Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

105. Lưu dân

Chu Tử Huyên sáng sớm liền thu được thư mà Thẩm Tinh Nguyệt sai người đưa tới, nàng mở thư ra, phát hiện bên trong còn một phong thư nữa, lấy phong thư đó ra mới thấy mặt trên viết chữ Thẩm Nghi Ninh.

Chu Tử Huyên trên mặt ý cười càng sâu, nhanh tay lấy lá thư bên trong ra xem, trên giấy là chữ viết ngay ngắn của Thẩm Nghi Ninh, giống như con người Thẩm Nghi Ninh vậy, dáng người đoan chính, làm chuyện gì đều có bài bản hẳn hoi.

Chu Tử Huyên nhìn chữ viết Thẩm Nghi Ninh cười khẽ ra tiếng, lúc sau bắt đầu nghiêm túc xem nội dung thư, Thẩm Nghi Ninh cùng nàng nói gần đây bá tánh nạn tai, có rất nhiều lưu dân tiến vào kinh thành, nàng mấy nay có rất nhiều việc cần giải quyết, khả năng còn phải xuất cung trấn an lưu dân, cho nên có lẽ không có thời gian gặp Chu Tử Huyên, còn dặn dò Chu Tử Huyên phải nhớ chú ý thân thể, chờ thêm chút thời gian có rảnh, nàng lại nhờ Thẩm Tinh Nguyệt hỗ trợ làm hai người gặp nhau.

Bên trong ngữ khí có nề nếp, nhìn như là đang xem công văn, Chu Tử Huyên lấy ra chính mình bên cạnh bàn mấy cái túi tiền thêu tiểu trư, duỗi tay nhẹ nhàng ở mặt trên xoa xoa, "Xem ra các ngươi này đó tiểu trư, phải trễ thêm chút mới đưa cho nàng được."

Chu Tử Huyên duỗi tay nhẹ nhàng điểm điểm cái mũi mấy chỉ tiểu trư, thật giống như chính mình điểm chóp mũi Thẩm Nghi Ninh vậy.

Nàng nhớ tới Thẩm Nghi Ninh đoan chính đứng đắn bộ dáng, suy nghĩ dần dần trôi xa, tiểu thái nữ như vậy đứng đắn, tin hương của nàng lại sẽ có hương vị gì đây?

Nghĩ đến chính mình cư nhiên suy nghĩ tin hương của càn nguyên, Chu Tử Huyên lập tức đỏ bừng mặt, không dám lại tiếp tục nhìn tiểu trư trên bàn, nàng cùng Thẩm Nghi Ninh thậm chí còn chưa nắm tay đâu.

Thẩm Tinh Nguyệt bên này, mèo con tối hôm qua quá mệt mỏi, vẫn luôn ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại, Thẩm Tinh Nguyệt tự biết chính mình tối hôm qua có chút càn rỡ, vội vàng chạy đến mép giường đi ôm người.

Tô Mộ Vũ nhìn đầu sỏ gây tội, thò lại gần ở Thẩm Tinh Nguyệt trên cổ lại cắn mấy cái mới hả giận, Thẩm Tinh Nguyệt ngoan ngoãn ngửa đầu bị Tô Mộ Vũ cắn, chờ trong lòng ngực mèo con hết giận, Thẩm Tinh Nguyệt lúc này mới giúp đỡ Tô Mộ Vũ mặc xong quần áo, rửa mặt một phen.

Mãi cho đến lúc ăn cơm trưa, Tô Mộ Vũ mới hoàn toàn tỉnh, nàng tầm mắt nhìn về phía Thẩm Tinh Nguyệt trên cổ kia mấy cái đỏ rực tiểu dâu tây, cười khẽ không ngừng, trái lại dấu vết trên cổ mình, so Thẩm Tinh Nguyệt muốn thiếu không ít, như vậy xem ra Thẩm Tinh Nguyệt càng như là khôn trạch nũng nịu.

Thẩm Tinh Nguyệt thấy Tô Mộ Vũ nhìn chằm chằm xem cổ mình, ủy khuất hướng về phía Tô Mộ Vũ chớp chớp mắt.

Tô Mộ Vũ nhướng mày nhìn nàng một cái, giương lên giọng nói: "Làm sao? Không phục?"

Thẩm Tinh Nguyệt giống như tiểu tức phụ lắc lắc đầu, ủy ủy khuất khuất đáp lời: "Chịu phục."

Tô Mộ Vũ xem như phát hiện, Thẩm Tinh Nguyệt thích cùng nàng làm nũng giả vờ vô tội, rõ ràng tối hôm qua giống như con sói đói khi dễ mình, hiện tại còn có thể biểu hiện giống như người bị khi dễ là nàng.

"Người ta sai rồi mà, nương tử đừng nóng giận, còn không phải mấy ngày trời không thấy được ngươi, quá nhớ ngươi." Thẩm Tinh Nguyệt cười nhìn Tô Mộ Vũ, nói ngọt làm nũng với Tô Mộ Vũ.

Tô Mộ Vũ cũng chỉ là ngoài miệng quở trách một chút, nàng kỳ thật cũng rất nhớ Thẩm Tinh Nguyệt, nàng chính là thích Thẩm Tinh Nguyệt giống như bây giờ dỗ nàng, "Bỏ qua, không có lần sau."

"Phải phải, ta cũng không dám nữa." Thẩm Tinh Nguyệt ngoài miệng lời thề son sắt bảo đảm.

Buổi chiều thời điểm, nghe nói ngoài thành lại tới nữa một đám lưu dân xông vào đây từ khu vực trung bộ, bởi vì lưu dân dũng mãnh vào kinh thành quá nhiều, nữ đế quyết định an bài tất cả lưu dân đến sau ở mảnh đất trống bên ngoài kinh thành, nhưng lưu dân không biết tình huống, còn tưởng là bị triều đình vứt bỏ, ở mấy chỗ cửa thành cùng kinh thành các hộ vệ đã xảy ra xung đột, thậm chí còn đã chết người.

Vì tránh cho lưu dân khủng hoảng, Thẩm Khai Nguyên không có vận dụng đại quân của Hàn Thư đang đóng quân ở mười mấy dặm ngoài kinh thành, mà là như cũ làm các hộ vệ kinh thành thủ cửa thành, phái người ở ngoài cửa thành thiết lập lều phát cháo cho lưu dân.

Nữ đế ở Cần Chính Điện triệu tập đại thần thương nghị, chuẩn bị làm kinh thành quan phụ mẫu Kinh Triệu Doãn nha môn Ngô Nhân cùng tuần thành hộ vệ cùng tiến đến trấn an bá tánh.

Thẩm Nghi Ninh nghĩ nghĩ, liền cùng nữ đế thỉnh chỉ muốn đi theo cùng ra khỏi thành trấn an lưu dân, rốt cuộc thân phận của nàng rành rành ra đấy, đi trấn an lưu dân nhất định càng có hiệu quả.

Nữ đế nghĩ nghĩ cũng đáp ứng rồi, lại tăng thêm mấy trăm ngự tiền bảo hộ Thẩm Nghi Ninh an toàn.

Thẩm Nghi Ninh thực mau liền mang theo người hướng ngoài thành mà đi, nàng lần này cũng không có ngồi xe ngựa, mà là cùng ngự tiền nhóm cùng cưỡi ngựa.

Dọc theo đường đi nhìn đến không ít bá tánh ăn ngủ đầu đường, cũng may trong kinh thành tuần phòng củng cố, không có nháo ra nhiễu loạn gì to tát.

Thẩm Nghi Ninh dẫn người một đường giục ngựa đi vào kinh giao, lúc này mới phát hiện lần này lưu dân nhân số xa xa bị xem nhẹ, lại còn có người cuồn cuộn không ngừng hướng kinh thành bên này tới rồi, Thẩm Nghi Ninh nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cổng nam thành bên này lưu dân tụ tập ít nhất trên vạn người, mênh mông nhìn không giới hạn.

Những lưu dân đó nhìn thấy Thẩm Nghi Ninh quần áo hoa lệ mang theo hộ vệ, sôi nổi đều nhìn xem Thẩm Nghi Ninh.

Không biết là trong đám người có ai đó hô một câu: "Đây nhất định là hôn quan mà triều đình phái tới trấn áp chúng ta, lại không vọt vào thành, chúng ta liền phải chết đói."

Có câu đầu tiên tiếng la, trong đám người lập tức truyền đến thanh âm phụ họa.

"Đúng vậy, chúng ta này đó bá tánh ở chỗ này ăn đói mặc rách, các nàng quan to hiển quý thì ngược lại, ăn sung mặc sướng, dựa vào cái gì?"

"Dựa vào cái gì? Cho chúng ta vào thành."

"Cho chúng ta vào thành, cho chúng ta vào thành."

Lưu dân suốt ngày bôn ba không ngừng, cảm xúc thực dễ dàng bị mấy câu nói ngắn ngủn xúi giục lên.

Hộ vệ bên người Thẩm Nghi Ninh vừa thấy tình huống không ổn, lập tức một bên che chở Thẩm Nghi Ninh, một bên nói: "Điện hạ, chúng ta vẫn là mau chóng lui trở về trong thành đi, thần xem dáng vẻ mấy lưu dân này, không giống như là có thể trấn an."

"Hảo, một mặt lui về, một mặt để cô nói nói mấy câu thử xem." Thẩm Nghi Ninh ngưng mi nói, nàng cũng minh bạch lưu dân cảm xúc khẩn trương, muốn tận khả năng ổn định lại tình thế.

"Mọi người đều tạm thời đừng nóng nảy, bệ hạ đã truyền chỉ ở gần đây vì các vị dựng chỗ ở lâm thời, thực mau là có thể hoàn công, không cho mọi người vào thành cũng chỉ là kế sách tạm thời, sau đó ở ngoài cửa thành sẽ phát cháo và bánh bao, mọi người tạm thời đừng nóng nảy." Thẩm Nghi Ninh nhìn về phía nhóm lưu dân, tận khả năng trấn an.

"Quỷ mới tin ngươi, đói chết lại không phải ngươi."

"Đúng vậy, đừng tin các nàng này đó quan lại ma quỷ, mọi người cùng nhau vọt vào đi, vọt vào chúng ta liền đều không đói chết."

"Đúng vậy, trong kinh thành khẳng định giàu có và đông đúc, đoàn người theo ta cùng vọt vào đi đoạt lấy ăn, bọn họ không dám thương chúng ta."

Theo trong đám người ngươi một lời, ta một ngữ, lưu dân cảm xúc chưa từng có tăng vọt lên, từ bốn phương tám hướng chen chúc hướng về Thẩm Nghi Ninh.

Các hộ vệ bên người Thẩm Nghi Ninh niệm cập này đó đều là bá tánh, đành phải dùng thân thể tạo thành tường người, nhưng lưu dân lại như là chó điên hướng Thẩm Nghi Ninh cùng Ngô Nhân bọn họ mạnh mẽ nhào tới, giống như nguyên nhân làm cho bọn họ trôi giạt khắp nơi là Thẩm Nghi Ninh mấy người vậy.

Ngô Nhân cũng là không ngờ tình thế sẽ phát triển thành bộ dáng này, năm rồi cũng thường xuyên sẽ có lưu dân tới kinh thành cầu sống, khá vậy không có như vậy khoa trương, này cũng liền trách không được binh lính thủ thành sẽ bị thương, những người này nghiêm trọng ảnh hưởng sự an toàn của các bá tánh ra vào kinh thành.

Từ khi có lưu dân bắt đầu tới, đến bây giờ vài ngày, mỗi ngày đều có bình thường thương lữ vào kinh thành bị này đó lưu dân cướp bóc, càng có người sấn loạn tùy ý khinh nhục khôn trạch, tóm lại là hỗn loạn dị thường, hơn nữa vừa rồi những lưu dân này đánh chết quan binh không bị truy cứu, càng là làm cho bọn họ cảm thấy pháp không trách chúng, càng thêm không kiêng nể gì.

Đám đông càng ngày càng mãnh liệt, Thẩm Nghi Ninh cùng Ngô Nhân mang đến các hộ vệ võ nghệ cho dù tinh vi cũng thực mau bị lưu dân tách ra, Thẩm Nghi Ninh được vài tên hộ vệ che chở, muốn hướng cửa thành bên kia đi, lại bị dòng người bên kia chen chúc lại đây lấn tới rồi bên trong, lui không thể lui, nàng chỉ cảm thấy lồng ngực bị lấn đến phát đau, lại vẫn là đau lòng các bá tánh như vậy lung tung chen chúc, nàng vừa rồi nhìn đám người bao phủ thân ảnh, có không ít người đã bị dẫm đạp.

Theo không ngừng chen chúc, xô đẩy, mặc dù có người không muốn hướng bên này, nhưng cũng đành bị trôi theo, mà lúc này, hộ vệ bên người Thẩm Nghi Ninh muốn rút đao ra thì cũng không còn khả năng.

Có những lưu dân hăng máu xông xáo đằng trước, trong tay cầm độn khí, hung hăng đâm lên người binh lính, liền giống như những binh lính, hộ vệ này cùng bọn hắn không đội trời chung.

Thẩm Nghi Ninh bị chen lấn ngực sinh đau, nơi xa trong rừng vào lúc này lại bay tới một ít mũi tên, tất cả đều là bắn hướng Thẩm Nghi Ninh, bởi vì mọi người thân thể bị chen dồn bên nhau, vốn là tránh cũng không thể tránh, trước mấy mũi tên bắn trúng chính là hộ vệ bên người Thẩm Nghi Ninh, có mấy lưu dân cũng bị bắn trúng, đương lúc Thẩm Nghi Ninh muốn giãy giụa, nàng hai sườn bả vai lại là bị mũi tên bắn trúng, miệng vết thương đâm sâu, cơ hồ xuyên thủng toàn bộ bả vai.

Tuy nói không phải vết thương trí mạng, nhưng với tình huống trước mắt, căn bản thoát không được để đi cứu trị.

Thẩm Nghi Ninh chỉ cảm thấy trên vai bị bắn sinh đau, có máu từ miệng vết thương giữa dòng ra, nàng cắn răng muốn tránh thoát lại căn bản không làm nên chuyện gì.

Ngô Nhân nhìn thấy Thẩm Nghi Ninh bên kia, đều mau hù chết, hô to: "Bảo hộ điện hạ a, mau đi bảo hộ điện hạ a."

Nhưng mà chính hắn cũng bản thân khó bảo toàn, không trong chốc lát thế nhưng bị chen đến ngất, cửa thành các hộ vệ sớm tại thời điểm hoàng thái nữ các nàng bị vây quanh liền muốn đi cứu người, nhưng căn bản hướng không đến phụ cận đã bị nhóm lưu dân sôi nổi tách ra, thậm chí có một bộ phận lưu dân đã vọt vào cửa nam, cướp bóc lữ quán tửu quán bên đường, trong lúc nhất thời trường hợp hỗn loạn bất kham.

Tuần thành hộ vệ lại vội vàng sai người đi vào cung báo tin, nhưng cửa cung và cửa thành bên này rốt cuộc có khoảng cách nhất định, còn có không ít lưu dân ngồi canh ở cửa thành khác, nghe nói cửa nam bị công phá, có thể thông qua cửa nam vào kinh thành cướp đoạt đồ ăn, sôi nổi liên tiếp không ngừng vọt tới cửa nam bên này, cảnh tượng khủng khiếp, người bị giẫm đạp mà chết vô số kể.

Trước một giây mất đi ý thức, Thẩm Nghi Ninh còn đưa tay nắm chặt túi thơm tiểu trư bên hông, nàng liều mạng muốn tránh thoát đám người chen chúc, nàng đã đáp ứng Huyên tỷ tỷ, qua mấy tháng là có thể cùng Huyên tỷ tỷ đại hôn, nhưng như vậy giãy giụa căn bản không làm nên chuyện gì, nàng chỉ cảm thấy hai vai đau đớn, sắp căng không nổi nữa.

Trong kinh thành thực mau loạn cả lên, lưu dân vốn dĩ liền có người tàn ác, vọt vào kinh thành lúc sau càng là cướp bóc vô độ, thậm chí còn có bên đường dâm nhục khôn trạch.

Tin tức thực mau truyền tới vương phủ, Thẩm Tinh Nguyệt vừa mới ngủ trưa tỉnh lại, đang rót ly trà chuẩn bị uống, Tử Nghĩa mang theo mấy hộ vệ vội vàng lại đây.

Hắn nhanh chóng gõ cửa phòng ngủ vài cái, vội la lên: "Quận chúa, thuộc hạ có việc gấp muốn nói."

"Mau tiến vào, làm sao vậy?" Thẩm Tinh Nguyệt cho người tiến vào, ngưng mi hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro