Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50

Trước mắt mơ hồ, nước mắt lặng lẽ chảy xuống gối.

Tư Linh.

Em rất đau.

Ngay tại khoảnh khắc này, chính sự chìm đắm trong dục vọng đã bị tiếng gào thét trong tuyệt vọng phá tan nát. Có lẽ là ảo giác, cũng có thể do bản thân không còn đủ tỉnh táo nên mới thấy rõ rệt cảnh tượng cùng thanh âm thống khổ dai dẳng của 5 năm về trước. Nó xông tới một cách thẳng thừng, như một cơn bão siêu tốc ập đến dập tắt đám lửa đang hừng hực cháy trong cơ thể, thay vào đó là cơn đau ăn sâu vào từng dây thần kinh. Tựa hồ vừa đứng trên đỉnh điểm của hạnh phúc liền ngã xuống tột cùng của đau đớn, lan toả từ linh hồn ra toàn bộ xương thịt.

Hai tay run lẩy bẩy không còn sức lực nữa, cả gương mặt vừa rồi lấm tấm những giọt mồ hôi nóng bỏng thì bây giờ lạnh toát đến đáng sợ. Hai mắt Mạnh Tư Linh mở to, tròng trắng mắt đã nhiễm tơ máu, cô kinh hoảng thả ra Ly Liễu San, lảo đảo không cẩn thận liền ngã xuống mặt đất.

Mạnh Tư Linh ôm mặt, gào khóc.

"Tiểu San!" Mạnh Tư Linh trên mặt đầy nước mắt quỳ xuống bên người Ly Liễu San, yếu ớt nói:"Chị xin lỗi... chị biết lời xin lỗi thật vô dụng... ngay cả bây giờ chị đều không có tư cách để nói yêu em, chị không đáng tha thứ... em yêu, sau khi làm tổn thương em, rời đi em, chị mới biết chính mình tự vứt đi cơ hội cuối cùng. Chị đã huỷ hoại thanh xuân của em, chị phải chết đi mới phải..."

Mạnh Tư Linh lau nước mắt, thê lương cười:"Chị biết em không muốn làm chuyện này... trong mắt em không hề có chị, phải không?"

Lời nói ra nhiều như vậy, tình cảnh chuyển biến nhanh chóng từ ái muội nóng bỏng thành ảm đạm u tối. Ly Liễu San nằm yên lặng trên giường, nàng đã bao giờ vượt qua được nỗi sợ phải quan hệ này đâu? Bây giờ là nàng đang ép buộc chính bản thân mình phải đối mặt với nó, nàng muốn một lần mạo hiểm lấy độc trị độc, nhưng kết quả thật tệ hại.

Dù đã dự định, nhưng nàng không lường trước được mình lại muộn màng, điều này khủng hoảng đến nhường nào khi nàng đã thực sự một lần nữa phát sinh quan hệ với Mạnh Tư Linh. Nàng gần như chết lặng khi Mạnh Tư Linh chạm vào từng bộ phận trên cơ thể mình, và nếu không may nàng đã ngưng hô hấp.

Nàng rất kích động, vì nàng biết Mạnh Tư Linh cố tình ngay từ lúc tiến vào thân thể mình.

Ly Liễu San chưa bao giờ thực sự vui vẻ quá, nàng không hề cảm thấy hả hê khi nhìn thấy Mạnh Tư Linh chật vật như vậy, càng nhiều hơn là xót xa.

"Tiểu San... A.." Mạnh Tư Linh vừa hé răng đã bị ăn một bạt tai.

Trong mắt Mạnh Tư Linh, Ly Liễu San lúc bình thường, kể cả khi tức giận cũng chưa từng lớn tiếng quát mắng người khác, huống hồ là động tay động chân.

Nhưng Mạnh Tư Linh không bỡ ngỡ. Sau nhiều năm, nàng đã phải trải qua những biến cố như vậy, lúc này nàng có mắng chửi cô đi chăng nữa cũng hợp tình hợp lý.

Chỉ là, nàng vẫn không nhấc chân lên đi giết tận giết cùng những kẻ đã hãm hại mình, tính cách nàng đang tiếp tay kẻ ác, nhận lại thiệt thòi cho bản thân. Một Ly Liễu San cao thượng đến muốn trách mắng nàng ngu ngốc.

"Tiểu San, cầu em hãy đánh chị, hoặc em có thể giết chị ngay tại đây." Mạnh Tư Linh không do dự cầm tay nàng lên đánh thêm vào người mình. Nhưng nàng rất nhanh đã rụt tay lại, lạnh lùng đứng dậy mặc quần áo.

Mạnh Tư Linh thu tầm mắt, nhìn đăm đăm dấu vết ướt át trên giường, cô giãn ra chân mày, bình tĩnh nói:"Đồ Thương Hiệu nói yêu chị, rất yêu, cô ấy cũng là người đã đưa chị sang nước ngoài trị thương, cho chị biết Lưu Nguyên đã làm gì với em,..."

Chưa nói xong, Mạnh Tư Linh một lần nữa bị ăn tát.

Ly Liễu San mất khống chế tát cô, nàng gằn giọng nghẹn ngào:"A Hiệu sẽ không như vậy, cô đừng mong chia rẽ chúng tôi!"

Không nằm ngoài dự đoán, trọng lượng lời mình so với sự tri kỷ của Đồ Thương Hiệu chả là cái thá gì cả. Mạnh Tư Linh nhìn thẳng vào mắt nàng:"Người bên cạnh em, thân cận với em, còn có thể làm ra loại chuyện đồi bại ấy, em vẫn còn sự tin tưởng tuyệt đối sao? Tiểu San, Đồ Thương Hiệu không tốt như em nghĩ." Cô tiến đến gần Ly Liễu San, lấy điện thoại trên đầu giường, mở ra mục hình ảnh cho nàng xem, đây là khi trong phòng Đồ Thương Hiệu cô đã lén chụp được, là hồ sơ liên quan đến hai cô gái, Mạnh Tư Linh vì nhìn thấy họ có một điểm chung là trùng tên với mình nên đã nảy sinh nghi ngờ.

Mắt nhoè đi rất nhiều, Ly Liễu San khi thấy thứ mà Mạnh Tư Linh đưa cho mình đã không thể nào bình tĩnh được nữa, nàng sửng sốt ôm ngực hấp thu không khí, nàng khó thở quá. Hết cú sốc này đến cú sốc khác, lần lượt đổ ập về phía nàng. Ly Liễu San loạng choạng vịn tường để đứng vững.

Nàng lắc đầu liên tục, khẩn thiết phủ định:"Không! Không!! Đủ rồi! Mạnh Tư Linh, đừng bức tử tôi!!!"

Nhìn Ly Liễu San kích động, Mạnh Tư Linh có phần hối hận vì tiết lộ chuyện này quá sớm, cô không nghĩ nó ảnh hưởng đến tâm lý nàng mạnh như vậy. Đồng thời là hoảng sợ, cô đã liên tưởng đến việc trong những năm này nàng luôn bị thế.

Mạnh Tư Linh giữ hai vai nàng, muốn giúp nàng bình tĩnh lại, nhưng chẳng biết là chỉ thêm dầu vào lửa. Ly Liễu San phản ứng mạnh mẽ hất cô ra khỏi người mình.

Chân vô tình đập vào cạnh giường, Mạnh Tư Linh thoáng rít lên đau đớn, cô nhăn mặt hít sâu, chân chưa được trị hẳn lại bị đập mạnh nên cảm giác là vô cùng đau, có là ai đi chăng nữa cũng sẽ không thể chịu đựng nỗi cái cảm giác xương cốt như muốn đứt lìa ra thế này.

Ly Liễu San ngược lại không quan tâm sắc mặt trắng bệch của cô, nàng cũng chẳng có khá hơn là mấy cả, nàng chỉ muốn ra khỏi đây, rời khỏi thế giới này.

Đồ Thương Hiệu, tuyệt đối không làm, tất cả là do Mạnh Tư Linh cố tình bày mưu tính kế để mình quay trở lại với cô. Ly Liễu San muốn tin như vậy và đang cố cứu sống niềm tin của mình bởi ý nghĩ đó.

Vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, nàng đã chạm phải Nguỵ Vĩ Kỳ. Ninh Vĩ có chuỗi khách sạn trong nước, khách sạn này cũng không ngoại lệ.

Nhìn thấy vẻ mặt Ly Liễu San không tốt chạy ra, Nguỵ Vĩ Kỳ còn chưa kịp phản ứng đã không thấy bóng dáng của nàng. Ngạc nhiên cùng hiếu kỳ, Nguỵ Vĩ Kỳ quyết định gọi điện thoại cho Nguỵ Ninh Kỳ.

"Tiểu Kỳ, chị vừa thấy Ly Liễu San..." Cô đang nói thì ngừng giữa chừng, bởi vì có một người vừa chạy ngang qua người, hương thơm đọng lại trong không khí quẩn quanh hơi thở của mình rất giống với mùi hương trên người mình, là mùi hoa mẫu đơn. Tuy nói không ít người dùng mùi nước hoa này, nhưng để có loại hương thơm đặc trưng như Nguỵ Vĩ Kỳ thì không nhiều, cho nên cô ngoái đầu lại nhìn người kia, có chút trầm tư.

"Chị? Sao thế, chị thấy em ấy ở đâu?" Đầu dây bên kia thức tỉnh Nguỵ Vĩ Kỳ, cô ậm ờ nói:"Ở Vân Điểu."

Mạnh Tư Linh vì chân quá đau, cô đổ mồ hôi đầy áo đứng giữ thăng bằng bằng chân còn lại. Trong túi xách có mấy viên thuốc, cô cũng có lòng chiếm hữu, dù là muốn bù đắp cho Ly Liễu San, cô vẫn muốn một lần nữa được nàng yêu, người từng yêu sẽ dễ dàng khiến nàng động tâm trở lại, Mạnh Tư Linh cố gắng nghĩ lạc quan. Cô đã dùng đến loại thuốc hiếm này rồi, chỉ còn hy vọng vào kỳ tích thôi.

Trên đường đi tới Vân Điểu, quả thật là tìm được Ly Liễu San. Nguỵ Ninh Kỳ còn cảm thấy chua xót một điều, cô luôn thấy nàng lẻ loi và thần hồn không còn như thế.

Không phải lần đầu tiên Nguỵ Ninh Kỳ bắt gặp Ly Liễu San trong tình trạng tiều tuỵ và chật vật. Mỗi lần như vậy nàng sẽ đều yếu đuối trưng cầu hơi ấm từ mình, giống như một con thú hoang lang thang đã đời, mệt rã rời sẽ tìm kiếm nơi thích hợp để giải toả.

Nhưng lần này không giống, Ly Liễu San dường như không muốn nhận sự giúp đỡ từ mình, Nguỵ Ninh Kỳ còn nghĩ nàng đang ngượng ngùng.

Ly Liễu San còn né tránh cô rất nhiều lần, điều này làm nhộn nhạo lòng Nguỵ Ninh Kỳ không thôi.

"Liễu San, ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì?" Cô hỏi.

Ly Liễu San liếc nhìn qua khung cửa xe, nhẹ đáp:"Không có gì."

Nguỵ Ninh Kỳ thức thời không hỏi thêm.

Những ngày sau cũng thế, Nguỵ Ninh Kỳ cảm nhận được Ly Liễu San là đang cố tình lánh xa mình. Vì không hiểu bản thân đã làm gì sai trái, cô cảm thấy khá không thoải mái. Là người lý trí, Nguỵ Ninh Kỳ lý giải được nàng trở nên như vậy cùng với ngày nàng đòi ra ở riêng có liên quan, huống hồ, nàng còn ở Vân Điểu.

Hôm nay là ngày nghỉ, Nguỵ Ninh Kỳ muốn rõ ràng cho ra lẽ.

Vì mọi ngày nàng đều rời nhà từ rất sớm. Nguỵ Ninh Kỳ tranh thủ ngồi ở phòng khách đọc báo, đợi nàng đi ra thì nắm được cổ tay nàng.

Ly Liễu San có vẻ giật mình, nàng cười trừ:"Tổng giám đốc Nguỵ, còn có việc? E là không thể, tôi đang bận sắp xếp lại chỗ ở mới."

"Không việc gì quá lớn, tôi cần nói chuyện với em. Thứ nhất, ngày hôm đó tôi đã hiểu sai câu hỏi của em, tôi muốn em biết tôi đã nghĩ gì, là những điều không tốt đẹp trong quá khứ của em, em hãy vứt bỏ nó đi. Buồn bã như một chiếc váy rách vậy, em chỉ nên cất nó ở nhà. Thứ hai, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với em, nó có thể tệ hơn tôi đang được biết, chỉ là em là người chủ động tôi giúp đỡ, em muốn đi liền đi sao? Tôi không phải là bác sĩ, nhưng tôi sẽ không vô trách nhiệm để "bệnh nhân" của mình xuất viện khi cô ấy còn đang rất yếu. Thứ ba, nếu đã thẳng thắn với tôi ngay từ đầu, tốt nhất đừng lừa dối tôi."

Ly Liễu San nghe được, cảm nhận con tim mình có chút rung động, thanh âm Nguỵ Ninh Kỳ rất nhẹ, ôn nhu nhưng không thiếu phần nghiêm túc, cách cô nói chuyện như rằng đang đàm phán vậy, buồn cười nhưng không cứng ngắc. Nhưng Ly Liễu San không thể thôi miên chính mình bằng sự ôn nhu của Nguỵ Ninh Kỳ được.

Ly Liễu San cảm thấy tự ti khi đứng trước Nguỵ Ninh Kỳ, đặc biệt là sau khi trải qua một lần nữa quan hệ cùng Mạnh Tư Linh, nàng không còn mặt mũi nào để đối diện với Nguỵ Ninh Kỳ. Nàng cho rằng bản thân xứng đáng là một người phụ nữ xấu xa, phiền toái và nhơ bẩn. Còn Nguỵ Ninh Kỳ lại thanh cao trong sạch như vậy, hai người các nàng như một trời một vực. Nàng hối hận, mặc cảm.

"Ninh Kỳ, tôi..."

Chị là người duy nhất mà tôi không muốn liên luỵ.

"Hai ngày sắp tới xin nghỉ phép đi, chúng ta đi leo núi." Nguỵ Ninh Kỳ thấy nàng ngập ngừng, nên cũng nói thẳng ra.

"Tôi không..." Ly Liễu San định từ chối, Nguỵ Ninh Kỳ đã cắt ngang:"Đừng nói."

Nhưng ngoài ý muốn, vẻ mặt Ly Liễu San trầm đi, nàng lạnh nhạt nói:"Tôi không muốn."

Nguỵ Ninh Kỳ thấy nàng bỗng dưng che miệng vội vã chạy vào nhà vệ sinh, cô quan tâm đi theo, nàng lại giống như mấy lần trước, là đang nôn mửa.

Gần đây hay bị buồn nôn, mỗi lần nôn không được thì khó chịu đến cực điểm, mặt mày đều xanh tái mét một hồi mới phục hồi lại được. Ly Liễu San cho rằng dạ dày mình không tốt.

"Hôm nay là ngày nghỉ, tôi có thể cùng em đi khám, thế nào?" Nguỵ Ninh Kỳ khoanh tay trước ngực, hỏi. Tình trạng sức khoẻ Ly Liễu San như thế cũng có thể vì gần đây chế độ dinh dưỡng của nàng không ổn định.

Ly Liễu San rửa miệng sạch sẽ, nàng đối mặt Nguỵ Ninh Kỳ, ánh mắt lờ đờ, chủ động nắm tay cô, thì thầm:"Ninh Kỳ, tôi rất mệt mỏi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro