Chương 15
Tình Lang Ngây Ngô
Tác giả: Trucle-G
Chương 15: Thịnh Nộ
---
Người trong thôn chẳng còn lạ gì với hai người. Có người không ý kiến, có người tác hợp lại một ít khác chỉ lúc ăn cơm chiều mới bàn tán về chuyện của hai người nàng một chút.
Sáng ngày thứ hai hôm ấy, những dấu vết đỏ tím nổi lên trên cổ. Chu Bách Yên đặc biệt có tạp niệm đưa cho cô cái áo thun tay ngắn màu sữa, da cô trắng, áo màu sáng, người mù mới không nhìn ra những vết đỏ kia nổi trội thế nào.
Hôm nay vô cùng rảnh rỗi, nàng quyết định kéo cô tới nhà thầy thuốc La, trêu ngươi người ta.
Vô tình gặp dì Phan trên đường, dì ấy trông như từ ruộng cải của mình về, quần áo lấm lem bẩn.
"Yên Yên! Cháu đi đâu vậy?" dì Phan cười nhăn nheo da mặt, vậy mà bà ấy hiền hậu nhất thôn, sống một mình, không chồng con lại có tí khù khờ cho nên ai cũng thương bà cả.
"Xin chào dì Phan, cháu đến nhà chú La" nàng vui vẻ cười nói đi ngang qua. Thấy gì đó mới lùi vài bước, cười cười nhắc nhở.
"Dì à! Trên má dì dính đất này" lấy ngón tay quẹt đi chút ít đất khô, nàng cảm thấy dì Phan và Khiết Khiết không khác gì mấy, đều rất thật thà hiền lành.
"Bọn cháu đi nha, dì về nhà đi"
"Được!" dì Phan ở khoảng gật gù cũng cực giống Bạch Khiết, nói xong thì vác cuốc lên vai rồi đi.
Nàng nhìn theo bóng lưng của dì, thở dài. Trông dì Phan cô độc thật.
Mục đích tới nhà chú La ngoài "khoe" mấy dấu vết ám mụi kia ra, còn muốn mua lấy vài loại thuốc cảm mạo. Nàng chỉ phòng khi cô bị bệnh, như thế có mà nấu lên ngay.
Nhờ dì Tào chỉ đường, chạng vạng tối nàng mới đứng trong khoảng sân nhà chú La, ở đây không có hàng rào?
Cô ta không sợ lão Ha sao?
Tuy rằng đã chiều muộn, trong sân nhà chú La còn vài người chờ mua thuốc. Ngay cả Liêu Thông cũng ở đây.
Thấy nàng, hắn cười muốn hư luôn miệng, bước tới.
"Trùng hợp, em đến đây mua thuốc sao? Chị Khiết Khiết hay là em bệnh vậy?" hắn vừa bước tới gần, đột nhiên sững sờ, lúc lướt mắt nhìn sang cô thì nụ cười kia trở nên cứng ngắt, mắt nhìn thấy trên cổ cô liên tiếp mấy dấu đỏ bầm. Liêu Thông đã từng ra thành phố chơi, từng gặp một đôi tình nhân, cô gái gí miệng vào cổ chàng trai âu yếm hôn, sau đó liền nhìn thấy những dấu vết giống hệt như thế này.
Hắn thích nàng, thế nhưng liệu rằng có kiên nhẫn khi nhìn thấy dấu vết kia không.
Chu Bách Yên biết Liêu Thông đang nghĩ gì trong đầu, cười cực kỳ xán lạn, cố tình khoác tay cô.
"Không có, nhưng em muốn mua vài thang thuốc để đề phòng lúc cảm sốt có mà dùng, Khiết Khiết không phải mình đồng da sắt, ắc có lúc thân thể nhiễm bệnh. Mà anh bệnh sao? Hay là chú Liêu?" nàng cố ý dắt tay cô lướt ngang qua Liêu Thông rồi ngồi xuống băng ghế cây, tay giả vờ như lấy gì đó từ cổ Khiết Khiết, cũng rất lịch sự hỏi lại.
Liêu Thông trong lòng nhức nhói, gượng cười.
"Tôi cũng giống em thôi, hôm nay rảnh mà, mua sẵn phòng hờ cũng tốt. Em nói đúng... Con người không ai không có lúc ốm yếu cả" nói xong, hắn không dám nhìn tới nàng nữa, càng không dám nhìn cô, sợ nhìn thấy dấu vết kia mà đau lòng. Biết rằng, nàng đã dành sự âu yếm đối với cô gái Khiết Khiết kia rồi. Hắn đành chết tâm.
"Anh Liêu Thông! Tới lượt anh..."
A Hảo từ cửa chính bước ra, thấy cô ngồi trong sân nhà mình, lòng hơi vui.
Kế, thấy sự xuất hiện của Chu Bách Yên, nụ cười mỉm tan đi.
"Được!" Liêu Thông đứng lên, đi thẳng vào trong.
A Hảo lẩn quẩn quanh đó, chốc lát mang bình trà mới châm cho những người lớn tuổi còn lại. Lúc đi ra mang theo hai cốc nước lọc, đặt trước mặt bọn nàng.
"Hai người uống nước! Là ai bệnh thế?" miệng hỏi mà mắt ngó cô lơm lơm. Đúng ý nàng, nàng muốn a Hảo nhìn cô lần này.
Quả nhiên a Hảo đứng trời trồng nhìn Khiết Khiết, mấy dấu vết đó... Nhìn sang Chu Bách Yên, mắt trầm xuống.
"Mua phòng hờ thôi, cảm ơn nhé!" nàng làm ra vẻ vô tư uống lấy ngụm nước, cười đùa cưng nựng véo chóp mũi cô.
Bạch Khiết tâm tính tự nhiên, bị nàng ghẹo thì cười luôn. Không biết cũng không để tâm cô gái cho cô kẹo đang mang vẻ mặt như thế nào.
Nhà Tào Lĩnh có một tấm gương to bằng cánh cửa sổ gắng luôn vào vách trong phòng ngủ. Chu Bách Yên cầm di động kiểm tra cột sóng, định bụng ngày mai sẽ đến miếu thần rừng một chuyến, lâu rồi nàng chưa gọi về nhà, chắc Nhan thẩm sẽ lo lắm.
"Khiết Khiết, Ngủ rồi sao?" nàng vào phòng, trên giường cô đã nằm ngay đó, trùm chăn kín mít.
Lạ thật, hôm nay tại sao ngủ sớm vậy, nàng nhìn đồng hồ, mới tám giờ tối thôi.
Tiến lên giường, khều khều.
"Khiết Khiết~"
Người trong chăn nhúc nhích, cục cựa.
Nàng nắm mép chăn giở ra. Bạch Khiết hệt như trúng tà, giật bắn người, lập tức nhảy xuống giường, cả người co rúm ngồi một góc. Nàng thấy lạ, leo qua giường trực tiếp sán tới gần. Sờ trán đại ngốc.
"Làm sao thế này? Khiết Khiết không khỏe chỗ nào?" trán không nóng cũng không lạnh, trông cô như cố né tránh nàng vậy, mắt ngó đâu đâu.
"Sao vậy chứ? Hồi chiều vẫn bình thường mà, nào, trong người không khỏe thì nói ra, làm Yên Yên lo lắng lắm biết không?"
Thế mà Bạch Khiết không phản ứng, mấp máy môi.
"Bệnh, bệnh.. Đừng gần, Yên Yên xa ra" cô nói trong uất ức, di người ngồi sát vào vách nhà, không toại ý muốn gần nàng nữa.
Chu Bách Yên nhìn hành động lấy tay che kín cổ của cô. Bệnh gì ở cổ chứ? Nghĩ ngợi một lúc, không phải chứ, đừng nói bị lác ngứa nha.
"Bệnh gì? Để Yên Yên xem..." nhanh tay gạt hai bàn tay đang che giấu kia, bỗng dưng phụt cười.
"... Bệnh? Có phải mấy dấu đỏ này không?"
"Đừng sờ..." cô gạt mạnh tay nàng ra, phóng người lên lên giường, đắp chăn kín mít luôn.
Nàng cảm thấy buồn cười, bụm miệng cố nhịn, chắc là thấy dấu hôn rồi, trong phòng có gương cơ mà, đại ngốc ơi là đại ngốc. Đây chẳng phải là bệnh gì cả, nhắm chừng... Tưởng rằng là bệnh nan y.
"Nào... Bệnh này dễ trị lắm, không có lây nhiễm, để Yên Yên xem nha"
Cuối cùng đã dỗ được cô, nàng xem hết trái phải, ngoài vết hôn ra thì không có gì nữa.
Chu Bách Yên cười có ý đồ, dùng ngón tay ve vãn trên môi cô. Bất ngờ hôn cái chụt rồi gục đầu vào hõm cổ của cô mà cười khúc khích.
"Cái này không phải bệnh, là Yên Yên ngẫu hứng mà thôi, ngốc thật" ngón trỏ điểm nhẹ lên chóp mũi Khiết Khiết. Nàng ngồi dậy xoa nhẹ trán cô.
Chỉ có cô là không hiểu, mù tịt tròn mắt nhìn nàng. Nàng ngẫu hứng? Ngẫu hứng thì sẽ xuất hiện mấy dấu đỏ này sao?
Biết cô ngây ngô trong những chuyện riêng mật, nàng không muốn gây khó dễ. Bèn nắm lấy tay cô mà giơ lên nhắm ngay vùng cổ tay da mịn, hôn lên.
"Nhìn này, có giống vết trên cổ không?"
Gật gật đầu, mắt mở cực lớn nhìn vết đỏ ở trên tay.
"Đây là... Ngẫu hứng, giống như bây giờ Yên Yên hôn lên đây này, hôn lên cổ của Khiết Khiết này, tất cả sẽ hiện lên vết đỏ"
Cô thắc mắc, đem tay sờ nhẹ dấu vết trên tay, làm cách nào cũng không làm nó biến mất được.
"Đừng bôi, sang vài ngày nó sẽ tự mất thôi, a Yên Yên buồn ngủ quá, ngủ nha" đi tắt đèn, nằm trên giường, lắng nghe tiếng tim cô.
Cô không động tĩnh, tự nhiên trong ánh đèn lờ mờ của chiếc đèn ngủ nhỏ xíu mà rục rịch.
Cô lại nhớ đêm qua, tay luồn vào áo Yên Yên, xoa nhẹ.
"Khiết Khiết đừng... Nhột làm sao ngủ được" nắm tay lôi ra đặt bên ngoài. Nàng tự dưng lại muốn ngủ.
Thế mà không chịu thua, quấy phá nàng suốt, tay cứ muốn luồn vào da thịt non mịn. Có sự màu nhiệm nào đó hối thúc cô, mũi ngửi hương tóc nàng, không cầm lòng được hôn vào gáy nàng một cái. Chu Bách Yên bị nhột co rúm người, quay sang ôm lấy cô, không cho làm loạn.
"Hôn một cái... Yên Yên.. Hôn một cái" gấp rút ra mặt, trông cô thật quẩn bách.
Nàng liền đưa tay chặn môi cô, tên ngốc này có khi rất cố chấp, nếu không cho hôn nói không chừng cô quấy nàng tới sáng luôn.
"Hôn rồi ngủ, không được nháo"
Vừa nói xong, cô đã thi hành ngay, hôn nàng rất nhẹ nhàng. Yên Yên đáp lại bằng những lần mút nhẹ. Không ngờ cô không chịu dứt, cố tình dây dưa thêm. Tay lén lút luồn vào trong, xoa bụng phẳng lì của nàng, khiến cho nàng rùng mình nổi cả da gà. Tay cô nghịch ngợm di dời, chạm vào viền áo ngực, lúc này nàng sực tỉnh, dứt môi ra ngay. Trình độ hôn của cô... Sao tiến triển nhanh như vậy? Lại còn... Lại còn cái tay kia, a đại ngốc của nàng có tạp niệm rồi, muốn... Ấy ấy.
Nhận ra chưa phải lúc, đẩy nhẹ cô ra, ôm cô cứng ngắt. Không cho manh động. Nàng thì thầm trong đêm tối.
"Khiết Khiết! Ngoan nào.."
Thôn Thác Sam mấy trăm năm mưa thuận gió hòa. Địa thế tuy có chút hẻo lánh hoang vắng nhưng điều kiện sinh sống không eo hẹp, đặc biệt... Còn truyền những câu chuyện kỳ lạ khó tin.
Sáng ngày chủ nhật yên tĩnh, mảnh đất trồng khoai ở sau nhà đã có thể thu hoạch, Chu Bách Yên thấy mấy củ khoai to mập, tuy rằng không nhiều cho lắm nhưng vẫn dành một ít cùng mấy hoa quả khi đi rừng thu hái được biếu cho dì Tào. Dần dần nàng cảm thấy sự sống ở nơi này cực kỳ tốt đẹp, dân làng biết chia sẽ thảo thực, đoàn kết và khá thân thiện, ngoại trừ mấy thành phần giống như lão Ha ra ai cũng đều hòa hảo với nàng.
Nhân lúc trời còn sớm, buổi chiều mang theo đại ngốc chạy tới ngôi miếu thần, may mắn di động thu được tí sóng, nàng liền gọi về Nhan thẩm xem tình hình thế nào, thế nhưng có vẻ như thím ấy bận việc gì thì phải, không bắt máy.
Nàng ôm mặt buồn xo ngồi dựa vào cột gỗ trước miếu, tâm tư theo cơn gió mà lúc yên lúc động.
Bỗng sau lưng có tiếng chân người, Chu Bách Yên theo quán tính quay lại xem ai, nhìn một cái thót cả tim, giống như điện giật bật người đứng dậy.
"A haha... Cô gái, thật xinh, thật xinh!"
Lão Ha gật gù ôm chai rượu, bước đi hơi loạng choạng tới gần, đôi con người lừ đừ mà nham nhở nhìn nàng.
Tình huống khủng khiếp này nàng chẳng thể nào bình tĩnh, nuốt nước bọt gọi lớn tên cô.
Lúc nãy cho phép cô đi tới chỗ cây quả xanh hái trái, mà cái cây đó nằm khuất sau miếu thần, nàng gọi, cô nhất định phải nghe đó nha.
Thế mà bóng dáng ngây ngô kia đâu mất, đùng một phát khiến đâm loạn tim gan. Bây giờ... Rất vắng.
"Gọi ai vậy?... Này cô gái, cô uống rượu với lão đi, haha chúng ta cùng nhau uống" lão già giống như lúc tỉnh lúc say, không thấy ai ngoài nàng nữa thì bạo gan đi tới gần, phe phẩy vạt áo, mùi mồ hôi do lâu ngày không tắm bốc lên ngửi muốn ngất xỉu.
Chu Bách Yên nàng sợ hãi lùi hai bước, mặt hơi nhăn, hét lên.
"Đồ đại ngốc! Chị đâu rồi?"
Thâm tâm ao ước cô mau xuất hiện, mau mau xuất hiện, cứu nàng ra khỏi "bình giấm" này. Lại nói nàng sợ lão ta giở trò gì đó, ở đây giờ vắng tanh, chẳng thể thấy ai đi rừng đốn củi vào giờ này. Nàng quả thật sợ đến muốn ngất đi, cố gắng kiềm chế, ngất xỉu trong tình thế bây giờ chẳng phải sẽ thành miếng mồi cho lão già này sao?! Tuyệt nhiên không được.
"Đại ngốc... Đại ngốc là tên đần kia sao? Cô gái này a, cô gái này a, lão đây đang rất vui vẻ, haha muốn thử mùi tình ái hay không? Đừng chê lão già nga, thật ra lão rất sung sức, haha" vừa nói vừa cười lại vừa nuốt nước miếng trong miệng. Lão Ha nâng tay uống ngụm rượu cho nóng người, vồ tới bắt lấy nàng. Tinh thần nàng tỉnh táo hơn nữa cảnh giác rất cao vì thế mới né tránh được mống vuốt của một gã già dâm tặc.
Không rõ phải chăng trời còn có mắt hay không, đại ngốc đi về tới gốc cây, thấy hiện cảnh ấy buông luôn mớ quả ngọt xuống đất, nhanh chóng chạy lại dang rộng hai tay đứng chắn trước nàng... Phát ra một câu khiến cho nàng phải cố nhịn mới không cho cô một đạp.
Tên ngốc này nói: "Rồng rắn, rồng rắn"
Trò chơi cùng bọn trẻ trong thôn giờ được cô thực hành.
"Bớt quá là điên, lão nhìn chướng mắt, hừ" dường như cảm thấy không thể nào ra tay, lão Ha ôm bình rượu, người trở về với nhịp điệu khi trước, lắc lư say xỉn nhưng đó chắc chắn là giả vờ.
Chính vì thế, trên đường về nhà cô bị nàng giằng vặt bằng cách im lặng không nói một câu, nàng thề sau này sẽ không đến miếu thần một mình nữa, có cô cũng như không.
Bữa ăn tối, chỉ là món trứng chiên bình dị và đĩa rau xào cùng một bát canh to. Nàng vẫn còn ấm ức chuyện lúc chiều, ăn được một chén thì ngừng ăn, mang chén đi rửa rồi úp lên khay gỗ. Bỏ cô ăn một mình mà đi vào phòng ngủ.
Đây là điều khủng bố đối với cô!
"Yên Yên!" có ai đó lấp ló nơi chân giường.
Nàng quay lưng ra ngoài, không nói một lời cũng không quay ra nhìn cô một cái.
Thế giới của cô sạc lỡ đi một nửa.
Bạch Khiết bối rối nhưng cũng không dám làm càn, quay trở ra dọn dẹp đồ ăn thừa đặt vào tủ ăn, chén đĩa còn được cô sắp xếp ngay ngắn rồi đặt vào thao nước, cho chó nhỏ ăn cơm, đút chim con mấy con dế nhỏ, rồi sau đó xuống bếp nhìn quanh một lượt. Cô không biết rửa chén, đành rửa sạch tay, nhớ nhớ lại còn phải cầm bàn chải đi đánh răng.
Lúc vào phòng, thấy nàng ngồi ở mép giường, thút thít. Cô không biết nàng khóc là do nguyên do gì, đi tới ngồi cạnh, liền bị nàng cự tuyệt đẩy ra.
"Yên Yên!... Sao khóc?!"
Lập tức Chu Bách Yên tựa như quả đại pháo được châm mồi. Bùng nổ.
"Khóc? Làm sao không khóc được chứ, hồi chiều ai hồn nhiên chứ hả? Là chị đó, người ta bị sàm sở thế mà còn ngây ra chơi trò rồng với chả rắn, chị là tên ngốc, ngốc hết thuốc chữa" bởi vì bức xúc, nàng không kiềm nén bảo cô ngốc. Giọng nói bình thường vốn ngọt ngào thế mà bây giờ lạc đi.
Cô chớp mắt vài cái, mím môi. Có vẻ nàng đang rất giận cô.
"Ai?... Sàm sở"
"Cái đồ ngốc này, là ông lão Ha, lão Ha đó, ông ta là người xấu" nàng lấy tay chùi mi mắt, bực bội nằm xuống giường, tiếp tục khóc.
Nhớ lại, Khiết Khiết quay cuồng trong suy ngẫm, lát sau có thể đã thông não, nằm xuống, sờ vành tai của nàng.
"Bảo vệ Yên Yên mà..."
Lời nói thì thầm bên tai, Chu Bách Yên có phần mềm dạ nhưng vẫn ngoan cố. Không ngại mặt mũi tèm lem quay ra đối diện mặt cô.
"Bảo vệ cái gì? Hồi chiều là ai muốn chơi rồng rắn hả? Chị..." nửa câu thì tức không chịu nổi, im bặt trừng cô.
Ít nhiều cô cũng nhận ra là nàng đang trách mình ham chơi, cô sợ nàng khóc, sợ nàng giận. Trong đầu luân phiên tự hỏi làm sao làm nguôi giận nàng, cô thực ngốc, cô tự mình nhận mình ngốc rồi.
"Ông ta xấu, ông ta xấu, sau này bảo vệ, Yên Yên! Đừng... Giận"
Ý tứ kia còn quá nông cạn, làm sao thuyết phục cục giận trong lòng nàng a.
Chu Bách Yên đột nhiên nhìn cô đăm chiêu, ngừng khóc.
Mắt nhìn mắt, mặt đối mặt...
Nàng chủ động tiến gần, lúc gần môi cô thì...
"A..."
Địa bàn ở cổ in lên vết răng nổi trội, chút máu rớm ra, tạo nên những dấu răng in sâu vào da thịt. Bạch Khiết ôm cổ nhìn nàng, mặt nhăn như ăn trúng ớt.
"Hãy nhớ câu nói này của chị, đồ ngốc ngủ đi" nói xong thì nằm xuống, đắp chăn tới ngực.
Cô vì thế mà ngẩn ra một hồi, như bị nàng thôi miên, nằm bên cạnh không dám ôm, rất sợ nàng lại giận.
Chu Bách Yên tâm mềm, không thể giận lâu. Nàng hiểu sự ngây thơ kia, làm thế nào để cảm thông? Nhớ về chuyện ban chiều lòng không khỏi vướng bận và lo sợ. Lão Ha, lão ta thật đáng sợ, tốt nhất sau này nàng không nên đến chỗ vắng. Mà dạo gần đây tâm tình nàng bỗng dưng rất dễ bị kích thích, bớt quá cô không nhận thức được người xấu với người tốt là như thế nào, nàng xem như nguôi giận, nửa đêm lần tay sờ vào vết cắn trên cổ người ta. Lòng hơi đau.
Sờ thôi đã biết rất sâu rồi, lòng nàng hối hận ghê gớm.
Và ngay sáng hôm sau, Chu Bách Yên mới phát hiện...
Vết cắn đêm qua thành thật không cạn như nàng tưởng. Dấu răng in vào da thịt bắt đầu tím lên, còn thấy ít máu rỉ ra từ miệng vết thương nữa.
Lúc chạm vào, đại ngốc lập tức nhăn mày, trông khá khổ sở.
Dẫu sao đêm qua đã hứa sẽ không như thế nữa, sẽ bảo vệ nàng. Nàng không hẹp hòi để tâm lại chứng kiến "hậu quả" để trên da thịt cô. Đau lòng vẫn là đau lòng.
Nàng cho cô mặt áo hoodie xám, ở trên cổ băng bó sơ sài, sang nhà dì Tào hỏi xem có thuốc gì để bôi hay không, thế mà lúc đến nơi, chỉ mỗi anh a Hùng ở nhà, anh ta bảo chị a Liên và dì Tào đi mua một ít đồ rồi.
"... Cô Khiết Khiết gãy cổ sao?" Tào Hùng đang ngồi trên võng, ôm tiểu Miên Miên cùng chơi đùa, nhìn băng trắng quấn quanh cổ của cô mà phát khiếp.
Chu Bách Yên cười gượng, xua tay.
"Không phải, không phải... Ừm do bị nhánh cây quẹt trúng mà thôi, em sợ chị ấy nhiễm trùng cho nên dùng băng vải hơi nhiều một chút, anh có thuốc gì trị vết thương không, bên nhà anh Tào Lĩnh em tìm không có" tác giả của vết thương là nàng, tự nhiên bây giờ lại cảm thấy tội lỗi ghê gớm, bởi thế nhất định sau này phải cảnh cáo cô, răng nàng sắc, đừng chọc nàng a.
Tào Hùng nhìn quanh nhà, để tiểu Miên Miên nằm một mình, hắn đi tới tủ gỗ nhỏ gần cửa sổ, mang tới một lọ thuốc.
"Cô lấy cái này bôi cho cô ấy thử xem, tôi đi săn có lần bị chó sói cào trúng, vết thương sâu cũng sẽ lành mà không lưu lại sẹo, nhưng lúc bôi vào hơi khó chịu"
Đôi mắt của nàng nhìn lọ thuốc chăm chăm, có thuốc dùng là may rồi, nàng làm sao có tâm tư đi để ý hạn sử dụng làm chi, cám ơn Tào Hùng rồi kéo đại ngốc về nhà.
Trưa, ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, nàng còn chuẩn bị quần áo cho cô tắm rửa, cuối cùng bảo cô ngồi trong phòng chờ mình.
"Lâu..."
Chu Bách Yên mới bước vào đã bị cô phê bình, nàng tắm lại còn gội đầu, đương nhiên là lâu hơn lúc tắm rồi.
"Yên Yên gội đầu nữa mà... Này... Sao không tự lau tóc đi, vẫn còn ướt" nàng vừa lau tóc vừa tiến tới giường, tới nơi mới thấy mái đầu ướt sũng của cô, bèn nhắc nhở.
Đại ngốc phân tâm nhìn nàng, không hiểu cớ gì thất thần ngây ra. Đôi mắt tập trung nhìn chỗ nào đó...
"Không được nhìn chỗ này..." từ ánh mắt của ai kia xéo xuống, Chu Bách Yên lập tức lấy hai tay che ngực, ây da, ây da, nàng thất thủ thật mà. Lúc nãy quên mang theo áo lót, bây giờ mới ngượng ngùng như thế này nè.
Ở phương diện nghe theo nàng, cô rất khá.
Không dám nhìn nữa. Trong đầu âm thầm tự nhủ.
Tại sao trên ngực Yên Yên--- mọc ra hai quả nhỏ?
Bình thường cô không thấy, không thấy bao giờ.
"Khiết Khiết! Ngồi thừ ra đó làm gì, đến đây!"
Không trách cô nhìn chỗ không nên nhìn, tóc nàng mau khô, giờ muốn giúp cô lau khô tóc, nàng cầm lấy khăn lau bảo cô đến gần.
Trên đời này, không ai là hoàn hảo toàn vẹn, ông trời lấy đi thứ này, tất nhiên sẽ đền bù cho cô cái khác. Vóc dáng đại ngốc hoàn mỹ, nhan sắc thì không cần nói tới, tóc cũng mượt thế này, chân tóc đến ngọn suôn mượt, màu nhuộm cũng không thể nào làm giảm độ bóng bẩy của chất tóc. Lau lau một hồi sẽ rất nhanh mà khô đi.
Lúc này, đôi mắt của cô không còn cất giữ vẻ bất thần. Nhìn nàng có chút tư vị của kẻ đang yêu. Ánh mắt tuy ngây ngô nhưng thực sự ấm áp trìu mến tràn đầy.
"Thơm quá.."
Nàng đang lau phần tóc trên mái, nghe thế liền hỏi lại.
"Thơm? Cái gì thơm?"
"Yên Yên, đó!"
Sặc, hôm nay đại ngốc thật dẻo miệng. Nhưng mà khiến nàng vui lắm, ngọt ngào lắm.
"Ngọt miệng... Vết thương trên cổ... Phải bôi thuốc mới không đau, ngồi yên đây"
Chu Bách Yên rất nhanh trở về, tay còn cầm lọ thuốc Tào Hùng đưa.
"Ngồi yên, bôi thuốc vào là không có sẹo" tay cầm tăm bông, thấm ít thuốc rồi kéo cô lại gần. Mới đầu cô còn rất ngoan ngoãn nghe theo, đến khi chất thuốc thấm vào trong da thịt, rát kinh người. Thế là không cho nàng bôi nữa, muốn chạy ra ngoài nhưng kịp thời đã bị nàng túm chặt, nhân lúc cô sơ ý đẩy cô nằm xuống giường, ngang tàn bá đạo ngồi trên bụng cô, không cho cơ hội tẩu thoát.
"Nào, biết sẽ khó chịu nhưng chị phải cố lên" vẻ mặt cô nhăn nhó, tay chân cựa ngoậy muốn đem nàng xuống, Chu Bách Yên nhanh trí liền quặp chặt đùi, mông bây giờ có thể nói đã dính vào bụng cô không rời, xem ra câu nói này không ăn thua.
"Ngoan ngoan, Yên Yên sẽ đền bù lại mà" nói là làm, kê miệng hôn cái chóc lên môi cô ngay. Nhân lúc cô còn ngơ ngác, mà bôi thuốc lên vết thương.
Thôn trưởng tổ chức tiệc tại nhà, mời tất cả thôn dân đến dự, nàng cũng muốn đến nhưng ngại chuyện vết thương trên cổ của cô chưa lành, lúc vô cùng tuyệt vọng thì mưu kế nhảy ra, nàng đưa cô khăn choàng màu xám, quấn quanh cổ là có thể che đi vết thương kia rồi.
Dọc đường đi còn có chị Lỗ Tiết, anh a Kiền không đi, bận ở nhà làm bẫy thú. Có chị cùng đi nàng sẽ không thấy sợ chi nữa.
"Em sợ ma không?" trên con đường vắng lặng trong buổi chiều tối, chị Lỗ Tiết đi phía sau tự nhiên hỏi nàng như thế. Chu Bách Yên hơi mở to mắt, miệng giật giật như thể câu hỏi này đang đánh vào tâm lý sợ ma của nàng.
Nàng phía trước tay trái cầm chặt đèn pin, tay phải siết nhẹ tay của đại ngốc, cười cười trả lời:
"Cũng không sợ lắm ạ, mà... Ở đây có sao?" lúc nói, bụi cỏ tranh bên đường tự dưng nhúc nhích, nàng liền soi đèn tới. Thở phù khi thấy đó là con gà mái.
"Trưởng thôn đó, mỗi năm vào ngày này đều kể chuyện ma, mà chuyện ma toàn bắt đầu trong thôn chúng ta"
Chu Bách Yên giả vờ cứng rắng, thở phù đi nhanh thêm chút, nhưng vẫn kịp quăng lại lời nói sau lưng.
"Nhanh nhanh, em cảm thấy sương xuống lạnh người rồi."
Sự tình chị Lỗ Tiết nói quả nhiên không đơn thuần là dọa nàng chơi a. Tuy rằng dân làng không đến đầy đủ, thế mà ngoài sân đã chật kín ghế ngồi, đa số là thanh niên và thiếu nữ.
Nàng còn nghe phong phanh, đây đúng ra lễ hội cập kê, một số người đã có gia đình cũng đến nhưng toàn là phụ nữ đến xem vui. Ban đầu trưởng thôn mang bánh mức tiếp đãi, kế đó đứng giữa sân tiên phong làm người đốt đóng lửa sáng bừng. Mấy thanh niên khoảng mười sáu, mười bảy giành lấy phần việc khuynh vác chum rượu gạo to ra ngoài, rót cho mỗi người một chén uống cho ấm cái bụng. Thú thật, nàng không am hiểu về loại rượu tự ủ này, hớp một ngụm thì mặt mày đã đỏ lên, lúc ở trong bụng còn ấm nóng dạ dày, hơi men xộc lên mũi xém chút chịu không nổi mà nhảy tưng tưng. Đại ngốc kế bên phập phòng lo lắng, hở vài phút là cầm chén trà đưa cho nàng uống vã rượu. Rất chu đáo.
Hôm nay trăng thanh, trời đêm giăng đầy những ngôi sao nhỏ lấp lánh, lấp lánh như kim cương. Nam thanh nữ tú trong hơi men ngà ngà say trở nên cực kỳ thích thú. Mấy cô gái nhỏ hồng mặt e thẹn, mấy cậu thiếu niên thì miệng cười cười suốt. Chị Lỗ Tiết biết bọn nàng là một cặp, chủ ý dắt ra ngồi riêng bên ngoài.
"Haiz, nhớ năm đó, anh a Kiền cùng chị cũng giống như bọn trẻ ở đây vậy" chị Lỗ Tiết thở dài, mắt như hồi tưởng nhìn đâu đâu.
Nàng nghe thế hỏi đến, thầm nghĩ đôi vợ chồng sớm hôm hòa thuận âu yếm bên nhau như vậy, chắc chắn yêu nhau sâu đậm lắm đây.
"Ngày trước, anh a Kiền như thế nào hả chị? Có giống cậu thanh niên kia không?" nàng vừa bụm miệng cười, tay chỉ về một hướng xa. Gần thềm nhà, là cậu thanh niên mặt đỏ gay, e thẹn nắm tay cô gái nhỏ, cô gái nhỏ không muốn giữ ý tứ cười miệng toác tận mang tai, đem chén rượu uống cạn.
Tuy tình cảnh này hơi ngược một chút nhưng mà cậu ta vẫn bày ra vẻ mặt say đắm tới nỗi mặt đần ra.
Sau khi nhìn, chị Lỗ Tiết khẽ lườm nàng một cái, vỗ vai nàng trách.
"Làm gì có, chuyện của hai anh chị lãng mạng hơn nhiều, em muốn biết không?"
"Muốn ạ! Chị kể đi" tất nhiên nàng lập tức đáp ngay.
Chị Lỗ Tiết e hèm mấy tiếng, ngồi thẳng lưng ra dáng là một người kể chuyện giỏi, bắt đầu kể hết.
Câu chuyện của hai anh chị không sóng to gió lớn, vốn dĩ còn cảm thấy rất đỗi bình dị. Ngày đó cha mẹ anh a Kiền không phải người thôn này, mới chuyển đến cho nên còn xa lạ lắm, cha của chị Lỗ Tiết vốn là thợ săn lại ở gần kế bên, mỗi lần săn được nhiều thịt liền biếu gia đình bên anh. Dần dần hai anh chị cũng quen biết nhau, lâu ngày sinh tình. Đúng vào ngày này của rất nhiều năm trước, hai người bắt đầu để ý lẫn nhau, tâm tình đối phương không ai dám nắm bắt. Cũng vì chần chừ suýt chút nữa chị Lỗ Tiết đã trở thành vợ của người khác, ông Lỗ thấy chị khóc lóc, không ép gả cho người kia nữa, thấy anh a Kiền biết tiến bộ lại ngoan cố muốn lấy chị làm vợ, đành ưng thuận. Cho nên mới được như hôm nay.
Nàng nghe xong, vô thức mắt chuyển sang màu tăm tối mụ mị. Cha của nàng... Liệu khi nào quan tâm nàng như vậy. Ông ấy muốn gả nàng cho Hoắc gia, là hôn nhân thương mại, không để ý tới hạnh phúc của nàng. Chu Bách Yên lại nhìn vẻ mặt ngô nga ngô nghe từ Khiết Khiết, không hiểu vì sao rất muốn nằm trong lòng ai kia khóc lóc tủi thân.
Đến tám giờ, đống lửa bập bùng được chất thêm củi khô, âm thanh răn rắc cùng mấy bụi lửa nhỏ tí bay lên không trung rồi lụi tắt. Trưởng thôn sai Liêu Thông mang ra một đấu đậu phộng khô, châm thêm trà, mời mọi người dùng. Câu chuyện của năm nay được chú ấy kể với chất giọng trầm trầm, Chu Bách Yên cùng máy người khác lắng nghe tới mức không còn để ý gì xung quanh nữa.
Chuyện kể về thời điểm hơn trăm năm trước, thời điểm cái thôn nhỏ này chỉ mới được khai khẩn, ít người chung sống. Năm đó là mùa đông, trời giá rét tới nỗi ai cũng đều không dám ra ngoài, mỗi nhà có một lò lửa tự đắp bằng đất, hễ tối đến sẽ ngồi vây quanh, uống trà nóng cho qua cơn rét buốt. Trong thôn có hộ gia đình mới chuyển tới không lâu, nhà đông trẻ con, hàng ngày cha mẹ của bọn chúng phải khai khẩn đất làm nương rẫy, đứa con trai lớn tên a Tồng cùng lắm chỉ mới mười hai tuổi, mỗi ngày đều phải chăm nom lo lắng cho những em nhỏ, nhà lại không khá giả, quần áo không cái nào lành lặng, đầu mùa thu, cha mẹ a Tồng đã đi làm ăn xa, cậu bé phải gánh vác thêm nhiều việc. Mấy ngày trước còn lên rừng nhặt củi, mang theo những đứa em. Trưởng thôn năm đó là ông nội của chú Liêu, sợ mấy đứa trẻ nhà a Tồng lạnh cống, trong nhà còn dư một ít củi, khoai và mớ quần áo cũ, liền không ngại mang sang. Lúc tới nơi trời đã nhá nhem tối, căn nhà của a Tồng lại không sáng đèn, ông thấy vậy thì âm thầm kêu kỳ lạ, bọn trẻ rất sợ tối, chẳng lẽ là không có trong nhà?
Ông định quay đầu đi về nhưng tai nghe thấy những tiếng xì xào, âm thanh phát ra từ bên trong ngôi nhà. Ông sợ là có trộm, đặt đống đồ xuống thềm, len lén mộp người bò tới cửa sổ. Bên trong tối om, ánh sáng từ chiếc đèn bóng gần cạn dầu, dường như đã đốt từ mấy ngày trước rồi.
Những âm thanh xì xào ngày càng nhỏ rồi tắt lịm, thấy lạ mới mở toan cửa ra xem là ai, sự tình trước mắt không cách nào tả nổi, những bóng đen nhỏ bé ngồi quanh bếp lửa tối om, đây là những đứa trẻ, những ánh mắt màu máu nhìn ông, quần áo loang lổ máu tươi, đứa em gái nhỏ nhất của a Tồng bụng rỗng toét, cánh tay trái mất đi phân nửa, đang nhoẻn miệng cười hăn hắc, những đứa bé còn lại cũng không kém gì, có đứa mất đi hai chân, có đứa cổ lặt lìa, có đứa giống như chuột gặm còn nửa thân người. Ông lạnh toát cả sống lưng, ở đâu đó gần cửa sổ phát ra tiếng khóc oai oán, ầm một cái gương mặt máu rơi liễu nhiễu của a Tồng xuất hiện, quần áo máu ướt đẫm, một con mắt bị thứ gì đó moi ra, miệng tràn máu tươi, giơ ngón tay trỏ duy nhất còn lại trông bàn tay trái chỉ về hướng Bắc. Trưởng thôn tiền nhiệm năm đó sợ sắp tè ra quần, chính mắt nhìn bàn tay không còn một ngón bên phải sờ vào mặt mình, sau đó đột nhiên hôn mê. Lúc tỉnh dậy hoa tuyết đã rơi, cứ tưởng rằng mơ đến khi nhìn lại mớ tá hỏa. Thì ra không phải là mơ, quả thật ông đã gặp quỷ. Dân làng nghe tin thì thử lần tìm lên phía bắc, sau hai ngày tìm kiếm rốt cuộc cũng tìm ra, những cái xác nhỏ bé nằm chơ vơ ngoài bìa rừng, thân xác đúng là bị thú hoang xé nát, giống y như ông nhìn thấy. Dân làng vì thương cho những đứa trẻ, sau khi cha mẹ bọn chúng về làm ma chay, họ đã đau thương ngất lên ngất xuống, cuối cùng không chịu nổi day dứt ôm nhau nhảy xuống đèo. Sau đó, nghe ta thường truyền tai nhau rằng, mỗi lần đi ngang qua căn nhà nhỏ của a Tồng, còn nghe tiếng ru thê lương của mẹ bọn trẻ, tiếng bé gái khóc, tiếng chẻ củi. Căn nhà ngày càng hoang tàn, mười mấy năm sau được người trong làng đốt cháy, mảnh đất ngay đó xây lên ngôi miếu nhỏ, hễ ai đi ngang cũng đều thắp nhang.
Câu chuyện kết thúc, các cô gái cứ nắm chân nắm tay hỏi trưởng thôn mảnh đất nhà a Tồng đó ở đâu, sau còn tránh mà không đi ngang. Trưởng thôn cười xòa, nói tỉnh queo.
"Mảnh đất đó sớm đã là được chính phủ quy hoạch xây thành chợ rồi, nằm cách đây rất xa"
Như vậy mấy cô gái mới thở phào nhẹ nhõm, mà nàng cũng không còn sợ hãi. Câu chuyện của chú Liêu đa phần là kinh dị nha, nghe mà ám ảnh.
Chính vì thế, Chu Bách Yên cho dù có người cho vàng cũng không dám về nhà một mình, mà đậu phộng khô của nhà trưởng thôn ăn rất được, lại thêm trà hoa nhài tự ướp, đậu phộng bùi béo vừa đủ, trà thơm lừng ngọt miệng, ngồi dựa vào vai đại ngốc ngắm sao, ai u thật hợp tình nha.
"Chị Khiết Khiết, chị Yên Yên! Hai người không tham gia sao?" từ đâu, bóng dáng nhỏ nhắn trẻ tuổi xuất hiện trước mặt hai người. Chu Bách Yên lúc đầu còn không nhận ra mình và cô đã quen biết em gái này chưa, nhìn kỹ một chút mới nhớ ra, là cô thiếu nữ ngày trước hay tới nhà xem con chim nhỏ, Khiết Khiết cũng phóng khoáng cho cô ta xem.
"Tham gia? Chẳng lẽ lại có tiệc tùng gì hả em?" thấy em gái này hiền lành, nàng không tí đề phòng, thân thiện hỏi lại.
"Chị là người vùng khác chắc là không biết rồi, chút nữa còn chơi trò bốc thăm đó, sẽ có tấm giấy nhỏ cho chúng ta viết tên mình vào, rồi bỏ vào thùng kín, sau đó mỗi người lại rút một thăm, nhìn mặt nhau mà đoán ai là người cầm lá thăm tên mình. Những người không đoán đúng thì phải bị phạt đó." em gái này miêu tả rất kỹ, quơ tay diễn ý mà cứ như đang phô trương.
Chu Bách Yên nhận thức trò chơi này dường như là dành cho mấy bạn trẻ độc thân, nàng có cô rồi, cô cũng không chơi được, lắc đầu từ chối.
Em gái này thấy thế không kì kèo làm gì, đi vào đám người mất tăm.
Không khí xung quanh xôn xao. Nàng và cô cố tình ngồi khuất ở một góc sân, tuy là có lúc sẽ ngứa ngáy do bị muỗi đốt nhưng có thể an tĩnh mà ngắm sao. Ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm nay nằm ngay phương bắc. Nàng chỉ cần ngẩng đầu nhìn về hướng mái nhà của trưởng thôn, vui vẻ lấy ngón tay điểm nhẹ lên chóp mũi của cô rồi chỉ lên bầu trời.
"Xem kìa, ngôi sao kia là Yên Yên đó" nàng lanh lợi hoạt bát, mà ngôi sao kia lúc nào cũng lấp lánh ánh sáng vàng hoe, thật hợp.
Khiết Khiết nheo mắt cố nhìn, nghi ngờ mình nhìn sai cho nên cũng giơ tay chỉ ngôi sao mà cô cho là sáng nhất, thấy nàng gật đầu, cô cũng gật đầu theo.
Nó giống Yên Yên lắm, bất cứ lúc nào đều tỏa sáng trong mắt cô.
"Thế ngôi sao nào là Khiết Khiết hả?" nàng thích thú chuyển mắt nhìn gương mặt ngơ ngác kế bên, thầm đoán cô sẽ chỉ ngay ngôi sao bên cạnh thôi.
Bạch Khiết phân vân một hồi, buồn bã, đem ngón tay thon gầy chỉ tới một ngôi sao nằm cách xa mặt trăng, cách xa ngôi sao của nàng.
Đó chỉ là một ngôi sao nhỏ bé, lu mờ.
Chu Bách Yên thấy thế liền nhận ra cô đang nghĩ gì, mắt nhu mì không tả siết nắm lấy cả bàn tay cô đặt lên tim nàng, tay còn lại đương nhiên chẳng thể để không, âu yếm vuốt đường lông mày đậm sắc xảo.
"Không phải thế, Khiết Khiết là ngôi sao nằm cạnh bên ngôi sao của Yên Yên, ngôi sao đó tuy có chút... Ngốc nhưng mà rất đẹp... Khụ khụ, chính là tuy ngốc nhưng rất ngoan nha" nàng nhớ lần ở Hoành Mã, từng vô ý nói cô là đồ ngốc, đồ ngốc này liền giận nàng, cho nên khi nói câu này cũng không yên lòng, sợ bị giận lập tức bồi vào một câu mà nàng nghĩ cô sẽ thích, Khiết Khiết không thích bị nói ngốc nhưng còn ngoan thì vui vẻ chấp nhận ngay. Đây cũng là chuyện đáng làm nàng phân tâm suy nghĩ, ngôi sao mờ nhạt đến thế, cô tự cho rằng bản thân không nổi trội, chắc đang tự ti. Không, không thể như thế, nàng nhất quyết động viên cô mới được à.
Đại ngốc này không nói năng gì, tự nhiên nhìn nàng chăm chăm, tự nhiên cúi thấp âu yếm cùng với nàng cọ mũi.
Hành động này...
Chu Bách Yên mới vỡ lẽ, thì ra đại ngốc đang muốn nàng an ủi cổ vũ nha. Lại nói, cử chỉ thân mật này cũng không quá đáng, trái lại nàng còn thích thú nữa, mũi cô lành lạnh, trơn nhẵn không có mụn, sờ rất thích, cọ càng thích hơn.
Vì thế, có một số thanh niên rỗi hơi nhìn đâu không nhìn lại nhìn tới gốc cây ngay góc sân. Tận mắt thấy cảnh một cô gái xinh đẹp giữ chặt mặt người kia, cọ cọ, cọ đến xuất thần, cọ đến nhập tâm.
**
"Chị Yên Yên! Chị mau ra đầu thôn đi, chị ngốc ngốc bị rắn cắn kìa!"
Đứa bé có hai chùm tóc cột trên đầu, thân hình nhỏ tí chạy vào sân nhà một cách vội vã. Những đứa trẻ thường gọi cô là chị ngốc ngốc, chị ngốc ngốc hay chơi cùng bọn chúng.
Chu Bách Yên ngay hôm nay lại đến kỳ phụ nữ. Bụng đau lâm râm vẫn cố quét sạch lá trên sân, hay tin bấn loạn tới nổi quăng luôn cây chổi, mắt trố tròn xoe. Cầm tay em nhỏ cùng nhau chạy, vừa chạy vừa khóc hu hu.
"Ngốc ơi là ngốc!" Đây là rừng rú, rắn toàn có độc. Nghĩ lại thêm lo.
Thật tình, lúc tới đầu thôn đã không thấy cô ở đâu, em gái nhỏ tiểu Sang chỉ nàng vào một ngôi nhà vách gỗ, mới thấy cái chân ai đó lấp ló bên ngoài. Nàng đi tới nhìn kỹ, cô đang ngồi trên ngạch cửa nhà người ta, tay sờ sờ cẳng chân.
Không nấn ná, ngay tức khắc sốt ruột chạy vào. Bên trong nhà có người, là một người phụ nữ ngoài ba mươi, đang ngồi xổm giã thuốc đắp lên chân cho tên ngốc kia.
"Làm sao thế này! Chị đi đâu mà bị rắn cắn?" nàng giận lắm, sấn vào nhìn vết thương cô tròn méo thế nào.
Đại ngốc từ lúc tới thôn nhỏ đã tiến triển rất nhiều, ít sợ người lạ, ngày hôm trước còn có thể một mình đi chơi cùng với bọn nhóc trong thôn. Nàng không phải tự nhiên đổi tính thả rong cô đi lung tung như vậy, mà là muốn tập cho cô sự dạn dĩ. Trước lúc đi tất nhiên sẽ níu cô lại một lát, căn dặn đủ điều, sau đó hôn một cái ngay má, xem như đó là phần thưởng cả ngày dành cho cô.
Trước cũng lo nghĩ trong lúc cô "hành tẩu" cùng đám trẻ sẽ gặp chuyện, do nàng chủ quan, cứ nghĩ cô ngoan ngoãn đến thế, trong thôn ai cũng quý mến, chắc không xảy ra việc gì. Ai mà ngờ, cô hiền lành không đắc tội với ai, hà cớ gì đi đắc tội với rắn chứ hả, bị nó táp luôn kìa.
Nhìn cổ chân cô bị thứ lá xanh đắp lên, không thể thấy vết thương, nàng càng lo.
"Dì à! Vết thương của..."
"Ây da, đừng lo lắng, bị rắn nước cắn thôi, không có nọc độc đâu, đắp lá thuốc lên làm giảm đau mà thôi" vị này giống như quen nàng từ trước vậy, nói chuyện rất tự nhiên, đem mớ lá đã đâm nhuyễn đắp lên cổ chân Khiết Khiết, mới lấy vải sạch bó lại.
Chu Bách Yên nghe xong mới dần bớt lo âu, cám ơn dì ấy rồi kéo cô về nhà. Đám trẻ lấp ló ngoài sân như ăn trộm, trong nhà có nấu chè đậu đỏ nên gọi chúng vào. Ngồi ngay hiên nhà, đứa thì lấm lét, đứa chẳng dám nhìn nàng. Chu Bách Yên nheo mắt, chuyện rắn cắn nhất định có liên quan tới chúng nha.
"A Hinh! A Tì! Tiểu Sang! Chè không ngon?" nàng dùng ánh mắt dò xét nhìn đám nhóc.
"Không có, ăn rất ngon, ngon nhất từ trước giờ em được ăn" cô nhóc tiểu Sang lanh mồm nịnh nọt. Mấy đứa kia cũng chứng minh bằng cách xem chè như nước, nuốt trộng.
"Buổi sáng làm sao chị Khiết Khiết bị rắn cắn vậy? Khai mau chị biết hết rồi, các em rốt cuộc có thành thật hay không." nàng tiến thẳng vào vấn đề, không vòng vo, mắt thấy sắc mặt của đám nhóc như trụ đèn giao thông, hết xanh rồi tới vàng. Liếc qua "bệnh nhân" bị rắn táp, a "bệnh nhân" này thật biết hưởng thụ, ăn chè vui vẻ quên luôn cổ chân mình đang bị thương.
A Hinh đang ăn bỗng ngừng, đầu chân mày nhăn nhíu.
"Mọi chuyện cũng tại tiểu Sang hết, sáng chúng em rũ chị ngốc ngốc đi bắt cá con trong mương nước nhỏ đầu thôn, tiểu Sang thấy rắn mà không sợ, còn xem nó như dây thừng xoay vòng vòng chơi nữa, chị ngốc ngốc thấy thích, muốn làm giống tiểu Sang, em có ngăn nhưng không ngăn được." thằng bé mười tuổi hối lỗi, cúi mặt không dám ngẩng lên.
"Hứ! Thế cậu đứng yên à, cũng giành lấy con rắn xem như khúc củi tung lên rồi hứng sao, giờ đổ lỗi cho tớ" tiểu Sang bực mình liếc a Hinh, đôi mắt nhỏ của cô bé có nhìn về hướng nàng, sau đó vì sợ nàng mắng mà cúi đầu, khuấy chè trong bát.
Cô nhóc a Tì mới năm tuổi thường được đại ngốc bồng trên tay, nãy giờ im thin thít, thay vì hối lỗi, khoe khoang lên tiếng.
"Chơi vui, em cũng nắm đuôi nó xoay vòng vòng luôn"
Chu Bách Yên trong giây phút lòng thầm cảm thông cho con rắn có số mệnh xui xẻo kia, bị bọn trẻ đem làm trò chơi.
"Rắn đó tuy là không có độc nhưng các em không nên lấy nó mà chơi, bộ không sợ nó cắn chảy máu giống chị Khiết Khiết sao?" nàng không trách được, trẻ con trong thôn vốn từ nhỏ đã thích nghi với môi trường nơi đây, nàng thương chúng nhiều hơn là giận.
Tiểu Sang nhận ra nàng không la mắng, vẻ mặt non nớt nãy giờ vì sợ mà trắng xanh, nói:
"Bọn em đều biết cách bắt, chị ngốc ngốc không biết, nắm ngay phần thân, ngay lúc con rắn định há miệng cắn, chị ngốc ngốc mới buông ra, quăng nó xuống đất lại không ngờ nó thù dai, rơi xuống đất liền bò tới cắn ngay chân chị ấy"
Nàng yên lặng lắng nghe, hệt như đang nghe chuyện trinh thám, đồng tử co dãn theo từng động tác miêu tả của cô bé.
Chuyện cũng không quá nghiêm trọng cho nên nàng chỉ dặn dò bọn nhóc không được thấy rắn mà xem như thấy thú cưng, đến giờ cơm bọn chúng chạy về nhà, cô nhóc a Tì còn giơ tay bái bai với nàng nữa.
"Sao rồi? Còn đau không?!" thấy cô ngồi một mình ở thềm nhà, chó nhỏ cũng giở chứng làm nũng nằm ưỡn bụng phơi thây, nàng vừa chuẩn bị bữa trưa xong, đi tới ngồi bên cạnh.
Đại ngốc lắc đầu, nhìn nàng cười dịu dàng.
"Về sao không được như thế nữa, không nên bắt chước mấy đứa trẻ" cũng may lần này chỉ bị rắn cắn, không bị độc xâm nhập thân thể, nàng nhận ra mình hơi chủ quan, từ nay quản cô chặt hơn mới được.
"Đói bụng, ăn, đi ăn!" Khiết Khiết làm như nghe hiểu hết cả rồi, nắm tay nàng đứng lên, khi cử động còn chút đau nhưng không thể làm vơi đi sự ấm áp đang le lói trong tim cô được, Yên Yên không mắng bọn trẻ, không mắng cô, Yên Yên rất tốt.
**
Công việc của hai người hàng ngày không mấy nhiều, thời gian rảnh rỗi còn có thể la cà quanh thôn. Điều tuyệt vời hơn Chu Bách Yên phát hiện ra một cánh đồng cỏ xanh mướt nằm gần cuối thôn làng, nơi đó có một con suối nhỏ trong vắt.
Hôm nay cảm thấy là thời cơ tốt để thả con chim nhỏ về rừng. Sáng sớm đã tới nơi, ban đầu nàng đưa ra ý kiến thả chim thì cô còn không chịu, nói là còn chưa đủ lớn, nàng liền chỉ vào cái bụng núc ních của nó, bảo không thả sau này e rằng bị nuôi tới người đầy mỡ không bay nổi. Dỗ dành mãi cô mới chịu, chơi tới trưa đành nuối tiếc thả lồng cho nó bay đi.
Con chim nhỏ lúc đầu bay không thạo, quấn quýt trên cành cây, như biết ơn cô đã thả nó về rừng, lẩn quẩn xung quanh không bay đi, lúc lâu sau mới thẳng cánh bay cao, dần dần khuất xa không còn thấy nó nữa.
Mặt đại ngốc buồn xo kể từ đó.
Buổi chiều không có việc gì làm, nàng tưới nước cho chậu lan rừng treo trên nhánh cây ngoài sân, không ngờ lão già Ha từ đầu tiến vào, mùi rượu nồng đậm. Chu Bách Yên đăm ra sợ, chạy thẳng vào nhà, lão to gan lớn mật xiêu vẹo bước vào theo.
Gặp ngay Khiết Khiết vừa tắm xong, nàng ra sau bếp cầm con dao thái thịt làm vũ khí tự vệ. Đại ngốc lần này coi như không phụ lòng nàng, nhìn lão ta chằm chằm, đứng chắn trước nàng, bảo vệ.
"Tôi nói ông đừng có tới nhà tôi nữa, ở đâu thì về đó đi" nàng nấp sau lưng cô, duy nhất lúc nói thì đưa mặt ra.
Lão Ha ôm chai rượu, cười ha ha mấy tiếng.
"Người trong thôn cả mà, lão đến thăm, lão đến thăm thôi mà, hức" nốc cạn một ít rượu sau cùng, thân hình ông ta loàng choàng bước tới, không ngờ cô phản ứng mạnh, đẩy ông ta ngã nhào xuống sàn, lão già trông vẻ hậm hực lắm nhưng chả làm gì được, lấy ngón tay chỉ chỉ vào cô và nàng, rồi đi ra.
Chuyện này nàng đã nói với chị Lỗ Tiết sang sáng của ngày hôm sau, chị ấy giận dữ la ầm lên, còn bảo hễ lão Ha còn tới thì cứ hét to, chị và a Kiền sẽ chạy sang.
Chu Bách Yên quý mến tấm chân tình của hàng xóm, nhiều ngày sau đó lão Ha không động tĩnh. Nàng vì cảm thấy không có gì nghiêm trọng vì vậy hàng ngày gặp dì Tào cũng không nói về vụ việc lão Ha.
Trong thôn không biết vì sao lại có hổ, bằng việc mấy ngày trước lão già Ha tung tin đồn rằng, ở miếu thần xuất hiện dấu chân hổ to tướng. Trưởng thôn cùng dân làng có đến xác minh, dấu chân in lên nền đất kéo dài vào rừng sâu, đến bìa rừng thì biến mất do vậy tất cả đều ăn ngủ không yên mấy ngày qua. Trẻ nhỏ cũng không cho đi lung tung, đàn ông thì chẳng ai dám bén mạng sang bìa rừng săn bắt. Chu Bách Yên nghe tin có lão hổ xuất hiện, lúc ấy đang cùng cô mang quần áo đem phơi ở sân sau, bọn trẻ trong thôn thông báo khắp làng, đi ngang qua nhà nàng cũng lớn tiếng báo tin dữ. Nàng hơi run tay, tim giật thót lên, theo phản xạ nhìn qua đại ngốc.
Đại ngốc cũng nhìn nàng, cười.
Cười cái gì chứ, cô trắng trẻo thơm tho như thế, nàng càng thêm lo.
"Yên Yên! Có hay tin gì chưa?" ngoài cổng truyền tới tiếng của chị a Liên, hôm nay dường như không đi chăm sóc ruộng khoai của chị ấy, tay xách giỏ tre chạy xộc ra sân sau.
"Bọn trẻ mới vừa gõ trống đi ngang thông báo, em không ngờ hổ xuống làng thật" phơi nốt cái quần lên xào trúc, nàng mang chậu giặt quần áo đưa cho cô, cô thật ngoan, đem vào nhà cất rồi.
Chị a Liên tỏ như không phải vấn đề này, xua tay nói:
"Chuyện này còn kinh hơn nhiều, đứa trẻ nhà Trương Minh bị mất tích, thử hỏi chỉ mới hai tháng tuổi thì đi đâu được, người ta nghi ngờ do lão hổ xuống bắt đi rồi, xung quanh nhà còn thấy dấu chân nữa. Trương Minh hắn tính nóng còn hơn Tào Hùng, chả thấy con mình đâu thì xách rìu lên rừng tìm hổ, vợ hắn khóc muốn ngất ngăn hắn mà hắn nào chịu nghe"
"Mất tích khi nào vậy chị? Hổ thì làm sao bắt đi được, không chừng có người mang đứa trẻ đi bán đó" theo kiến thức sơ sài về thế giới động vật của nàng, hổ là loài ăn thịt, hễ gặp con mồi thì vồ lấy nuốt vào bụng ngay, bằng không chúng sẽ giết chết rồi tha về cho lũ hổ con. Nghe chị ấy kể thì dường như không có nhắc tới việc máu me bê bết, chuyện này đoán là do người làm nên.
"Lúc tờ mờ sáng nay, mà hai vợ chồng Trương Minh vì mệt mà ngủ say, đến sáng chẳng thấy con đâu vì thế phát điên. Tào Hùng đi xem chuyện về còn bảo chị canh chừng tiểu Miên Miên. Gần trưa rồi, chắc nó đã đói chị phải về đây, bọn em nhớ cẩn thận, cửa nẻo cài then cho chắc nha" đang định quay bước thì ngừng hẳn, đưa cho nàng giỏ tre trong tay.
"Mẹ chồng bảo chị mang cái này cho hai em, là ít đồ ngọt tự làm, thôi chị về"
Trông chị a Liên gấp gáp, chưa kịp nghe lời cảm ơn của nàng liền mất dạng. Mở giỏ tre ra, có chút bánh ngọt và mức. Chu Bách Yên trưa nay định nấu cho cô một bữa đàng hoàng, không chần chừ đi vào nhà chuẩn bị nấu cơm.
"Hôm nay không ngủ trưa sao?" cơm nước xong, thấy cô ôm cái bụng hơi căng ngồi ngẩn ngơ trước thềm nhà. Trong bữa ăn dường như cô rất thích thịt nai, ăn liền phân nửa, ăn thêm ba bát cơm lại thêm canh rau, nhìn bụng cô to như thế, nàng không phàn nàn về phần nấu ăn của mình như thế nào chỉ lo Khiết Khiết ăn nhiều quá dẫn đến khó tiêu mà thôi.
Đại ngốc ngẩng đầu lên, kéo nàng cùng ngồi trước thềm nhà. Tay nắm tay nàng, cứ thế im lặng.
Ha, đại ngốc này là đang có tâm sự chăng?
"Nhớ chim nhỏ hả?" lưu ý qua, từ khi thả chim nhỏ đi, cô thật buồn rầu.
Mớ tóc trên đầu cô bồng bềnh theo từng nhịp gió lướt qua, đôi môi hồng hồng he hé, tuy rằng không có đem mặt xoay qua nhưng nàng biết, mắt cô chứa âu sầu.
"... Đã không thấy nó về"
Chắc là trách chim nhỏ quên ơn đây. Không sao nàng vẫn muốn an ủi đồ ngốc của nàng.
"Trời xanh bao la rộng lớn như vậy, chim nhỏ bay quên đường về, Khiết Khiết đừng buồn mà" ngọn tóc phần mái đã dài qua lông mày, vô duyên che khuất một phần nét đẹp. Nàng tặt lưỡi, thở ra, trong thôn không thấy tiệm cắt tóc, biết sao giờ.
Tâm trạng cô đỡ dần, thấy gương mặt bầu bĩnh của nàng khả ái, đưa tay bóp một cái trên má, cảm thấy cảm giác vô cùng tốt, bèn cúi mặt dán luôn trên mặt nàng. Đơn thuần là chạm trán, cọ mũi vậy mà hạnh phúc ngập tràn, Chu Bách Yên đột nhiên nổi lòng tà, cắn môi cô một cái, mềm hệt bánh nhân dâu.
Lúc giữa trưa cũng rảnh rỗi, nàng nghe mấy người dân đi ngang nhà xì xào, trưởng thôn cho thanh niên xây dựng cộc gỗ rào chắn ở đầu và cuối thôn, cũng như phái người thay phiên ở trên gác cao canh giữ, người trong làng mới thôi hoang mang sợ sệt.
Bọn nhóc a Hinh lại đến, mang theo cả một giỏ đồ chua, trên tay a Tì còn cầm theo con diều làm bằng giấy báo cũ, trông cũng kỳ công lắm.
Cô bé a Tì đòi Khiết Khiết bế, nàng không nhìn liền biết cô tất nhiên sẽ chiều theo, bế cô nhóc trên tay. A Hinh thì thành thạo việc tổ chức tiệc đồ ăn chua, có một số loại quả nàng chưa biết tới ngoài loại quả chua trông dụ dỗ mắt người mà nàng đã từng ăn.
"Chị Yên Yên, lát nữa cùng bọn em thả diều không? Ở cánh đồng ngô mới thu hoạch của nhà bác La ấy" tiểu Sang cầm quả xanh xanh to bằng ngón tay cái, chấm nước chấm cay rồi bỏ vào miệng, chua nhăn mặt rồi hỏi nàng.
Thầy thuốc La cũng trồng ngô?
"Đi, nhưng giờ là trưa mà, ở đó có bóng mát hay không?" nàng chỉ sợ không có chỗ nghĩ mát, tiện thể vừa chơi vừa canh chừng cô, La Hảo giống như một nỗi ám ảnh nào đó, lẩn quẩn trong đầu nàng suốt, sợ sơ ý một tí, cô ta sẽ tới gần cướp mất đại ngốc đi.
Tiểu Sang thấy nàng cầm quả xanh nho nhỏ, lựa ra một mớ quả mà nhóc cho là không chua lắm đưa qua nàng, giờ mới nhanh nhảu đáp:
"Có chứ, cả một cây rừng gốc to ơi là to"
Hai cánh tay tiểu Sang dang ra hết cỡ, thấy thế mới an tâm. Phía bên kia Khiết Khiết hệt như thấy báu vật, đôi mắt tò mò săm soi con diều của a Tì mãi, nó rất lạ đối với cô. Nàng thấy cô nhóc ngồi chồm hổm giống cô, thân thể bé tẹo ngồi kế bên, ập vào mắt là hai bóng lưng, một lớn một nhỏ, trông ngộ nghĩnh lắm.
Cây to tiểu Sang miêu tả cũng thật bự, bóng mát của nó có thể che mát cả một căn nhà. Trưa nay có gió, gió mát phảng phất mùi lá ngô khô, Chu Bách Yên mang theo cả nước uống, bỗng dưng trời nắng lên, một màu vàng hoe trải khắp cánh đồng. Tuy rằng đại ngốc có đội mũ nhưng vì sợ cô lo vui đùa mất nước, thỉnh thoảng gọi cả nhóm vào tiếp nước.
Cánh diều bằng giấy bay càng ngày càng cao, cho đến khi chỉ còn nhìn thấy một đóm nho nhỏ trên nền trời xanh thẩm, cô mới chịu về bên nàng nghĩ mệt.
Ngày trước, nàng như giam cầm trong bộ dáng tiểu thư của một công ty có chút đồ sộ họ Chu, chưa từng biết qua những trò chơi bình dị mà vui đến như thế này. Chỉ là một con diều giấy, chỉ là những đứa trẻ, những tiếng cười đùa của bọn chúng hồn nhiên biết mấy. Gần chiều, trời mát dần, nhớ còn phải về chuẩn bị cơm tối, lại nhìn thấy mấy gương mặt tiếc nuối không muốn về, Chu Bách Yên càng không nỡ cho nên đành về một mình, trước đó căn dặn kỹ càng, cô cũng gật đầu thỏa thuận với nàng.
Loay hoay mất một buổi, nấu thêm món kho và xào, thức ăn lúc trưa hâm nóng để trên bàn, nàng ra ngoài thu gom quần áo đã khô, đang xếp ngay ngắn rồi đặt vào trong tủ từng cái.
Bên ngoài nghe thấy vài tiếng động nhỏ, chắc là cô về.
"Khiết Khiết về rồi à? Có mệt không?"
Tai nàng rõ ràng nghe thấy cửa sau có tiếng động, không lẽ nào, đại ngốc cửa trước không vào lại muốn vào cửa sau, hừ muốn chọc nàng?
"Đừng giỡn như vậy, xấu lắm đó"
Phía sau lưng truyền tới làn gió mát, mùi hương trở nên kỳ lạ, chỉ nghe thấy tiếng cười khe khẽ, sau gáy truyền tới một trận đau đớn kinh khủng, như thế nàng ngất đi.
Lúc mơ màng mở mắt, Chu Bách Yên mới nhận ra tay chân mình bị trói vào bốn góc giường, miệng bị nhét vải. Điều đáng sợ hơn chính là sự xuất hiện của lão Ha, ông ta đang ngồi ngay mép giường, ôm áo lót trong tủ liên tục hít hà.
Nàng trợn mắt ra sức giãy giụa, đáng tiếc, tay bị dây thừng trói chặt, lúc giãy lực siết tăng chứ không giảm. Lão Ha nhận ra nàng đã tỉnh, cười khùng khục, cúi người hít lấy một ngụm ở ngực nàng.
"Không tệ, rất thơm tho" nói xong đặt bàn tay dơ bẩn ấy lên, chưa chạm xuống đã bị những lần giãy giụa của nàng làm cho lão khó chịu. Nàng liên tục hét lên, nhúm vải trong miệng dần lỏng ra. Thật nguy hiểm, nàng muốn kêu cứu, cả đại ngốc nữa, nàng muốn cô cứu nàng.
"Đừng có phí sức, đồ đần kia cho dù có ở đây cũng không làm gì được tao, khôn hồn thì im" cuối câu lão ta thẳng tay tát vào mặt nàng một cái, lực đạo tuy không quá mạnh nhưng đã làm làn da non ấy đỏ lên, bắt đầu đau rát.
Chu Bách Yên trào ra hai hàng nước mắt, không nghĩ mình lâm vào tình cảnh khốn kiếp như thế này, tay chân thi nhau cựa quậy, mặc cho đau đớn cũng không chịu thua. Lão Ha tỏ ra bực bội lại tát thêm một cái, Chu Bách Yên cảm nhận lần này là cực hình, máu ngay khóe miệng chảy cả ra, mớ vải cũng vì lực của lão văng xuống đất.
"Cứu tôi..." nàng hét lên, giọng chói tai, bị bàn tay dơ bẩn nồng nặc mùi rượu bịt chặt miệng, cơ thể bị lão ta hôn lấy, cực kỳ ghê tởm.
Nàng khóc trong tiếng nghẹn, không đầu hàng, cố gắng hét lên cho dù đó chỉ là những tiếng không rõ ràng, rốt cuộc nút áo sơ mi bị bứt bung ra, nàng dần trở nên tuyệt vọng.
Tiếng chó sủa?
Đó là con Hải Tặc, nó đang đứng ngay cửa phòng, giận dữ phóng tới, bị lão Ha bực tức đá cho một cú, chỉ nghe một tiếng hứ, sau đó chẳng còn nghe tiếng nó nữa. Chu Bách Yên nhân lúc lão sơ ý, tung tay thật mạnh, đánh ngay vào đầu lão, điều này khiến cho ông ta tức điên nhưng không có hành hạ nàng bằng những cái tát trời giáng, đem áo sơ mi của nàng giựt phăng ra.
Tuyệt vọng, đau khổ, mong chờ.
Đó là những cảm xúc của nàng bây giờ. Chu Bách Yên kêu gào, hai hàng nước mắt như vội vã tuông ra. Lại bị lão Ha tát vào má thật mạnh, trong miệng cảm giác có chút mằn mặn, ở cổ liên tiếp bị ông ta hành hạ, nàng hiện tại vô phương cứu mình, chỉ thấy bản thân vô cùng dơ bẩn.
"Hự..."
Nàng vừa có ý định chống đối quyết liệt với lão, không ngờ chỉ vừa kịp nghe chút âm thanh yếu ớt vang lên, đó không phải của nàng, cho tới khi ánh mắt vững vàng hồi tỉnh, bóng dáng nàng mong đợi...
"Con mẹ nó" lão già Hà bị cô túm lấy xô đẩy xuống giường, vì do lực quá lớn vì thế làm cho cái đầu ông ta đâm thẳng vào vách gỗ, không bị thương mới dẫn đến sự việc khác.
Trông lão già này nhỏ con thế mà không mấy yếu ớt, nhảy xổ vào định vật cô ra giường đánh một trận. Ngày lúc Bạch khiết vì thương tiết nàng, cầm cả cái đèn bàn nhỏ đập thẳng vào gáy của cô. Chu Bách Yên phản ứng nhanh không ngờ, dùng chính cánh tay mình đỡ lấy, bóng đèn vỡ ra, mảnh vụn văng ra tứ tán, trên cánh tay trắng ngần nhuộm một màu máu tươi chói mắt.
"Yên Yên!...." Bạch Khiết hoang mang, đem tầm mắt hướng đến nàng, đau xót đến ngây ra. Lão Ha nhân cơ hội đáng quý này, tìm trên bàn được cây trâm cài tóc, đâm một cái vào mạng sườn Khiết Khiết.
Chu Bách Yên ôm cánh tay đầy máu, thoáng cái sắc mặt ngưng động, nhìn gương mặt thân thuộc nhăn nhó. Đây không phải cô khó chịu điều gì, đây không phải cô đang tức giận, đây cũng không phải giả vờ giận dỗi mỗi khi nàng làm trái ý cô, mà là đau đớn từ một vết thương sâu.
"Khiết Khiết!..." Nàng kêu tên cô, giọng đã lạc đi, chỉ còn nghe rõ tiếng nấc nghẹn.
Bạch khiết trong giây phút nào đó bỗng dưng như biến dạng, xoay đầu nhìn lão Ha tay vẫn còn cầm cây trâm đang cắm vào người cô... Đôi mắt đổi thành một sự câm phẫn đáng sợ.
Giây phút ngắn ngủi gào lên thật lớn, đem toàn bộ sức lực đẩy ngã lão Ha đang hoá ngốc đứng trời trồng. Chu Bách Yên bị tiếng hét đầy oán hận của cô làm cho liên tưởng tới lần nọ ở Hoành Mã, lòng bỗng chốc dâng lên sự lo lắng khó nói nên lời. Nhưng mọi việc đến quá nhanh chóng, Bạch Khiết tựa như nổi điên lên, miệng luôn gào thét tức giận, cầm cả cái ghế gỗ ra sức đánh lão Hà, lão ta rên rĩ, dùng hết sức lực còn lại chạy ra ngoài.
Có điều ông trời tất nhiên có mắt, không biết bên ngoài vì tiếng la hét của Bạch Khiết đã lôi kéo không ít vài người dân đi đường ngang qua.
Trong đó kể cả a Kiền cùng một vài người bạn đi rừng của anh ta. Nghe động tĩnh trong nhà khi mới bước vào sân, a Kiền vội vã phá cửa.
Bên trong một hiện cảnh kinh hoàng hiện ra đằng đằng trước mắt mọi người.
Bạch Khiết bên hông đầy máu, như cuồng như điên ra sức đạp từng cú vào thân thể của lão Ha, không màng tới cửa nhà bị phá hủy, đánh cho tới ông già ấy không còn sức kháng cự, trên khuôn mặt máu chảy lênh láng.
Mấy người đàn ông bên ngoài vội vàng chạy vào ngăn cô lại, chỉ là họ không ngờ cô có sức mạnh phi thường như vậy, ba người đàn ông cao ráo cũng không kiềm chế được cô, Bạch Khiết một mặt đầy sát khí mãnh liệt, cầm ghế gỗ nằm gần đó, không suy nghĩ, không nương tay, vương lên định nện một cú thẳng tay vào đầu lão Ha...
"Đừng, Khiết Khiết, đừng như thế mà"
Chu Bách Yên bị mất máu, cố chạy thật nhanh ra ôm chầm lấy cô, không ngờ... Bạch Khiết như quên luôn sự thánh thiện ban đầu, trong lúc lửa giận không thể kiềm chế, không phân biệt được nàng là ai, đẩy nàng thật mạnh.
Cũng may a Kiền chạy vào giữ cô lại, mấy người đàn ông kia cũng xúm nhau lại nắm giữ cô.
Gần một giờ đồng hồ sau đó, cả cái thôn nhỏ đều biết hết sự việc diễn ra trong căn nhà cũ của Tào Lĩnh.
Lão Ha bị thương phần đầu không nghiêm trọng, đa số là trên thân thể, được thanh niên trong làng đưa đến trạm xá cách nơi này hai giờ chạy xe.
Nghe tin dữ, dì Tào liền cùng a Liên chạy sang. Vào nhà mới thấy cảnh sắc tiêu điều như thế nào. Bàn ghế nằm tứ tung, giữa sàn nhà là màu đỏ nổi bật. Bây giờ cũng không còn ai lảng vảng xem chuyện, Lỗ Tiết đang bưng chậu nước ấm từ dưới bếp mang lên, Chu Bách Yên lại đang vắt khăn thật ráo, lau vết thương cho cô.
Bạch Khiết cơn thịnh nộ qua đi, còn lại là sự thất thần đáng sợ, vết thương đâm vào không chạm tới nội tạng nhưng nó không hề đơn giản, nhờ chị Lỗ Tiết lấy lá thuốc cầm máu, băng bó lại nhưng máu cứ rỉ ra, khiến nàng lo muốn chết. Chu Bách Yên vừa lau vết máu khô dính trên da thịt cô, nước mắt thi nhau chảy. Thấy dì Tào đến cũng không biết phải nói gì, đành gật đầu rồi tiếp tục nhẹ nhàng lau vết máu trên người cô.
"Đã ổn rồi, con đừng quá lo lắng, cả hai đều bị thương mà phải không? Để dì về nhà nấu chút gì đó bồi dưỡng máu huyết lại" dì Tào đặt tay lên tay nàng, xoa xoa, nhìn qua Bạch Khiết, đôi mắt xám đục đầy tơ máu trông quá dữ tợn, Bạch Khiết nhìn bà, khiến cho thân thể người già đột nhiên không lạnh mà rét. Trong thôn tốc độ truyền tin rất nhanh, nghe phong phanh là do lão Ha làm chuyện xàm bậy với Chu Bách Yên cũng may có Bạch Khiết bảo vệ vì vậy xem như thân thể của nàng mới không bị ô uế. Bà hay tin tức muốn điên, muốn ngay buổi tối sẽ đến nhà trưởng thôn tính chuyện của lão già mắc dịch đó.
Tối đến, căn nhà im lặng đến đáng sợ. Bạch Khiết cứ ngồi ngay góc nhà từ chiều, đôi mắt không còn kinh khủng nữa, ngồi nhìn nàng chăm chăm như thể sợ nàng sẽ không còn xuất hiện trước mắt cô nữa.
"Yên Yên đau lòng..." Chu Bách Yên mắt ướt cầm lấy tay cô đặt lên má mình, quần áo trên người chẳng màng thay. Nàng thật sự rất đau lòng, lúc cô giận dữ trông rất đáng sợ, nàng biết đối với những đả kích như lúc chiều đã khiến tinh thần cô không bình yên được. Mà ngay cả nàng cũng thế, nếu như cô không về kịp lúc, lẽ nào mọi chuyện sẽ xong xuôi và nàng chỉ còn cách kết thúc sinh mệnh của mình. Giờ đây sóng biển vùi dập qua đi, ở bên cạnh có cô là đủ.
Bạch Khiết khẽ động mi mắt, lòng bàn tay cảm nhận được sự tươi mát mịn màng trên da mặt ai kia, tâm bình lại.
"Đau không?" Thật kỳ diệu, cô nói không lắp, ánh mắt giống như màn sương đêm, mát mẻ ôm trọn tâm tình nàng.
"Không... Chúng ta tắm rửa!" Nàng trân quý khoảng khắc này, bây giờ không còn sớm, nàng muốn cùng cô nằm trên giường, giống như mọi ngày, cùng nhau bình yên ngủ một giấc.
Đại ngốc so với lúc chiều đúng là một trời một vực, ngoan ngoãn nghe theo, có điều vết thương khi cử động sẽ đau, không tránh khỏi cô vừa đi vừa nhăn nhó.
Cho tới hiện tại, nàng mới nhận ra ý nguyện của mình thật không mấy thực tế. Lúc đầu còn muốn tắm chung lại nghĩ cũng không có gì lưu ý, kể từ lúc cô xuất hiện cứu nàng ra khỏi nanh vuốt của lão Ha, chính là đã xác định cả đời này nàng sẽ theo cô, thế nhưng khi cùng nhau mặt đối mặt trong không gian tắm chật hẹp, mới nhận ra mình đã biết xấu hổ từ bao giờ. Dẫn đến ý tưởng sẽ tắm cho cô trước, không ngờ đến tiến độ cởi cút áo, nghĩ đến vùng bụng có chút cơ thịt, tâm nàng dường như có kiến bò.
Vùng bụng bị quấn một vòng băng trắng, đến đây bao nhiêu nhộn nhạo biến đâu mất.
Dùng khăn ướt lau người cho cô, chủ yếu ở cổ, hai tay, sau đó gấp gáp giúp cô mặc quần áo, cuối cùng đành nói với cô vào phòng chờ mình. Nàng bị thương trên cánh tay, lúc mặc áo đúng là chuyện không dễ, do trời rũ lòng thương, mặc xong liền trở vào phòng ngủ.
Căn phòng đã được chị a Liên giúp nàng dọn dẹp lại, chăng nệm cũng được chị ấy chịu khó thay cái khác.
"Sau này không xa nữa" đại ngốc phá tan không khí tĩnh lặng bằng một câu nói không đầu không đuôi, ôm lấy nàng, mặc kệ vết thương đau nhói. Chu Bách Yên cảm động lại không kiềm được rơi nước mắt, gật đầu chứ chẳng nói nên lời. Sau này sẽ không xa nữa, có đánh chết nàng cũng sẽ làm một con sam kiên cường, đeo bám cô cả đời.
Ôm nhau đến mỏi mòn, cùng nhau nằm ngửa nhìn trần nhà, không ai nói gì, đơn giản mười ngón tay lồng vào tay, tận hưởng giây phút an bình.
"Có đói không?" Nàng chợt nhớ ra, bọn nàng vẫn chưa ăn cơm tối, thức ăn lúc chiều chắc bây giờ đã nguội lạnh rồi. Chuyển người ngồi dậy, ngồi âu yếm ngắm cô. Hệt như lúc trước, cái đầu gật gật, nét mặt thánh thiện hiện ra, nhìn cô không khác gì một chú cá heo, tuy rằng không còn sức lực nhưng ánh mắt đối với nàng vẫn như cũ, ấm áp lắm.
Vết thương lúc cử động sẽ gây đau, cô lại ăn ít hơn mọi ngày, nàng trước đó đã trải qua sự kinh khủng, cho nên cũng ăn không nhiều. Khi họ lên giường thì đã là gần chín giờ tối. Bạch Khiết ngay cả lúc ngủ cũng không an tâm, ôm nàng khá chặt, hại Chu Bách Yên nhắm mắt không xong. Đợi hơi thở đại ngốc bình ổn, mới có thể thoải mái ngủ ngon.
***
Sự việc xảy ra từ ngày hôm ấy dẫn đến người lớn trong thôn chẳng cho con của họ chơi đùa với cô, bọn nhóc a Tì chẳng thấy tới nhà nàng lần nào nữa, nghe nói bọn chúng ban đầu không chịu nhưng rồi với sự kiên dè của cha mẹ chúng đối với cô không khác gì là một cái gai nhọn, Bạch Khiết cũng không còn mấy để tâm, nếu tìm được nhiều trứng chim, lúc đi ngang qua nhà bọn nhóc sẽ như cũ rất hào phóng cho bọn chúng một mớ. Nàng những lúc đó chính mắt nhìn thấy sự đề phòng của phụ huynh, lòng không khỏi nhạt đi.
Cũng chính sau hôm ấy, lão Ha kia chẳng còn xuất hiện trong thôn nhỏ này lần nào cả. Dì Tào bảo, ông ta sau khi hồi phục liền bị trưởng thôn đuổi ra khỏi làng, lang bạt phương trời nào thì không rõ.
Lại nói với sự chăm sóc đặc biệt nàng dành cho cô, vết thương ngay mạn sườn chỉ trong vòng nửa tháng đã tự lành lại, hơn thế còn không thấy sẹo. Đại ngốc của nàng ngày càng trở thành một kẻ ngốc đáng yêu khả ái như trước, suốt ngày quấn quýt không xa.
Sau một ít thời gian, câu chuyện đại ngốc nổi cơn điên cũng dần cho vào quên lãng. Mấy bà tám ở cuối thôn đã không còn đề tài gì để bàn tán, sinh hoạt của bọn nàng trở về như trước, vui vẻ cùng nhau trải qua cuộc sống miền thôn dã. Con Hải Tặc nhờ được ăn nhiều, ngày càng lớn xác thêm tí, thường ngày còn có thể cùng bọn nàng lên rừng hái nấm, nó thích đào bới lung tung, chỗ nào bọn nàng đi qua liền sẽ thấy mấy cái hố nho nhỏ, đó phải chăng cũng là một cách đánh dấu.
--15--
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro