Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

117-120





Chương 117 (Ngoại truyện 1)

Kỷ Hoan là người cuối cùng đến ký túc xá tại Đại học Binchang ở thành phố Tân Giang. Nhà cô ở ngay thành phố Tân Giang, nên cô đến trình diện vào chiều hôm trước ngày khai giảng.

Ký túc xá sinh viên năm nhất khoa Tài chính của Đại học Binchang là một tòa nhà cao tầng, với bốn giường trong một phòng, giường tầng trên và bàn học tầng dưới. Khi Kỷ Hoan bước vào, cô thấy ba trong bốn giường đã có người, chỉ còn lại vị trí gần cửa.

Vị trí gần cửa thì gần nhà vệ sinh hơn, nhưng cô cũng không bận tâm lắm. Dù sao, gia đình đã chuẩn bị một căn hộ cho cô gần trường. Việc giữ lại ký túc xá chỉ là để tiện cho việc nghỉ trưa khi lịch học dày đặc.

Khi Kỷ Hoan bước vào, hai người bạn cùng phòng khác đã có mặt.

"Chào các cậu, mình là Kỷ Hoan, hôm nay mình mới đến trình diện," Kỷ Hoan cười nói.

"Chào cậu, mình là Tôn Viện Viện, cô ấy là Lý Toa, đều là sinh viên năm nhất lớp Tài chính 3, sau này giúp đỡ nhau nhé".

Tôn Viện Viện búi tóc củ tỏi, trông có vẻ là một cô gái ngọt ngào, tính cách cởi mở. Lý Toa thì trầm tĩnh, đeo kính gọng bạc, tóc đuôi ngựa buộc mái bằng, trông rất điềm đạm.

"Mọi người giúp đỡ lẫn nhau nhé. À, đúng rồi, bạn đối diện mình là ai vậy? Cậu ấy không có ở đây à?" Kỷ Hoan đặt vali sang một bên và hỏi.

Tôn Viện Viện và Lý Toa nhìn nhau, rồi bĩu môi: "Cô ấy tên là Khương Ngữ Bạch, là người nổi tiếng của khoa Tài chính năm nhất bọn mình đấy. Mới báo danh được mấy ngày thôi, mà cô ấy đã quen thuộc với các anh khóa trên trong khoa rồi. Hơn nữa, cô ấy luôn không về ngủ vào buổi tối, không biết là đi làm gì nữa".

Lý Toa kéo cổ tay Tôn Viện Viện, cười gượng với Kỷ Hoan: "Thật ra Khương Ngữ Bạch cũng tốt bụng lắm, chỉ là cô ấy có vẻ bận rộn và không tiếp xúc nhiều với hai đứa mình. Viện Viện chỉ nghe nói thôi, cậu đừng nghe cô ấy nói lung tung".

Kỷ Hoan gật đầu, không nói gì thêm. Cô không thích những người nói xấu người khác sau lưng.

Tôn Viện Viện thấy Lý Toa ngăn cản mình, lại tiếp tục luyên thuyên: "Ôi, cậu kéo mình làm gì? Mình nói thật mà, ai mà chẳng biết. Hội trưởng hội sinh viên và trưởng hai câu lạc bộ khác đều để ý đến cô ấy. Cô ấy là 'món ngon' của sinh viên năm nhất bọn mình. Mình nghe phòng bên cạnh nói cô ấy ai hẹn cũng đi, chỉ cần là đàn ông, cô ấy đều nhận lời".

Kỷ Hoan đứng dậy khỏi chiếc ghế gỗ. Chiếc ghế cọ vào sàn nhà tạo ra một tiếng "xoẹt". Kỷ Hoan nhìn Tôn Viện Viện với vẻ mặt lạnh lùng: "Tôn Viện Viện đúng không, mình nghĩ tung tin đồn thất thiệt về người khác không phải là thói quen tốt. Cậu tận mắt thấy hay sao? Bản thân con gái đã phải chịu nhiều ác ý từ xã hội rồi. Mình không yêu cầu cậu phải cảm thông, nhưng cũng không nên nói bừa mà không có bằng chứng chứ?".

"Không, cậu quen Khương Ngữ Bạch hay sao? Mình nói cô ấy, đâu có nói cậu, cậu làm gì mà nghiêm trọng vậy? Còn giảng đạo lý cho mình nữa? Cậu có bị sao không?" Tôn Viện Viện cũng không phục. Mọi người đều nói như vậy, mình nhắc nhở bạn cùng phòng tránh xa trà xanh thôi, ai ngờ bạn cùng phòng mới đến lại là thánh mẫu.

"Việc mình có sao hay không không cần bạn Tôn bận tâm. Dù sao thì mình sẽ không nói xấu người khác sau lưng, mình lương tâm thanh thản". Kỷ Hoan nhìn thẳng vào Tôn Viện Viện, không lùi bước nửa bước.

"Cậu nhìn cô ấy đi". Tôn Viện Viện còn muốn đến tranh luận với Kỷ Hoan, nhưng bị Lý Toa ngăn lại. Lý Toa nghĩ rằng mọi người đều mới đến trường, không có thù oán gì sâu sắc, không cần phải làm căng thẳng như vậy.

"Thôi đi, hai cậu bớt nói lại. Kỷ Hoan, Viện Viện chỉ là nhanh miệng thôi, thật ra cô ấy tốt lắm, cậu từ từ tiếp xúc sẽ biết". Lý Toa cố gắng hòa giải.

"Thật sao?" Kỷ Hoan khẽ hừ một tiếng. Cô lấy khăn giấy ướt ra và bắt đầu dọn dẹp giường của mình.

Lúc này, Khương Ngữ Bạch, người vẫn đứng ngoài cửa, mới đẩy cửa ký túc xá bước vào. Cô đã ở ngoài lúc cuộc cãi vã diễn ra. Chỉ là vì nội dung cãi vã liên quan đến mình, Khương Ngữ Bạch sợ mọi người sẽ lúng túng nếu cô đột ngột mở cửa, nên đành chờ một lát ở ngoài.

Thật ra, vì ngoại hình của mình, cô đã phải chịu rất nhiều lời bàn tán từ nhỏ đến lớn. Chỉ cần tiếp xúc một chút với con trai, cô sẽ bị thêu dệt thành đủ các phiên bản. Khi có nhiều người nói, điều giả dối cũng trở thành sự thật. Cô đã quen rồi.

Khương Ngữ Bạch không ngờ người bạn cùng phòng mới đến này lại lên tiếng giúp mình. Tuy nhiên, cô cũng không bận tâm. Nếu mọi người trong trường đều nghĩ mình như vậy, thì có lẽ vài ngày nữa, người bạn cùng phòng mới này cũng sẽ nghĩ mình là người không đứng đắn thôi.

Sau khi Khương Ngữ Bạch bước vào ký túc xá, căn phòng lập tức im lặng. Tôn Viện Viện lườm Kỷ Hoan một cái, bực bội quay về bàn học của mình, đeo tai nghe và bắt đầu chơi game.

Lý Toa cũng giả vờ bận rộn, mang quần áo thay ra vào nhà vệ sinh giặt.

Kỷ Hoan dừng động tác dọn dẹp, mỉm cười với Khương Ngữ Bạch: "Chào cậu, mình là Kỷ Hoan, hôm nay mình mới đến trình diện".

Khương Ngữ Bạch khẽ gật đầu với cô: "Mình là Khương Ngữ Bạch".

Kỷ Hoan ghi nhớ cái tên này. Thấy Khương Ngữ Bạch cầm thứ gì đó rồi định đi, Kỷ Hoan cũng không nói gì thêm. Tuy nhiên, khi Khương Ngữ Bạch đi ngang qua, Kỷ Hoan nghe thấy một tiếng "cảm ơn".

Khi cô định nói gì đó, Khương Ngữ Bạch đã đi ra ngoài rồi.

Kỷ Hoan dứt khoát lau chùi bàn ghế một cách nghiêm túc. Ban đầu gia đình muốn quản gia đưa cô đến, nhưng Kỷ Hoan từ chối. Cô không còn là trẻ con nữa, có thể tự làm những việc này. Hơn nữa, dẫn theo một đám nhân viên trong nhà đến thì quá phô trương, không cần thiết.

Kỷ Hoan mất gần một tiếng đồng hồ để sắp xếp đồ đạc. Cô đặt vài bộ quần áo thay vào tủ, và bày những cuốn sách cần dùng lên giá sách.

Buổi chiều, Kỷ Hoan dự định ăn ở trường. Vì lát nữa giáo viên chủ nhiệm sẽ tổ chức họp lớp, Kỷ Hoan cũng tò mò về trải nghiệm ở ký túc xá trường đại học là như thế nào. Dù sao thì gia đình cô không thiếu tiền, trước đây cô học ở đâu, bố mẹ sẽ mua một căn nhà gần trường cho cô ở.

Đến giờ ăn tối, Tôn Viện Viện cố ý lớn tiếng hỏi Lý Toa: "Lý Toa, đi thôi, mình đi ăn cơm thôi. Ăn xong mình đi đến giảng đường luôn, 7 giờ không phải họp lớp sao?".

"Được, mình gọi Kỷ Hoan đi cùng luôn nhé, cùng một ký túc xá, hai đứa mình đi thì không hay lắm". Lý Toa nhỏ giọng bàn bạc với Tôn Viện Viện.

"Mình không đi với cô ấy. Ôi, cậu làm sao vậy? Cậu có phải cũng giống Kỷ Hoan, nghĩ nhân phẩm của mình tệ không?" Tôn Viện Viện lập tức không vui.

"Không phải, mọi người đều là bạn cùng phòng, làm căng thẳng quá không tốt..." Lý Toa vẫn nhỏ giọng khuyên can.

Kỷ Hoan lại lên tiếng trước: "Không sao, hai cậu đi trước đi. Mình chưa đói, lát nữa mình sẽ đi căn tin".

"Thấy chưa, cậu giúp người ta vô ích. Người ta vốn dĩ không có ý định đi cùng mình. Đi thôi, đi thôi". Tôn Viện Viện thúc giục.

Kỷ Hoan chỉ thấy nhàm chán. Đã lên đại học rồi mà vẫn còn như chơi trò chơi trẻ con, việc có người đi ăn cùng hay không có quan trọng sao?.

Kỷ Hoan nghỉ ngơi một lát trong ký túc xá. Thấy đã gần đến giờ, cô mới đi về phía căn tin. Lúc này đang là giờ ăn, khá khó tìm chỗ. Kỷ Hoan gọi đại một món, thêm một bát cháo, tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống ăn một mình.

Tuy nhiên, sau khi cô ngồi xuống, có một anh khóa trên, người đã giúp cô làm thủ tục nhập học trước đó, đến bắt chuyện.

"Ôi, là cậu à. Hôm trước cậu làm thủ tục nhập học, là mình tiếp đón cậu đó. Cậu còn nhớ không?" Lý Phong cười nói. Thông thường, chiêu thức để làm quen với các em khóa dưới đều là những câu như thế này.

Sinh viên năm nhất chưa bước vào xã hội, kinh nghiệm còn non kém, thường rất dễ bị lừa. Đây cũng là lý do tại sao những người này lại tranh nhau làm công việc đón tiếp tân sinh viên, chủ yếu là để chọn những cô gái xinh đẹp và ngây thơ để tiếp cận.

"Xin lỗi, tôi quên rồi. Và đừng nói nhiều khi đang ăn, không vệ sinh lắm". Kỷ Hoan nói với giọng điệu bình tĩnh, tự mình uống bát cháo.

Tuy cô cũng mới vào đại học, nhưng từ cấp hai, cô đã làm trợ lý cho mẹ ở công ty gia đình. Cô có kinh nghiệm trong việc xử lý một số công việc của công ty và cách đối nhân xử thế. Những sinh viên này gần như viết rõ ý đồ lên mặt rồi, làm sao Kỷ Hoan có thể không nhận ra được.

Quả nhiên, Lý Phong nghe Kỷ Hoan nói vậy, nụ cười trên mặt cứng lại. Anh ta đứng đối diện Kỷ Hoan, không biết nên đi hay nên ở.

Lưu Phàm ở gần đó thấy bạn mình bị từ chối, vội vàng đến giảng hòa: "Không phải, bạn học, bọn mình không có ác ý. Chỉ là muốn làm quen với cậu thôi".

Kỷ Hoan liếc nhìn, đứng dậy bưng khay thức ăn và bát cháo, đi thẳng đến xe đựng rác.

"Trời ơi, chảnh vậy. Cô ấy có ý gì vậy?" Lưu Phàm lên tiếng bất bình thay bạn mình trước.

"Thôi, thôi đi. Xem ra là người không dễ bị lay động. Vẫn là Khương Ngữ Bạch cùng lớp dễ tiếp cận hơn". Lý Phong đặt khay của mình xuống.

"Ê, hôm đó cậu nói gì với cô ấy vậy? Ban đầu cô ấy không chịu đi ăn với cậu mà?" Lưu Phàm tò mò hỏi.

"Hừm, còn có thể là gì nữa? Hỏi mình về chuyện làm thêm thôi. Cô ấy mang tiếng xấu trong đám con gái, nên chỉ có thể hỏi những người đàn ông như bọn mình. Nghe ý của cô ấy, cô ấy đang rất cần tiền". Lý Phong nói.

"Vậy thì không phải là loại dễ dàng nhất để có được sao? Chỉ cần cho một chút lợi lộc là sẽ mắc câu. Không nói đến những chuyện khác, chỉ riêng khuôn mặt của Khương Ngữ Bạch cũng đáng để chi thêm tiền cho cô ấy".

"Cũng đúng. Nhưng người xinh đẹp như vậy không thích hợp làm bạn gái, chơi bời qua loa thì được. Để vài ngày nữa mình thử xem sao. Mấy hôm nay không gặp cô ấy, chắc là đi làm thêm rồi". Lý Phong uống một ngụm nước, suy nghĩ.

"Ê, vậy cậu phải nhanh chân lên. Loại thiếu tiền này chắc chắn dễ theo đuổi, đừng để người khác cướp mất". Lưu Phàm nhắc nhở.

"Biết rồi. Bọn mình chọn thêm vài người nữa. Khó khăn lắm mới đợi được tân sinh viên năm nhất đến, không phải nên thử thêm nhiều cô gái sao?".

Kỷ Hoan đặt bát đĩa xong thì đi thẳng đến giảng đường. Việc người lạ đến bắt chuyện khiến cô cảm thấy khó chịu, đặc biệt là những người đàn ông lạ mặt.

Khi cô đến lớp, đã có khá nhiều người. Lý Toa thấy Kỷ Hoan đến, muốn gọi Kỷ Hoan ngồi cùng, nhưng bị Tôn Viện Viện ngăn lại.

Kỷ Hoan chỉ cười với Lý Toa, rồi tự mình đi xuống hàng ghế sau ngồi. Cuộc họp lớp kiểu này không ngoài việc bầu một số cán bộ lớp. Cán bộ lớp ở trường đại học chẳng qua là làm thêm việc cho giáo viên chủ nhiệm và khoa. Đổi lại, các phúc lợi như học bổng, danh hiệu xuất sắc sẽ ưu tiên cho cán bộ lớp.

Kỷ Hoan không quan tâm đến chuyện này. Gia đình cô có công ty riêng, việc cô cần làm là tốt nghiệp một cách suôn sẻ là được. Những thứ khác không liên quan đến cô.

Kỷ Hoan muốn yên tĩnh, nhưng vì có khuôn mặt xinh đẹp, nên chẳng mấy chốc có một nam sinh ngồi xuống bên phải cô. Kỷ Hoan lướt điện thoại, thậm chí không buồn ngước mắt lên.

Ngô Lượng xuất thân từ một gia đình khá giả, thuộc nhóm gia đình có điều kiện tốt trong số tân sinh viên. Anh ta lái chiếc xe Benz lớn đến trường khi nhập học, nên cảm thấy mình khá nổi bật trong số tân sinh viên. Thấy có cô gái xinh đẹp trong lớp, Ngô Lượng lập tức ra tay.

"Bạn học, trước đây tôi chưa thấy cậu. Cậu mới đến trình diện mấy hôm nay thôi đúng không?" Ngô Lượng tìm chuyện để nói.

Kỷ Hoan thậm chí không ngước mắt lên: "Chứ còn gì nữa?".

Thấy thái độ Kỷ Hoan lạnh nhạt, Ngô Lượng lúng túng xoa mũi: "À, không có gì. Chỉ là hỏi thăm thôi".

Anh ta muốn nói thêm, nhưng thấy vẻ mặt Kỷ Hoan lạnh lùng, gần như viết rõ lên mặt dòng chữ "người lạ chớ đến gần". Ngô Lượng đành phải im lặng. Anh ta nghĩ rằng sau này là bạn học cùng lớp, mình sẽ còn nhiều cơ hội, nên cũng không vội.

Khoảng năm sáu phút sau, Khương Ngữ Bạch vội vàng bước vào lớp học. Khi cô bước vào, lớp học rõ ràng im lặng một lúc, nhưng sau đó mọi người lại tiếp tục trò chuyện.

Khương Ngữ Bạch đi thẳng xuống hàng ghế sau. Cô không có thời gian để ý đến ánh mắt của người khác. Việc được học đại học đã là điều cô không dám nghĩ tới rồi. Cô không quan tâm đến những chuyện khác.

Kỷ Hoan đương nhiên cũng chú ý đến Khương Ngữ Bạch. Cô nghe thấy Ngô Lượng bên cạnh mình cười nói chào Khương Ngữ Bạch, và Khương Ngữ Bạch cũng lịch sự đáp lại.

Kỷ Hoan thấy Ngô Lượng phiền phức, dứt khoát đứng dậy đổi chỗ ra phía sau, ngồi cạnh Khương Ngữ Bạch.

Điều này nằm ngoài dự đoán của Khương Ngữ Bạch. Cô mới ở ký túc xá chưa đầy một tuần, trong trường đã có không ít lời đồn thổi về cô rồi. Người bạn cùng phòng mới này không sợ ngồi cạnh cô sẽ gây rắc rối sao?.

___

Chú thích: Trò Tiêu Tiêu Lạc (消消乐) mà Kỷ Hoan hay chơi là tên gọi chung của thể loại trò chơi di động giải đố "match-3" (ghép 3) rất phổ biến ở Trung Quốc

Chương 118

Chương 118 (Ngoại truyện 2)

Ngô Lượng thấy Kỷ Hoan đổi chỗ thì cười gượng, rồi quay đầu đi chỗ khác.

Kỷ Hoan tiếp tục tự mình chơi điện thoại. Ngay sau đó, giáo viên chủ nhiệm của lớp, Dương Hà, đến. Cô ấy yêu cầu mọi người giới thiệu sơ qua về bản thân, sau đó bầu ra lớp trưởng, ủy viên học tập và bí thư chi đoàn.

Kỷ Hoan không quen biết ai, nên cuối cùng cô đều bỏ phiếu trắng. Thông thường, trước khi bỏ phiếu, những người muốn tranh cử đã chào hỏi các phòng ký túc xá và những người được chọn thường là những người đã làm nhiều việc cho giáo viên chủ nhiệm và khoa ngay từ đầu năm học. Kỷ Hoan không quan tâm đến những điều này. Việc cô học đại học chủ yếu là muốn học có hệ thống các môn chuyên ngành tài chính.

Khương Ngữ Bạch nhìn tờ giấy trước mặt, cũng không có tâm trạng bỏ phiếu. Cô nhíu mày nhìn đồng hồ. Chỉ còn mười mấy phút nữa là đến tám giờ. Lát nữa cô phải đi làm thêm ở một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ. Hôm nay mới là ngày làm việc thứ hai, Khương Ngữ Bạch không muốn đến muộn.

Chẳng mấy chốc, giáo viên chủ nhiệm gọi một vài trợ lý đến để kiểm phiếu, Kỷ Hoan nghe mà muốn ngủ gật.

Khương Ngữ Bạch bên cạnh cô càng bồn chồn không yên. Nhưng may mắn thay, sau mười mấy phút, việc bỏ phiếu cũng kết thúc. Hầu như ngay lập tức, Kỷ Hoan cảm thấy một cơn gió lướt qua bên cạnh, Khương Ngữ Bạch đã biến mất.

Cô và Khương Ngữ Bạch không thân nhau, nên đương nhiên cũng không muốn quản cô ấy đi đâu. Lúc này đã là 8 giờ tối, Kỷ Hoan không muốn về căn hộ của mình nữa. Mặc dù căn hộ nhỏ của cô nằm đối diện trường, nhưng đi bộ từ trường ra cũng mất khoảng mười mấy phút. Kỷ Hoan lười đi lại, nên cô quyết định quay về ký túc xá.

Vì những lời nói không hợp ý nhau vào buổi chiều, tối nay không khí trong ký túc xá khá ngượng ngùng. Tuy nhiên, Tôn Viện Viện không còn nói xấu Khương Ngữ Bạch trước mặt Kỷ Hoan nữa.

Mười giờ tối, Kỷ Hoan đã tắm rửa xong và bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cô leo lên giường tầng trên của mình, cảm thấy rất mới lạ. Cô tiểu thư họ Kỷ chưa từng ở ký túc xá trước đây, cô thấy giường tầng trên và bàn học tầng dưới khá thú vị. Cô ngồi trên giường và cảm thấy mới mẻ một lúc.

Sau khi đã hết cảm giác mới mẻ, cô nằm xuống, lấy điện thoại ra trò chuyện với mẹ mình.

Chu Lâm: Ở trường thế nào rồi? Có quen không? Mẹ bảo để quản gia đưa con đi mà con không chịu. Con có tự dọn dẹp giường chiếu sạch sẽ được không?

Kỷ Hoan: Mẹ, con 19 tuổi rồi, đâu phải ba tuổi. Con dọn xong hết rồi, đang nằm đây, thoải mái lắm.

Chu Lâm: Vậy thì tốt. Cuối tuần nhớ về nhà, để dì Trương làm đồ ăn ngon cho con. À, còn việc công ty con không được quên đâu đấy.

Kỷ Hoan: Con biết rồi mà mẹ ~

Sau khi trò chuyện với mẹ, Kỷ Hoan chơi trò "Tiêu Tiêu Lạc" một lúc rồi chuẩn bị ngủ.

Ở một bên khác, Khương Ngữ Bạch vừa đổi ca với một nhân viên khác. Theo lẽ thường, rất ít phụ nữ ứng tuyển ca đêm ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Một là không an toàn lắm, hai là ca đêm rất hại sức.

Nhưng Khương Ngữ Bạch không còn cách nào khác. Việc cô có thể rời khỏi làng để đi học đã là rất khó khăn rồi. Điều kiện gia đình cô không tốt, sức khỏe mẹ cô tuy không tệ, nhưng bà phải vừa làm ruộng vừa làm thêm để nuôi cô và em gái.

Trước đây, khi cô đến học đại học, nhiều người trong làng đã khuyên mẹ cô nên gả cô đi sớm để kiếm chút tiền hồi môn là được. Dù sao thì con gái gả đi cũng như bát nước hắt đi. Chính mẹ cô đã kiên quyết phản đối, nhất quyết để cô ra ngoài đi học.

Nhưng gia đình quá nghèo, em gái cô cũng đang học cấp hai, tất cả đều cần tiền. Họ hàng trong làng đã cắt đứt liên lạc với gia đình cô vì gia đình cô đã mượn tiền của họ hai lần.

Tiền học đại học của Khương Ngữ Bạch đều là vay từ Quỹ tín dụng sinh viên của nhà nước, tổng cộng là 27.000 tệ. Số tiền này cần phải được trả lại trước khi cô tốt nghiệp năm thứ tư. Cô rất gấp, muốn san sẻ gánh nặng cho gia đình, không muốn mẹ cô quá vất vả. Vì vậy, cô đã đến thành phố Tân Giang sớm để nhanh chóng tìm việc làm thêm.

Có lẽ vì ngoại hình của mình, ngay khi đến trường, đã có không ít nam sinh đến bắt chuyện với cô. Cô cũng không thể từ chối quá nhiều. Mới đến, cô cần thông qua những người này để tìm việc làm thêm. Nhưng dần dần, Khương Ngữ Bạch cũng nhận ra rằng những nam sinh này không thực sự tốt bụng muốn giúp mình. Có vẻ như họ chỉ muốn tán tỉnh cô.

Sau đó, Khương Ngữ Bạch đã xa lánh những người này. Cô không biết lời đồn thổi là do ai truyền ra, nói rằng cô có quan hệ với một vài nam sinh trong trường. Mới chưa đầy một tuần, đã có tin đồn không hay về cô trong trường. Nhưng Khương Ngữ Bạch không bận tâm đến những điều này. Cơ hội học đại học là quá quý giá đối với cô. Dù xảy ra chuyện gì, cô cũng phải tốt nghiệp suôn sẻ, sau đó nhanh chóng tìm việc làm để giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

Sáng hôm sau còn có tiết học. Khương Ngữ Bạch làm ca đêm, tan ca lúc 7 giờ rưỡi sáng, gần như phải ở cửa hàng tiện lợi 12 tiếng. Nhưng tiền lương được trả ngay sau ca làm, một ca đêm được 150 tệ, được coi là công việc kiếm tiền khá nhanh.

Khương Ngữ Bạch thay quần áo, nhận tiền chuyển khoản của ông chủ, rồi nhanh chóng chạy về phía trường. Cô phải về ký túc xá lấy sách giáo khoa, rồi chạy đến lớp.

~~

Kỷ Hoan là người rời khỏi ký túc xá cuối cùng. Tôn Viện Viện có vẻ vẫn còn giận chuyện hôm qua, nên cô đã kéo Lý Toa đi sớm.

Kỷ Hoan thì không bận tâm. Đâu phải trẻ con, cứ phải đi ăn sáng cùng nhau?

Cô thu dọn đồ đạc xong, đang chuẩn bị ra khỏi cửa thì Khương Ngữ Bạch bước vào ký túc xá. Hai người nhìn nhau vài giây, rồi Kỷ Hoan nhường đường.

Sau đó, cô thấy Khương Ngữ Bạch lục lọi sách giáo khoa trên bàn. Kỷ Hoan thấy sắc mặt cô ấy không được tốt, nhưng cũng không nói gì thêm.

"Đi cùng không?" Kỷ Hoan tiện miệng hỏi.

Khương Ngữ Bạch rõ ràng không ngờ Kỷ Hoan sẽ hỏi mình điều này. Cô ngước mắt nhìn Kỷ Hoan một cái, rồi nói: "Cậu đi trước đi. Mình vừa làm thêm về, chưa kịp rửa mặt".

Kỷ Hoan cũng không ép buộc, gật đầu: "Được, vậy mình đi trước nhé".

Nói rồi, Kỷ Hoan ra khỏi ký túc xá, tiện tay đóng cửa lại. Cô đến căn tin, gọi một phần cháo, một đĩa đồ ăn kèm và một cái quẩy. Kỷ Hoan buổi sáng vốn không có khẩu vị, nên không ăn được nhiều.

Ăn sáng xong, Kỷ Hoan đưa bát đĩa và khay đến xe thu dọn bát đĩa. Cô định đi rồi, nhưng lại nhớ đến Khương Ngữ Bạch. Cô ấy làm thêm đến tận bây giờ mới về, chắc chắn là không kịp ăn sáng. Cô tiện tay mua cho Khương Ngữ Bạch một ly sữa đậu nành, và một cái bánh mì sữa. Kỷ Hoan xách túi bước ra khỏi căn tin.

Sau khi ra ngoài, Kỷ Hoan thấy mình thật buồn cười. Cô và người ta nói chuyện với nhau chưa được ba câu, vậy mà lại đi mua đồ ăn sáng cho người ta. Có lẽ vì những lời nói của Tôn Viện Viện trước đó đã khơi dậy tâm lý phản kháng của cô. Cô cảm thấy Khương Ngữ Bạch là người khá tốt, không thể vì người ta đi làm thêm mà kỳ thị người ta.

Kỷ Hoan vừa suy nghĩ lung tung, vừa đi về phía giảng đường. Lúc này, lớp học đã có khá nhiều người, chỉ còn năm sáu phút nữa là đến giờ học.

Kỷ Hoan quét mắt một vòng, thấy phía trước còn chỗ trống, nhưng cô không ngồi ở phía trước, mà đi thẳng xuống hàng ghế sau. Khương Ngữ Bạch lúc này đã đến, đang ngồi ở hàng ghế sau lướt điện thoại với vẻ mệt mỏi.

Lý Toa gọi Kỷ Hoan một tiếng: "Kỷ Hoan, bên này còn chỗ trống".

"Không sao, mình quen ngồi hàng sau rồi, hai cậu cứ ngồi đi". Kỷ Hoan cười với Lý Toa, điều này lại khiến Tôn Viện Viện bực bội.

Những lời cô nói hôm qua hơi khó nghe, nhưng cô cũng chỉ nghe người khác nói lại. Bảo cô hạ mình xin lỗi Kỷ Hoan là điều không thể. Hôm nay cô bảo Lý Toa gọi Kỷ Hoan đến ngồi là đang thể hiện sự thiện chí với Kỷ Hoan, nhưng người ta vẫn không chấp nhận.

"Cậu nhìn cô ấy kìa, thật là..." Tôn Viện Viện bực mình nói.

"Ôi, không cần thiết đâu. Mọi người đều là bạn cùng phòng, đợi đến ngày nào đó chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau là được". Lý Toa khuyên nhủ.

Kỷ Hoan thì không quá bận tâm. Cô xách đồ ăn sáng đi thẳng đến chỗ Khương Ngữ Bạch ngồi. Cho đến khi Kỷ Hoan ngồi xuống, Khương Ngữ Bạch vẫn có chút ngạc nhiên.

Từ nhỏ đến lớn, quan hệ của cô với các bạn nữ rất tệ. Nếu nói việc Kỷ Hoan ngồi cạnh cô hôm qua là ngẫu nhiên, vậy hôm nay thì sao? Cô ấy không sợ tiếng xấu của mình trong trường sao?

Ngay lúc Khương Ngữ Bạch đang suy nghĩ lung tung, trên bàn xuất hiện một ly sữa đậu nành và một cái bánh mì còn nguyên bao bì.

"Cậu chưa ăn sáng đúng không? Mình mua cho cậu này. Trong lớp đông người, không tiện mang đồ ăn nặng mùi, nên mình mua cái này cho cậu". Kỷ Hoan nhìn Khương Ngữ Bạch và nói.

Khương Ngữ Bạch chỉ cảm thấy kỳ lạ. Cô nhìn thẳng vào mắt Kỷ Hoan. Thấy Kỷ Hoan cũng đang nhìn mình, Khương Ngữ Bạch vội vàng quay mặt đi.

Việc mua đồ ăn sáng cho cô, chỉ có con trai làm, Khương Ngữ Bạch đương nhiên từ chối. Còn con gái mua đồ ăn sáng cho cô, cô hầu như chưa từng gặp. Hơn nữa, cô cũng không có bạn bè gì, không rõ mình nên cư xử với con gái như thế nào.

Nhưng Khương Ngữ Bạch thực sự đói rồi. Cô bận cả đêm qua, tan ca là chạy ngay đến trường. Từ 8 giờ tối qua đến giờ, cô chưa ăn một miếng nào. Lúc này, bụng cô réo lên khe khẽ, tạo thành sự tương phản rõ rệt với vẻ mặt điềm tĩnh của cô.

Ngay sau đó, tai Khương Ngữ Bạch đỏ bừng. Hàng ghế phía trước không có người ngồi, hai bên cách nhau lối đi, chỉ còn lại Kỷ Hoan ngồi bên cạnh. Cô ấy không nghe thấy chứ?

Khương Ngữ Bạch cẩn thận liếc nhìn Kỷ Hoan, rồi đối diện với ánh mắt cười híp mí của Kỷ Hoan.

"Ăn nhanh đi, còn năm phút nữa là vào học rồi". Kỷ Hoan cười nói. Nói xong, cô không nhìn Khương Ngữ Bạch nữa, tự mình chơi trò "Tiêu Tiêu Lạc" trên điện thoại.

Tai Khương Ngữ Bạch càng đỏ hơn một chút. Quả nhiên là Kỷ Hoan đã nghe thấy. Nhưng may mắn là Kỷ Hoan không chọc thủng.

Nhìn ly sữa đậu nành và cái bánh mì trước mặt, Khương Ngữ Bạch đành chịu thua. Cô kéo túi đồ ăn đến trước mặt với đôi tai đỏ bừng, cắm ống hút vào ly sữa đậu nành, uống một ngụm nhỏ, rồi ăn bánh mì.

Đến khi giáo viên giảng bài đến, Khương Ngữ Bạch vừa vặn ăn xong bữa sáng. Cô dựa vào lưng ghế, rất hài lòng uống hết ngụm sữa đậu nành cuối cùng.

Kỷ Hoan không cố ý nhìn Khương Ngữ Bạch, nhưng khóe mắt vẫn thấy được dáng vẻ Khương Ngữ Bạch ăn uống. Từng miếng nhỏ, tốc độ cũng khá nhanh, giống như một con thỏ trắng nhỏ. Nghĩ đến đây, khóe môi Kỷ Hoan khẽ cong lên.

Khương Ngữ Bạch không biết Kỷ Hoan đang nghĩ gì, nhưng sau khi ăn sáng, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Vừa rồi tay cô hơi run, có lẽ là do đêm qua đi làm quá mệt, cộng thêm cô bị chứng hạ đường huyết nhẹ. Nhưng sau khi ăn vào, cô đã đỡ hơn nhiều.

Khương Ngữ Bạch lén nhìn Kỷ Hoan. Thấy Kỷ Hoan đang chăm chú nghe giảng, cô cũng gạt bỏ những suy nghĩ khác và tập trung nghe bài.

Vì là tiết học lớn cả buổi sáng, nên sẽ có một lần nghỉ giữa giờ. Trong giờ giải lao, Khương Ngữ Bạch hai tay xoắn xuýt vào nhau một cách không tự nhiên. Cô không biết phải làm thế nào để giao tiếp với Kỷ Hoan. Nhưng người ta vừa giúp cô, cô luôn phải nói lời cảm ơn. Và, cô phải trả tiền bữa sáng cho Kỷ Hoan.

Khương Ngữ Bạch ấp ủ mãi, nhưng lời nói cứ nghẹn lại ở cửa miệng. Tuy nhiên, Khương Ngữ Bạch thỉnh thoảng liếc nhìn Kỷ Hoan, đến mức Kỷ Hoan đang chơi "Tiêu Tiêu Lạc" cũng nhận ra.

Cô nhướng mày nhìn Khương Ngữ Bạch: "Sao? Có chuyện muốn nói với mình à? Mình thấy cậu nhìn mình nãy giờ rồi đấy".

Chương 119

Chương 119 (Ngoại truyện 3)

"À, không. Cảm ơn cậu đã mua cơm giúp mình. Tổng cộng bao nhiêu tiền, mình chuyển cho cậu". Khương Ngữ Bạch vội vàng lấy điện thoại ra.

Một ly sữa đậu nành và một cái bánh mì vốn chẳng đáng bao nhiêu tiền. "Không cần đâu. Mọi người là bạn bè mà, không cần tính toán chi li như vậy".

Khương Ngữ Bạch nghe thấy hai từ "bạn bè" thì sững lại một lát. Đã lâu rồi cô không nghe thấy từ này.

Điều kiện gia đình không tốt, nhưng Khương Ngữ Bạch chưa bao giờ thích nợ nần người khác. Cô vẫn cầm điện thoại nhìn Kỷ Hoan: "Bạn bè thì là bạn bè, tiền bạc thì là tiền bạc. Mình nợ tiền người khác thì buổi tối ngủ không yên".

Khương Ngữ Bạch nói thật. Cô đã đăng ký vay vốn sinh viên của nhà nước, tổng cộng 27.000 tệ, số tiền này cần phải trả trước khi cô tốt nghiệp năm thứ tư.

Kỷ Hoan thấy cô kiên quyết, đành gật đầu: "Vậy được. Nhân tiện, mình chưa có thông tin liên hệ của cậu, chúng ta thêm WeChat đi".

"Được". Khương Ngữ Bạch gật đầu. Cô cũng chưa có WeChat của hai người cùng phòng khác.

Khương Ngữ Bạch quét mã, nhanh chóng thêm Kỷ Hoan. Cô suy nghĩ một lát, rồi gửi thẳng cho Kỷ Hoan một phong bao lì xì 10 tệ.

Kỷ Hoan nhận phong bao lì xì, cười với Khương Ngữ Bạch: "Cho nhiều quá rồi. Lần sau mình sẽ mua giúp cậu nữa".

"Không cần làm phiền đâu".

"Không sao. Sau này nếu cậu không kịp về ký túc xá lấy đồ, có thể báo trước cho mình, mình sẽ mang đến giảng đường giúp cậu". Kỷ Hoan nhìn Khương Ngữ Bạch, cười nói.

"Không cần, phiền cậu quá". Khương Ngữ Bạch mở WeChat của Kỷ Hoan, đặt biệt danh cho cô, tiện thể nhìn ảnh đại diện của Kỷ Hoan. Đó là một chú mèo nhỏ đang nhắm mắt ngủ lười biếng, trông khá dễ thương.

Kỷ Hoan cũng tiện tay đặt biệt danh cho Khương Ngữ Bạch. Ảnh đại diện WeChat của Khương Ngữ Bạch là một chú thỏ trắng nhỏ đang gặm cà rốt, trông khá giống cô ấy.

Đến giờ tan học buổi trưa, Kỷ Hoan vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: "Cùng đi ăn cơm không?".

Khương Ngữ Bạch nhìn Kỷ Hoan, mắt sáng lên: "Được".

Mặc dù cô không bận tâm đến việc ăn uống, và khi làm thêm ở ngoài, Khương Ngữ Bạch thường ăn qua loa, đôi khi bận rộn đến mức không kịp ăn. Nhưng khi ăn ở căn tin trường một mình, cô luôn gặp phải các anh khóa trên đến bắt chuyện, cô thấy khá bất lực. Khương Ngữ Bạch nghĩ rằng nếu có bạn đồng hành, mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Kỷ Hoan thu dọn sách vở xong, chờ Khương Ngữ Bạch cùng ra ngoài. Hai người đi song song trên con đường rợp bóng cây, khiến không ít người xung quanh phải lén nhìn.

Kỷ Hoan không bận tâm đến những ánh mắt đó, đi thẳng đến căn tin cùng Khương Ngữ Bạch. Buổi chiều không có tiết, Kỷ Hoan định về căn hộ lái xe đến công ty một chuyến.

Buổi trưa cô không đói, gọi đại một phần mì xào. Thấy Khương Ngữ Bạch vẫn đang xếp hàng lấy thức ăn, Kỷ Hoan nhắc nhở: "Chúng ta ngồi ở kia đi, gần hơn một chút".

Nói rồi, Kỷ Hoan chỉ tay vào chiếc bàn cách đó không xa.

"Được, lát nữa mình qua tìm cậu".

Không lâu sau, Khương Ngữ Bạch đến. Cô đặt khay xuống và ngồi đối diện Kỷ Hoan.

Kỷ Hoan ngước lên liếc một cái, thấy Khương Ngữ Bạch gọi món cải thảo xào khoai tây hầm. Trong ô khác của khay là hai lạng cơm, là món ăn rẻ nhất trong căn tin.

Tuy nhiên, điều kiện gia đình mỗi người khác nhau, Kỷ Hoan cũng không hỏi thêm. Hai người tự mình ăn uống.

Vì chưa quen nhau lắm, không khí có chút ngượng ngùng. Kỷ Hoan tìm chuyện để nói: "Chiều nay cậu còn đi làm thêm không? Hay là về ký túc xá?".

"Mình về đặt đồ, sau đó đi làm thêm". Khương Ngữ Bạch suy nghĩ rồi nói.

Kỷ Hoan gật đầu, nhưng vẫn nhắc nhở: "Tốt nhất là đừng làm ca đêm nhiều quá, làm việc liên tục như vậy cơ thể sẽ không chịu nổi đâu".

"Ừm, tối nay mình không làm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi nữa. Mình tan ca ở quán trà sữa lúc 8 giờ tối".

Kỷ Hoan gật đầu: "Vậy thì tốt. Quán trà sữa có gần trường mình không?".

"Không, nó ở đường Tân Xuân. Tuy quán đó hơi xa trường một chút, nhưng có thể trả lương theo ngày". Hiện tại, điều cô sợ nhất khi làm thêm là bị nợ lương. Kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô đã làm một công việc, nhưng tiền lương liên tục bị nợ, ông chủ còn dùng đủ lý do để trừ tiền. Sau này, Khương Ngữ Bạch đã rút kinh nghiệm, chỉ tìm những công việc trả lương theo ngày.

Làm thêm ở quán trà sữa, mỗi giờ là 17 tệ. Cô làm từ 2 giờ chiều đến 8 giờ tối, có thể kiếm được 102 tệ, đủ tiền ăn cho vài ngày của cô.

"Vậy lát nữa mình đưa cậu đi nhé. Đúng lúc mình cũng phải lái xe đến đó". Đường Tân Xuân nằm trong khu thương mại của thành phố Tân Giang, nơi có các trung tâm mua sắm và các tòa nhà văn phòng. Công ty của gia đình cô cũng nằm trong khu vực đó.

"Không cần đâu, mình đi xe buýt là được". Khương Ngữ Bạch từ chối theo bản năng. Cô thuộc tuýp người có thể tự mình làm mọi việc thì tuyệt đối sẽ không làm phiền người khác.

"Mình thật sự có việc phải đến đó, tiện đường đưa cậu đi thôi. Thôi nào, đừng từ chối mình nữa". Kỷ Hoan nói với giọng đùa cợt.

Khương Ngữ Bạch cũng thấy nếu từ chối nữa thì không hay. "Vậy được, cảm ơn cậu".

"Không có gì, chúng ta là bạn bè, không cần khách sáo".

Hai người đang nói chuyện thì Lý Phong và Lưu Phàm, những người muốn bắt chuyện với Kỷ Hoan hôm trước, cũng đến. Thấy cả Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch đều ở đây, Lý Phong và Lưu Phàm vội vàng đi tới.

"Ngữ Bạch, không phiền bọn mình ngồi đây chứ?". Lý Phong vừa hỏi vừa ngồi xuống. Lưu Phàm cũng vậy, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Hoan.

Khương Ngữ Bạch lịch sự gật đầu với hai người, rồi mở lời: "Sau này cứ gọi tên tôi là được. Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, gọi thân mật quá".

Vẻ mặt Lý Phong cứng lại, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, mặt dày nói: "Haiz, tôi đùa chút thôi mà, cậu đừng bận tâm. À, cậu tìm việc làm thêm thế nào rồi? Bên tôi có một công việc làm thêm ở hiệu sách, cậu có muốn làm không?".

Khương Ngữ Bạch đã biết rõ bộ mặt của Lý Phong và những người khác, chỉ là không muốn xé toang mặt nạ, làm cho mọi người khó xử. Những người này không ngoài việc muốn thông qua việc giới thiệu việc làm thêm để tán tỉnh cô.

"Không cần đâu, tôi đã tìm được việc làm thêm rồi, cảm ơn". Khương Ngữ Bạch nói xong, tiếp tục ăn cơm trong đĩa.

Lý Phong không ngờ lại bị từ chối, nhìn Lưu Phàm, ra hiệu bằng mắt. Lưu Phàm vội vàng đóng vai trò hỗ trợ: "Bạn học Khương, cậu tìm được việc làm thêm gì vậy? Nếu quá mệt thì cứ nhận công việc mà Lý Phong nói đi. Mấy ngày nay cậu ấy bận rộn tìm việc làm thêm cho cậu đấy".

Lý Phong còn cố ý xua tay với Lưu Phàm: "Ê, đừng nói chuyện đó, nói vậy sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực".

Kỷ Hoan nhìn hai người tung hứng, bật cười "phì" một tiếng.

"Bạn học, cậu cười gì vậy?". Lý Phong đương nhiên biết Kỷ Hoan là ai, dù sao hôm qua anh ta đã bị Kỷ Hoan làm cho cứng họng.

"Không có gì. Chỉ là tôi thấy hai người đôi khi khá trẻ con. Mục đích rõ ràng như vậy mà còn bày trò phối hợp ở đây. Tân sinh viên năm nhất đâu phải là ngốc. Ý đồ của hai người đã quá rõ ràng rồi". Kỷ Hoan đặt đũa xuống. Cô đã ăn no rồi.

"Không, bạn học, cậu có ý gì vậy?". Lưu Phàm cũng vội vàng nói. Chẳng phải anh ta và Lý Phong đang phối hợp với nhau sao? Nếu gặp một cô gái ngoan ngoãn, non kinh nghiệm, nghe hai người nói vậy, có lẽ đã bị thao túng tâm lý rồi.

"Nghĩa đen đấy. Việc hai người tìm việc làm thêm cho người ta là do hai người tự nguyện, đừng ép người ta phải chịu ơn, và buộc người ta phải cảm kích. Hơn nữa, chiêu trò phối hợp của hai người thực sự rất gượng gạo".

Nói xong, Kỷ Hoan không nhìn vẻ mặt của hai người, quay sang Khương Ngữ Bạch: "Cậu ăn xong chưa?".

"Ừm, chúng ta về ký túc xá đi". Khương Ngữ Bạch cười với Kỷ Hoan, bưng khay đi. Kỷ Hoan cũng bưng bát của mình đi theo sau Khương Ngữ Bạch.

Mãi đến khi hai người đi khỏi, Lý Phong mới phản ứng lại, hỏi Lưu Phàm đối diện: "Không, bọn mình rõ ràng đến thế sao?".

"Không rõ ràng chứ. Mấy lần trước đều hiệu quả mà. Bảo sao con gái bên cạnh không nên có bạn thân này nọ chứ. Ban đầu bọn mình nói chuyện với Khương Ngữ Bạch rất tốt, Kỷ Hoan lại chen vào. Giờ thì hay rồi, Khương Ngữ Bạch chắc chắn cũng cảnh giác với mình rồi". Lưu Phàm có chút bực bội nói.

"Đúng vậy, lẽ ra nên đợi lúc cô ấy đi một mình thì đến bắt chuyện".

Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch đi ra khỏi căn tin, không để ý đến việc Lý Phong và những người khác đang bàn tán gì.

Thấy Khương Ngữ Bạch đang cười, cô cũng cong môi: "Cười gì vậy?".

"Không có gì. Chỉ là thấy cậu nói chuyện hay quá. Không có một lời tục tĩu nào mà vẫn khiến Lý Phong và bọn họ cứng họng". Khương Ngữ Bạch nghĩ đến vẻ mặt khó xử của họ mà thấy buồn cười. Nếu là cô, chắc chắn lại phải đối phó với họ một lúc lâu. May mắn là có Kỷ Hoan ở đó.

"Chắc chắn rồi. Mình ghét nhất là mấy anh chàng tự tin thái quá. Mấy anh khóa trên này cứ nghĩ tân sinh viên năm nhất là ngốc. Ai nấy đều gần như viết rõ ý đồ lên mặt rồi. Thật là nhàm chán". Kỷ Hoan vừa đi vừa than phiền.

Khương Ngữ Bạch mím môi, nhìn Kỷ Hoan. Cô suy nghĩ một lát, rồi giải thích: "Trước đây mình cũng nghĩ họ thật sự muốn giúp mình. Nhưng chắc cậu cũng biết rồi, mới một tuần thôi mà mình đã có thêm mấy phiên bản tin đồn rồi. Việc làm thêm đều là mấy ngày nay mình tự tìm. Lẽ ra ngay từ đầu năm học mình nên tránh xa họ".

"Không sao, bây giờ cũng chưa muộn".

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã về đến ký túc xá. Tôn Viện Viện và những người khác đã về. Lý Toa nhìn Tôn Viện Viện, rồi nhìn Kỷ Hoan, đứng giữa không biết nên nói gì.

Kỷ Hoan đặt sách vở của mình xuống, tựa vào bàn chờ Khương Ngữ Bạch.

Cô không có gì cần mang theo, chỉ lấy chìa khóa xe.

Để không quá nổi bật, Kỷ Hoan đã mua một chiếc Land Rover trị giá hơn 400.000 tệ. Thân xe màu trắng Fuji. Đây cũng là chiếc xe rẻ nhất trong gia đình cô.

Khương Ngữ Bạch thu dọn nhanh chóng. Thấy Kỷ Hoan đang đợi mình, cô vội nói: "Mình xong rồi".

Kỷ Hoan nhìn đồng hồ. Lúc này đã là 1 giờ 20 phút. Hai người đi bộ ra khỏi trường cũng mất mười mấy phút, đưa Khương Ngữ Bạch đi chắc cũng gần 2 giờ. "Được, vậy chúng ta đi thôi, đi ra khỏi trường cũng mất một lúc đấy".

"Ừm". Khương Ngữ Bạch gật đầu.

Hai người đi ra khỏi trường. Lúc này trời đang rất nóng. Kỷ Hoan chỉ tay về phía đối diện cổng trường: "Đi thôi, xe mình đỗ trong khu chung cư kia".

"Được".

Hai người đi vào tầng hầm của khu chung cư. Kỷ Hoan tìm thấy xe của mình, mở cửa. Cô và Khương Ngữ Bạch lần lượt lên xe.

Kỷ Hoan bật điều hòa trong xe lên, cảm thấy dễ chịu ngay lập tức.

"Mình đã bật điều hòa rồi, nếu thấy lạnh thì nói với mình". Kỷ Hoan liếc nhìn Khương Ngữ Bạch ở ghế phụ, nói.

"Không đâu, nhiệt độ này vừa phải, bên ngoài nóng quá". Cô vừa nói vừa thắt dây an toàn. Nhưng vì là xe mới, dây an toàn ở ghế phụ hơi khó thắt, Khương Ngữ Bạch thử hai lần mà vẫn không cài được.

Kỷ Hoan nhìn thấy, vội vàng cởi dây an toàn của mình ra, ghé sát lại: "Mình giúp cậu".

Cô đưa tay kéo dài dây an toàn ra, đảm bảo dây không siết chặt Khương Ngữ Bạch, rồi mới cài dây an toàn lại.

Cơ thể Khương Ngữ Bạch cứng lại khi Kỷ Hoan ghé sát. Cô và Kỷ Hoan ở rất gần nhau, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Kỷ Hoan. Cô không có nhiều bạn bè, cũng không hay tiếp xúc với các cô gái khác, nên khi Kỷ Hoan ghé lại gần, cô có chút căng thẳng, tai đã đỏ bừng.

Nhưng Kỷ Hoan không để ý. Sau khi cài dây an toàn cho Khương Ngữ Bạch xong, cô khởi động xe. Chẳng mấy chốc, xe đã ra khỏi tầng hầm.

Lúc này trời đang rất nóng. Điều hòa trong xe Kỷ Hoan được điều chỉnh vừa phải, nên rất thoải mái. Khương Ngữ Bạch dựa vào lưng ghế, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi. Cô đã thức cả đêm qua.

Gần đến đường Tân Xuân, Kỷ Hoan mới khẽ gọi Khương Ngữ Bạch dậy.

Khương Ngữ Bạch vẫn còn ngái ngủ, dụi mắt, rồi mới nhận ra mình đang ở trên xe Kỷ Hoan. "Xin lỗi, mình lại ngủ quên mất".

"Không sao. Mình hỏi cậu quán trà sữa ở chỗ nào". Kỷ Hoan liếc nhìn, thấy cô ấy vẫn còn ngơ ngác, cười hỏi.

"Cậu cứ thả mình ở ngã tư phía trước là được". Khương Ngữ Bạch không muốn làm phiền Kỷ Hoan nữa. Hơn nữa, người ta đưa mình đi, mình lại ngủ quên, thật là thất lễ.

"Bên ngoài nóng lắm. Chỉ cần một chút ga là tới. Nhanh nói cho mình biết đi". Kỷ Hoan cười hỏi.

Thấy Kỷ Hoan không có ý định dừng xe, Khương Ngữ Bạch đành phải chỉ đường cho Kỷ Hoan: "Rẽ phải ở ngã tư phía trước, đi khoảng một trăm mét nữa là tới".

"Được. Tối 8 giờ tan ca phải không? Mình sẽ tiện đường đến đón cậu, chúng ta cùng về trường". Kỷ Hoan cười nói. Cô thực sự là tiện đường. Mấy ngày nay ở trường, cô có một đống việc ở công ty đang chờ giải quyết. Làm xong cũng phải 7, 8 giờ tối, tiện thể chở Khương Ngữ Bạch về trường.

"Không cần, không cần đâu. Không nên làm phiền cậu nữa". Khương Ngữ Bạch cảm thấy việc để Kỷ Hoan đưa mình đi đã là quá ngại rồi.

"Không được nói từ 'phiền' với mình nữa. Nếu không, mình sẽ giận cậu đấy". Kỷ Hoan nói vẻ giận dỗi, nhưng trên mặt lại nở nụ cười. "Thôi, cứ quyết định vậy đi. Mình sẽ đến khi cậu gần tan ca".

Khương Ngữ Bạch không biết phải từ chối thế nào, và Kỷ Hoan đã nói như vậy, cô cũng không mở lời được nữa. "Cảm ơn".

"Ừm, vậy mới đúng chứ". Kỷ Hoan cong mắt, cười nói.

Vừa lúc xe cũng chạy đến chỗ Khương Ngữ Bạch làm thêm. Kỷ Hoan đậu xe, định vào mua một ly nước uống.

"Đi thôi, vào cùng đi. Tiện thể mình mua một ly cà phê". Kỷ Hoan đóng cửa xe, bước xuống, cùng Khương Ngữ Bạch vào quán cà phê.

"Mình mời cậu". Khương Ngữ Bạch nghĩ rằng việc để Kỷ Hoan đưa đón đã làm phiền Kỷ Hoan quá rồi. Cà phê trong quán có giá hơn ba mươi tệ một ly, nhưng vì bạn bè, Khương Ngữ Bạch quyết định cắn răng mời Kỷ Hoan.

"Không cần đâu. Mình chỉ cần một ly cà phê thôi, ly này là được". Kỷ Hoan nói rồi, đã quét mã thanh toán.

Thấy Khương Ngữ Bạch đang nhìn mình, Kỷ Hoan cười nói: "Cậu có biết vẽ latte art không? Làm giúp mình nhé?".

Khương Ngữ Bạch nhìn ly cà phê mà Kỷ Hoan vừa chỉ, hình vẽ latte art trên đó là hình trái tim. Tai cô hơi đỏ, khóe môi hơi cong lên, gật đầu: "Được".

Khương Ngữ Bạch nói xong vội vàng vào thay quần áo. Khi bước ra, Khương Ngữ Bạch đã mặc đồng phục làm việc.

Cô pha cà phê như thường lệ, sau đó là vẽ latte art.

Mặc dù Kỷ Hoan không hề nhìn chằm chằm vào cô, Khương Ngữ Bạch vẫn cảm thấy tai nóng bừng, tay hơi run khi vẽ. Tuy nhiên, hình trái tim vẽ ra vẫn khá hoàn chỉnh.

Lúc này trong quán không có khách. Cô gái thu ngân tên là Vương Lộ liên tục lén quan sát Khương Ngữ Bạch và Kỷ Hoan. Đặc biệt là khi thấy tai Khương Ngữ Bạch đỏ bừng, cô gái ấy lộ vẻ phấn khích như thể đang "ship couple".

Khương Ngữ Bạch đặt cà phê vào khay, đưa cho Kỷ Hoan: "Trái tim hơi lệch một chút, mình lỡ tay run".

"Không sao. Vậy mình đi trước nhé. Tối nhớ đợi mình". Kỷ Hoan nhận cà phê, dịu giọng nói.

"Ừm". Khương Ngữ Bạch gật đầu. Mãi đến khi Kỷ Hoan ra khỏi quán, Khương Ngữ Bạch mới thu lại ánh mắt.

Vương Lộ, cô gái thu ngân, thấy quán không có khách, ghé sát lại gần Khương Ngữ Bạch và hỏi nhỏ: "Người vừa rồi là bạn gái cậu à?".

Khương Ngữ Bạch nghe vậy thì đỏ mặt, vội vàng giải thích: "Không phải, không phải. Cô ấy là bạn cùng phòng mình. Bọn mình chỉ là bạn học đại học bình thường thôi".

"Ồ ~ Bạn cùng phòng à. Không cần ngại đâu, bây giờ con gái tìm bạn gái cũng phổ biến mà". Vương Lộ nháy mắt với Khương Ngữ Bạch. Cô ấy thường thích đọc tiểu thuyết bách hợp, và thích "ship CP". Vừa thấy Kỷ Hoan và Khương Ngữ Bạch, "não CP" của Vương Lộ lập tức bùng cháy.

"Thật sự không phải, bọn mình chỉ là bạn bè bình thường thôi". Khương Ngữ Bạch lẩm bẩm, nhưng vành tai vẫn đỏ gay.

"Hừm hừm, bây giờ là bình thường, phát triển thêm thì sẽ không bình thường nữa chứ gì?".

Khương Ngữ Bạch bị cô ấy nói cho xấu hổ, vội vàng quay vào trong làm việc.

Chương 120

Chương 120 (Ngoại truyện 4)

Ở một phía khác, Kỷ Hoan lái xe vào tầng hầm của Tập đoàn, sau đó đi thang máy lên tầng 17, nơi đặt văn phòng của cô.

Vì Kỷ Hoan đã ở công ty suốt kỳ nghỉ hè, Chu Lâm (mẹ cô) đã giao cho Kỷ Hoan phụ trách một vài dự án đầu tư nhỏ, chủ yếu để bồi dưỡng cô.

Tầm nhìn của Kỷ Hoan cũng khá tốt, vài dự án cô đầu tư đều bắt đầu mang lại lợi nhuận ổn định. Tuy nhiên, hàng tháng vẫn có không ít báo cáo được gửi đến Kỷ Hoan để chờ cô ký duyệt.

Kỷ Hoan đến văn phòng, bảo trợ lý Tiểu Dương gọi những người phụ trách các dự án cô đang quản lý đến phòng họp. Trước khi xem báo cáo, Kỷ Hoan muốn nghe các nhóm dự án trình bày trước.

Thời gian trôi qua, Kỷ Hoan lắng nghe các nhóm dự án báo cáo, thỉnh thoảng yêu cầu Tiểu Dương ghi chép lại, sau đó cô nhấn mạnh cụ thể công việc trong tháng tới cho một vài nhóm dự án và giao nhiệm vụ xuống.

Sau khi kết thúc cuộc họp, đã hơn một giờ trôi qua. Kỷ Hoan trở lại văn phòng để xem báo cáo và tài liệu.

Khoảng hơn 6 giờ tối, trợ lý đặt cơm hộp cho Kỷ Hoan.

Kỷ Hoan nhìn đồng hồ, đặt tài liệu xuống: "Cô cũng tan làm đi, tôi sẽ duyệt nốt mấy tài liệu cuối cùng rồi về. Tài liệu đều ở trên bàn tôi, sáng mai cô đến thì thu xếp lại, cái nào cần giao cho các nhóm dự án thì giao cho người phụ trách của họ là được."

"Vâng, cảm ơn Tổng Giám đốc Kỷ. Tôi đi trước đây." Tiểu Dương cứ nghĩ mình cũng phải làm thêm giờ, thấy Kỷ Hoan mở lời, cô ấy lập tức chạy đi. Cô rất thích những ông chủ không bắt nhân viên phải tăng ca cùng.

Kỷ Hoan gật đầu với cô ấy, đứng dậy đi lại vài vòng trong văn phòng. Kỷ Hoan lấy cơm hộp của khách sạn đặt sẵn ra và ngồi ở sofa ăn.

Cô nhìn đồng hồ, bây giờ chưa đến 6 giờ 30 phút. Lát nữa ăn xong sẽ duyệt nốt mấy tài liệu kia, rồi đi đón Khương Ngữ Bạch tan ca là vừa.

Nghĩ đến đây, Kỷ Hoan tăng tốc độ ăn. Lúc 7 giờ 30 phút, Kỷ Hoan dọn dẹp bàn làm việc của mình, đứng dậy lấy chìa khóa chuẩn bị đi đón người.

Chỉ khoảng năm phút, Kỷ Hoan đã lái xe đến quán trà sữa nơi Khương Ngữ Bạch làm thêm.

Kỷ Hoan đỗ xe rồi bước vào quán. Lúc này trong quán không có khách, Khương Ngữ Bạch đang trò chuyện với vài nhân viên khác ở quầy.

Cô thấy Kỷ Hoan đến, tai hơi đỏ lên: "Cậu thực sự đến đón mình à?"

Kỷ Hoan cười gật đầu: "Ừ, chiều nay không phải đã nói rồi sao? Cậu ăn tối chưa?"

Khương Ngữ Bạch lắc đầu: "Vừa nãy khách khá đông, bận quá không kịp ăn. Lát nữa mình sẽ mua gì đó ăn ở ngoài trường là được."

Kỷ Hoan khẽ mím môi. Khương Ngữ Bạch vừa làm ca đêm suốt đêm qua, sau đó lại đi học, rồi lại không ngừng nghỉ đi làm thêm, thậm chí còn chưa ăn tối. Dù là người bằng sắt cũng không chịu nổi sự giày vò như vậy.

"Cậu đợi mình một lát, mình đi ra ngoài chút." Kỷ Hoan nói rồi lại bước ra khỏi quán trà sữa.

Gần đó có một quán cháo, cháo ở đây khá ngon, nguyên liệu tươi mới. Kỷ Hoan thỉnh thoảng đặt cháo ở đây khi ở công ty.

Cô đến quán cháo, mua một phần cháo hải sản phi lê cá, và mua thêm bốn cái há cảo tôm tươi. Sau khi đợi một lát, Kỷ Hoan xách túi quay lại quán trà sữa. Lúc này mới 7 giờ 45 phút, còn hơn mười phút nữa Khương Ngữ Bạch mới tan ca.

Kỷ Hoan đưa túi cho Khương Ngữ Bạch: "Ăn chút gì đi, làm thêm cũng không nên quá liều mạng như vậy."

Khương Ngữ Bạch còn chưa kịp nói gì, Vương Lộ bên cạnh cô ấy đã lên tiếng: "Đúng đó, đúng đó, Ngữ Bạch, cậu mau ăn đi. Dù sao bây giờ cũng không có ai, cậu cứ ngồi ngoài kia ăn từ từ."

Khương Ngữ Bạch cảm thấy hơi ngại. Kỷ Hoan đến đón cô đã là quá làm phiền rồi, giờ người ta còn mua cả cơm cho cô nữa.

Cô nhìn Kỷ Hoan, gật đầu, rồi bước ra khỏi quầy, Khương Ngữ Bạch tìm một chỗ trống ngồi xuống. Kỷ Hoan thì ngồi đối diện Khương Ngữ Bạch.

Khương Ngữ Bạch nhìn bát cháo cá phi lê và hộp há cảo tôm. Cô chỉ thấy đau đầu. Hai món này ít nhất cũng phải ba bốn mươi tệ. Cô còn đang nợ tiền vay vốn sinh viên, gia đình cũng còn nợ bên ngoài, ăn một bữa như vậy quá xa xỉ đối với Khương Ngữ Bạch. Nhưng Kỷ Hoan cũng có lòng tốt.

Khương Ngữ Bạch mím môi, nói nhỏ: "Lần sau cậu không cần mua cơm cho mình nữa. Bao nhiêu tiền, mình sẽ chuyển khoản cho cậu."

"Không cần tiền, là mình mua cho bạn mình. Cậu mau ăn đi, nếu cậu còn nhắc đến tiền nữa, mình sẽ thực sự giận đấy. Nếu cậu chuyển tiền cho mình, sau này mình sẽ không thèm nói chuyện với cậu nữa đâu." Kỷ Hoan nhìn Khương Ngữ Bạch, nói.

Khương Ngữ Bạch nghe Kỷ Hoan nói vậy, đành thôi: "Vậy được. Vậy thì mấy hôm nữa mình sẽ mời cậu ăn cơm."

Kỷ Hoan bất lực lắc đầu. Khương Ngữ Bạch thực sự không muốn nợ nần người khác: "Được rồi, đến lúc đó mình sẽ chọn chỗ."

"Được." Khương Ngữ Bạch gật đầu, lòng có chút lo lắng. Mấy ngày nay cô làm thêm cũng kiếm được hơn năm trăm tệ, không biết có đủ để mời Kỷ Hoan ăn một bữa không.

"Ăn trước đã. Sau này làm thêm cũng phải chú ý sức khỏe, nếu không dù là người bằng sắt cũng không chịu nổi sự luân phiên làm việc như vậy đâu." Kỷ Hoan luyên thuyên dặn dò.

Khương Ngữ Bạch vừa ngoan ngoãn lắng nghe, vừa nhấp từng ngụm cháo cá phi lê nhỏ.

Há cảo được làm từ tôm tươi, ăn vào mềm và dai. Chẳng mấy chốc, bốn cái há cảo đã được Khương Ngữ Bạch ăn hết. Vừa lúc cô uống hết ngụm cháo cuối cùng thì người đến đổi ca cũng tới.

Khương Ngữ Bạch thay quần áo, cùng Kỷ Hoan bước ra khỏi quán trà sữa.

Hai người lên xe. Kỷ Hoan sợ Khương Ngữ Bạch không cài được dây an toàn, nên dứt khoát cúi người giúp Khương Ngữ Bạch cài.

Khi Kỷ Hoan ghé sát lại, Khương Ngữ Bạch lại đỏ tai một cách vô cớ, mắt cũng không dám nhìn Kỷ Hoan.

"Xong rồi." Đợi đến khi Kỷ Hoan lùi về, Khương Ngữ Bạch mới khẽ hít vài hơi, lén nhìn Kỷ Hoan, thấy Kỷ Hoan đã khởi động xe.

Vừa nãy khi Kỷ Hoan ghé lại gần, Khương Ngữ Bạch cảm thấy tim mình đập hơi nhanh. Cô có chút không hiểu tại sao mình lại như vậy, có phải là vì cô ít tiếp xúc với bạn bè nữ không?

Khương Ngữ Bạch có chút bối rối, nhưng cô đã làm việc cả buổi chiều, thực sự quá mệt mỏi. Không biết từ lúc nào, Khương Ngữ Bạch lại ngủ thiếp đi.

Kỷ Hoan liếc thấy Khương Ngữ Bạch đã ngủ, cô mỉm cười bất lực, lắc đầu. Cô cố gắng lái xe thật êm để không làm Khương Ngữ Bạch tỉnh giấc.

Hai mươi phút sau, Kỷ Hoan lái xe vào khuôn viên Đại học Binchang. Gần ký túc xá có chỗ đậu xe, Kỷ Hoan đỗ xe, tháo dây an toàn của mình, rồi nhìn sang Khương Ngữ Bạch bên cạnh, thấy cô ấy đang ngủ rất say.

Kỷ Hoan bất lực thở dài. May mà cô ấy ở cùng mình, nếu gặp phải kẻ xấu, con thỏ trắng nhỏ vô hại này đã bị ăn thịt rồi.

Kỷ Hoan quay đầu lại, nhẹ nhàng tháo dây an toàn cho Khương Ngữ Bạch, dịu giọng gọi: "Ngữ Bạch? Khương Ngữ Bạch? Bạn học Khương?"

Khương Ngữ Bạch đã làm việc liên tục một ngày một đêm, cô ấy hoàn toàn không nghe thấy Kỷ Hoan nói gì. Kỷ Hoan cười bất lực, đành đưa tay nhẹ nhàng đẩy Khương Ngữ Bạch.

"Dậy đi, chúng ta đến ký túc xá rồi." Cô sợ làm Khương Ngữ Bạch giật mình, nên khi đẩy cũng không dám dùng sức, giọng gọi Khương Ngữ Bạch cũng cố gắng nhẹ nhàng.

Khương Ngữ Bạch vẫn còn mơ màng, hoàn toàn không tỉnh dậy, chỉ theo bản năng nắm lấy bàn tay đang đưa tới của Kỷ Hoan, miệng lầm bầm không biết đang nói gì.

Mắt Kỷ Hoan cong lên, cô ghé sát lại nhìn Khương Ngữ Bạch, thấy cô ấy vẫn ngủ ngon lành, đành dùng bàn tay đang bị Khương Ngữ Bạch nắm nhẹ nhàng véo vào mu bàn tay Khương Ngữ Bạch: "Dậy đi, chúng ta về ký túc xá rồi ngủ tiếp."

Không biết Khương Ngữ Bạch có nghe thấy không, cô ấy mềm mại lẩm bẩm trong miệng: "Không mà, cho mình ngủ thêm chút nữa đi."

Khi nói những lời này, Khương Ngữ Bạch không hề mở mắt, rõ ràng là vẫn còn đang ngủ say. Kỷ Hoan đành kiên nhẫn tiếp tục gọi cô ấy.

"Ngoan nào, ngủ trong xe không thoải mái đâu, chúng ta về ký túc xá, cậu đi tắm rồi lên giường ngủ cho ngon." Kỷ Hoan vừa dịu giọng khuyên nhủ, vừa nhẹ nhàng nắm tay Khương Ngữ Bạch, muốn đánh thức cô ấy.

Sau đó, Khương Ngữ Bạch nghiêng người, đầu trượt về phía nguồn âm thanh. Kỷ Hoan vội vàng ghé sát hơn, đưa tay đỡ Khương Ngữ Bạch để cô ấy có thể dựa vào vai mình. Thấy Khương Ngữ Bạch vẫn không mở mắt, Kỷ Hoan bật cười.

Cô đưa tay chọc vào má Khương Ngữ Bạch: "Được rồi, dậy đi. Nếu không dậy, lát nữa cổng ký túc xá sẽ đóng mất."

Dường như cảm thấy có thứ gì đó đang chạm vào má mình, Khương Ngữ Bạch dụi mặt vào vai Kỷ Hoan, mềm mại lẩm bẩm: "Ưm~ Đừng cử động nữa mà, buồn ngủ quá."

"Biết cậu buồn ngủ rồi, chúng ta về rồi ngủ tiếp." Kỷ Hoan thấy Khương Ngữ Bạch đã nói chuyện, lại đưa tay bóp nhẹ lòng bàn tay Khương Ngữ Bạch. Lần này Khương Ngữ Bạch mới tỉnh lại một chút.

Cô ấy vẫn còn mơ màng, dụi dụi vào vai Kỷ Hoan, rồi mới ngẩng đầu nhìn xung quanh. Sau đó, cô nhìn thấy đôi mắt cười híp mí của Kỷ Hoan.

Má và tai Khương Ngữ Bạch đỏ bừng lên một cách rõ rệt, cả người cô ấy bật ra khỏi vai Kỷ Hoan như một chiếc lò xo, đỏ mặt giải thích: "Mình ngủ mơ màng quá, xin lỗi cậu nhé."

"Không sao. Mình sợ cậu ngủ trong xe không thoải mái. Tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì chúng ta về ký túc xá thôi." Kỷ Hoan sợ Khương Ngữ Bạch thấy ngại, nên mở cửa xe, bước xuống.

Khương Ngữ Bạch cũng luống cuống mở cửa xe. Làn gió mát lạnh thổi vào má, Khương Ngữ Bạch hoàn toàn tỉnh táo, đồng thời má cô ấy cũng nóng hơn. Cô ấy gần như muốn phát điên. Hôm nay cô ấy ngủ quên trên xe Kỷ Hoan đến hai lần, thật là thất lễ, hơn nữa, vừa nãy cô ấy còn dựa vào vai Kỷ Hoan, hình như còn dụi vào Kỷ Hoan nữa!

Nghĩ đến đây, Khương Ngữ Bạch lộ vẻ mặt sống không bằng chết.

Kỷ Hoan thấy sắc mặt cô ấy thay đổi liên tục, cười an ủi: "Được rồi, đi thôi. Cậu mệt cả ngày rồi, về tắm rửa rồi ngủ sớm."

Khương Ngữ Bạch đan hai tay vào nhau, lén nhìn vẻ mặt của Kỷ Hoan, thấy Kỷ Hoan không giận, cô ấy mới yên tâm một chút. Cô ấy đi theo sau Kỷ Hoan, do dự hồi lâu rồi mở lời: "Xin lỗi, không biết tại sao mình lại dựa vào vai cậu."

"Không sao đâu, đi thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, về ký túc xá." Kỷ Hoan thấy cô ấy cứ mãi day dứt, dứt khoát đưa tay nắm lấy cổ tay Khương Ngữ Bạch, dắt Khương Ngữ Bạch đi về phía cửa tòa nhà ký túc xá. Lúc này, nếu Kỷ Hoan quay lại nhìn, cô sẽ thấy một chú thỏ nhỏ đang đỏ tai.

Đến cửa ký túc xá Kỷ Hoan mới buông tay. Khương Ngữ Bạch đỏ tai giả vờ mình rất bận rộn, lục lọi đồ đạc trên bàn. Cô ấy không biết mình bị làm sao nữa, Kỷ Hoan nắm cổ tay mình mà cô ấy cũng đỏ mặt, đỏ tai? Rõ ràng bình thường cô ấy không phải là người dễ xấu hổ mà?

Kỷ Hoan đặt chìa khóa xe xuống, vào nhà vệ sinh rửa tay. Khi bước ra, cô thấy Khương Ngữ Bạch đang đứng ngây người bên bàn. Kỷ Hoan dứt khoát bước tới: "Cậu đi tắm trước đi, tắm xong ngủ sớm."

Khương Ngữ Bạch nghe thấy giọng Kỷ Hoan, cả người như bị giật mình, tai lại nhanh chóng đỏ lên. Cô ấy khẽ đáp lại Kỷ Hoan một tiếng, vội vàng chạy đi lục tìm quần áo thay.

Kỷ Hoan cũng trở về giường mình thay đồ ngủ. Ban đầu cô định về căn hộ ngủ, nhưng tiện đường đưa Khương Ngữ Bạch về, cô cũng quyết định ngủ luôn ở ký túc xá.

Cô không vội tắm, nằm trên giường chơi trò Tiêu Tiêu Lạc. Một lát sau, Khương Ngữ Bạch bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Kỷ Hoan dừng trò chơi, trèo xuống giường, nhìn về phía Khương Ngữ Bạch, thấy cô ấy không sấy tóc mà đi ra ngoài, Kỷ Hoan định nhắc nhở, nhưng lại im lặng. Khương Ngữ Bạch đang cố gắng kiếm tiền như vậy, rất có thể cô ấy không mua máy sấy tóc hay những thứ tương tự.

Dù sao Kỷ Hoan cũng phải đi tắm, cô dứt khoát xuống giường, lấy máy sấy tóc từ tủ của mình ra, đi về phía Khương Ngữ Bạch: "Sấy khô tóc rồi ngủ, cậu tự sấy đi, mình đi tắm đây."

Nói rồi, Kỷ Hoan đặt máy sấy tóc lên bàn Khương Ngữ Bạch, rồi vào nhà vệ sinh tắm.

Khương Ngữ Bạch nhìn chiếc máy sấy tóc trước mặt, tai cô ấy nóng lên âm ỉ. Cô ấy nhìn về phía nhà vệ sinh. Tại sao Kỷ Hoan lại tốt với mình như vậy? Cô ấy còn nhận ra mình không có máy sấy tóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro