Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1


Sài Gòn, tháng 8 năm 2000.

Bến xe tấp nập người qua lại, người đi cũng có mà người về cũng vậy, cô gái luyến tiếc nắm lấy tay người phụ nữ không buông, cô không muốn rời xa người thân đến nơi lạ nước lạ cái.

"Đi đi con, nhớ chăm sóc bản thân nha má ở dưới nhớ bây lắm đó" người phụ nữ vuốt tay con gái, bà nhìn đứa con gái nước mắt không kìm được rơi xuống.

Hai mẹ con sống với nhau hai mười mấy năm trời, chồng mất sớm, bà một mình nuôi dạy con.

Bây giờ nhìn người ra đi, bà có chút không nỡ.

"Dạ, má cũng vậy đừng làm việc quá sức, con sẽ gọi điện về nói chuyện với má" Đỗ Ngọc Khuê nói.

Lần này cô chuyển công tác lên trường trên Sài Gòn, lúc trước cô chỉ dạy ở những trường nhỏ trong tỉnh thôi, nhưng lần này được điều đi đến tận trên thành phố, cô lo lắng khi phải rời xa mẹ, cô không yên tâm để bà ấy một mình.

"Con đi nha má, má ở nhà giữ sức khỏe nha" Đỗ Ngọc Khuê nói rồi ôm chầm lấy mẹ, cô thật sự không muốn phải rời đi.

Phân cảnh chia lìa đã kết thúc, Đỗ Ngọc Khuê thất thần ngồi trên xe, xe đều đều lăn bánh bỏ lại phía sau khung cảnh quen thuộc, tuổi thơ cũng như những hồi ức đẹp đẽ.

Đỗ Ngọc Khuê không nhịn được rơi nước mắt, cô đưa tay che mặt lặng lẽ rơi lệ.

Chuyến đi này, cô không biết bao giờ mới kết thúc, cô thật muốn trở về.

Sáu tiếng sau xe cập bến, hàng người lũ lượt nối đuôi nhau đi xuống. Đỗ Ngọc Khuê kiểm tra đồ đạc của mình xong liền đi.

Nhìn trước mắt khung cảnh xa lạ, xung quanh đông đúc người qua lại, nhưng tất cả hoàn toàn khác lạ cô không biết ai ở đây cả.

"Chào bác, bác đưa con đến địa chỉ này nha" Đỗ Ngọc Khuê thấy những chiếc xe đậu gần đó, cô chạy đến hỏi.

"À được, cô lên xe đi tôi chở" người đàn ông mái tóc màu muối tiêu cười cười nói.

Đây là chỗ ở nhà trường sắp xếp cho cô, trong tỉnh chỉ có mình cô chịu đi Sài Gòn dạy học, nói cho sang vậy thôi chứ thật ra là bị ép buộc, cô cũng đâu có đồng ý.

Nhìn địa chỉ trong tay, Đỗ Ngọc Khuê lại nhìn về con đường phía trước, cô lo lắng chau mày, chiếc xe chạy vào trong một con hẻm xung quanh là tầng tầng nhà cửa, xem ra đây là là một dãy trọ, nhưng cơ sở vật chất khá kém.

Đỗ Ngọc Khuê không nghĩ mình sẽ ở đây, cô không phải người đòi hỏi cao nhưng nhà ở đây nhìn kiểu gì cũng sẽ không giống cho người ở.

Đến nơi chiếc xe dừng lại, Đỗ Ngọc Khuê xuống xe, cô đưa tiền xe cho người đàn ông.

Chiếc xe chạy đi, Đỗ Ngọc Khuê nhìn trước mắt cửa sắt cũ kĩ, thầm nghĩ nơi này an ninh có tốt không?

"Này, cô mới tới à?" giọng người đàn bà òm òm hỏi.

"A, dạ con mới tới có gì không bác" Đỗ Ngọc Khuê giật mình xoay người trả lời.

Người đàn bà mái tóc cũng bạc quá nửa, nhìn cô chằm chằm hỏi.

"Muốn thuê nhà thì qua kia" nói rồi bà ta lụ khụ bước đi.

"À dạ, cảm ơn bác" Đỗ Ngọc Khuê có chút thắc mắc, người ở đây sao lại cọc cằn, khó chịu vậy? Thật kỳ lạ.

Cô tay xách nách mang hành lý đi theo hướng người đàn bà chỉ.

Đến một căn nhà nằm trong góc, nhìn khang trang hơn những căn trọ khi nãy rất nhiều.

Cô chầm chậm tiến vào, bên trong có người là một người đàn bà thân hình phốp pháp, trên cổ đeo dây chuyền vàng thật lớn, bà ta đang đếm tiền, thấy có người vào liền ngước nhìn.

"Muốn gì?" người đàn bà hỏi trống không.

"Dạ con muốn thuê nhà giá cả sao bác?" Đỗ Ngọc Khuê hỏi.

"Tám trăm một tháng" người đàn bà trả lời.

Đỗ Ngọc Khuê im lặng, cô nghĩ những căn trọ ban nãy lại nghĩ đến giá tiền, thật ra thấy không ổn, cô muốn đổi chỗ trọ.

"Sao, có thuê không?" người đàn bà giọng điệu khó chịu hỏi.

"Dạ con không thuê" nói rồi cô quay người đi, nhưng cánh tay bị níu lại, cô nhìn người đàn bà tức giận tròng mắt hằng tia đỏ nhìn mình, Đỗ Ngọc Khuê hoảng sợ giãy giụa.

"Mày muốn chạy, đã vào chỗ tao còn nói không thuê nhà" người đàn bà gằn giọng quát.

Đỗ Ngọc Khuê vẫn giãy giụa tránh thoát, rốt cuộc cũng thoát được, cô nhanh chân ôm đồ hướng phía trước phóng đi.

Ra đến được đầu hẻm, Đỗ Ngọc Khuê vội vàng bắt một chiếc xe ôm chạy đi.

Trên xe cô thở hồng hộc, mặc dù hồi nhỏ có phụ mẹ làm ruộng nhưng cô dù sao cũng là con gái, chạy một quãng dài như vậy không mệt mới lạ.

"Sao vậy? Chuyện gì mà cô chạy như bị ma đuổi thế?" người thanh niên phía trước hỏi.

"Không có gì" Đỗ Ngọc Khuê không muốn đem chuyện nói cho người khác, cô và người ta không thân không thích nói ra còn không phải gặp thêm phiền phức nữa.

"Sao nào, cô muốn đi đâu?" người thanh niên hỏi.

"Gần đây có nhà trọ không anh?" Đỗ Ngọc Khuê hỏi.

"Có thì có, cô đi không tôi chở?" người thanh niên lại hỏi.

"Ừm, vậy anh chở tôi đến đó đi" Đỗ Ngọc Khuê đồng ý.

Chiếc xe rẽ vào một con hẻm, chiều rộng hẻm khá lớn, tầm một chiếc xe hơi đi vào.

Đỗ Ngọc Khuê đưa mắt nhìn xung quanh, ở đây nhà gần nhau không giống dưới chỗ cô đi mấy mét mới thấy được một căn nhà.

Tiếng rao bán, còi xe cùng tiếng nói chuyện hòa cùng một lúc, Đỗ Ngọc Khuê cảm thấy nơi đây rất náo nhiệt.

"Đây nè, chỗ này của ông anh họ tôi, ổng chuyển đi rồi bán thì mất giá nên để cho thuê luôn" người thanh niên chỉ về căn nhà nằm gần tiệm sửa xe.

"À cảm ơn anh, anh là..." Đỗ Ngọc Khuê chưa nói dứt câu đã nghe người thanh niên nói.

"Tôi là Minh, sống gần đây thôi cô muốn thuê thì để tôi gọi nói chuyện với ổng" Minh cười cười.

Đỗ Ngọc Khuê nhìn căn nhà, cô thấy có chút nhỏ nhưng nếu sống một mình thì ổn, chưa vào xem nhà cô không chưa chốt quyết định.

"Tôi muốn xem nhà được không?" Đỗ Ngọc Khuê hỏi.

"Được chứ, để tôi gọi cho ổng nói chuyện cái" Minh gật đầu, anh lấy ra chiếc điện thoại nút bấm mình vẫn hay dùng mà gọi đi.

Vừa cúp điện thoại, Minh quay người nói với cô gái.

"Chút xíu nữa là ổng tới giờ á, cô đợi tí nha"

"Ừm" Đỗ Ngọc Khuê đáp.

Trưa lúc về trưa, cái nắng gay gắt của mùa hè khiến người ta khó chịu, Đỗ Ngọc Khuê đặt một chiếc túi xuống đất, cô đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán.

Minh nhìn trời đổ nắng, anh thấy đợi có chút lâu nên nói.

"Hay là chúng ta qua quán nước bên kia ngồi đi ha".

"À được" Đỗ Ngọc Khuê đồng ý cô xách chiếc túi theo Minh qua quán nước đối diện.

"Cho con hai li trà đá Sáu ơi" Minh nói vọng vào trong.

Đỗ Ngọc Khuê nhìn xung quanh quán, cũng không có gì đặc biệt giống như quán nước thông thường.

Người đàn bà bưng nước ra, cười xởi lởi "chà, nay Minh có bạn gái rồi ha".

Cả hai giật mình khi nghe người đàn bà nói, Minh cười cười "không có đâu Sáu, Sáu nói kỳ quá".

Bà Sáu chùi chùi tay vào áo cười cười "bây nay không chạy xe sao ra đây ngồi trà đá?"

"À, con mới chở xong ấy chứ mà cô ấy nói muốn thuê nhà nên con giới thiệu qua cho ông anh con, ổng đang cho thêu nhà" Minh trả lời.

Bà Sáu cùng Minh cười cười nói nói một lúc cũng kết thúc. Bên ngoài có người đàn ông chạy xe máy vào.

Minh vừa thấy người đàn ông bước vào liền đứng lên.

"Anh, đây là người mà em nói với anh đó".

"Chào cô, tôi là Tuấn chủ của căn nhà kia, cô muốn thuê bao lâu?" Tuấn hỏi.

"À chào anh tôi tên Khuê tôi muốn thuê lâu dài" Đỗ Ngọc Khuê trả lời cô không chắc chuyến công tác này sẽ kéo dài bao lâu thiết nghĩ nên thuê thời gian dài.

"Vậy được, đây là nhà trong hẻm một tháng năm trăm cô thấy thế nào?" Tuấn vừa nói anh lấy từ chiếc túi đeo chéo của mình ra một tờ giấy.

Đỗ Ngọc Khuê cầm lấy nhìn một lượt.

Trong lúc cô đọc nội dung trong tờ giấy Minh nói.

"Anh à, người ta muốn đi xem nhà".

"À để anh dẫn" Tuấn nói.

"Trước mắt cô cứ từ từ suy nghĩ, giờ thì chúng ta đi xem nhà" Tuấn nói với cô gái trước mặt.

"À được" Đỗ Ngọc Khuê đáp cô đứng dậy theo người đàn ông đi qua căn nhà mà Minh chỉ ban nãy.

Tuấn mở khóa cửa, đẩy cửa vào bên trong khá tối anh đưa tay bật công tắc đèn bên cạnh.

Đèn sáng, Đỗ Ngọc Khuê nhìn tổng thể căn nhà có gác lửng, căn bếp và một nhà vệ sinh, nhìn chung khá nhỏ nhưng đối với người sống một mình như cô nhà như này đã rất được rồi. Cơ sở vật chất còn tốt không quá cũ, điện nước sài được.

Đỗ Ngọc Khuê đọc lại nội dung trong tờ giấy, cô hỏi.

"Tiền điện nước tính riêng hả anh?"

"Tính chung đi, cô thuê đầu tiên nên tính chung thời buổi này khó khăn ít ai đi thuê nhà, cô chắc cũng dưới quê lên, chúng ta cùng chung hoàn cảnh mà" Tuấn cười nói.

"Vậy tôi cảm ơn" Đỗ Ngọc Khuê nói.

Hai người làm xong thủ tục thuê nhà, trong hợp đồng lấy cọc phân nửa số tiền thuê nhưng Tuấn chỉ lấy hai trăm, anh nhìn cô cũng chẳng giàu có gì giống anh lúc trước vậy.

Đỗ Ngọc Khuê chợt nhớ đến tiền nước ban nãy, cô lấy tiền đưa Minh.

"Tôi gửi tiền nước".

"Thôi thôi cô cất đi, có nhiêu đâu mà" Minh cười cười xua tay.

"Anh cầm đi" Đỗ Ngọc Khuê vẫn chưa cất tiền, cô không muốn mắc nợ người khác, người ta đã giúp mình không thể để người khác giúp đỡ hoài được.

Minh thấy đối phương kiên quyết như vậy, anh cũng đành nhận lấy nói bản thân còn việc đi trước.

Sau khi hai người rời đi, Đỗ Ngọc Khuê đem hành lý xách vào nhà.

Nhìn nhà có chút bụi Đỗ Ngọc Khuê xắn lên tay áo nghĩ dọn dẹp một chút.

Quần quật mãi cũng đến chiều, Đỗ Ngọc Khuê từ sáng đến giờ chưa ăn gì, cô cầm ví tiền bước ra cửa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro