Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Tình Lang Ngây Ngô
Tác giả: Trucle-G

Chương 12: Tung Tích Bị Lộ

---

Chùa Hoành Mã vừa mới trải qua lễ vu lan, sắp tới là đến ngày cô hồn gạ quỷ, đâu đâu cũng thấy bán đầy vàng mã linh tinh dọc theo đường từ dưới chân núi, Khiết Khiết hôm nay lại được đi xuống núi, loay hoay cắt tóc cũng không đi đâu nữa, trước khi về vẫn nhớ nhắc nàng mua chày đâm tiêu cho dì Phiến, bởi vì chày đâm tiêu kia không biết có phải là đã mọc cánh hay không, tự nhiên mất tích khiến cho dì Phiến vốn hàng ngày cười hê ha bỗng dưng nổi giận, nhờ bọn nàng mua giúp. Chu Bách Yên trưa nắng thì cảm thấy như trong người bao nhiêu nước đều chảy ra, đi lên dốc cũng không có sức, lo lắng tình trạng sức khoẻ dường như giảm sút đi rồi. Chỉ có đại ngốc là dễ thương nhất, kéo nàng vào bóng cây, rút khăn tay xếp vuông gốc từ trong túi áo, đem ra chậm chậm mồ hôi trên trán nàng.

Người khác nhìn vào còn tưởng nàng đang hết sức cảm động nhưng sự thật là vậy không sai, nàng đang cảm động muốn chết đây, cộng thêm ánh mắt nhu mì như nước kia, khụ trong một khắc tinh thần và thể lực tăng lên vùn vụt.

Tới nơi liền đưa đồ cho dì Phiến, dì Phiến so với lúc sáng sắc mặt đã giảm đi nóng nảy, bảo bọn nàng ở lại ăn chè đậu rồi hẳn đi, Chu Bách Yên nhận ra hôm nay tâm tình dì Phiến không tốt, cáo biệt rút lui. Kỳ lạ lắm, thường ngày cho dù gặp chuyện gì trái ý mình dì Phiến chỉ làu bàu mấy câu rồi đâu vào đó, xem hôm nay mặt mày xám xịt thế kia, cho nàng ngàn vạn tiền cũng không dám nán lại.

Đi dọc theo hành lang trong khu phòng tập thể, lá cây đã bắt đầu chuyển màu vàng, cả mấy cây to trong sân cũng vậy. Nàng nhìn quanh, im lìm quá, chán quá, hơ nói tóm lại a La đâu mất rồi, có cậu nhóc kế bên lải nhải thì tốt.

Chu Bách Yên tảng mát dựa vào "cột gỗ" vững chắc bên cạnh, cột gỗ này cũng thật là, chẳng hó hé một câu làm nàng buồn quá đi. Đứng ngã người dựa hẳn vào người kia, tay nghịch ngợm mân mê óng tay áo của cô. Đang nhìn trời nhìn mây, bên vạt áo cảm nhận như có người ghị ghị. Không là đại ngốc thì không là ai hết, nhìn sang đã thấy ánh mắt cô rất ngộ, cả thân người co lại nấp sau lưng nàng. Với dáng vẻ này, chà đừng nói là có quái vật?

Vì tò mò mới đảo tầm mắt xung quanh, lòng kêu a lên một tiếng, quả nhiên, quả nhiên, thật là quả nhiên có quái vật, à không, yêu nữ mới đúng.

"...Nghe nói vừa qua chị chăm sóc bà Lư bị bệnh" Hương Hương xuất hiện lung linh trong cơn gió mát, thướt tha đi tới, đây là muốn bắt chuyện với nàng. Chu Bách Yên vẫn còn nhớ chuyện cũ nhưng không cố ý ghiêm cố, điềm đạm nhìn đại ngốc đang nấp sau lưng mình, cái đầu cao hơn nàng, nấp làm gì nữa.

"Lúc đó không còn cách nào khác, xung quanh nào ai có chút thân thiết với bà ấy như tôi đâu, cô hôm nay trở về rồi à, đi cũng lâu đấy" nàng nhún vai, tay nhỏ xinh nắm tay Khiết Khiết, kéo cô đứng ngang tầm, cố ý cho Hương Hương thấy bọn nàng thân mật cỡ nào. Chưa đâu, nàng còn định mua lắc tay đôi, chứng minh rằng giữa nàng và cô đã là một cặp.

Hương Hương liếc mắt sang nhìn cô, thấy cô giống như không muốn tiếp xúc với mình, buồn buồn trả lời:

"Tôi đi du lịch, tặng cho chị và... Khiết Khiết" Hương Hương cầm túi nhỏ đang xách trên tay đưa ra, mắt cũng lơ đãng thăm dò sắc mặt cô ra sao.

Là chocolate!

Món đại ngốc yêu thích!

"Thôi đi, quà cáp làm gì, cô đã trở về thì qua thăm bà Lư một chút, phòng của cô nằm ngay bên cạnh kia mà, giúp tôi thăm chừng bà ấy, sư Huệ Nan nói bà có chứng hạ đường huyết, số chocolate này nên dành tặng cho bà Lư" nàng biết, ánh mắt toả hào quan kế bên mình là của ai, nàng thật tình không thích cô ăn kẹo của cô gái khác tặng, nàng dư sức mua cho cô mà, khéo léo một tí, từ chối êm xuôi.

Mấy ngày không gặp trông Hương Hương có vẻ buồn phiền, nàng nhất tâm cũng chỉ lưu ý trên người đại ngốc, bây giờ mới phát hiện đôi mắt của cô ta thật giống với Lư lão bà, có phải hay không bọn họ là người thân? Cuối cùng nàng thôi suy nghĩ vấn đề không liên quan tới mình nhờ cái tay ai siết nhẹ, nàng biết mà, biết mà, chocolate hấp dẫn cô hơn là nàng.

"...Tôi tặng bà Lư còn nhiều hơn, cứ nhận lấy đi, Khiết Khiết có vẻ như rất thích"

Kêu Khiết Khiết luôn? Nàng để ý hai lần rồi.

Bớt quá cũng chỉ là hộp kẹo, hận thù gì gì đó không tới nỗi nào bỏ độc dược, Chu Bách Yên nhẹ tênh cười nhạt, nhận lấy.

"Tôi về phòng đây" dứt lời, đôi mắt đen mun truyền cảm chuyển qua, lưu luyến gương mặt ngây ngô khả ái, đáng tiếc, người kia chẳng đáp lại nàng ta, mắt bây giờ thu hết vào hộp kẹo. Đúng là con nít ngốc lớn xác.

Tưởng nàng mù ư? Rõ ràng là liếc mắt đưa tình nha, có điều đại ngốc đơn thuần lắm, đưa tình với hộp kẹo thôi. Không có việc gì cần tiếp xúc, nàng ôm hộp kẹo trong tay, lườm yêu Khiết Khiết thật là đậm.

"Đến giờ luyện chữ rồi, viết đẹp Yên Yên thưởng chocolate" rồi như đại bàn ôm trứng chạy đi vào phòng, mãi còn đại ngốc ngẩn tò te. Dạo gần đây Yên Yên muốn cô viết chữ, rèn cho cô phải tự viết tên mình, tài lẻ của cô dường như không thuộc trừu tượng này, vẽ đẹp mà viết chữ vô cùng xấu xí, đông một nét, tây một nét, viết chữ Khiết Khiết thật là bành ki luôn.

Bạch Khiết thường vấn vương cuốn tập vẽ trên bàn, nàng không cho cô đụng tới cho tới khi rèn chữ xong xuôi. Rèn được mấy ngày cốt cách viết chữ cũng tốt lên không ít, ít ra còn có thể nhìn ra đó là tên cô.

Hôm nay lại phải rèn, Chu Bách Yên ngồi sát bên quan sát từng chút một, đã không còn cầm tay cô nắn nót, viết đẹp sẽ được thưởng kẹo, cô tỉ mỉ ghi nhớ, viết từng nét từng nét, lúc viết xong vô cùng sáng láng háo hức nhìn nàng, đợi thưởng.

Gặp ngay lúc nàng ăn kẹo của cô, bắt gian tại trận không còn đường chối.

"Hì hì, kẹo này ngon ơi là ngon" thật, ngon hơn chocolate dưới thị trấn hay bán, nàng đã ăn phân nửa, phân nửa còn lại in hẳn thấy cả dấu răng. Trước mắt là cô, học nàng tức giận, bậm môi hếch mắt không muốn ngó ngàng gì tới nữa, đã hứa thưởng kẹo, phần thưởng bị nàng xén đi phân nửa rồi.

Chu Bách Yên liếc nhanh quan sát, ặc còn bắt chước nàng a, tên này ngày càng không dể đối phó.

"Nào, Khiết Khiết không được keo kiệt với Yên Yên nha... Còn một nữa cơ mà, ngoan ngoan há miệng ra đi bé yêu!" lần này bộ dạng nịnh nọt rành rành ngay trước mắt, ôm cô, giụi mặt vào lưng cô, hít sâu, mùi hương xà phòng tắm quấn quít bên mũi, rất dễ chịu.

Bạch Khiết trời sinh tim gan đều mềm mỏng, quay mặt lại đối diện nàng, mắt cụp xuống rầu rĩ.

"Thưởng!... phân nửa?"

Ý cô là sao?

Nàng chau mày suy nghĩ cũng không ra, đợi tới khi tay cô cầm lấy nửa viên kẹo chậm rì nhét vào miệng, nhai nhai.

Tròng mắt sáng phừng phừng, tự dưng đầu ghé ngang. Lần đầu tiên thì thào.

"Muốn.. Hẹn hò!" môi lại chu chu hình trái tim đỏ mộng.

Sặc, trời cứu nàng đi~ cứu nàng đi mà, sắp nghẹn chết rồi~

Thật quá đáng yêu!

Nàng giả vờ giả vịt đắng đo một lát, đợi cô xụ mặt vì thất vọng rồi buông lơi, đây là lúc nàng ra tay, phạm pháp ôm mặt cô, hôn sâu, nàng nhẹ nhàng mềm mỏng cư xử bồi dưỡng thật tốt cánh môi người nọ, liếm một chút, bắt đầu mút nhẹ, cũng không rõ đại ngốc ai nhập mà rất bạo gan, đem nàng ôm lấy, môi thụ động tận hưởng biến thành chủ động đưa đẩy, nhiệt liệt một lần này rồi đến một lần khác cắn nhẹ môi nàng, kéo ra. Hơi thở nóng bừng bừng không kìm chế, bao nhiêu đều phả vào má nàng. Nàng thoáng rùng mình, hét to trong lòng.

Cái này ai dậy? Nàng đâu hoang vu như thế.

Mà cái này là bản năng trời sinh, Bạch Khiết bứt rứt khó tả, xem môi nàng là kẹo ngọt, muốn cắn nhưng không nỡ, cứ như vậy trau chuốt qua lại, lúc thích liền tự tung tự tác mím nhẹ, thả ra đã thấy môi nàng sưng sưng.

"Đồ quỷ! Làm môi xưng hết rồi" nàng đánh nhẹ vai cô, thẹn thùng quay đi chỗ khác, tưởng rằng tên ngốc này biết chút công phu chiều chuộng nữ nhân, ai dè... Nửa tiếng sau cũng không thấy tí động tĩnh, quay lại mới nổi điên.

Ai nha nha, thật là quá quắt!

Người gây hấn đang ngồi nơi góc tường, say xưa vẽ tranh.

Nàng ôm hai má như quả đào tiến tới, ngồi xuống, đem thân thể biến thành tờ giấy mỏng, nương nấp vào vai cô, nào xem vẽ cái gì à?

"Tại sao..." kì này toi rồi, nàng xanh mặt nhìn cô chất vấn. Bức tranh này, hừ.

"Dễ thương... Yên Yên xinh xắn, cái gì cũng xinh xắn" cười khả ái, cô còn dùng tay sờ qua nét vẽ một bận, đã biết dùng bút chì để vẽ, Yên Yên nói lúc vẽ sai cũng có thể xoá đi dễ dàng.

Chu Bách Yên hồ nghi cô chắc hẳn ghi nhớ tình tiết hôm đó, cái đồ ngốc này a, sao có thể vẽ cái cảnh đó.

Chuyện là hôm nọ, vào buổi trưa nực nội, nàng tắm mát cả buổi mới chịu ra, tưởng rằng cô đã đi theo a Lặc đi tưới cây, dửng dưng chỉ mặc mỗi đồ lót đi ra ngoài lấy đồ, đang lui cui tự dưng phía sau lưng vang lên giọng nói như chim sẻ nhỏ, gọi tên nàng, bảo cô nhắm mắt ngay, cũng may lén lút ngoái đầu quả thực đại ngốc còn lấy tay che hai mắt, không chút kẽ hở.

Vậy mà ghi nhớ tới bây giờ, đáng ghét nhất chính là vẽ ra, nàng biết cô vẽ đẹp, ngày càng có tố chất trở thành hoạ sĩ, cái lưng của nàng có nốt ruồi nhỏ bên sườn cũng vẽ vào, quần lót hoa văn cũng y chang. Ngay cả nét mặt hoảng hốt của nàng khi ấy, nét vẽ tinh xảo không thể không nhận ra đây là nàng.

Chu Bách Yên thấy mặt cô đắc ý, nhéo lấy chóp mũi của người ta, đem bức tranh xé ra khỏi cuốn tập vẽ, xếp thành bốn góc vuông vù vù, giấu đằng sau lưng. Khiết Khiết hoang mang nhìn nàng, nàng mới giải thích:

"... Không thể cho ai xem tranh này, sau này cấm Khiết Khiết không được vẽ cảnh như thế" bình thường cô cũng hay khoe tranh với hai chú tiểu, coi như số nàng chưa tận, nếu như hôm nay không phát hiện, nếu như cô phóng khoáng đem khoe... Thì nàng cũng không còn mặt mũi nào nữa, chết đi cho xong.

Cô giống như hiểu được, mấp máy môi:

"... Sẽ không, đừng giận" mỗi khi cô làm sai việc gì sẽ lo lắng rằng nàng giận mình, sợ nàng không để ý tới nữa.

Rảnh đâu giận cô, bớt quá không thích ứng được với chuyện này, nàng nên đề phòng trình độ vẽ của cô thì hơn.

"Không giận, nhưng Khiết Khiết không được như thế nữa, muốn vẽ Yên Yên thì phải xin phép trước, không được tự tiện mà vẽ" nàng nhích gần tới, sờ chóp mũi bị nhéo đỏ lên. Cô lần nào cũng vậy, ngoan ngoãn nghe lời, cười một cái rạng rỡ như bình minh, nhìn xuống tấm giấy trắng toát, nghĩ nghĩ lại ngẩng đầu trưng cầu.

"Vẽ Yên Yên đang ngủ?"

Cái này có vẻ được, nàng liền cười gật đầu. Nhớ ra quần áo vẫn chưa phơi, trước khi đi yêu chiều hôn cằm cô.

Đợi tới lúc nàng mang tâm tình cực tốt quay lại muốn xem tác phẩm của cô.

Trời mà biết, lần này mặt nàng ra sắc màu gì?

Tại sao? Tại sao? Tại sao hả?

Bức tranh kia... Vẽ dáng ngủ thật kỳ quái, chắc chắn đêm đó gặp ác mộng. Lòng thầm nghi tên ngốc này có phải muốn dìm nàng không còn đường ngoi lên. Hấp hấp mũi chạy lên giường cấu xé một trận.

Giữa Chu Bách Yên và Bạch Khiết ngày qua ngày tận hưởng cuộc sống không lo không nghĩ, nếu như những lúc cô rảnh rỗi, thường kéo nàng ra ngoài mái đình ngay hồ sen hồng mà hóng mát, tại đây thoả sức mà vẽ tranh, nàng cũng nhàn hạ ngồi kế bên, xem thú vui vẽ vời của cô. Thoáng chốc đã gần tới ngày lễ cô hồn, mấy sạp nhỏ trong thị trấn bày ra giấy tiền vàng mã chất thành đống. Đại ngốc thấy thì cả kinh, kéo tay nàng lại ngắm nghía, còn ú ớ nói ở đây có rất nhiều tiền, nàng thuỷ chung hiểu cô vì nhất thời không ai chỉ bảo, một mạch hướng dẫn giải thích tiền đó không thể dùng, khụ, mà nếu có cũng chỉ khi chết đi mới dùng được. Ở gian hàng chánh tây, không biết đâu ra một ông đạo sĩ già, râu tóc màu múi tiêu, bày ra không biết bao nhiêu bùa chú kỳ quái, giấy vàng, mực chu sa, hệt như trong phim thu phục cương thi của Lâm đạo trưởng *Lâm Chánh Anh*.

Dân chúng hiếu kỳ bu lại, tất nhiên bọn nàng cũng nằm trong số đó.

"Tháng bảy âm hồn ngoi lên giữa chốn diêm phù, đâu đâu cũng là chí âm nhơ nhuốc, thế gian cứ mỗi vào thời khắc xá tội vong linh, nơi nơi xuất hiện. Mấy vị bổn mạng xui xẻo, yếu vía hãy xem chừng, ma quái mười phương không phân biệt tốt xấu. Mua một lá bùa trấn ngay trong mình, chính khí đạo gia bảo vệ tiêu tai nạn, mại dô, mại dô"

Nghe thật giống đang bán cá!

Chu Bách Yên nhìn lão đạo trưởng một bận, có phải kinh doanh rất khấm khá hay không? Trên tay còn đeo cả đồng hồ vàng nữa.

Dân chúng bán tin bán nghi, nhưng dù sao một lá bùa chỉ có ba đồng, có người mua cũng có người tới xem cho vui. Nàng thấy Khiết Khiết nhìn lá bùa vàng ra vẻ bị thu hút, không keo kiệt mua cho cô một lá. Lúc đưa tiền bỗng dưng lão ông này chộp lấy tay nàng, đôi mắt của ông ấy có màng đục che đi, nhưng thật sự kinh người. Thấy cô giật giật tay, mới buông ra.

"Cô gái này, đại hạn của cô sắp tới rồi, ấn đường có chút đen, coi chừng tháng này có hoạ vào thân" giọng của đạo trưởng trầm khàn, tiết tấu giữa âm thanh là ánh lên tia rùng rợn.

"Ông nói cái gì chứ? Đừng dọa cháu" nàng sợ nhất là ma, không lẽ ý tứ nói là có âm hồn nào đó vất vưởng đi theo nàng?

"Dọa có ra tiền không? Ta huệ nhãn đã mở thì không sai, số người ở đây không ai ám khí nặng như cô, dùng bùa của ta mà trấn áp, dán ngoài cửa chính và cửa sổ, trong tháng không đi ra ngoài" nét mặt của lão ông này tạo cho người ta cảm giác như đang rơi vào ổ quỷ, Bạch Khiết thấy liền sợ hãi, tá hoả chạy đi, nàng phát hoảng gọi cô, song hốt đại hốt đùa một nắm lá bùa, quăng lại cho ông ta năm mươi tệ. Gấp gáp chạy theo cô.

Tới lúc bắt kịp thì đã tới chân núi, nàng mệt muốn đứt hơi, nóng nảy nắm tay cô.

"Mệt chết người ta"

"Sợ, sợ lắm..." nhớ lại gương mặt nhăn nheo kinh khủng kia, mặt cô tái xanh luôn.

Chú Bách Yên muốn mắng cô ngốc nhưng tâm đã kiềm chế, vừa thở vừa khuyên:

"Có gì mà sợ, ông lão kia không phải yêu quái ăn thịt Khiết Khiết đâu, lúc nãy tự nhiên chạy loạn, lỡ bị lạc thì sao? Cũng may là bắt kịp chị" nàng phù phù thở, mệt quá ngã người dựa vào cô, hai tay bấu như dây leo, sợ chính mình không đủ sức đứng nổi, hừ ngày thường cũng đâu thấy cô có tốc độ chạy nhanh kinh khủng như vậy, hại nàng mệt muốn xỉu.

"..." nghe nàng quở trách, Khiết Khiết nhận ra lúc nãy vì sợ mà bỏ quên nàng, hối lỗi ôm ấp nàng vào lòng, còn tử tế tới mức bế hẳn nàng lên cho ngồi vào ghế đá dưới gốc cây dương. Ủ rũ chờ mắng tiếp.

Hành động này... Giận tiếp được sao?

Nàng lấy tay quạt quạt, cuối cùng hơi thở đã bình ổn, bấu đùi cô thật là đau.

"Từ nay cấm không được vì sợ mà chạy bỏ Yên Yên, Khiết Khiết hư quá rồi" nàng đùa, lòng tí ti lo lo. Tuy là nàng trưởng thành chứ không phải mấy em nhỏ, nhưng cũng nao náo biết lo sợ cô bỏ bê nàng. Tay phải sờ mặt, tay trái bấu đùi, giờ mới biết đùi ai kia thật săn chắc, bóp hay bấu đều rất có cảm giác.

Đùi truyền tới cảm giác nhoi nhói, Yên Yên có móng tay, móng tay hồng hào bóng bóng xinh đẹp, bằng không cô sẽ liên tưởng tới mấy cái răng nanh, nó đang cạp cạp cắn cắn đùi cô nha. Từ đầu luôn tín nhiệm nàng, tin tưởng nàng, không sợ bị mất thịt đâu.

Nhúm bùa nọ vàng vàng đỏ đỏ, nàng đùa nghịch đem dán lên trán đóng giả làm cương thi, nhảy tưng tưng dọa đại ngốc, thế mà tên này cứ cười hì hì ra, to gan đi tới ôm nàng. Chu Bách Yên được bao gọn trong vòng tay ấm áp, đầu thầm mơ tưởng tới viễn cảnh xa xôi, cô nằm dưới gốc cây thông già, nàng thong thả nằm trên bụng cô, vừa ăn hạt thông bùi ngọt vừa thỏ thẻ cho nhau những câu tình ân ái. Chu choa, cho dù ăn hạt no tới nức bụng nàng cũng nguyện mãi bên cô nha.

Lễ cô hồn sắp tới bên chân, vào một ngày nắng ấm, quyên góp trong thùng từ thiện cũng có sự đóng góp của nàng, sắp tới còn nhiều việc phải làm, huống chi nàng ăn ở trong Hoành Mã tự đã lâu, thức ăn là đồ chay, rau cải đều dùng tiền mua mà có. Nhắm mắt an tâm bỏ vào thùng năm trăm tệ, ngoài ra số dư lại xem như tạo ra chút ít đức.

Đang trên đường về phòng, a Lặc xuất hiện với khuôn mặt đằm đìa mồ hôi, chạy tới hớt hãi nói:

"Không hay rồi, bọn họ đang tới..."

Ai cơ? Nàng nheo mắt chau mày.

"Ây da, em biết chị là ai mà, Chu tiểu thư làm ơn nhanh chút đi, không những có người tìm mà đàng này đến tận hai nhóm" a Lặc trong tình thế gấp đến chân tay run lên, sớm biết nàng vì điều gì mà tới, cậu bình sinh không muốn để ý việc người ta, giờ chuyện phát sinh như vậy rồi, không thụt mạng chạy đi cho nàng biết là tội lỗi nghìn trùng.

Như đoán ra đầu đuôi, tâm nàng biến động.

"...Em nói có tới hai nhóm người?"

"Chính mắt em thấy mà" a La lau mồ hôi, họ bên dưới chân núi luôn phiên tìm tung tích của chị Yên Yên.

"...Chết thật, đại ngốc cũng có người tìm" nàng lẩm bẩm, trước kia Mặc Lâm từng nói lúc nàng rời nhà không lâu, có nhóm người ăn mặc toàn vest đen tới tìm Khiết Khiết, rốt cuộc đại ngốc đã gây ra tổn thất gì chăng? Xã hội đen cũng tìm tới cô.

"A Lặc, chị phải đi, khi nào có cơ hội sẽ trở lại" gấp gáp nàng không nói nhiều, mặc kệ phía sau gương mặt ngây ngô đang không hiểu chuyện gì, trực tiếp kéo tay cô bước đi.

Chú tiểu a Lặc chỉ im lặng nhìn theo, một lát nỗi buồn phiền ập đến, họ phải đi, cậu cũng nên đưa những ngày qua vào trong hồi ức đẹp nhất.

Chu Bách Yên ngay sau khi đóng cửa phòng, đem hết quần áo trong tủ nhồn nhét vào túi to, chợt nhận ra bên nàng vẫn còn cô, bao nhiêu gấp rút tut đi đâu mất.

"Khiết Khiết! Có người xấu muốn lấy Yên Yên đi, chúng ta phải bỏ trốn, mau chóng thu dọn đồ của chúng ta, lát nữa liền rời khỏi đây" sự việc tới quá mức đột ngột, nàng không đủ thời gian đi cáo biệt từng người, ý tứ trong lời nói là muốn cô mau thu dọn đồ thuộc về cô, giống như tập vẽ chẳng hạn.

Bạch Khiết thoáng chốc bị lời nàng làm cho hồ đồ ngốc nghếch, suy cho cùng cũng nhận ra một mối nguy hiểm.

Có người muốn lấy Yên Yên đi, cô không cho.

Cô biết mình nên làm gì, tốc độ không lề mề nữa, cầm cuốn tập vẽ thu hết vào ba lô, cuối cùng nhìn ngó khắp phòng, chạy tới chân giường ôm vật trắng trắng bỏ vào trong luôn.

"Ách, muốn mang nó theo?" là con Hải Tặc đó, nàng vô cùng khâm phục cô luôn, tại sao đem chó nhét vào ba lô a?

Bên kia không nói gì, nghiêm túc nhìn nàng đầu gật gật.

Thôi cũng được, trước sau trên dưới nó đều không nặng quá hai cân.

Thu xếp một lúc, nhìn quanh căn phòng, nơi này chất chứa biết bao kỷ niệm đẹp, nàng chỉ hơi tiếc nuối, vài giọt nước mắt lăn ra, cố không cho đại ngốc thấy, xong việc mang hành lý lên vai, nàng và cô không từ mà biệt, lúc mở cửa vừa lúc a Lặc chạy tới, giúp bọn nàng một tay cầm hành lý, a Lặc nói con đường mòn phía chánh tây là con đường dốc, nơi đó ít người biết tới, cậu lợi dụng độ dốc của nó, không biết tìm đâu ra hai chiếc xe đạp cũ kĩ, chỉ cần bắt từ đầu dốc thả xuống, không cần đạp cũng tốc độ phi thường.

Bởi vì Bạch Khiết không đáng tin cậy trong lĩnh vực này, ngồi phía sau ôm nàng thật chặt, bao nhiêu hành lý đồ đạc đều nhờ a Lặc hết, nàng thả dốc thật nhanh, gió hai bên tai kêu không dứt, đầu óc cũng muốn xây xẩm luôn, đúng theo a Lặc nói, với tốc độ này, người thường dùng cả tiếng mới lên được chùa Hoành Mã, trong trường hợp này... Chỉ cần ba mươi phút.

A Lặc sắp xếp đâu đó xong xuôi, tại bãi đỗ xe tiễn nàng một đoạn, nàng chọn một chiếc xe khách hai tầng, từ trên cao xuyên qua mặt kính vẫn thấy a Lặc buồn bã. Vẫy tay chào từ biệt, xe đề máy, tốc độ chầm chậm rời đi.

Tại sao họ biết mà tới tìm?

Đó là câu hỏi đang dần lớn lên trong đầu nàng, trên chiếc xe đông người hỗn độn, Chu Bách Yên bất thần suy ngẫm, bớt quá kế bên có một người luôn dõi mắt theo nàng, bàn tay thon dài sạch sẽ muốn đưa ra không trung, vuốt mặt nàng.

"Khiết Khiết, bây giờ nên đi đâu? Chúng ta biến thành người vô gia cư rồi" nàng buồn bã ghé đầu dựa vai cô, ngẩng đầu và nhìn thấy yết hầu chạy lên chạy xuống, hấp dẫn nàng sờ thử.

"...A!" cô ngốc mà, sẽ không biết làm gì, bù lại theo lẽ tự nhiên ôm nàng vào lòng, vuốt lưng an ủi nàng mà thôi.

Nàng được cô cổ vũ như thế, quẹt đi nước mắt trên mi, không biết vì sao lại mít ướt như vậy nữa, dùng hết cả người nương dựa nằm trong lòng đại ngốc, trên xe rất nhiều người dòm ngó, nàng đều phũ bỏ cho ngoài mắt, làm một chú thỏ nhõng nhẽo của cô.

Tuyến xe này từ dưới chân núi sẽ đi đến từng địa điểm khách muốn đi, nhưng trên bảng vẫn để Chiết Giang là điểm cuối, trùng hợp một người bạn của mẹ nàng ngày trước cũng ở đó, bà ít liên lạc với nàng nhưng một năm có hỏi qua cuộc sống của nàng ra sao, dì Tào Phương sống trong nông thôn hẻo lánh ở vùng núi, cách đây mấy năm đến Quảng Đông dự đám cưới của một người họ hàng, nàng liền cho dì ấy ở phòng mình mấy ngày, vui vẻ nghe dì kể chuyện dì và mẹ ngày xưa. Thâm tình không muốn nói là nhạt nhẽo, dì Tào yêu mến nàng, lúc đó còn muốn nàng làm con dâu nhưng thời thanh thiếu niên của nàng không sóng yên biển lặng, quậy phá đủ trò cuối cùng nói là đã có bạn trai, nàng tất nhiên không chê bai dì Tào, chỉ là chưa muốn để ý ai huống chi là kết hôn.

Lần này còn mỗi dì Tào giúp nàng được thôi. Ngày đó dì ở cùng nàng vài ngày, địa chỉ của dì nàng tạm thời không nhớ rõ, nhân lúc đại ngốc chợp mắt, Chu Bách Yên tìm di động trong túi, điện thoại vang lên hồi chuông chờ, rất nhanh đã bắt máy.

"Dì Tào à! Còn nhớ con không?" ánh mắt nàng thật mong đợi.

"Ây ô, sao không nhớ, Bách Yên đấy phải không? Lâu rồi không gọi cho dì nha" bên kia truyền tới giọng nói chất phác, kèm theo giọng cười rất, rất đặc biệt.

Còn nhớ nàng là may rồi, nàng vội hỏi han:

"Đúng rồi dì Tào, kia địa chỉ nhà của dì con đã quên mất, hôm nay rảnh rỗi muốn tìm dì"

"Được, lâu rồi dì cháu chúng ta không nhiều chuyện a, như vầy đi, con cứ đến khu chợ nằm phía tây, con trai của dì sẽ ra đón con"

Khu chợ phía tây!

Nàng nhớ rồi, dì Tào từng chỉ thành phố Chiết Giang đi sâu vào vùng ngoại ô, đến chợ phía tây, đi thêm mấy con đường lớn, rẽ vào mấy con đường nhỏ, đi thêm đoạn đường đất nữa mới tới. Nàng cũng đoán trong đầu địa thế khá dễ dàng lưu thông bèn đáp dạ với dì, cuối cùng tạm biệt dì Tào mà tắt máy. Đã bao năm rồi nhỉ? Nàng nhớ không lầm đã là ba năm rồi, chẳng biết dì Tào có giảm cân chưa nữa, ngày ấy khi gặp nàng dì hệt như cái lu to, cả người mập mạp béo ú. Điện thoại trong tay bỗng reo, nàng thôi miên man suy nghĩ, liền bắt máy ngay.

"Tiểu thư, tiểu thư à! Lộ rồi, chị mau rời khỏi đó đi" đây là Mặc Lâm gấp gáp nói, hơi thở giống như vừa mới chạy đi rất xa.

"Chạy cái gì mà chạy?"

"Sao? Bị bắt rồi à?"

Ha, còn trù ẻo nàng.

"Bắt cái đầu em đấy, cũng may a Lặc báo cho chị biết, bằng không đã bị bắt rồi, em cũng hay thật, hay lắm đấy, chờ em báo tin xong có lẽ chị đã bị bắt về" nàng trách Mặc Lâm, cố giảm đi âm thanh nhỏ nhất, nhìn xung quanh, hiện tại có vài người chưa ngủ, vẫn còn hiếu kỳ nhìn nàng.

"Làm sao chú tiểu biết?"

"Lúc a Lặc đi xuống núi, nhìn thấy có rất nhiều người lùng sục hỏi han tin tức về chị"

"Em thật không biết ai chuyện như thế, người biết nơi chị trốn chỉ có em, Nhan thẩm với hai anh em a Phúc thôi, chị có nghi bên mình có nội gián không? Mấy ngày nay a Lân ở mãi bên phòng lão gia"

A Lân sao? Không phải đâu, nàng biết hắn cũng thương nàng như em gái. Không thể nào.

"Đừng nghĩ lung tung, a Lân không phải là người như vậy" nàng chối biệt nghi hoặc.

"Em cũng mới nghi ngờ thôi, không chắc lắm. Vậy bây giờ tiểu thư định đi đâu? Nhan thẩm đang rất lo cho chị, thím ấy đã đi chợ rồi"

"Em nhớ dì Tào không? Chị đang trên đường tới đó, chỗ ấy là nông thôn rừng núi, chắc có lẽ an toàn" hơn nữa là nơi hẻo lánh nghèo nàn, địa điểm là nàng chọn, hơn nữa là vùng ngoại ô.

"Ây, lão gia về rồi, em tắt máy đây, em sẽ nói với Nhan thẩm sau" chưa đợi nàng nói gì, bên trong di động phát ra tín hiệu kết thúc. Nàng mỏi mắt, nằm dựa vào cô, ngắm cảnh bên ngoài.

--12--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro