Chương 14: Đánh chết hắn
Bạch Dụ Ngôn ngàn lần không thể tin được Phùng Vũ Hân thế nhưng có thể to gan lớn mật đến như vậy.
Nàng giơ tay muốn đánh người, nhưng Phùng Vũ Hân lại rất nhanh nắm lấy cổ tay nàng, đè nàng lên ghế xe, cả người càng thêm gần sát Bạch Dụ Ngôn. Hắn dường như có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt dồn dập của nàng.
Hắn một tay bắt lấy nàng, một tay cởi bỏ dây lưng, ném ra ngoài cửa sổ xe, càng thêm phóng túng dán thân thể lên Bạch Dụ Ngôn.
Hai người môi dán trên môi, đầu lưỡi hắn thử tiến vào trong miệng nàng, thực mau nếm được vị ngon ngọt, lại càng thêm thâm nhập, tận tình quấy lên, bức nàng đi theo sự di chuyển của hắn.
Bạch Dụ Ngôn bị hắn áp gắt gao, nức nở một tiếng, không chút do dự cắn người, mùi máu tươi tràn ngập giữa răng môi cả hai. Dù cho như thế, Phùng Vũ Hân vẫn như cũ không chịu buông tha nàng, ngược lại càng thêm tùy ý dây dưa......
"Đại ca, hắn chạy thoát rồi."
"Hắn chưa chạy được bao xa đâu, tìm cho tôi, nhất định phải tìm được người này!" - Được gọi là đại ca chính là tên bàn bạc âm mưu trong phòng lúc nãy.
Lúc này hắn đã tức đến muốn hộc máu, cực kỳ vội vàng. Nếu việc này truyền ra ngoài, hậu quả không thể lường được.
"Ai không phải, đại ca, bên kia......" - Tầm mắt vài người nhất trí nhìn về phía chiếc xe đang khẽ nhúc nhích, trong đó một người lên tiếng: "Để em qua đó xem."
Mới vừa đi đến bên cạnh xe, liền dẫm phải dây lưng của Phùng Vũ Hân: "Mẹ nó .............!"
Giữa ban ngày ban mặt , đám người thành phố này đều chơi phóng đãng như vậy sao !
"Các ngươi......"
Phùng Vũ Hân dời môi mình ra khỏi đôi môi mềm của Bạch Dụ Ngôn, dựa vào trên người nàng, chôn đầu ở cổ nàng. Giọng nói hắn có chút khàn khàn: "Cút ngay!"
Nói xong, lại bắt lấy môi của Bạch Dụ Ngôn, như là muốn ngừng mà không được.
Nếu là lúc trước, người này sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng hiện tại là thời khắc mấu chốt, không rảnh để tính toán với hắn.
Hắn vội vàng quay lại: "Một đôi dã uyên ương yêu đương vụng trộm !"
Không cần hắn nói, người khác cũng không mù, nhìn thấy được tình cảnh trước mắt.
Khoảng cách không xa không gần này vừa vặn có thể trông thấy bọn họ đang lêu lổng ở bên nhau.
"Đừng phiền bọn họ, chạy nhanh tìm người. Các ngươi đi phía bên trái, mấy người các ngươi đi bên phải, ngươi ngươi, cùng tôi tới phía trước tìm kiếm."
Mấy người vội vàng tản ra.
Ánh mắt Phùng Vũ Hân quét sang kính chiếu hậu, thấy bọn họ rời đi, đang muốn buông Bạch Dụ Ngôn liền bị nàng một phen đẩy ra.
*Chát*
Không chút do dự, một bạt tai trực tiếp đánh lên mặt hắn.
"Anh ... khốn khiếp!" - Bạch Dụ Ngôn nắm chặt nắm tay, lại một quyền đánh qua đi.
Phùng Vũ Hân cũng không tránh không né, như thản nhiên chấp nhận cái chết đến từ nàng, hắn lúc này vẫn có thể cười nói: "Chờ trở về lại đánh tôi báo thù được không? Chúng ta trước rời đi nơi thị phi này."
Hắn ngồi thẳng, kéo ngay áo sơmi, chỉ là dù đã ráng kéo cho ngay ngắn nhưng lại rớt mấy cái nút, trông thực chẳng ra gì.
Bạch Dụ Ngôn tức đến độ ngực không ngừng phập phồng, nàng giận dỗi hướng bên phải nhích, tranh thủ cách hắn xa nhất.
Phùng Vũ Hân nhanh chóng lái xe ra ngõ nhỏ, hoà vào đường lớn, dần dần rời xa quán trà. Hắn liếc kính nhìn nhìn về phía sau, quả nhiên đã không thấy người đuổi theo nữa.
"Tại sao vừa rồi anh không trực tiếp lái xe rời đi?" - Bạch Dụ Ngôn thanh âm phảng phất có thể kết ra vụn băng, lạnh đông chết người.
Phùng Vũ Hân giải thích: "Ngõ nhỏ lại hẹp như vậy, chúng ta tùy tiện lái xe rời đi, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết chính là chúng ta. Bọn họ sẽ không đuổi theo sao? Con đường kia không phải đường lớn, quá hẹp, bọn họ người lại đông, nếu thật sự có người chặn đường, chúng ta sẽ rất khó có thể rời khỏi. Hơn nữa, liền tính chúng ta đi rồi, bọn họ cũng sẽ nhớ rõ bảng số xe. Đến lúc đó không phải lập tức liền biết là ai nghe lén sao?"
"A! Vừa rồi bọn họ cũng có thể thấy bảng số xe!" - Bạch Dụ Ngôn tranh cãi.
"Nhưng mà...... em cảm thấy bọn họ sẽ để ý sao?" - Phùng Kiêu ái muội đối nàng chớp mắt: "Tại thời điểm đặc biệt như vậy, lực chú ý của bọn họ sẽ để ở kia sao? Tôi chính là gấp gáp đến độ đai lưng đều ném ra ngoài. Hơn nữa, lúc tôi chạy là một người, hiện tại lại thêm một nữ nhân. Theo logic thông thường, bọn họ sẽ không cảm thấy tôi là người họ muốn tìm. Bằng không, em cho rằng tôi vì sao cởi cả áo ngoài cơ chứ?"
Bạch Dụ Ngôn lại hừ một tiếng, quay đầu không để ý tới hắn.
Tuy rằng bị hôn rất ngốc, nhưng nàng không phải không thể phản kháng, chỉ là liền như tính toán của Phùng Vũ Hân, chỉ trong nháy mắt nàng liền hiểu được nguyên nhân hắn làm như vậy, đại cục làm trọng !
Mẹ kiếp ~ đại cục làm trọng cái đầu anh ấy !
Tức giận!
"Thực xin lỗi a." - Mặc dù là cách ứng biến dưới tình thế cấp bách, hắn vẫn nghiêng đầu nhìn Bạch Dụ Ngôn, thành thật xin lỗi: "Tôi xin lỗi em được không?"
Bạch Dụ Ngôn giơ tay lại tới một cái tát, hung hăng ném lên mặt hắn: "Xin lỗi thì có tác dụng gì ?"
Phùng Vũ Hân quay mặt đi: "Đến đây đi, còn má bên này, đánh luôn đi, cho em xả giận !"
Bạch Dụ Ngôn La liền không khách khí, đây là chính hắn tìm đường chết, tự đưa mặt cầu đánh nha !
Nàng bang một tiếng, lại là một bạt tai, mấy bàn tay tiếp xuống dưới, cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng hơi thoải mái một chút.
Bất quá, nàng uể oải: "Chúng ta kỳ thật không cần chạy, tôi có thể đánh thắng bọn họ."
Phùng Vũ Hân bật cười: "Tôi đương nhiên biết em có thể đánh thắng, nhưng chúng ta không cần phải làm vậy. Đánh thắng thì làm sao ? Không nói đến chuyện bọn họ có chịu nhận tội hay không, dù cho họ chịu nhận tội đi nữa, Chương cảnh trưởng bên kia có thể nhận sao ? Dì út em sẽ tin vào chuyện hoang đường này ư ?"
Hắn vô cùng bình tĩnh phân tích cho Bạch Dụ Ngôn: "Loại chuyện như thế này, chúng ta vẫn là về rồi bàn bạc kỹ hơn đi."
Nhắc đến việc này, Bạch Dụ Ngôn một đấm liền nện ở trên xe, tức giận: "Bọn tiểu nhân âm hiểm này !"
Nàng ban đầu còn cảm thấy cao hứng cho dì út, mặc kệ lần hôn nhân này kéo dài bao lâu, tóm lại lúc kết hôn là vì yêu nhau. Chính là hiện tại xem ra, yêu nhau cái gì, rõ ràng chỉ là một cái bẫy của người ta mà thôi. Những người này thậm chí còn vẽ cho dì út nàng một tương lai thật đáng sợ.
"Tôi nhất định sẽ không cho bọn họ được như ý nguyện."
Bạch Dụ Ngôn lạnh như băng: "Anh đưa tôi đến Bộ tài chính đi. Tôi muốn gặp cha tôi."
Phùng Vũ Hân cũng không nghe theo lời nàng, ngược lại nói: "Cùng tôi đi xem kịch, buổi tối về rồi nói với cha em sau."
Bạch Dụ Ngôn một chân đá vào trên cẳng chân của hắn: "Kêu anh lái thì anh cứ lái, nói nhiều như vậy làm gì ?"
Phùng Vũ Hân: "Hôm nay, chúng ta từng xuất hiện ở gần quán trà, tuy chưa chắc người ta sẽ cho rằng người nghe lén là chúng ta, nhưng tóm lại cẩn thận chút thì vẫn hơn. Nếu chúng ta thật sự biết bí mật lớn như vậy, làm sao còn có thể phảng phất như không có việc gì mà thản nhiên đi xem kịch? Cho nên......"
Hắn gõ gõ tay lái: "Đi xem kịch nào ! Mặc kệ vấn đề gì, đều chờ buổi tối trở về lại nói với cha em, cũng không cần gấp gáp như vậy nha !"
Bạch Dụ Ngôn nhấp nhấp miệng, tâm tình kém đến không thể tự thoát ra được.
Nàng hiện tại tâm tình rối loạn, biết Phùng Vũ Hân nói đúng, chính là vẫn không nhịn được nôn nóng, nàng lung tung đạp mạnh lên xe một cước, lẩm bẩm: "Thật phiền !"
Phùng Vũ Hân : "Đừng phiền, anh sẽ giải quyết."
Bạch Dụ Ngôn cổ quái nhìn về phía Phùng Vũ Hân, hỏi lại: "Vì sao anh sẽ giải quyết ?"
Nàng nghiêm túc nói: "Đây là chuyện nhà của chúng tôi, tất nhiên tôi sẽ cùng thương lượng với cha tôi. Nhưng mà anh !"
Bạch Dụ Ngôn đột nhiên tới gần Phùng Vũ Hân, súng lục chĩa vào bên hông hắn: "Sự tình hôm nay anh giữ chặt miệng cho tôi !"
Phùng Vũ Hân một phen đè lại tay nàng, không tán đồng: "Cô gái nhỏ thì không nên chơi với thứ này, không thích hợp với em, dễ dàng cướp cò."
Hắn trở tay dùng sức một cái đã dễ dàng cướp được súng trong tay nàng.
Bạch Dụ Ngôn nhướng người lên duỗi tay muốn cướp, Phùng Vũ Hân ho khan một tiếng, thanh âm đột nhiên thay đổi: "Em ngoan một chút !"
Bạch Dụ Ngôn : "???"
Phùng Vũ Hân cũng không giải thích gì, hắn nhấp môi nói: "Tới rồi."
Ô tô kẽo kẹt một tiếng, ngừng ở cửa rạp hát.
Nhưng xe dừng rồi thì Bạch Dụ Ngôn lại chần chờ: "Nếu không, chúng ta tách ra vào đi thôi ?"
Nàng nhìn tóc tai hỗn độn của Phùng Vũ Hân, tầm mắt chậm rãi hạ xuống dưới, mặt hắn có chút hơi hơi phiếm hồng, đó là chứng cứ nàng lúc nãy ra tay đánh hắn, nhưng mà có lẽ lúc nàng đánh hắn không cẩn thận, móng tay lướt qua cổ hắn, lưu lại một đạo dấu vết không nặng không nhẹ. Hơn nữa, áo sơmi cùng quần tây của hắn đều rất nhăn, áo sơmi càng là khoa trương đến nỗi thiếu mất ba viên nút, thậm chí còn chẳng có cả đai lưng......
Cái dạng này, như thế nào đi vào đây ?
Bạch Dụ Ngôn trong nháy mắt cho rằng món canh lúc trưa nhất định có thêm men rượu nên hiện giờ nàng mới cảm thấy đau đầu như thế này a !
Nàng ấn huyệt thái dương trên trán, quyết đoán kiên quyết: "Tóm lại, cái bộ dạng quỷ quái này của anh, tôi không muốn cùng anh đi vào."
Phùng Vũ Hân bướng bỉnh khóa chốt xe, nhướng mày: "Dù sao tôi sẽ không tự mình đi."
*Cốc cốc*
Ngoài cửa sổ xe truyền đến thanh âm gõ cửa sổ.
Phùng Vũ Hân quay cửa kính xe xuống, vừa thấy liền kinh ngạc hô lên: "Chị cả ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro