hộp trang sức ra, bên trong là một bộ trang sức bằng kim cương, gồm khuyên tai và dây chuyền.
Bạch Quân Đường cuối cùng cũng chọn xong trang phục và giày, tiện tay ném chúng lên giường, nhìn Trình Uyển chăm chú ngắm bộ trang sức, cô cười: "Thích không?"
"Đẹp lắm." Trình Uyển ngẩng đầu nhìn cô: "Nhưng chắc đắt lắm đúng không?"
"Không đắt đâu, mấy viên kim cương này cũng không to, tạm thời dùng được." Bạch Quân Đường bước đến, ngồi xuống bên cạnh Trình Uyển, nói: "Lúc nào rảnh, chúng ta đi dạo cửa hàng một chuyến. Quần áo và phụ kiện của em ít quá, ra ngoài nhìn đơn giản quá mức."
Trình Uyển lại không để tâm: "Em vốn không phải người nhà giàu, những thứ này em không quen dùng."
Đeo cả vài căn nhà lên người, cô chỉ sợ nếu mất thì sẽ đau lòng đến phát khóc.
Hơn nữa, cô vẫn còn trẻ, đâu đến mức phải dựa vào trang sức để tôn lên vẻ đẹp.
"Được rồi." Bạch Quân Đường lấy chiếc vòng cổ kim cương bên trong, giúp Trình Uyển đeo lên: "Nhưng hôm nay là một dịp quan trọng, em vẫn nên đeo thứ gì đó trông sẽ đẹp hơn."
Trình Uyển liếc nhìn cô: "Chị và mẹ không phải đã nói chỉ cần có mặt là được sao?"
Bạch Quân Đường chớp chớp mắt, cười: "Nhưng như vậy trông xinh hơn mà."
Hai người loay hoay trong phòng cả tiếng đồng hồ mới xem như xong xuôi. Trình Uyển thật sự không dám đeo đôi bông tai kim cương mấy cara, chỉ đeo vòng cổ cũng đã đủ tinh tế rồi.
Ra khỏi nhà lúc hơn bốn giờ chiều, trời tuy âm u nhưng may là không có gió tuyết.
Tuyết rơi hôm qua, sáng nay đã có người dọn dẹp, Bạch Quân Đường lái xe từ trong khu nhà ra, đến đường chính mọi thứ đã ổn hơn rất nhiều. Tuy mặt đường không còn tuyết, xe cộ thưa thớt, nhưng cô vẫn giảm tốc độ để lái an toàn.
"Tiệc tối bắt đầu lúc sáu giờ, chúng ta đi sớm một chút." Bạch Quân Đường vừa lái xe vừa nói với Trình Uyển: "Em có muốn liên lạc với hàng xóm của em xem cô ấy đã đến nơi chưa?"
Trình Uyển gật đầu, ôm điện thoại nhắn tin cho Sóng Lâm.
Sóng Lâm trả lời rất nhanh: 【Hai người xuất phát rồi à, vậy thì tốt. Bên hiệu sách bọn tôi cũng sắp đi qua đó. Nhà tôi gần hơn, chắc khi hai người tới thì chúng tôi đã bận rộn cả rồi.】
"Họ đến trước chúng ta, vậy không cần quá sớm đến nơi đâu, đúng không?" Trình Uyển ngẩng đầu hỏi.
Bạch Quân Đường mắt vẫn nhìn thẳng vào đường, nghe vậy bèn nói: "Vậy đến nơi, chúng ta tìm một chỗ uống chút gì đó, chờ đến khi gần giờ thì đi vào."
Trình Uyển gật đầu đồng ý.
Sóng Cẩn Ngôn nhận được một cuộc điện thoại từ văn phòng giải phóng mặt bằng ở Giang Ngạn. Lúc nhận điện thoại, cô đang giám sát mọi người làm việc trong sảnh tiệc. Thấy tên người gọi hiện lên màn hình, cô mới bước ra ngoài, tìm một chỗ yên tĩnh để nghe máy.
"Cô Sóng, về việc giải tỏa, trước đó chúng tôi đã thông báo rồi. Hiện tại chỉ còn mỗi cô chưa ký hợp đồng. Nếu cô không ký, chúng tôi không thể tiến hành thi công. Tuần này cô có thể sắp xếp thời gian đến làm thủ tục được không?"
Người bên văn phòng giải phóng mặt bằng nói chuyện rất lịch sự. Sóng Cẩn Ngôn không suy nghĩ quá lâu, liền đáp:
"Tôi biết rồi. Gần cuối năm, công việc khá bận. Tuần này tôi sẽ cố gắng thu xếp để về ký."
"Cảm ơn cô đã hợp tác. Vậy không làm phiền công việc của cô nữa."
Khi cúp máy, Sóng Cẩn Ngôn thở dài, chậm rãi bước tới một nơi thoáng đãng để hít thở chút không khí.
Ngôi nhà cũ ấy sắp phải dỡ bỏ. Cô biết rằng không có thứ gì hay ai có thể tồn tại mãi mãi. Khi mua căn nhà đó, cô từng hy vọng có ngày người cô yêu sẽ quay lại tìm cô.
Giờ đây đã hơn hai mươi năm trôi qua, Sóng Cẩn Ngôn nghĩ, cũng đến lúc nói lời tạm biệt với quá khứ.
Giải tỏa có lẽ là cách tốt nhất.
Nhớ lại chuyện hơn hai mươi năm trước, ký ức của Sóng Cẩn Ngôn đã bắt đầu nhạt nhòa. Thời gian đổi thay, cô thậm chí còn không nhớ rõ khuôn mặt của người mình từng yêu.
Thật tiếc, đến cả một bức ảnh chung của hai người cũng không có.
Sóng Cẩn Ngôn thấy bản thân càng nghĩ càng trở nên đa cảm, không khỏi bật cười tự giễu. Lúc này vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới tới giờ bắt đầu buổi tiệc, cô quyết định xuống tầng mua một ly cà phê để tinh thần tỉnh táo hơn.
Khi bước vào quán cà phê duy nhất bên cạnh sảnh tiệc, cô liền trông thấy Bạch Quân Đường và Trình Uyển đang ngồi ở một góc.
Không phải Sóng Cẩn Ngôn cố tình nhìn, nhưng vừa liếc qua đã bắt gặp ánh mắt của Trình Uyển.
Sóng Cẩn Ngôn hơi ngẩn người. Đôi mắt ấy quen thuộc đến mức khiến cô thoáng chốc không biết phải phản ứng thế nào.
"Biên tập Sóng." Bạch Quân Đường theo ánh mắt của Trình Uyển nhìn lại, liền thấy Sóng Cẩn Ngôn đứng cách đó không xa, bèn đứng dậy chào hỏi: "Chẳng phải dì đang bận trong đó sao, sao ra đây nhanh vậy?"
Sóng Cẩn Ngôn không nghe rõ Bạch Quân Đường đang nói gì. Ánh mắt cô dừng lại trên người Trình Uyển, cụ thể là đôi mắt đầy vẻ kỳ lạ ấy.
Ngay từ lần đầu gặp Trình Uyển, Sóng Cẩn Ngôn đã có cảm giác quen thuộc khó tả. Ban đầu, cô nghĩ đó chỉ là ảo giác do bản thân uống nhiều, nhưng hôm nay, cô nhận ra đôi mắt của Trình Uyển thực sự giống đến kỳ lạ với một người trong ký ức.
Cô lặng lẽ thu ánh nhìn, trong lòng bàn tay giấu trong túi áo khoác siết chặt thành nắm đấm, nhưng vẻ mặt lại giả vờ điềm nhiên, bình thản hỏi:
"Hai người tới rồi sao không vào trong?"
"Chúng tôi muốn ngồi ngoài một lát, bây giờ vào e rằng sẽ làm phiền mọi người." Bạch Quân Đường lịch sự đáp.
"Sao lại phiền được, hai người đến đây là khách của chúng tôi." Sóng Cẩn Ngôn nhìn Trình Uyển một cái, ngữ điệu mềm mại hơn: "Tôi mua cốc cà phê, lát nữa đi cùng tôi vào trong. Nhân tiện sắp xếp chỗ ngồi cho hai người."
Trình Uyển không hiểu tại sao người phụ nữ này cứ nhìn mình, nhưng vẫn gật đầu cảm ơn.
Trong lúc chờ cà phê, Sóng Cẩn Ngôn cau mày. Trong lòng cô có một cảm giác rối ren khó tả. Cô nhớ đến Ứng Nghi, cũng nhớ đến đôi mắt của Trình Uyển – đôi mắt giống Ứng Nghi đến kỳ lạ.
Thế gian này liệu có hai người nào giống nhau đến vậy không?
Sóng Cẩn Ngôn không chắc, nhưng cô nghĩ, mọi sự ngẫu nhiên trên đời đều là tất yếu.
Cầm cốc cà phê trong tay, Sóng Cẩn Ngôn dẫn Bạch Quân Đường và Trình Uyển trở lại sảnh tiệc. Đúng lúc này, Sóng Lâm đang bưng đồ đi ngang qua, thấy Trình Uyển liền sáng mắt:
"Uyển Uyển, em đến rồi à?"
Trình Uyển mỉm cười chào: "Chị Lâm."
Sóng Cẩn Ngôn nhìn thoáng qua Trình Uyển, rồi quay sang Sóng Lâm hỏi:
"Hai người quen nhau à?"
"Quen chứ, chúng em sống cùng một tòa chung cư mà." Sóng Lâm đáp với vẻ mặt tươi cười.
Sóng Cẩn Ngôn gật đầu, nói với Sóng Lâm:
"Sắp xếp hai người họ ở bàn A đi. Đúng lúc thầy Lý và bạn đời không tới, còn trống hai chỗ."
Sóng Lâm ngẩn ra một chút nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, giao đồ cho người khác rồi dẫn hai người đến bàn A.
Vị trí này rất gần sân khấu, Bạch Quân Đường liếc qua thẻ tên trên bàn, ngoài Sóng Cẩn Ngôn còn có một số người khác.
Sóng Lâm lấy thẻ tên của thầy Lý đi, sắp xếp chỗ ngồi cho Trình Uyển và Bạch Quân Đường:
"Ơ, Uyển Uyển, em quen biên tập Sóng à?"
Trình Uyển không chắc có nên gọi là quen hay không, chỉ vào Bạch Quân Đường bên cạnh và nói:
"Biên tập Sóng và mẹ chị ấy là bạn cũ, hôm nay bảo bọn em đến góp vui."
"Duyên phận ghê." Sóng Lâm mỉm cười nói: "Nếu hai người quen biên tập Sóng thì tôi không nói thêm nữa. Tôi còn phải bận chút việc khác, hai người cứ ngồi đây nghỉ ngơi nhé, tôi sẽ nhờ người mang nước đến."
Trình Uyển nhìn xung quanh thấy mọi người trong phòng đều bận rộn, bảng tên trước ngực ai cũng ghi là nhân viên của nhà sách.
Sau đó, từng người một lần lượt đến ngồi vào bàn. Trình Uyển không nhận ra ai, Bạch Quân Đường cũng vậy, nhưng những người còn lại dường như rất thân quen với nhau, nói chuyện rất rôm rả.
Bạch Quân Đường ở dưới gầm bàn nắm tay Trình Uyển, từ từ vuốt ve từng ngón tay của cô từ đầu đến cuối, rồi từ cuối đến đầu, trông rõ ràng là đang chán đến cực độ.
"Chán không?" Bạch Quân Đường nhìn Trình Uyển ngồi bên cạnh, ghé sát tai cô khẽ nói:
"Chờ một lát bắt đầu, chúng ta kính rượu xong thì về nhé. Ở đây chẳng ai quen."
Trình Uyển hứng thú nhìn cô, trêu chọc:
"Không ngờ chị cũng có lúc ngại người lạ đấy."
"Không phải ngại, mà nhiều người lạ thế này tôi thấy không thoải mái." Bạch Quân Đường bất lực đáp: "Sớm biết chán thế này tôi đã không nghe lời mẹ mà tới."
"Đến rồi thì ở lại thêm một chút đi." Trình Uyển nắm tay cô, nói: "Nếu thật sự chẳng có gì thú vị, chúng ta lén chuồn."
Bạch Quân Đường cũng nghĩ vậy, cô lén bóp nhẹ ngón út của Trình Uyển dưới bàn.
Hai người vừa nói chuyện xong thì ánh đèn trong phòng bỗng vụt tắt, chỉ còn ánh sáng từ sân khấu chiếu xuống, báo hiệu buổi tiệc đã chính thức bắt đầu.
Trên màn hình lớn, đoạn video giới thiệu hành trình 20 năm của nhà sách Cá Voi bắt đầu phát. Có thể thấy họ đã đầu tư công sức, thuê cả đội ngũ chuyên nghiệp quay phim. Tuy nhiên, vì là tiệc cuối năm của công ty nên nội dung chủ yếu vẫn là lịch sử phát triển của nhà sách.
Khi đoạn video kết thúc, Trình Uyển thấy Sóng Cẩn Ngôn cầm micro bước lên sân khấu, bắt đầu dẫn chương trình và phát biểu.
Trình Uyển nhìn người phụ nữ đầy khí chất đang đứng trên sân khấu, cảm giác ánh mắt mình như bị cuốn lấy, không thể dời đi. Sóng Cẩn Ngôn cũng thỉnh thoảng nhìn về phía cô, ánh mắt hai người chạm nhau.
Bạch Quân Đường ngồi bên cạnh, sắc mặt tối sầm, mọi thứ đều lọt vào mắt cô, ngay cả khóe môi hơi nhếch lên của Sóng Cẩn Ngôn khi nhìn Trình Uyển cũng khiến cô thấy chướng mắt vô cùng.
Chuyện gì đây, vừa tiễn được Vũ Thanh Văn, giờ lại xuất hiện Sóng Cẩn Ngôn?
————
Editor: tới đây chắc đọc giả cũng nhận ra thân phận Trình Uyển r ha =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro