Chương 1
Edit từ khoảng thời gian Yen đang du học ở Canada.
Ngày tháng: 2013-09-24 14:23:47
Tháng mười hai, khí trời càng ngày càng lạnh lẽo, người tôi là thể hàn, vào ban đêm thì dù đắp chăn rất dày cơ thể vẫn như cũ cảm thấy lạnh, đặc biệt là chân phải ủ rất lâu mới ấm áp. Trước kia ở đại học, mỗi khi trời lạnh ở kí túc xá cùng với bọn tỷ muội trò chuyện, Yen sẽ không kiêng kỵ ngồi đằng sau lưng ôm tôi, sợ tôi lạnh, nàng luôn luôn thay tôi ủ ấm xong giường mới để cho tôi nằm, được cái ôm chân thực của nàng bao quanh mới cảm giác được mùa đông đặc biệt ấm áp, cũng hưởng thụ thương yêu nàng dành cho tôi.
Nhưng từ mùa đông này bắt đầu, tôi sẽ tự mình một người ngủ trên chiếc giường lạnh như băng, lăn lộn khó ngủ. Rất nhớ cái ôm của nàng, nhắm mắt lại, tưởng tượng nàng lúc này nằm ngủ ngay bên cạnh ôm chầm lấy tôi, đôi chân mềm mại mịn màng của nàng đang nhẹ xoa lấy mu bàn chân sưởi ấm cho tôi, cảm giác được nàng dịu dàng đối với tôi chân thành mỉm cười, rất đẹp, rất đẹp! Sau đó không lâu dần dần tiến vào mộng đẹp...
Tôi là người rất thích vận động, hiện tại sau làm việc xong thì đi sân vận động của trường học đánh cầu lông, trước đây đặc biệt ghét bỏ chạy bộ, nhưng bây giờ đã thích nghe nhạc chạy bộ.
Một buổi chiều cuối tuần hiếm thấy không cần ra ngoài làm thêm, hẹn học sinh thường cùng tôi chơi bóng đi sân bóng chơi bóng, trời lạnh như vậy mà chưa đến một tiếng, tôi đã mồ hôi đầm đìa, cái cảm giác xuất mồ hôi này làm người ta thật sảng khoái, áp lực tồn đọng trên người giống như lập tức rũ bỏ đi không ít.
Đừng vì bản thân lười vận động mà kiếm cớ, thời gian thực sự đang dần bị vắt kiệt, cho dù mỗi ngày đều bận bịu kiếm tiền, bận đi học, nhưng thân thể khỏe mạnh so với tất thảy đều quan trọng hơn. Vận động không chỉ để cho giấc ngủ tốt hơn, còn để cho tôi làm quen rất nhiều lão sư và học sinh có tính cách cởi mở, ở trên sân bóng cùng bọn họ giao lưu là việc rất vui vẻ, sau đó có vài học sinh thân thiết với tôi hơn không hề gọi tôi là lão sư, mà thoải mái gọi là sư phụ, ban đầu cảm thấy rất kỳ quái, sau lại nghĩ xưng hô này rất thân thiết.
Trên sân bóng tôi rất vui vẻ, tôi cần không khí kiểu này để che giấu nội tâm cô đơn. Hai tiếng rất nhanh trôi qua, các học sinh hăng hái bừng bừng hẹn nhau đi ăn cơm, nhưng là tôi đêm nay đã hẹn Thiên Qua và DK. Vừa rồi náo nhiệt biến thành chỉ còn mình tôi, ngồi nghỉ ngơi trên ghế từ từ thu dọn vợt, tôi thích vận động xong lại yên tĩnh ngồi một lúc, mồ hôi trên người giọt lớn giọt nhỏ tranh nhau lướt xuống, lúc này trong lòng lại bắt đầu dâng lên mất mát, trong đầu đều là bóng dáng của Yen.
Nàng rời khỏi tôi đã gần nửa năm, tôi mỗi ngày không ngừng nhớ nàng, rất nhớ, đôi khi nghĩ đến lại đau đớn, (tôi dùng từ ngữ không viết ra được cái mùi vị của thống khổ này), buổi sáng từ trong mộng tỉnh lại nước mắt sẽ không kiềm chế được mà chảy. Tôi bây giờ có thể cảm nhận được mùi vị khi ngươi yêu sâu đậm một người, cuộc sống của ngươi sẽ thay đổi hoàn toàn, trong thân thể vĩnh viễn chỉ có mình nàng, khi nào ở đâu đều nhớ nàng, sẽ vì nàng nỗ lực, vì nàng lo lắng, vì nàng tìm kiếm mục tiêu cao hơn.
Từ trong túi lấy ra khăn thể thao mà nàng mua, vẫn không nỡ dùng, rất đẹp, sợ mồ hôi sẽ dơ làm ố vàng, cho nên mỗi lần vận động chỉ đem theo nhưng không dùng. Nhìn nó sẽ ngây ngốc cười cười, nhớ tới khi đó tôi vận động thì nàng ngọt ngào lau mồ hôi cho tôi.
"Hi! Doãn lão sư!" Khi đang ngẩn người, bị một giọng nam phá vỡ sự yên lặng, ngẩng đầu nhìn trước mắt nam tử xa lạ, nghi hoặc nhìn hắn.
"Xin... . Xin chào!" Tôi hơi mở miệng đứng dậy, có chút không biết làm sao.
"Xin chào! Ha ha, rất mạo muội thế này cùng em chào hỏi, nhưng lần này không nắm lấy cơ hội, lại không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy em. Anh là Vương Địch, đồng nghiệp của Tử Hiên, cô ấy vẫn nhắc tới em, có mấy lần muốn ước hẹn em đi ăn cơm nhưng không phải là anh đi công tác thì là em không có thời gian, ngày hôm nay rốt cuộc nhìn thấy em." Nam tử nói rất thỏa đáng, không có nửa điểm xấu hổ, vừa nhìn liền biết là người có kinh nghiệm phong phú.
"Ah... Thì ra anh chính là người anh em tốt mà Tử Hiên tỷ thường nói, rất hân hạnh được biết anh." Tôi kinh ngạc kéo dài thanh âm, Tử Hiên tỷ vẫn muốn giới thiệu người cho tôi quen biết, một người mà tôi không có hứng thú quen biết ở mấy tháng sau cư nhiên dưới tình huống như vậy gặp mặt, có chút muốn cười, chịu đựng, giả vờ thục nữ cùng hắn chào hỏi.
"Anh cũng rất hân hạnh được biết em, ban nãy xem em chơi bóng rất lợi hại nha, nhìn không ra thân thể nhỏ này của em lại là kiện tướng thể thao a!" Thân thể nhỏ?? Ngươi đây là khen người hay là chê người a? Đặc biệt không thích người khác nói tôi là thân thể nhỏ.
"Ha ha! Bị chê cười, anh cũng tới chơi bóng?" Tranh thủ thời gian chuyển trọng tâm câu chuyện.
"Đúng vậy a, em so với anh đến sớm một chút, anh ban nãy vẫn nhìn em chơi bóng." Vương Địch ánh mắt và lời nói đều rất trực tiếp, bị hắn nhìn chằm chằm cảm giác thật không thoải mái. Hắn xác thật là cao và soái, nhưng đối với tôi mà nói nam nhân đều là giống nhau, không có hứng thú!
"Ah! Em hiện tại phải đi vội, xin lỗi! Lần sau trò chuyện tiếp." Cùng hắn không có gì đáng nói, lập tức xoay người rất nhanh thu dọn đồ đạc.
"Em đi đâu? Anh lái xe đưa em? Dù sao anh có thời gian." Vương Địch tiến lên một bước nói.
"Không cần làm phiền, có xe buýt trực tiếp từ cổng trường, tạm biệt!" Túi xách khóa kéo còn chưa có kéo xong cùng với hắn vẫy tay tạm biệt, hắn sững sờ ở chỗ xa ngây ngốc cùng vẫy tay hai cái, tôi xoay người đi nhanh hướng cổng lớn sân vận động, thầm thở nhẹ một hơi.
Chạy về ký túc xá tắm nước nóng, nhìn đồng hồ trên tường, vừa lúc đến kịp, đêm nay cùng DK, Thiên Qua bọn họ đi gặp một nhà sản xuất âm nhạc, muốn hắn cùng nhau hợp tác tham gia cuối năm một trận đấu, cố gắng đạt được một bộ phim soạn nhạc và khúc chủ đề.
Thay một bộ quần áo trang phục phù hợp, sau đó lại ở trước gương sửa sang một chút dáng vẻ, cầm lấy túi chạy nhanh đi xuống dưới lầu, đi xuống sảnh tầng một, cầm nút bịt tôi vừa đi vừa chơi, đột nhiên bị một tiếng kèn sợ đến rối loạn nhịp tim, nhíu mày hướng chỗ phát ra tiếng nhìn lại, một chiếc màu xanh nhạt ô tô ở bên trái tôi, người này khá quen, hai giây trôi qua kịp phản ứng, là Vương Địch, hắn đang cười híp mắt nhìn tôi.
"Lên xe đi! Anh vẫn dưới tầng chờ em." Hắn động tác rất nhanh xuống xe, thân sĩ mở cửa lái phụ cho tôi, người này bình thường vẫn là dùng chiêu này tán gái đấy sao? Thật chịu không nổi, tôi mới thấy hắn một lần liền như vậy lôi kéo làm quen, cảm thấy có chút phản cảm, nhưng là tôi cự tuyệt thì làm hắn mất mặt, đến lúc đó Tử Hiên tỷ sẽ giống như Đường Tăng mà lải nhải mãi không thôi.
"Ah... . Anh không có ý gì khác, bạn tốt của Tử Hiên chính là bạn tốt của anh, hơn nữa anh hôm nay thật rất rãnh, cũng không muốn ở một mình." Vương Địch thấy tôi không nhúc nhích đứng tại chỗ, gấp gáp giải thích.
"Cảm ơn!" Cuối cùng vẫn mềm lòng thỏa hiệp, do dự một chút lên xe.
Hắn rõ ràng rất vui vẻ, ngồi trên xe cùng tôi hưng phấn trò chuyện, hắn hỏi một câu, tôi đáp một câu, thấy trên xe của hắn treo món đồ trang sức dân tộc Phong, trong lòng chợt thẫn thờ một lúc.
"Đồ trang sức này là đi Vân Nam mua?" Tôi trực tiếp hỏi.
"Đúng vậy! Em làm sao biết?" Hắn có chút kinh ngạc.
"Em từng đi, hơn nữa cùng anh cái này là giống nhau như đúc." Vuốt đồ trang sức, làm cho tôi nghĩ tới Yen, năm đó khi cả hai đi Vân Nam, tôi rất thích đồ trang sức tinh xảo này, nàng không nói hai lời liền mua tặng tôi, hiện tại thì cái này vẫn treo trên máy vi tính, lòng lại bắt đầu có chút suy sụp.
Lúc này, điện thoại reo, một số điện thoại xa lạ.
"Alo! Xin chào!" Có chút cẩn thận tiếp nghe.
"Mạt Mạt... ." Thanh âm của đối phương làm cho tim của tôi đập nhanh.
"Chú?" Trong lòng tôi trăm phần trăm khẳng định thanh âm này là ba của Yen.
"Ha ha! Không nghĩ tới con vừa nghe thì nghe ra rồi. Tối nay có rảnh không? Chú muốn mời con ăn cơm." Đột nhiên nghe tiếng chú vừa thân thiết vừa vui mừng, không biết nguyên nhân gì, mắt cay cay, là kích động hay là sao đây?
"Chú trở về nước?" Tôi có phải hay không đang tưởng tượng, tay trái dùng sức bấm bắp đùi một cái, cả người kích động ngồi thẳng hỏi, bên cạnh Vương Địch khó hiểu nhìn tôi.
"Đúng vậy! Trở về xử lí chuyện của công ty, đây là số chú mới đăng ký trong nước, đã bỏ số trước kia." Giọng chú mang theo vui vẻ.
"Vâng! Một lát nữa con sẽ ghi lại, vậy chúng ta ở đâu gặp mặt?" Tôi không chút suy nghĩ đồng ý, nếu như bình thường tôi là người giữ chữ tín, đã hẹn rồi thì luôn đúng giờ có mặt, huống chi đêm nay có chuyện quan trọng, nhưng lúc này tôi nguyện một lần làm người thất hứa, bởi vì tôi rất muốn gặp chú, rất muốn biết tình hình của Yen.
" 7 giờ ở nhà hàng mà chúng ta thường đi ăn cơm, ở đó gặp nhau được không? Chú để tài xế tới đón con." Ba Yen có thói quen hỏi ý kiến của tôi.
"Được. Con tự mình đi là được, chú bảy giờ gặp." Sau khi cúp điện thoại, tim đập mạnh hơn, thở ra một hơi.
"Ha ha! Cuộc điện thoại này làm em rất vui vẻ nha!" Vương Địch cũng theo tôi nở nụ cười.
"Ừm! Phiền anh có thể ở quay đầu xe ở phía trước không? Đi XXX nhà hàng Tây." Tôi xấu hổ hỏi.
"Được! Không thành vấn đề." Vương Địch gật đầu bằng lòng, tiếp theo hắn không có như trước nhiệt trò chuyện, an tĩnh lái xe, mãi đến khi đem tôi đưa đến nơi, nói với hắn cảm ơn, hắn liền quay đầu xe đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro