Vì sao ta lạc mất cả thiên đường.
Ta gọi nàng : thiên đường sớm đã lạc
lá rơi cành cũng ngoặm đất từ lâu
mặt trời hiềm ôm đất bằng vô hạn
khi ta tìm lửa đã tắt từ lâu
nhạc thi sĩ, hồn lặng câm - ngõ cụt
Ta cho rằng : mình nên ngừng ủy thác
vào tiếng lòng..lời thơ dành cho than thở
Ta gọi em : lập thêm một ký tưởng
đã rơi vào vũng bùn ta tưởng - tượng
ta sợ ta lạc vào cái nhật thường
của kẻ viết tưởng...mình thật mô tưởng
dù đã cố thóat khỏi...lời cao thượng
vẫn chẳng thể dứt được lòng yêu : "trường.."
nên lại lạc, ta cứ chẳng còn nơi
để ta mời người cùng ta trở lại
mà không gượng khi thấy người chẳng nhớ
vì sao ta lạc mất cả thiên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro