Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Quan Hệ Của Hai Người ( 1 )

Mạn Thanh Du... Người mà Chu Tử Vi không muốn thấy nhất ngay lúc này lại xuất hiện trước mặt.

Là cơn gió nào đã mang cô ấy đến đây?

Cô ấy có thể dễ dàng vào đây nhờ sự sơ suất không khoá cửa của Chu Tử Vi.

Hai người không ai nói gì, chỉ dùng mắt thường để nhìn đối phương, muốn tìm ra từng điểm ý đồ bí mật được họ giấu kín bên trong. Thời gian, không gian yên tĩnh cứ như bị ngưng đọng trong phút chốc, bao trùm một thế giới nhỏ chỉ gói gọn Chu Tử Vi và Mạn Thanh niên.

Cứ như thế này mãi thì không đúng lắm.

Không để không khí bị đóng băng lâu, Mạn Thanh Du cất lời trước, giải thích lí do mình đến đây.

" Cái này là hành lý của em, tôi chỉ đến để đưa nó thôi. "

Trên tay cô xác thực đang xách một cái balo màu nâu, có vẻ chỉ đến đây đưa đồ thôi. Chu Tử Vi nhẹ thở ra một hơi, cánh tay thon dài duỗi đến nhận lấy balo của mình.

" Cảm ơn. "

" Không có gì. Không cần khách khí như thế, tôi đến đây một phần chủ yếu để xem tình trạng hiện tại của em như thế nào mà có vẻ như... " Ánh mắt của Mạn Thanh Du không khỏi chăm chú, sáng bừng bừng nhìn vào phần cổ còn ẩn ẩn dấu vết mà cô để lại.

Mặc dù hôm nay Chu Tử Vi đã giấu tốt nó bên trong áo cổ lọ tay ngắn nhưng vẫn không thể giấu được người đã làm ra chúng nó.

Bộ dạng hiện tại của Chu Tử Vi thật khiến người ta phải đỏ mắt.

Bộ dáng yếu ớt, nhỏ bé đầy manh trên người nhiều vết tích ái muội. Đôi mày hơi cau lại khó chịu, như một con mèo con bị quấy phá sinh ra hờn dỗi với chủ nhân.

Làm cô nhớ đến cảm giác đêm qua khi hàm răng của mình cắn phá mọi nơi trên da thịt mềm mại ấy.

Xúc cảm ấy khiến cô xao xuyến, từng cái răng trong miệng có cảm giác ngứa, muốn cắn thứ gì đó có kết cấu giống như vậy.

Ánh mắt Mạn Thanh Du dần trở nên không đúng. Nếu ý kĩ sẽ thấy một cỗ dục vọng trầm đục đang dần chiếm lấy đôi mắt vốn trong veo của cô.

Chu Tử Vi nhận ra điều đó, có đôi phần hơi sợ hãi trước ánh mắt ấy.

" Nếu... Nếu cô đưa đồ xong rồi thì cũng nên rời đi chứ nhỉ. Về phòng nghỉ ngơi đi, cũng đã muộn lắm rồi. " Chu Tử Vi ra lời hiệu tiễn khách, với biểu cảm sắp không che giấu nổi vẻ mất tự nhiên.

Dù nàng đã nói vậy nhưng không ngờ con người này không biết từ bao giờ mặt dày hơn lúc trước rất nhiều.

Mạn Thanh Du bị nàng thẳng thừng đuổi đi vẫn cứ giữ nguyên một biểu cảm, không mảy may đến những lời nàng nói.

" Này... Cô còn muốn gì ở đây nữa? "

" Em ổn chứ? " Mạn Thanh Du bỗng hỏi.

Chu Tử Vi không biết cô đang hỏi về cái gì? Ổn cái gì, cái gì ổn mới được?

Trong lúc Chu Tử Vi còn đang xử lí câu hỏi của Mạn Thanh Du, cô hơi cúi người đặt balo xuống đất sau đó lại gần nàng.

Mạn Thanh Du cao hơn Chu Tử Vi một cái đầu, ngay khi cô bước đến gần nàng, nàng cảm thấy mình như một con vật nhỏ bé bị bao phủ bởi cô.

Trong phút chốc, Mạn Thanh Du như chiếm hết không gian đứng của Chu Tử Vi.

Cô càng tiến tới, Chu Tử Vi càng vô thức lùi về phía sau, cho tới khi lưng chạn tới bức tường.

" Tại sao lại trốn tránh? " Mạn Thanh Du không quá thích việc Chu Tử Vi né tránh mình.

Lần trước cũng là như thế này. Vì vậy lần này cô phải hỏi cho ra lẽ.

Mạn Thanh Du và Chu Tử Vi cách rất gần nhau. Gần đến nỗi hơi thở ấm áp của Mạn Thanh Du lướt nhẹ trên đỉnh đầu nàng, xung quanh được bọc bởi một hương thơm không rõ.

Chu Tử Vi biết, khuôn mặt của mình dần đỏ lên dưới ánh đèn chập chờn. Lồng ngực cứ liên hồi đập thình thịch như muốn nhảy xổ ra, nàng cắn môi, muốn thoát khỏi cảm giác ngột ngạt này.

" Tránh ra! Tôi cần đi ngủ, phiền cô về cho. "

Nữ chính như thế này, càng lúc càng không thích hợp. Chu Tử Vi thừa nhận Mạn Thanh Du đã OOC, nhưng đến mức này thì...

Phải làm sao đây?

Mạn Thanh Du không có động tác gì quá phận, trước khi Chu Tử Vi tức giận, liền giải thích.

" Tay em bó bột, không được phép đụng nước. Tôi đến giúp em lau người. "

Nói xong, Mạn Thanh Du giơ tay muốn kéo áo của nàng.

" Không cần đâu, tôi tự làm được!!! "

Quả nhiên Chu Tử Vi từ chối ngay lập tức. Nàng như một con mèo xù lông, nhất quyết vùng vằng không để cho Mạn Thanh Du chạm vào mình.

Sợ rằng đả động quá vết thương của nàng, Mạn Thanh Du không dám dùng quá nhiều sức để áp chế nàng.

" Được rồi, tôi chỉ giúp em cởi áo ra thôi được không? Từ ngày mai em chỉ nên mặc áo thun tay ngắn, không nên mặc áo cổ lọ nữa. "

Nghe cứ sai sai thế nào ấy... Những nghĩ đến việc phải chịu đựng áo ướt không thể cởi khi ngủ làm nàng khó chịu đến mức nhăn mày, đành phải chấp thuận để cô cởi áo hộ.

" Tôi biết rồi, phiền cô, cảm ơn... "

Sau đó, Mạn Thanh Du xác thực giữ lời chỉ cởi áo cho Chu Tử Vi. Làm xong liền tự khắc rời đi để Chu Tử Vi có thể yên tâm tắm rửa.

Chỉ là lúc đóng cửa, Mạn Thanh Du có nhìn lén bờ lưng trần của nàng đôi chút.

Chu Tử Vi biết rất rõ cô ta chưa rời đi thật sự. Tạm thời, phải nhanh chóng thay quần áo rồi nói chuyện với Mạn Thanh Du sau.

Không thể để tình thế cứ tiếp diễn mãi được. Có quá nhiều việc cần phải làm.

Không mất đến 10 phút, Chu Tử Vi đã bước ra ngoài. Tuy có hơi chật vật một chút, nhưng may mắn là cái áo mới nhận nó rộng, dễ tròng vào người nàng.

Khi mở cửa thì quả đúng như Chu Tử Vi dự trước, Mạn Thanh Du vẫn chưa rời đi.

Cô ấy ngồi trên ghế, nhìn vào một khoảng không nào đó, vẻ mặt trầm tư đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Mỹ nhân này mỹ mạo tựa như hoa, ngay cả lúc nhăn mày không vui cũng đẹp nữa.

Chu Tử Vi đã hiểu lí do nữ chính luôn là kẻ thù của nữ phụ, cái gai trà xanh, cái lông mọc ngược của tiểu tam,...

" Cô còn chưa đi sao? " Chu Tử Vi đứng ở một góc, khoanh tay, lười biếng nói.

Chân trần dẫm trên sàn nhà thực sự rất lạnh, nàng chỉ muốn mau chóng lên giường đắp chăn đi ngủ sau một ngày dài. Còn mọi chuyện phía sau mai tính tiếp.

Trở ngại lớn nhất, không mời mà đến - Mạn Thanh Du chậm rãi nhấc lên mí mắt nhìn Chu Tử Vi.

Có vẻ cô cũng rất mệt mỏi sau một ngày làm việc chứ không rảnh rỗi như nàng.

" Lại đây. " Mạn Thanh Du hé môi, đáp.

Ý là muốn nói chuyện lâu dài đúng không.

Chu Tử Vi vừa nghĩ vừa chậm rãi đi đến chỗ Mạn Thanh Du.

" Tôi... "

" Cô... "

Cả hai cùng nói một lúc.

Chu Tử Vi lập tức câm miệng, nhường cô nói trước.

" Chuyện tối qua... Có thể giải thích được không? "

" Ý cô là... Đêm qua... " Nhắc tới việc này, Chu Tử Vi lại hận không thể chui xuống đất.

Nàng là bất đắc dĩ bị hệ thống phạt, muốn nói ra có được không?

Hệ thống ở nơi xa ngay lập tức lên tiếng cảnh cáo. Chu Tử Vi lặng lẽ phỉ nhổ nó không có khiếu hài hước.

" Quên đi, là tôi bị hại. "

Không nói ra bị hệ thống hại là được chứ gì.

Hệ thống bị thuyết phục cũng cảm thấy hợp tình hợp lý liền ngoan ngoãn im lặng.

Ai lại dám đi hạ thuốc một bệnh nhân hôn mê? Nhưng phản ứng hôm qua của Chu Tử Vi thật giống như bị hạ thuốc thật. Việc này tạm thời bỏ qua để điều tra thêm.

Mạn Thanh Du vẫn nói tiếp, trên tay là hai tờ giấy xét nghiệm máu và giấy khám sức khỏe: " Em đọc đi. "

Cô đưa chúng cho Chu Tử Vi.

Trên giấy viết mọi thứ của nàng đều rất bình thường, hoàn toàn âm tính với Virus. Mắt phải được chuẩn đoán bị bỏng do nồng độ máu của tang thi cao.

Cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Nếu không sẽ dẫn đến mù loà.

" ... "

Lại thêm một vấn đề nữa để suy nghĩ. Chu Tử Vi phải làm sao để giải thích về con mắt phải của nàng đây.

Mạn Thanh Du từ biểu cảm của nàng, hoàn toàn không biết gì, chỉ có thể đoán mò, có lẽ Chu Tử Vi đang rất sốc và buồn đi.

Cứ nghĩ mọi việc đều trong dự tính, Mạn Thanh Du đưa ra đề xuất.

" Quyết định phẫu thuật hay không là quyết định của em nhưng mà... "

" Tỉ lệ là quá thấp, hơn nữa ở đây, những thiết bị y tế còn thiếu nhiều thứ. Tôi không nghĩ em nên chọn liều. "

Hết chương.

-)) thực ra cái chương này xong hết rồi mà tớ không đăng được nên thử xóa đi tải lại wappad xong cái mất hết mấy phần sau, cuối cùng cũng không đăng được...

Tớ phải đi nét mới đăng được cái này...

Thực sự rất buồn vì sắp tới không thể ra truyện đều đều vì tớ không có thời gian đi net. Tớ sẽ cố gắng viết thêm nhiều chương rồi đăng cùng một lượt luôn.

Các bạn chịu khó đợi ^^....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro