Vô tận xứ
Một duyên, một kiếp, một mảnh tình
Một chờ, một đợi, một kiếp mong
Chờ người bến đợi đã nhiều năm
Ta hoá nhành hoa, ngọn cỏ dại
*vô tận xứ: mãi chẳng phai.
Xuân qua, hạ đến, thu tàn
Đông lại một mình ghé qua
Ta thương, người chẳng thương ta
Tuế nguyệt qua, bạc một canh.
-lanha-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro