Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16


Hoài Ngọc trở lại lớp học với tâm trạng vô cùng tệ nhưng cô tuyệt nhiên không thể hiện bất kì biểu cảm gì trên gương mặt mình. Nhẹ nhàng đi đến chỗ ngồi của mình, lập tức Hoài An và Thiên Hương đi đến và ngồi cạnh cô. Hoài An lo lắng hỏi:

-Sao ri?! Cô y gi em lên đó có tht là mun trao đi tình hình ca lp hay không?

-Phi ri, cô Du có nói gì vi cu không?! Thiên Hương cũng vội vàng hỏi.

-Mi chuyn đã tht s kết thúc ri. Cô y có chút kì l nhưng t không đ tâm lm. T không sao c. T s thay đi.

Hoài Ngọc đối với những câu hỏi dồn dập của chị mình và cô bạn thân thiết nhất thì không nhịn được mà bật cười. Cô từ tốn trả lời từng câu từng câu hỏi của bọn họ. Ngoài miệng nói vậy cho hai người đó an tâm thôi chứ trong lòng cô đang đau thấu tận trời xanh đây này.

-Ch và Thiên Hương đây ch em v mà trong lòng c thp thm không yên. Nghe em nói vy thì bn ch cũng an tâm ri. Hoài An thở phào nhẹ nhõm nói. Nàng thực sự thực sự rất sợ Vân Du sẽ nói gì đó đau lòng làm em nàng phải buồn bã nhưng kết quả vượt ngoài mong đợi của nàng. Cô ấy không làm gì cả và Hoài Ngọc chính là người chủ động nói lời từ bỏ trước.

-Cu thc s không sao ch?! Thiên Hương rất tinh ý liền nhận thấy được một vài tia u buồn đang hiện hữu trong đôi mắt của Hoài Ngọc.

-m, t thc s không sao mà. T rt n. Hoài Ngọc mỉm cười nhẹ, cô đang cố che đi những giọt nước mắt yếu đuối trong lòng.

Và rồi tiếng chuông vào học vang lên. Những tiết học lại bắt đầu diễn ra như thường lệ. Hôm nay, không có tiết của Vân Du nên mọi người cũng thoải mái hơn. Còn Hoài Ngọc thì chẳng màng quan tâm đến những giáo viên trên kia đang nói gì, mắt cô vẫn dán chặt lên bảng nhưng tâm hồn của cô thì lại đặt ở nơi khác.

Vào giờ nghỉ giải lao, mọi người đều xuống canteen trường để tìm chút gì đó bỏ vào bụng để tiếp tục chống chọi với những tiết học kế tiếp. Ba người Hoài An, Hoài Ngọc và Thiên Hương cũng không ngoại lệ. Ba người họ sau khi lấy phần ăn rồi cũng nhanh chóng tìm một bàn để ngồi xuống dùng bữa.

Trong lúc bọn họ đang dùng bữa thì Thiên Hương vô tình nhìn thấy hình ảnh Vân Du cùng Kiến Văn đang ngồi dùng bữa ở khu vực dành cho giáo viên. Hai người họ trông rất vui vẻ, Kiến Văn liên tục gấp thức ăn trong khay của mình để sang khay của Vân Du, còn Vân Du thì ngoan ngoãn gấp những thứ mà Kiến Văn để vào khay nàng mà cho vào miệng.

Ngay lập tức Thiên Hương liền dịch người sang một chút, cố tình dùng thân mình để che khuất đi tầm nhìn của Hoài Ngọc. Cô vội vàng thúc giục:

-À m, hai cu ăn nhanh đi còn lên lp. Tiết sau s có bài kim tra đy!

-Hương à, hôm nay sao cu hành đng l vy?! Ăn nói cũng chng lưu thoát. Hay cu có chuyn gì giu bn t à?! Hoài An hoài nghi nói. Chỉ cần một sự chuyển biến nhỏ trong hành động hoặc lời nói của Thiên Hương thôi thì Hoài Ngọc cũng có thể nhận ra. Bởi vậy, khi yêu con người ta luôn để tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất của người mình yêu.

-Cu đng c gng che chn cho hai người h na. T lúc bước vào t đã thy hai người bn h dùng ba cùng nhau ri. Hoài Ngọc nhàn nhạt nói. Cô xúc một muỗng cơm đưa lên miệng rồi từ tốn nhai, một lần nữa trên khuôn mặt cô chẳng có chút biểu cảm gì cả. Điều này làm cho Hoài An và Thiên Hương càng thêm ngạc nhiên.

-Cu?! T nghĩ cu không thy nên t mi c gng dùng thân mình đ che đi tm nhìn ca cu. Vì t không mun thy cu li mt ln na đau lòng. Thiên Hương chân thành nói.

-Cái gì?! Cu mau tránh ra cho t xem mt chút! Hoài Ngọc cả kinh khi nghe những gì mà Thiên Hương và Hoài Ngọc nói. Tại sao nàng lại không để ý chứ?! Hoài An đẩy người Thiên Hương ra một chút rồi tận mắt nhìn thấy hai người Kiến Văn và Vân Du đang rất vui vẻ dùng bữa với nhau. Hm, tht là... T tht không th nut trôi na ri. Đi, chúng ta lên lp. Dù sao cũng đã ăn xong hết ri. Hoài An nói rồi cầm tay Hoài Ngọc bước đi. Đem theo ngọn lửa giận dữ trong lòng đi ra khỏi nơi này. Nàng không muốn em nàng sẽ lại đau lòng vì một người như Vân Du được nữa. Nàng ta không xứng đáng!!!

Hoài Ngọc cứ ngoan ngoãn đi theo Hoài An, mặc kệ cho chị mình đang kéo mình đi với tốc độ không.thể.nào.đùa.được. Nhưng người đáng thương nhất không phải là Hoài Ngọc, mà là Thiên Hương. Cô đang phải cực lực đi theo những bước chân của cô nàng nóng tính kia, cô sắp thở không ra hơi nữa rồi a~ Ai đó hãy giúp cô ngăn Hoài An lại đi~

Hoài An kéo Hoài Ngọc một mạch lên lớp, đến nơi cô vẫn nắm chặt tay kéo Hoài Ngọc vào chỗ ngồi và dùng một lực không mạnh không nhẹ ấn em mình ngồi xuống. Thiên Hương sau đó cũng đã đến nơi, cô vội vàng ngồi xuống cái bàn trống phía trước cái bàn của hai chị em họ đang ngồi rồi tích cực hô hấp, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy dài hai bên thái dương.

-Này...t...t thc s...sp chết...chết đến nơi vì đui theo hai cu đy!!! Tht là...sao li đi nhanh như thế?!

-Cu hãy trách ch t kia kìa, t ch là người b ch y lôi kéo thôi. Hoài Ngọc phì cười trước bộ dạng bây giờ của Thiên Hương, cô lấy trong balo ra một tờ khăn giấy rồi đưa cho Thiên Hương. Nè, lau đi. Trông cu tht thm hi! Hoài Ngọc lúc này vẫn còn trêu chọc Thiên Hương làm cho cậu ấy tức muốn xì khói mà không thể nào mắng lại được vì cậu ấy đã quá mệt.

-Hm, t chính là không thích chm mt cô ta. Hoài An tức giận buông một câu. Hai tay nàng vòng lại đặt trước ngực, khuôn mặt phập phồng giận dỗi.

-Thôi nào, cô y là ging viên trường này và còn là c vn ca chúng ta. Ch nghĩ ch s tránh mt được cô y h? Hoài Ngọc lúc này dịu dàng lên tiếng.

-T cũng nghĩ ging như Hoài Ngc nha~ Đành rng cô Du đã làm nhiu chuyn tn thương Hoài Ngc nhưng mà dù sao cô y cũng là c vn ca chúng ta nên chúng ta có mun tránh mt cũng không được. Ch có mt cách duy nht đó chính là nhanh chóng hoàn thành hết chương trình hc và ri khi đây.

-Hai người nói đúng. Nhưng ch cn nhìn thy mt cô y thôi cũng đ khiến la gin trong lòng t tri dy ri. Tht đáng ghét mà! Hoài An nói từng câu từng chữ đều chứa sự chán ghét cùng căm hận trong đó.

Hoài Ngọc và Thiên Hương cũng chỉ biết lắc đầu. Hai người bọn họ chưa bao giờ thấy Hoài An ghét ai hết nhưng Vân Du là người đầu tiên khiến cho Hoài An phải thù đến như vậy. Có thể nói, bây giờ Vân Du là kẻ thù lớn nhất của Hoài An a~



Thời gian thấm thoát trôi, mới đây đã đến kì thi mà lúc trước Hoài Ngọc đã hứa với Vân Du rằng cô sẽ thi đậu để đổi lại một điều kiện của Vân Du. Nhưng, đối với Hoài Ngọc thì bây giờ điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Cô chỉ biết rằng hôm nay cô phải làm bài thật tốt, đạt điểm thật cao để Vân Du không phải thất vọng.

-Wow, nơi này đúng là đông người tht nha. Có rt nhiu người đến đây đ d thi nè. Thiên Hương cùng Hoài An đến cổ vũ tinh thần cho Hoài Ngọc. Cô không khỏi ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt, tứ phía đều là người, tiếng cười nói rộn rã. Sinh viên ở tất cả các trường từ bình dị đến danh giá đều có mặt tại cuộc thi này. Hmm, đúng là cuộc thi có tầm vĩ mô lớn mà.

-Ngc à, em phi thi tht tt có biết chưa? Em nht đnh phi làm cho bà cô già đó phi hi hn. Hoài An vừa chỉnh sửa lại cổ áo cho Hoài Ngọc vừa tỉ mỉ dặn dò nhưng nàng cũng không quên mỉa mai Vân Du.

-Haha, ch à. Ch tht là mt người thù dai mà. Em s thi tht tt, xem như đây là món quà cui cùng em tng cho cô y vy. V li sau khi thi xong thì em cũng s không còn gp mt cô y na. Nên ch đng lo.

-Hoài Ngc, đến gi ri kìa. Cu mau vào trong đi. Chúc cu thi tt nhé bn hin. T và Hoài An lúc nào cũng đng phía sau ng h cu. Trn Hoài Ngc c lên!!! Thiên Hương vỗ bôm bốp lên vai Hoài Ngọc, cuối cùng trao cho Hoài Ngọc một cái ôm tinh thần rồi nhanh chóng lùi ra vì cảm nhận được một luồng khí lạnh vừa lướt qua sống lưng.

-T biết ri. T vào trong đây. T nht đnh s đng đu bng cho hai người xem. Hoài Ngọc nói một cách tràn đầy tự tin rồi nhanh chóng bước vào trong.

Hoài Ngọc trước khi bước vào đó, cô nhìn ra phía bên ngoài một lần nữa, đôi mắt ngóng trông một người đến để cổ vũ cô. Nhưng xem ra người ấy không đến thật rồi. Cô quay đầu, mỉm cười chua chát rồi dứt khoát cất bước vào trong.

Ngay khi Hoài Ngọc vừa bước vào đó được vài phút thì Vân Du cũng đã đến nơi. Nàng vội vã chạy vào sảnh chờ rồi gấp gáp đưa đôi mắt kiếm tìm một bóng hình thân thuộc nhưng mãi vẫn không thấy.
Vô tình thấy Thiên Hương cùng Hoài An đang chuẩn bị rời khỏi sảnh chờ nàng liền chạy đến, giọng điệu vô cùng gấp gáp hỏi:

-Hai em, cho cô hi Hoài Ngc phi hay không đã bt đu thi ri?!

-Haaa, cô cũng còn nh đến ngày thi ca em tôi à? Tht xin li, cuc thi đã bt đu được vài phút ri thưa cô. Thôi chết, người đang yêu đương nhiên là phi bn rn ri a~ Hoài An không kiêng nể buông lời mỉa mai Vân Du. Hoài An trước giờ không sợ trời, không sợ đất nên Vân Du cũng không là cái đinh gì cả.

-Thôi nào An à, cu hơi quá li ri đy. Cô Du cũng là có ý tt đến đây đ c vũ tinh thn cho Ngc mà. Rồi Thiên Hương đối diện Vân Du nói tiếp. Hoài Ngc cu y đã vào phòng thi ri. Nếu cô mun gp mt cu y thì hãy đi 2 gi na. Cu y đã rt trông ch cô đy. Còn bây gi thì bn em xin phép đi trước . Tm bit cô. Nói rồi cô cuối người chào Vân Du rồi nắm tay Hoài An kéo đi.

Vân Du đứng đó từ đầu đến cuối chỉ biết im lặng lắng nghe những lời nói vô cùng khó nghe của Hoài An dành cho mình. Nàng rất muốn đến đúng giờ đó chứ nhưng mà cái xe của cô đang chạy trên đường thì đột ngột tắt máy nên nàng phải mất thời gian để bắt taxi.
Ngồi trong xe taxi nàng liên tục thúc giục bác tài xế chạy nhanh hơn một chút để đến kịp giờ nhưng tình hình giao thông lại không cho phép, trên đường nàng phải gặp biết bao nhiêu trụ đèn đỏ. Đến khi đã đến nơi rồi thì Hoài Ngọc đã vào thi rồi.

Nàng chỉ biết đi đến băng ghế đằng kia rồi ngồi đấy chờ đến khi Hoài Ngọc thi xong. Nàng cởi bỏ đôi giày cao gót ra, cổ chân và mắt cá chân đã bị tổn thương nghiêm trọng, máu đã rướm một vùng, rất đau nhức.

-Haizz, đáng l ra hôm nay mình phi mang giày th thao đ đến đây ch!! Tht là xui xo mà!!

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của nàng vang lên phá tan bầu không khí im lặng ở đó. Nàng xem ID người gọi, là của Kiến Văn, nàng liền nghe máy:

-D em nghe đây thy.

-...

-D vâng, em hin ti có chút vic nên thy thông cm.

-...

-D, hn thy dp khác.

Vân Du tắt máy, nàng vì gấp gáp chạy đến đây mà quên luôn cả buổi hẹn với Kiến Văn.





Hai giờ đồng hồ không nhanh không chậm trôi qua, Vân Du vẫn cứ ngồi đó để chờ đợi Hoài Ngọc. Đúng giờ, cánh cửa lớn mở rộng, mọi người tuôn ra như kiến, những âm thanh than thở của những người ở đó liên tục vang lên làm cho không gian yên tĩnh lúc nãy đã tan biến.

Nàng vội vàng bước từng bước khó nhọc đến đám đông ồn ào đó. Đôi mắt liên tục rà soát, tìm kiếm Hoài Ngọc. Bỗng nàng bị một giọng nói quen thuộc từ sau lưng vang lên làm cho nàng thoáng giật mình ngã người về phía sau, Hoài Ngọc nhanh nhẹn đỡ lấy Vân Du, ánh mắt hai người giao nhau, thời gian như ngưng đọng ngay tại giây phút này. Và Hoài Ngọc là người lên tiếng trước:

-Tôi nghĩ cô nên đng lên. Mi người đang nhìn! Giọng nói băng lãnh vang lên. Hoài Ngọc đã đổi cách xưng hô, thật xa lạ.

-À haha, cm ơn em. Em...em thi tt ch?! Vân Du ngại ngùng vén tóc ra sau vành tai nói.

-Chúng ta đến ch khác nói chuyn. đây tht n ào. Hoài Ngọc nói rồi xoay người bước đi trước, không cần biết Vân Du có theo kịp mình không

Hoài Ngọc đang đi thì đột nhiên ngừng bước. Làm cho Vân Du đang lê từng bước nặng nhọc phía sau không chú ý liền cụng đầu vào lưng Hoài Ngọc.

-A, sao em li dng li đt ngt thế?

Hoài Ngọc xoay người lại, không nói không rằng dùng lực bế Vân Du lên ngang người làm cho người kia một phen chấn động. Nhịp tim Vân Du cũng vì hành động tiếp xúc bất ngờ này mà tăng lên không kiểm soát. Mặt nàng đã thoáng chút đỏ.

-Em...em li làm sao vy?!

-Im lng nếu không mun mông cô tiếp đt mt cách khó coi! Hoài Ngọc hờ hững nói rồi cứ chăm chú bước về phía băng ghế đặt gần đó.

Cô đặt nàng ngồi xuống rồi khuỵ một chân xuống, động tác nhẹ nhàng cởi đi đôi giày của nàng, đôi mắt tỉ mỉ quan sát vết thương ở chân, đôi mày thanh tú nhíu lại khi nhìn thấy vết thương đã sớm rỉ máu. Cô đứng lên, đôi mắt vô cảm nhìn Vân Du, thanh âm lạnh lẽo đó lại vang lên:

-Ngi đây ch tôi mt chút.

Không đợi Vân Du trả lời, Hoài Ngọc đã cất bước đi. Vân Du từ đầu đến cuối vẫn chưa load được hành động của Hoài Ngọc nên cứ ngồi thẫn thờ ở đó. Đến khi Hoài Ngọc rời đi nàng mới lấy lại được thần khí, nàng không hiểu vì sao nhịp tim nàng lại đập rộn rã như thế. Có lẽ là yêu?! Không, không phải.

Được một lúc, Hoài Ngọc cũng đã trở lại. Cô lần nữa khuỵ gối trước mặt Vân Du, đặt chân của nàng lên chân cô rồi nhẹ nhàng dán lên đó một miếng băng cá nhân mà trên đó có in hình Doraemon, đây là nhân vật hoạt hình vô cùng yêu thích của cô nha. Dán xong xui, cô ngồi xuống kế bên Vân Du nói:

-Cô không được mang giày cao gót cho đến khi vết thương lành hn.

-À, cô biết ri. Ch vì hôm nay vi vã nên mi thành ra như vy. Em đng lo cho...

-Tôi không lo cho cô. Tôi ch s thy Văn s đau lòng khi nhìn thy b dng này ca cô. Hoài Ngọc cắt ngang lời nói của Vân Du. Từ nãy đến giờ cô luôn giữ thái độ hờ hững với nàng.

-Cô và thy y chng liên quan gì đến nhau hết. Em đng hiu lm. Không hiểu vì sao nàng đối với thái độ của Hoài Ngọc có chút đau lòng. Và nàng cũng chẳng hiểu lí do gì mà nàng phải giải thích cho Hoài Ngọc về mối quan hệ giữa nàng và Kiến Văn.

-Sm mun gì cũng vy thôi. Cô đến đây tôi rt vui.

-À, cô ch mun đến c vũ em thôi. Nhưng không ng chiếc xe gp trc trc nên cô đến hơi tr. Vân Du cuối gầm mặt xuống đất, không dám nhìn Hoài Ngọc.

-Thôi được ri, chúng ta nên v thôi. Đ tôi đưa cô v. Hoài Ngọc đứng lên, ngồi chắn trước mặt Vân Du, đưa tấm lưng nhỏ bé về phía Vân Du, giọng nói có phần ấm áp hơn lúc nãy. Lên đi, tôi cõng cô ra xe. Chân cô không nên đi li nhiu.

, cô...cô có th t đi được mà. Không hiểu vì sao nàng đối với sự quan tâm của cô lại rất thích nha~

-Tôi mi chân lm ri. Tôi không lp li ln th hai đâu.

-Cô...biết ri

Nàng ôm chặt lấy vai cô để làm điểm tựa. Tấm lưng nhỏ bé nhưng đủ để nàng an tâm tựa vào. Bóng của cả hai đổ xuống mặt đất, một nhỏ cõng một lớn. Nắng vàng chiếu xuống gương mặt góc cạnh của cô làm cho nàng cứ mãi vô thức ngắm nhìn. Nàng lấy tay lau đi những giọt mồ hôi chảy dài hai bên thái dương cho cô. Vòng tay của nàng cũng siết chặt hơn, nàng thật muốn đoạn đường đến bãi đỗ xe dài thêm một chút để nàng được cảm nhận hơi ấm của cô thêm chút nữa.

Mặc cho ai đó nhìn, Hoài Ngọc vẫn cứ bước đi. Cô cố tình bước nhanh hơn để mau chóng đến bãi đỗ xe vì cô không muốn trái tim không nghe lời của mình lại phản chủ đập những nhịp đập vội vã khi ở gần nàng.

Trái tim vốn dĩ của ta nhưng lại đập vì người khác.

Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói nhưng không một ai chịu mở lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro