Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Amman lạnh lẽo, và trời thì xám xịt. Một nỗi nhớ ngắn ngủi về cái hơi nóng ẩm ướt của New York xuyên qua Zina khi cô đóng cửa sổ và nằm trên giường, đặt bàn tay mát lạnh lên trên cái trán đang nóng bừng bừng của mình. Tất cả những chuyến đi qua lại giữa New York và Amman, đầu tiên là tiệc đính hôn và bây giờ là đám cưới, đã không giúp được cho căn bệnh của cô. Những viên thuốc khác nhau mà mẹ cô đã miệt mài tiếp tế liên tục cho cô trong hai ngày qua rõ ràng đã không hiệu quả, mặc dù thực tế bà Reema đã dự trữ toa thuốc trong nhà nhiều hơn bất cứ nhà thuốc nào. Trong khoảng tối sâu kín của tâm trí cô, Zina bắt đầu xem xét cái khả năng cô thực chất không có bị cảm. Có lẽ nó là cái gì đó tai họa hơn. Chứng sốt do viêm các tuyến bạch cầu, hay một số hình thức mệt mỏi mãn tính. Nỗi lo âu mới đầy mãnh liệt của cô do được thêm vào một số khối u mà chúng tập hợp lại giống như một nhóm xúc tu ác tính ở đáy bao tử cô.


Có một tiếng gõ vội vàng trên cửa trước khi nó được mở ra, và Zina thấy bản thân cô bò dậy trên giường. Đó là cha cô. Cô đã quên mất rằng sự riêng tư cá nhân không có khái niệm tồn tại trong nhà cha mẹ cô. Nó dường như không bao giờ xảy ra với mẹ và cha cô rằng họ có thể đi lên bất kì khi nào dù cho con cái họ có đang quan hệ tình dục, hoặc đang hút một điếu thuốc lá, hay đang làm bất cứ thứ gì mà chúng nên được giữ riêng tư.


"Con đang làm gì thế?" ông hỏi. "Xuống dưới đi, chúng ta sẽ ăn tối trong năm phút nữa."


"Với ai? Một trăm người bạn thân của chúng ta hả bố?" Zina lẩm bẩm. Một nụ cười vừa lóe lên trên gương mặt Omar.


"Tối nay chỉ có chúng ta thôi. Mẹ con, bố, và Tala. Lamia đang ở nhà nó. Nó đang mệt".


"Con bệnh", cô yếu ớt xoay sở, nhưng cô cũng không chắc rằng ông có nghe cô nói hay không trước khi cánh cửa đóng lại sau lưng ông ấy. Cô lắng nghe, những bước chân nhanh nhẹn của ông vang lên như những tiếng gió trên sàn đá cẩm thạch bên ngoài. Bất đắc dĩ, Zina ngồi dậy khỏi giường và chải đầu. Chân cô kéo lê qua tấm thảm trắng dày trải dưới sàn phòng ngủ. Cô nhìn xuống. Cái sàn nhà hầu như chắc chắn không có giúp cho mũi cô không bị nghẹt và họng không bị ngứa. Chẳng lẽ mẹ chưa bao giờ nghe về bọ ve trong bụi sao? Cái đống đầy lông dày hai phân này, có thể đầy ắp những sinh vật tạo thành tạo ra dân số của một thành phố nhỏ đấy. Zina gãi hai cánh tay và cố gắng thư giãn. Chỉ không đầy một tuần nữa là đến đám cưới, và sau đó cô có thể ra khỏi đây để trở về những cái sàn gỗ và những bức tường trắng sạch sẽ trong căn hộ ở New York của cô. Cô leo lại trên giường và nằm đó, hơi thở cô đang cạn dần trong khi cô gắng không suy nghĩ về bụi và những mảng da chết được tích tụ nhiều năm nhiều năm đang ẩn giấu trong cái khung gối ghê gớm của cô.


Mọi việc xảy ra như cô hi vọng, Lamia thấy chồng cô đang hưởng ứng với sự thích thú quan tâm đến một mẩu tin tức của cuộc trò chuyện mà cô đã lặng lẽ đề cập khi họ ngồi trên bàn ăn tối riêng tối hôm đó. Anh có xu hướng thích những tin xấuh ơn là tin tốt, và khi bắt đầu kể với anh cô đã học cách lựa chọn những sự kiện và những cuộc trò chuyện trong ngày của mình. Khi đối mặt với những tin xấu, anh có thể thưởng thức bữa ăn với những lời chỉ trích tinh tế của những bên liên quan mà đã đáp ứng được anh ta và tạo sự nhẹ nhàng cho cô. Và thực tế, Lamia đã bắt đầu cái yêu cầu hằng ngày này như một cách yên tâm nhắc chở rằng cô là tốt hơn hầu hết những người còn lại, rằng những người xung quanh cô không hạnh phúc bởi nhiều lí do mà Kareem có thể dễ dàng hùng hồn dẫn chứng. Lắng nghe anh nói, cô thấy chắc chắn ràng vết nhơ của những vấn đề như thế không thể chạm vào họ, và cái ý tưởng nhỏ giọt vừa đủ, những giọt nhỏ của sự ấm áp vào trong cái chỗ lõm sâu thẳm lạnh giá, đen tối trong lòng cô.


"Tala tự nói với em những điều này à?" Kareem nhìn vào vợ mình xem xét.


Cô gật đầu nhưng không nhìn lên vì cô đang ở quá gần để chọc ghẹo lát phô mai Feta cuối cùng trong đĩa salad của cô. Những miếng phô mai dễ vỡ và mịn, và những mảnh vụn của nó dính vào mọi thứ, làm bẩn dưa leo và thậm chí cả rau diếp với những chất béo còn lại. Cô cảm thấy muốn bệnh khi nhìn thấy những vòng tròn trắng nhỏ, sáng và chống đối gay gắt với màu xanh tươi của những chiếc lá. Bực mình, cô đẩy cái dĩa của mình ra xa.


"Chị ấy nói với em chị ấy đang có những nghi ngờ?" Kareem khăng khăng tiếp tục. Anh cau mày nhìn vào đĩa của vợ. Một lần nữa cô ấy lại để một đống salad mà không thèm đụng tới. Anh sẽ nói với đầu bếp nấu ít hơn một chút mỗi ngày.


"Dĩ nhiên", Lamia trả lời ngắn gọn. "Nó sẽ không là một lễ đính hôn thích đáng mà không có những sự ngờ vực của chị ấy"


Kareem phớt lờ sự châm biếm. Anh ta thấy một sự co giật mà có khả năng bị ngứa ở vòm họng, và anh muốn tìm ra nếu có chất gì đó trong tình huống này. Và Kareem không bận tâm về vị hôn phu của Tala. Anh ta là một khẩu pháo lỏng lẻo, một cái máy mốc meo, một loại tính cách mà có thể bị giảm giá trị nhanh chóng thành người vô chính phủ. Và anh ta đang giúp điều hành đất nước!


"Những nghi ngờ gì chứ?" Kareem hỏi. "Chẳng có gì không tốt ở anh ta cả".


Ngoại trừ anh ta là một chính trị gia, anh nghĩ, và tệ hơn, là trở thành con rể của Omar và Reema.Và về việc cùng bước những bước chân như nhau mà Kareem đã tận hưởng một mình trong vài năm qua. Kareem đã giành được sự tin tưởng, một số liên kết thân thuộc chắc chắn với cha mẹ vợ mà anh ta không thích thú chia sẽ nó với bất cứ một người nào, đặc biệt là một người như Hani, người thỉnh thoảng luôn có vấn đề trong việc hiểu về hệ thống tinh tế của những thứ bậc trong gia đình và cộng đồng.


"Em biết là chẳng có gì sai ở anh ta cả" Lamia nói. Bản thân cô cũng thấy Hani cực kì đẹp trai và rất lịch sự. Những cách cư xử của anh ấy đã được ủng hộ với sự cân nhắc từ thực tế; có một chiều sâu bên dưới vẻ bề ngoài đó và cô thấy nó hấp dẫn không giải thích được. "Nhưng chị ấy không chắc rằng chị ấy cảm thấy say đắm về anh ấy".


Kareem khịt mũi. "Thỉnh thoảng anh quên mất rằng cô ấy lớn hơn em" anh ta nói với Lamia. "Cô ấy giống một đứa trẻ vị thành niên ấy. Tình cảm say đắm ư!"


Lamia để tay lên trán. Cô cảm thấy những rung động của một cơn nhức đầu giữa hai hàng chân mày.


"Nó không có xấu khi muốn có tình yêu say đắm" cô nói, cố gắng giữ cái âm thanh của lời buộc tội ra khỏi giọng nói của mình, và thành công chỉ ở mức khiêm tốn. Cô đã thấy một cảm giác e sợ về khả năng phản ứng của anh ấy (đầu cô đang bị nện thình thịch, cô cảm thấy bệnh, cô đã chỉ nói vế Tala...) nhưng may mắn thay, anh đã không để ý đến. Ánh mắt anh đang suy nghĩ, tập trung vào đĩa của mình khi anh lấy cái nĩa ra sau khi đưa một ít thức ăn thơm phưng phức vào miệng. Lamia cảm thấy chóng mặt vì đói, nhưng cái suy nghĩ về con cừu bị giết tàn ác và vị ngọt giả tạo của cơm được trượt xuống dạ dày cô quá kinh tởm để mà nghĩ tới.


Kareem kết thúc bữa ăn của anh ta và Lamia chờ đợi trong khi anh với tay lấy một miếng bánh mì cắt lát. Cô quan sát, miệng cô nhạt nhẽo với sự mệt mỏi, mặc dù cô cô không thể hiểu được là cô làm cả ngày để tự vắt kiệt sức của mình. Như thường lệ, anh bẻ một miếng lớn bánh mì và làm sạch đĩa của mình. Đầu tiên là phía tay bên phải, sau đó là bên trái, và lần quét cuối cùng là phần ưa thích của anh, nước thịt cừu ở chính giữa. Với một luồng không khí của sự hài lòng sau đó anh bỏ miếng bánh mì ẩm ướt vào miệng và ngồi lại đển hai. Anh cảm thấy như lập tức được tiếp thêm sinh lực. Anh nhìn vợ.


"Vậy tối nay chúng ta sẽ làm gì?"


Cô nuốt nước miếng. Liệu cô có thể yêu cầu sao? Cô cố gắng nở một nụ cười, một nụ cười đầy lặng lẽ với lời hứa. "Nếu như không có gì thì tối nay chúng ta đi ngủ sớm được không?"


Nó là câu trả lời mà anh ta luôn mong ước, bản thân anh nghĩ rằng mình có một khả năng thành thạo về những sự thôi thúc về tình dục ở tất cả. Những đòi hỏi về xác thịt luôn khơi dậy nguồn cảm hứng trong tâm tí anh một khối hỗn hợp của ham muốn và ghê tởm, trong cái thời điểm của lần phát dục cuối cùng anh đã thấy hoàn toàn bị mất phương hướng và không thể kiểm soát được. Nó làm Kareem kinh hoàng rằng thế giới có thể bắt đầu sụp đổ xung quanh anh ta và anh ta sẽ mất đi quyền lực để làm bất cứ thứ gì ngoài cú thúc cuối cùng, rên rỉ hướng tới việc hoàn thành những cái bản năng động vật của anh.


"Em sẽ đi tắm trước chứ?" anh nói, và cô gật đầu. Cô đã tắm nhưng trong hai tiếng sau, sau khi cô đến phòng tập thể dục, nhưng nếu cô nhận ra một hy vọng của sự thỏa mãn chính bản thân cô, cô sẽ cần phải làm sạch cơ thể mình một lần nữa. Cô đứng dậy từ chỗ cái bàn mà đã được lau sạch bởi người giúp việc của họ và đi vào phòng tắm để cởi quần áo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: