Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

76. Ác độc mẹ kế 26

Cả đêm tóc mai và vành tai chạm nhau, Vân Xán Nhi cơ hồ hóa thành nước.

Buổi sáng tỉnh lại, Ninh Tiêu mở to mắt nhìn đến chính là gương mặt ngủ say thoả mãn của Vân Xán Nhi, mặt nhỏ đỏ bừng, lông mi tựa ngủ say con bướm dừng ở trước mắt, theo hô hấp chậm rãi rung động.

Vân Xán Nhi phấn môi đã trở nên sưng đỏ, no đủ giống thủy mật đào, nhẹ nhàng chạm vào, ngọt ngào nước sốt liền sẽ tràn ra.

Ninh Tiêu nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, trong lòng thỏa mãn vô cùng.

Nàng hôn hôn Vân Xán Nhi giấu ở tóc đen gian mềm bạch nhĩ tiêm, từ trong chăn vươn nhỏ dài cốt cảm cánh tay cầm lấy di động trên tủ đầu giường.

Hiện tại đã là 8 giờ rưỡi, hai người lăn lộn đến rạng sáng mới ngủ, Ninh Tiêu cường đại đồng hồ sinh học cũng không có thể đúng giờ đem nàng đánh thức.

Ninh Tiêu dứt khoát cấp Dương Nguyên Khế phát WeChat thỉnh nửa ngày nghỉ, sau đó cấp Vân Xán Nhi phụ đạo viên gọi điện thoại thỉnh nửa ngày nghỉ.

Ninh Tiêu lười biếng ngồi dậy, rời rạc mà khoác tơ lụa áo ngủ đi tắm rửa.

Ấm áp dòng nước ở tuyết trắng làn da uốn lượn mà qua, Ninh Tiêu tắm rửa xong, đi vào trước gương, thấy trên cổ xương quai xanh có một mảnh màu đỏ dấu vết.

Nàng để sát vào gương xem, nhàn nhạt dấu răng khảm ở vệt đỏ trung gian.

【 ký chủ, các ngươi ngày hôm qua đặc biệt kịch liệt nha, như thế nào cảm giác nữ chủ so trước thế giới còn muốn...... Còn muốn......】 hệ thống 13579 thế nhưng mắc kẹt.

[ còn muốn phóng đãng, còn muốn có chiếm hữu dục, còn muốn gan lớn. ] Ninh Tiêu mặt mày tẩm ra sung sướng nói.

Vân Xán Nhi cắn tại địa phương rõ ràng như vậy, chính là muốn cho người khác biết, Ninh Tiêu có chủ, những người khác không cần mơ ước người không thuộc về chính mình.

[ so với nhát gan nhút nhát Xán Nhi, ta càng thích nàng hiện tại, giống cái chiếm hữu dục bạo lều tiểu dã miêu, thật đáng yêu a. ]

【......】 ngọt vẻ mặt.

Vân Xán Nhi tỉnh lại đã là giữa trưa, Ninh Tiêu ở thư phòng mở cái internet hội nghị, đánh giá nhân viên tạp vụ đưa cơm trưa thời gian, trước tiên đi phòng ngủ kêu Vân Xán Nhi rời giường.

Ninh Tiêu đẩy cửa đi vào, kinh ngạc phát hiện Vân Xán Nhi đã tỉnh, dựa vào đầu giường cầm di động, không biết cùng ai nói chuyện phiếm, vừa đánh chữ vừa lộ ra thẹn thùng tươi cười, liền nàng đi vào tới đều không có phát hiện.

Ninh Tiêu tức khắc có chút chua, lặng yên không một tiếng động mà tới gần Vân Xán Nhi, cúi người xem nàng đang cùng ai nói chuyện phiếm.

Lục Kỳ Kỳ: Xán Nhi, ngày mai nghỉ, ra tới chơi a ~

Vân Xán Nhi: [ mặt đỏ ], ta muốn bồi Ninh Ninh.

Lục Kỳ Kỳ: Ninh Tiêu không dùng tới ban sao?

Vân Xán Nhi: Ta đi công ty bồi nàng ~

Lục Kỳ Kỳ:...... Ngươi tình huống như thế nào? Vì cái gì khai giảng còn muốn đi công ty? Ta còn là ngươi bạn tốt sao? Cảm giác Ninh Tiêu so với ta còn quan trọng...... [ khóc lớn ]

Vân Xán Nhi: Ừm...... Không biết nên nói thế nào với ngươi...Ngươi cùng Ninh Ninh với ta mà nói không giống nhau nha...... Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta không sai, Ninh Ninh......

Lục Kỳ Kỳ: Ninh Tiêu là mẹ kế tốt nhất của ngươi?

Vân Xán Nhi đen mặt, tạch tạch tạch dùng sức đánh chữ hồi phục: Ninh Ninh không phải mẹ kế của ta!

Ninh Tiêu nhịn không được cười ra tiếng, Vân Xán Nhi ngẩng đầu, thấy Ninh Tiêu mặt lập tức đỏ, ngượng ngập nói: "Ngươi chừng nào thì tiến vào, ta như thế nào không có phát hiện?"

Ninh Tiêu nhéo nhéo chóp mũi nàng, "Đã sớm vào được. Ngươi muốn nói cho Lục Kỳ Kỳ quan hệ giữa chúng ta không?"

Vân Xán Nhi đôi mắt tức khắc sáng, chờ mong mà nhìn Ninh Tiêu: "Có thể chứ?"

"Đương nhiên." Ninh Tiêu ngồi vào mép giường, đem Vân Xán Nhi kéo vào trong lòng ngực, "Chuyện chúng ta người chung quanh sớm muộn gì cũng biết đến, cùng với lúc sau dọa nhảy dựng, không bằng tuần tự tiệm tiến, trước nói cho người quan trọng, làm cho bọn họ chậm rãi tiếp thu."

Vân Xán Nhi cao hứng gật đầu, đôi mắt liếc đến vệt đỏ trên cần cổ Ninh Tiêu, nâng lên tay cẩm thận chạm chạm, ngượng ngùng nói: "Ta tối hôm qua quá kích động, có đau hay không?"

Ninh Tiêu biểu tình cười như không cười: "Chỉ là bởi vì quá kích động?"

Vân Xán Nhi mặt "xoạch" đỏ, nghĩ đến hai người tối hôm qua nước sữa hòa nhau cảm giác, trong lòng lửa nóng, nhìn trước mắt vệt đỏ trải rộng cổ, mê muội nhẹ nhàng hôn xuống, nói: "Còn muốn cho người khác thấy, biết Ninh Ninh ngươi thuộc về ta."

"Rất thành thật, đây là cho ngươi khen thưởng......" Ninh Tiêu cúi đầu cùng Vân Xán Nhi trao đổi một cái hôn.

Vân Xán Nhi khẽ rên tiếp nhận, đôi tay bị Ninh Tiêu đè ở đầu giường.

Ninh Tiêu buông ra tay, muốn kết thúc nụ hôn này, Vân Xán Nhi lại đôi tay vòng lấy cổ nàng, ngửa đầu truy lại đây, Ninh Tiêu bất đắc dĩ cười khẽ.

"Được rồi, Xán Nhi, lại không dậy nổi giường không kịp đi trường học." Ninh Tiêu vỗ vỗ eo Vân Xán Nhi, thấp giọng khàn khàn nói.

"Ưm....." Vân Xán Nhi vành tai hà hồng một mảnh, không tha mà thối lui, đồng tử đen hồng nhạt sương mù mờ mịt.

Ninh Tiêu hôn hôn nàng run rẩy lông mi, "Ngày mai liền nghỉ, ăn xong cơm trưa ta đưa ngươi về trường học, thuận tiện cùng Yến hiệu trưởng nói chuyện ngươi chuyển chuyên ngành."

"Tốt." Vân Xán Nhi đối Ninh Tiêu dang hai tay cánh tay, "Ta cả người không sức lực, ngươi ôm ta đi rửa mặt được không?"

Ninh Tiêu vui vẻ đồng ý.

Ăn xong cơm trưa nghỉ ngơi trong chốc lát, Ninh Tiêu trả phòng đưa Vân Xán Nhi về trường học.

Trên đường Vân Xán Nhi tiếp tục cùng Lục Kỳ Kỳ nói chuyện phiếm.

Lục Kỳ Kỳ:??? Người đâu? Như thế nào đột nhiên không nói?

Lục Kỳ Kỳ: Ninh Tiêu không phải mẹ kế ngươi sao? Được rồi nếu ngươi không nhận nàng, ta liền không nói nàng là mẹ kế ngươi được chưa?

Lục Kỳ Kỳ: Xán Nhi a, ta thật sự biết sai rồi oà oà...

Lục Kỳ Kỳ: Ta đi trước ăn cơm, trở về nói sau.

Lục Kỳ Kỳ: Ăn xong rồi, đã trở lại chưa?!

Vân Xán Nhi đánh chữ hồi phục: Vừa rồi không phải cố ý không phản ứng ngươi, Ninh Ninh đột nhiên tới......

Lục Kỳ Kỳ:!! Ngươi rốt cuộc chịu để ý ta!

Lục Kỳ Kỳ: Có ý tứ gì? Ninh Tiêu thấy hai ta đối thoại phải không? Nàng cảm thấy ngươi không nhận nàng đương mẹ kế mắng ngươi?

Vân Xán Nhi sắc mặt ửng đỏ, nhanh chóng đánh chữ nói: Không có mắng ta...... Liền... Hôn ta......

Lục Kỳ Kỳ: Đánh chữ sai? Là "Hỏi ngươi" đi?

Vân Xán Nhi: Không sai...... Là hôn, chúng ta hôn môi, cho nên mới không có thời gian hồi phục tin tức...... [ thẹn thùng ]

Lục Kỳ Kỳ: Moá! Ngươi thẹn thùng cái con khỉ a! Ngươi cùng Ninh Tiêu hôn môi? Nàng còn đối với ngươi làm cái gì???

Lục Kỳ Kỳ hỏi xong một chuỗi lời nói, trực tiếp phát xin video trò chuyện.

Vân Xán Nhi ngượng ngùng làm Lục Kỳ Kỳ nhìn đến chính mình, chuyển thành nói voice.

"Nghe nè, Kỳ Kỳ." Vân Xán Nhi thanh âm lại mềm lại ngọt.

Ninh Tiêu quay đầu cười nhìn nàng một cái.

Vân Xán Nhi chú ý tới, lập tức ngồi ngay ngắn, nói chuyện thanh âm "kiên cường" rất nhiều, "Kỳ Kỳ."

"Má ta ơi, Vân Xán Nhi ngươi làm cái gì? Ngươi cùng Ninh Tiêu hôn môi? Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi làm sao có thể cùng nàng!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro