Chương 9: Người gian xảo khó có thể lường
Sét đánh ngang tai đại khái chính là tình trạng hiện giờ.
Nhưng Bạch Dụ Ngôn còn cảm thấy quăng bom chưa đủ đô, tiếp tục vui vẻ quy hoạch: "Con nghĩ rằng, kết hôn thì vẫn phải làm, dù sao cũng là hôn sự do mẹ định ra, hủy hôn thì không được rồi, truyền ra ngoài không dễ nghe. Nhưng mà kết hôn rồi sao chứ ? Cũng không phiền con nuôi gái nha ! Liền an bài cô ta ở Bạch gia đi, con mỗi ngày trở về làm xằng làm bậy liền không cần tìm lý do."
Bạch Dụ Ngôn hứng thú bừng bừng: "Mẹ cảm thấy như vậy có được không ?"
Bạch Giai Kỳ ngắn ngủi trầm mặc, gật đầu: "Được."
Các vị phu nhân : ".............................."
Mẹ con nhà các người ... có đạo đức không vậy ?
Tuy nhiên, chắc là Bạch Dụ Ngôn thường ngày sắm vai thiếu nữ bất lương để lại ấn tượng quá sâu sắc trong lòng mọi người, lại hoặc là hình tượng dung túng con gái của Bạch Giai Kỳ để lại dấu ấn quá sâu, thế mà cả nhà đều vô cùng mau chóng tiếp nhận cái giả thiết này.
Tuy rằng xấu hổ, nhưng còn có thể không mất lễ phép mỉm cười.
Nhị phu nhân: "A, ha hả, như vậy cũng tốt. Kỳ thật a, nguyên bản chúng ta hai nhà liền không môn đăng hộ đối."
Phùng Vũ Hân : "?"
Bạch Dụ Ngôn giơ giơ lên mi.
Nhị phu nhân: "Nhà chúng ta vốn là gia đình gia giáo, nhà bọn họ lại xuất thân từ một đám binh lính càn quấy, chỗ nào thích hợp a. Tục ngữ nói, cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa thì tìm ba ba làm thông gia. Vẫn là muốn môn đăng hộ đối mới có thể bên nhau lâu dài a !"
Tam phu nhân: "Tính cách cũng không hợp a ! Tiểu Ngôn chúng ta thông minh lanh lợi, nhưng nghe nói Phùng tiểu thư kia không có chí lớn, tham sống sợ chết, không học vấn không nghề nghiệp."
Tứ phu nhân: "Đúng nha, đúng nha ! Tôi còn nghe nói cô ta lớn lên cũng chẳng ra gì, một thân sát khí, đen như than, diện mạo bình thường ném trong đám người đều tìm không ra tới đâu. Nơi nào xứng đôi với Tiểu Ngôn chúng ta."
Ngũ phu nhân: "Các chị nói thật là quá đúng ! Cô ta tính cách không được, diện mạo lại càng không được, nhân phẩm cũng không được a. Tôi nhưng nghe nói, cô ta kiêu ngạo ương ngạnh, ăn chơi trác táng mười phần."
Lục phu nhân lòng nóng như lửa đốt, hự nửa ngày, rốt cuộc tìm được một cái tội danh: "Nghe nói cô ta chơi ~ gái không trả tiền!"
Phảng phất giống như bày ra đủ thứ tội danh của Phùng Vũ Hân thì việc Bạch Dụ Ngôn nuôi gái chính là đương nhiên.
Bạch Dụ Ngôn rốt cuộc nhịn không được, phụt một tiếng bật cười đến nỗi ngã trước ngã sau.
Nàng hài hước quét Phùng Vũ Hân liếc mắt một cái, oán giận: "Mẹ, người xem người tìm cho con loại người nào a. Nếu không phải các mẹ nhỏ nói ra, con còn không biết cô ta kém như vậy đâu! Con chính là khuê nữ ruột thịt của người ah. Ngài như thế nào có thể bắt con nhảy vào cái hố lửa này ?"
Bạch Giai Kỳ tầm mắt đảo qua các vị phu nhân của mình một lượt, ánh mắt dần trở nên sắc bén.
Bà nhanh chóng chuyển sang ôn hòa, nhỏ nhẹ nói: "Xem người không thể tin vào những lời bàn tán vỉa hè, muốn dùng đôi mắt của chính mình xem, dùng tâm cảm thụ. Các mẹ nhỏ của con đều là nữ nhân trong gia đình, cả ngày rảnh rỗi cứ tin vào ba cái lời bàn tán nhảm nhí bên ngoài, con không cần đặt lời nói của các nàng trong lòng."
Hắn lại tiếp tục nói: "Cháu Phùng, tiến vào ngồi, con bé nghịch ngợm làm cháu chê cười rồi !"
Cháu! Phùng!
Một nhà các vị phu nhân ngốc.
Trước mặt người ta bày trò nói xấu chính chủ là cái dạng tâm tình gì đâu? Các nàng cảm thấy lúc này hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống !
Hai mẹ con đáng chết này !
Này không phải giăng bẫy cho người ta nhảy vào sao?
Bất quá, Phùng Vũ Hân thế nhưng còn thành thạo mỉm cười: "Con biết Bạch tiểu thư cùng các vị phu nhân đều là nói giỡn."
Tầm mắt dừng ở trên người Bạch Dụ Ngôn: "Nàng thật hoạt bát !"
Bạch Dụ Ngôn cũng không ngờ mẹ nàng có thể một giây thay đổi chủ ý, làm cái mặt quỷ với bà rồi thùng thùng chân nhỏ chạy lên lầu.
Dù sao Bạch Dụ Ngôn trong tiểu thuyết quậy lật trời cũng không thể hủy bỏ cuộc hôn nhân này, mà đẳng cấp của nàng so với vị Bạch tiểu thư kia còn kém rất nhiều. Hơn nữa, nàng dường như cảm thấy mẹ nàng có nguyên nhân sâu xa khi cố tình chọn Phùng Vũ Hân. Chính vì vậy, hôn nhân của nàng không thể nào dao động.
Chỉ là thật không biết, nguyên nhân chân chính là gì ?
Bạch Dụ Ngôn lên lầu trở lại phòng. Trước khi du học, nàng phần lớn thời gian đều ở bệnh viện, trở về cũng chỉ một hai ngày, căn bản bất chấp việc khác, thu thập thỏa đáng liền bao lớn bao nhỏ rời đi, không kịp xem nhiều chỉ một chút.
Mà nay ngồi trên chiếc giường lớn mềm như bông, Bạch Dụ Ngôn đột nhiên liền cảm thấy khắp nơi đều rất quen thuộc, hoàn toàn không có một chút cảm giác mới lạ.
*Cốc cốc*
Thanh âm gõ cửa vang lên, Bạch Dụ Ngôn nhướn mày: "Ai a?"
"Là tớ."
Bạch Dụ Ngôn trong lòng tự hỏi tôi làm sao biết cậu là ai a.
Nhưng nàng vẫn đứng dậy mở cửa, một người con gái khoác trên người bộ sườn xám bằng gấm màu bạc như sương sớm thật cẩn thận xem nàng, thấp giọng nói: "Tiểu Ngôn."
Chỉ hai chữ nhưng lại da diết như có ngàn điều muốn nói.
Là Bát phu nhân (Bà Tám) cũng là bạn học của nàng, đã từng là một trong số không nhiều lắm những người bạn thân của Bạch Dụ Ngôn.
Nhưng mà tất nhiên, tình bạn của hai người đã cạn kiệt từ lúc nàng ta thông đồng Bạch Giai Kỳ, hơn nữa gả vào Bạch gia trở thành một trong những người mẹ kế của nàng lúc sau.
"Có việc gì ?"- Bạch Dụ Ngôn lãnh đạm nhìn cô gái trước mặt, cũng không có ý muốn mời nàng vào cửa.
Bát phu nhân miễn cưỡng lộ ra một nụ cười có chút chua xót, bất quá vẫn là nhẹ nhàng hỏi: "Tớ có thể đi vào ngồi xuống không ?"
"Không thể."
Bạch Dụ Ngôn : "Cô rốt cuộc muốn gì?"
Bát phu nhân đỏ hốc mắt, nói nhỏ: "Tớ, tớ không có ác ý. Tớ chỉ là, chỉ là muốn cùng cậu giải thích. Tớ không nghĩ mất đi tình bạn của chúng ta."
"Cô cũng thật buồn cười, chúng ta có cái gì tình bạn ? Hứa Tĩnh Di , không có việc gì cút xa tôi ra một chút, bằng không đừng trách nắm đấm của tôi không có mắt!" - Bạch Dụ Ngôn trừng nàng liếc mắt một cái, ầm một tiếng đem cửa phòng đóng mạnh đến đinh tai nhức óc.
Nhìn đến Hứa Tĩnh Di trong nháy mắt kia, nàng đột nhiên liền cảm thấy lửa nóng trong người mình bốc lên ngùn ngụt, Bạch Dụ Ngôn quay đầu đi vào phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía gương, đôi mắt rực lửa của cô gái trong gương lộ rõ đến không thể kiềm chế được.
Bạch Dụ Ngôn lại vội vàng cúi đầu rửa mặt thêm lần nữa, rồi vẫy vẫy đầu, nàng quả nhiên lại khống chế không được tính nóng nảy của mình.
Nhưng bản thân nàng cũng thật sự không thích Hứa Tĩnh Di.
Tuy nàng còn chưa xem tới kết cục của tiểu thuyết, nhưng cũng biết Hứa Tĩnh Di sở dĩ kết bạn với Bạch Dụ Ngôn hoàn toàn là vì để tiếp cận Bạch Giai Kỳ. Nàng không chỉ lợi dụng Bạch Dụ Ngôn thành công trở thành Bát phu nhân, mà còn lợi dụng nàng đối phó các vị phu nhân khác.
Dựa theo cốt truyện gốc, nàng sẽ ngay lúc này tới tìm Bạch Dụ Ngôn, khóc lóc kể lể chính mình bất đắc dĩ cùng buồn bã, thuận thế đạt được sự tha thứ của Bạch Dụ Ngôn.
Rồi sau đó càng ỷ thế thân phận là bạn thân Bạch Dụ Ngôn mà mượn gió bẻ măng, lợi dụng nàng ức hiếp các vị phu nhân khác. Sau đó, nữ chính hai Cửu phu nhân xuất hiện, nàng càng là đứng sau lưng Bạch Dụ Ngôn hô mưa gọi gió. Tính toán, nàng cũng là một nhân vật phản diện nhỏ mà nữ chính hai cần đối phó.
Tuy nàng lợi dụng Bạch Dụ Ngôn nhưng lại không dám làm việc gì gây thương tổn Bạch Dụ Ngôn, ngược lại vẫn luôn dụ dỗ, cung phụng nàng.
Bởi lẽ, Bạch Dụ Ngôn dù sao cũng là khuê nữ duy nhất của Bạch Giai Kỳ. Hơn nữa, tính tình dễ lừa lại táo bạo, thích hợp đương dao nhỏ đâm người khác nhất.
Chỉ là, nàng lần này sẽ không thành công. Bạch Dụ Ngôn hiện giờ đã không còn là Bạch Dụ Ngôn của trước kia nữa, sẽ không lại bị nàng lừa.
Này bộ tiểu thuyết cốt truyện quá mức phức tạp, nhân vật cứ xoay tới xoay lui, Bạch Dụ Ngôn là người mới gia nhập, trong lòng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Một chút cũng không muốn nhúng tay vào tình sử phong lưu rắc rối của lão mẹ nhà nàng.
Quá mệt ! Không muốn quản nữa !
Nàng cởi quần áo trên người rồi chôn mình vào nước ấm trong bồn tắm xa hoa.
Nhị phu nhân chuẩn bị thật chu đáo, nước ấm đã có sẵn, còn ở trong đó bỏ thêm cánh hoa cùng tinh dầu, chắc là nàng trở về liền mới phân phó, nhiệt độ nước vô cùng vừa vặn.
Không thể không nói, tắm nước ấm đúng là chuyện thoải mái nhất trên đời.
Bạch Dụ Ngôn chỉ ngâm một chút liền cảm thấy một thân mệt mỏi biến mất hầu như không còn.
Rất nhiều đồ vật nàng đều không tự mình mang về tới, trong hành lý chỉ có vài bộ, nhưng cũng may trong phòng thay đồ quần áo lại đầy ắp, liếc mắt nhìn đều là các kiểu dáng mới mẻ đang lưu hành đương thời.
Bạch Dụ Ngôn chọn một thân Âu phục màu xanh lá cây nhạt, tùy ý đem tóc dài chải thành hai búi tròn trên đầu, thoạt nhìn tươi mát lại hoạt bát.
Kỳ thật trước kia tóc nàng là tóc ngắn, sau khi xuyên qua thật sự không biết ứng phó làm sao với một đầu tóc dài này, hoàn toàn không biết chải chuốt.
Nhưng thiếu nữ tóc ngắn quật cường lại có phần chấp niệm yêu thương nồng nhiệt với tóc dài, nàng thà tình nguyện không làm gì cũng kiên trì không cắt. Sau đó, nàng dần dần liền lần mò ra bí quyết, mà búi tóc củ tỏi là kiểu nàng thích nhất.
Búi cao một chút có vẻ hoạt bát đáng yêu, búi thấp sau tai lại có vẻ dịu dàng quyến rũ.
Thật sự là kiểu tóc vạn năng đệ nhất dành cho các vị thiếu nữ.
*Cốc cốc cốc*
Tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên, Bạch Dụ Ngôn từ phòng thay quần áo ra tới, mở ra cửa phòng, trước cửa là nhị phu nhân.
Nhị phu nhân nhìn thấy kiểu trang điểm của nàng sửng sốt, tự đáy lòng nói: "Thật là đẹp mắt a."
Theo sau ôn nhu nói: "Mẹ con kêu mẹ hai lên nhìn xem con đã khỏe chưa ? Đói bụng chưa ? Xuống lầu ăn cơm nhé ?"
Bạch Dụ Ngôn gật đầu, cũng không lại xoay người đeo trang sức mà trực tiếp ra cửa.
"Đi thôi."
Nàng hỏi: "Phùng Vũ Hân còn ở đây sao?"
Biểu tình của nhị phu nhân xấu hổ trong chớp mắt, nhưng cũng rất nhanh lập tức trả lời: "Còn nha, đang cùng gia nói chuyện ở phòng khách."
Bạch Dụ Ngôn dừng lại bước chân, kinh ngạc hỏi: "Cô ta sẽ không muốn ở lại nơi này đêm nay đi?"
Nhị phu nhân nói nhỏ: "Mẹ hai cũng không hiểu được, không biết mẹ con có ý gì ?"
Bạch Dụ Ngôn bĩu môi, chầm chậm đi xuống lầu.
Lúc này Bạch Giai Kỳ không ở đây, một mình Phùng Vũ Hân ngồi trên sô pha gọt táo, động tác của hắn vô cùng nghiêm túc.
Tuy Bạch Dụ Ngôn không muốn thừa nhận, nhưng phải nói sườn mặt của Phùng lão ngũ cũng khá soái.
Khí chất tuấn lãng mười phần.
Bước đến trước mặt cô ta, nàng trực tiếp duỗi tay: "Cho ta."
Phùng Vũ Hân không nhúc nhích, nhưng lại giương mắt xem nàng, thiếu nữ môi hồng răng trắng, tươi đẹp như là mặt trời nhỏ, chỉ là, quá mức điêu ngoa.
Cô chậm rãi ngồi thẳng, bày trò trước mặt nàng, lộ ra một nụ cười khiêu khích, giơ giơ quả táo trong tay lên.
*Răng rắc* - cắn một ngụm rồi nói: "Cho nàng nè."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro