Chương 38
Lưu Nguyên mặt không chút biểu tình, người cao ngạo như cô, cũng có lúc tiến thoái lưỡng nan mà đem đầu cúi xuống, mông lung nhìn nền đất, mười mấy năm qua cô đã gầy dựng nên một hình tượng tốt đẹp và thanh cao như vậy, bề ngoài hào quang vinh dự, nhận hết sự kính trọng của người khác. Nước mắt xúc động của biết bao nhiêu người nhà bệnh nhân hướng cô biết ơn như thể thần thánh. Lưu Nguyên đã luôn có một niềm kiêu hãnh cho riêng mình, lấy thực lực chứng minh và củng cố địa vị, cớ gì không được ngạo nghễ một chút? Từ rất lâu trước đó cũng có tin đồn nhỏ rằng đời sống tình cảm của cô rất phức tạp, cô cũng không lên tiếng giải thích hay phủ nhận, cứ thế cũng im lìm đi hết. Nhưng là, bây giờ đến cả thần thánh cũng không cứu vãn được tình hình.
Lão viện trưởng là người luôn trọng nhân tài, mà lão luôn giảng dạy đám sinh viên mới vào thực tập rằng, nhân tài phải kèm theo đạo đức, nếu không có thì lão sẵn sằng vứt bỏ. Lão ta trước sau gì đều đã nắm rõ hết tin tức, nhất định rất tức giận và chẳng ngần ngại tống cổ Lưu Nguyên ra khỏi bệnh viện, và xem cô như là một vết nhơ trong lịch sử y học.
Dĩ nhiên phải sợ, đùng một cái mọi thứ tan biến, lại không sợ được sao? Pháp luật chưa can thiệp, mà họ Nguỵ lo chuyện bao đồng kia cũng đã xen vào, còn dùng cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Lưu Nguyên, quan tâm Ly Liễu San như thể mối quan hệ của họ rất thân mật.
Lưu Nguyên vừa hối hận cũng vừa không cam tâm để Ly Liễu San rời khỏi mình, cảm thấy tâm tình của mình dễ bị lung lay bởi nàng, là do bản thân không khống chế tốt được, hay là do đối phương có thân phận quá mức đặc biệt. Nhiều lần cảm thấy tội lỗi, nhưng một thời gian cũng đã đem phần áy náy quên đi. Dường như người điều khiển tâm trí Lưu Nguyên là Ly Liễu San mới phải.
"Làm ơn chăm sóc con bé thật tốt. Xin mời ra ngoài, tôi muốn ở một mình." Lưu Nguyên không muốn nghe thêm nữa, trực tiếp đuổi khách. Việc Ly Liễu San bị hãm hại và tin đồn qua nay, khiến cô cũng đến lúc mệt nhoài cuộc sống này.
"Dì Ly ở trên kia, tôi nghĩ cũng thật hận dì đến điên rồi!" Đồ Thương Hiệu dùng ngón trỏ chọt bả vai Lưu Nguyên, nhấn mạnh từng chữ, sau đó ra ngoài, còn hung hăng đóng cửa thật mạnh.
Lưu Nguyên sững sờ. Tia máu đo đỏ dần hằn lên trong mắt, nhiễm một tầng hơi nước trong suốt.
Vẫn là sang phòng Ly Liễu San mới thấy không khí có chút đỡ ngột ngạt hơn, nàng cũng chẳng khóc nữa, cả đường trầm lặng, vô lực nương thân thể lên người Nguỵ Ninh Kỳ, dường như rất ỷ lại người mang lại an toàn cho mình.
Nguỵ Ninh Kỳ về xu hướng tính dục chưa định rõ, không có cảm giác với đàn ông cũng như phụ nữ. Nên khi giúp Ly Liễu San tẩy rửa, là toàn tâm toàn ý, dù cho nhìn đến cơ thể nàng, cũng không có một chút tạp niệm nào trong đầu, chỉ có nỗi xót xa thúc giục cô chăm sóc Ly Liễu San thật tốt, ngăn nàng khỏi bàn tay ghê tởm của Lưu Nguyên.
Cơ thể Ly Liễu San lại gầy và nhỏ con đến thế, không hiểu nàng làm sao có thể chịu đựng được một người thú tính như Lưu Nguyên? Chỉ cần liên tưởng đến, cũng khiến Nguỵ Ninh Kỳ đau lòng. Cô nhìn người con gái mong manh yếu ớt đang ngồi đờ đẫn, kiềm không được thương cảm, khẽ đưa tay xoa lên tóc nàng, xúc cảm mềm mại lan truyền, lại dời xuống gương mặt, chiếc mũi cùng hai cánh môi hồng nhuận của nàng. Ngũ quan này, thực sự hấp dẫn được bất kỳ người nào, vừa yêu dã, lại hoà vào chút thơ ngây.
Như là trong đêm tối lang thang, cô vô tình bắt gặp một con người bất hạnh đang nép mình vào một góc. Mà càng nhìn thẳng vào hai con ngươi đen xám không một tia sáng nào, càng bị hút sâu vào, chìm đắm trong đó. Đêm đã tối, ánh mắt người nọ còn tối hơn. Nhân sinh rốt cuộc đã đày đoạ con người này đến nhường nào?
Lan man suy nghĩ, không biết từ khi nào hai bàn tay mang hơi lạnh nắm lại tay mình. Nguỵ Ninh Kỳ hoàn hồn, vui mừng nhiều hơn là ngạc nhiên. Nhìn xuống, nụ cười của nàng khiến cô cứng đờ, nhất thời không nói nên lời.
Ly Liễu San cọ cọ má vào lòng bàn tay Nguỵ Ninh Kỳ, như một con mèo nhỏ đang làm nũng. Hiện tại người nàng cũng vừa lau xong, nên hai tay nàng vòng qua ôm eo Nguỵ Ninh Kỳ cũng không làm ướt, chỉ là vừa mới tiếp xúc với nước, có chút lành lạnh.
Chôn cả mặt vào lòng Nguỵ Ninh Kỳ, nàng nhẹ hừ vài cái nho nhỏ, rồi ủng hẳn vào vì nơi này quá ấm và thoải mái.
Bất ngờ này đến bất ngờ khác, Nguỵ Ninh Kỳ hoàn toàn không dự được tình huống này, Ly Liễu San bây giờ như trẻ con vậy. Chợt loé qua một hy vọng, muốn nàng mãi như vậy, điềm đạm đáng yêu, không hề nhớ lại quá khứ đen tối và bỏ lại nó ở phía sau. Nhưng rồi cũng chóng gạt đi, tuy những chuyện đã xảy ra rất tàn nhẫn, nhưng không thể không đối mặt, vả lại, suốt ngày mơ hồ như kẻ ngốc, cũng chẳng phải một cuộc sống bình thường. Tất cả quay lưng với nàng, nghiền nát và chèn ép, nàng, cần nhiều nhất chính là hạnh phúc và bình yên, nhưng thật khó để có người xuất hiện, ôm ấp trân trọng nàng.
Nguỵ Ninh Kỳ cũng không phải người rảnh rỗi đi lo chuyện của người khác, mối quan hệ giữa cô và Ly Liễu San cũng dừng ở một mức độ bạn bè, không thân cũng không xa lạ. Nhưng gần đây Nguỵ Ninh Kỳ xác thực là có thời gian, vì lượng công việc đã được một tay Nguỵ Vĩ Kỳ đảm nhiệm, cô cùng lắm chỉ là phía sau hỗ trợ. Cái chính mà Nguỵ Ninh Kỳ hiện tại đang khao khát, đó là bay nhảy khắp nẻo đường, từ nội cho đến ngoại quốc. Nguỵ Ninh Kỳ yêu xe, yêu ngoạn cảnh, cũng yêu tự do, thích thử sức, khám phá nhiều thú vị hơn là ngồi một chỗ. Đam mê kinh doanh cùng du hành đặt lên bàn cân, chính là bằng nhau, có điều, Nguỵ Ninh Kỳ ủ đam mê quá lâu, cho nên lúc này rất hào hứng.
Thế nhưng, là gặp lại Ly Liễu San. Trong sơ yếu lý lịch cùng thông tin có được, cô biết Ly Liễu San không còn cha mẹ, gia đình càng không, chỉ biết nàng có dì nuôi là chỗ dựa duy nhất, khi trưởng thành cũng dốc sức vào công việc, có mục tiêu rõ ràng và làm việc nghiêm túc. Nhưng nàng, chỉ là đang cất bên trong một cơn bão.
Một khắc Ly Liễu San ở bệnh viện nhào vào lòng mình, gọi mình là người tốt, mong muốn mình cứu giúp nàng, Nguỵ Ninh Kỳ biết, mình ít khả năng từ chối, đặc biệt sau khi biết được thêm nhiều chuyện như vậy.
"Ngoan, mặc đồ vào có được không?" Nguỵ Ninh Kỳ nhỏ giọng nói, thanh âm ôn nhu cùng sủng nịch.
Thân thể vừa nhỏ lại vừa mềm mịn, da dẻ trắng nõn, như ôm vào khối cầu tuyết. Người bản thân từng ôm qua cũng rất ít, chỉ có cha mẹ và chị gái cùng những cái ôm xã giao với đối tác, nhưng Nguỵ Ninh Kỳ không thể phủ nhận, mình không bài xích cái ôm của Ly Liễu San, còn có chút hưởng thụ, xúc cảm quả nhiên không tồi.
Ly Liễu San gật đầu, nhưng vẫn như cũ bám dính trên người mình. Nguỵ Ninh Kỳ dở khóc dở cười, cô không có nhiều sức lực như đàn ông, sao bế nổi một người trưởng thành đây? Nhưng không còn cách nào khác, Nguỵ Ninh Kỳ kéo hai tay Ly Liễu San để vòng lên ôm lấy cổ mình, hạ người thấp xuống luồn tay qua dưới gối nàng, ráng sức mà bế lên, dáng vẻ chật vật không kém. Cũng may rằng Ly Liễu San rất nhẹ, cô mới có thể chậm rãi bế nàng ra khỏi phòng tắm.
Đặt nàng ngồi lên giường, Nguỵ Ninh Kỳ muốn kéo tay nàng ra để đi lấy quần áo, nhưng người kia lại không buông, khẽ lắc đầu lí nhí:"Ôm...muốn ôm a.."
Thời gian Đồ Thương Hiệu cùng Lưu Nguyên nói chuyện có lẽ cũng đã qua lâu, sắc trời không còn sớm, Nguỵ Ninh Kỳ cũng sợ nàng sẽ cảm lạnh, không dự định cùng nàng tiếp tục dây dưa, nhỏ nhẹ khuyên bảo:"Được rồi, đừng nháo, chúng ta phải đi rồi." Sau đó nhẹ tách ra, mở tủ quần áo của Ly Liễu San.
Quả là tủ đồ của phụ nữ, Ly Liễu San không phải người đơn giản như cô từng nghĩ, nàng là người thiên hướng cái đẹp, cũng rất biết cách chăm chút bản thân, từ trang phục, trang sức cho đến đồ trang điểm, đa dạng kiểu loại. Bên trong nhiều nhất là váy và đầm, có loại ôm sát người, loại xẻ đùi, xẻ ngực trông khá quyến rũ, còn có những chiếc áo lụa tay dài suông, nội y cũng chủ yếu là màu hoa oải hương, có thể thấy Ly Liễu San rất yêu thích tông màu này.
Nguỵ Ninh Kỳ cũng là phụ nữ, nhưng phải thừa nhận tủ đồ của bản thân không đặc sắc như của nàng. Cô chọn một chiếc đầm không tay, bên ngoài là áo khoác, nội y chỉ biết chọn bừa cái đơn giản nhất.
Trong lúc mặc đồ cho nàng, Nguỵ Ninh Kỳ đã tinh mắt thấy có kha khá vết sẹo trên thân thể trắng quá mức của nàng. Ngang hông, lại là một vết dao đâm, nhưng nhìn có lẽ đã từ rất lâu rồi. Nguỵ Ninh Kỳ kiềm xuống hiếu kỳ, những chuyện này không nên tìm hiểu quá sâu thì hơn.
Sau khi hoàn tất chỉn chu, Nguỵ Ninh Kỳ rất hài lòng về kỹ năng chăm sóc người khác của mình. Nhìn mặt mày Ly Liễu San đã bớt đi tiều tuỵ, thay đổi cách ăn mặc làm nàng tươi sáng hơn, lại có hương vị khi còn tỉnh táo, không khỏi khiến cô chạnh lòng.
Chỉ là tạm thời mang nàng khỏi đây, cũng chẳng biết là đi đâu. Nguỵ Ninh Kỳ cũng thực muốn điều tra sâu vào mới kết tội Lưu Nguyên, nhưng ngay lúc này cô không có quyền quyết định, mà Ly Liễu San lại đang không bình thường. Ít nhất là điều chỉnh lại cuộc sống của nàng, giúp nàng cảm nhận được nhiều thứ đẹp đẽ hơn, giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng và dần dần khôi phục trí nhớ.
Đồ Thương Hiệu nhìn Ly Liễu San cứ mãi bám dính Nguỵ Ninh Kỳ, mà họ Nguỵ kia ánh mắt đối nàng cũng mềm mại nhu hoà, lúc này người nàng muốn dựa dẫm lại là một người xa lạ, không phải mình. Cô gõ gõ cửa báo hiệu có người, rồi mới đi vào, cười trừ với Nguỵ Ninh Kỳ:"Thật có lỗi, để cô đợi lâu rồi. Về phần Liễu, hay là để cậu ấy ở cùng với tôi một thời gian, dù gì tôi cũng là bạn thân nhất của cậu ấy."
Khi tay định chạm vào người Ly Liễu San, đột ngột nàng bật dậy, trốn sau lưng Nguỵ Ninh Kỳ, bộ dáng trông như gặp quỷ mà nói:"Không muốn!"
Đồ Thương Hiệu có chút không được vui, cũng không mang lên mặt, cười nhẹ nói:"Liễu, chúng ta cũng từng sống cùng nhau ở ký túc xá, mình tin tưởng bây giờ cũng có thể, vả lại mình rất muốn chăm sóc cho cậu, nào..."
Nụ cười dần tan theo hành động của Ly Liễu San, nàng nép đầu vào người Nguỵ Ninh Kỳ, lắc lắc vài cái tỏ vẻ không đồng ý. Đồ Thương Hiệu mỉa mai trong lòng, cũng phải, nàng bây giờ khác nào một đứa tâm thần, có thể nghe lọt lời mình sao? Ly Liễu San có một mặt ương bướng như vậy.
Vẫn là không nên cưỡng ép nàng, Đồ Thương Hiệu cưng chiều nhìn Ly Liễu San, sau đó hướng Ngụy Ninh Kỳ nói gọn lại:"Việc này chúng ta khoan hãy làm ầm ĩ, trước hết cô có thể mang cậu ấy về nhà cô được không? Chuyện bác sĩ Lưu tôi sẽ giúp cô xử lý một phần. Tôi cũng khá là bận rộn, mỗi tuần sẽ thăm cậu ấy hai lần. Được rồi, tôi xin phép đi trước, đây là danh thiếp của tôi."
"Được, theo ý cô và Liễu San đi." Nguỵ Ninh Kỳ đáp, cầm lấy danh thiếp. Vậy rốt cuộc chính là cô phải bồi bên cạnh Ly Liễu San.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro