
Chương 21 đến 25
Chương 21
Kỷ Hoan dẫn Kỷ Minh đến phòng cô và Khương Ngữ Bạch. Vẻ mặt ủ rũ vừa rồi đã biến mất hoàn toàn. Cô thong thả ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng, liếc nhìn Kỷ Minh, cười lạnh nói: "Anh cả, có chuyện gì thì nói thẳng ra đi."
Kỷ Minh bị vẻ ngoài này của Kỷ Hoan làm cho lúng túng. Dáng vẻ của Kỷ Hoan lúc này thật hống hách, đâu còn là cô em gái thứ hai hiền lành, thật thà của anh nữa?
Anh ta theo bản năng sợ hãi nuốt nước bọt, "Kỷ Hoan, em, em..."
"Có gì thì nói nhanh đi, tôi không rảnh rỗi như anh cả đâu." Kỷ Hoan liếc Kỷ Minh một cái, vẫn ngồi thẳng tắp như cũ.
"Em hai, lần này là cha mẹ bảo anh đến mời em về. Mọi người biết chuyện trước đó đã làm em chịu thiệt thòi, sau này chắc chắn sẽ không thế nữa, em cứ yên tâm. Em là con gái hiếu thảo, chẳng lẽ còn muốn cha mẹ đích thân đến mời em sao?" Kỷ Minh lại mang đạo hiếu ra nói.
Kỷ Hoan cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Kỷ Minh: "Kỷ Minh, chỉ có hai chúng ta ở đây, anh không cần phải giả vờ nữa. Em hai? Anh có bao giờ coi tôi là em gái chưa? Coi tôi là con trâu già trong nhà anh thì đúng hơn."
Bị Kỷ Hoan vạch trần, mặt Kỷ Minh lúc đỏ lúc trắng. Kỷ Hoan trong ấn tượng của anh ta là người ít nói, hàng ngày chỉ biết nghe lời làm việc, làm sao lại có thể nói những lời mỉa mai như thế này?
"Kỷ Hoan, em không thể nói như vậy. Cha mẹ cũng là vì tốt cho em, em và Khương Ngữ Bạch cứ ở nhà người ta mãi cũng không hay." Kỷ Minh vội vàng khuyên nhủ.
Kỷ Hoan gật đầu, nói: "Đúng là không hay. Cho nên tôi đã nghĩ kỹ rồi, vài ngày nữa tôi sẽ dẫn Ngữ Bạch đi ăn xin trong làng. Không còn cách nào khác, mùa đông không có việc gì làm, gia đình lại không quản sống chết của chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể ăn cơm bá gia mà sống qua ngày thôi."
"Kỷ Hoan! Em!" Kỷ Minh bị Kỷ Hoan chọc tức đến mức không nói được tròn câu. Quan trọng hơn là, Kỷ Minh cảm thấy Kỷ Hoan trước mắt rất có thể không phải đang nói đùa, mà thật sự có thể làm ra chuyện này, đến lúc đó thì nhà họ Kỷ sẽ thực sự tiêu đời.
Anh ta hít thở vài lần, gượng gạo nặn ra một nụ cười, khuyên nhủ: "Em hai, đều là người một nhà, cần gì phải làm như vậy? Mọi chuyện đều có thể thương lượng, không đến mức phải ra ngoài ăn xin."
Kỷ Hoan cũng cười rạng rỡ với Kỷ Minh, "Đúng vậy, nhà anh cả được cha mẹ cưng chiều như vậy, đương nhiên không đến mức phải đi ăn xin. Ôi, nhưng tôi và Ngữ Bạch chỉ là con trâu già trong nhà thôi. Đói bụng mà không có gì ăn, vậy chúng tôi chỉ có thể ra ngoài ăn xin, anh nói có phải không?"
Gân xanh trên trán Kỷ Minh giật giật, anh ta nghiến răng, tiếp tục dịu giọng khuyên: "Em hai, nhà có lương thực, sẽ không để em đói bụng đâu, em yên tâm, anh bảo đảm em và Khương Ngữ Bạch về nhà sẽ được ăn uống no đủ mỗi bữa."
Kỷ Hoan cười với Kỷ Minh. Kỷ Minh vội vàng cười đáp lại, rồi thấy Kỷ Hoan lập tức thay đổi sắc mặt, "Anh bảo đảm? Anh nghĩ anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà bảo đảm?"
Kỷ Hoan lạnh mặt nói tiếp: "Nói cho anh biết, hôm nay tôi nói rõ với anh luôn. Muốn tôi và Ngữ Bạch trở về, thì mang hai lượng bạc hồi môn của Ngữ Bạch đến giao cho tôi. Mời người mà, không thể chỉ dựa vào miệng nói, cũng phải có chút thành ý chứ."
Kỷ Hoan nói xong, liền tự mình đi đến cửa mở cửa, "Mời anh cả. Trả lời tôi sớm nhất có thể, nếu không biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ cầm bát đi ra ngoài đấy."
"Em, Kỷ Hoan! Em không thể như vậy..." Kỷ Minh còn muốn nói gì đó, nhưng bị Kỷ Hoan kéo ra ngoài. Kỷ Minh bị kéo loạng choạng, không đứng vững, ngã phịch xuống đất.
Hai người gây ra tiếng động không nhỏ. Kỷ Hoan giấu đi sự sắc bén trong mắt, lại trở về dáng vẻ yếu ớt vừa nãy. Cô thấy mọi người từ phòng ăn đi ra, vội vàng chạy đến đỡ Kỷ Minh.
Kỷ Minh tức muốn chết, theo bản năng đưa tay hất Kỷ Hoan ra. Ngay lập tức, Kỷ Hoan ngã phịch xuống đất, mắt đỏ hoe nhìn anh ta, giọng điệu như sắp khóc: "Anh cả, anh hận tôi đến vậy sao?"
Kỷ Minh nhìn tay mình, rõ ràng anh ta chỉ hất một cái, nhưng có chạm vào Kỷ Hoan đâu? Hơn nữa Kỷ Hoan vừa nãy còn hống hách như vậy, bây giờ lại bày trò gì nữa đây?
Kỷ Minh vừa mở miệng định biện minh cho mình thì đã có người nói trước anh ta.
"Kỷ Minh, đây còn là nhà tôi mà anh đã đối xử với Kỷ Hoan như vậy, đây là thái độ mời người của anh sao? Về nói với cha mẹ anh, Kỷ Hoan không dễ bị bắt nạt như vậy đâu." Phùng Mai vội vàng nói.
Lúc này Khương Ngữ Bạch đã đỡ Kỷ Hoan dậy. Cô có vẻ lo lắng Kỷ Hoan ngã có nặng không, hốc mắt đã đỏ hoe.
Kỷ Hoan nháy mắt một cái khi đối diện với Khương Ngữ Bạch, rồi lập tức lại trở về vẻ mặt bị ngã rất đau.
Kỷ Minh như ăn phải bồ hòn làm ngọt, anh ta chỉ vào Kỷ Hoan, thở dài nặng nề, "Bị thiệt thòi? Kỷ Hoan từ sau khi rơi xuống nước mà khỏi bệnh, cô ta đã chịu thiệt thòi chỗ nào chứ?"
Anh ta chỉ có thể đứng dậy nói với Phùng Mai: "Thím hai, thật sự không phải như thím thấy đâu. Thôi, cháu về trước đây."
Nói xong, Kỷ Minh nhìn Kỷ Hoan thật sâu một cái. Kỷ Hoan vẫn giữ vẻ mặt không có tinh thần vừa nãy, cứ như người vừa vênh váo hống hách với anh ta trong phòng không phải là Kỷ Hoan trước mắt vậy.
Mất toi nửa cân thịt heo, chuyện cha mẹ giao phó lại chưa làm được. Kỷ Minh thở dài nặng nề. Kỷ Hoan đúng là há miệng sư tử, mở miệng đòi hai lượng bạc, cha mẹ anh ta làm sao có thể cam lòng cho chứ?
Kỷ Minh buồn bã trở về nhà họ Kỷ. Vừa vào phòng ăn đã thấy cả nhà đều ở đó, rõ ràng là đang đợi anh ta.
Lưu Phượng Mai đứng dậy nhìn ra sân, thấy ngoài Kỷ Minh ra không còn ai khác, có chút hoảng hốt hỏi: "Kỷ Minh, Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch đâu?"
Kỷ Minh thở dài, không có tinh thần nói: "Mẹ, Kỷ Hoan bây giờ không dễ nói chuyện nữa. Hơn nữa cô ấy thật sự đã thay đổi rất nhiều. Cô ấy nói không có ý định quay về, cũng không định ở nhà chú hai lâu, vài ngày nữa sẽ đi ăn xin trong làng."
"Cái gì?" Kỷ Mãn Truân đập mạnh điếu cày xuống mặt bàn, lớp gỗ trên mặt bàn bị nứt ra một mảng. Kỷ Đông và Kỷ Tây sợ hãi khóc òa lên.
Kỷ Mãn Truân vốn đã bực bội trong lòng, thấy Kỷ Đông, Kỷ Tây khóc, trừng mắt nhìn Lý Ngọc Lan, "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bế chúng về dỗ đi? Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng."
Lý Ngọc Lan thấy Kỷ Mãn Truân tức giận, sợ ông ta động tay với hai con trai, vội vàng kéo hai đứa trẻ ra khỏi phòng ăn, về phòng dỗ dành.
Phòng ăn im lặng trở lại. Kỷ Mãn Truân lại nhìn Kỷ Minh, hỏi: "Những lời con vừa nói là thật sao? Kỷ Hoan thật sự nói những lời như vậy?"
Kỷ Minh nghiến răng gật đầu. Anh ta ngước nhìn Kỷ Mãn Truân, vẫn nói: "Cha, con cảm thấy Kỷ Hoan thật sự có thể làm ra chuyện này. Cô ấy không còn coi trọng thể diện nhà họ Kỷ như trước nữa, ngay cả thể diện của bản thân cũng không coi trọng."
Kỷ Mãn Truân thở dài nặng nề, lẩm bẩm không ngừng: "Ôi, nhà không có bao nhiêu của cải, Kỷ Viễn học ở thư viện cần tiền, Kỷ Đông, Kỷ Tây nhà con nếu sau này muốn đi học cũng cần tiền bạc. Kỷ Hoan đang đào tim ta ra mà, nghiệp chướng, sao ta lại có một đứa con gái bất hiếu như Kỷ Hoan chứ."
Kỷ Viễn nghe Kỷ Mãn Truân nói vậy thì có chút sốt ruột. Kỷ Hoan không cần mặt mũi, nhưng cậu ta thì không thể không cần. Nếu bạn bè cùng trường biết chị gái mình bị ép ra ngoài ăn xin, thì cậu ta sẽ không còn mặt mũi nào để đi học ở thư viện nữa, "Cha, Kỷ Hoan đòi, thì cứ cho cô ấy đi. Dù sao đó cũng là tiền hồi môn của Khương Ngữ Bạch, trả lại cho người ta cũng là hợp lý."
"Nói cái gì thế? Ta không phải là vì con sao? Học phí hàng năm của con, chi phí sinh hoạt hàng ngày khi con đến huyện thành học là tiền từ trên trời rơi xuống à? Không phải cha không có hai lượng bạc này, mà là cái tiền lệ này không thể mở ra. Chị hai con chỉ là đang cố chấp thôi, qua một thời gian sẽ ổn. Con bé không làm ra chuyện cầm bát đi ăn xin đâu." Kỷ Mãn Truân trầm mặt nói.
Nói là vậy, nhưng Kỷ Mãn Truân trong lòng cũng không chắc. Nếu Kỷ Hoan thật sự phát điên làm như vậy, nhà họ Kỷ của họ cũng coi như bị hủy hoại. Ông ta thở dài nói tiếp: "Ôi, gia môn bất hạnh. Thôi, hai lượng bạc thì ta không thể cho Kỷ Hoan được."
Kỷ Mãn Truân nhìn về phía Kỷ Sâm, lạnh mặt phân phó: "Chỗ ta có một lượng bạc, con mang đến cho chị con. Nếu để ta biết con tư túi riêng, cẩn thận ta đánh gãy chân con. Lần này con đi đưa cho Kỷ Hoan, nói với nó, nhà thật sự không có tiền, trước tiên đưa cho nó một lượng bạc này, số còn lại, ta và mẹ con sẽ từ từ dành dụm, rồi sẽ trả cho nó. Mọi người lùi một bước là được."
Kỷ Sâm nhìn một lượng bạc đó sáng cả mắt. Một lượng bạc có thể đổi thành một ngàn đồng tiền xu, đủ để anh ta đi đánh bạc vài lần rồi. Nhưng nhìn khuôn mặt đen hơn đít nồi của cha, Kỷ Sâm dẹp ý định trộm đi, nhưng lại có một ý tưởng khác.
Kỷ Sâm vội vàng cười nhận lấy một lượng bạc đó, cười nói: "Cha, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ khuyên Kỷ Hoan thật tốt, cố gắng lát nữa sẽ đưa người về."
"Ừm, đi đi, nhớ cẩn thận đừng làm mất bạc." Kỷ Mãn Truân lại nhắc nhở một câu.
"Yên tâm đi ạ." Kỷ Sâm bảo đảm, tâm trạng rất tốt ra khỏi cửa. Anh ta thỉnh thoảng sờ vào một lượng bạc trong lòng, tay ngứa ngáy không chịu được. Lát nữa Kỷ Hoan tốt nhất là đừng nhận bạc này, thế thì anh ta có thể trực tiếp cầm tiền đi đánh bạc rồi. Cho dù Kỷ Hoan có nhận, anh ta cũng không sợ, anh ta có thể đóng vai đáng thương, đánh bài tình cảm mà. Chỉ cần nói rằng mình nợ nần cờ bạc bên ngoài, nếu không trả tiền thì chủ nợ sẽ chặt tay anh ta. Kỷ Hoan mềm lòng, chắc chắn sẽ đưa bạc cho anh ta, đến lúc đó anh ta có thể thoải mái chơi vài ngày bên ngoài rồi.
Quyết định xong, bước chân Kỷ Sâm càng nhẹ nhàng hơn, cứ như sắp chạm vào quân bài cờ bạc trong sòng bạc vậy.
Về phần Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch ở bên kia, vừa về phòng. Kỷ Hoan rót một ly nước để nghỉ ngơi. Việc diễn xuất thật sự quá mệt mỏi, cô cảm thấy nếu mình vẫn ở thế giới trước kia, bây giờ không chỉ có thể làm gốm Kiến Trản, mà còn có thể đi đóng phim nữa.
Khương Ngữ Bạch có chút lo lắng nhìn Kỷ Hoan: "Chị, chị không bị thương chứ?"
Kỷ Hoan cười với cô ấy, "Không sao. Vừa nãy Kỷ Minh căn bản không đẩy trúng chị, là chị cố ý ngồi xuống đất. Chơi những trò này với chị, anh ta còn non lắm."
"Không sao là tốt rồi." Một tảng đá trong lòng Khương Ngữ Bạch cuối cùng cũng rơi xuống. Ánh mắt nhìn Kỷ Hoan có chút phức tạp.
Kỷ Hoan lại uống liền hai ly nước, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Ngay khi cô chuẩn bị ra khỏi phòng đi đến nhà bếp nhà chú hai tìm một cái bát vỡ, lại có người đến.
"Kỷ Hoan, nhà em lại có người đến nữa rồi, Kỷ Sâm đến, nhất quyết muốn gặp em, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với em." Giọng Kỷ Văn vang lên bên ngoài.
"Được, em ra ngay đây." Khóe môi Kỷ Hoan khẽ nhếch lên, cá lại cắn câu rồi.
Chương 22
Kỷ Hoan ủ rũ bước ra khỏi phòng, đi đến phòng ăn, nhìn thấy Kỷ Sâm. Kỷ Hoan hỏi: "Sao em lại đến đây?"
Vì muốn nói chuyện một lượng bạc đó, Kỷ Sâm cảm thấy có nhiều người ở đây không tiện, chuyện này vẫn nên nói riêng với Kỷ Hoan thì tốt hơn, nên trả lời: "Cha mẹ bảo em đến. Chị, em có chuyện muốn nói với chị, có nhiều người ở đây không tiện."
"Có gì mà không tiện? Hay là em muốn bắt nạt Kỷ Hoan?" Kỷ Phú trừng mắt nhìn Kỷ Sâm một cái, làm Kỷ Sâm sợ hãi lùi lại một bước.
Kỷ Phú cao lớn vạm vỡ, từ nhỏ anh ta đã sợ người anh họ này, vội vàng nặn ra một nụ cười: "Anh họ hiểu lầm rồi, em thật sự có chuyện muốn nói riêng với chị hai em."
Kỷ Hoan lắc đầu với vẻ mặt cô đơn, "Thôi, tôi nói vài câu với cậu ấy rồi quay lại, mọi người đừng lo lắng cho tôi."
"Đúng vậy, quan hệ giữa em và chị hai bình thường vẫn rất tốt, chú hai, mọi người đừng lo lắng." Kỷ Sâm cười với mọi người, rồi mới bước theo sau Kỷ Hoan.
Kỷ Hoan dẫn anh ta ra ngoài sân nhà Kỷ Mãn Thương. Phía dưới chân núi phía tây là một bãi đất trống vắng vẻ, ngày thường hiếm có ai qua lại. Kỷ Hoan dẫn Kỷ Sâm đến đó để nói chuyện.
Đến nơi, Kỷ Hoan giấu đi vẻ mặt cô đơn, ánh mắt như một lưỡi dao cong chĩa thẳng vào cổ họng Kỷ Sâm. Kỷ Sâm bị Kỷ Hoan nhìn chằm chằm như vậy, lùi lại hai bước, nặn ra một nụ cười, "Chị hai, chị đừng nhìn em như thế, đáng sợ quá."
Khóe môi Kỷ Hoan cong lên một đường, lạnh lùng nói: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"
Kỷ Sâm xoa xoa tay, lại cười với Kỷ Hoan, "Chị hai, em đến là để đưa bạc cho chị."
Nói rồi anh ta lấy ra một lượng bạc từ trong lòng ra đặt trên lòng bàn tay, tiếp tục nói: "Cha dặn em rồi. Cha bảo em nói với chị, lần này nhà thật sự có chút không công bằng với chị và Khương Ngữ Bạch, nhưng tiền bạc trong nhà cũng eo hẹp, chỗ nào cũng cần dùng đến tiền, chỉ có thể dành ra một lượng bạc này cho hai người. Một lượng còn lại, cha và mẹ nói sẽ từ từ dành dụm để trả lại cho chị."
Nụ cười trên môi Kỷ Hoan càng đậm hơn, nhưng ánh mắt cô nhìn Kỷ Sâm lại càng lạnh lẽo, nhìn đến mức Kỷ Sâm cảm thấy rợn người. Lúc này anh ta mới nhận ra điều bất thường, rõ ràng vừa nãy ở phòng ăn Kỷ Hoan còn có vẻ mặt u sầu, sao bây giờ lại như biến thành người khác, nhìn chằm chằm khiến anh ta dựng cả tóc gáy.
"Chị hai?" Kỷ Sâm mím môi, khẽ gọi một tiếng.
Kỷ Hoan liếc nhìn anh ta, đưa tay lấy bạc trong tay Kỷ Sâm. Thấy vậy, Kỷ Sâm vội vàng rụt tay lại.
Tay anh ta rụt lại được một nửa thì bị Kỷ Hoan nắm chặt cổ tay. Kỷ Hoan cười lạnh nhìn Kỷ Sâm, dùng tay từ từ bẻ ngón tay nắm chặt của Kỷ Sâm ra, cho đến khi nhìn thấy một lượng bạc bên trong.
Kỷ Hoan khẽ hừ một tiếng, đưa tay lấy bạc trong lòng bàn tay Kỷ Sâm, lạnh lùng chất vấn: "Sao? Bạc này không phải là họ cho tôi sao? Anh vội vàng thu lại làm gì? Hay là căn bản không định đưa cho tôi?"
Mặc dù nguyên chủ là người nhu nhược, nhưng thực chất lại là người nổi bật trong số các Càn Nguyên, thể lực và sức mạnh đều tốt hơn Càn Nguyên bình thường rất nhiều. Chỉ là nguyên chủ từ nhỏ sống trong làng, cho dù thể lực và sức mạnh đều mạnh hơn người thường, cũng không ai cảm thấy lạ.
Sau khi Kỷ Hoan xuyên đến thế giới này, hệ thống đã chuyển đặc điểm này của nguyên chủ sang Kỷ Hoan. Còn về mùi hương tin tức tố, hệ thống thấy trên người Kỷ Hoan có hình xăm hoa hồng, nên đơn giản là thêm mùi hương tin tức tố hoa hồng vào người Kỷ Hoan, ngay cả tuyến thể cũng tạo ra một cái. Chỉ là chưa đến thời điểm động dục, Kỷ Hoan vẫn chưa nhận thấy sự tồn tại của tuyến thể này.
Cổ tay Kỷ Sâm bị Kỷ Hoan nắm chặt, mồ hôi lạnh sắp tuôn ra, vội vàng cầu xin: "Chị hai, chị đừng nắm nữa, mạnh quá, cổ tay em sắp đứt rồi, rít."
Kỷ Hoan cười lạnh một tiếng, buông tay thả Kỷ Sâm ra.
Kỷ Sâm mặt mày nhăn nhó liên tục xoa xoa cổ tay. Kỷ Hoan đã lấy đi một lượng bạc đó, tiền đánh bạc của anh ta không còn. Lúc này chỉ còn cách đánh bài tình cảm thôi.
Nghĩ vậy, Kỷ Sâm cố gắng nén cảm xúc, nhưng vì quá phấn khích, ngay cả hốc mắt cũng không thể nặn ra nước mắt, "Chị hai, không phải em không muốn đưa cho chị, mà là lần này em lại làm sai rồi. Em nhất thời không kiềm chế được, nợ tiền của người ngoài. Những người đó ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, họ nói nếu hôm nay em không mang tiền đến, họ sẽ chặt một cánh tay của em."
Kỷ Hoan gật đầu. Kỷ Sâm thấy Kỷ Hoan gật đầu, mắt sáng lên, tiếp tục nói: "Chị hai, chị có thể cho em mượn số bạc này dùng tạm không? Sau này em dành dụm được tiền nhất định sẽ trả lại cho chị."
Nụ cười trên mặt Kỷ Hoan càng tươi hơn, cô đưa tay về phía Kỷ Sâm. Kỷ Sâm còn tưởng Kỷ Hoan muốn đưa bạc cho mình, tiến lên một bước. Bước tiếp theo, Kỷ Hoan đã tát mạnh một cái. Kỷ Sâm hoàn toàn không đề phòng, bị Kỷ Hoan đánh đến nỗi in cả dấu tay trên má phải.
Kỷ Sâm không dám tin nhìn Kỷ Hoan, chỉ vào cô, "Kỷ Hoan, chị dám động vào em? Chị dám đánh em?"
Kỷ Hoan cười lạnh một tiếng, "Đúng vậy, tôi đã đánh anh đấy, thì sao?"
"Tôi liều với chị!" Kỷ Sâm nói rồi xông về phía Kỷ Hoan, bị Kỷ Hoan túm lấy, mượn lực ném đi rất xa, xem ra ngã không nhẹ.
Kỷ Hoan chậm rãi đi về phía Kỷ Sâm. Kỷ Sâm thấy Kỷ Hoan làm thật, lập tức nhận thua: "Chị hai, vừa nãy em nhất thời hồ đồ, đừng đánh em, đừng đánh em, em không dám nữa."
Kỷ Hoan gật đầu, lạnh lùng nhìn Kỷ Sâm, ánh mắt như có thể bắn ra hàn quang: "Nhớ kỹ, sau này đừng có làm chuyện đê tiện trước mặt tôi. Còn nữa, anh nợ tiền bị người ta chặt tay chặt chân không phải là chuyện đương nhiên sao? Dựa vào cái gì mà lấy tiền của tôi đi trả nợ?"
Kỷ Hoan vừa nói, vừa đưa tay túm lấy vạt áo trước của Kỷ Sâm, nửa xách anh ta lên, "Sau này đừng hòng dùng những chuyện này để uy hiếp tôi. Nhớ kỹ, nếu anh không sống nổi nữa, tự mình đi chết đi, đừng làm bẩn chỗ của tôi."
Nói rồi, Kỷ Hoan lại buông tay ném Kỷ Sâm ra, như ném đi một thứ dơ bẩn nào đó.
Loại con bạc này cô đã thấy nhiều rồi. Kỷ Sâm loại người này hoàn toàn là rác rưởi chỉ biết nghĩ đến bản thân, anh ta sướng, anh ta vui là được, căn bản không quan tâm sống chết của những người xung quanh. Hơn nữa cơn nghiện cờ bạc nổi lên, đừng nói là lừa gạt, là cướp bóc, ngay cả bán vợ, bán con cũng là có thể xảy ra. Loại người này căn bản không có trái tim, Kỷ Hoan không muốn dính dáng gì đến loại rác rưởi này.
Kỷ Sâm nhìn khuôn mặt trầm xuống của Kỷ Hoan, sợ đến mức suýt tè ra quần. Ánh mắt Kỷ Hoan vừa nãy thật sự như muốn giết chết anh ta vậy.
Anh ta sợ chết, vội vàng nói theo lời Kỷ Hoan: "Chị hai, em biết lỗi rồi, sau này thật sự không dám nữa. Em không dám tơ tưởng đến bạc của chị nữa, thật đấy, em sai rồi."
Kỷ Hoan không thèm nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Biết lỗi rồi thì cút về truyền lời đi. Nhớ kỹ, lần này tôi muốn bốn lượng bạc mới dẫn Ngữ Bạch về nhà họ Kỷ. Nếu lần sau các người lại đến, tôi không thấy ba lượng bạc còn lại, thì lần sau nữa tôi sẽ đòi sáu lượng, cứ thế mà tính, hiểu chưa?"
Áo bông bên trong Kỷ Sâm đã ướt đẫm. Ánh mắt Kỷ Hoan quá áp lực, cộng thêm việc anh ta vừa bị Kỷ Hoan ném một cái, đầu gối nóng rát, hình như bị trầy da. Anh ta thật sự không muốn ở lại với Kỷ Hoan nữa. Ánh mắt nhìn Kỷ Hoan đầy kinh hãi, vội vàng đáp: "Hiểu, hiểu rồi, chị hai em về nhất định sẽ nói rõ ràng, chị đừng giận em, em không dám nữa."
Chương 23
Kỷ Hoan gật đầu, bước về phía sân nhỏ nhà Kỷ Mãn Thương. Vừa đi, Kỷ Hoan vừa nén cảm xúc. Đến khi cô bước vào phòng ăn, cô đã mang vẻ mặt đau lòng tột độ.
Phùng Mai thấy hai người trước sau bước vào, tuy Kỷ Sâm dính đầy đất cát, nhưng Phùng Mai vẫn theo bản năng cảm thấy Kỷ Hoan hiền lành đã bị bắt nạt, vội vàng hỏi: "Chuyện gì vậy? Có phải Kỷ Sâm gây khó dễ cho con không?"
Kỷ Hoan cười khổ lắc đầu, mắt đỏ hoe nói: "Thím hai, cháu không giấu gì thím, lần này cậu ấy đến là để đưa bạc cho cháu và Ngữ Bạch. Ngữ Bạch khi gả vào nhà họ Kỷ có hai lượng bạc hồi môn. Số tiền đó luôn ở chỗ cha mẹ cháu, cũng không biết đã dùng vào ai rồi. Hiện tại cha mẹ cháu không có nhiều tiền như vậy, nên trước hết gom được một lượng đưa cho chúng cháu. Ai ngờ Kỷ Sâm lại muốn chiếm làm của riêng, cậu ấy nợ nần cờ bạc bên ngoài, lại muốn lấy tiền hồi môn của vợ cháu để trả nợ. Thử hỏi trên đời này có cái lý lẽ nào như vậy không? Lại có người em trai nào như vậy không?"
Phùng Mai tức giận chỉ vào Kỷ Sâm mắng xối xả: "Mày còn là người không? Tiền hồi môn của người ta mày cũng tơ tưởng đến, cả nhà chúng mày, trừ Kỷ Hoan và Ngữ Bạch ra, rốt cuộc là những người thế nào vậy? Tao chịu thua rồi. Cút, cút, cút, đồ cờ bạc, sau này đừng bước vào sân nhà tao, tao thấy bẩn."
Gân xanh trên trán Kỷ Sâm giật nảy lên vì bị mắng. Anh ta thấy Kỷ Hoan đang nhìn mình, lập tức sợ đến nỗi chân mềm nhũn không dám nhúc nhích, chỉ đành rụt rè nói: "Chú hai, thím hai, không phải như mọi người nghĩ đâu."
Kỷ Sâm thấy Kỷ Hoan nhìn mình, lập tức sợ hãi không dám hó hé gì nữa.
Kỷ Sâm thấy không ai muốn để ý đến mình, liền lủi thủi bỏ đi. Chuyến đi này, tiền không kiếm được, người thì bị ngã đau điếng, còn bị nhà chú hai ghét bỏ. Kỷ Sâm thở dài sâu sắc, nhớ lại những lời Kỷ Hoan nói khi nắm vạt áo anh ta, Kỷ Sâm giờ vẫn còn run sợ. Xem ra cho dù Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch có về nhà, mình cũng phải tránh xa, đừng chọc giận Kỷ Hoan.
Kỷ Sâm trở về nhà họ Kỷ với vẻ mặt rũ rượi. Mọi người trong nhà họ Kỷ vẫn đang sốt ruột chờ anh ta. Kỷ Mãn Truân thấy anh ta như quả cà bị sương muối, lập tức hỏi: "Con làm sao vậy? Vừa đi còn tốt mà, sao giờ lại ra nông nỗi này? Quần áo bẩn thì không nói, sao mặt cũng sưng lên một mảng?"
"Đúng vậy, có phải Kỷ Hoan động thủ với con không?" Lưu Phượng Mai cũng vội vàng đến gần Kỷ Sâm hỏi.
Kỷ Sâm vốn không dám mách lẻo, nhưng nghĩ lại mình đã về nhà rồi, cho dù Kỷ Hoan sau này có về, cô ấy chắc chắn không dám trực tiếp động thủ với anh ta ở nhà, liền thêm dầu thêm mỡ nói: "Đúng vậy mẹ, mẹ không thấy bộ dạng Kỷ Hoan đâu, hống hách lắm, suýt nữa thì nuốt chửng con. Con sợ chết khiếp. Con bị cô ấy ném đi rất xa, chân cũng đau, mặt cũng đau, cha, mẹ, hai người phải làm chủ cho con."
"Không ra thể thống gì, thật là không ra thể thống gì. Kỷ Hoan sao lại có thể ra tay với con chứ? Ông nó ơi, nó muốn làm phản trời à, cuộc sống này làm sao mà sống đây?" Lưu Phượng Mai lo lắng nhìn Kỷ Mãn Truân.
Kỷ Mãn Truân mặt mày xanh mét. Ông ta cũng không ngờ Kỷ Hoan lại động thủ. Dù sao Kỷ Hoan trước kia hiền lành, chịu thiệt thòi cũng không nói gì, đâu như bây giờ?
Ông ta trầm mặt hỏi: "Một lượng bạc đó nó nói sao?"
"Kỷ Hoan nói lần sau muốn mời cô ấy về cần bốn lượng bạc, lần sau nữa là sáu lượng, cứ thế mà tính. Khi nào tiền bạc đến nơi, cô ấy và Khương Ngữ Bạch khi đó mới trở về." Kỷ Sâm vội vàng nói.
Kỷ Mãn Truân tức giận đến mức nắm lấy cái bát sứ trên bàn đập vỡ tan, "Kỷ Hoan, đứa con gái bất hiếu này, sao nó không trực tiếp đến cướp luôn đi? Bốn lượng bạc? Nó cũng dám há miệng sư tử như vậy sao? Không thể cho nó như thế được."
Kỷ Viễn thấy Kỷ Mãn Truân không muốn đưa bạc cho Kỷ Hoan thì có chút sốt ruột. Người nhà có thể không cần thể diện, nhưng cậu ta thì không chịu nổi. Hành động của Kỷ Hoan rõ ràng là muốn xé toạc mặt với gia đình. Nếu Kỷ Hoan thật sự dẫn Khương Ngữ Bạch cầm bát đi ăn xin trước cổng thư viện, thì sau này cậu ta còn mặt mũi nào bước vào cổng thư viện nữa?
Kỷ Viễn vội vàng khuyên: "Cha, bây giờ kế sách tạm thời là chuẩn bị thêm ba lượng bạc nữa cho Kỷ Hoan đi. Lần này cô ấy hình như làm thật với chúng ta rồi. Nếu Kỷ Hoan thật sự cầm bát ra ngoài ăn xin, nhà chúng ta ở trong làng cũng sẽ không bao giờ ngẩng mặt lên được."
"Đó là bốn lượng bạc đấy. Lẽ ra biết nó cứng đầu như vậy, ta nên bảo Kỷ Sâm mang hai lượng bạc qua là được rồi. Ôi, giờ thì hay rồi, bốn lượng bạc, đủ cho học phí một năm cộng với chi phí sinh hoạt hàng ngày của con ở thư viện trấn trên rồi."
Kỷ Mãn Truân đau lòng nhỏ máu, cứ như thể số tiền này chi cho Kỷ Viễn là đương nhiên, còn chi cho Kỷ Hoan là lãng phí thuần túy.
Kỷ Viễn thấy Kỷ Mãn Truân không chịu xuống nước, lại khuyên: "Cha, chuyện bốn lượng bạc thì dễ nói. Chỉ cần để Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch về nhà trước, mọi chuyện đều không thành vấn đề. Chúng ta có rất nhiều cách để đòi lại tiền. Vấn đề chính bây giờ là Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch đang ở nhà chú hai, chúng ta không thể trông chừng họ. Chờ họ về rồi, mọi chuyện sẽ khác."
Kỷ Mãn Truân vẫn không cam lòng, nhưng con trai thứ ba là đứa ông ta coi trọng nhất. Mặc dù con trai cả đã sinh cho ông ta hai đứa cháu trai, nhưng trong tiềm thức, Kỷ Mãn Truân vẫn nghĩ rằng con trai thứ ba từ nhỏ đã đi học, sau này sẽ có tiền đồ lớn, có thể giúp ông ta sống cuộc sống như người thành phố. Vì vậy, đối với lời Kỷ Viễn nói, Kỷ Mãn Truân luôn tin tưởng. Thấy Kỷ Viễn nói chắc chắn như vậy, Kỷ Mãn Truân vẫn không yên tâm hỏi một câu: "Thật sự có cách để đòi lại tiền sao?"
Kỷ Viễn gật đầu, "Thật đấy cha, con đi học bao nhiêu năm nay không phải là vô ích. Cha phải tin con. Lần này con đi đưa tiền, sau khi Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch về nhà, mọi người cũng đối xử hòa nhã với họ một chút, tránh qua cơn sóng gió mấy ngày này rồi tính tiếp."
Lưu Phượng Mai mừng rỡ vỗ vai Kỷ Viễn, cười khen: "Đúng là con trai thứ ba nhà mình có khác, đứa đi học là khác biệt, lắm mưu nhiều kế. Con đi nhớ cẩn thận, mẹ và cha còn trông cậy vào con đưa chúng ta đi hưởng phúc đấy."
Kỷ Viễn vỗ tay Lưu Phượng Mai, cười nói: "Mẹ, cha cứ yên tâm, đợi đến mùa xuân năm sau, con nhất định sẽ chuẩn bị tốt cho kỳ thi đồng, cố gắng vượt qua hai cấp huyện, phủ, đỗ tú tài về làm rạng danh cho cha mẹ."
"Tốt, mẹ chờ con." Lưu Phượng Mai cười tươi rạng rỡ.
Kỷ Minh ở bên cạnh trừng mắt nhìn Kỷ Viễn, lẩm bẩm nhỏ: "Năm nào cũng nói thế, đã bốn năm rồi mà có thấy đỗ tú tài về đâu, phí tiền vô ích."
Kỷ Viễn nghe thấy lời Kỷ Minh, nhìn về phía Kỷ Minh, "Anh cả, sao anh lại nói em như thế?"
Kỷ Minh cũng đầy bụng lửa giận. Trước hết là bị dân làng cô lập, sau đó đi tìm Kỷ Hoan lại bị hắt hủi. Lúc này đang không có chỗ trút giận, "Tại sao anh không thể nói? Kỷ Viễn, nếu em không phải là người học hành được thì bỏ sớm đi. Mỗi năm tốn bao nhiêu bạc, kết quả toàn đổ xuống sông xuống biển, không thấy một chút hồi đáp nào. Rốt cuộc em có làm được không?"
"Tầm nhìn hạn hẹp, tôi lười nói chuyện với anh." Kỷ Viễn cũng trừng mắt nhìn Kỷ Minh, tức đến nỗi tay run lên.
Kỷ Mãn Truân dùng điếu cày đập mạnh xuống bàn, quát lớn: "Đủ rồi! Ta còn chưa chết đâu. Con cả, nhà này chưa đến lượt con làm chủ. Kỷ Viễn học hành chăm chỉ như vậy chẳng phải là vì nhà họ Kỷ chúng ta sao? Sau này nó làm quan, cũng tốt để giúp đỡ hai đứa con trai của con."
Kỷ Minh hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Kỷ Viễn quay sang nhìn Kỷ Mãn Truân, "Cha, vậy cha mẹ giao ba lượng bạc đó cho con. Hôm nay anh cả và em tư đều đã đi rồi, khó tránh khỏi làm nhà chú hai sinh chán ghét. Sáng mai con sẽ đi khuyên Kỷ Hoan về."
"Tốt, vẫn là con nghĩ chu đáo. Con là chỗ dựa của mẹ." Mắt Lưu Phượng Mai cười híp lại.
Kỷ Sâm ở phía sau lườm Kỷ Viễn một cái. Anh ba của anh ta thật thông minh, đi học là không cần lo việc nhà rồi.
Ngay lúc Kỷ Viễn và Lưu Phượng Mai đang vui vẻ hòa thuận, Lý Ngọc Lan như nhớ ra điều gì đó, mở miệng: "Vậy sáng mai Kỷ Viễn đi khuyên Kỷ Hoan, thì sẽ đến lượt ai làm việc nhà đây? Theo lý mà nói Kỷ Hoan không có ở nhà, phải đến lượt Kỷ Viễn chứ."
Lý Ngọc Lan nói xong, phòng ăn im lặng một lát, ngay sau đó, lại như vỡ chợ mà tranh cãi ầm ĩ.
"Không phải chỉ là việc nhà hàng ngày sao? Sáng mai Kỷ Viễn phải đi làm việc chính, mấy người các con không thể thông cảm cho nó một chút, chủ động giúp làm cơm sao? Chuyện nhỏ nhặt này mà cũng phải so đo tính toán." Lưu Phượng Mai kéo mặt nhìn Lý Ngọc Lan, giọng điệu đầy vẻ không hài lòng.
"Mẹ, không phải chúng con không muốn làm, mà là quy tắc cha đã định trước đây, chúng con cũng không tiện phá vỡ. Vậy nếu Kỷ Viễn không làm việc, thì chỉ có thể đến lượt em tư làm thôi." Lý Ngọc Lan không phục nói. Mọi người đều làm việc, tại sao chỉ có anh ba là không làm gì? Đi học thì quý giá lắm sao? Đi học thì có thể lười biếng sao?
Chương 24
Kỷ Sâm cũng nổi điên, ngồi thẳng trên ghế kéo ống quần bông lên, để lộ mảng lớn da bị trầy xước và bầm tím bên trong, "Mẹ, hai người có thiên vị thì cũng đừng thiên vị rõ ràng như thế chứ? Con còn đang bị thương đây. Ngày mai anh ba vừa phải mời Kỷ Hoan về, lại vừa phải làm cơm, đây là đã định trước rồi, không thể vì là anh ba mà lại thay đổi. Nếu không chúng con cũng không vui."
"Đúng vậy." Kỷ Minh và Lý Ngọc Lan cũng hùa theo.
Lưu Phượng Mai tức đến mức mặt tái xanh, "Từng đứa một, muốn làm phản trời sao? Thôi được, ngày mai đã là anh ba có việc, ta và cha con sẽ thay anh ba một ngày, thế được chưa?"
Lý Ngọc Lan bĩu môi, không dám nói thêm gì nữa. Khi Lưu Phượng Mai và Kỷ Mãn Truân làm việc, họ luôn thích sai bảo người khác. Trước đây có Kỷ Hoan, họ đương nhiên là sai bảo Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch làm. Còn bây giờ, người gặp xui xẻo không chừng là họ rồi.
"Mẹ, cha, hai người vất vả rồi." Kỷ Viễn vội vàng giả vờ nói, ra vẻ mẹ hiền con hiếu.
Kỷ Sâm và Kỷ Minh nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Nhà họ Kỷ vốn dĩ nhờ có Kỷ Hoan, đứa con gái ngu hiếu này, mà quan hệ giữa mấy anh em vẫn khá tốt. Nhưng bây giờ sự cân bằng này đã bị phá vỡ, lợi ích của một số người bị đụng chạm, đương nhiên sẽ có người không thể ngồi yên được nữa.
So với sự ồn ào hỗn loạn của nhà họ Kỷ, Kỷ Hoan chờ thêm nửa canh giờ nữa, ước chừng nhà họ Kỷ hôm nay sẽ không có ai đến nữa, liền chào Kỷ Mãn Thương và mọi người, dẫn Khương Ngữ Bạch lên núi. Cô vẫn còn nhớ đến cái bẫy đã đặt hôm qua. Lúc này đã gần bốn giờ chiều, Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch vội vàng đi vào rừng. Mùa đông, hơn năm giờ trời đã tối, thời gian còn lại cho họ không nhiều.
Khương Ngữ Bạch nhìn Kỷ Hoan bên cạnh, cuối cùng vẫn không hỏi thêm gì.
Đi đến gần ngôi nhà gỗ, Kỷ Hoan chỉ vào một cái cây lớn ở xa, "Em nhìn kìa, hôm qua bẫy được đặt gần chỗ đó. Chúng ta mau qua xem."
"Ừm." Khương Ngữ Bạch gật đầu theo.
Hôm qua hai người đã đặt tổng cộng năm, sáu cái bẫy. Kỷ Hoan xem hai cái rõ ràng nhất, nội tạng động vật trong bẫy đã bị ăn hết, nhưng trong bẫy lại không có gì, rõ ràng là bị động vật nhỏ giãy thoát.
"Đi, tiếp tục vào trong xem." Kỷ Hoan vừa nói vừa bới cái bẫy được đặt trong đống cỏ dại ra. Quả nhiên thấy một con thỏ xám béo mập trong đống cỏ trước mặt. Kỷ Hoan vội vàng xách con thỏ lên, cười nhìn Khương Ngữ Bạch bên cạnh: "Em xem, thật sự bẫy được rồi."
"Chị, xem những cái bẫy còn lại nữa." Khương Ngữ Bạch thấy con thỏ trên tay Kỷ Hoan cũng sáng cả mắt.
Hai người vội vàng cúi xuống tìm, nhưng không tìm thấy thỏ, chỉ tìm thấy một con chuột bị mắc kẹt trong bẫy.
Kỷ Hoan lập tức đứng thẳng dậy. Thứ này tốt nhất là không nên chạm vào nếu không phải là bất đắc dĩ, "Chuột thì cứ vứt ở đây đi. Chúng ta mang con thỏ này về làm bữa ăn thêm. Ở nhà chú hai một ngày, không thể cứ chiếm tiện nghi của người ta mà không làm gì được."
Khương Ngữ Bạch cũng gật đầu. Khi hai người xuống núi, trời đã bắt đầu tối. Trên đường đi, Kỷ Hoan cũng gặp không ít dân làng.
"Kỷ Hoan, đi săn thỏ trên núi à?"
"Vâng, hôm qua đặt bẫy, không ngờ lại có thứ mắc vào thật." Kỷ Hoan cười nói.
"Ồ, vậy tốt rồi. Nếu hai đứa có khó khăn gì thì cứ đến nhà ta tìm ta." Nhị Trụ Tử nhìn Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch nói.
"Vâng, vậy cháu cảm ơn anh Nhị Trụ trước ạ." Kỷ Hoan vội vàng nói, dù sao người ta cũng có lòng tốt.
Sau đó, vài người Kỷ Hoan gặp trên đường cũng rất nhiệt tình đến chào hỏi, ngay cả thái độ đối với Khương Ngữ Bạch cũng thay đổi một chút.
Khi hai người trở về, Kỷ Phú và Kỷ Văn đang nấu cơm trong bếp. Kỷ Hoan cầm con thỏ trong tay đi vào bếp, "Hôm qua tôi và Ngữ Bạch đặt bẫy, bẫy được một con thỏ. Tối nay nấu chung vào món ăn đi."
Nhà Kỷ Phú không có ai đi học, chỉ có hai anh em Kỷ Phú và Kỷ Văn, vì vậy gia đình khá giả, thịt vẫn thường xuyên có để ăn. Thấy Kỷ Hoan mang thỏ về, Kỷ Phú vội nói: "Sao được chứ? Đây là do hai đứa vất vả săn được. Nhà mình có thịt mà, anh xem, tôi đang chuẩn bị làm thịt kho tàu đây."
"Anh Phú, tối nay cứ làm món thỏ kho tàu đi. Thịt heo cứ để dành từ từ ăn cũng được. Thỏ này mới săn, không ăn thì sẽ không còn tươi nữa." Kỷ Hoan mạnh mẽ lấy dao ra, bắt đầu lột da con thỏ xám nhỏ.
Kỷ Hoan làm rất nhanh, ngay cả nội tạng cũng được làm sạch sẽ. Cô dùng nước sạch rửa máu trên mình thỏ, còn Khương Ngữ Bạch thì chịu trách nhiệm chặt thỏ thành miếng nhỏ, để mọi người dễ gắp.
Người nấu bếp buổi tối là Kỷ Phú. Kỷ Hoan và mọi người vây quanh trong bếp, mấy người vừa nói vừa cười. Kỷ Hoan khẽ thở dài, nếu nhà nguyên chủ có thể giống như nhà chú hai thì tốt rồi, cô đã có thể trực tiếp làm sự nghiệp của mình, không như bây giờ, còn phải lên kế hoạch để chia gia sản trước.
Mỡ heo trộn lẫn với mỡ trên mình thỏ cùng cho vào nồi, mùi thơm của mỡ nhanh chóng tỏa ra. Kỷ Phú cho thịt thỏ vào nồi lớn xào, sau đó cho thêm hành, tỏi và các loại gia vị khác để khử mùi tanh, thêm xì dầu để tạo màu. Sau đó lại đổ thêm nhiều nước vào nồi, đợi nước sôi, lại cho bắp cải và khoai tây vào nồi hầm từ từ. Mùi thơm của thịt xen lẫn với mùi thơm của rau củ lập tức lan tỏa rất xa.
Kỷ Mãn Thương và Phùng Mai từ phòng đi ra đã ngửi thấy mùi thơm từ phía nhà bếp bay tới. Hai người đi đến bếp thì thấy mấy đứa trẻ đều quây quần trong bếp.
Kỷ Mãn Thương cười nói: "Sao lại ở trong bếp hết vậy? Kỷ Phú, không phải đã bảo Kỷ Hoan và chúng nó nghỉ ngơi sao?"
"Chú hai, chúng cháu tự thấy rảnh rỗi nên muốn vào giúp đỡ thôi ạ. Người nấu vẫn là anh Phú." Kỷ Hoan cười giải thích.
"Cha, Kỷ Hoan và Ngữ Bạch săn được thỏ về, bữa tối làm món thỏ hầm rau củ. Thịt heo để ngày mai ăn đi ạ." Kỷ Văn vừa lấy chén đũa vừa nói.
Kỷ Mãn Thương cười khổ lắc đầu: "Kỷ Hoan à, đứa trẻ tốt như con mà anh cả chúng nó lại đối xử với con như thế, ôi, thôi đi, hôm nay không nhắc đến những chuyện đáng buồn đó nữa. Chúng ta vui vẻ ăn nhiều vào."
"Vâng, chúng ta không nhắc đến những người đó." Kỷ Hoan cười đáp.
Làm việc nhà là điều đương nhiên đối với con cái trong gia đình, nhưng không thể để một người gánh hết tất cả mọi việc trong nhà, hơn nữa người nhà còn coi việc con làm là điều hiển nhiên, cứ như thể con đáng bị làm con trâu già trong nhà, sự cống hiến của con trong mắt người khác là điều nên làm, điều này thật khiến người ta kinh tởm.
Bữa tối là cơm gạo lứt, cộng thêm một chậu lớn thỏ hầm rau củ.
"Được rồi, mọi người đều mệt cả ngày rồi, mau ăn cơm đi." Kỷ Mãn Thương nhìn những người đang ngồi quanh bàn, vội vàng nói.
Mọi người lúc này mới bắt đầu ăn. Kỷ Hoan không mấy hứng thú với thịt thỏ, chỉ ăn hai miếng nhỏ rồi thôi, chuyển sang ăn khoai tây bên trong. Khoai tây được hầm mềm nhừ, lại ngấm nước canh, rất ngon.
Khương Ngữ Bạch cũng ăn rất vui vẻ. Phùng Mai sợ cô ấy ngại, còn gắp thức ăn cho Khương Ngữ Bạch mấy lần, làm cô thỏ nhỏ không kịp ứng phó.
Ăn tối xong, Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch tham gia đội rửa bát. Cộng thêm Kỷ Văn, ba người chẳng mấy chốc đã dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp.
Khi trở về phòng Kỷ Hoan còn hơi no, khoai tây ngon quá, cô không nhịn được ăn thêm mấy miếng.
Cô ngước nhìn Khương Ngữ Bạch thì thấy Khương Ngữ Bạch đang ngẩn người. Kỷ Hoan lại gần, đưa tay nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt Khương Ngữ Bạch, cười nói: "Nghĩ gì mà say sưa thế?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cứ như một giấc mơ vậy." Dù sao Kỷ Hoan trước đây là người ngu hiếu, nghe lời, căn bản sẽ không làm những chuyện như thế này.
Kỷ Hoan cười nhẹ với Khương Ngữ Bạch, dịu dàng nói: "Con người ai cũng sẽ thay đổi. Em cứ coi như Kỷ Hoan trước đây không tồn tại nữa là được. Sau này chị sẽ không nghe lời họ nữa, càng không lấy họ làm ưu tiên hàng đầu, lấy em làm ưu tiên hàng đầu thì đúng hơn."
Nghe Kỷ Hoan nói những lời phía trước, Khương Ngữ Bạch còn chưa có phản ứng gì lớn. Nghe đến câu cuối cùng, vành tai Khương Ngữ Bạch bỗng đỏ lên. Cô quay người đi lấy cốc, muốn rót một ly nước để che giấu sự ngại ngùng của mình.
Kỷ Hoan thấy cô thỏ nhỏ ngại ngùng, cười khẽ một tiếng, không trêu chọc cô thỏ nhỏ nữa, lấy chậu gỗ trong phòng đi xuống bếp đun nước.
Điều kiện ở đây không cho phép đun nước tắm rửa hàng ngày, nhưng đun nước rửa mặt, rửa chân thì không thành vấn đề.
Khương Ngữ Bạch thấy Kỷ Hoan đi ra ngoài, tay nắm chặt chiếc cốc từ từ siết lại. Tay kia sờ lên vành tai hơi nóng của mình. Vậy lời Kỷ Hoan vừa nói là có ý gì? Mình đối với Kỷ Hoan còn quan trọng hơn cả những người thân trong gia đình sao?
Nhưng mấy ngày nay Kỷ Hoan nhiều nhất cũng chỉ ôm mình ngủ thôi, không làm chuyện gì khác. Cô ấy có thật sự có mình trong lòng không?
Nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, môi Khương Ngữ Bạch khẽ mím lại. Lúc thì nhớ đến Kỷ Hoan đứng chắn trước mặt cô, chống đối Lưu Phượng Mai vì cô. Lúc thì nhớ đến khi ngủ Kỷ Hoan ôm cô vào lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, hai bên má Khương Ngữ Bạch đã đỏ bừng lên. Nhưng cô lại nghĩ đến lý do Kỷ Hoan không động phòng với mình, những suy nghĩ mộng mơ của thiếu nữ vừa nãy lập tức bị xua tan.
Đúng rồi, cô là người không may mắn, khắc chết mẹ sau khi mẹ mất, lại còn khắc chết Trương Thiết Hổ ngay trong lễ bái đường. Người ở thôn Đông Ngưu và thôn Tây Ngưu tránh cô còn không kịp, Kỷ Hoan dù bây giờ đã thay đổi, cũng không thể coi cô là vợ thật sự. Cô ấy sẽ không động phòng với mình.
Đôi môi Khương Ngữ Bạch mím chặt lại hơi tái đi, đầu ngón tay khẽ run rẩy. Cô nắm chặt hai bàn tay lại, trong lòng không ngừng tự nhủ, có thể ở bên cạnh Kỷ Hoan như bây giờ đã là điều cô không dám nghĩ tới trước đây rồi, cô không nên vọng tưởng những chuyện vốn không liên quan đến mình nữa.
Huống hồ, thực ra trong tiềm thức, cô cũng không muốn Kỷ Hoan quá thân mật với mình. Cô sợ mình thật sự sẽ làm hại Kỷ Hoan.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Khương Ngữ Bạch đỏ hoe. Mấy ngày nay cô đều được Kỷ Hoan ôm ngủ, điều đó cũng chứng tỏ việc ôm ấp chắc sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến sự an toàn của Kỷ Hoan. Nhưng nếu tiến thêm một bước nữa thì sao? Sắc mặt Khương Ngữ Bạch trắng bệch, không dám nghĩ thêm nữa. Cô không muốn đánh cược bằng tính mạng của Kỷ Hoan.
Kỷ Hoan bưng nước về, thấy sắc mặt Khương Ngữ Bạch không tốt, vội vàng đặt chậu gỗ lên giá gỗ bên cạnh, lại gần Khương Ngữ Bạch hỏi: "Làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém thế?"
Cô vừa nói vừa muốn đưa tay chạm vào trán Khương Ngữ Bạch, sợ Khương Ngữ Bạch bị cảm lạnh.
Ai ngờ Khương Ngữ Bạch thấy Kỷ Hoan định chạm vào mình, theo phản xạ giật mình mở to mắt lùi lại hai bước, vẻ mặt kinh hãi.
Kỷ Hoan ngẩn người nhìn Khương Ngữ Bạch, rụt tay đang lơ lửng phía trước lại, dịu giọng giải thích: "Chị chỉ muốn sờ xem em có bị sốt không thôi. Không có ý gì khác, không cần căng thẳng như vậy."
Khương Ngữ Bạch cũng nhận ra phản ứng của mình quá mức. Hành động vô thức vừa rồi của cô đã đẩy Kỷ Hoan ra xa. Nhưng như thế thì có gì không tốt đâu? Đẩy ra xa, Kỷ Hoan có thể sống yên ổn. Sau này cô cũng phải chú ý không nên lại gần Kỷ Hoan quá, kẻo lại thật sự làm hại Kỷ Hoan.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng trong lòng Khương Ngữ Bạch dâng lên một nỗi chua xót không tên, cảm giác khó chịu đến mức hốc mắt cô đỏ hoe. Mấy ngày nay Kỷ Hoan đối xử với cô tốt như vậy, vậy mà cô lại từ chối ý tốt của Kỷ Hoan.
Kỷ Hoan thấy hốc mắt cô ấy đỏ hoe, cũng không tiện hỏi thêm gì, dịu dàng nói: "Vừa nãy là chị thất lễ rồi, lẽ ra phải hỏi ý kiến em trước rồi mới chạm vào em. Lần sau sẽ không như vậy nữa, đừng giận chị có được không?"
Khương Ngữ Bạch có chút không dám tin nhìn Kỷ Hoan, lông mi khẽ chớp. Ban đầu còn cố nín không rơi nước mắt, nhưng không hiểu sao, bị Kỷ Hoan dỗ dành bằng giọng nói nhẹ nhàng như vậy, Khương Ngữ Bạch không kìm được nữa, nước mắt tí tách rơi xuống.
Cô vội vàng quay lưng lại không để Kỷ Hoan nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của mình. Khương Ngữ Bạch bản thân cũng không hiểu, rõ ràng trước đây chịu nhiều khổ sở như vậy cô cũng không khóc, nhưng chỉ vì Kỷ Hoan nhẹ nhàng dỗ dành, cô lại không kìm được mà rơi lệ.
Cô khẽ hít mũi, đưa tay dùng ống tay áo lau nước mắt, bình ổn lại tâm trạng rối bời của mình.
Kỷ Hoan cứ đứng lặng lẽ sau lưng Khương Ngữ Bạch chờ cô ấy ổn định lại, suốt quá trình không hề làm phiền Khương Ngữ Bạch, chỉ im lặng đứng đó bầu bạn với Khương Ngữ Bạch.
Cô thỏ nhỏ trước đây chịu quá nhiều khổ, không phải chỉ trong vài ngày là có thể chữa lành được. Kỷ Hoan rất hiểu tâm trạng của Khương Ngữ Bạch, đồng thời cũng càng thêm xót xa cho cô gái mới mười bảy tuổi này.
Đứng một lúc, Kỷ Hoan thấy vai Khương Ngữ Bạch dần ngừng run rẩy, tiếng nức nở cũng nhỏ dần, lúc này mới dịu dàng nói: "Đi rửa mặt bằng nước nóng đi, hôm nay cũng mệt cả ngày rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm thôi."
"Vâng, chị, em vừa nãy, em xin lỗi, phản ứng của em quá lớn." Khương Ngữ Bạch có vẻ hơi lộn xộn, nhưng không quay đầu lại, giọng nói còn lẫn tiếng khóc.
Kỷ Hoan dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, không cần xin lỗi. Chị cũng có lỗi, không hỏi ý kiến em mà đã ra tay, còn làm em khóc nữa. Chúng ta coi như hòa nhau nhé?"
Khương Ngữ Bạch hít mũi, giọng nghẹn lại vội vàng nói: "Không phải chị làm em khóc, không trách chị."
Là vấn đề của bản thân cô ấy, không liên quan gì đến Kỷ Hoan. Thậm chí không những không liên quan, Kỷ Hoan còn vô cớ dỗ dành cô ấy suốt nửa buổi.
"Được rồi, chuyện vừa nãy chúng ta coi như bỏ qua nhé? Rửa mặt sớm rồi đi ngủ thôi." Kỷ Hoan thuận theo lời Khương Ngữ Bạch nói.
Khương Ngữ Bạch gật đầu, đợi thêm một lát mới đi rửa mặt với đôi mắt đỏ hoe.
Khi hai người rửa mặt xong nằm trên giường, Kỷ Hoan có chút lo lắng trong lòng. Nhìn biểu hiện của Khương Ngữ Bạch vừa nãy, hình như đối phương không thích sự đụng chạm của mình? Vậy mấy ngày nay mình chẳng phải là đang nhảy múa trên điểm cấm của người ta sao?
Cô khó khăn lắm mới hòa hợp được với cô thỏ nhỏ, kết quả hôm nay lại làm cô thỏ nhỏ khóc. Đèn dầu trong phòng vừa bị cô tắt đi, trong căn phòng yên tĩnh, cô và Khương Ngữ Bạch nằm trên giường không nói thêm lời nào khác.
Kỷ Hoan khẽ ho một tiếng, muốn thu hút sự chú ý của Khương Ngữ Bạch, rồi mới từ từ mở lời: "Ngữ Bạch, buổi tối chị ngủ không yên giấc, mấy ngày nay cứ ôm em ngủ. Nếu em không thích thì tuyệt đối đừng miễn cưỡng, nếu chị ngủ say rồi em cũng có thể đẩy chị ra, đừng làm khó bản thân."
Khương Ngữ Bạch không ngờ Kỷ Hoan lại nói chuyện này, trong lòng vừa chua xót lại vừa có chút ngọt ngào. Cú tránh né vừa nãy của cô ấy vẫn làm Kỷ Hoan cảm thấy không thoải mái. Nhưng dù vậy, Kỷ Hoan vẫn quan tâm đến cảm nhận của cô ấy trước tiên, sợ cô ấy khó chịu vì ngại không dám từ chối.
Khương Ngữ Bạch nhìn sang bên cạnh. Kỷ Hoan đang nằm ngửa, ánh sáng trong phòng lại tối, Khương Ngữ Bạch không nhìn rõ biểu cảm của Kỷ Hoan, "Không miễn cưỡng, có thể ôm ngủ."
Khương Ngữ Bạch nắm chặt hai tay lại với nhau. Cô và Kỷ Hoan ngủ cùng nhau mấy ngày rồi, Kỷ Hoan đều không sao, vậy ôm ngủ chắc là được chứ?
Trong lòng Khương Ngữ Bạch như có hai người tí hon đang đánh nhau. Một người tí hon màu đen nói cô ích kỷ, trong tình huống này lẽ ra nên tránh xa Kỷ Hoan. Một người tí hon màu trắng thì khuyên cô có thể ôm ngủ.
"Mày đã thảm hại đến mức này rồi, nếu còn đẩy Kỷ Hoan ra, mày sẽ thật sự không còn gì nữa. Hai người không phải đã ôm ngủ mấy ngày rồi sao? Không có chuyện gì xảy ra cả, ít nhất ôm ngủ là được." Người tí hon màu trắng lải nhải nói.
Cuối cùng, hai người tí hon đánh nhau một trận, còn Khương Ngữ Bạch đã sớm đưa ra lựa chọn. Cô không muốn làm hại Kỷ Hoan, nhưng lại tham luyến sự ấm áp Kỷ Hoan mang lại. Nếu ôm ngủ là được, vậy hà cớ gì phải làm khó bản thân, làm khó Kỷ Hoan?
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều. Ngủ sớm đi, ngày mai nhà họ Kỷ có lẽ còn có người đến. Chúng ta còn có trận chiến khó khăn phải đối mặt đấy." Kỷ Hoan dịu dàng nói.
"Ừm." Khương Ngữ Bạch đáp một tiếng, rồi cũng nhắm mắt lại.
Có lẽ là do đã tự ám thị bản thân đủ nhiều trước khi ngủ, tối Kỷ Hoan ngủ lại rất ngoan ngoãn, mặt quay vào bức tường bên trong, không ôm Khương Ngữ Bạch vào lòng nữa.
Vừa qua giờ Dần Khương Ngữ Bạch đã tỉnh giấc. Cái ôm ấm áp mấy ngày trước không còn nữa. Khương Ngữ Bạch nghiêng người nhìn Kỷ Hoan, thấy Kỷ Hoan đang ngủ mặt quay vào tường.
Cô cảm thấy có chút hụt hẫng trong lòng. Phản ứng quá mức của cô ấy hôm qua cuối cùng vẫn làm Kỷ Hoan cảm thấy không thoải mái. Cô ấy ngay cả sự ấm áp ngắn ngủi hàng ngày cũng không còn nữa, Kỷ Hoan sau này chắc cũng sẽ không ôm cô ấy ngủ nữa đâu?
Khương Ngữ Bạch tâm trạng buồn bã, nằm trên giường lại cứ suy nghĩ vẩn vơ, cô ấy dứt khoát dậy sớm luôn.
Chương 25
Kỷ Viễn ăn sáng xong thì đầy tự tin mang theo ba lạng bạc đi đến nhà Kỷ Mãn Thương. Anh thấy Kỷ Hoan đang giúp dọn dẹp bát đĩa.
Kỷ Viễn có chút ngượng nghịu đứng trong phòng ăn nhà Kỷ Mãn Thương, không ai chào hỏi anh.
Kỷ Viễn đành phải tự mở lời: "Dì Hai, cha mẹ cháu bảo cháu đến đón chị Hai và Khương Ngữ Bạch về. Họ thật sự biết rằng những chuyện trước đây đã làm quá đáng, và lần này nhất định sẽ đối xử tốt với chị Hai."
"Họ làm quá đáng? Cháu thì không à? Người nhà cháu ai cũng tinh ranh như khỉ, đều tính toán lên đầu Kỷ Hoan hết". Phùng Mai không quan tâm Kỷ Viễn có phải là thư sinh hay không, bà trừng mắt nhìn anh và nói thẳng ra.
Kỷ Viễn nghiến răng nhịn xuống. Anh đến đây để đưa Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch về, nếu bây giờ mà cãi nhau thì thiệt hại chẳng bõ. Kỷ Viễn gượng cười, cúi chào Phùng Mai: "Dì Hai nói đúng, chị Hai đã chịu nhiều khổ sở ở nhà, là lỗi của cháu, làm em trai mà không đứng ra nói giúp cho chị. Nhưng lần này người nhà cháu thật lòng muốn mời chị Hai về."
"Thật lòng à? Người nhà các ngươi có thứ đó sao?". Kỷ Phú nhận bát đĩa từ Phùng Mai, cười lạnh lùng mỉa mai.
Kỷ Hoan đứng đó lau bàn và xem Kỷ Viễn đứng lúng túng. Cô xem đủ rồi mới lên tiếng: "Dì Hai, không sao đâu, con sẽ nói chuyện với Kỷ Viễn trong phòng. Dì đừng lo."
"Kỷ Hoan, con không được mềm lòng đó. Nếu con mềm lòng, dì thấy không đáng cho con chút nào." Phùng Mai vội vàng nhắc nhở.
Kỷ Hoan nở một nụ cười nhợt nhạt với Phùng Mai: "Dì Hai yên tâm."
Kỷ Hoan đặt giẻ lau xuống, quay lưng rời khỏi phòng ăn. Vừa ra khỏi đó, vẻ mặt tái nhợt trên mặt Kỷ Hoan đã biến mất. Cô không đợi Kỷ Viễn mà đi thẳng về phía phòng.
"Ba lạng bạc còn lại mà cô yêu cầu tôi đã mang đến rồi. Giờ thì cô có thể về với tôi rồi chứ?" Kỷ Viễn nhìn Kỷ Hoan ở phía trước và hỏi.
Kỷ Hoan cười lạnh một tiếng: "Tôi phải nhận được bạc trước đã, đúng không, em Ba?".
Câu nói này của Kỷ Hoan khiến Kỷ Viễn rợn người. Giọng điệu của Kỷ Hoan sao lại khác thường như vậy, đây còn là Kỷ Hoan hiền lành ngày trước sao?.
Lòng anh đầy nghi hoặc, đi theo Kỷ Hoan vào phòng.
Kỷ Hoan ngồi rất thoải mái trên chiếc ghế dài, đưa tay nhẹ nhàng gõ lên bàn, ngước mắt nhìn Kỷ Viễn: "Bạc đâu? Đặt ở đây đi."
Kỷ Viễn không ngờ Kỷ Hoan lại có vẻ ra lệnh cho mình như vậy, trong lòng có chút không vui: "Cô không nói gì sao?".
Kỷ Hoan liếc nhìn Kỷ Viễn, nói: "Tôi có gì để nói chứ. Anh đặt bạc xuống thì mọi người đều vui vẻ. Nếu anh không đặt bạc xuống, vài ngày nữa tôi sẽ kiếm một cái bát rách đi ăn xin trong thôn, ngoài chợ. À phải rồi, tôi nghe nói các thư sinh các anh là người giàu lòng thương cảm nhất. Lúc đó tôi sẽ đến cổng Chí Bác Thư Xá của các anh mà xin, biết đâu còn kiếm được bội thu ấy chứ".
"Kỷ Hoan, cô..." Kỷ Viễn tức giận đến đỏ mặt, ngón tay chỉ vào Kỷ Hoan có chút run rẩy.
"Tôi nói thật đấy. Nếu đến để đưa bạc thì hãy đặt bạc xuống rồi mới nói chuyện." Kỷ Hoan dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt thờ ơ.
Kỷ Viễn e ngại những lời Kỷ Hoan vừa nói, đành nuốt cục tức xuống. Đồng thời, ánh mắt nhìn Kỷ Hoan thêm vài phần dò xét. Đây còn là cô gái hiền lành, ngu hiếu Kỷ Hoan ngày trước sao?.
Kỷ Viễn lấy ba lạng bạc ra, đặt lên bàn, giọng điệu dịu xuống vài phần: "Chị Hai, bạc đã đặt ở đây rồi. Chúng ta về sớm đi, không thì cha mẹ lại lo lắng."
"Họ sợ bị nước bọt của dân làng nhấn chìm thì đúng hơn. Nhưng vì tiền, tôi miễn cưỡng đồng ý." Kỷ Hoan nhanh chóng cất ba lạng bạc vào trong lòng, thực tế là cô đã đặt chúng vào không gian hệ thống. Lạng bạc ngày hôm qua cũng đã được cho vào đó. Dù sao, Kỷ Hoan nghĩ rằng lần này trở về nhà họ Kỷ, những người đó sẽ không dễ dàng bỏ qua.
"Chị Hai, vậy chúng ta đi lúc nào?" Kỷ Viễn vội vàng hỏi.
"Đương nhiên là đi ngay bây giờ". Kỷ Hoan vừa nói vừa bước ra khỏi cửa.
Cô hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc, vẻ hung hăng vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Khi cô bước vào phòng ăn, vẻ mặt Kỷ Hoan đã lộ rõ sự tiều tụy, khiến khóe miệng Kỷ Viễn co giật vài cái.
Cô chị Hai "con trâu già" này của anh bao giờ lại đạt đến trình độ diễn xuất cao như vậy?.
"Kỷ Hoan, nó không làm gì con chứ? Không được đồng ý trở về như vậy". Kỷ Phú vội vàng nói, ra vẻ muốn đứng ra bảo vệ Kỷ Hoan.
Kỷ Hoan cười khổ lắc đầu: "Dì Hai, chú Hai, con cảm ơn sự chăm sóc của hai người trong hai ngày qua. Nhưng dù sao con cũng là người nhà họ Kỷ. Bây giờ vì con mà cha mẹ không dám ngẩng mặt lên với dân làng, Kỷ Viễn sau này còn muốn thi công danh, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì không tốt cho danh tiếng của nó. Con cũng đã nghĩ kỹ rồi, vẫn nên trở về. Có lẽ là số phận của con đã định như vậy."
Nói rồi, Kỷ Hoan hít hít mũi, mắt cũng đỏ hoe.
Phùng Mai còn chưa nói gì, Kỷ Phú đã tỏ vẻ giận dữ: "Họ ức hiếp em đến vậy mà em còn nghĩ cho họ sao? Kỷ Hoan à Kỷ Hoan, chú biết nói gì về em đây? Đến cả Bồ Tát cũng không hiếu thảo được như em."
Kỷ Phú vừa nói vừa trừng mắt nhìn Kỷ Viễn, làm Kỷ Viễn sợ hãi lùi lại mấy bước. Kỷ Phú cao to vạm vỡ, một cú đấm xuống có khi anh ta mất mạng mất, tốt nhất là nên tránh xa.
Kỷ Hoan cười khổ lắc đầu, với vẻ ngoài yếu đuối: "Dù sao cũng là người một nhà. Cha mẹ có thể đối xử không tốt với em, nhưng em không thể bất hiếu với họ. Anh Phú, cảm ơn ý tốt của anh, chăm sóc tốt cho chú Hai, dì Hai. Khương Ngữ Bạch và em phải về thôi."
"Kỷ Hoan, anh Phú nói đúng, trở về như vậy, họ nhất định sẽ lại bắt nạt con. Không thể về được". Phùng Mai cũng vội vàng khuyên, còn đưa tay kéo cánh tay Kỷ Hoan lại, không cho cô đi.
"Dì Hai, nhưng họ là người nhà con. Con thật sự không thể nhìn họ chịu khổ vì con. Chuyện lần này là con đã suy nghĩ không chu đáo. Đáng lẽ ra ban đầu con không nên làm lớn chuyện. Nếu ảnh hưởng đến tiền đồ của Kỷ Viễn thì con sẽ hối hận suốt đời". Kỷ Hoan nói, trong mắt ẩn hiện những giọt lệ.
Kỷ Viễn đứng bên cạnh nhìn mà ngơ ngác. Anh ta cũng vì bị Kỷ Phú đe dọa nên không dám chen vào. Nhưng lúc Kỷ Hoan nói chuyện riêng với anh ta, cô đâu có vẻ này? Kỷ Hoan đang định làm gì vậy?.
Khương Ngữ Bạch cũng có chút lo lắng, hai tay siết chặt lấy nhau. Vẻ ngoài hiện tại của Kỷ Hoan khiến cô nhớ lại trước kia. Kỷ Hoan lại trở về như trước rồi sao?. Khương Ngữ Bạch cảm thấy tim mình thắt lại, mặt tái mét, cô nhìn chằm chằm vào Kỷ Hoan, sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
Kể từ khi mẹ qua đời, cô mới sống như một con người trong vài ngày nay. Nếu Kỷ Hoan lại thay đổi trở về như trước, cô sẽ lại trở thành một cái xác không hồn.
"Con ơi, dì biết nói gì về con đây? Con quá tốt bụng, quá hiếu thảo nên họ mới dám ức hiếp con như vậy. Thôi, dì biết là không giữ con lại được, nhưng nếu lần này họ còn dám ức hiếp con, dì sẽ bảo Kỷ Phú và Kỷ Văn đến giúp con ngay. Con tuyệt đối đừng nhịn một mình nữa". Phùng Mai nói mà mắt cũng đỏ hoe.
"Cảm ơn dì Hai, Khương Ngữ Bạch và con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, dì yên tâm đi". Kỷ Hoan vội vàng nói.
Cô nhìn về phía Khương Ngữ Bạch, thấy mặt cô bé còn tái hơn mình. Kỷ Hoan hơi khựng lại, nghĩ thầm diễn xuất của Khương Ngữ Bạch chắc không tốt bằng mình. Ngay sau đó, cô nhận ra, Khương Ngữ Bạch đang sợ cô lại biến thành cô gái ngu hiếu ngày trước.
Kỷ Hoan vội vàng tiến đến gần Khương Ngữ Bạch, một tay nắm lấy tay Khương Ngữ Bạch. Vẻ mặt cô vẫn tiều tụy như cũ, nhưng bàn tay nắm lấy tay Khương Ngữ Bạch thì hơi dùng lực, kín đáo bóp nhẹ trong lòng bàn tay cô bé.
Khương Ngữ Bạch mở to mắt một chút. Thấy Kỷ Hoan vẫn giữ vẻ mặt ban nãy, cô bé gần như nghi ngờ cảm giác bóp nhẹ trong lòng bàn tay mình là ảo giác.
Thấy cô bé vẫn còn ngơ ngác, Kỷ Hoan vừa nhìn Kỷ Viễn vừa bóp nhẹ lòng bàn tay Khương Ngữ Bạch hai cái nữa: "Em Ba, em cho chúng ta về phòng thu xếp một chút, lát nữa chúng ta sẽ đi."
"À, được". Kỷ Viễn đã bị một loạt hành động của Kỷ Hoan làm cho ngây người, lúc này còn chưa kịp tiêu hóa, chỉ biết thuận miệng trả lời.
Kỷ Hoan cười với Kỷ Mãn Thương và những người khác với đôi mắt đỏ hoe, nắm tay Khương Ngữ Bạch bước ra ngoài.
Sau khi trở về phòng và đóng cửa lại, Kỷ Hoan mới thu lại vẻ tiều tụy. Cô cười với Khương Ngữ Bạch, dịu dàng nói: "Sợ hãi rồi à? Yên tâm đi, dù có trở về chúng ta cũng sẽ không bị ức hiếp như trước nữa. Hơn nữa, lần này chúng ta trở về không phải vô ích, đã ép người nhà họ Kỷ nhả ra bốn lạng bạc rồi".
Kỷ Hoan vừa nói vừa mở lòng bàn tay. Trong lòng bàn tay cô là bốn lạng bạc mà cô vừa lấy ra từ không gian hệ thống.
Khương Ngữ Bạch nhìn thấy số bạc trên tay Kỷ Hoan thì không dám tin. Cô đã ở nhà họ Kỷ được nửa năm, cô hiểu rõ Kỷ Mãn Truân và Lưu Phượng Mai là người như thế nào. Họ có tiền, họ sẽ cho con trai cả, cũng sẽ giúp con trai thứ ba Kỷ Viễn, nhưng tuyệt đối không lấy ra cho Kỷ Hoan.
"Trong này có hai lạng bạc là tiền hồi môn của em. Đáng lẽ phải do em giữ, nhưng khi chúng ta trở về vẫn phải cẩn thận. Tránh để người nhà họ Kỷ lại giở trò, chị sẽ giữ số bạc này trước. Khi nào chúng ta có nhà riêng, chị sẽ giao lại cho em quản lý". Kỷ Hoan nhanh chóng giải thích.
Khương Ngữ Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên chút ngọt ngào. Trong kế hoạch tương lai của Kỷ Hoan có vị trí của cô, còn muốn cô quản lý tiền.
"Không cần đâu, chị cứ giữ đi. Em đều nghe theo chị". Khương Ngữ Bạch vội vàng nói.
Kỷ Hoan thấy cô bé ngoan ngoãn thì cong khóe mắt: "Được, vậy chị cất bạc đi. Chúng ta mang theo quần áo và Kỷ Viễn trở về thôi".
"Vâng". Khương Ngữ Bạch gật đầu, động tác thu dọn quần áo cũng không còn chậm chạp nữa.
Khi hai người mang đồ đạc trở lại phòng ăn, Kỷ Viễn đang bị Phùng Mai và những người khác tra hỏi. Kỷ Viễn thấy Kỷ Hoan đã thu xếp xong đồ đạc, vội vàng nói: "Chú Hai, dì Hai, cha mẹ cháu đang giục, cháu và chị Hai đi trước đây. Ngày khác sẽ đến thăm lại".
Phùng Mai không nhìn Kỷ Viễn, mà quay sang Kỷ Hoan: "Con bé khổ mệnh, nhớ kỹ có chuyện gì thì đến tìm chúng ta. Đừng chịu ấm ức mà không nói".
"Dì Hai, con biết rồi, dì yên tâm đi".
Phùng Mai dặn dò Kỷ Hoan một lúc lâu rồi mới cho họ đi.
Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch ra khỏi sân, vẻ mặt tiều tụy vẫn chưa thu lại.
Những gì cô đang làm bây giờ là để dọn đường cho việc tách hộ sau này. Phùng Mai có quan hệ rất tốt với Viên Đại Nương, chiếc loa phóng thanh lớn trong làng. Chuyện cô bị ấm ức, nhưng vì danh tiếng của cha mẹ và các em trai mà đành chịu đựng trở về nhà, chắc chắn sẽ sớm lan truyền. Đến lúc đó, dân làng chỉ nghĩ cô là người vừa nhân nghĩa vừa hiếu thảo, còn sự khinh thường dành cho những người còn lại trong nhà họ Kỷ sẽ càng nhiều hơn.
Ba người thành hổ (ý nói tin đồn). Nếu có nhiều người nói về những chuyện này, thì dù sau này cô có làm gì sai, cũng sẽ không ai tin những người nhà họ Kỷ nữa.
"Kỷ Hoan? Cô đang đi đâu vậy?".
Chỉ đi được vài bước thì Kỷ Hoan gặp Nhị Trụ Tử đối diện.
Kỷ Hoan gượng cười một nụ cười nhợt nhạt: "Về nhà. Sống ở nhà chú Hai mãi cũng không phải là cách lâu dài. Hơn nữa, tôi nghe nói cha mẹ tôi vì chuyện này mà không dám ngẩng mặt lên với dân làng. Tôi thật sự không thể nhìn họ không dám ngẩng mặt lên. Đều tại tôi bất hiếu. Đáng lẽ hôm qua tôi không nên nói những chuyện đó thì cha mẹ tôi đã không phải không ngẩng mặt lên được".
Nhị Trụ Tử tỏ vẻ phẫn nộ: "Kỷ Hoan! Sao có thể trách cô được? Người làm sai là họ. Cô tuyệt đối đừng tự trách. Có phải Kỷ Viễn ép cô về không?. Nếu họ ép cô về, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi tìm Lý Chính. Cô đừng sợ họ".
Kỷ Hoan lắc đầu, vẻ mặt buồn bã khuyên can: "Đừng đi tìm Lý Chính nữa. Là tôi tự nguyện về. Hơn nữa, Lý Chính ngày thường bận rộn như vậy, chuyện hôm qua đã làm phiền ông ấy rồi. Đừng gây thêm rắc rối cho ông ấy nữa. Cảm ơn ý tốt của anh. Tôi nghĩ cha mẹ tôi chắc là đã thay đổi tốt hơn rồi".
Nhị Trụ Tử tức giận đến mức gần như nhảy dựng lên: "Kỷ Hoan, sao lại có người như cô chứ? Bị bắt nạt mà còn nói đỡ cho họ, tôi chịu thua cô rồi."
Nói xong, Nhị Trụ Tử bị vẻ ngoài mềm yếu như quả hồng của Kỷ Hoan làm cho tức giận bỏ đi.
Đợi Nhị Trụ Tử đi xa rồi, khóe môi Kỷ Hoan mới nở một nụ cười khó nhận ra.
Kỷ Viễn vẫn luôn quan sát Kỷ Hoan. Kết quả là những gì Kỷ Hoan làm anh ta càng nhìn càng không hiểu. Cách giải thích duy nhất là Kỷ Hoan hối hận rồi, thực sự muốn về nhà làm cô gái ngu hiếu sao?. Nhưng sao anh ta lại cảm thấy Kỷ Hoan cứ kỳ lạ thế nào ấy?.
Trên đường đi, họ lại gặp vài nhóm người khác. Thấy Kỷ Hoan sắp về nhà, họ đều khuyên cô đừng về. Kỷ Hoan vẫn dùng lời lẽ cũ. Những người dân làng đó, ai nấy đều cảm thấy bất bình thay Kỷ Hoan, và đều cảm thán về lòng hiếu thảo của cô.
Khi Kỷ Hoan và họ sắp đến cổng nhà họ Kỷ, xung quanh đã không còn người ngoài. Kỷ Hoan thu lại vẻ mặt vừa rồi, nắm tay Khương Ngữ Bạch định đi thẳng về phòng.
Kỷ Viễn gọi cô từ phía sau: "Kỷ Hoan, cha mẹ vẫn đang đợi cô trong phòng ăn đấy. Cô không vào thăm họ sao?".
Kỷ Hoan trừng mắt nhìn lại, khiến Kỷ Viễn lạnh sống lưng.
Những lời cô nói ra còn lạnh hơn ánh mắt: "Không rảnh".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro