Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 1

Trước khi tự tử, Ly Liễu San đã nhận được một video gửi đến mail của mình.

Là gì, từ ai, nguyên nhân nào gửi tới, nàng không biết. Nàng mở ra, là một video được chia thành 4 khung, mỗi khung là một video khác nhau. Cho đến khi Ly Liễu San nhìn thấy chính mình đều xuất hiện trong cả 4 khung hình đó, và lần lượt là Mạnh Tư Linh, Lưu Nguyên, Hiển Linh cùng Ngũ Linh.

Thật nhiều người, nàng cư nhiên sẽ là dâm đãng như vậy. Thật không ngờ chưa đầy 1 phút, máu mũi chảy ra, nàng cũng vô cùng buồn nôn mà chạy vào nhà vệ sinh, hãi hùng hơn là nàng nôn ra máu.

Đồ Thương Hiệu từng đặt rất nhiều tâm huyết vào việc chế tạo ra những chiếc camera độc nhất vô nhị, và một trong số đó lại chỉ có một tác dụng duy nhất là quay lại Ly Liễu San.

Không phải Ly Liễu San không biết, là nàng cố tình không biết. Nàng quá sợ hãi việc đặt niềm tin rồi bị chính niềm tin đó giẫm nát nhừ không ngóc đầu lên nổi. Nàng từng tin tưởng Lưu Nguyên tuyệt đối, thế nhưng bây giờ nàng nhận được gì? Bảo nàng phải sống hạnh phúc cùng con gái thế nào đây?

Ly Liễu San cười khổ, Đồ Thương Hiệu hiện tại đang nằm bệnh viện, mail này chắc hẳn đã hẹn giờ trước. Nàng nhìn máu ở trong bồn, cảm giác mù mịt ập đến.

Ly Liễu San dọn dẹp sạch sẽ, cũng hoàn toàn xoá đi cái mail đó không lưu lại bất cứ vết tích nào. Nàng đẫn đờ ngồi lại lên giường.

Đôi khi bạn nghĩ bản thân đã thật mạnh mẽ, chẳng qua đó là để bao biện cho sự yếu đuối của chính mình, bạn cầm trên tay một viên gạch vô cùng nặng, nhưng lại không đủ can đảm ném nó vào những con thú dữ bên ngoài đang cố tấn công mình. Và chính bản thân cũng không thể nào trở nên mạnh mẽ thêm nếu xung quanh tứ phương tám hướng đều đang ra sức dìm chết bạn.

Ly Liễu San hồi tưởng lại khoảng thời gian bên cạnh Nguỵ Ninh Kỳ, nàng không khỏi mỉm cười. Nàng đứng dậy tìm kiếm trong tủ trang sức một con dao.

Nàng tuy không hứa bằng lời, nhưng tâm nàng đã giữ vững hướng về phía Nguỵ Ninh Kỳ. Sau khi trải qua một đêm mặn nồng cũng là đau thương nhất với người yêu, nàng sẽ không dung nạp thêm bất cứ một người nào nữa, cho dù đó là người hiện tại mang danh nghĩa là vợ của nàng, là mẹ của con nàng.

Lưu Nguyên sao?

Ly Liễu San ôm đầu gối, chôn chặt đôi mắt của mình vào sâu thẳm vùng tăm tối. Nàng hận con người này, nàng hận Lưu Nguyên mượn cớ nhớ mẹ nàng, nàng hận Lưu Nguyên khoác áo bác sĩ nhưng không phải là thiên thần mang áo trắng, nàng hận Lưu Nguyên ngày qua ngày đối xử tệ bạc, nàng hận Lưu Nguyên vui liền làm tình, buồn liền làm tình bằng bạo lực, nàng hận Lưu Nguyên làm mình mang thai.

Nàng dường như, còn hận cả Lưu Niệm Kỳ.

Ly Liễu San không còn cảm nhận được đau đớn nữa. Nàng chẳng biết tay mình có xấu xí ra làm sao, có khiến cho Nguỵ Ninh Kỳ không vui hay không.

Nàng hối hận khi được sinh ra, điều làm nàng luyến tiếc nhất trên cõi đời này, chính là hơi ấm của Nguỵ Ninh Kỳ.

Ly Liễu San cười cười ngây ngốc.

-

Không khí ngột ngạt, những bức tường xám cùng với song sắt u ám nặng nề. Trên hai tay là chiếc còng bóng loáng, Lưu Nguyên ngồi bất động, trên người hơi thở tương tự người đã chết.

"Tôi...tôi yêu mẹ của tiểu San. Không, tôi yêu con bé, chúng tôi đã đính hôn, và Lưu Niệm Kỳ là con gái của chúng tôi!"

Bỗng nhiên Lưu Nguyên bật dậy, hùng hổ doạ người mà la hét:"Tôi yêu Ly Liễu San! Tại sao ngay cả khi sinh ra Niệm Kỳ nhưng con bé vẫn không thể chấp nhận tôi? Là tôi làm sai sao!?"

"Cảnh sát! Ngài làm ơn mang tiểu San về đây cho tôi đi! Ngài làm ơn mang tiểu San về đây cho tôi đi! Ngài muốn gì tôi đều có.. aa, tiểu San..." Lưu Nguyên vừa khóc thảm thiết vừa quỳ xuống cầu xin vị cảnh sát ngồi đối diện.

Do tinh thần tội phạm không ổn định, cuộc thẩm vấn liền kết thúc.

Trở lại với phòng giam, Lưu Nguyên cắn chặt răng dựa vào bức tường lạnh lẽo, tay cứ miết rồi lại xoa bức ảnh của Ly Liễu San, miệng không ngừng lẩm bẩm tên nàng.

Bỗng nhiên bức ảnh bị giựt lấy, tiếp theo có tiếng cười khanh khách vang lên:"Thật tội nghiệp! Thật đáng thương! Cô nàng xinh đẹp này lại bị mày giày vò cho đến chết! Đều nói là phạm pháp, nhưng bọn tao đây vẫn ghét nhất là loại cặn bã như mày!"

Người phụ nữ kia xem ra không lớn tuổi hơn Lưu Nguyên, là do trộm cướp mà bị tống cổ vào đây, nhưng trộm cướp lại có nghĩa khí như vậy, vào hẳn đây còn trở thành "chị đại" điển hình trong mấy nhà giam.

Lưu Nguyên không đáp trả, chỉ vươn tay lên muốn lấy lại bức ảnh, nhưng đối phương thân thủ cũng không tồi, quả nhiên lưu lạc xã hội nhiều, ăn qua nhiều nhất là trái đắng, bây giờ cho dù thấp hơn Lưu Nguyên một cái đầu, vẫn là so với cái xác chết khô như cô hơn rất nhiều.

Cô ta hung tợn trừng mắt với Lưu Nguyên, không kiêng nể nắm lấy tóc cô, đập vào tường, dường như là rất căm ghét loại tội phạm như Lưu Nguyên, càng đập càng hung hăng, xong rồi hả hê cười, nhìn vào Ly Liễu San dịu hiền trong bức ảnh, cô ta không khỏi tiếc nuối đồng cảm:"Mẹ nó con khốn! Bề ngoài thế này, nhưng bên trong quá thối tha. Tao nghe nói, mày còn làm người ta có thai... bất hạnh a!"

"Tôi nói, trả lại đây!" Máu chảy dọc từ trán xuống dưới, càng đau, khiến cô càng tỉnh táo, cô vẫn quyết tâm lấy lại bức ảnh của Ly Liễu San cho bằng được.

Thấy Lưu Nguyên phản kháng, chị đại kia cố tình kêu thêm hai nữ tù nhân nữa đến giam chặt cô trên cái bục đá cứng cáp. Sau đó cười ngoan hiểm:"Nhìn chính mày của lúc đó đi."

Cô ta hai tay nhanh nhẹn xé toang quần áo của Lưu Nguyên ra, càng xé càng mạnh, những chỗ xé không được liền in hằn những vệt đỏ tím tái. Lưu Nguyên dần ý thức được cô ta định làm gì, nội tâm đột nhiên lo lắng, cô không thuộc về nơi này, cô là bác sĩ cao quý, không phải loại thấp hèn kém cỏi ở đây.

Lưu Nguyên bắt gặp ánh mắt vô cảm của người canh cửa tù, một tiếng kêu cũng không hé nữa. Cô nhắm mắt lại, bắt đầu buông xuôi. Nhiều ngày qua thân thể lẫn tinh thần đều rã rời, hôm nay nhận được một chút trừng phạt cũng tốt, hiển nhiên còn có người sẽ trách mắng mình, sỉ nhục mình.

Đây là những gì mình từng đối với Ly Liễu San làm.

Nhưng Lưu Nguyên lúc đó, cô hoàn toàn không điều khiển được hành động của mình, nhiều lần cô phải ngừng giữa chừng vì hối hận.

Lưu Nguyên không muốn thương tổn đến Ly Liễu San, chỉ là ghen ghét đố kỵ, chứng tâm thần của cô mỗi lần đối mặt với nàng thì khả năng tái phát rất cao, chứng bệnh này sinh ra kể từ khi Ly Ái Ly mất đi, chính sự tồn tại của Ly Liễu San đã khống chế được nó, nhưng cũng là bởi Ly Liễu San mà nó trở nên mất kiểm soát nhanh chóng.

Ly Liễu San.

Lưu Nguyên mở mắt ra, tầng tầng lớp lớp mông lung. Hơi sương giá lạnh khiến cả người cô nổi da gà. Trên thân là những mảnh vải nhỏ bé còn sót lại của quần áo.

Cuối cùng cũng nhìn thấy được tấm ảnh Ly Liễu San rơi trên mặt đất, Lưu Nguyên âm thầm nhẫn nhịn đau đớn từ da thịt mà bò lê từng chút và vươn tay nhặt lấy.

Ly Liễu San, dì xin lỗi,

Niệm Niệm làm sao bây giờ?
Con gái của chúng ta làm sao bây giờ?

Dì hối hận rồi, dì thật sự muốn bù đắp lại tất thảy, thế nhưng lại là dì tự mình đa tình.

Dì đã có thể trả lời được, dì yêu Ly Ái Ly, nhưng dì của quãng thời gian bên cạnh Ly Liễu San, là dì đã thương tiểu San.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro