Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 - Cội nguồn

"Thư Nhiên, tỉnh dậy đi!"

Là ai đang gọi cô......

"Phạm Thư Nhiên, mau tỉnh lại! Gràooooooo..."

"Aaaaaa..." - Rất giống tiếng gầm của con vật mà cô gặp trong rừng. Hoảng sợ, cô vội mở mắt.

"Hộc.....hộc......" - Thở hổn hển, cô đưa mắt dáo dát nhìn xung quanh.

Ừm? Sao tối thui vậy, trời tối cũng không thể nào đen kịt như vậy, một chút tia sáng nhỏ cũng không thấy.

Chợt, có đốm ánh sáng màu vàng xuất hiện, lập loè đằng xa, như có hi vọng, cô thục mạng chạy đến. Càng gần, ánh sáng càng rực rỡ, chói cả mắt cô rồi. Đưa tay lên để tránh tia sáng rực rỡ làm đau mắt, cô nheo mắt để nhìn rõ thứ đang hiện diện đằng trước.

Khoan đã! Có gì đó không đúng?

Sao hình ảnh trước mắt có vẻ quen? Giống như con vật gì đó phát sáng vậy.

Đến khi nhìn rõ vật trước mắt......Ôi trời ạ!

Là nó! Chính là quái vật tấn công cô ở trong rừng. Sao ngu thế này, lại chạy đến gần nó nữa chứ, cô có thể quay đầu bỏ chạy không? Nhưng mà, chạy đi đâu bây giờ, xung quanh tối đen đến không rõ phương hướng, cũng không biết bản thân đã chết hay chưa? Hay đây là cảnh sau khi cô chết? Còn con thú này chính là thần chết đến đón cô sao?

Mẹ kiếp, chết mà còn hù cô như thế, cô đã làm gì sai mà trừng phạt cô thế này?

"Phạm Thư Nhiên! Cô chưa có chết, và ta không phải thần chết gì đó, cũng không có ý định giết cô."

Âm thanh hùng hậu vang lên bên tai khiến cô giật mình, rời khỏi suy nghĩ trong đầu.

Là ai? Ai đang nói chuyện với cô? Lúc nãy, cũng là giọng nói này gọi cô tỉnh.

"Là ta, ta đang đứng trước mặt cô! Gràooooooo~~~."

A! Không cần phải gầm gừ như vậy để nói chuyện đâu. Hả?! Quái vật biết nói kìa! Không phải đang nằm mơ chứ? Nó đang nói chuyện với cô đấy. Cô dùng sức nhéo thật mạnh vào hông mình.

"Ui daaaaa!" - Đau quá, khốn kiếp, biết trước không phải mơ thì đã không nhéo mạnh như vậy rồi. Tự nhéo mà còn nhéo mạnh như vậy, đau lắm đó.

"Này, có phải tôi đã chết? Còn ngươi là thần quỷ phương nào? Đây có phải là âm tàu địa phủ? Có cần đầu thai hay không? Có cần uống canh Mạnh Bà quên hết kiếp trước gì đó mới đi đầu thai như trên phim hay không?" - Nuốt nước bọt, cô bắn ra một tràng liên thanh với con vật trước mắt, sợ nó sẽ giết cô trước khi cô biết chuyện gì đang xảy ra.

"Thật lắm chuyện! Bình tĩnh lại, ta sẽ không hại cô, người bị hại rõ ràng là ta, mà người hại ta chính là cô đó! Grừ~~~" - Nó cất giọng đáp lại cô.

"Hả? Đừng đùa, tôi chưa gặp ngươi bao giờ. Thú mà biết nói, lại có cánh, phát ra ánh sáng như thế, có thần tiên mới có vinh hạnh được gặp nha....ha ha." - Cô còn cười đùa được, đúng là can đảm. Mặc kệ, nếu cô chưa chết, cô phải biết rõ ràng việc gì đang xảy ra và tìm cách quay về nhà nữa. Không thì mấy đứa bạn sẽ rất lo lắng cho cô.

"Quay về nhà? Không có cửa đâu, cô phải giúp ta thu hồi lực lượng, chính vì cô mà tu vi của ta bị dang dở, hồn phách bị đánh lìa thể xác. Nếu không phải linh hồn của ta là thần thú thượng cổ, cũng không còn mạng để tìm cô tính toán nợ nần." - Giọng điệu gắt gỏng, nó đang rất tực giận.

"Mọi việc là như thế nào? Tôi đã làm chuyện gì mà ngay cả tôi cũng không biết?." - Hoang mang, rối bời chính là tâm trạng bây giờ của cô.

"Chính là cái tác phẩm chết bầm của cô, cái gì mà ngôn tình tu tiên, ngược luyến tàn tâm. Rác rưởi, biến thái! Phụ thân gian díu với con gái, nữ chủ tự bạo, chết cả nhà lẫn tông phái. Biến thái như thế cô cũng viết được, ta không giết cô là may cho cô đó. Grừ~~" - Nó lại gầm lên, không khàn giọng sao? - Cô tự nhủ.

Thì ra là tác phẩm của cô. "Thế thì sao? Ngôn luận là quyền tự do, tôi thích viết thế nào thì viết. Liên quan gì tới ngươi. Rất nhiều đọc giả ủng hộ tác phẩm của tôi đó!" - Cô bĩu môi đáp.

Trực tiếp bỏ qua biểu tình đáng đánh của cô, nó tiếp tục: "Liên quan gì tới ta? Liên quan rất sâu!"

"Tất cả những tác phẩm nghệ thuật đều có linh hồn của nó, mặc kệ đó là âm nhạc, văn học, tranh ảnh.....hay bất cứ vật chất trên đời cũng có linh hồn của nó. Các người tạo ra chúng thì thôi, lại lấy sự biến thái của các người đưa vào chúng, xong rồi thì coi như không có chuyện gì, bỏ mặc nó tự sinh tự diệt."

"Cô hãy học tập một số tác giả khác đi, viết ngược văn cũng rất hợp lý. Thật là, không biết có bao nhiêu thần thú bị những tác giả như cô hại chết vô cớ a! Nay tới lượt ta bị lôi vào, thật tức chết! Gràooooo~~~."

"Cũng có nhiều người viết rất biến thái, còn hơn cả tôi mà. Thật oan uổng cho tôi." - Cô vội vàng bào chữa cho mình.

"Đúng, chính vì thế, những tác giả đó đều phải sửa chữa lỗi lầm của mình, bao gồm cô." - Giọng nó thản nhiên lại rồi, hình như cô cũng không phải là người đầu tiên. Thật may mắn!

"Không may lắm đâu, cô viết loạn luân, mặc dù linh hồn không phải nhưng thể xác là máu mủ ruột thịt đó, lại ngược đãi tàn nhẫn tình cảm lẫn thể xác của nữ chủ, lỗi lầm của cô lớn lắm đó, hơn nữa lại trực tiếp đưa ta vào chỗ chết. Muốn sửa cũng không phải dễ dàng." - Nó lại đọc ý nghĩ của cô.

"Aizzzz, tôi chỉ là nhất thời cao hứng thôi, đâu ai ngờ sẽ như vậy. Được rồi, vậy tôi đã hại chết ngươi như thế nào? Và tôi phải sửa lỗi của mình ra sao đây?" - Không độc thoại nữa, cô quyết định nói rõ ràng với nó, cô còn phải tìm cách quay về nữa.

"Cô còn nhớ, đại kết cục của cô, nữ chủ kích ra hồng hoang lực lượng, cả nhà đều chết?"

"Phải, còn cả tông phái chôn chung luôn. Làm sao? Ngươi là nam chủ chết tiệt đó hả?"

"Ta chính là đứa con trai không đáng nhắc tới kia! Grừ~~~. Vốn dĩ, khi được sinh ra, ta đã thu thập linh lực gần xong, chỉ cần khoảng năm trăm đến một ngàn năm hấp thu tinh hoa trong tác phẩm này thì ta có thể rời khỏi nó, kết thúc nhiệm vụ. Nhưng nào ngờ, cô muốn cái gì mà ngạc nhiên, tạo sốc, không chịu dừng tại đó, viết thêm đại kết cục, mà còn nát bét, tệ hại như vậy. Khiến ta bị đánh khỏi thể xác, tu luyện vì thế cũng dở dang. Hừ!"

"A hahaha. Là ngươi à~~~ Tôi chỉ tiện tay viết vào thôi, sao tôi biết đó là ngươi được."

"Hừ, gọi ta là Ngữ Sư được rồi, thêm xưng hô ông hoặc tiền bối đi, ta lớn tuổi hơn cô rất nhiều, đừng ngươi ngươi nó nó nữa, thật chói tai! Ta là Ngữ Kim Sư, tu luyện từ thượng cổ, là nhờ ngôn ngữ của nhân loại mà tồn tại. Thật xúi quẩy! Lần tu luyện này, ta lại phụ trách tác phẩm của cô. Nhất định là bị bọn thần thú kia lừa rồi!"

"Được rồi, Ngữ Sư Ông, vậy tôi phải làm sao bây giờ?" - Trên đời này chuyện kỳ lạ gì cũng có , thần thú chuyên phụ trách ngôn ngữ, lại còn bị đồng bọn lừa, haha.

"Đừng cười nhạo nữa, ta nghe được đấy."

Cô im lặng, ra dáng học sinh nghiêm túc lắng nghe giáo viên dạy bảo.

"Vào vấn đề chính, cô phải bước vào tác phẩm đó, sống và giúp cho ta tu luyện, đồng thời, phải sửa chữa kết cục. Kết thúc thế nào tuỳ cô, nhưng không được biến thái, kinh tởm như vậy được nữa. Nếu đổi một kết cục tốt đẹp, và ta thu thập đủ lực lượng quy định của tác phẩm này, nhiệm vụ của cô hoàn thành."

"Là xuyên thư sao? Oaaaaa, xu hướng thời nay nha, tôi thích! Thế nào? Là xuyên thành nữ chủ? Hay nam chủ, hay xuyên thành con gái của họ, không cho loạn luân xảy ra?" - Cô hưng phấn hỏi.

"Là xuyên thành Lâm Thư Nhiên, nhân vật tượng trưng của cô đó, không phải cô tự hoá thân vào nhân vật đó sao? Ta toại nguyện cho cô." - Ngữ Sư Ông nhếch mép, thốt lên.

Sao cô ngửi được mùi trả thù vậy? Đó không phải là vật hy sinh sao? Mặc dù, ở chương cuối, cô ta sống lại, nhưng chỉ là linh hồn thôi, hình dáng gương mặt cũng không phải cô ta. Xem như là một diễn viên khác rồi. Rốt cuộc cũng chết không phải sao, lại còn xuất hiện chớp nhoáng, chết cũng chết lãng xẹt nữa chứ. Hừ! Rõ ràng là đem cô ra đùa vui, trả thù việc cô viết bậy mà.

"Đừng ở đó cằn nhằn nữa, đây là lỗi của cô, cô phải chấp nhận mặc ta bày bố. Hơn nữa, đó cũng là cô tự hoá thân vào tác phẩm, lại xuất hiện ít nên cô có biến hoá tính cách thế nào cũng được. Vả lại, nhân vật đó lại là mấu chốt cho sự diệt gia, diệt môn, tự bạo của nữ chủ đó. Cô nói có đúng không hả?" - Nhìn ông ta xem, thản nhiên như không kể ra tội trạng của cô kìa. Hừ! Đúng là bụng dạ hẹp hòi, khó lường mà.

"Vậy tôi sẽ chết đó, làm sao tôi có thể tự cứu sống bản thân đây? Vốn dĩ nhân vật đó cũng đâu có được tu luyện tới nơi tới chốn thì đã chết rồi, ngoài "Hoàn sinh chú" tôi tự biên ra, cũng đâu có phép thuật nào cứu sống tôi chứ?" - vặn xoắn ngón tay, hốt hoảng hỏi lại. Nếu vậy rất khó hoàn thành nhiệm vụ, thế thì quay về nhà bằng cách nào đây?!

"Cô không cần lo lắng, mọi chuyện đã có ta sắp xếp. Hiện tại, cô nên tỉnh lại và thực hiện nhiệm vụ đi. Ta sẽ xuất hiện khi đến thời điểm cần thiết." - Ông ta có vẻ gấp gáp.

"Là lúc nào? Như thế nào mới gọi là cần thiết? Vả lại, hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ được quay về nhà chứ?" - Cô cố hỏi.

"Thời cơ đến, cô sẽ biết. Bây giờ thì nhanh chóng tỉnh lại, chậm trễ thêm sẽ không thể hợp nhất hoàn toàn linh hồn cô với thể xác của Lâm Thư Nhiên được đâu. Đi mau!"

Ngữ Sư Ông vội thét lên, ánh sáng bao vây ông ta sáng rực lên, khiến cô không mở nổi mắt.

Đột nhiên, một cổ lực lượng thật mạnh mẽ kéo cô về phía sau.

"A!!!!!!" - cô thét lên, bật dậy.

*Hôm nay, lại có mưa, hứng thú viết bài tăng vọt! :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro