Chương 21
Tối đến Tần Dĩ Tân cùng Lam Tình Văn cũng ly khai.
"Mình về đây, mai lại đến thăm cậu."Hiểu Thần đã trở lại bộ dáng bình thường nên có, đứng dậy nói rồi ly khai, nàng cần tẩy sạch thân thể a, ngủ một giấc nữa.
"Ân."Tần Dĩ Vận gật đầu.
Giờ căn phòng chỉ còn lại nàng với Dạ Mẫn, không khí cũng trở nên im lặng.
"Mình về nhà, một lát sẽ có canh bổ cho cậu."Dạ Mẫn thấy nàng không nói, mình cũng im lặng nên cười khẽ đứng dậy lên tiếng, rồi mở cửa bước ra ngoài.
"Được"
Tần Dĩ Vận nghĩ lại phản ứng của phụ mẫu khi nãy, nàng thật không nhìn lầm, trong mắt mẫu thân là ân hận và đau lòng, phụ thân thì ánh mắt như muốn nói ra gì đó, có cả đau lòng cùng hối lỗi.
Nhưng người nào là mấu chốt nàng thật không thể chắc chắn...cố tua lại sự việc..A! Đồng tử chấn động mạnh mẽ....Hiểu Thần không phải là?
Nếu như suy đoán thì tại sao mẫu thân lại phản ứng như vậy, còn nói câu đó "Ta sẽ bắt người đó đến cho con xử lý".
Vậy là không có khả năng đâu, phụ thân lúc trước có kể cho nàng nghe về tình sử của ông, chỉ duy nhất nhất kiến chung tình với mẹ.
Tần Dĩ Vận đồng tử xoay chuyển đủ hướng, nghĩ cả buổi một sự việc mà tất cả đều bị đứt manh mối.
"Cạch..."Nàng còn đang phân vân thì cửa nhẹ mở ra, Hạ Vân bước vào.
Tần Dĩ Vận vẫn còn đang xuất thần, không hay biết ái nhân đang đi đến gần mình.
Hạ Vận nhìn từ trên cao xuống, mày khẽ nhướng, nhìn xung quanh....dừng lại chùm nho trên bàn, ánh mắt xoáy sâu nhìn sang Tần Dĩ Vận.
Bệnh còn ham muốn!
Nàng nhẹ nhàng bước đến với lấy chùm nho trên bàn, rồi ngồi xuống sofa gần đó ăn ngon lành, không thèm quan tâm đến Tần Dĩ Vận, từng trái từng trái đều bị nàng xử lý.....chua chua ngọt ngọt...rất ngon a.
Tần Dĩ Vận suy nghĩ cả buổi cũng không đưa ra kết quả thích hợp cho phản ứng hai người, vẫn còn một hướng nàng chưa nghĩ là vì đơn giản nàng không tin.
Thu hồi suy nghĩ, thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương....mắt lơ đãng lướt qua Hạ Vân đang ngồi khoanh tay nhìn mình trên sofa.
"Em tới khi nào?."Tần Dĩ Vận trong lòng một trận vui mừng hỏi, sắp được thưởng thức mỹ vị rồi, hôm nay phải ôm trọn mới được.
"Tới một lúc rồi!."Hạ Vân nâng mi nhìn nàng đáp, trong lòng thì hừ nhẹ, em đến một lúc đến giờ chị mới phát hiện.
Vậy mà còn đòi phúc lợi? Mơ đi!
"Sao chị không biết?."Tần Dĩ Vận vẻ mặt nhăn nhó hỏi, không lẽ xuất thần tới nỗi mà người vô phòng còn không biết?
"Em thấy chị bận suy nghĩ nên đành ngồi đợi."Hạ Vân nhìn nàng trả lời, gọi nàng tỉnh thì mình đâu có một chùm nho ngon để ăn như thế.
"Khi nãy chị muốn tìm đáp án một vài việc nên xuất thần."Tần Dĩ Vận giải thích.
"Ân. Em có nấu cháo cho chị."Hạ Vân gật đầu đứng dậy lấy ra bát múc cho nàng một chén cháo, sau khi xong việc ở công ty nàng liền về nhà làm món này.
"Em cũng ăn đi bảo bối."Tần Dĩ Vận nhận lấy bát cháo trên tay nàng, mỉm cười nói, có được người vợ như nàng thật không biết mình tu được mấy kiếp đây.
"Em ăn rồi."Hạ Vân lắc đầu ngồi xuống tại mép giường nhìn ái nhân đang ăn, trong lòng hạnh phúc lan tỏa.
Trong quá trình ăn không khí rơi vào yên tĩnh, không biết phải do nàng đói hay là cháo quá ngon nên ăn tới hai bát đầy.
"Bảo bối! Em nấu rất ngon!!."Tần Dĩ Vận ăn xong thì liếm môi khen ngợi, nàng không phải nịnh nọt đâu, cháu này ngon thật, mùi vị rất hảo, làm nàng muốn ăn nữa đây.
"Vậy mai em nấu cho ăn tiếp.."Hạ Vận cười nói.
"..Bảo bối~."Tần Dĩ Vận nhích người đến ôm Hạ Vân, đầu tựa vào ngực nàng dụi dụi gọi khẽ.
"Chuyện gì?."Hạ Vân vuốt ve tóc nàng hỏi.
"..Chị muốn..."Tần Dĩ Vận môi dời đến cổ trắng mịn mà liếm mút.
"Chị bây giờ đang là bệnh nhân..."Hạ Vân tê dại cả người, cố đẩy nàng ra không đồng ý nói.
"Một chút thôi..."Tần Dĩ Vận hô hấp có chút rối loạn nhìn nàng cầu xin.
"Không được!."Hạ Vân trừng mắt nhìn nàng.
Tần Dĩ Vận bĩu môi, nhìn sang bàn mình đặt chùm nho.
"Nho đâu?."Tần Dĩ Vận nhìn qua nhìn lại vẻ mặt xụ xuống hỏi, khi nãy phụ thân để ở đó mà, sao giờ mất rồi.
"..Em ăn rồi.."Hạ Vân cười một cái thật ngọt đáp.
"..Em...em.."Tần Dĩ Vận tay chỉ vào nàng một lời cũng không thể nói ra, chắc chắn nàng là cố ý.
"Em làm sao?."Hạ Vận nâng mi, ánh mắt chứa tiếu ý hỏi.
"..Em ăn hết nho của chị..."Tần Dĩ Vận thật sự khóc không ra nước mắt, nhào tới ôm Hạ Vân uất ức nói.
"...Được! Một chút em trả chị lại nguyên thùng."Hạ Vân vỗ lưng nàng nói, cho chị ăn ngán chết.
"..Em rõ ràng là biết chị dùng làm gì?.."Tần Dĩ Vận mặt dụi dụi vào hai đại bạch thỏ mềm mại hắng giọng.
"Khỏi đi rồi muốn làm gì làm."Hạ Vân thở dài vỗ dành nói.
Trong lúc này làm không tốt!
Hạ Vân như nhớ lại chuyện mấy ngày trước lâm vào suy tư.
Tần Dĩ Vận không có đáp lại, hô hấp lại nặng nề, tay thừa lúc cởi bỏ vài nút áo của nàng, tay kia nhanh luồn ra phía sau giải khai hai đại bạch thỏ.
Hai ngọn núi tuyết lớn được trưng bày trước mặt, Tần Dĩ Vận đắc ý cười, miệng đi đến ngậm lấy nụ hoa đỏ tươi.
"Ưm.."Hạ Vận cảm nhận tê dại truyền khắp người, giật mình hồi thần...nhíu mày cúi đầu thì thấy tên đại sắc lang đang tham luyến trước ngực mình.
"Chị...."Hạ Vân định nói nhưng lại chịu không được khoái cảm mang đến mà rên khẽ."Ưm..aa."
Tần Dĩ Vận một bên mút như trẻ em uống sữa, bên kia thì bị tay mình nhào nặn đủ hình dáng, mềm mềm, co dãn...hảo êm tay.
"Nhẹ...thôi..a.."Hạ Vận nói khẽ, môi mấp máy thốt ra tiếng nỉ non mê người.
Ở phía cửa có một cặp mắt đang chứng kiến hết thảy, Dạ Mẫn vội đóng cửa lại, thân tựa vào tường tay ôm mặt khóc nấc lên, tim như đang rỉ máu đau đớn vô cùng.
Có phải hôm nay là để nàng xả hết những chịu đựng, những uất ức ra không?
Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy?
Dạ Mẫn trên môi cười khổ, ánh mắt hiện lên sự đau thương, lau đi nước mắt, đứng dậy chậm rãi rời đi.
Tấm lưng mảnh mảnh tỏa ra một cỗ thê lương nhàn nhạt.
Bắt đầu ở một lời hứa hẹn.
Kết thúc thì ở một lời xin lỗi.
Tình cảm 18 năm hôm nay hoàn toàn chết lặng.
Người hạnh phúc là được! Chỉ cần người hạnh phúc.
Tần Dĩ Vận mút hai đại bạch thỏ đến cương lên, ngạo nghễ mà đứng thẳng, tay bắt đầu sờ loạn trên người Hạ Vân.
"...Không..được."Hạ Vân bắt lấy cánh tay đang tiến xuống dưới, cố dùng số lý trí còn lại ngăn cản bước tiếp theo, thật sự bây giờ không thể làm loại chuyện này, nên nàng mới cố nhịn ham muốn.
"..Tại sao?.."Tần Dĩ Vận khó chịu ngẩng đầu hỏi.
"..Em tới..."Hạ Vân mặt đỏ bừng đáp.
"Tới?..."Tần Dĩ Vận mơ màng, đang suy nghĩ nàng tới là tới cái gì, bây giờ dục vọng cơ hồ muốn nuốt chửng lý trí, một lúc đợi tỉnh táo lên..thì nàng như quả bóng xì hơi.
Sao lại tới ngay lúc này chứ!!
"Ngoan đi."Hạ Vân mặc lại bra, cài lại cúc áo xong xuôi, nhìn ái nhân ỉu xìu đang ai oán bên cạnh thì cười ngọt ngào một tiếng, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nàng nhẹ giọng dỗ dành.
"..Bảo bối~."Tần Dĩ Vận ủy khuất cầm lấy tay nàng hôn lên từng tấc da thịt, miệng lẩm bẩm gọi.
"Ân?."Hạ Vân nhìn nàng.
"Không làm ở dưới! Vậy hôn được chứ?.."Tần Dĩ Vận cười nói xong, liền nhào tới đỡ gáy nàng hôn lên hai cánh môi đỏ mọng ướt át kia.
"...Ân..ngô."Hạ Vân giật mình nhưng từ từ buông lỏng, tay luồn qua cổ nàng ôm lấy.
Tần Dĩ Vận mút hai cánh môi mềm mại, lưỡi nhẹ nhàng lướt qua tách mở hai cánh môi, luồn lách đẩy ra hàm răng đi vào bên trong, khám phá từng ngóc ngách mút hết mật ngọt.
"Ưm.."Hạ Vân rên khẽ thốt ra từ trong cổ họng.
Hai người lâm vào hôn sâu dài dẳng, không khí cũng dần dần tăng lên.
Bên ngoài những tòa cao ốc chọc trời vẫn còn sáng đèn, bên dưới là ánh đèn xe lướt lướt tạo nên khung cảnh đẹp đẽ.
Một tháng sau.
Tần Dĩ Vận đã được cho xuất viện từ hôm qua, sức khỏe đã hồi phục muốn tốt.
Hôm nay ở Thượng Hải đón một sự kiện quan trọng là ngày lễ kỉ niệm 90 năm Tần Thị Thành Lập, những lãnh đạo lớn nhỏ cũng chuẩn bị sẵn sàng đến tham dự.
Tần Gia khuôn viên sân bây giờ đã được bày trí bắt mắt, hàng loạt những thảm đỏ, vòng hoa, rượu, nước trái cây, món ăn đều đã đâu vào đấy...
Khách cũng bắt đầu tới, những con xe liên tiếp được chạy vào gara.
Tần Kiến, Tần Dĩ Tân, Lam Tình Văn đang đứng đón khách, phía xa có mấy người đi đến.
"Tần lão gia, Tần huynh, Tần tẩu!!."Một vị trung niên nhìn ba người gật đầu chào hỏi, bọn người phía sau cũng khom người hữu lễ.
"Mời vào!."Tần Kiến gật đầu nhìn vào trong nói.
Lam Tình Văn hôm nay khoát lên bộ váy dạ hội dài đen đính những viên đá quý nhỏ, dù đã lớn tuổi nhưng khí chất trên người bà đậm chất trẻ trung cao quý, trên người tỏa ra cỗ gợi cảm quyến rũ mê người.
Một chiếc lamborghini chạy vào gara, xe dừng lại, Hạ Vân bước xuống với bao ánh mắt nóng rực theo dõi.
Hôm nay nàng vận không phải lễ phục dạ hội mà bộ váy đỏ ngắn ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong chuẩn xác hoàn hảo trên người mình, màu đỏ tôn lên làn da nàng, đặc biệt hơn là không khí xung quanh nàng cũng dần tăng lên, nam nhân xung quanh không khỏi hít khí lạnh.
Yêu nghiệt!!
Nữ nhân thì ganh tị liếc xéo nàng, trong lòng thầm mắng nàng tệ hại.
Hồ ly tinh!!
Hạ Vân nhếch môi, bỏ qua bao cặp mắt đạp gót bước đến Lam Tình Văn ba người.
"Gia gia, bác trai, bác gái..."Hạ Vận mỉm cười nhìn ba người chào.
"Tiểu Vân đến rồi! Phụ thân con đâu?."Tần Kiến cười hòa ái nhìn nàng hỏi.
"Phụ thân một lát sẽ đến a."Hạ Vân đáp.
"Vận nhi đang ở bên trong."Lam Tình Văn cười nhẹ nhắc nhở.
"Vậy con xin phép."Hạ Vân nhìn ba người xin phép rồi đi mất.
"Đại phu nhân..."
"Đại phu nhân!."
............
Những phục vụ hay vệ sĩ thấy nàng đi ngang đều khom người cung kính chào, Hạ Vân thì chỉ gật đầu theo lễ.
Tần Dĩ Vận cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nàng trên người là bộ dạ hội dài đỏ rực, không khác gì Hạ Vân một dạng yêu nghiệt.
"Cốc cốc..."Ngoài cửa bị gõ hai cái, Tần Dĩ Vận nâng mi, giờ này ai lại gõ cửa?
"Cạch...."Tần Dĩ Vận mở cửa, đập vào mắt mình là tiểu hồ ly một dạng giơ tay nhấc chân đều câu nhân, khiến chúng sinh điên đảo.
Rầm...
Tần Dĩ Vận nhanh chóng túm nàng vào trong, đóng mạnh lại cửa tạo ra âm thanh lớn.
"Có cần mạnh tay như vậy không?."Hạ Vân che tai liếc nàng hỏi.
"Em ăn mặc như thế này a?."Tần Dĩ Vận ôm nàng tới bên giường không vui chất vấn.
"Em ăn mặc như vậy thì sao nào?."Hạ Vận nhướng mày, lắc lắc bộ ngực chỉ được che đậy phân nửa khiêu khích.
"...Em nói lại thử xem?."Tần Dĩ Vận dứt khoát ôm nàng để trên đùi mình, nheo mắt nguy hiểm nói.
"Hừ! Làm bộ dáng nguy hiểm này cho ai xem? Em không sợ đâu."Hạ Vận bĩu môi hừ nhẹ, cố trên đùi nàng nhún vài cái không thèm để ý.
Tần Dĩ Vận đen mặt, môi mấp máy nhưng một chữ cũng không nói ra được, nhìn đến cổ ngọc gần trong gang tấc dứt khoát cắn xuống.
"...Đau...hic.."Hạ Vân hét lên, đánh vào vai nàng mấy cái, khi nào đại sắc lang biến thành đại cẩu rồi.
Tần Dĩ Vận chỉ dùng một chút lực, thấy nàng la đau thì nhẹ liếm nó cho cơn đau dịu đi.
"Chị là cẩu a?."Hạ Vân tức giận đem đầu người nào đó đẩy ra quát lên.
"Tiểu yêu tinh giận rồi?."Tần Dĩ Vận liếm máu ở môi, nhìn nàng nhẹ hỏi.
"Hừ!."Hạ Vân hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn nàng.
"Chị xin lỗi được chưa?."Tần Dĩ Vận buồn cười nói, môi lại lần nữa tiến công nhưng lần này là hai đại bạch thỏ.
Hạ Vân không trả lời không thèm quan tâm.
Tần Dĩ Vận tay trụ ở mông nàng xoa bóp, mũi ở khe rãnh sâu hun hút mà tham luyến hít thở.
"Ưm..."Hạ Vân nhẹ cong người, ngã đầu ra sau cổ họng thoát ra tiếng nỉ non.
Không dừng lại ở đó, Tần Dĩ Vận kéo xuống dây kéo của nàng, vậy là hai đồi núi được giải khai bày ra trước không khí, tay dời lên eo mà làm loạn, môi cũng không chừa mà ngậm một bên nụ hoa cương cứng.
"..Chị..."Sự việc diễn ra quá nhanh Hạ Vân không kịp phản ứng.
"..Không..được..ưm."Hạ Vận giọng cũng yếu ớt nỉ non nói.
Tần Dĩ Vận bây giờ ánh mắt đã chìm vào dục vọng mãnh miệt, hai nụ hoa bị nàng mút mà hưng phấn vươn cao.
**********************
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro