chap17. Ghen
Jung Eunha mệt mỏi thiếp đi, những vết thương đã ngưng tuông máu đem lại cho chị đau đớn thấu xương, nước mắt cứ trào ra đến khi chị kiệt sức mà ngất đi. Nữa đêm Hwang SinB trở về, cơ thể nồng nặc mùi rượu, những bước đi loạng choạng cho thấy cô đã uống rất nhiều. Theo trí nhớ tiến lại giường, không nghĩ nhiều thả cơ thể không còn ý thức lên giường.
Một cơ thể nặng nề đổ ập xuống người Eunha, chị giật mình tỉnh dậy, những vết thương chưa kết vảy vì động mạnh lại vỡ ra. Mùi cồn xộc thẳng lên mũi, biết đó là SinB thân thể chị run nhẹ, hoảng sợ, nhưng khi nhận ra người phía trên đã bất tỉnh nhân sự thì chị nhẹ nhàng thở ra. Cố gắng nén cơn đau dữ dội trên người đỡ SinB nằm ngay ngắn lại, thay quần áo, lau nhẹ cơ thể cho cô. Nhìn lên đồng hồ đã điểm 4 giờ sáng, chị nhẹ nhàng kéo một góc chăn nhỏ chui vào lòng của SinB mà nhanh chóng đi vào giấc ngủ khi cơ thể đã không còn sức lực.
Ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào người, Eunha tỉnh giấc, khoảng trống bên cạnh đã sớm lạnh ngắt. Nhìn lên đồng hồ đã gần đến bữa trưa, xuống nhà bếp chuẩn bị làm vài món ăn để đợi SinB về. Không như mọi khi, cả một căn biệt thự lớn nhưng không có bóng dáng của một người giúp việc nào cả, Chị cũng không quan tâm đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn.
Khi tất cả đều hoàn thành, đến món cuối cùng cũng là món mà SinB thích nhất thì một món nguyên liệu lại hệt, Eunha nhanh chóng chạy đi mua, vừa đến cửa thì hai người đàn ông to lớn mặc vest đen chặn chị lại:
- Phu nhân thông cảm! Tổng tài căn dặn không để cô ra khỏi cửa!
- Tôi chỉ đi mua đồ ăn thôi!_ chị lùi lại, khẽ thở dài- Các anh có thể giúp tôi mua được không! Chỉ là một món đơn giản thôi!
- Xin Lỗi nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là canh giữ cô!
Eunha còn muốn nói gì đó thì ngoài cổng một chiếc xe sang trọng chạy vào, thấy SinB đã về chị vui mừng đến quên mất việc muốn làm. Ba chân bốn cẳng chạy nhanh đến chỗ của SinB nhưng chưa được ba bước hai tên vệ sĩ khi nãy đã mạnh mẽ giữ chị lại.
- Buông ra!!!
Hwang SinB phía sau giọng lạnh lùng. Hai tên vệ sĩ xanh mặt mà bỏ Eunha ra, đứng qua hai bên cúi đầu. Eunha được thả ra chạy nhanh lại chỗ SinB, gương mặt vui mừng không giấu được, đôi mắt lấp lánh ngước nhìn người chị yêu. Nhưng SinB từ đầu tới cuối không cho chị một ánh mắt nào, lạnh lùng bước đi đến chỗ hai tên vệ sĩ.
- Đổi hết tất cả thành nữ cho tôi!_ Cô gằn từng tiếng ra lệnh, Hwang SinB không thích nam nhân đụng vào chị.
Eunha nhanh chóng đuổi theo SinB vào nhà. Hwang SinB lưng thẳng tắp, bước đi đến lạnh lùng không chờ chị. Eunha ngửi được một tí sát khí trên người cô nên chị bắt đầu dè chừng. Đi theo SinB vào phòng, giúp cô cởi áo, SinB ngồi trên giường, khí chất vương giả đến Eunha không dám cất lời hỏi han, cô lạnh lùng nhìn người chị đang loai hoai treo quần áo của cô lên.
- Jung Eunha chị thích nam nhân đến vậy sao!?_ Hwang SinB ngầm ngừ trong họng.
- Hả? Em nói gì!... à chị có làm bữa trưa chúng ta đi ăn thôi!
Hwang SinB đứng lên mạnh mẽ đi đến chỗ Eunha, ôm lấy cả thân thể nhỏ bé ấy đẩy mạnh lên giường, đè lên người chị, đôi tay như gọng kìm bóp chặt cổ chị. Eunha bất ngờ, từng đợt đau đớn, mới có cũ có kéo đến một lượt làm chị cứng đờ thân thể. Nhìn thẳng vào mắt người con gái chị yêu, trong đôi đồng tử xinh đẹp đó, Eunha có thể thấy rõ được mình đang chật vật như thế nào. Từng hơi thở lạnh ngắt của SinB như đóng băng chị và rồi đôi mắt mà chị cho là xinh đẹp nhất trên đời, là không có gì sánh được đang dần chuyển đỏ, biểu thị cho con ác quỷ trong người SinB bắt đầu xuất hiện, mà con ác quỷ đó chỉ có chị mới có thể khiến nó thức giấc và cũng chỉ có chị mới khiến cho nó thỏa mãn cơn khát máu.
- Jung Eunha tôi có gì không tốt bằng đám nam nhân đó chứ!
Nhưng giọt nước mắt của Eunha rơi xuống, nhưng nó đã vô hiệu với SinB. Cô bây giờ đã mất hết lí trí, trong đầu chỉ còn lại những hình ảnh Eunha bên cạnh người khác, những câu nói khiêu khích của Hwang Suho ban sáng. Sáng hôm nay là cuộc họp cổ đông của Hwang Thị, SinB trở thành một cổ đông lớn nên cô đã đến tham gia, Hwang Suho khi đó đã trước mặt mọi người nói cô dùng thủ đoạn cưỡng ép chị dâu của mình, nói cô dùng đồ cũ của anh ta. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như trước đó cô và Eunha không có khúc mắc, những câu nói của Suho như châm ngòi cho một bãi xăng dưới cái nóng 40 độ. Hwang SinB trong lòng nổi bão lại vẫn lạnh mặt coi thường nhưng khi về đến nhà thì...
Thấy người con gái dưới thân đã sắp ngất đi, SinB buông tay ra nhìn chị ho đến kịch liệt nhưng tâm lại không cảm thấy một chút thương xót, sự ghen tuông mù quáng đã che mờ mọi xúc cảm. Những hình ảnh khi Eunha bên cạnh người khác cứ liên tục chạy qua não làm SinB bắt đầu điên hơn, nơi ngực trái đau nhói, mọi hành động của bản thân bắt đầu trở nên tàn bạo. Lật người chị lại, tháo caravat trói chặt tay Eunha ra sau, tuột lấy thắt lưng, thẳng tay quật lên tấm lưng nhỏ ấy. Tim cô nhói bao nhiêu thì lực tay càng mạnh bấy nhiêu, mặc cho người con gái phía dưới kêu khóc thảm thương Hwang SinB cũng không chịu dừng.
Trời bên ngoài đã chuyển tối, căn phòng yên ắng đến lạnh lẽo, người con gái trên giường không ra hình dạng, hơi thở yếu ớt. Trong góc phòng, một thân ảnh sơ mi trắng ngồi co rút ôm lấy đầu mình, đau đớn. Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi làm lí trí của Hwang SinB trở lại, ngước mặt lên nhìn thấy tấm ảnh cưới của cả hai treo đầu giường, cô gái tóc ngắn cười đến không thấy ánh mặt trời, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, cả tâm trạng hạnh phúc của chị hôm đó kéo Hwang SinB về thực tại. Ngực trái nhói đến thở không nổi, nhìn đầu ngón tay của mình toàn là tơ máu đỏ đến kinh dị, nhìn qua người con gái đang thoi thóp trên giường không một mảnh vải che thân. Hwang SinB hoảng sợ đứng dậy, cởi trói cho chị, bế Eunha sang phòng bên cạnh.
Nhẹ nhàng đặt thân thể đầy thương tích của chị xuống giường, lau sạch sẽ vết thương, gọi bác sĩ đến. Ngồi thẩn thờ bên giường nhìn cô gái trong chiếc áo blouse đang truyền dịch cho chị, từng giọt nước trong bình truyền dịch chảy xuống là từng lần trái tim cô nhói đau.
- Phu nhân chỉ bị thương ngoài da! Nhưng vùng kín bị thương khá nặng, tạm thời không thể chịu thêm sự tổn thương nào nữa! Phu nhân sẽ sớm khỏe lại thôi! Tổng tài đừng lo lắng.
Hwang SinB gật đầu tỏ ý đã hiểu, đợi bác sĩ ra ngoài thì cô lại gần chị hơn, nắm lấy đôi tay nhỏ bé đó áp lên mặt mình, nhìn đôi mắt đang nặng nề khép chặt đó nhưng những giọt nước mắt vẫn chảy ra, tim cô đau nhói, vươn người đặt lên trán chị một nụ hôn.
- SinB! Chồng ơi! Chị lạnh lắm!_ Eunha trong cơn mê gọi tên cô, nước mắt vẫn chảy đều.
SinB chạm vào người chị, quả thật lạnh ngắt, dù chăn rất dày nhưng cơ thể chị vẫn lạnh như băng. Nhẹ nhàng mở chăn ra nằm xuống ôm lấy chị vào lòng, cảm giác quen thuộc làm SinB chợt nhớ rất lâu rồi mình không ôm lấy chị, chỉ có hành hạ chị xong lại bỏ đi, không hề quan tâm người con gái nhỏ bé mỏng manh ấy. Ôm lấy chị vào lòng ủ ấm, Eunha không còn cự quậy nữa mà yên ổn ngủ, SinB cũng ngủ theo.
Ba ngày sau, Eunha đã tỉnh dậy vào hai ngày trước nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy SinB xuất hiện, qua đêm đó, cái đêm mà SinB biến thành quỷ dữ hành hạ chị đến ngất đi thì cô như biến mất không thấy dấu vết, tâm chị nặng trĩu, chị không hận cô, dù cô có không tin tưởng hay hành hạ chị đến thế nào thì Eunha tuyệt nhiên cũng không thể nào hận SinB. Nói chị ngu ngốc cũng được, nhu nhược cũng được, bởi vì chị thật sự yêu SinB đến mức dù cô có bức chết chị, thì Eunha cũng cam lòng mà chịu đựng. Mỗi ngày đều có người giúp việc vào giúp chị vệ sinh ăn uống. Hwang SinB thật ra đêm nào cũng đến nhìn chị, nhìn hết một đêm lại lặng lẽ rời đi. Cô không thể hiểu được cảm xúc của mình, muốn gặp chị, muốn xin lỗi, muốn nói yêu chị nhưng lại không dám.
Eunha hôm nay cuối cùng cũng khỏe hơn rất nhiều, chị xuống giường ra khỏi phòng, chầm chậm đi xuống cầu thang, bước lại cửa kính, phía bên ngoài là khuôn viên ấm áp, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào. Chị đi đến muốn đẩy cửa bước ra thì một cô gái xuất hiện, mặc một bộ trang phục vệ sĩ được thiết kế đặc biệt, bên trên bảng tên đề chữ "Choi Yuna". Cô gái bước lại chỗ chị cản bước rồi nghiêm túc nói.
- Xin Lỗi nhưng Tổng Tài đã dặn không để Phu nhân ra khỏi nhà! Kể cả khuôn viên!
Eunha cụp mắt che giấu sự đau thương, ngăn cản đi những giọt nước mắt sắp rơi ra từ dải ngân hà lấp lánh đó. Bỗng từ đâu một chú chó nhỏ, lông trắng muốt xuất hiện bên ngoài khuôn viên, thấy chị nó nhanh chóng chạy lại vẫy đuôi, không những không thấy lạ mà nó còn tỏ vẻ vui mừng dụi đầu vào cửa kính. Eunha khi thấy chú chó nhỏ thì tâm tình tốt hơn, chị muốn được ôm nó.
- Tôi ôm nó được chứ?
- Phu nhân đó là sủng vật Tổng Tài mang về từ Mĩ! Tổng tài rất quí nó nên cô đợi Tổng tài về hỏi ý ạ!_ Choi Yuna dè dặt, con chó đó mà có chuyện chắc chắn SinB sẽ giết hết cả đám, nhưng cô lại không biết người trước mặt này mới thực sự là tất cả của Hwang SinB.
Eunha buồn bã ngồi xổm xuống trước cửa kính ngắm nhìn chú chó nhỏ đang lười biếng lăn trên đất như đang muốn chị ôm nó, Eunha đưa tay chạm vào cửa kính, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống. Nghĩ đến những việc Hwang SinB làm với chị, những lời nói đau lòng, Eunha đột nhiên cảm thấy làm sủng vật của SinB còn tốt hơn làm vợ của cô nhiều.
Chú chó đang chơi vui vẻ thì đột nhiên bật dậy, chui qua khe hở của cửa kính phóng vào trong nhà, lướt ngang người Eunha, chị bất ngờ nhìn theo, xoay người lại thì thấy thân ảnh cao ngạo quen thuộc, thân ảnh của người chị thương đang đứng phía sau. Vội vàng lao đi những giọt nước mắt còn vươn trên mắt, ngước mặt nhìn SinB, tuyệt nhiên không dám đến gần, đêm kinh hoàng hôm trước còn hiện rõ trong đầu chị, hạ thân vết thương còn chưa lành hẳn. Theo bản năng chị lùi về sau vài bước.
Hwang SinB chau chặt mày khi thấy sự sợ hãi trong mắt vợ mình, tâm nhói đau, những hành động khi nãy của chị đều được cô thu vào tầm mắt. Thấy chị có vẻ thích vật nhỏ đang làm nũng dưới chân mình Hwang SinB cúi người, bế nhẹ chú chó con lên tiến lại gần Eunha đưa cho chị. Nhìn chị nhướng mày ý bảo chị bế con chó.
- Muốn ra ngoài ngồi một tý không?
Eunha gật đầu, chị vui vẻ đưa tay bế chú chó SinB đưa cho, xoay người ra ngoài. Hwang SinB tiến lên sát chị, nhẹ nhàng ôm lấy eo chị, đưa tay mở cửa kính. Eunha khi cảm nhận được sự đụng chạm của SinB thì thoáng cứng người, dừng lại. Vật nhỏ tên tay chị ấm áp mà cựa quậy không yên, SinB đưa tay xoa đầu nó khiến nó an phận mà nằm trên tay Eunha, sau đó cô nhìn chị với ánh mắt khó hiểu. Từng cử chị ôn nhu nhẹ nhàng của SinB khiến tâm chị mền nhũng, chị phút chốc quên mất sự tàn bạo của cô, trước mắt chỉ còn một người chồng yêu thương mình. Khóe môi cong lên nụ cười, dải ngân hà trong mắt chị theo nụ cười híp lại đến không thấy được. Hwang SinB thẩn người vài giây sau đó cũng cùng chị ra ngoài ngồi hóng mát.
Cả hai ngồi trên ghế đá, phía trước là một thảm cỏ và hồ nước nhỏ. Chú chó đã thiếp đi trên đùi Eunha, chị thì vẫn nhìn nó ngủ đến mê mệt, lớp lông dày mềm khiến Eunha thoải mái. Cảm nhận được Hwang SinB đưa tay ôm lấy vai kéo chị tựa vào lòng cô khiến Eunha hạnh phúc cười vui vẻ.
SinB đưa tay nâng mặt chị lên, ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên mặt Eunha làm nổi bật lên nụ cười hạnh phúc trên môi chị, SinB đơ ra vài giây, sau đó thả tay ra, chị lại tựa vào vai cô cúi đầu ngắm con chó, nụ cười không hề tắt, chị thích cảm giác yên bình này. Bỗng con chó la lên và từ trên đùi chị tiếp đất một cách đau đớn do cái gạt dứt khoát của SinB. Eunha giật mình nhìn cô, chị nghiên đầu khó hiểu.
- Vợ chỉ được cười với em!
Pann
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro