Chương 38.Ra đi mãi mãi
Bà Từ cuối cùng được đẩy ra phòng cấp cứu, nhưng lần này, bác sĩ lại lắc đầu, lúc Từ Sở Văn bắt lấy tay ông ta hỏi thăm về bệnh tình, ông ta chỉ trầm trọng thở dài, không biết nên dùng cách nói uyển chuyển thế nào để báo cho cô sự thật tàn khốc, buộc lòng phải vô lực nói rằng: “Chúng tôi cố hết sức rồi...”
Từ Sở Văn siết chặt ống tay áo màu trắng của ông ta, vô lực mà kéo xuống, mặt xám lại như tro tàn...
Nửa đêm, lúc bà Từ tỉnh dậy, Từ Sở Văn đang ngồi ở bên giường cửa bà, mở to đôi mắt sưng đỏ, không chớp mắt nhìn bà.
Thấy bà Từ tỉnh rồi, Từ Sở Văn vội vã rót một ly nước đưa cho bà Từ, đỡ bà ngồi dậy uống vào.
Bà Từ uống một hớp, cổ họng đau khô đã dễ chịu hơn chút, giọng nói bà khàn khàn vô lực, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trêu đùa Từ Sở Văn, bảo: “Nhìn mẹ hoài làm gì vậy, bộ thấy một đóa hoa ở trên mặt mẹ hả?”
Từ Sở Văn nháy mắt một cái, cười khổ đáp: “Con sợ con vừa nhắm mắt, lại mở ra, mẹ đã không thấy tăm hơi nữa...”
Nụ cười bà Từ dần dần động lại bên môi, thật lâu, mới trầm thấp mà than một câu: “Đứa nhỏ ngốc...”
Thân thể Từ Sở Văn đột nhiên gục xuống, nằm ở bên mình bà Từ, tựa như đứa nhỏ, khóc đến vô lực lại tuyệt vọng, vai không ngừng run rẩy, cô nghẹn ngào mà cầu khẩn: “Mẹ,con van cầu mẹ, đừng đi, đừng rời bỏ con có được không...”
Bà Từ cũng rớt nước mắt, giơ lên bàn tay vô lực, nhẹ nhàng vỗ vai Từ Sở Văn, im lặng mà an ủi cô, lần này, bà không dám lại cam kết “Không phải sợ, có mẹ ở đây” với Từ Sở Văn nữa.
Tiếng khóc Từ Sở Văn dần dần dừng lại, bà Từ còn đang một nhịp một nhịp mà vỗ lưng cô, trầm mặc hồi lâu, mới cùng Từ Sở Văn thương lượng: “Văn Văn, ngày mai xuất viện được không? Mẹ muốn về Cư Châu, mẹ nhớ ba con, nhớ nhà cậu con.”
Từ Sở Văn nặng nề ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mà nhìn bà Từ, lắc đầu như một làn sóng. Cô biết, rời khỏi bệnh viện, có hàm ý thế nào.
Nhưng đôi mắt bà Từ mang theo khẩn thiết, khẩn cầu Từ Sở Văn bảo: “Văn Văn ngoan, cho mẹ về nhà, có được không...”
Hai tay Từ Sở Văn che mặt, nức nở rất lâu, mới nghẹn ngào cách quãng nặn ra một câu “Mẹ, được, chúng ta về nhà.”
Bà Từ đưa tay ra, vô lực giúp Từ Sở Văn lau sạch lấy nước mắt không ngừng tràn ra, nhẹ nhàng lẩm bẩm nói: “Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan của mẹ...”
Sáng ngày tiếp theo, Diệp Thư Kỳ dưới sự yêu cầu của Từ Sở Văn giúp bà Từ làm thủ tục xuất viện, sau đó, không đếm xỉa đến từ chối khéo léo của Từ Sở Văn, lái xe đón bà Từ xuất viện, thuận theo Từ Sở Văn cùng bà Từ đưa họ cùng nhau về Cư Châu.
Gia đình cậu của Từ Sở Văn hay tin liền chạy tới nhà Từ Sở Văn, cậu của Từ Sở Văn đường đường là một người đàn ông, khi nhìn thấy bà Từ ngã ở trên giường vô lực đứng dậy trong nháy mắt những giọt nước mắt bèn lã chã rơi lệ.
Bà Từ để Từ Sở Văn đỡ bà dậy, sau đó miễn cưỡng cười trêu ghẹo nói: “Anh, nam tử hán không dễ rơi lệ, nhất định là anh bị gió thổi bụi vào mắt có đúng không?”
Cậu của Từ Sở Văn lau khô nước mắt, con mắt đỏ ngàu, không nói tiếng nào mà ngồi ở bên giường bà Từ, sắc mặt kìm lệ đỏ chót.
Bà Từ quay đầu, kéo tay Diệp Thư Kỳ đứng ở bên cạnh qua, giới thiệu về phía cậu Từ Sở Văn: “Anh, đây là con gái em nhận nuôi, con bé tên Diệp Thư Kỳ, là đứa trẻ rất tốt rất tốt.”
Cậu Từ Sở Văn nghi hoặc mà nhìn Diệp Thư Kỳ một chút, lại dọc theo đôi mắt bà Từ, nhìn thấy tầm mắt bà Từ đang xích chặt vào Từ Sở Văn bên cạnh Diệp Thư Kỳ trong nháy mắt sáng tỏ. Ông hắng giọng một cái, giọng nói trầm thấp lại kiên định trả lời bà Từ: “Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt tụi nó.”
Bà Từ gật đầu, buông lỏng tay mà nở nụ cười.
Về Cư Châu ngày thứ ba, từ sáng sớm bắt đầu, ngày liền âm trầm, buổi chiều, bỗng rơi xuống cơn mưa phùn lất phất. Bà Từ nhìn mưa phùn mờ mịt ngoài cửa sổ, trong hoảng hốt, dường như nhìn thấy ba của Từ Sở Văn đang đi tới về phía bà, nụ cười xán lạn tựa như lần đầu gặp gỡ, căng một chiếc ô màu mực, ý cười doanh nhiên bảo: “A Dư, anh tới đón em đây, xin lỗi vì để em đợi lâu như vậy...”
Bà quay đầu lại, nhìn Từ Sở Văn cùng Diệp Thư Kỳ cạnh nhau bên giường, ý cười dần dần trèo leo trên khuôn mặt, đưa tay ra, nắm lấy bàn tay lớn ba Từ Sở Văn đưa đến...
Phút chốc khi bà Từ rời đi, Từ Sở Văn khóc đến không thành tiếng, ôm thật chặt bà Từ không muốn tách khỏi người của bà, mãi đến tận sau cùng, ưu tư chấn động quá lớn, thể lực chống đỡ hết nỗi, cô hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại lần nữa, Từ Sở Văn bỗng nhiên khác thường mà không khóc không nháo, y theo cậu và Diệp Thư Kỳ gọn gàng mà bận trước bận sau lo liệu hậu sự của bà Từ.
Chỉ có Diệp Thư Kỳ ở tại trong nhà Từ Sở Văn, mới hiểu được dưới bề ngoài bình tĩnh của cô, trái tim từ khoảnh khắc ấy đã thủng trăm ngàn lỗ từ lâu. Giữa ban ngày, Từ Sở Văn tựa như con rối người, mặt không hề cảm xúc, mà ban đêm, hằng đêm Diệp Thư Kỳ đều có thể nghe thấy từ trong phòng ngủ Từ Sở Văn truyền ra tiếng khóc mơ hồ.
Ngày tiếp theo sau khi tiễn đưa bà Từ xong, một mình Từ Sở Văn ngồi ở trong phòng khách trống rỗng, nhìn di ảnh bà Từ, ông Từ được treo trên tường, kinh ngạc đến xuất thần.
Diệp Thư Kỳ nấu cơm, từ trong nhà bếp đi ra, cầm trên tay một quả táo, ngồi xuống bên cạnh Từ Sở Văn, từng chút từng chút gọt da.
Từ Sở Văn nghiêng mặt sang bên nhìn Diệp Thư Kỳ, hai, ba tuần qua, Diệp Thư Kỳ cũng gầy theo trông thấy, trong lòng cô cay đắng lại đau lòng. Cô lắc lắc đầu, hờ hững mà tiễn khách bảo: “Thư Kỳ, tôi không sao rồi, cô về Quảng Châu đi, cảm ơn giúp đỡ cùng chăm sóc của cô trong khoảng thời gian này, chờ khi tôi xử lý hết sự việc, tôi sẽ thật tạ ơn cô cho đáng.”
Động tác Diệp Thư Kỳ dừng một lát, lắc lắc đầu, trầm giọng nói: “Tôi không đi.”
Từ Sở Văn nhàn nhạt hỏi nàng: “Cô muốn ở đây cùng tôi à?”
Diệp Thư Kỳ im lặng không hề trả lời cô.
Từ Sở Văn lại cười khổ một tiếng, chất vấn nàng: “Thư Kỳ, cô có thể ở bên tôi bao lâu? Là một ngày, hai ngày, hay là một tuần, hai tuần?” Ánh mắt cô chăm chú nhìn Diệp Thư Kỳ trong tròng mắt ngầm có khao khát bản thân cũng không nhận ra được.
Diệp Thư Kỳ nhìn Từ Sở Văn chăm chú, thấy kỳ vọng óng ánh trong mắt Từ Sở Văn, há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng, cũng chỉ gọt trái táo xong đưa cho Từ Sở Văn, im lặng không lên tiếng.
Nàng thấy đôi mắt ngầm chứa kỳ vọng của Từ Sở Văn, từ từ trở nên ảm đạm, nghe thấy cô lẩm bẩm tự đáp: “Ừ nhỉ, chẳng ai thật sự, vĩnh viễn ở bên ai bao giờ...”
Cô đưa tay nhận lấy trái táo của Diệp Thư Kỳ nhẹ nhàng cắn một cái, đôi mắt vẫn xích chặt trên bức ảnh của ông Từ và bà Từ trên tường, đăm chiêu, đột nhiên mở miệng nói: “Thư Kỳ, tôi hơi đói bụng rồi...”
Phút chốc, Diệp Thư Kỳ vui vẻ như điên, mấy ngày qua, mỗi bữa ăn Từ Sở Văn chỉ húp một chút cháo lỏng, nàng còn chẳng biết Từ Sở Văn làm sao chống đỡ nổi. Diệp Thư Kỳ lập tức đứng lên, nói rằng: “Tôi đang nấu cháo thịt nạc trứng muối cậu thích ăn trong nhà bếp, để tôi qua xem coi xong chưa.”
Từ Sở Văn lại lắc lắc đầu, suy sụp nói: “Tôi muốn ăn mùi vị của mẹ...”
Bước chân Diệp Thư Kỳ ngừng lại, mũi có chút hơi cay.
Từ Sở Văn ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt óng ánh: “Đường Thành Hoàng có một chỗ cháo trứng muối chính thống, tôi từng ăn cháo trứng muối ở nơi đó một lần, mùi vị giống hệt với mẹ, cô đi mua một bát giúp tôi được không?”
Diệp Thư Kỳ không hề có nửa khắc do dự, áo khoác vẫn chưa kịp mặc vào, lập tức liền xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Được, cậu chờ một chút, tôi sẽ trở về ngay.”
Đôi mắt Từ Sở Văn lại vẫn chăm chú dán vào bóng lưng vội vã rời đi của Diệp Thư Kỳ, vô hạn mà quyến luyến cùng đau thương.
Thư Kỳ, xin lỗi, tôi yêu người.
Cô rất sợ làm một cô nhi không nơi nương tựa trên thế giới này, cô nhớ bờ vai dày rộng của ba, cái ôm ấm áp của mẹ.
Ở trên thế giới này, bận lòng và quyến luyến duy nhất của cô, chỉ có Diệp Thư Kỳ thôi. Nhưng một ngày nào đó, Thư Kỳ nàng cũng sẽ rời đi.
Có phải là, chỉ có mất đi mới có được vĩnh hằng?
Nếu như thời gian dừng lại vào đúng lúc này, có phải là Diệp Thư Kỳ sẽ mãi mãi không bỏ cô lại phía sau, mãi mãi cũng là khoảnh khắc dáng vẻ dịu dàng chờ cô?
Từ Sở Văn nghiêm túc nghĩ, có lẽ là vậy.
Khóe môi của cô, dần dần lộ ra nụ cười...
Đường Thành Hoàng cách nhà Từ Sở Văn có cự ly mười mấy con phố, Diệp Thư Kỳ lái xe ra ngoài. Ra cửa, nàng bèn cảm thấy trong lòng mơ hồ có chút bất an, cái cảm giác này, vẫn hành hạ nàng. Nàng không ngừng mà hồi tưởng lại biểu hiện của Từ Sở Văn khi nhìn theo nàng ra cửa, tưởng lại một lần lại một lần, bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng hoảng sợ.
Nàng vội vàng quay đầu xe lại, vừa lái xe vừa nhanh chóng bấm điện thoại của Lâm Chi. Lúc đó Lâm Chi tới tham gia tang lễ bà Từ, đã để lại số điện thoại cho nàng, bảo nàng có cần gì thì gọi điện thoại cho chị.
Điện thoại vừa chuyển được, Diệp Thư Kỳ đổ ập đầu tiên chính là: “Chị Lâm, chị có thể lập tức bảo bệnh viện ba chị phái một chiếc xe cấp cứu đến nhà Từ Xuẩn không, em lo lắng cậu ấy định làm việc ngốc, bây giờ em đang chạy về.”
Lòng Lâm Chi cả kinh, không nói hai lời liền đáp ứng.
Lúc đi thì không sao, lúc về thì đoạn đường chết tiệt phía trước lại kẹt xe. Diệp Thư Kỳ không kịp nghĩ nhiều, xuống xe đóng sầm cửa liền giẫm bước chân chạy về hướng nhà Từ Sở Văn.
Cả đời này, Diệp Thư Kỳ chỉ chạy qua hai lần, lần đầu tiên là bởi vì Từ Sở Văn té xỉu trong tiết thể dục, lần thứ hai, chính là hiện tại. Nàng cảm giác được trái tim của mình đập ùm ùm tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng một khắc cũng không dám dừng bước lại.
Gần như Diệp Thư Kỳ dùng chân đạp ra cửa nhà Từ Sở Văn, mà sau đó không kịp đóng cửa lại, liền vọt vào phòng khách, một khắc đó, hoảng loạn cùng sợ hãi chưa bao giờ có chiếm cứ đầy nội tâm của nàng.
Nàng nhìn thấy, Từ Sở Văn đang run run rẩy rẩy mà đứng ở trên bệ ban công...
Gần như là Diệp Thư Kỳ hoảng sợ hô lên tên Từ Sở Văn: “Từ Xuẩn, cậu xuống đây...”
Từ Sở Văn nghe tiếng, quay đầu, cười nhạt về phía nàng, đôi môi không có huyết sắc im lặng mà mở ra đóng vào.
Trong thấp thoáng Diệp Thư Kỳ phân biệt ra được, là “Tôi yêu người, xin lỗi”...
Nàng hoảng loạn cuống lên, rồi lại không dám tùy tiện xông tới, dư quang khóe mắt đột nhiên lướt đến dao gọt hoa quả vừa gọt táo ở phòng khách. Nàng không chút nghĩ ngợi mà nắm lên kề vào trên cổ tay trái của mình, lạnh giọng nói về phía Từ Sở Văn: “Từ Xuẩn, nếu cậu thật sự khăng khăng muốn đi, vậy thì, để tôi cùng cậu.”
Nàng nhìn thấy nụ cười trên mặt Từ Sở Văn có hơi ngưng lại, sau đó, vẫn là cố chấp quay đầu về. Trong chớp mắt ấy, Diệp Thư Kỳ không còn bất kỳ do dự nào, tay phải tàn nhẫn hơi dùng lực, liền phá vỡ tĩnh mạch cổ tay mình, máu tươi, nhất thời ở trước mắt Từ Sở Văn, phun ra ngoài...
Hô hấp của Từ Sở Văn tựa như bất động trong khoảnh khắc ấy, nháy mắt tiếp theo, cô tựa như điên khùng mà nhảy lăn ngã xuống từ ban công, liên tục lăn lộn mà vọt tới bên người Diệp Thư Kỳ, hoảng loạn đè lại miệng xuất huyết của cổ tay Diệp Thư Kỳ.
Nhưng mà máu tươi vẫn trong khe hở cô cường lực đè lại không ngừng chảy xuống. Từ Sở Văn hốt hoảng khóc lóc hỏi Diệp Thư Kỳ: “Làm sao bây giờ, Thư Kỳ làm sao bây giờ, cô điên rồi sao, sao cô có thể ngu ngốc như vậy...”
Diệp Thư Kỳ lại yếu ớt đưa tay nhuốm máu lên, nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà mơn trớn sườn mặt Từ Sở Văn, nhẹ giọng dỗ cô bảo: “Từ Xuẩn, đừng làm chuyện điên rồ...”
Nàng nói “Từ Xuẩn, tôi đã sớm điên rồi...” Từ lần đầu tiên nhìn thấy Từ Sở Văn trên sân khấu, từ giờ khắc bắt đầu yêu Từ Sở Văn ấy, nàng đã biết, mình điên rồi...
Thời điểm Lâm Chi dẫn theo xe cấp cứu đến nhà Từ Sở Văn, cảnh tượng trước mắt nhìn thấy mà giật mình, khiến thân thể chị trong phút chốc liền mềm nhũn.
Diệp Thư Kỳ ngã xuống trong vũng máu, không chút sức sống, Từ Sở Văn đang dùng tay đè cánh tay buộc chặt vải của Diệp Thư Kỳ, đầy người đầy mặt đều là máu đỏ tươi. Nhìn thấy bác sĩ mặc áo blouse đi vào, Từ Sở Văn quỳ trên mặt đất tựa như mất đi linh hồn vậy, chỉ biết lôi kéo áo khoác bọn họ không ngừng cầu xin họ: “Cầu xin mọi người, nhất định phải cứu cô ấy, nhất định phải cứu cô ấy...” Lẩm bẩm nhắc mãi, Từ Sở Văn cũng ngã xuống...
Bởi vì Giang Vong không yên lòng cơ thể của Diệp Thư Kỳ, lại nhận lấy ủy thác của bà Diệp, mới vừa tan việc, liền gọi điện thoại cho Diệp Thư Kỳ, muốn hỏi thăm bệnh cảm mạo của nàng hết chưa, khoảng lúc nào thì trở về.
Nhưng điện thoại vang lên hồi lâu, vẫn không có người tiếp, ngay khi cô chuẩn bị dập máy, khi chuẩn bị gọi lại lần nữa, điện thoại bỗng nhiên được nối thông.
Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng nữ ôn hòa dễ nghe, mang theo hoảng loạn cùng áy náy nói rằng: “Chào cô, tôi là Lâm Chi, Thư Kỳ xảy ra chuyện ở Cư Châu rồi, hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện, cô là người nhà của em ấy à...”
Phần sau, Lâm Chi nói gì, Giang Vong đều không có nghe thấy... Cô cầm di động, tựa ở trên vách tường, một lúc sau, cúp điện thoại.
Lâm Chi...
Cô cho rằng, cô thật sự quên rồi...
Hóa ra, giấc mơ lừa mình dối người, cuối cùng cũng sẽ có một ngày tỉnh lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro