Chương 8
Để gặp Tala vào bữa trưa Chủ Nhật, cô phải tìm ra cách nào đó để giải thoát mình khỏi tham dự bữa tiệc trưa, cùng nhiều thành viên trong đại gia đình. Lí do này gây một sự kinh hoàng đáng kể cho cha và mẹ cô, người luôn muốn biết đại loại như tham gia vào một lễ đính hôn vào phút cuối có thể có ý nghĩa gì quan trọng, hơn là bỏ lỡ bữa trưa với bà ngoại đang ốm yếu của cô và ba người em họ đến từ Canada. Leyla biết rằng việc ăn trưa với một cô gái mình chưa biết rõ nhưng thực sự rất thích, không thể nào được cho là một lý do xứng đáng, và vì vậy, dưới áp lực, đã liều lĩnh bịa đặt ra một cuộc hẹn hò với Ali.
Ngay sau khi thốt ra được cái lí do, cô cảm thấy hương vị axit hối tiếc đang ở trong miệng mình, hối tiếc rằng mình phải dùng đến những câu nói dối, rằng cô đã thiếu sự mạnh mẽ để đối phó với cha mẹ mình một cách công khai, nhưng nó đã quá trễ. Đơn giản đề cập đến cái tên của anh ấy làm dịu nhẹ sự thất vọng trên khuôn mặt mẹ cô, nhưng chỉ mang lại những rắc rối mới.
"Bảo nó đến nhà ăn trưa". Maya bảo.
"Sau đó nó có thể gặp gỡ mọi người". Cái ý tưởng giới thiệu Ali trước ánh mắt tham lam của những người anh em họ làm cô thấy khiếp sợ.
Tất cả đều đua nhau hướng tới hôn nhân như thể nó là một số môn thể thao Olympic mà họ đã được đào tạo từ tuổi dậy thì. Cái suy nghĩ đáng lo ngại tương tự đó là những câu hỏi của bà ngoại, mà chắc chắn chỉ tập trung vào chủ đề họ sẽ dự định có bao nhiêu đứa con, và liệu áo xari màu đỏ hay trắng thì tốt nhất cho những đám cưới hiện đại. Cô phát hoảng bởi cái viễn cảnh này, vì vậy nó cho cô một chút thời gian để nhớ rằng cô vừa nói dối về Ali, người mà có lẽ chắc chắn đang xem một trận bóng bầu dục trong căn hộ riêng của mình.
"Con không thể bảo ảnh đến đây được. Ảnh có một cuộc hẹn ăn trưa quan trọng với đối tác", cô tuyệt vọng thêm vào.
"Vào ngày Chủ Nhật hả", cha cô hỏi lại.
Ông luôn luôn nhạy bén hơn mẹ của cô, nhưng may mắn thay sự ngây ngất của Maya về câu trả lời của con gái đã lấn át cả câu hỏi của chồng bà. "Và nó muốn con ở đó với nó hả? Đó là một dấu hiệu tốt đó." Maya mở lò nướng, làm phà ra hơi nóng làm cháy xém lông mày làm bà bắt đầu nguyền rủa chồng mình bởi vì những thiết bị mới trong nhà bếp mà ông buộc bà sử dụng.
"Chúng quá nóng! Quá hiệu quả!" bà phàn nàn.
"Mọi thứ phải chỉ nấu bằng một nửa thời gian, tôi không biết mình đang ở đâu nữa".
"Nếu như mọi thứ đều được nấu một cách nhanh chóng, thì em sẽ được đọc báo với anh", ông trả lời, nhưng đáp lại ông là sự im lặng, dỗi hờn của bà, và vì vậy ông đi thẳng vào phòng khách.
Leyla vẫn còn trong nhà bếp, ngay lập tức căng thẳng bởi tâm trạng của mẹ và những lời nói dối của mình, đã ngăn cô khỏi bất kì hành động hữu ích nào. Cô liếc nhìn xung quanh. Salad đã được chuẩn bị một nửa, gạo thì đang chờ vo, và bàn ăn thì vẫn đang chờ được sắp xếp.
Cô cầm con dao lưỡi bị cùn lên (mẹ cô chẳng bao giờ sử dụng hòn đá mài của những con dao Nhật Bản mà Yasmin đã tặng bà một năm trước) và cố gắng cắt lát cà chua. Nó chẳng dễ dàng chút nào, bởi vì bạn phải biết rằng, có chắc rằng sau nhiều năm, cái phần nhỏ bé của lưỡi dao cũ vẫn còn sắc bén, để mà nhấn nó xuống và cắt nó một cách chính xác và dứt khoát. Trong sự lo lắng của mình, Leyla chỉ thành công trong việc làm bẹp đầu quả cà chua chín nũng và ép ra một đống hạt trên cái thớt.
"Con đang làm gì đó?" Maya hỏi trước khi tự trả lời câu hỏi của mình.
"Phá hỏng mấy quả cà chua ngon lành".
"Những quả cà chua này không còn ngon từ hồi tuần trước à mẹ". Leyla nói với bà.
"Chúng chín quá rồi". "Chúng đầy đủ hương vị đấy", mẹ cô đính chính.
"Và dọn bàn ăn đi". Leyla biết từ kinh nghiệm đã có rằng những cuộc thảo luận như thế này vẫn còn nếu như cô chịu để nó tiếp tục.
Thật phi lý là trong đầu cô đã thoáng qua hình ảnh của một cuộc thảo luận thật sự, một cuộc tranh cãi nghiêm trọng. Có lẽ cô đã hỏi Maya làm thế nào để biết chính xác rằng cô đã đi theo một tôn giáo đúng đắn. Nếu như cô ấy sinh ra là người Công giáo, hẳn là cô sẽ không được dẫn dắt và giáo dục để tin rằng đạo Công giáo là tốt nhất.
"Cái gì đấy?" Maya hỏi.
"Làm gì làm con đứng ngẩn ra như vậy?"
"Con chỉ đang suy nghĩ thôi".
"Hãy nghĩ đến những vị khách ấy", mẹ cô lặp lại.
"Và dọn bàn ăn đi". Leyla làm một cách nhanh chóng, và sau đó rút lui âm thầm vào phòng khách, nơi cha cô đang đọc những phần về kinh doanh của tờ báo trong khi lắng nghe cuộc tranh luận về chính trị trên ti vi.
"Con có thể về nhà sớm không?" cha cô hỏi.
"Sẽ rất tốt nếu như con có thể gặp bà ngoại một vài phút".
"Con sẽ cố" cô đáp.
"Và nói Ali về với con, nếu như có thể".
"Con sẽ xem xét nếu con có thể". Cô yếu ớt trả lời quanh co, và ông quan sát cô qua đầu tờ báo, và ánh mắt ông hiểu rõ, rằng cô sẽ nghĩ về nó.
Cô cảm thấy bị vạch trần, chịu đựng, có khuynh hướng phải lắng nghe những gì mà ông có thể nói với cô.
"Ở đây có một bài viết mà con nên đọc", ông nói.
" Về cách cân bằng quỹ hưu trí tốt nhất".
Ông gấp tờ báo lại và đặt vào tay cô "Hãy cho bố những gì con suy nghĩ".
Một ngày âm u, nhưng ánh sáng mặt trời phảng phất xung quanh, với cảm nhận của Leyla nó dường như làm cho bờ sông và những ngọn cây trở nên mềm mại khi cô đi bộ xuyên qua công viên sau bữa trưa với Tala. Họ đã nói rất nhiều trong lúc ăn trưa, trao đổi thông tin và những ý tưởng, tìm hiểu hoàn cảnh gia đình, công việc và một số điều hiển nhiên khác.
Nhưng bây giờ, mặc dù trong công viên, họ đã đi bộ cùng nhau nhưng trong yên lặng. Ở đây có không gian, bầu trời rộng mở, hơi thở của gió đã loại bỏ những tấm màng phức tạp trong cuộc trò chuyện của họ, và cho họ thời gian để tạm dừng lại. Giả vờ nhìn ra sông, Leyla liếc nhìn một bên của Tala.
Những lọn tóc mềm mại vương trên cổ áo, và trong cái ánh sáng lờ mờ, mát mẻ, mái tóc nâu sậm của cô ấy dường như đang tỏa ra ánh sáng của riêng nó.
"Em biết không, em đã bảo tôi phải làm gì, nhưng giờ bản thân em lại đang làm điều ấy". Tala nói.
"Ý của chị là gì?" Tala nhìn cô.
"Em đang làm việc cho bố em, cũng như cái cách mà tôi đang làm cho bố mình. Nhưng nó thực sự không phải là điều tôi muốn làm".
"Và công việc kinh doanh mới của chị?" Tala nhún vai.
"Nó có thể thực hiện được. Tôi thích cái ý tưởng đằng sau nó. Tạo ra một thị trường mà ở đó sử dụng xà bông, nến và một vài thứ giống vậy từ những nhà cung cấp Palestin. Nó có nghĩa là làm việc dựa trên kế hoạch sản xuất và chất lượng, sau đó bán chúng vào các cửa hàng. Tôi thích thú với việc đó. Và nó có thể làm thay đổi chất lượng cuộc sống của những người làm ra sản phẩm. Và có thể cho tôi một chút tự do". Tala quay đi, như thể bình luận cuối cùng mang quá nhiều sự riêng tư.
"Em hi vọng chị sẽ thành công. Em chắc chắn chị sẽ thành công". Tala cười.
"Còn em? Em có thích làm việc với bố em không? " Leyla cười nhẹ.
"Em chẳng màng tới nó. Ông luôn muốn em làm việc với mình. Và chẳng có gì khác em muốn làm ngoại trừ...". Cô đột nhiên ngừng lại, ngạc nhiên vì phát hiện bản thân đã tiết lộ quá nhiều.
Cô nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ bước đi một cách yếu ớt, nhưng đã quá trễ. Tala đã chớp lấy thời cơ và bây giờ thì đang nắm lấy cánh tay cô. "Ngoại trừ cái gì?" Leyla ngừng lại và cười với một chút hồi hộp.
"Sáng tác", cô trả lời. "Tiểu thuyết". Nó là một thời điểm căng thẳng với cô, vì đã phá vỡ cánh cửa vào cuộc sống bí mật của cô mà chỉ một vài người biết đến sự tồn tại của nó.
"Em có một vài câu chuyện ngắn đã được xuất bản. Và giờ thì em đang viết một cuốn tiểu thuyết".
"Tôi có thể đọc tác phẩm của em chứ?"
"Em không biết". Tala cười.
"Tại sao? Em vẫn chưa tin tưởng tôi à?"
"Không phải như thế".
"Được rồi. Nếu như em cho tôi đọc cái gì đó. Em có thể hỏi tôi bất cứ điều gì em thích". Leyla nhìn cô.
"Bất cứ thứ gì?"
"Đúng thế".
"Làm thế nào mà chị có thể đính hôn tới bốn lần?" cô hỏi thật nhanh, và cười khi nhìn vào đôi mắt đang đảo lộn của Tala.
"Ý em là, chị có vẻ dứt khoát".
"Tôi chẳng tự hào gì về nó đâu." Tala đáp.
"Người đầu tiên — thực ra, khi tôi còn rất trẻ, và chẳng có ý nghĩ gì về việc mình đang dấn thân vào cái gì. Người thứ hai, là kết quả của cả tấn những ngày hẹn hò. Là điều tuyệt vời, vì tôi thích hẹn hò, nhưng tôi không yêu anh ta. Người thứ ba tất cả đều hoàn hảo — gia đình tốt, tín đồ Cơ Đốc giáo Ả Rập, thông minh, đẹp trai. Nhưng chỉ không hợp thôi." Cô nhìn Leyla và nhận được sự thấu hiểu sau cái nháy mắt.
"Em và Ali thế nào?" Tala hỏi.
"Tiến triển đến đâu rồi?".
Họ đi chậm lại cho đến khi dừng hẳn, dưới sự che chở, bao bọc xung quanh của những cây sồi. Phía xa xa, dòng sông vẫn chảy với tiếng thở dài êm dịu. Tala quan sát trong khi Leyla ngập ngừng. Ánh mắt cô thật trong trẻo, và làn da như mờ đi trong cái ánh sáng nhợt nhạt.
"Anh ấy rất tốt. Em rất thích ảnh". Tala gật đầu.
"Nhưng có tâm đầu ý hợp không?"
"Không như cái cách mà em hình dung về nó". Tala cảm thấy một sự thôi thúc muốn vén sợi tóc đen dài rơi phía bên kia khuôn mặt Leyla. Nhưng cô giữ tay mình trong túi áo khoác và quan sát khi Leyla tự vén nó lên.
"Có lẽ chúng ta trông chờ quá nhiều". Tala đột nhiên nói.
Cô cảm thấy Leyla đang nhìn mình, cố gắng giữ ánh mắt của cô để đọc những gì nằm trong đó, nhưng Tala vẫn giữ ý định nhìn lên bầu trời đầy sấm sét mà giờ như đang co lại và gầm gừ. Cái mùi như kim loại của cơn bão đang tới tràn ngập trong không khí, thật kì lạ.
"Chúng ta nên đi thôi". Tala nói. "Trời sắp mưa rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro