Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

Đời này, không một nỗi đau nào sánh bằng mất đi người thân. Và cho dù không phải máu mủ ruột thịt, nhưng một khi sự hiện diện của một người trở nên quen thuộc qua từng ngày, bỗng một ngày người đó biến mất, quả tim trong lồng ngực tựa như có một lỗ hổng, nhức nhối triền miên, không mãnh liệt nhưng lại dai dẳng, bức người ở lại tột cùng thương tổn.

Nguỵ Ninh Kỳ giật mình mở mắt, có một đôi con ngươi xinh đẹp như hoa đang dán chặt vào gương mặt cô, cô không biết bản thân đang trong mộng hay là thực. Chỉ phát hiện một Ly Liễu San hoàn toàn bình ổn đang đối diện với mình, những lọn tóc dài của nàng rũ xuống, ngũ quan mỹ lệ phóng đại trong tầm mắt cô, cả một loại hương thơm nhàn nhạt đặc hữu đang dần ngấm vào hô hấp của cô.

Chưa bao giờ khoảng cách giữa hai người lại gần như thế, cũng chưa bao giờ mặt đối mặt thật lâu trong không gian tĩnh lặng u tối như lúc này.

Đối tượng mà Nguỵ Ninh Kỳ thường xuyên tiếp xúc trong khoảng thời gian này cũng chỉ có một bệnh nhân có vấn đề về thần kinh mà thôi, nhưng hiện tại mọi thứ đều trở nên lạ thường. Đôi mắt phẳng lặng như nước hồ, trong veo và phảng phất suy tư ấy, Ly Liễu San khi tỉnh táo mới có được. Nàng đang nhìn mình, nét hiền dịu trên gương mặt nàng thật làm cho người ta có cảm giác muốn nâng niu, nàng ẩn nhẫn, chần chờ.

"Gặp ác mộng sao?" Thanh âm mềm mại quả thật rất lâu rồi mới xuất hiện, Ly Liễu San mấp máy môi, hỏi nhỏ Nguỵ Ninh Kỳ, vừa rồi dáng vẻ cô ngủ trông rất khổ sở và cố giãy dụa như thể gặp phải một điều gì đó rất đáng sợ.

"Ừ, quả thật là mộng." Nguỵ Ninh Kỳ không phủ nhận. Cô là đang nằm trên giường Ly Liễu San, nằm sát bên cạnh nàng, nên khi nàng nói, hơi thở nhè nhẹ của nàng tự động xoa dịu nội tâm sợ hãi của cô.

Nguỵ Ninh Kỳ nghĩ, có lẽ mình hiểu được lý do chị gái mình rung động với người phụ nữ này. Tất nhiên cô không phải loại người nhìn mặt mà bắt hình dong, nhưng ngoại hình của Ly Liễu San quả thực xuất chúng, có sức hút không thể kháng cự.

"Tổng giám đốc Nguỵ, là tôi phiền phức chị, chẳng qua, tôi không còn cách nào khác." Nàng lặng người một chút, dời tầm mắt khỏi mặt Nguỵ Ninh Kỳ, trong đen tối nhìn sâu xa, một mảng đen, chẳng biết bao sâu. Nàng nói tiếp:"Tôi tồn tại trên đời này, giống như một loại thực vật, một loài hoa thật mong manh và yếu đuối, mặc cho người thích người ngắt, người không thích sẽ dập nát. Tôi chưa từng có một quyết định trọn vẹn, tựa hồ tôi chỉ có linh hồn nằm trong một thể xác không thể điều khiển. Cuộc đời thật đẹp, chỉ là không phải với tôi..."

Nàng thấu tâm tư của người bên cạnh mình, Nguỵ Ninh Kỳ sẽ không lên tiếng nếu thắc mắc mà cô canh cánh trong lòng chưa được giải đáp. Nhưng chưa sống được nửa cuộc đời, biến cố xảy ra với nàng nhiều không kể xiết, nàng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Ly Liễu San cũng có lòng tự trọng, những chuyện khủng khiếp ấy khiến nàng tự hổ thẹn, không đủ can đảm bật ra thành lời. "Sau tất cả, tôi hy vọng chị và A Hiệu đừng tiếp tục truy cứu chuyện của tôi và dì Nguyên, chúng tôi đã không còn quan hệ gì với nhau nữa."

Không một lời đáp, chỉ là Ly Liễu San nghe được tiếng động sột soạt bên cạnh, cho đến khi chiếc giường trở nên trống rỗng hẳn, người, đã rời đi rồi.

Nàng từng hoảng loạn, gặp được Nguỵ Ninh Kỳ như gặp phải bụt, nên nàng cố bám víu hy vọng sống cuối cùng, nhưng thần trí kể từ khi bị hai nữ sinh kia xâm hại qua cũng trở nên bất thường, nhiều lần nàng đã như một kẻ điên. Ở bên cạnh Nguỵ Ninh Kỳ, nàng cảm nhận rõ ràng sự ấm áp đang dần sưởi ấm con tim lạnh lẽo của mình, cô từng chịu đựng những cơn điên của nàng, từng ôm nàng vào lòng trấn an, chăm sóc nàng từng li từng tí, có thể thấy cô chu đáo và ôn nhu đến nhường nào, vì trước giờ chưa từng được bảo bọc cẩn thận như vậy, nàng có chút lưu luyến vòng tay của Nguỵ Ninh Kỳ.

Trong lòng có để ý, cho nên làm Nguỵ Ninh Kỳ không vui rời giường, Ly Liễu San cũng đau đớn gấp bội.

Hôm sau trở về nhà, trên một đoạn đường Nguỵ Ninh Kỳ đều lựa chọn im lặng.

Trong lúc ăn sáng, âm thanh từ đài truyền hình phát ra, thu hút sự chú ý của Ly Liễu San. Nghe đến cái tên kia, bàn tay cầm đũa của nàng run rẩy, theo như bản tin, thì một trong hai nữ sinh đã xâm hại nàng vừa nhảy lầu tự tử ở trường cách đây không lâu. Mặc dù đối phương không còn sống nữa, nhưng ký ức tàn nhẫn vẫn còn đó. Nàng nhịn không được, cảm thấy buồn nôn vô cùng, liền chạy một mạch vào nhà vệ sinh để loại bỏ hết cảm giác khó chịu kinh tởm ra ngoài.

Nhưng chỉ muốn nôn ra, chứ không hề nôn được, điều này cực kỳ khó chịu. Hai mắt nàng vì sự khó chịu ấy mà đỏ dần lên, nàng không chịu nổi.

Tất cả đều được Nguỵ Ninh Kỳ thu vào tầm mắt, cô nhìn thời sự trên ti vi, nghi ngờ dấy lên trong nháy mắt thế nhưng vẫn tắt đi ti vi rồi lo lắng đến bên cạnh Ly Liễu San.

"Chuyện..." - "Tránh ra! Đừng động vào tôi!" Lời Nguỵ Ninh Kỳ còn chưa xong đã mau chóng bị tiếng quát của Ly Liễu San cắt ngang, bàn tay cô vừa chạm vào người nàng cũng bị hất ra mạnh mẽ.

Ly Liễu San vẫn chưa hoàn toàn trút hết khỏi đề phòng đối với Nguỵ Ninh Kỳ. Điều này làm tâm cô có chút loạn ma, cảm giác không được tín nhiệm sau bao nhiêu chuyện mình đã làm, hơi thất vọng.

"Tôi, tôi xin lỗi." Sau khi bình tĩnh lại, ý thức được mình vừa làm gì, Ly Liễu San bối rối.

"Không sao. Em còn có thể tiếp tục ăn cơm không?" Nguỵ Ninh Kỳ cũng không dám lại chạm vào nàng nữa, chỉ đứng hỏi.

"Xin lỗi, tôi sẽ đi dọn dẹp." Ly Liễu San né tránh, nói.

"Không cần. Em ngồi yên đi, tôi quay lại ngay."

Dáng dấp đang dọn dẹp vừa nghiêm túc lại vừa khéo léo của Nguỵ Ninh Kỳ, cũng thật mê người, cả thân ảnh cao gầy mặc đơn thuần áo thun đóng thùng vào chiếc quần ôm của cô đều toả ra hương vị của phụ nữ thành thục và quyền lực.

Thật nhanh Nguỵ Ninh Kỳ cũng làm xong xuôi, còn tận tình mang lên một ly nước ép cho Ly Liễu San.

Nàng nhận lấy, nói:"Cảm ơn."

Nguỵ Ninh Kỳ ngồi xuống bên cạnh, hỏi:"Kỳ thực, như em muốn, tôi có thể không kiện dì em, nhưng tôi cần nhiều hơn một lời nói của em như thế." Bởi dù gì, người mở màn trước chính là nàng.

Tại sao năm lần bảy lượt Nguỵ Ninh Kỳ đều muốn biết? Ly Liễu San không còn đủ minh mẫn nữa, nàng chỉ mong người khác dừng đào bới chuyện này.

"Tôi... tổng giám đốc Nguỵ, thời gian qua tôi làm phiền chị nhiều rồi, số tiền mà chị đã dùng để chăm lo cho tôi, tôi hứa sẽ trả đủ. Cảm ơn chị đã xuất hiện lúc tôi tuyệt vọng nhất..."

"Thôi đi! Cô làm sao vậy? Nghĩ tôi là cái gì? Cô luôn trưng bày bộ mặt đó, nhưng hết lần này tới lần khác đều giấu diếm. Mọi chuyện khó khăn thật, nhưng cô đến tìm tôi là để xem tôi như vô hình sao? Rốt cuộc cô muốn gì?"

Ly Liễu San thoáng bỡ ngỡ khi thấy Nguỵ Ninh Kỳ nổi giận, nàng đã thật sự làm sai rồi sao? Tất cả những gì nàng làm đều rất ngu ngốc sao? Vốn bệnh chưa khỏi, nàng càng thêm tự trách bản thân luôn tự cho là mình đúng, luôn hành động ngớ ngẩn.

"Hai năm... rất đau." Ly Liễu San lẩm bẩm, vô thần nói tiếp:"Nhưng là dì ấy đã cứu sống và cưu mang tôi một mạng, đây là ân nghĩa rất lớn, tôi không thể nào để dì ấy vào tù được."

Là nên nói nàng quá trọng tình nghĩa hay quá ngây thơ và dễ mềm lòng?

Nguỵ Ninh Kỳ nghe, đại khái hiểu, cô cũng nhận ra lời vừa rồi của mình có hơi quá đáng. Bản thân ít khi nổi giận như vậy, từ khi tiếp xúc với Ly Liễu San, cô cảm thấy chính mình dường như thay đổi.

"Được rồi... được rồi. Liễu San, thứ lỗi cho tôi. Đây vốn không phải chuyện có thể mở miệng ra chia sẻ, là tôi không nói đạo lý. Đợi đến khi em cảm thấy khoẻ hẳn, tôi sẽ để em trở về công ty làm việc. Bây giờ em cứ ở đây cùng tôi, người đó sẽ không thể tiếp cận em, tin tôi." Nguỵ Ninh Kỳ ân hận nói.

Ly Liễu San hoàn hồn, nàng chủ động nắm tay Nguỵ Ninh Kỳ:"Ninh Kỳ..."

Ly Liễu San không cố ý, chỉ là bàn tay nàng tìm đến hơi ấm của Nguỵ Ninh Kỳ và nép vào đó. Cũng không cố ý gieo một chiếc lông vũ làm ngứa ngáy con tim của đối phương. Mọi hành động vô ý, trong âm thầm trở nên đầy cảm tình.

Những ngày hôm sau, mọi việc trong nhà đều bị Ly Liễu San giành làm, và còn làm rất sạch sẽ tươm tất. Trong tủ lạnh có nguyên liệu, nàng sẽ nấu ăn, thời gian dài làm thư ký cho Nguỵ Ninh Kỳ, tất nhiên khẩu vị của cô nàng cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Vì thế mỗi ngày đều đặn trôi qua, Nguỵ Ninh Kỳ khi vào bếp liền sẽ ngửi được mùi vị thức ăn mà mình yêu thích, nhà cửa càng đậm sinh khí, cuộc sống mà có người chờ đợi bản thân ở nhà cũng không tệ một chút nào, Nguỵ Ninh Kỳ thậm chí còn thích nghi rất nhanh, và thinh thích. Hai người sống tương đối hoà hợp, cứ như một cặp vợ chồng son tâm đầu ý hợp vậy. Vài buổi tối, Nguỵ Ninh Kỳ sẽ dẫn Ly Liễu San đi ra biển, cô biết, thiên nhiên phần nào sẽ xoa dịu, làm con người thư thái hơn. Bằng không sẽ đi leo núi, và cả đi làm từ thiện nữa, hoạt động rất phong phú.

Tuy vậy, Ly Liễu San cũng không muốn ăn không ngồi rồi dựa dẫm vào Nguỵ Ninh Kỳ. Số tiền có thể chẳng thấm bao nhiêu đối với cô, nhưng cũng đều là tiền mồ hôi nước mắt làm ra, mỗi đồng bạc đều rất đáng quý trọng. Thế nên Ly Liễu San quyết định trở lại với công việc, Nguỵ Ninh Kỳ đề nghị nàng trở về công ty, nhưng nàng đã lựa chọn sang làm thu ngân của một nhà hàng không được tính là lớn lắm so với thành phố xa hoa này, nhưng công việc và lương thì chắc chắn phù hợp với nàng.

Dần dà, Nguỵ Ninh Kỳ phát hiện, bản thân không còn muốn giúp Ngụy Vĩ Kỳ nữa. Là người trưởng thành, Nguỵ Ninh Kỳ hiểu rõ bản thân đang làm gì, đang trong tình trạng như thế nào. Và thật không thể tránh khỏi, nhưng cô vẫn còn rất khó xử, cô muốn tác hợp Nguỵ Vĩ Kỳ và Ly Liễu San, mà nghĩ thế nào cũng chưa thể làm được, điều này dằn vặt cô không thôi.

Tăng ca đến tận tối khuya, tan làm đã không còn một bóng taxi để mà bắt, đồng nghiệp có ngỏ ý giúp đỡ nhưng Ly Liễu San đã từ chối khéo.

Ly Liễu San nhìn người đứng bên kia đường, nét cười trên môi nàng vụt tắt không còn chút dấu vết. Người kia từ bên đường đi bộ qua, gần rồi, sắp đến rồi.

Khoảng cách đã không thể gần hơn nữa. Người kia tươi cười dường như rất vui vì có thể gặp được nàng.

Hương mẫu đơn thân thuộc nay đã thành một mùi hương lạ lẫm, trong nháy mắt tất cả tối sầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro