Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Xì-" Cơn đau ập đến trong đầu Cảnh Thanh Hạ.

Tiếng súng đạn vang lên dữ dội khiến thần kinh cô căng thẳng. Mùi máu tanh xộc lên, cảm giác chóng mặt dường như kiểm soát toàn bộ suy nghĩ của cô.

"Mình chết rồi."

"Chết trên chiến trường đó."

Ý nghĩ đó khiến cô nhanh chóng mở mắt ra, hít một hơi thật sâu.

Trước mắt cô là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.

Ánh nắng gay gắt xuyên qua kẽ hở của rèm cửa, tiếng ve kêu râm ran bên ngoài khiến tâm trạng Cảnh Thanh Hạ không khỏi bực bội. Tuy nhiên, cơn đau trên người đã biến mất hoàn toàn, làn gió mát từ điều hòa trung tâm thổi qua cũng xua tan cảm giác khó chịu.

Cô cau mày, nhìn xung quanh.

Đây là một căn phòng ngủ gọn gàng, xung quanh giường là những bộ quần áo vứt bừa bộn.

"Reng reng reng-"

Chiếc điện thoại bên cạnh giường đột nhiên vang lên.

Cảnh Thanh Hạ gần như theo phản xạ nhấc máy, đồng thời cảnh giác quan sát xung quanh.

Mọi thứ vẫn yên tĩnh, nhưng không đủ để xua đi cảm giác bất an trong lòng cô.

Từ đầu dây bên kia, một giọng phụ nữ trung niên dịu dàng vang lên: "Hạ Hạ à, con dậy chưa? Đã 11 giờ rồi đó, mẹ bảo dì Trương làm sẵn bữa trưa cho con rồi. Dì ấy không dám làm phiền con nghỉ ngơi, nhưng mẹ sợ con đói, con xuống ăn trước nhé? À, mẹ cũng sắp về rồi, mẹ có mua quà cho con đó."

Trong giọng nói của người phụ nữ có thể cảm nhận được sự cưng chiều rõ ràng.

Cảnh Thanh Hạ liếc nhìn màn hình điện thoại, trên đó hiển thị "Mẫu thân đại nhân."

Cảnh Thanh Hạ nhướng mày, thử thăm dò: "Mẹ?"

Nhưng cô làm gì có mẹ?

"Mau ăn trưa đi con, ăn xong mẹ về có chuyện muốn nói với con nhé!" Giọng nói bên kia vô cùng vui vẻ.

Cảnh Thanh Hạ vẫn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng đành thuận theo, trả lời: "Dạ, con chuẩn bị rồi xuống ngay."

"Được, được, được. Vậy mẹ cúp máy nhé." Bà mẹ tắt máy ngay sau đó.

Cảnh Thanh Hạ cúp điện thoại, cúi xuống nhặt đống quần áo dưới đất, do dự một chút rồi thả xuống, sau đó bước vào phòng thay đồ để tìm một bộ quần áo dễ hoạt động hơn. Cô đi đến phòng tắm riêng trong phòng.

Bình tĩnh lại, Cảnh Thanh Hạ không khỏi choáng ngợp trước sự xa hoa của căn phòng này. Căn phòng rộng khoảng 80 mét vuông, có đầy đủ phòng gym, phòng chứa đồ và phòng thay đồ. Chiếc giường 1m8 trông thật nhỏ trong không gian này.

Chưa kể đến nhà tắm riêng được thiết kế sang trọng với khu vực tắm và vệ sinh tách biệt, còn có bồn tắm lớn.

Khi bước vào phòng tắm, cô không khỏi nhìn vào gương một chút để xem khuôn mặt của mình có giống với người mà bà mẹ kia gọi là "Cảnh Thanh Hạ" không.

Khuôn mặt này rõ ràng là của cô ở tuổi 17-18.

Vẫn là đôi lông mày sắc bén và ánh mắt sáng ngời.

Thay vì sự ngọt ngào của một thiếu nữ, cô lại mang nhiều nét cương nghị.

Đôi mắt màu hổ phách trong trẻo.

So với khi cô ở tuổi đôi mươi, khuôn mặt này trông non nớt hơn rất nhiều.

Thiếu đi sự già dặn khi làm nhiệm vụ, và cũng không còn vẻ bất cần đời khi đi nghỉ mát.

Cảnh Thanh Hạ chợt cảm thấy hoang mang.

Cơn đau đầu dữ dội lại ập đến.

Cô vốn lớn lên trong trại trẻ mồ côi của quân đội, đến năm 14 tuổi thì được chọn vào quân đội, được huấn luyện thành lính đặc nhiệm tinh nhuệ. Năm 18 tuổi, cô đã giành giải quán quân trong giải đấu võ thuật trẻ của quân khu.

Nhưng bây giờ, cơ thể không còn những cơ bắp săn chắc, thay vào đó là bộ T-shirt rộng thùng thình, trông gầy guộc hơn hẳn.

Giữa lúc đầu óc còn rối bời.

Một lượng lớn ký ức lạ lẫm ùa vào trong đầu cô.

Những ký ức này thuộc về một cô gái khác cũng tên là "Cảnh Thanh Hạ." một người được cưng chiều từ nhỏ.

Cảnh Thanh Hạ dựa vào kinh nghiệm của mình, cố gắng hít thở sâu để ổn định lại bản thân, cuối cùng cũng xua tan được cơn chóng mặt sau khi tiếp nhận toàn bộ ký ức.

Ngay lập tức, trong đầu cô lại xuất hiện thêm những đoạn ký ức khác, lần này là những cảnh quay dưới góc nhìn của thượng đế và những mẩu đối thoại rời rạc.

Hóa ra đây là một cuốn tiểu thuyết.

Cô gái ngỗ ngược tên "Cảnh Thanh Hạ" trong cuốn tiểu thuyết này là một nhân vật pháo hôi, với rất ít đất diễn, chỉ luôn mang tâm lý muốn chiếm đoạt nữ chính cho riêng mình.

Cách chiếm đoạt cũng là một thiết lập kỳ lạ - một alpha cấp C nhỏ bé như pháo hôi lại cố gắng đánh dấu một Omega cấp S như nữ chính.

Cuối cùng, pháo hôi không thể thực hiện được ý đồ.

Nữ chính được nam chính cứu thoát, còn pháo hôi thì chịu sự trừng phạt xứng đáng - kết cục là bị nữ chính đẩy xuống vách núi, chết không toàn thây.

Cảnh tượng sống động ấy khiến Cảnh Thanh Hạ rùng mình.

"Xem ra nữ chính là người rất quyết đoán." Cảnh Thanh Hạ nghĩ thầm.

Cô rửa mặt bằng nước lạnh, nhìn vào gương và nở một nụ cười gượng gạo.

Nụ cười ấy mang theo nỗi bất lực khi nghĩ về thế giới mà mình vừa xuyên vào.

Từ hai đoạn ký ức vừa rồi, có thể thấy rõ thế giới này khác biệt rất lớn so với thế giới cũ của cô.

Trong thế giới này, ngoài hai giới tính nam và nữ, còn có thêm một phân loại thứ hai là alpha, beta và Omega.

Alpha và Omega là hai loại có tuyến đặc biệt, có thể tiết ra tin tức tố.

Tin tức tố có thể tác động qua lại, thu hút lẫn nhau, và gây ra những phản ứng như loài động vật thời tiền sử. Dù là tranh chấp giữa những người cùng giới hay cách thức ghép đôi giữa các giới khác nhau, tất cả đều mang theo nét hoang dã nguyên thủy.

Trong thế giới này, tin tức tố được chia thành năm cấp độ từ thấp đến cao: D, C, B, A, S. Tin tức tố cấp cao có khả năng áp chế tin tức tố cấp thấp.

Beta không thể tỏa ra tin tức tố, do đó có tính ổn định cao hơn, phù hợp với những công việc hậu cần như bác sĩ hay giáo viên.

Nhưng tin tức tố lại mang lại nhiều lợi ích cho alpha và Omega.

Alpha có cơ thể khỏe mạnh hơn, dễ bị kích động nhưng lại rất gan dạ, có tố chất lãnh đạo.

Omega sống thọ hơn, tuy thể lực yếu nhưng lại có sức bền, phù hợp với những công việc đòi hỏi tính kiên nhẫn hoặc khả năng trấn an.

Xã hội đã phân công rõ ràng, trông có vẻ hài hòa - nếu như không có những giai đoạn nhạy cảm như kỳ phát tình và kỳ mẫn cảm thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn.

kỳ mẫn cảm là giai đoạn cực kỳ nguy hiểm đối với alpha, khiến họ dễ bị mất kiểm soát, cảm thấy bất lực và dễ trở nên hung hăng.

Còn kỳ phát tình là giai đoạn Omega trở nên yếu đuối hơn, cần sự an ủi cả về tinh thần lẫn thể xác.

Bất kể là kỳ mẫn cảm của alpha hay kỳ phát tình của Omega đều sẽ kí©h thí©ɧ những bản năng nguyên thủy.

Vì vậy, khi alpha và Omega ở cùng một không gian kín, việc tin tức tố tác động lẫn nhau là vô cùng nguy hiểm.

Trong nguyên tác, pháo hôi đã lợi dụng kỳ phát tình của nữ chính để cố gắng đánh dấu cô ấy.

Một khi Omega bị đánh dấu tạm thời, họ sẽ có xu hướng phụ thuộc vào người đánh dấu.

Nếu bị đánh dấu vĩnh viễn, Omega sẽ chỉ thuộc về một người duy nhất.

Dù là cách nào, ý đồ của pháo hôi đều rất rõ ràng.

"Thật đáng khinh." Cảnh Thanh Hạ lầm bầm.

Giờ thì cô đã hiểu rõ tình thế của mình.

Nói đơn giản là:

Cô, vốn là một đặc nhiệm, đã hoàn thành sứ mệnh của mình, hy sinh trên chiến trường. Bây giờ, cô xuyên vào cuốn tiểu thuyết và thay thế vai trò của một nhân vật pháo hôi.

Nghĩ đến đây, Cảnh Thanh Hạ không khỏi bật cười.

Nhưng không phải là vì vui mừng khi trở thành một nhân vật công cụ.

Mà là vì, ở kiếp trước, gánh nặng mà cô phải mang cuối cùng đã được đặt xuống.

Vui mừng vì dù thân phận lần này của cô rất thảm hại, nhưng dựa vào những ký ức vừa rồi, thời gian trong cuốn tiểu thuyết vẫn chưa đi đến đoạn cao trào. Những tình tiết dẫn đến cái chết của cô vẫn chưa xảy ra, và mọi thứ vẫn có thể thay đổi.

Vui mừng vì dường như, cô đã có một gia đình... dù gia đình này giống như bị đánh cắp.

...

Sau khi rửa mặt xong, Cảnh Thanh Hạ đi xuống lầu.

Người phụ nữ trung niên đang bận rộn trong nhà bếp trông có vẻ hơi ngạc nhiên: "Tiểu thư, cô xuống nhanh vậy sao? Tôi vừa chuẩn bị xong bữa trưa, mời cô ngồi vào bàn ăn."

Dì Trương.

Một người phụ nữ chất phác khoảng bốn mươi tuổi, là một beta, cũng là người giúp việc - hay có thể coi là quản gia của gia đình này.

Dì đã làm việc ở đây hơn mười năm, chẳng khác gì người trong nhà.

"Cảm ơn dì." Cảnh Thanh Hạ vô thức nói.

Dì Trương bất ngờ cứng đờ người.

Cảm ơn?

Đây là câu mà một tiểu thư được cưng chiều nói ra sao?

Cô tiểu thư kiêu căng thường ngày chỉ giả vờ ngoan ngoãn trước mặt bố mẹ, nay lại nói "cảm ơn" với mình?

Nhưng thấy biểu cảm của Cảnh Thanh Hạ bình thản, dì Trương nghĩ mình có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều. Cô bé năm nay vừa tròn 18, cũng đã đến tuổi phân hóa, trước khi nghỉ hè còn quả quyết nói sẽ chơi hết mình, đến học kỳ sau sẽ nỗ lực học tập.

Dù chẳng ai thực sự tin điều đó, nhưng ai mà biết được, có khi cô bé thực sự đã trưởng thành rồi.

"Không có gì, mau ngồi xuống ăn đi." Dì Trương mỉm cười tràn đầy mãn nguyện.

Cảnh Thanh Hạ thầm suy nghĩ về nhân cách của pháo hôi trước đây.

Tính cách của pháo hôi này khá giống cô, nhưng lối suy nghĩ và đạo đức thì khác xa. Cô không biết liệu sự thay đổi của mình có khiến người khác nghi ngờ hay không.

Nhưng rồi cô lại nghĩ, kệ đi, nghi ngờ thì đã sao. Một cô gái vừa mới trưởng thành thì tính cách thay đổi là chuyện bình thường, nhất là trong thế giới ABO này.

Nghĩ vậy, Cảnh Thanh Hạ cũng mỉm cười với dì Trương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro