Chương 16: Cha chồng tương lai
Lần này Đới An Kỳ tới Bắc Bình là để tham gia hôn lễ của Tạ Khả Dần. Tuy thời gian hôn kỳ còn đến một tháng, nhưng nàng là cháu gái họ, không thể giống như những người khác, do đó nàng đã đến sớm hơn để hỗ trợ.
Chỉ là thấy Bạch Dụ Ngôn trưng ra bộ dáng thiếu hứng thú với đề tài hôn lễ này, suy đoán có lẽ nàng không bỏ được dì út nhà mình, nên cũng liền không đề cập đến việc này nữa.
"Hành lý của chị còn ở chỗ của Triệu Khanh Xuân, cậu ta sẽ giúp chị đưa đến sau. Tiểu Ngũ Tử, cậu giúp chị đón lấy, đừng để cho người Bạch gia bắt gặp. Bằng không, không biết Tam phu nhân cùng Bát phu nhân lại truyền bá lời đồn đãi nhảm nhí gì ra ngoài nữa."
Đới An Kỳ một chút đều không kiêng dè chuyện mình dưỡng trai bao với họ, nhưng nàng lại không muốn để bên ngoài đồn thổi lung tung.
Phùng Vũ Hân: "Được a."
Xe từ từ tiến vào Bạch gia, nhưng vừa vào lại cảm thấy sân nhà sao có vẻ chen chúc. Sân Bạch gia có thảm cỏ xanh mướt rộng lớn, vì thế nơi đậu xe lại không nhiều, mà lúc này trong sân đã có bảy tám chiếc xe đang đậu, thoạt nhìn liền rất chật chội.
"Như thế nào nhiều khách đến như vậy a?" - Bạch Dụ Ngôn hơi hơi nhíu mày.
Phùng Vũ Hân ghé vào trên tay lái, phiền muộn: "Ah người cha thân yêu của tôi đến rồi."
Còn không đợi Bạch Dụ Ngôn phản ứng, Phùng Vũ Hân càng thêm phiền muộn: "Lần trước tôi vì chút việc nhỏ đắc tội cha, ông ấy gặp tôi liền đánh, em nhớ ngăn cản một chút giúp tôi nhé ?"
Hắn lấy lòng cười, nịnh nọt nói: "Chuyện qua đi, em đánh tôi thế nào đều được, nhưng đừng để lão gia tử ra tay, ông ấy lớn tuổi rồi, chưa đánh chết tôi mà bản thân mình lại tức giận đến sinh bệnh thì phải làm sao, ảnh hưởng lớn đến hôn sự của chúng ta a. Em thấy tôi nói có đúng không ?"
Bình tĩnh mà xem xét, sống hai đời, Bạch Dụ Ngôn chưa bao giờ gặp qua người nào mặt dày vô sỉ như vậy.
Nàng ha hả cười lạnh: "Tôi mà giúp anh, nằm mơ đi."
Nàng trực tiếp kéo cửa xe ra, khiêu khích: "Anh có thể lựa chọn đào tẩu a."
"Nếu tôi đào tẩu, chẳng phải bị cho là đào hôn sao ?" - Phùng Vũ Hân vô cùng đau đớn: "Làm sao em có thể gạt người ta như vậy ah ? Tôi càng không đi, liền phải đem em cưới về nhà. Đánh liền đánh vậy ? Lại nói, chị cả, chị cũng không thể đứng nhìn em bị đánh nha, đúng không ?"
Đới An Kỳ nghiêm trang, nói: "Vị hôn thê của cậu còn mặc kệ cậu, tôi quản cậu làm gì? Lại nói, chính mình tìm chết, vậy thì phải gánh vác hậu quả nha ? Cậu chọc tức chú ba nhà cậu đến nỗi phải nằm viện hai tháng ròng. Cậu nói xem cậu còn là người sao?"
Bạch Dụ Ngôn giống như vai phụ trong kịch hát, nhanh chóng tiếp lời : "Còn là người sao ? Quá kỳ cục! Vô cùng kỳ cục!"
Đới An Kỳ phụt một tiếng bật cười, nhìn bên này, lại xem bên kia, đột nhiên liền cảm thấy hai người này cũng rất xứng đôi, đều khùng khùng điên điên. Đều nói Bạch Giai Kỳ đầu tư chưa từng có sai lầm. Hiện tại xem ra, không những đầu tư sẽ không sai lầm, có lẽ tuyển con rể cũng sẽ không sai nốt.
Nàng cười cười, quàng tay Bạch Dụ Ngôn: "Được rồi, được rồi, đi vào trước đi."
Quả nhiên, vào cửa lớn liền nhìn thấy phòng khách vô cùng náo nhiệt, Bạch Giai Kỳ ngồi ở giữa, ở bên trong một đám khách nhân quả thực như hạc trong bầy gà.
Bạch Dụ Ngôn: "Cha, cha xem ai tới nè ?"
Đới An Kỳ mỉm cười: "Dượng họ, lại tới quấy rầy dượng rồi."
Tầm mắt lướt qua Bạch Giai Kỳ , dừng ở trên người vài vị khách khác, cười cười cùng từng người chào hỏi.
Bạch Giai Kỳ quân tử khiêm nhường, nho nhã ôn hòa, mở miệng: "Làm sao lại nói là quấy rầy, cháu có thể tới thật là tốt quá. Cháu nếu không tới, dượng cũng sẽ gọi điện thoại cho Đới đại soái, xin phép cho cháu lại đây hỗ trợ. Một người nam nhân như dượng thì làm sao có thể lo liệu hết được hôn sự của dì họ cháu. Cháu biết mà, trong nhà tuy nữ quyến nhiều, nhưng dì họ cháu lại đều không vừa mắt, nếu hỗ trợ thì cũng chỉ có hạn. Càng không cần nói đến, sau đó còn có hôn sự của Tiểu Ngôn."
Nói tới đây, đối con gái vẫy tay: "Mau đến chào hỏi Bác Phùng đi con !"
Bạch Dụ Ngôn vâng dạ nghe lời, sau đó cũng theo giới thiệu của cha, đồng loạt chào hỏi từng người.
Đều là một vài vị trưởng bối, nhìn dáng vẻ chắc là các nhân vật quan chức trong lục hệ quân, nhưng nàng đều không quen biết.
Phùng lão gia tử nhìn thấy con trai, ánh mắt bùm bùm lửa đỏ bừng cháy, nhưng chắc hẳn còn e ngại đang làm khách ở bên ngoài, bởi vậy vẻ mặt căng lại không chửi hắn, đem tầm mắt đặt ở trên người con dâu tương lai.
Dù bên ngoài đồn đãi Bạch Dụ Ngôn ương ngạnh ra sao, thì Phùng lão gia tử cũng không thèm để bụng. Con gái nhỏ của gia đình, ương ngạnh lại có thể quá mức đến thế nào? Hơn nữa hắn hiểu con hắn, đỉnh đỉnh không đàng hoàng, lại không biết tiến tới. Có thể tìm được một đại mỹ nhân lung linh như vậy về làm vợ là đã vụng trộm vui vẻ rồi.
Hơn nữa, Bạch Dụ Ngôn còn có gia thế hiển hách, Bạch gia chỉ có duy nhất một đứa con gái, Bạch Giai Kỳ lại sủng con gái đến tận trời, thật là ngàn tốt trăm tốt, không một ly không tốt.
"Tới, tới, Bác Phùng lần đầu tiên gặp cháu, cũng không biết cô gái trẻ như cháu thích lễ vật gì, một cái bao lì xì, cháu thích cái gì thì chính mình cứ đi mua."
Bạch Dụ Ngôn nhìn về phía cha nàng. Bạch Giai Kỳ thật bình tĩnh, không cho là chuyện gì lớn lao, bộ dáng thập phần đương nhiên.
Bạch Dụ Ngôn trong lòng liền hiểu rõ, nàng thu bao lì xì, nhẹ giọng: "Cháu cảm ơn Bác Phùng."
"Tới tới, Bạch gia khuê nữ, đây là chú Hai Chu cho cháu lễ gặp mặt, cháu cũng đừng chê ít......"
Có lão Phùng mở đầu, những người khác cũng liền động tác lên, chỉ trong chốc lát, trên tay Bạch Dụ Ngôn liền có bảy tám cái bao lì xì: "Cháu cảm ơn các chú."
Bạch Giai Kỳ mỉm cười: "Được rồi, con cũng đừng đứng ở nơi này nữa, lên lầu đi. Vừa lúc giúp đỡ sắp xếp chỗ ở cho chị họ con."
Hắn tầm mắt dừng ở trên người Phùng Vũ Hân, quét quét quần áo hắn, có trong nháy mắt tạm dừng, bất quá thực nhanh, dường như không có việc gì dời đi tầm mắt, chiêu đãi khách nhân.
Phùng Vũ Hân tự nhiên không thích hợp cùng Bạch Dụ Ngôn đi lên lầu, hắn mỉm cười: "Cha, mọi người đến khi nào thế ?"
Lão Phùng a một tiếng, bất quá cuối cùng vẫn không làm mất mặt con trai: "Buổi chiều."
Ngắn ngủn hai chữ, lúc sau liền không để ý tới hắn, ngược lại quay sang trò chuyện cùng Bạch Giai Kỳ, Phùng Vũ Hân sờ sờ cái mũi, sao lại có cảm giác trong phòng cứ lạnh lẽo thế nào ấy nhỉ !
Sống lưng có chút lành lạnh !
"Hai đứa nhỏ trai tài gái sắc, thật là duyên trời tác hợp, duyên trời tác hợp a." - Phùng lão gia tử thực vừa lòng cô con dâu này, chuyện này ai cũng đều có thể nhìn ra tới.
Nhưng Bạch Giai Kỳ lại chỉ nhàn nhạt, tuy là hắn chủ động chọn Phùng Vũ Hân làm con rể, nhưng lại không có tỏ ra nhiệt tình lắm với y. Chỉ có thể nói, nên có lễ nghĩa đều có, nhưng cũng không rất thân thiết.
Chính vì thế, Phùng lão gia tử không chỉ một lần lo lắng Bạch gia sẽ huỷ hôn. Bất quá, lần này Bạch Dụ Ngôn về nước, bọn họ lập tức tìm hắn bàn hôn sự, nên cuối cùng làm hắn yên tâm không ít.
"Bạch huynh đệ, tôi là người thô lỗ, không biết ăn nói, càng thêm không biết nói những cái đạo lý dễ nghe. Nhưng cậu yên tâm, nếu là lệnh ái gả vào Phùng gia, lão Phùng tôi nhất định sẽ xem nàng như con gái ruột mà đối đãi, nhất định sẽ không cho phép tên tiểu tử kia khi dễ nàng dù chỉ một phân. Nếu làm không tốt dù chỉ một chút, tôi liền đánh gãy chân chó của hắn."
Bạch Giai Kỳ bình tĩnh mỉm cười, đáp: "Bác khách khí rồi ! Không đến mức như thế."
Chỉ gãy chân liền cho là xong rồi ? Ha hả, nào có chuyện tốt như vậy chứ !
Mặc kệ nội tâm hoạt động như thế nào, trên mặt Bạch Giai Kỳ đều dửng dưng.
Hắn tiếp tục nói: "Theo lý thuyết, tuổi tác hai đứa nhỏ cũng không sai biệt lắm nên thành hôn, mà tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng chắc bác cũng hiểu được, năm nay là năm bổn mạng của lệnh công tử. Người xưa nói rất đúng, kết hôn năm bổn mạng sẽ không may mắn. Hơn nữa, Bạch Giai Kỳ tôi chỉ có một khuê nữ duy nhất, tự nhiên muốn tổ chức hôn lễ vẻ vang, không thể cho phép một chút tì vết nào xuất hiện. Cho nên tôi liền nghĩ, hôn sự này, chắc năm nay không tổ chức được. Mà sang xuân ba tháng đầu rất lạnh, thành hôn trong thời tiết giá rét cũng không dễ chịu gì, tôi nhất định sẽ không để khuê nữ chịu cái tội này. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không cùng lão ca ca thương lượng, tôi liền trước định rồi mùa hè sang năm. Vừa lúc, khuê nữ xuất ngoại lâu như vậy, tôi cũng đau lòng, trước ở nhà một năm vừa vặn đẹp cả đôi đường. Lão ca ca ngài thấy thế nào?"
Phùng lão gia tử gật đầu, thập phần tán đồng cách nói của hắn.
Bạch Giai Kỳ từng là một du học sinh, người đọc sách còn chú ý chuyện bổn mạng này, Phùng lão gia tử tự nhiên càng chú trọng hơn thế. Bình tĩnh mà xem xét, tuy hắn sốt ruột thay con trai, nhưng cũng cảm thấy kết hôn năm nay không thích hợp. Hiện giờ, Bạch Giai Kỳ xách ra tới, hắn tự nhiên thuận theo đáp ứng.
Đến nỗi muốn mùa xuân hay mùa hè, cũng chỉ hơn kém nhau ba năm tháng, không cần gấp gáp như thế.
Bạch Giai Kỳ tiếp tục: "Nhưng mùa hè năm sau, ngày nào thích hợp thì phải nhờ lão ca ca tuyển chọn rồi. Nói ra thật xấu hổ, phương diện này, tôi thật sự không hiểu biết cho lắm."
Hắn đem quyền chủ động giao lại cho Phùng lão gia tử, Phùng lão gia tử đầy mặt đều là ý cười: "Được, chuyện này để tôi lo, bảo đảm chọn một cái ngày lành, làm cho vợ chồng son bọn họ tốt tốt đẹp đẹp thành thân."
Người tinh khôn như Bạch Giai Kỳ, chỉ cần hắn nguyện ý, trò chuyện với hắn liền có cảm giác thoải mái như tắm mình trong gió xuân, nơi nào cũng chỉ cảm thấy hài lòng, hoàn toàn không chút nào cảm thấy khó xử.
Chỉ nói vài câu là hôn sự của hai nhà đã được quyết định như thế !
Rồi sau đó tiếp tục nói chuyện, Bạch Giai Kỳ càng thành thạo giao tiếp, làm những người ngồi đây đều phải cúi đầu bái phục.
Phùng Vũ Hân an tĩnh ngồi ở một bên giả trang người chết, nội tâm lúc này cảm khái ngàn lần, cha vợ của hắn nếu muốn hại ai, đúng thật là không đánh cũng thắng.
Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn trên lầu, trong lòng yên lặng hâm mộ vị hôn thê nhỏ của mình. Hắn cũng muốn nhận bao lì xì trở về phòng nằm đếm tiền, nhưng mà hic hic... không ai cho hắn.
Không chỉ không có ai cho hắn, hắn ở chỗ này còn phải chịu đựng công kích từ ánh mắt xem thường đến từ người cha yêu dấu cùng với tầm mắt quỷ dị không thể hiểu được của Bạch Giai Kỳ.
Đương tầm mắt Bạch Giai Kỳ lần thứ năm quét qua tới, Phùng Vũ Hân lập tức ngồi thẳng, cha vợ hắn vì cái gì luôn nhìn hắn...... Quần áo?
Phùng Vũ Hân cúi đầu nhìn lướt qua, không cảm thấy chính mình có cái gì bất thường.
Chỉ là một cúi đầu này, lửa điện quang trong não chợt loé, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, mình thay quần áo rồi !
".................."
Trong khi Phùng Vũ Hân ở lầu một cảm thụ tầm mắt công kích nước sôi lửa bỏng, thì lúc này Bạch Dụ Ngôn đã bắt đầu đếm tiền, nàng ngồi xếp bằng trên giường, mấy cái bao lì xì đều nằm xoài một bên.
"Bọn họ ra tay thật đúng là hào phóng nha ." -Bạch Dụ Ngôn cảm khái một chút.
Bạch gia đương nhiên cũng có tiền, chỉ là thu bao lì xì của người khác, tất nhiên cảm giác không giống nha !
Đới An Kỳ ở một bên cười nói: "Nói lời này còn sớm đâu, với lại bọn họ cho em là đương nhiên. Qua một thời gian không chừng có thể từ trong tay cha em vớt vát lại không ít đâu. Cha chồng tương lai của em cho em lễ gặp mặt bao nhiêu ?"
Bạch Dụ Ngôn ngước mắt: "Một vạn linh một đồng."
Bao lì xì dày đến nỗi có thể đánh chết người, nàng cảm khái: "Không biết chỗ nào tìm được cái bao lì xì rắn chắc như vậy."
Nếu ở hiện đại, Bạch Dụ Ngôn sẽ không cảm thấy lớn lao mấy, nhưng ở thời đại này, đống tiền này có thể mua tận hai căn nhà ở Bắc Bình. Thật tốn công lão gia tử hao tâm tổn trí nhét hết vào bao lì xì.
"Ngàn dặm mới tìm được một, ngụ ý cũng không tệ lắm."
Bạch Dụ Ngôn đang muốn nói chuyện, liền nghe được cửa có tiếng động, nàng lập tức bước nhanh xuống giường, ba bước thành hai bước, nhanh tay đem cửa phòng kéo ra. Người sau cửa có lẽ không nghĩ tới sẽ đột nhiên có người mở cửa, lảo đảo đứng không vững.
Bát phu nhân ổn định thân hình, dịu dàng điềm đạm nói: "Tiểu Ngôn, chị hai bảo tôi lại đây nhìn xem bên này cậu có cần yêu cầu giúp đỡ gì không ?"
Bạch Dụ Ngôn nhìn chằm chằm Bát phu nhân, không chút do dự, giơ tay tát thẳng một bạt tai, bang một tiếng, thanh thúy vang dội.
Nàng lạnh như băng nói: "Cô nhớ kỹ cho tôi, lại để tôi phát hiện cô dám nghe lén, liền không phải chỉ là một bạt tai thôi đâu !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro