Chương 22 (phần 2): Tai nạn ! Tất cả chỉ là tai nạn ngoài ý muốn a!
Buổi tối 8 giờ.
Xe Phùng Vũ Hân đúng giờ đến sân nhà Bạch gia, trong viện vô cùng an tĩnh, im ắng đến chó cũng không dám kêu.
Phùng Vũ Hân bước đến bên cửa phụ, mỉm cười: "Mời, tiểu thư mỹ lệ."
Bạch Dụ Ngôn nhấc mắt liếc cô một cái, đặt tay vào lòng bàn tay cô.
Phùng Vũ Hân bật cười, thuận thế đỡ nàng xuống xe, thanh âm rất thấp nói: "Vị bát phu nhân nhà em đang ở ban công lầu hai xem chúng ta."
Bạch Dụ Ngôn nháy mắt ngẩng đầu, cùng Bát phu nhân tầm mắt trực tiếp chạm nhau. Bạch Dụ Ngôn nhướn mày, không phản ứng nàng ta .
Hôm nay, cũng không phải là sân nhà của Hứa Tĩnh Di cô ta !
Bạch Dụ Ngôn thực mau dời tầm mắt, cùng Phùng Vũ Hân sóng vai đi.
Hai người vội vã vào cửa, mới vừa đẩy ra liền thấy mọi người nhất trí quay đầu nhìn lại đây.
Bạch Giai Kỳ, Đới thiếu soái, Đới An Kỳ, cùng với...... Rất nhiều người.
Bạch Dụ Ngôn nhìn xung quanh một vòng, đều quen mắt nhưng cũng có hai gương mặt xa lạ.
Tuy nàng cùng Chương cảnh trưởng không quen biết, nhưng xem như cũng từng cách cửa sổ gặp qua, liếc mắt một cái liền nhận ra hắn.
Chương cảnh trưởng một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn, dáng người vừa phải, khuôn mặt tuy bình thường, nhưng chắc là vì thân phận không thấp, nên mang theo vài phần tự tin của kẻ bề trên. Chỉnh thể thoạt nhìn không tính kém, chỉ là, đầu tóc người này có chút thưa thớt, thiếu chút nữa liền thành đầu trọc rồi.
Hắn ngồi ở một bên, mang theo ý cười, mà kế bên hắn là dì út Tạ Khả Dần của nàng. Dì út nàng ôn nhu tươi cười, mang theo chút không khí "tình yêu nồng nàn".
Bạch Dụ Ngôn: "Mẹ, chúng con đã về rồi! Khiến mẹ sốt ruột chờ đi?"
Nàng cười tủm tỉm chắp tay trước ngực, điềm mỹ ngoan ngoãn tiểu khả ái: "Chậm trễ cơm chiều của cả nhà, thực xin lỗi ạ ."
Bạch Giai Kỳ hòa khí mỉm cười: "Không muộn, dù sao mọi người cũng chưa đói bụng."
Mọi người nội tâm: Không, chúng ta đói bụng !!!
Bạch Giai Kỳ tầm mắt dừng ở quần áo trên người Bạch Dụ Ngôn, tươi cười càng sâu một ít: "Hôm nay trong lúc A Chu dọn dẹp phòng không cẩn thận làm ngã rương hành lý của con. Mẹ hai con không biết bên trong có đồ vật gì quan trọng hay không nên không dám tùy tiện mở ra. Nàng đứng ngồi không yên cả một ngày, may con trở về kịp lúc, hay là lên lầu xem thử đi."
Bạch Dụ Ngôn nga một tiếng, mỉm cười ngọt ngào, khi nàng tươi cười xán lạn, hai cái má lúm đồng tiền nhỏ bên khoé miệng như ẩn như hiện. Quả thật vô cùng trọn vai bé gái xinh đẹp ngoan ngoãn a !
Nhị phu nhân lập tức tiến lên kéo tay Bạch Dụ Ngôn: "Chúng ta lên lầu đi."
Bạch Giai Kỳ tiếp tục: "Vũ Hân ngồi a, đứng làm gì, đều là nhà mình, đừng tỏ ra xa lạ a."
Phùng Vũ Hân cười nói tốt, đến bên người Chương cảnh trưởng: "Dượng họ đúng không ạ ? Ngài có thể nhích vào trong chút để con ngồi bên người không ?"
Sô pha to như vậy, ngươi ngồi bên người ta làm gì ???
Chương cảnh trưởng trong lòng không vui, nhưng vẫn cười cười, nói: "Đây là cháu dâu đúng không ? Thật là tuấn nhã lịch sự, đã sớm nghe nói Phùng tiểu thư không những phong thái xinh đẹp mà còn tuấn lãng anh vĩ, hôm nay gặp mặt quả nhiên như thế. Ha ha ha ha ha."
"Chỗ nào a, ngài thật khách khí."
Tuy nói như vậy nhưng Phùng Vũ Hân tựa hồ thực thích nghe những lời này, cô còn kéo tay Chương cảnh trưởng: "Bên ngoài còn truyền con cái gì a?"
Chương cảnh trưởng: ".................."
Ngươi mẹ nó !
Hai người đang nói chuyện, tầm mắt Bạch Giai Kỳ liếc thấy bóng dáng con gái đã biến mất sau góc phụ của cầu thang lầu hai, bà đột nhiên liền lạnh buốt a một tiếng.
Mọi người tại hiện trường lập tức cảm giác nhiệt độ không khí dường như đột nhiên giảm xuống mấy độ, ánh mắt nhất trí ngừng ở trên người bà.
Bạch Giai Kỳ tháo mắt kính xuống, lấy vải kính ra xoa xoa, lau xong rồi, đem mắt kính đặt trên bàn trà, thuận tay cầm lấy dao gọt hoa quả, tầm mắt dừng trên người Phùng Vũ Hân.
Phùng Vũ Hân cảm thấy độ ấm trong nhà lại lần nữa giảm xuống mấy độ.
Bạch Giai Kỳ tươi cười đã lạnh đến có thể kết thành mảnh vụn băng.
"Phùng Vũ Hân!"
Phùng Vũ Hân lập tức ngồi thẳng, nhưng vẫn không buông tay đang lôi kéo Chương cảnh trưởng ra: "Nhạc mẫu đại nhân!"
Chương cảnh trưởng muốn rút tay mình lại, nhưng phát hiện Phùng Vũ Hân trong nháy mắt nắm đặc biệt chặt, dường như thực khẩn trương, hắn trong lòng càng gấp gáp : Đậu má, cô sợ hãi kéo tay của ta làm gì!!!
Bất quá lúc này không ai chú ý nhất cử nhất động của Chương cảnh trưởng.
Bạch Giai Kỳ đùa nghịch trên tay dao nhỏ, đột nhiên liền tức giận: "Cô~ mẹ, còn dám kêu ta!"
Dao nhỏ trực tiếp liền bay qua đi!
Phùng Vũ Hân nháy mắt chợt loé nhanh chóng né, dao nhỏ cọ qua một dúm tóc của Chương cảnh trưởng, cắm vào mặt sô pha da thật còn run run là có thể thấy được bà dùng sức đến cỡ nào !
"Cô là ăn gan hùm mật gấu đúng không? Tôi bảo cô mang Tiểu Ngôn đi dạo bồi dưỡng tình cảm, nhưng không bảo cô đi đến giờ này mới trở về!"
Bà cầm lấy quả táo trên bàn trà, ra sức ném qua, Phùng Vũ Hân lại trốn, quả táo nháy mắt "thật vô tình" ném trúng chỗ không thể miêu tả của Chương cảnh trưởng. Sắc mặt hắn căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh, liều mạng rút tay mình ra, mặc kệ mặt mũi, che lại chỗ hiểm.
Mẹ nó ~ sao lại trùng hợp xui xẻo như vậy a !
"Không, không phải, con có thể giải thích......"
"Cô giải thích cái rắm, tôi thấy cô chính là rắp tâm bất lương ! Cái tên khốn khiếp nhà cô ! Tôi không phát uy, cô tưởng tôi là con mèo bệnh đúng không?"
Bạch Giai Kỳ dường như không phát hiện Chương cảnh trưởng bị ngộ thương. Bà nhanh chóng đứng dậy tiến đến muốn kéo lấy Phùng Vũ Hân, thì cô đã đem Chương cảnh trưởng đẩy ra phía trước.
Bạch Giai Kỳ thiếu chút nữa đụng phải hắn, thanh âm bà cũng không khách khí nhiều ít: "Lão Chương, đây là chuyện nhà chúng tôi, ông đừng giúp con trẻ ! Tôi biết ông đối con bé vừa gặp như đã quen, nhưng hôm nay không đánh chết cái tên hỗn đản nhỏ này, cô ta còn tưởng rằng bản thân có thể làm gì cũng được a."
Bạch Giai Kỳ một phen kéo Chương cảnh trưởng qua, cũng không biết tại sao sức lực lại đột nhiên lớn như vậy, hắn kỳ thật không phải là tên đàn ông yếu đuối, nhưng lúc này lại bị túm một cái lảo đảo.
Hắn sắp tức chết rồi, ai muốn giúp cái con nhãi ranh kia.
Hắn mang theo chút âm trầm: "Tôi......"
Không chờ hắn nói xong, Bạch Giai Kỳ đã không để ý tới hắn, lại đi bắt Phùng Vũ Hân.
Phùng Vũ Hân chuồn qua sô pha, trốn còn rất mau, miệng oang oang xin tha: "Nhạc mẫu, nhạc mẫu đại nhân, ngài thật hiểu lầm con rồi !"
Bạch Giai Kỳ : "Cô lôi kéo con gái của tôi ở bên ngoài chơi đến giờ này mới về chính là cô sai!"
Phùng Vũ Hân né tránh quá nhanh, Bạch Giai Kỳ đuổi theo thở hổn hển, quay đầu đi đến trong góc phòng khách, trực tiếp lấy ra một cây đao Quan Công.
Đao Quan Công
Bà không chút khách khí, trực tiếp liền hướng về phía Phùng Vũ Hân vung qua đi.
Phùng Vũ Hân: "Ta má ơi......"
Cô nháy mắt lại hướng trong đám người chạy trốn, hiện trường hỗn loạn thành một mảnh.
Đới thiếu soái quyết đoán giữ chặt chị mình, lui ra phía sau vài bước, nói: "Chị, chị còn chưa khỏi hẳn, qua bên kia đi, thoạt nhìn tương đối an toàn."
Đới An Kỳ đã bị cảnh tượng trước mắt làm sợ đến ngây người!
Nàng giữ chặt em gái, lo lắng: "Nếu không em qua giúp giúp Tiểu Ngũ Tử đi......"
Đới thiếu soái quyết đoán cự tuyệt: "Thanh quan khó đoạn việc nhà, lại nói, cũng không oan uổng."
Người khác không hiểu nhưng cô hiểu được. Bạch Giai Kỳ tức giận là vì Bạch Dụ Ngôn và Phùng Vũ Hân ở cùng một phòng trong khách sạn Bắc Bình. Cho nên, chuyện này nhúng tay thật không tốt, dù sao đánh cũng không chết!
Do cả Đới thiếu soái đều né tránh, những người khác lập tức cũng liền yên lặng né, sợ muộn một bước tại nạn lại ập lên đầu.
Chương cảnh trưởng cũng đang muốn tìm một góc để né, Phùng Vũ Hân thế nhưng không biết khi nào lẻn đến trước mặt hắn.
Đầu hắn nóng lên, cảm thấy không tốt rồi !!!
Quả nhiên, đại đao của Bạch Giai Kỳ mạnh mẽ oai phong liền vung lại đây.
Một sợi tóc, lướt nhẹ rơi xuống đất.
Chương cảnh trưởng: "Mẹ nó!"
Phùng Vũ Hân nháy mắt buông ra Chương cảnh trưởng, chính mình lại tiếp tục chạy trốn, nhưng không hiểu cô có ngốc hay không, dù cho trốn tới trốn lui cũng không chạy ra bên ngoài.
"Tiểu Ngôn, cứu mạng......!!!" - Phùng Vũ Hân tương đương không có chí khí kêu lên.
Bạch Giai Kỳ giận đến đầu tóc hỗn loạn: "Nhãi ranh nhà cô, còn muốn tìm người giúp đúng không? Tôi hôm nay không đánh chết cô, cô cũng đừng tưởng......"
"Mẹ!"
Bạch Dụ Ngôn vội vàng xuất hiện ở đầu cầu thang, vẻ mặt không đồng tình: "Mẹ làm gì vậy a ?"
"Tiểu Ngôn trở về phòng đi. Mẹ giáo huấn nhãi ranh này một chút, tránh làm con bị thương."
Dù cho giận thành như vậy, Bạch Giai Kỳ đối con cái nhà mình vẫn thập phần ôn hòa.
Bạch Dụ Ngôn vội vàng xuống lầu, kiên định: "Mẹ, chỉ là về muộn một chút mà thôi, sao mẹ lại đánh người a!"
Nàng nháy mắt đi đến bên người Phùng Vũ Hân, đẩy cô: "Cô nhanh nhận sai với mẹ đi ."
Phùng Vũ Hân: "Con nhận sai, con cũng xin lỗi, con...... Nhạc mẫu, con thật sai rồi!"
Bạch Giai Kỳ cười lạnh: "Tôi thấy cô một chút cũng không sai, không thành tâm như vậy, nhận sai cái gì?"
Đại đao của bà lại lần nữa hướng Phùng Vũ Hân múa may, nhưng dường như sợ làm con gái bị thương, lưỡi đao liền càng hướng bên khác quơ đi.
"Đang!"
Lưỡi đao còn chưa rơi xuống, Bạch Dụ Ngôn một chân đạp qua đi, động tác nhanh nhẹn, một thân nhảy lên không xoay mình cực ngầu đá văng đao ra.
Trọng lực làm cho đại đao lập tức bay ra ngoài, Chương cảnh trưởng đang chạy về phía đám người bên kia, vậy mà đao Quan Công chừng một mét rưỡi hô hô liền bay qua theo. Tuy hắn sống trong nhung lụa nhiều năm nhưng dù sao cũng có chút võ công, hắn bùm một cái nằm sấp xuống, đao to ầm một tiếng đánh trúng bình hoa lớn trong góc tường.
Chương cảnh trưởng mới vừa nằm sấp xuống, bình hoa lớn tức khắc vỡ vụn, trực tiếp nện lên đầu hắn, lập tức...... máu tươi chảy ròng.
Mọi người: ".................."
Chương cảnh trưởng ngao một tiếng, mấy người Bạch Giai Kỳ tựa hồ lúc này mới phát hiện tình cảnh bi thảm của hắn.
Sắc mặt Bạch Giai Kỳ biến đổi, lập tức nói: "Lão Chương, sao đang yên đang lành ông lại bị té a?"
Bạch Dụ Ngôn: "Ai nha, dượng út, dượng không có việc gì đi? Con tới đỡ dượng, con tới đỡ dượng."
Nàng lập tức chạy đến bên người Chương cảnh trưởng. Hắn mới vừa ngồi dậy, đang muốn nói cô bé này không tồi thì mắt thấy cô bé bị vấp bình hoa, lảo đảo một chút, một chân dẫm lên đùi hắn.
Chương cảnh trưởng: "A!!!!!!"
Tiếng kêu phát ra tựa như tiếng thọc huyết heo.
Bạch Dụ Ngôn hốc mắt lập tức đỏ: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, dượng út, thật thực xin lỗi, con đỡ dượng đi!"
Chương cảnh trưởng cảm thấy chân mình như bị chặt đứt, hắn miễn cưỡng: "Ta không có việc gì!"
Bạch Dụ Ngôn đã kéo lại cánh tay hắn: "Con tới đỡ dượng."
Phùng Vũ Hân không biết khi nào bay tới, chạy nhanh giữ chặt bên còn lại của hắn: "Bên này đều là vụn bình hoa không an toàn, em mau qua bên kia, tôi tới đỡ dượng út cho."
Bạch Dụ Ngôn: "Tôi không cẩn thận dẫm người nên tôi đỡ. Tôi sao có thể để cô tới làm được? Cô nhanh trốn đi thôi."
Phùng Vũ Hân: "Thật không có việc gì, em để cho tôi tới đi."
Cô dùng sức kéo Chương cảnh trưởng, Bạch Dụ Ngôn không buông tay, cũng dùng sức kéo lấy hắn.
Chương cảnh trưởng: "A!!!!!"
Thê thảm thanh âm lại lần nữa vang lên.
Bạch Giai Kỳ: "Hai cái nhãi ranh các con đều buông tay cho ta."
Bà chạy nhanh đỡ lấy Chương cảnh trưởng: "Lão Chương, ông không có việc gì đi? Thôi để tôi đưa ông đi bệnh viện, như vậy không được!"
Chương cảnh trưởng đã máu chảy đầy mặt, hiện tại chân ẩn ẩn đau, cánh tay trật khớp, vô cùng thê thảm.
Hắn thật sự nhịn không được, tính nói chút gì!
"Lão Chương! Lão Chương ! Lão Chương, ông đừng làm em sợ, ông đừng có chuyện gì a!" - Tạ Khả Dần đột nhiên liền vọt đi lên!
Nàng một phen nhào vào lòng ngực Chương cảnh trưởng, hắn đứng không vững, lui về phía sau hai bước liền
ẦM !!!
Cái ót hắn đập vào tường, nháy mắt ngã xuống đất giống như con cá chết đuối, rốt cuộc chịu đựng không nổi, ngất đi!
Hiện trường lâm vào một mảnh an tĩnh quỷ dị.
Mấy vị khách còn lại tròn mắt ngạc nhiên, không thể tin được Chương cảnh trưởng có thể xui xẻo đến như vậy !!!
Bạch Giai Kỳ lập tức: "Còn thất thần làm gì, chạy nhanh đưa bệnh viện a!"
Tạ Khả Dần khóc nước mắt như mưa: "Em đưa ông ấy đi bệnh viện, em tự mình đưa ông ấy đi bệnh viện."
Bạch Giai Kỳ : "Hay là tôi......"
Bạch Dụ Ngôn : "Mẹ, trong nhà còn có khách mà mẹ xem người làm loạn đến như vậy ?"
Nàng giữ chặt Phùng Vũ Hân, quyết đoán: "Con và Vũ Hân bồi dì út cùng nhau đưa Chương cảnh trưởng đi bệnh viện đi. Mẹ vẫn nên ở nhà chiêu đãi khách, các vị khách khác cũng là rất quan trọng nha."
Bạch Giai Kỳ hung hăng trừng mắt Phùng Vũ Hân một cái, cưỡng chế lửa giận: "Nhãi ranh, cô chờ đó, tôi lại tính sổ với cô sau."
"Tính cái gì a! Tụi con chỉ về muộn một chút thôi, mẹ có giận thì giận con nha, khi dễ Phùng Vũ Hân làm gì."
Bạch Giai Kỳ lập tức lửa nóng lại nổi lên, bà quay đầu tính tìm công cụ tiện tay để giáo huấn cái tên nhãi ranh kia.
Bạch Dụ Ngôn lập tức tiến lên giữ chặt mẹ nàng, ai nha một tiếng, nói: "Được rồi ! Được rồi mà, mẹ xem mẹ làm gì vậy a, làm người ta chế giễu kìa ! Con biết mẹ không yên tâm con, nhưng chúng con thật đúng là xem phim về trễ, chứ không phải cố ý nha ! Con sai rồi không được sao? Mẹ ~"
Nàng lay lay ống tay áo Bạch Gia Kỳ. Lửa giận trong người bà không ngờ thực nhanh biến mất, nhưng vẫn làm bộ xụ mặt.
Bạch Dụ Ngôn giơ lên tay nhỏ: "Con thề từ nay về sau sẽ không chọc giận mẹ nữa ......"
Bạch Giai Kỳ lập tức giữ chặt tay con gái bỏ xuống, không chút do dự: "Không cần thề, con nít con nôi phạm chút sai lầm, không phải chuyện to tát gì ! Mẹ nếu so đo với con là do tính nhẫn nại của mẹ chưa đủ, không phải lỗi của con! Chỉ có thể nói, mẹ còn cần tu luyện nhiều hơn ! Hơn nữa, mẹ lớn như vậy còn tức giận với con, vậy là do tính tình của mẹ biến kém rồi."
Người Bạch gia tập mãi thành thói quen, mà các vị khách khác lại tỏ vẻ:
Bà chính là đang nói xàm nha ! Cái người vừa rồi không có tu dưỡng, không có nhẫn nại không phải là bà sao? Bà cũng quá tiêu chuẩn kép đi! Trách không được con gái nhà các người lớn lên chuyên thích đi gây chuyện. Có người làm mẹ như bà vậy sao ?
Uy nghiêm đâu?
Chỉ là, việc nhà của người khác, bọn họ không tiện xen vào!
Lỡ như không cẩn thận náo lên liền có cùng kết cục xui xẻo như Chương cảnh trưởng thì chính là tai bay vạ gió a.
Bạch Dụ Ngôn mới mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, thấy Bạch Giai Kỳ bình tĩnh trở lại, không còn giận nữa, nàng lại nói: " Vậy mẹ cũng tha thứ cho Vũ Hân có được hay không ? Được hay không a ~?"
Bạch Giai Kỳ khiêm tốn mỉm cười: "Được, được, tha thứ tha thứ......"
Mọi người: "!!!" Nima!
Phùng Vũ Hân vừa nghe mình được tha thứ, chạy nhanh tiến lên khom lưng: "Đa tạ nhạc mẫu đại nhân!"
Cô luồn cúi biểu hiện: "Con giúp nâng dượng út cho!"
Cô một tay bắt lấy Chương cảnh trưởng kéo về phía mình, kéo lê hắn đi ra ngoài.
Chương cảnh trưởng trên đầu máu xoạch xoạch nhỏ trên mặt đất, giống như hiện trường án mạng.
"Phùng Vũ Hân, cô có thể cõng người lên hay không ? Như vậy cũng quá kỳ cục a." - Bạch Dụ Ngôn chỉ huy.
Phùng Vũ Hân: "Được a!"
Cô ta cõng Chương cảnh trưởng, nhưng chắc do vừa rồi chạy trốn lãng phí quá nhiều sức lực nên liền đứng không vững, lảo đảo vài bước cái vấp ngã, thân thể Chương cảnh trưởng theo quán tính lập tức bay về phía trước. Tâm tình mọi người lại hồi hộp nhảy lên tới cổ họng.
"Phanh!"
Chương cảnh trưởng bị "rớt " trên mặt đất.
"Má ơi, lão Chương còn được không a !" - Một người đàn ông lạ mặt tuy ngoài miệng quan tâm, trong mắt lại loé chút hưng phấn!
Quản gia chạy nhanh: "Người tới, người tới, mau hỗ trợ......"
Đoàn người vội vàng ra cửa.
Bạch Giai Kỳ lúc này đã khôi phục tư thái nho nhã, có chút xin lỗi nói: "Hôm nay thật sự làm mọi người chê cười rồi ! Khiến đại gia mất hứng là lỗi sai của lão Bạch tôi. Tới tới, tới nhà ăn ngồi, cơm vẫn là muốn ăn!"
Bạch Dụ Ngôn : "Mẹ, con cùng Vũ Hân bồi dì út đi bệnh viện, một lát liền trở về."
Bạch Giai Kỳ quan tâm dặn dò: "Nhất định phải để bác sĩ xem cho kỹ, gần đây lão Chương vận khí thật là xấu a."
Phùng Vũ Hân cùng Bạch Dụ Ngôn sóng vai đứng chung một chỗ, cô cười nói: "Nghe nói người nếu gặp chuyện tốt thì vận khí tại những mặt khác liền phải kém một ít, con lúc đầu còn không tin, hiện tại thì thật tin rồi ."
Lời nói này, ý vị rất sâu xa a.
Cũng không biết là nói Chương cảnh trưởng hay là nói chính cô nữa.
Nhưng đúng là vận khí của Chương cảnh trưởng hôm nay kém thật.
Thành Bắc Bình làm gì có bí mật, hôm nay chỗ Chương cảnh trưởng xảy ra chuyện, bọn họ đều nhiều ít có nghe nói. Đêm nay chính bản thân hắn lại xảy ra chuyện, đúng là xui đến không thể tả!
"Lão Chương là người không tin quỷ thần. Lần trước chúng ta đi Triều Dương Tự, tôi nói vào vái vài cái, ông ấy lại nói cái gì không tin thần phật, chỉ tin chính mình, còn nói người hận mình nhiều, bao nhiêu người thắp hương bái Phật cầu cho mình chết sớm, nếu là thật linh nghiệm, như thế nào mình còn đường hoàng sống tốt a. Mọi người nói xem, vào trong chùa nào có ai dám nói như vậy, hại tôi đây sợ muốn chết."
Tạ Khả Dần một bên thở dài, dong dài nói: "Mọi người thấy đó, còn chưa bao lâu, ông ấy liền ngoài ý muốn bị thương. Tôi đã nói không thể ở loại địa phương kia nói bậy rồi mà ! Tôi bái Thần Tài, ông ấy còn chê cười tôi mê tín. Thật là...... Ai nha, xem tôi hồ đồ, nói này đó làm gì, chúng ta vẫn là chạy nhanh đi bệnh viện, đi đi đi!"
Đoàn người thực mau lên xe, xe dồn dập chạy ra ngoài.
Bạch Giai Kỳ nhìn thân ảnh xe đi xa, hơi hơi híp mắt, sau lại tươi cười, lập tức quay đầu nói: "Tới tới, mời lão Từ, mời thiếu soái...... Thật làm mọi người chê cười rồi !"
Đối mặt phòng khách hỗn loạn, Bạch Giai Kỳ còn có thể vô cùng bình tĩnh: "Mọi người xem, trong xui rủi còn có cái may, phòng ăn vẫn chưa bị phá hư miếng nào."
Làm sao lại trùng hợp như vậy, bọn họ ai cũng chưa chạy về hướng này !
Bạch Giai Kỳ : "Chúng ta ăn trước, tôi thấy lão Chương chắc sẽ không trở lại, hắn đúng là không có lộc ăn, đây là nguyên bộ yến hội tôi đặt làm từ khách sạn Anh quốc, hương vị nhất định không tồi."
"Xác thật không tồi, lão Chương không có lộc ăn a......" - Từ Đạt lúc này đang tự cảm ơn chính mình hôm nay một hai phải kiên trì không mời tự đến! Nếu không sao có thể tận mắt chứng kiến hiện trường xui xẻo sinh động của lão Chương hói đầu a?
Ha ha, sảng khoái, thật là sảng khoái!
Nhưng cũng may lão Bạch không đồng ý việc hôn nhân của hai nhà bọn họ a!
Nếu không, hôm nay người bị đánh ở chỗ này chưa chừng chính là con hắn - Kha Nhiên.
Nhờ họa được phúc, tương đương nhờ họa được phúc a!
******
Lúc này bệnh viện, Bạch Dụ Ngôn kiên trì: "Không được, vẫn là băng hết đi. Thương nặng như vậy, băng không đầy đủ thì dì út sẽ không yên tâm a."
Bác sĩ: "Nhưng mà không cần......"
Tạ Khả Dần phối hợp Bạch Dụ Ngôn , che mặt khóc: "Thương nặng như vậy, bác sĩ ngài giúp đỡ đi? Chúng tôi đưa tiền còn không được sao? Chúng tôi đưa thêm tiền, cầu xin ngài!"
Bác sĩ: "...... băng băng băng!"
Mỹ nữ khóc lê hoa đái vũ, luôn khiến người khác không cự tuyệt được.
Chương cảnh trưởng rất nhanh biến thành một cái xác ướp, chỉ chừa hai đôi mắt xem người, lỗ mũi phun khí.
Người bình thường nhìn, thật đúng là nhận không ra!
"Làm sao bị thương đến nông nỗi này a? Đánh nhau ư ?"- Sau khi băng xong bác sĩ liền cùng bọn họ nói chuyện.
Tạ Khả Dần dùng khăn che mặt, như cũ nước mắt rơi lả tả: "Chỗ nào a! Tính ông ấy làm gì thích đánh nhau. Hôm nay người thân trong nhà đánh con trẻ, ông ấy đứng một bên xem, không biết làm sao lại vừa khéo té ngã một cái. Người a, vận khí không tốt đúng là uống nước đều có thẻ mắc nghẹn. Ngay lúc ông ấy té, bình hoa đổ ầm một cái lên đầu, lúc đó máu bắn tràn lan ! Ngài nói xem có tà môn hay không?"
Bác sĩ sợ ngây người: Trên đời còn có loại tình huống .... này ???
___________
Lần đầu đọc chương này mình cười như điên. Cả nhà này chắc ai cũng giật giải Oscars được rồi 😂 😂 😂!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro