Hoàng hôn.
Những ngày không có người bên cạnh, là ngày mà bầu trời có tươi đẹp đến đâu cũng chỉ là vô nghĩa, hoàng hôn có dịu dàng, có tròn, đẹp đến đâu cũng chỉ là ánh sáng tầm thường... Những ngày vắng hình bóng của người là những ngày hoàng hôn đã không còn xuyên qua những tán cây, không còn những ánh nắng chiều tà, không còn ý nghĩa nữa. Hoàng hôn, có đôi khi trở nên thật đáng ghét với người yêu thiên nhiên như tôi... Hoàng hôn, tôi đặt cho nụ cười của người là hoàng hôn... vừa dịu dàng, lại xinh đẹp, vừa thơ mộng lại vừa thu hút... Hoàng hôn của ngày hôm nay không còn được gọi là hoàng hôn nữa, mà chỉ đơn giản là ánh nắng của chiều tà... Bởi vì, hôm nay tôi không được nhìn thấy nụ cười của người. Tôi nhớ người, nhớ hoàng hôn của tôi biết bao!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro