Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Giáo viên mới

Lớp của cô bắt đầu xôn xao lên. Bàn của Phong Nhược Kỳ vốn dĩ là nơi để cô nằm ườn ra đấy một cách thoải mái nay lại bị chiếm mất tiện nghi bởi một giáo viên. Đã vậy lại càng quen thuộc bởi ánh nhìn nhưng khuôn mặt là người khác.

Cụ thể hơn là giáo viên mới này lại đang ngồi lên bàn cô! Với cử chỉ vuốt ve khuôn mặt một cách ma mị???

-------------------------------------------------------

Vẫn là một ngày bình thường trôi đi, Hứa Doanh đã không còn gắt gao với những ứng xử của cô nữa mà nhẹ nhàng hơn. Điều này khiến cho Đoàn Trang vui mừng.

Phong Nhược Kỳ đang nằm ườn ra bàn vì mệt mỏi với sổ sách ngày hôm qua. Đoàn Trang bước vào lớp, nàng luôn thường trực nụ cười thân thiện của mình khiến nhiều người cảm thấy khả ái.

"Chào cả lớp. Hôm nay cô muốn giới thiệu với lớp ta một giáo viên mới sẽ dạy môn Tiếng Anh cho các em. Mời cô vào Marie Hutwon. "

Đoàn Trang ánh mắt hướng về cửa ra vào, cả lớp cũng đồng loạt phóng ánh mắt theo nhìn. Tiếng giày cao gót vang vọng từ ngoài vào, thân ảnh kiêu sa kiều mị gây mê hoặc bao người.

Mái tóc bồng bềnh như sóng vỗ, khuôn mặt mang nét vẻ phương Tây, đôi mắt sắc bén cuốn hút hướng nhìn về phía cả lớp.

"Xin chào cả lớp, tên của tôi là Marie Hutwon. Rất vui được gặp mọi người. " - Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt được chạm khắc tinh xảo chi tiết từ nàng khiến nhiều người mê hoặc.

"Cô phải đi rồi. Tiết sau cô đến. Giờ xin phép tôi phải đi đây cô Marie. "

"Không sao, tạm biệt cô Đoàn Trang. "

Đoàn Trang rời khỏi lớp, Marie liền sử dụng Tiếng Anh của mình để dạy học.

"Now, let start the lesson. "

Trong lúc dạy, nàng chăm chú quan sát từng người một như thể tìm kiếm ai đó. Thanh Nhiên ngồi bên cạnh cô thấy đã ngủ đến phải hơn nửa tiết. Bổn phận làm lớp trưởng thêm việc sợ rằng làm vậy là không tôn trọng thầy cô đặc biệt là người nước ngoài. Nàng liền khều khều tay cô chủ ý gọi dậy.

Phong Nhược Kỳ bị đánh thức thì không thể ngủ tiếp được. Cô khó chịu nhôm hẳn người dậy. Vươn vai vì mệt mỏi đè nặng lên người. Mắt cô lơ là nhìn lên bục giảng nơi thân ảnh trông thật quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ đang tựa trên đó.

Nhưng vốn dĩ không có hứng thú học hành nên cô lơ là ánh mắt phóng đãng nhìn ra cửa sổ ngắm trời.

"You should pay attention in class, Phong Nhuoc Ky. "

"Have we met before? " - Phong Nhược Kỳ quen thuộc con mắt khi nhìn thấy thân ảnh trước mắt. Đây chắc chắn không phải lần đầu nhưng vẫn có chút lạ lẫm vì gương mặt khác biệt.

"Yes, we have. " - Marie bí ẩn nở nụ cười với cô rồi tiện tay cuốn sách đã cuộn tròn trên tay mà giáng xuống không thương tiếc lên đầu cô.

"But you must pay attetion, okay? "

Phong Nhược Kỳ còn đang mông lung trước nụ cười ấy mà bản thân không phản xạ kịp bị nhận trọn cú đánh. Cô ôm đầu xoa cái chỗ đánh vừa nãy. Không đau nhưng đủ để cô nhớ.

---------------------------------------------------------

"Này sao thế? "

Hàn Lâm thấy cô làm vẻ mặt hằm hằm như bị ai đó đánh liền hỏi. Hiếm khi thấy bộ dạng trẻ con này lại xuất hiện.

"Bị giáo viên đánh. "

Một câu trả lời ngắn ngủn khiến cậu không thể nhịn cười.

"Cười hả? " - Ánh mắt sắc lẹm phi đến Hàn Lâm, dù cậu cố che miệng nhưng ngìn bộ dạng hậm hực này, hẳn là rất ức đi.

"Không, không dám. Ai ngờ huy chương vàng Taekwondo quốc gia hai lần lại bị giáo viên đánh. "

Nói là vậy nhưng Hàn Lâm vẫn không thể không trêu chọc cô. Hiếm có cơ hội, một khi có là phải tận dụng luôn chứ.

Cả hai hiện đang ngồi cùng nhau tại căng tin ăn trưa. Bao nhiêu ánh mắt để ý đến hai con người này. Vì...

Hàn Lâm đây vốn nổi tiếng là ăn chơi, dù gia thế giàu có lại là cháu của Hiệu trưởng nhưng lại có trí tuệ. Mọi người còn sợ hãi vì cậu có giao du với giang hồ, đàn em trong trường có hết. Chỉ cần hỗn với cậu thì đi học sẽ không yên ổn.

Vậy mà học sinh mới vào đây lại đang ngồi ăn cùng với đại ca của cái trường này. Quả thật không thể xem thường cô được. Đã vậy ngồi bên cạnh cô lại là một người con gái nổi tiếng trong trường đây.

Thanh Nhiên chỉ biết ngồi sát bên cạnh cô vì sợ Hàn Lâm. Phong Nhược Kỳ đang ăn lại thấy người bên cạnh cứ nhúc nhích sát vào mình có đôi chút khó chịu.

"Có nhiều chỗ lắm đây, tại sao lại ngồi sát thế? "

"Ưm..... Tớ xin lỗi. Ngồi sát quá khiến cậu thấy khó chịu. "

Thanh Nhiên vội vã tránh ngồi gần cô. Hành động dứt khoát nhưng khuôn mặt làm vẻ tiếc nuối. Nàng cũng quen với việc cô thân Hàn Lâm. Nhưng không ngờ lại thấy vị trí cô có khi còn cao hơn cả Hàn Lâm nữa ấy.

-------------------------------------------------------

Lại tiếp tục đến tiết của Marie. Cô lờ đờ mệt mỏi vì hôm qua lại phải thức muộn hoàn thành sổ sách. Tay chống cằm mà sức nặng của đôi mắt càng ngày càng gia tăng. Bất chợt đôi mi cụp xuống và đưa cô vào giấc ngủ.

"And now, do you have any question? "

Marie giảng xong liền quay xuống, nụ cười vén lên chứa sự thân thiện cũng như bí ẩn, tà mị trong đó. Ánh mắt nàng hướng xuống chỗ của Phong Nhược Kỳ.

Con ngươi lóe lên điều gì đó muốn trêu chọc. Bước xuống bục mà tiến đến chỗ người đang chìm đắm giấc ngủ.

"Sleep in class again. You're brave. "

Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt nàng thật khó hiểu, nó như chứa đựng sự sủng nịch cũng như nghiêm khắc và giận dữ... Cả lớp như ngây người trước nụ cười đó.

Lại chuẩn bị giáng cú đánh vào đầu con người ngái ngủ này. Nhưng lại lưỡng lự một hồi nhanh chóng thu về. Thay vì đánh thì nàng lại khiến cả lớp kinh ngạc.

Nơi để cô nằm dài ngủ lại bị chiếm mất một chút tiện nghi. Phong Nhược Kỳ khó chịu mở mắt, ai ngờ trước mắt lại ập đến cơ thể quyến rũ. Cô kinh ngạc hết phần ngước nhìn lên người ngồi bàn mình.

Bàn tay như mê hoặc cô mà vuốt ve khuôn mặt cô một cách câu dẫn. Phong Nhược Kỳ bộ não đang trở nên đình trệ vì cái hành động công khai này.

"What are you doing? "

Một câu hỏi quả thực ngốc đến buồn cười nhất mà cô nói ra. Đương nhiên nhìn là đủ hiểu nhưng cô hỏi để làm gì? Ngay cả bản thân còn không hiểu được.

"You will meet me after class with Ms Doan Trang too. "

Marie lại trở lại bục giảng bàn tay rời khỏi khuôn mặt cô. Thở dài vì phải ở lại, cô thật không thể nghĩ rằng lại có người phụ nữ lại kiều mị như nàng đây.

----------------------------------------------------------

"Tôi mong cô có thể khuyên bảo học sinh của mình không nên ngủ gật trong giờ. "

Marie nói chuyện với Đoàn Trang về cô. Quả thật bản thân cô cũng kinh ngạc khi nàng lại có thể nói một cách trơn tru đến thế.

"Thật xin lỗi cô vì thái độ của Phong Nhược Kỳ trong học tập. "

Đoàn Trang khó xử xin lỗi Marie. Nàng biết một giáo viên dạy nước ngoài cũng đã tốn phí cho nhà trường vậy mà lại để nước bạn có ấn tượng không tốt.

"Phong Nhược Kỳ, em không xin lỗi cô ấy à? "

Nàng quay ra nhắc nhở cái người bất cử bất động, chỉ chăm chú lắng nghe. Cô không thích ở đây lâu vì còn việc ở công ty. Thật mong cha cô tìm được người thay thế ngay lúc này.

"I'm very sorry about my attitude in the class. I promise that it won't happen again. "

"Very good... I'm expecting from you. "



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro